Chương 23.1: Giống như đau từng cơn!
“Được! Phong Hành Lãng em không chịu đi chứ gì? Được, Anh đi! Phong Lập Hân anh đích thân đi!” Phong Lập Hân tức giận nói.
Anh muốn ngồi dậy, nhưng lại bị những ống truyền nước biển cuốn lấy; tâm lý cấp bách, Phong Lập Hân kéo một phát tất cả những kim tiêm truyền nước biển trên người đó xuống. Hơi thở trong giây tiếp theo không thể theo kịp, anh dường như sắp cứng lại trên giường bệnh.
“Cậu chủ Phong……” Bác sĩ Kim lập tức đeo máy thở lên cho Phong Lập Hân.
“Anh……Em xin lỗi!” Phong Hành Lãng thật sự không ngờ đến, anh cả Phong Lập Hân đã nghiêm trọng đến mức phải dựa vào máy thở mà duy trì tính mạng.
Phong Lập Hân không nói được, chỉ phất phất tay về phía Phong Hành Lãng, sau đó nghiêng đầu đi không nhìn anh nữa. Anh không biết Phong Hành Lãng đã làm chuyện gì với Tuyết Lạc, càng không rõ Tuyết Lạc còn có thể tha thứ cho Phong Hành Lãng không. Sự đau khổ vô tận bao trùm lấy, Phong Lập Hân nhẹ nhàng nức nở. Anh thật sự muốn tìm một người phụ nữ tốt đủ có thể chăm sóc thật tốt cho em trai anh Phong Hành Lãng sau khi anh qua đời!
“Anh, anh bớt giận đã. Bây giờ em đi tìm em dâu hiền lành của anh trở về.” Phong Hành Lãng khăng khăng.
Nửa tiếng sau, trong phòng bệnh hồi phục lại sự yên tĩnh; mà Phong Lập Hân cũng bình thường lại sau tâm lý gấp gáp vừa rồi.
"Bác sĩ Kim, ông nói tôi cứ thế mà ép Tuyết Lạc và Hành Lãng ở bên nhau, rốt cuộc là đúng hay sai? Xem tình hình, Hành Lãng căn bản không có chuẩn bị thật lòng mà đối xử với Tuyết Lạc! Nếu như làm tổn thương thêm một Tuyết Lạc vô tội, tôi sẽ lương tâm bất an đó.” Giọng Phong Lập Hân càng trầm khàn, giống như là sắp không nói thành lời được nữa.
“Giống như là đau từng cơn! Là Hành Lãng và Tuyết Lạc bắt buộc phải trải qua!” Bác sĩ Kim nhẹ nhàng cảm thán, "Có điều nghe quản gia Mạc nói, tối qua Hành Lãng đuổi theo ra ngoài, còn giúp Tuyết Lạc đánh đuổi tên côn đồ có ý định khinh bạc cô! Tôi nghĩ cậu hai sau khi càng ngày càng phát hiện ra nhiều điểm tốt của Tuyết Lạc, sẽ từ từ chấp nhận cô ấy. Người phụ nữ có thể làm cậu hai yêu, nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
“Chỉ hy vọng như thế thôi! Tôi cũng hy vọng họ có thể sớm mà yêu thương nhau!”
Nhà họ Hạ.
Phong Hành Lãng đến nhà họ Hạ, đúng vào thời điểm bữa tối.
Trừ chủ nhà Hạ Chính Dương ra, ngoài ra còn có năm người phụ nữ cùng một sắc màu. Khung cảnh vẫn là rất hoành tráng.
Hạ Chính Dương một lòng muốn sinh một cậu con trai để thừa kế hương hoả nhà họ Hạ, lại không ngờ liên tiếp sinh ra ba cô thiên kim.
Dáng người Phong Hành Lãng thẳng tắp thon dài khỏe mạnh lại không hề thô kệch; cặp mắt đen dài nhỏ khép hờ sắc bén mà thâm sâu, môi mỏng hơi mím, đường nét góc cạnh rõ ràng, phác họa một gương mặt gần như hoàn mỹ mà mê hoặc.
Sự xuất hiện của anh, làm kinh diễm đến tất cả những người đang ngồi trên bàn ăn.
Mà Tuyết Lạc chỉ có kinh hãi! Người đàn ông này làm sao lại ở đây? Anh ta đến muốn làm gì?
"Tôi là Phong Hành Lãng. Làm phiền các vị dùng bữa, thật quá mạo muội.” Lễ nghĩa khách khí, lại khí chất mạnh mẽ.
“Phong……Phong Hành Lãng? Anh thật sự là Phong Hành Lãng? Trời ạ, hoá ra anh trông đẹp trai như vậy sao!” Hạ Dĩ Kỳ kinh ngạc đến sắp không khép miệng lại được.
Cô ta chỉ nghe chị cả Hạ Dĩ Cầm nói Phong Hành Lãng là tài phiệt mới nổi của thành phố, nắm trong tay hơn phân nửa huyết mạch kinh tế tài chính đầu ngành của thành phố; lại thật sự không ngờ người đàn ông này còn có một gương mặt tuấn tú đẹp trai gần như hoàn mỹ! Còn có khí phách ngạo nghễ kiên cường, làm sao không khiến phụ nữ rung động vì anh ấy chứ!
Người phụ nữ mê trai trước mặt này, có lẽ là một trong ba thiên kim từ chối kết hôn của nhà họ Hạ. Ánh mắt Phong Hành Lãng chỉ lạnh lùng lướt qua, sau đó rơi trên người Tuyết Lạc đang cúi đầu ở bên cạnh.
"Cậu hai nhà họ Phong tới chơi, rồng đến nhà tôm. Hạ tôi không có từ xa tiếp đón, mời ngồi xuống.”
Chủ nhà Hạ Chính Dương lập tức đứng dậy đón tiếp. Đối với việc vị thần tài mới nổi của thành phố đích thân đến thăm nhà họ Hạ, ông ta có chút cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Phải biết giá trị bản thân của Phong Hành Lãng, ở xa phía trên tất cả mọi người trong nhà họ Phong.
"Còn chưa động đũa, cậu hai nhà họ Phong có thể nể mặt mũi mà cùng ăn bữa cơm thường?”
"Tổng giám đốc Hạ khách khí rồi.” Giọng Phong Hành Lãng lạnh nhạt, liền hào phóng nhanh chóng ngồi trước bàn ăn.
"Mỹ Quyên, mau đem rượu ngon tôi cất giữ ra đây. Bình Laffey năm 82 đi.” Hạ Chính Dương thấy Phong Hành Lãng nể mặt mũi mình, liền phá lệ cao hứng bừng bừng.
Thế là, người cả nhà họ Hạ bắt đầu vây quanh Phong Hành Lãng mà bận rộn lên: người lấy rượu đi lấy rượu, người lấy bát đũa đi lấy bát đũa, người tiếp chuyện thì tiếp chuyện.
Trong lúc lơ đãng, Tuyết Lạc nhìn thấy Hạ Dĩ Thư ngồi bên cạnh, lộ ra nụ cười xinh đẹp trước giờ chưa từng thấy. Nói sự thật, tính cách Hạ Dĩ Thư trước giờ đều lạnh lùng, Tuyết Lạc rất ít khi nhìn thấy nụ cười như vậy của cô ấy, như là đặc biệt ban cho Phong Hành Lãng vậy! Thiếu nữ 17 tuổi, đang đúng độ tuổi mới bắt đầu biết yêu.
_____
/6255
|