Khi cô ta cảm thấy điều đó là xứng đáng thì cô ta có thể âm thầm bảo vệ Cố Thời suốt nhiều năm hoặc có thể cam lòng gánh chịu tai tiếng cho Thượng Điền, nhưng sau khi nhìn thấu tất cả những chuyện này, thì cô ta sẽ rời đi không một chút do dự.
Dường như Thượng Điền hơi giật mình khi nghe cô ta nói ra lời ấy.
Ngay cả Tống Nhiễm cũng từng ẩn nhẫn sống cùng anh ta nhiều năm như vậy mà người phụ nữ nằm dưới sự kiểm soát và khống chế của anh ta lại dựa vào đâu mà nói đi là đi.
Cho nên khi nhìn thấy cô ta gạt nước mắt trên mặt quay người rời đi, anh ta không chút chần chừ đuổi theo, giữ tay cô lại bên vệ đường, ép thấp giọng hỏi: “Đến đây dừng là ý gì?”
Tề Uyên bị anh ta lôi kéo đã hừ một tiếng, nhìn thằng vào mắt anh ta bằng đôi mắt đã đỏ và cất giọng mỉa mai: “Thứ anh muốn lấy đã lấy được rồi, với anh tôi còn có giá trị lợi dụng gì nữa đây?”
Thượng Điền lạnh lùng nhìn chằm chằm, quan sát kỹ biểu cảm trên mặt cô ta, cuối cùng chất vấn: “Có phải em tức giận chỉ vì anh lợi dụng em để lừa cái gã mà tự đáy lòng em để tâm nhất không?”
Tề Uyên giống như không thể tin vào tai mình, cô ta cho rằng mình vừa nghe thấy điều gì đó vô lý và ngớ ngẩn hết sức nên giật mạnh tay muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, bởi vì quá mức phẫn nộ mà lại không biết phải bắt đầu từ đâu nên cô chỉ có thể tàn nhẫn nói: “Là do tôi mù.
”
Tiếp theo đó cô xoay người muốn đi, vì muốn tránh né khỏi sự lôi kéo, đu bám không tha của Thượng Điền mà cô ta đã thất tha thất thểu lao ra đường để rồi cuối cùng tông vào một chiếc taxi không kịp né ở ngã tư và té nhào xuống đường, lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, thì cô ta ở trong bệnh viện, may mà không phải tông thẳng vào đầu xe nên chỉ bị chấn thương phần mềm, cùng với chấn động rất nhỏ ở não bộ, xử lý vết thương, dùng băng gạc quấn lại xong thì nằm trên giường.
Thời điểm mở mắt ra, ý thức của cô ta vô cùng tỉnh táo, cô ta ngây người, nhìn trần nhà trắng toát, nghe Thượng Điền đang liên tục ừ hử với lời căn dặn của bác sĩ.
Ngay sau khi nghe thấy tiếng bác sĩ bước đi, người phụ nữ chậm rãi dịch chuyển tầm mắt sang người đàn ông bên cạnh, ánh mắt nặng nề nhưng trong trẻo ngước nhìn anh ta.
Thượng Điền rũ mắt đứng ở bên giường bệnh, vươn tay vén chăn bông cho cô, sau đó nhỏ giọng dặn dò: “Em cần nằm viện vài ngày, anh đã sắp xếp người đến chăm sóc cho em rồi.
”
Nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh của anh ta, trong lòng Tề Uyên có chút trầm tĩnh, cô không kiềm chế được ánh mắt, cứ nhìn chằm chằm một bên mặt của anh ta, cuối cùng cô ta thản nhiên cất giọng mỉa mai: “Anh không ở lại chăm sóc tôi được sao?”
Đúng như dự đoán, đổi lại là sự im lặng của người đàn ông.
Cô ta buộc mình thôi không nhìn anh ta nữa, xoay đầu sang chỗ khác, khẽ nheo mắt nhìn ánh mặt trời hắt xéo qua cửa sổ.
Thật khó tin rằng tất cả những điều này xảy ra chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi.
Trong nửa ngày này, cô ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ.
Cô ta nhớ lại cảnh hai người họ nằm trên ghế sô pha ngày hôm đó, cô hỏi anh liệu có chịu vì cô mà từ bỏ Phong Thụy không, sự im lặng và lảng tránh của anh ta khi đó lại hiện rõ trước mắt cô ta, đột nhiên cô ta càng hiểu sâu hơn về vấn đề.
Cô ta lại nhớ tới những lời mà anh ta đã nói với mình một cách bất đắc dĩ rằng Tống Nhiễm không muốn ly hôn với anh ta vì muốn nắm được nhược điểm của anh ta, ngẫm lại nụ cười mỉa mai trên khóe miệng cô Tống trong bữa tối đấu giá ngày hôm đó khi hỏi ngược lại cô ta: “Thượng Điền nói với cô là tôi không muốn ly hôn sao?”
Hiện tại xem ra, trong mắt Tống Nhiễm, cô ta chỉ là trò cười mà thôi.
/757
|