Bệnh lần này của lão phu nhân là do giận bản thân, nếu lúc ấy cẩn thận chút, có thể phát hiện Triệu Hoành Thế không thích hợp, tiểu tôn nhi của nàng không chừng cũng không cần phải chịu khổ, chỉ cần nghĩ như vậy liền tự trách, ngực phiền muộn, bất luận ai cầu kiến đều để Dương ma ma từ chối, nói là bản thân muốn yên tĩnh.Triệu Hoành Thế từ lúc lão phu nhân bệnh mỗi này đều quỳ ở ngoài Minh Nhứ Uyển, giống như thỉnh tội, Lãnh thị cũng cùng nhau không rời. Từ ngày ấy Tứ lão gia xuất hiện xoay ngược tình thế, tự nói chân tướng năm đó, mọi người mới sáng tỏ Lãnh thị là vì bảo vệ khổ tâm của Tứ gia, Tứ phu nhân vốn danh tiếng đã tốt nay lại chiếm được tốn kính từ mọi người.Triệu Nguyên Lễ biết rõ chân tướng chuyện này, vốn là lo lắng cục diện như này sẽ xảy ra, không nghĩ tới chuyện năm xưa vẫn là bị phơi bày, chính mình không để bụng, ngược lại hai người kia lại không buông được, khuyên tổ mẫu sau lại khuyên Tứ thúc, chỉ là ai cũng không chịu nghe, cũng đành bất đắc dĩ.Ngược lại Triệu Văn Uyển là nhìn xem thông suốt chuyện đó nhất, làm cho Triệu Nguyên Lễ chuyên tâm ôn thi, nói là chỗ tổ mẫu có chính mình coi chừng, tuy rằng không thấy được nhưng lại có thể thông qua Dương ma ma biết được tình huống, không ngừng đưa được thiện điều dưỡng, càng để Dương ma ma truyền lời khuyên nhủ, chỉ chờ lão phu nhân tự mình suy nghĩ cẩn thận.Về phần Tứ thúc, Triệu Văn Uyển nói không rõ là ôm tâm tư gì, nếu chỉ dùng một câu tuổi trẻ xúc động không biết nặng nhẹ nàng là không tiếp thu được, nhưng nhìn thúc ấy như vậy, chỉ sợ cũng khổ sở bị nội tâm dày vò, lại cảm thấy đáng thương, cũng có chút lí giải đại ca cho dù biết rõ chân tướng cũng không tính toán truy cứu.Tháng ba đầu mùa xuân, trước kia Triệu Văn Uyển cho người mang cây đào đến trồng, giờ trên đầu cành đã hé ra màu hồng xinh đẹp, gió xuân ấm áp, cuốn theo hoa mai lên xuống, cuối cùng cũng không cần quấn y phục thành quả cầu, Triệu Văn Uyển một thân áo ngắn màu hồng anh đào, váy lụa mỏng màu tím, dải lụa quấn thắt lưng, hiện ra vòng eo tinh tế, lười biếng ngồi nghiêng trên ghế quý nhân, híp híp con ngươi đen nhìn chằm chằm hoa đào ngoài cửa, lơ đãng liền lộ ra một tia quyến rũ.Bảo Thiền bưng đồ ăn trưa đi vào liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, không tự giác bước nhẹ, giống như sợ quấy nhiễu, đem đồ vặt để lên bàn, chợt nghe bức tranh mỹ nhân nghư có điều suy nghĩ mở miệng.“Hoa đào rơi xuống kết trái, quả phải lớn hơi nhiều nước một chút.”Nháy mắt bức tranh xinh đẹp bị trộn lẫn tạp chất biến mất không còn một mảnh, Bảo Thiền nghẹn đến xuất huyết, cảm thấy mới vừa rồi ý tưởng tiểu thư sẽ xuất khẩu thành thơ của bản thân thật ngây thơ!Triệu Văn Uyển ngửi ngửi mùi hương hoa cỏ, sau khi thấy bộ dáng Bảo Thiền co rút khóe miệng, lại bổ một đao “Dặn dò mấy người chăm sóc thật tốt, đừng làm hỏng.”“…Dạ.”
/151
|