Thẩm tra hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng tòa phán quyết hình phạt tù mười năm, mẹ Lương không chịu được khóc đến mức ngất đi, dọa Lương Hạnh và Hướng Hoành Thừa sợ hãi phải vội vàng đỡ bà nằm xuống ghế.
Đợi mọi người giải tán gần hết, cô cúi đầu thấp giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Giúp em chăm sóc cho bà ấy một lúc, em xuống xem ông ấy thế nào.”
Hướng Hoành Thừa nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát của cô: “Em cẩn thận nhé.”
Anh rất muốn đi cùng với cô, nhưng phải ở lại trông mẹ Lương.
“Vâng, em biết rồi.” Lương Hạnh hướng ánh mắt cảm kích về phía anh, trong lòng thấy cảm động ít nhiều.
Trước khi ba Lương bị bắt đi, luật sư của cô ở phía sau đã giúp cô có được vài phút gặp mặt ngắn ngủi.
Cô vội vã bước vào phòng, nhìn thấy người cha già kia, cô lập tức bật khóc, những cảm xúc đã kìm nén lâu nay như được trút hết ra.
“Ba.”
“Hạnh.” Ba Lương đứng đậy, nhìn phía sau lưng cô, ánh mắt ảm đạm: “Mẹ con... không đến sao?”
“Có đến, nhưng không chịu được, ngất rồi...” Lương Hạnh nhìn dáng vẻ ông bây giờ, đột nhiên lại cảm thấy bình tĩnh hơn, cô lau nước mắt, bước đến ngồi xuống bên cạnh ông.
“Xin lỗi... ba có lỗi với hai mẹ con...” Ông cúi thấp đầu, còn câu nói kia thể hiện rõ sự hổ thẹn cùng với đau khổ.
Lương Hạnh nhìn ông, bỗng chốc cảm thấy thật chua xót.
Trước tiên không cần biết ông đúng hay gì, dù gì đó cũng là ba cô, trong mười năm tới ông phải trải qua cuộc sống trong tù như thế nào.
Trầm mặc mất mất giây, cô không nói đến mấy chuyện buồn bã nữa, cô sờ lên bụng mình, cười nhẹ: “Ba, con có thai rồi, sinh đôi.”
Ba Lương sững sờ, sau đó con ngươi đục ngầu mở lớn, trong giọng nói run rẩy mang theo sự kinh ngạc: “Mấy... mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.” Đáy mắt Lương Hạnh hiện lên một nét dịu dàng.
“Của... của Triệu Mịch Thanh sao? Không phải các con...?”
“Bọn con rất ổn.” Lương Hạnh không muốn ông phải trải qua những ngày tháng lo lắng không yên ở trong ấy nữa: “Ba, ở trong này cũng phải cố gắng nhé... sau này con sẽ dẫn họ đến thăm ba.”
Ba Lương cuối cùng cũng nở nụ cười, nhìn chăm chăm vào bụng cô với ánh mắt vừa vui vẻ vừa phức tạp.
Nói chuyện thêm một lúc, quản giáo nhắc nhở hết giờ rồi, cô mới chịu rời đi.
Trong hành lang, cô nhìn theo ba Lương bị người ta đưa đi, cô cứ đứng ở chỗ cũ rất lâu, đến khi cơ thể đều cứng cả lại, mới nhấc chân bước đi.
Quay nhìn, thấy bóng dáng người nào đó không biết đã xuất hiện từ bao giờ, cô lại như mọc rễ tại chỗ.
Anh ta... đến đây từ bao giờ?
Ở cuối hành lang, một người đàn ông mặc áo đen chầm chậm bước đến, chầm chậm đưa tay lên tháo chiếc kính đen xuống.
Đối diện đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào mình, đáy lòng Lương Hạnh đột nhiên cảm thấy kinh hãi, khóe môi cứng ngắc khẽ giật giật: “Sao... sao anh lại đến đây?”
“Tôi đến thăm em.” Triệu Mịch Thanh bước đến đứng trước mặt cô, nhìn viền mắt đỏ hoe của cô, trong lòng thấy hơi khó chịu.
“Đến chê cười tôi sao?” Cô mỉm cười tự giễu.
Người đàn ông cau mày lộ vẻ không vui: “Trong mắt em, tôi là người không hiểu tình người thế sao?”
Lương Hạnh biết dáng vẻ của mình bây giờ chắc chắn rất thảm hại, cô đưa tay lên vuốt tóc, khẽ lau nước mắt, nói: “Cho dù thế nào, bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi, mấy chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.”
Ngừng lại vài giây, giọng điệu của cô mềm mỏng hơn một chút: “Cảm ơn anh hôm nay đã đến đây, mẹ tôi còn đang ở ngoài, tôi phải ra với bà ấy trước đây.”
Nói xong liền chào anh rồi đi.
Đôi đồng tử của người đàn ông trở nên u ám, anh đột nhiên giữ lấy cánh tay cô, kéo người lại về trước mặt mình, giữ chặt lấy đôi vai cô: “Lương Hạnh, em vẫn đang lừa tôi phải không? Đứa bé là con tôi... đúng không?”
Đợi mọi người giải tán gần hết, cô cúi đầu thấp giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Giúp em chăm sóc cho bà ấy một lúc, em xuống xem ông ấy thế nào.”
Hướng Hoành Thừa nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát của cô: “Em cẩn thận nhé.”
Anh rất muốn đi cùng với cô, nhưng phải ở lại trông mẹ Lương.
“Vâng, em biết rồi.” Lương Hạnh hướng ánh mắt cảm kích về phía anh, trong lòng thấy cảm động ít nhiều.
Trước khi ba Lương bị bắt đi, luật sư của cô ở phía sau đã giúp cô có được vài phút gặp mặt ngắn ngủi.
Cô vội vã bước vào phòng, nhìn thấy người cha già kia, cô lập tức bật khóc, những cảm xúc đã kìm nén lâu nay như được trút hết ra.
“Ba.”
“Hạnh.” Ba Lương đứng đậy, nhìn phía sau lưng cô, ánh mắt ảm đạm: “Mẹ con... không đến sao?”
“Có đến, nhưng không chịu được, ngất rồi...” Lương Hạnh nhìn dáng vẻ ông bây giờ, đột nhiên lại cảm thấy bình tĩnh hơn, cô lau nước mắt, bước đến ngồi xuống bên cạnh ông.
“Xin lỗi... ba có lỗi với hai mẹ con...” Ông cúi thấp đầu, còn câu nói kia thể hiện rõ sự hổ thẹn cùng với đau khổ.
Lương Hạnh nhìn ông, bỗng chốc cảm thấy thật chua xót.
Trước tiên không cần biết ông đúng hay gì, dù gì đó cũng là ba cô, trong mười năm tới ông phải trải qua cuộc sống trong tù như thế nào.
Trầm mặc mất mất giây, cô không nói đến mấy chuyện buồn bã nữa, cô sờ lên bụng mình, cười nhẹ: “Ba, con có thai rồi, sinh đôi.”
Ba Lương sững sờ, sau đó con ngươi đục ngầu mở lớn, trong giọng nói run rẩy mang theo sự kinh ngạc: “Mấy... mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.” Đáy mắt Lương Hạnh hiện lên một nét dịu dàng.
“Của... của Triệu Mịch Thanh sao? Không phải các con...?”
“Bọn con rất ổn.” Lương Hạnh không muốn ông phải trải qua những ngày tháng lo lắng không yên ở trong ấy nữa: “Ba, ở trong này cũng phải cố gắng nhé... sau này con sẽ dẫn họ đến thăm ba.”
Ba Lương cuối cùng cũng nở nụ cười, nhìn chăm chăm vào bụng cô với ánh mắt vừa vui vẻ vừa phức tạp.
Nói chuyện thêm một lúc, quản giáo nhắc nhở hết giờ rồi, cô mới chịu rời đi.
Trong hành lang, cô nhìn theo ba Lương bị người ta đưa đi, cô cứ đứng ở chỗ cũ rất lâu, đến khi cơ thể đều cứng cả lại, mới nhấc chân bước đi.
Quay nhìn, thấy bóng dáng người nào đó không biết đã xuất hiện từ bao giờ, cô lại như mọc rễ tại chỗ.
Anh ta... đến đây từ bao giờ?
Ở cuối hành lang, một người đàn ông mặc áo đen chầm chậm bước đến, chầm chậm đưa tay lên tháo chiếc kính đen xuống.
Đối diện đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào mình, đáy lòng Lương Hạnh đột nhiên cảm thấy kinh hãi, khóe môi cứng ngắc khẽ giật giật: “Sao... sao anh lại đến đây?”
“Tôi đến thăm em.” Triệu Mịch Thanh bước đến đứng trước mặt cô, nhìn viền mắt đỏ hoe của cô, trong lòng thấy hơi khó chịu.
“Đến chê cười tôi sao?” Cô mỉm cười tự giễu.
Người đàn ông cau mày lộ vẻ không vui: “Trong mắt em, tôi là người không hiểu tình người thế sao?”
Lương Hạnh biết dáng vẻ của mình bây giờ chắc chắn rất thảm hại, cô đưa tay lên vuốt tóc, khẽ lau nước mắt, nói: “Cho dù thế nào, bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi, mấy chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.”
Ngừng lại vài giây, giọng điệu của cô mềm mỏng hơn một chút: “Cảm ơn anh hôm nay đã đến đây, mẹ tôi còn đang ở ngoài, tôi phải ra với bà ấy trước đây.”
Nói xong liền chào anh rồi đi.
Đôi đồng tử của người đàn ông trở nên u ám, anh đột nhiên giữ lấy cánh tay cô, kéo người lại về trước mặt mình, giữ chặt lấy đôi vai cô: “Lương Hạnh, em vẫn đang lừa tôi phải không? Đứa bé là con tôi... đúng không?”
/757
|