Chương 21.1: Hoạt động nhỏ giữa vợ chồng
Mục đích Tuyết Lạc gả đến nhà họ Phong, thực sự khiến người ta khó mà liên tưởng theo hướng sạch sẽ đơn thuần.
Lúc đầy là lấy danh nghĩa Phong Lập Hân mà tìm bạn đời, nhưng Phong Lập Hân lại bị trận hỏa hoạn làm cho dung nhan bị hủy hết, cho nên người phụ nữ ứng hôn trước, ý đồ hiển nhiên cũng rõ ràng——ý đồ chính là tài sản nhà họ Phong.
Mà Tuyết Lạc vừa mới mở miệng hỏi Phong Hành Lãng muốn từ thiện, đương nhiên cũng sẽ quy cô vào phạm vi nhắm đến tài sản và quyền thế của nhà họ Phong.
Chỉ là Phong Hành Lãng không nghĩ tới: một người phụ nữ lòng mang ý đồ xấu như vậy, lại giữ gìn được thân thể sạch sẽ ngây ngô. Phản ứng bản năng của cô và sự giãy dụa bất chấp hậu quả này, không phải có thể giả vờ được. Phải biết rằng, chỉ cần một sự không cẩn thận, cô sẽ đem lần đầu tiên của mình cho ngón tay của anh rồi! Đối với cuộc đời người phụ nữ mà nói, đó chính là nuối tiếc cả đời.
Cho nên, Phong Hành Lãng trong lúc Tuyết Lạc đang toàn lực giãy dụa, rút ngón tay mình từ trong cơ thể cô ra. Giữ lại sự tốt đẹp trong người cô gái. Lòng trắc ẩn khác loài?
Nước mắt chưa trải qua nhân sự của Tuyết Lạc lăn xuống, cô vừa xấu hổ vừa căm hận. Chính lúc nãy, người đàn ông đó rõ ràng làm chuyện đó với cô! Cô còn là ‘chị dâu’ của an, anh tại sao có thể cợt nhả làm nhục cô chứ!
“Phong Hành Lãng, anh làm những chuyện này với tôi, anh xứng đáng với anh trai anh sao?” Tuyết Lạc trừng mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Chuyện đó có liên quan gì tới tôi?” Phong Hành Lãng hờ hững hừ một tiếng, lấy từ bên cạnh ra một miếng khăn giấy, lau sạch ngón tay đó của mình, động tác tà mị, ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Phải rồi, mình với vợ của mình tình tứ yêu đương, lại liên quan gì tới anh Phong Lập Hân cơ chứ.
“……” Tuyết Lạc bị dáng vẻ tự đắc đương nhiên của Phong Hành Lãng đồng thời hoàn toàn không có ý thức được tội tày trời anh vừa phạm phải, làm cho tức đến im lặng nghẹn lại. Nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Phong Hành Lãng, anh vô sỉ!”
Sau đó, Tuyết Lạc dùng toàn lực giãy dụa thoát ra khỏi sự kìm chặt của Phong Hành Lãng, không nhịn được xấu hổ giận dữ chạy ra khỏi phòng cưới, nghiêng ngả chạy về phía lầu dưới.
“Làm sao, một trăm ngàn tệ tiền từ thiện đó, cô không muốn nữa hả?” Phong Hành Lãng nhắc nhở dự tính ban đầu của người phụ nữ nấu cơm cho anh.
Chịu sự nhục nhã cực lớn Tuyết Lạc chỉ cúi đầu điên cuồng chạy một mạch đi. Cô thật sự không có cách nào tiếp nhận chuyện bản thân bị 'em rể’ khinh bạc.
Không chỉ là khinh bạc, mà còn……mà còn đưa ngón tay vào rồi, đưa vào trong đó của mình. Đó là nơi trân quý nhất nơi cấm kỵ của người phụ nữ! Anh ta tại sao có thể vô lễ như vậy chứ!
Những động tác và hành vi đó, nghiễm nhiên đã vượt ra khỏi phạm trù vô lễ! Đơn giản là đại nghịch bất đạo, thêm nữa là hèn hạ vô sỉ.
Làm gì có ‘em rể’ nào lại làm chuyện khó nói này với chị dâu mình chứ?
Tuyết Lạc đâu có biết, cái người đàn ông đã khinh bạc cô chính là chồng mới cưới của cô. Hành động thân mật giữa vợ chồng, tuy là không tính là lãng mạn, còn có chút thô lỗ như thế, nhưng cũng không tới mức giống như cô nói ‘hèn hạ vô sỉ’ đâu nhỉ?
Nếu nói như vậy, đàn ông đã kết hôn trong thiên hạ này chẳng phải là đều bị cô phân vào trong hàng ngũ hèn hạ vô sỉ?
Cùng lắm chỉ chẳng qua là tình cảm qua lại giữa vợ chồng! Chí ít Phong Hành Lãng không hề cảm thấy hành động của mình có điều gì quá đáng cả, nhưng Tuyết Lạc lại thật sự cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi. Cô thật sự không chấp nhận nổi sự thực là bản thân bị 'em rể’ khinh bạc!
Hơn nữa khinh bạc như vậy nghiễm nhiên là vượt qua khỏi giới hạn cuối cùng mà tâm lý cô có thể chấp nhận được!
Đem chuyện này nói cho Phong Lập Hân không? Nhưng tình trạng cơ thể anh có thể chấp nhận được sự thật là vợ mình bị chính em trai của mình khinh bạc không? Cứ nghĩ đến Phong Lập Hân dùng chính sinh mệnh của mình đổi lấy sinh mệnh khoẻ mạnh của Phong Hành Lãng, Tuyết Lạc bèn cảm thấy buồn thay cho Phong Lập Hân!
Phong Hành Lãng làm sao có thể đối xử với cô như vậy chứ? Vô lễ khinh bạc đối với cô, cũng chính là sự không tôn trọng với anh trai anh Phong Lập Hân!
Tuyết Lạc quả thực không thể nhịn được, liền rưng rưng chạy xuống lầu , “mợ chủ... mợ chủ... Cô làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Thím An đang bận rộn trong phòng khách đón trước mặt.
Nhưng Tuyết Lạc chỉ lắc đầu, cô không biết làm sao để mở miệng nói chuyện xấu hổ này cho thím An, cũng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh trước! Cho nên cô liền lấy dũng khí chạy ra sân biệt thự nhà họ Phong.
/6255
|