Anh nói xong, đưa tin nhắn trong điện thoại cho cô đọc.
Tống Nhiễm nhìn qua, thấy hai chữ “bác Tống” thì sắc mặt cô cứng đờ lại, sau đó bước lên xe.
Cũng không phải tin nhắn ba Tống mời anh đến nhà họ Tống ở đã uy hiếp cô, mà cô không muốn dây dưa mãi, định nhân chuyến đi này mà nói rõ những lời cần nói ra luôn.
“Ý của anh Đan đã rất rõ ràng rồi, rất xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh, nếu anh có thể hiểu lời tôi nói, thì hãy duy trì khoảng cách, xem xét đế giao tình của phụ huynh chúng ta, có lẽ tôi sẽ không khiến cho chuyện này trở nên quá khó coi.
”
Lời từ chối của cô mang theo ý tứ cảnh cáo.
Đan Nhiêu có chút kinh ngạc, một người có ít kinh nghiệm tình cảm như anh có chút không nắm bắt được, đối diện với tình cảnh như thế này, nên đánh thái cực quyền hay mặt dày mà tiếp tục đây.
Vậy nên anh bèn cầu cứu thư ký đang lái xe qua kính chiếu hậu, nhưng đối phương lại như đang né tránh tầm mắt của anh, chỉ tăng tốc lái xe nhanh hơn.
Anh suýt chút nữa thì quên mất, anh chàng Nghiêm đi theo anh bao nhiêu năm nay cũng là một tên ngốc trên phương diện tình cảm.
Ngập ngừng một lúc, anh chỉ ngại ngùng khẽ ho một tiếng: “Chuyện này để qua hôm nay hãy nói.
”
Tống Nhiễm hơi ngơ ra, có chút không hiểu ý của anh, lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì phái hiện tuyến đường có gì đó không đúng, bèn cảnh giác hỏi: “Đang đi đâu vậy?”
“Trợ lý của em không nói với em sao?” Đan Nhiêu nhún nhún vai: “Cô ấy nói hôm nay buổi diễn đêm chủ đề công viên giải trí ở chỗ bọn em bắt đầu mở cửa, tôi rất muốn xem xem cảnh tượng pháo hoa đầy trời mà cô ấy nói là như thế nào, có phải giống với thành phố T của chúng ta hay không.
”
Ngừng một lúc, lại quay sang nói: “Bác trai hỏi tôi hôm nay em tiếp đón như thế nào, em cũng không mong tôi sẽ nói là cả ngày không gặp được em đấy chứ?”
Khi xe dừng lại ở bãi đậu xe bên ngoài khu công viên giải trí, Tống Nhiễm mở cửa xe đi xuống, muốn từ chối theo bản năng.
Trong lòng cô lờ mờ xuất hiện cảm giác ghê tởm, nơi này đối với cô mà nói, quả thực không có gì đáng để đi cả, nhưng cô nghĩ lại, lại thu bàn chân vừa mới bước ra về.
Từ đầu cho đến cuối, người phải né tránh không nên là cô.
Vì vậy, cô hít sâu một hơi, nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, nương nhờ ánh đèn đường trong đêm nhìn ra tấm biển lớn kia, rồi bước ra ngoài.
“Đi thôi.
”
Cô nhàn nhạt đáp một tiếng, đi theo dòng người vào trong.
Đan Nhiêu không nói rõ được tại sao, khi sánh vai bên cạnh Tống Nhiễm, trái tim anh lại nhảy “thình thịch” loạn xạ như một con thỏ không thể khống chế.
Thậm chí anh còn không dám đi quá gần cô, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định với vai của cô, sau khi đi vào giữa biển người, không chút bất ngờ, bọn họ đã bị tách nhau ra.
Nhờ chiều cao này, anh nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy được một người phụ nữ bị kẹp trong đám người đi ở phía trước, có chút sốt ruột tách những người đi cạnh ra.
Nhưng thư ký tận tâm hết mực bên cạnh lại như một viên kẹo cao su dính lên người anh, có tách cũng không tách ra được.
“Kẹo cao su” nhíu mày, giữ người đàn ông trước mặt lại: “Cậu chủ, như vậy e là không được đâu, đông người quá.
”
Đan Nhiêu nhíu mày nhìn anh ta, có chút không hài lòng, thầm nghĩ, tại sao người nên đi lạc lại không lạc, mà người không nên lạc lại lạc mất chứ.
/757
|