“Không cần từ chức đâu, con cẩn thận một chút là được rồi, bây giờ vẫn chưa nhìn ra được, đến khi nào không thể che giấu được nữa thì con sẽ từ chức.” Lương Hạnh chẳng nghĩ ngợi gì liền lắc đầu, mỉm cười an ủi bà.
Bây giờ cô là trụ cột kinh tế của cả gia đình, vẫn còn nhiều khoản nợ như thế, cô không thể từ chức được, cho dù chỉ là kiếm tiền mua sữa bột cho con thì cô cũng phải đi làm.
Nhưng cô không nói câu này ra, cô không muốn khiến mẹ Lương thấy áp lực, nhưng có khả năng cô vẫn sẽ chịu vất vả lén làm thêm ngoài.
Mẹ Lương không hiểu nổi, cũng không muốn làm cô lo lắng thêm, chỉ đành cau mày đưa ra yêu cầu: “Vậy con làm thêm nhiều nhất ba tháng nữa thôi, đến khi được sáu tháng thì phải về nhà nghỉ ngơi.”
“Vâng, con biết rồi, đến lúc đó con mà không về thì người ta cũng sẽ đuổi con đi thôi.” Lương Hạnh bĩu môi, thầm nghĩ nếu sáu tháng mà họ không phát hiện ra thì cô sẽ phải mặc quần áo dày như thế nào.
Mẹ Lương cũng hết cách, vừa bất lực vừa thương xót nhìn cô: “Đi thôi, về nhà nào.”
“Đợi đã!” Lương Hạnh ôm lấy cánh tay mẹ, ngẩng đầu nhìn lên khu mua sắm ở bên cạnh, nghiêng đầu cười: “Dù gì thì chiều con cũng không phải đi làm, chúng ta vào trong xem đi.”
Vừa hay cô cũng muốn đi xem đồ sơ sinh.
Hơn nữa, một lần còn phải mua hai bộ.
Không biết là con trai hay con gái?
Vừa nghĩ, cô vừa thầm cười trong lòng, tràn đầy mong đợi.
“Được.” Hiếm khi thấy cô vui vẻ như thế, mẹ Lương gật đầu, vẻ mặt cưng chiều.
Ngày thứ hai đi làm, Lương Hạnh mặc một chiếc váy liền thân rộng, bên ngoài khoác chiếc áo gió mỏng, đi giày bệt.
Lúc đứng trước gương chỉnh lại quần áo, cô vui mừng khôn xiết vì công ty cô không yêu cầu nhân viên phải mặc đồ công sở, không thì cô chết chắc.
Hôm qua đi mua sắm, đồ dùng trẻ em chưa mua cái nào, mà lại mua một đống quần áo để trang bị cho cô, tất cả đều là kiểu dáng rộng rãi, may thay bản thân cô có dáng người nhỏ nhắn, da lại rất trắng, cho dù có béo lên thì từ ngoài nhìn vào cũng không thấy rõ.
Xong xuôi, cô lái chiếc xe SUV màu đen đến công ty.
“Chị Hạnh, kỳ nghỉ thế nào? Đi Nhật Bản chơi có vui không?”
Vừa đi đến cửa, đã có người cười nói hỏi han cô.
“Còn phải hỏi sao? Cô nhìn quần áo trên người chị ấy chắc chắn là mới mua, chỉ là... chị à, cách ăn mặc của chị dạo này... thay đổi nhiều nhỉ.” Có người nhìn qua cô một lượt, lắc đầu trêu chọc cô.
Lương Hạnh hơi ngạc nhiên, cố tình tỏ ý không vừa lòng: “Cô đang khen hay chê tôi đấy? Bây giờ cho cô một cơ hội chọn lại, nếu không... quà tôi mang về không có phần cho cô đâu.”
“Khen khen khen... chắc chắn là khen rồi, nàng tiên nữ của em ơi.” Vừa nghe thấy quà, cấp dưới lập tức ‘xun xoe’ cười vui vẻ.
Lương Hạnh kiêu ngạo hứ một tiếng, đặt chiếc hộp trong tay lên trên bàn, sau đó vừa cười vừa phân phát từng món quà cho mọi người.
“Giám đốc Lương, tổng giám đốc Quý gọi cô qua đó.” Trợ lý của Tổng giám đốc Quý – Tiểu Lý thò đầu từ ngoài cửa vào gọi.
“Được, tôi qua ngay đây.”
Cô đáp lại một câu, sau đó nhìn mọi người xung quanh: “Dọn dẹp chút, lát nữa mang hồ sơ công việc mất ngày vừa qua vào phòng tôi.”
Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Đến văn phòng tổng giám đốc, Lương Hạnh gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Quý, ông tìm tôi sao?”
“Ừ, mấy ngày ra ngoài xả hơi thế nào? Thấy tốt hơn chưa?” Tổng giám đốc Quý hỏi han với giọng điệu không thể bình thường hơn.
Lương Hạnh gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, đi làm không có vấn đề gì nữa rồi.”
“Vậy thì tốt, chuyện tiền bạc giải quyết được chưa?” Tổng giám đốc Quý lại hỏi thêm một câu.
“Giải quyết xong rồi.” Lương Hạnh cay mày: “Ông tìm tôi... có chuyện gì thế?”
Tổng giám đốc Quý cầm cốc lên uống một ngụm nước, quay đầu nhìn sang tòa nhà bề thế đối diện: “Gần đây Long Đằng muốn mở thêm chi nhánh công ty ở Nam Thành.”
“…”
Lương Hạnh ngẩn người, cô không nghe nhầm đấy chứ?
Long Đằng có hợp tác với công ty của cô, nếu mở chi nhánh ở Nam Thành thì việc liên lạc giữa hai bên ắt sẽ phải nhiều lên.
Vốn dĩ cô không muốn dây dưa gì thêm với Triệu Mịch Thanh, nên khi nghe được tin này dĩ nhiên sẽ thấy lòng mình nặng trĩu.
“Ông định tính thế nào?”
Tổng giám đốc Quý nhìn cô: “Đương nhiên là phải dốc sức giành được nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa, dù gì Long Đằng cũng là công ty đầu tư lớn nhất khu vực Giang Bắc, tổng công ty rất coi trọng bọn họ, muốn chúng ta phải nắm lấy cơ hội này.”
Lương Hạnh khẽ hoang mang và khó xử: “Nhưng tổng giám đốc Quý, tôi làm về phân tích số liệu, không giỏi về mặt đàm phán.”
Cô vẫn muốn từ chối, mặc dù lần trước cô cũng đã từ chối một lần rồi.
Tạm thời bỏ Triệu Mịch Thanh sang một bên, bây giờ cô đang có bầu nên bất tiện, không muốn ngày nào cũng chạy ra ngoài làm việc.
“Tôi biết cô không quen, nhưng cô ăn nói rất khéo, có thể giúp được rất nhiều việc.” Tổng giám đốc Quý là nhân vật nhanh trí tháo vát lăn lộn trong thương trường, ông cũng có cách dạy bảo cấp dưới riêng của mình: “Vất vả một chút, nhưng cô sẽ không bỏ sức lãng phí đâu, trừ công việc chính của cô, những việc khác tôi sẽ tính thêm lương cho.”
“……”
Lương Hạnh không biết phải phản bác lại thế nào nữa.
Người đàn ông đa mưu túc trí này có lẽ biết được gần đây cô đang thiếu niên nên muốn ra sức ép cô đây.
Nếu không mang thai, cô chắc chắn vui vẻ nhận lời, nhưng bây giờ cô không muốn mạo hiểm.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi chuẩn bị.” Đành phải tạm miễn cưỡng thế đã.
Lúc chuẩn bị rời đi, cô chợt nhớ ra thứ gì đó, liền hỏi: “Người bên Long Đằng khoảng chừng lúc nào sẽ đến đây?”
Tổng giám đốc Quý nghĩ một lúc, nói: “Tháng sau đấy.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Hy vọng không phải là anh ta đích thân đến.
Tấn Thành, trong phòng làm việc tổng giám đốc công ty Long Đằng.
“Anh Thanh, cà phê của anh đây ạ.” Phó Tuyết Thảo bước vào, cô ta trang điểm rất xinh đẹp quyến rũ.
“Ừ.”
Người đàn ông cúi đầu xem tài liệu, chỉ nhẹ giọng “ừ” một tiếng, đúng lúc này, điện thoại đặt bên cạnh reo lên.
Cả hai người đều vô thức cúi xuống nhìn.
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy tên người gọi, nhấc điện thoại lên, nhìn người phụ nữ kia một cái: “Cô ra ngoài trước đi.”
Phó Tuyết Thảo khôn khéo mỉm cười rồi gật đầu, quay người bước ra ngoài.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, người đàn ông ấn phím nghe, trầm giọng cất tiếng: “A lô, thế nào rồi?”
“Chưa điều tra được gì.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông khác, âm thanh rất trong trẻo.
Gương mặt tuấn tú của Triệu Mịch Thanh lập tức tối sầm lại, anh chau mày: “Chưa điều tra được gì hết? Cậu đã đến bệnh viện chưa?”
“Anh nói xem? Người anh em của anh từ khi sinh ra đến giờ lại chạy đến khoa sản không phải vì vợ mình mà là vì một người đàn ông.” Giọng nam bên kia không bằng lòng mà chửi mắng một hồi, sau đó lại cân nhắc đặt câu hỏi: “Anh có chắc cô ấy mang thai con của anh không?”
“Tôi chắc chắn rồi thì còn cần cậu đi điều tra làm gì?” Người đàn ông nghe thấy lời nói nhảm của cậu chàng kia thì mất hết nhẫn nại, lông mày nhíu chặt lại: “Rốt cuộc cậu đến bệnh viện hỏi được thông tin gì rồi?”
“Có thể tìm ra cái gì chứ? Bệnh viện người ta bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng rất chặt chẽ, tôi chẳng hỏi được cái gì cả, mẹ nó nữa chứ đưa tiền cũng không được, ông đây dùng cả mỹ nam kế cuối cùng cũng chỉ nói là mang thai đôi.”
Bây giờ cô là trụ cột kinh tế của cả gia đình, vẫn còn nhiều khoản nợ như thế, cô không thể từ chức được, cho dù chỉ là kiếm tiền mua sữa bột cho con thì cô cũng phải đi làm.
Nhưng cô không nói câu này ra, cô không muốn khiến mẹ Lương thấy áp lực, nhưng có khả năng cô vẫn sẽ chịu vất vả lén làm thêm ngoài.
Mẹ Lương không hiểu nổi, cũng không muốn làm cô lo lắng thêm, chỉ đành cau mày đưa ra yêu cầu: “Vậy con làm thêm nhiều nhất ba tháng nữa thôi, đến khi được sáu tháng thì phải về nhà nghỉ ngơi.”
“Vâng, con biết rồi, đến lúc đó con mà không về thì người ta cũng sẽ đuổi con đi thôi.” Lương Hạnh bĩu môi, thầm nghĩ nếu sáu tháng mà họ không phát hiện ra thì cô sẽ phải mặc quần áo dày như thế nào.
Mẹ Lương cũng hết cách, vừa bất lực vừa thương xót nhìn cô: “Đi thôi, về nhà nào.”
“Đợi đã!” Lương Hạnh ôm lấy cánh tay mẹ, ngẩng đầu nhìn lên khu mua sắm ở bên cạnh, nghiêng đầu cười: “Dù gì thì chiều con cũng không phải đi làm, chúng ta vào trong xem đi.”
Vừa hay cô cũng muốn đi xem đồ sơ sinh.
Hơn nữa, một lần còn phải mua hai bộ.
Không biết là con trai hay con gái?
Vừa nghĩ, cô vừa thầm cười trong lòng, tràn đầy mong đợi.
“Được.” Hiếm khi thấy cô vui vẻ như thế, mẹ Lương gật đầu, vẻ mặt cưng chiều.
Ngày thứ hai đi làm, Lương Hạnh mặc một chiếc váy liền thân rộng, bên ngoài khoác chiếc áo gió mỏng, đi giày bệt.
Lúc đứng trước gương chỉnh lại quần áo, cô vui mừng khôn xiết vì công ty cô không yêu cầu nhân viên phải mặc đồ công sở, không thì cô chết chắc.
Hôm qua đi mua sắm, đồ dùng trẻ em chưa mua cái nào, mà lại mua một đống quần áo để trang bị cho cô, tất cả đều là kiểu dáng rộng rãi, may thay bản thân cô có dáng người nhỏ nhắn, da lại rất trắng, cho dù có béo lên thì từ ngoài nhìn vào cũng không thấy rõ.
Xong xuôi, cô lái chiếc xe SUV màu đen đến công ty.
“Chị Hạnh, kỳ nghỉ thế nào? Đi Nhật Bản chơi có vui không?”
Vừa đi đến cửa, đã có người cười nói hỏi han cô.
“Còn phải hỏi sao? Cô nhìn quần áo trên người chị ấy chắc chắn là mới mua, chỉ là... chị à, cách ăn mặc của chị dạo này... thay đổi nhiều nhỉ.” Có người nhìn qua cô một lượt, lắc đầu trêu chọc cô.
Lương Hạnh hơi ngạc nhiên, cố tình tỏ ý không vừa lòng: “Cô đang khen hay chê tôi đấy? Bây giờ cho cô một cơ hội chọn lại, nếu không... quà tôi mang về không có phần cho cô đâu.”
“Khen khen khen... chắc chắn là khen rồi, nàng tiên nữ của em ơi.” Vừa nghe thấy quà, cấp dưới lập tức ‘xun xoe’ cười vui vẻ.
Lương Hạnh kiêu ngạo hứ một tiếng, đặt chiếc hộp trong tay lên trên bàn, sau đó vừa cười vừa phân phát từng món quà cho mọi người.
“Giám đốc Lương, tổng giám đốc Quý gọi cô qua đó.” Trợ lý của Tổng giám đốc Quý – Tiểu Lý thò đầu từ ngoài cửa vào gọi.
“Được, tôi qua ngay đây.”
Cô đáp lại một câu, sau đó nhìn mọi người xung quanh: “Dọn dẹp chút, lát nữa mang hồ sơ công việc mất ngày vừa qua vào phòng tôi.”
Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Đến văn phòng tổng giám đốc, Lương Hạnh gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Quý, ông tìm tôi sao?”
“Ừ, mấy ngày ra ngoài xả hơi thế nào? Thấy tốt hơn chưa?” Tổng giám đốc Quý hỏi han với giọng điệu không thể bình thường hơn.
Lương Hạnh gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, đi làm không có vấn đề gì nữa rồi.”
“Vậy thì tốt, chuyện tiền bạc giải quyết được chưa?” Tổng giám đốc Quý lại hỏi thêm một câu.
“Giải quyết xong rồi.” Lương Hạnh cay mày: “Ông tìm tôi... có chuyện gì thế?”
Tổng giám đốc Quý cầm cốc lên uống một ngụm nước, quay đầu nhìn sang tòa nhà bề thế đối diện: “Gần đây Long Đằng muốn mở thêm chi nhánh công ty ở Nam Thành.”
“…”
Lương Hạnh ngẩn người, cô không nghe nhầm đấy chứ?
Long Đằng có hợp tác với công ty của cô, nếu mở chi nhánh ở Nam Thành thì việc liên lạc giữa hai bên ắt sẽ phải nhiều lên.
Vốn dĩ cô không muốn dây dưa gì thêm với Triệu Mịch Thanh, nên khi nghe được tin này dĩ nhiên sẽ thấy lòng mình nặng trĩu.
“Ông định tính thế nào?”
Tổng giám đốc Quý nhìn cô: “Đương nhiên là phải dốc sức giành được nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa, dù gì Long Đằng cũng là công ty đầu tư lớn nhất khu vực Giang Bắc, tổng công ty rất coi trọng bọn họ, muốn chúng ta phải nắm lấy cơ hội này.”
Lương Hạnh khẽ hoang mang và khó xử: “Nhưng tổng giám đốc Quý, tôi làm về phân tích số liệu, không giỏi về mặt đàm phán.”
Cô vẫn muốn từ chối, mặc dù lần trước cô cũng đã từ chối một lần rồi.
Tạm thời bỏ Triệu Mịch Thanh sang một bên, bây giờ cô đang có bầu nên bất tiện, không muốn ngày nào cũng chạy ra ngoài làm việc.
“Tôi biết cô không quen, nhưng cô ăn nói rất khéo, có thể giúp được rất nhiều việc.” Tổng giám đốc Quý là nhân vật nhanh trí tháo vát lăn lộn trong thương trường, ông cũng có cách dạy bảo cấp dưới riêng của mình: “Vất vả một chút, nhưng cô sẽ không bỏ sức lãng phí đâu, trừ công việc chính của cô, những việc khác tôi sẽ tính thêm lương cho.”
“……”
Lương Hạnh không biết phải phản bác lại thế nào nữa.
Người đàn ông đa mưu túc trí này có lẽ biết được gần đây cô đang thiếu niên nên muốn ra sức ép cô đây.
Nếu không mang thai, cô chắc chắn vui vẻ nhận lời, nhưng bây giờ cô không muốn mạo hiểm.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi chuẩn bị.” Đành phải tạm miễn cưỡng thế đã.
Lúc chuẩn bị rời đi, cô chợt nhớ ra thứ gì đó, liền hỏi: “Người bên Long Đằng khoảng chừng lúc nào sẽ đến đây?”
Tổng giám đốc Quý nghĩ một lúc, nói: “Tháng sau đấy.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Hy vọng không phải là anh ta đích thân đến.
Tấn Thành, trong phòng làm việc tổng giám đốc công ty Long Đằng.
“Anh Thanh, cà phê của anh đây ạ.” Phó Tuyết Thảo bước vào, cô ta trang điểm rất xinh đẹp quyến rũ.
“Ừ.”
Người đàn ông cúi đầu xem tài liệu, chỉ nhẹ giọng “ừ” một tiếng, đúng lúc này, điện thoại đặt bên cạnh reo lên.
Cả hai người đều vô thức cúi xuống nhìn.
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy tên người gọi, nhấc điện thoại lên, nhìn người phụ nữ kia một cái: “Cô ra ngoài trước đi.”
Phó Tuyết Thảo khôn khéo mỉm cười rồi gật đầu, quay người bước ra ngoài.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, người đàn ông ấn phím nghe, trầm giọng cất tiếng: “A lô, thế nào rồi?”
“Chưa điều tra được gì.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông khác, âm thanh rất trong trẻo.
Gương mặt tuấn tú của Triệu Mịch Thanh lập tức tối sầm lại, anh chau mày: “Chưa điều tra được gì hết? Cậu đã đến bệnh viện chưa?”
“Anh nói xem? Người anh em của anh từ khi sinh ra đến giờ lại chạy đến khoa sản không phải vì vợ mình mà là vì một người đàn ông.” Giọng nam bên kia không bằng lòng mà chửi mắng một hồi, sau đó lại cân nhắc đặt câu hỏi: “Anh có chắc cô ấy mang thai con của anh không?”
“Tôi chắc chắn rồi thì còn cần cậu đi điều tra làm gì?” Người đàn ông nghe thấy lời nói nhảm của cậu chàng kia thì mất hết nhẫn nại, lông mày nhíu chặt lại: “Rốt cuộc cậu đến bệnh viện hỏi được thông tin gì rồi?”
“Có thể tìm ra cái gì chứ? Bệnh viện người ta bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng rất chặt chẽ, tôi chẳng hỏi được cái gì cả, mẹ nó nữa chứ đưa tiền cũng không được, ông đây dùng cả mỹ nam kế cuối cùng cũng chỉ nói là mang thai đôi.”
/757
|