Lần đầu tiên Hoa Khô Phát ra tay với Ngô Kỳ Vinh, mục đích chỉ là thử chiêu.
Y nhỏ gầy, sắc bén, mỗi lạng thịt trên người dường như đều ép không ra mỡ, nhưng lại có thể mài ra nước sắt.
Y dễ tức giận.
Y thường xuyên nổi trận lôi đình, đánh người mắng người, thậm chí là giết người. Đừng nói là kẻ địch của y, ngay cả thân hữu và môn đồ cũng rất sợ y.
Nhưng thực ra, một khi đối địch, sự cuồng bạo của y lại hoàn toàn biến thành bình tĩnh, nhạy bén, tuyệt đối không bị tâm tình cá nhân ảnh hưởng.
Dĩ nhiên, nếu không như vậy, y cũng không thể trở thành thủ lĩnh một đảng.
Có thể trở thành thủ lĩnh của hào kiệt phố phường trong kinh thành, hiển nhiên không đơn giản.
Hoa Khô Phát nhìn có vẻ mất bình tĩnh, nhưng tâm tư lại rất cẩn thận. Sau khi y tiếp quản từ Đông Quỳnh Nhai (cha của Đông Kình Thu) ngành muối, dầu, vải, củi, gạo, tương, ngựa, lạc đà và la, không tới ba năm đã có thể ứng phó với thuế má rườm rà, lại đoàn kết các lộ hảo hán, dốc sức vì hai đảng Phát Mộng, có thể thấy được tài năng.
Lần đầu tiên Hoa Khô Phát ra tay với Kinh Đào Thư Sinh, cũng không dùng binh khí.
Y chỉ ra tay với đối phương.
Thật sự ra tay.
Tay của y chính là vũ khí.
Năm ngón tay của y duỗi ra như một chiếc lá, đâm thẳng vào Ngô Kỳ Vinh.
Ngô Kỳ Vinh cũng không ngẩng đầu lên, lập tức phản kích.
Hắn cũng dùng tay.
Chưởng.
Hai người chạm nhau một chưởng như vậy.
Một chưởng này đánh xong, giống như chẳng có chuyện gì.
Ngô Kỳ Vinh chớp chớp mắt.
Hoa Khô Phát nhướng nhướng mày.
Hai người đều có vẻ không sao.
Nhưng một lúc sau, sau người Hoa Khô Phát hơn mười một thước, một chiếc bàn dựa vào vách tường chính diện, trên bàn có một chiếc bình lớn, chiếc bình chợt kêu lên một tiếng, nứt và vỡ tan, thuốc viên trong bình lăn xuống đất.
Cộc cộc cộc cộc cộc…
Lúc này Phùng Bất Bát và Trần Bất Đinh mới chạy tới, nhìn thấy mảnh vụn bình sứ vỡ tung, lại nhìn thuốc viên đang lăn lóc, quay đầu mới phát hiện hóa ra Hoa Khô Phát đã lùi ba bước.
Lúc này Ngô Kinh Đào lại cất bước đi về phía trước.
Cùng lúc, Hoa Khô Phát cũng “rút” vũ khí của y ra.
Lá.
Lá cây.
Vũ khí của y là một chiếc lá cây.
Không phải lá cây nhỏ, mà là một chiếc lá cây rất lớn.
Lá cây dừa.
Y múa lá dừa đến mức phát ra tiếng rít xé gió, giống như một thanh đao hai bên đầy răng cưa, bổ vào đầu Ngô Kỳ Vinh.
Lá cây này lại giống như là hoàn toàn chế tạo bằng sắt.
Ai nấy đều thấy được, một kích này Hoa Khô Phát đã tức giận thật sự.
Kinh Đào Thư Sinh ngẩng đầu nhìn một cái.
Chỉ liếc mắt nhìn.
Hắn xuất thủ, xuất thủ một chưởng, một chưởng vỗ vào trên “lá dừa”.
Một tiếng “bộp” vang lên, Kinh Đào Thư Sinh lắc lư, còn Hoa Khô Phát kêu lên một tiếng, xem ra cũng giống như lúc trước, không ai có chuyện gì khác thường.
Thế nhưng, sau lưng Hoa Khô Phát, trên tường vốn treo một bức tranh chữ “nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh” do Vương Tiểu Thạch tự viết, l1uc này bức tranh chợt vỡ thành mảnh vụn, từng mảnh bay lả tả xuống.
Bức tranh này chỉ là một tờ giấy mềm, nhưng lại bị nội kình đánh thành mảnh vụn, còn khó hơn ba mươi lần so với đánh nát bình hoa.
Điều này khiến cho Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát lập tức cảm giác được.
Hình như Hoa lão đầu đã bị thua thiệt.
Cho nên bọn họ càng cảm thấy, lần này trở lại Hồi Xuân đường là một quyết định chính xác.
Bọn họ lập tức thi triển âm chiêu, “Long Thân Hổ Đầu trượng” của Phùng Bất Bát quét qua một đường, đánh bay bảy tám tên quan binh; “Ngũ Quỷ Âm Phong trảo” của Trần Bất Đinh, một trảo một người, đã vặn gãy cổ bốn tên quan binh, vặn gãy cánh tay ba tên quan binh, vặn gãy chân của hai tên quan binh khác.
Bọn họ muốn chi viện cho Hoa Khô Phát.
Nhưng Hoa Khô Phát cũng không nản lòng.
Một người hiếu chiến không dễ từ bỏ, huống hồ y là Hoa Khô Phát luôn kiến công lập nghiệp từ trong thất bại.
Y lập tức trả đòn.
Lần này y lại “rút” ra một món “vũ khí” khác.
Vẫn là lá cây.
Một chiếc lá cây thật lớn.
Lá chuối tây.
Y dùng một lá đập vào Ngô Kỳ Vinh, giống như cầm một thanh đại quan đao, hô phong hoán vũ chém về phía thư sinh nho nhã nhưng lại là đại địch số một này.
Ngô Kỳ Vinh chỉ ồ một tiếng, xuất thủ.
Vẫn là một chưởng.
Chưởng đánh vào trên lá chuối tây.
Một tiếng vang trầm thấp, giống như một người bị nhốt trong túi vải khàn giọng kêu lên.
Sau đó, hai người Ngô, Hoa đồng thời lui về phía sau một bước, cũng không có sự cố gì.
Xem ra, hai người bọn họ giống như đang luyện chiêu với nhau, không có ác ý, thậm chí cũng không có địch ý gì.
Một lúc sau, một tiếng “ầm” vang lên, cả bức tường sau lưng Hoa Khô Phát chợt sụp đổ.
Hoàn toàn sụp xuống.
Hoàn toàn triệt triệt để để đổ xuống.
Hoa Khô Phát vẫn cười.
Y lại xông lên, lần này y dùng cả lá chuối tây và lá dừa cùng một lúc, song long xuất hải đồng thời công tới.
Ngô Kỳ Vinh vẫn bình tĩnh ứng chiến.
Phùng Bất Bát và Trần Bất Đinh vừa nhìn đã nhận ra, Hoa Khô Phát đã bị thua thiệt, vội vàng hét lên liên tục, quải trượng vuốt sắt đồng loạt tấn công Kinh Đào Thư Sinh.
“Hai chiếc lá” của Hoa Khô Phát cùng tấn công, nhưng lại không hề ung dung, giống như chưa đánh đã khai mình đang có dấu hiệu thất bại.
Hoa Khô Phát trải qua đau đớn mất con, còn có “Bất Đinh Bất Bát” bị nhục nhã tại thọ yến, đối phó với kẻ địch đã không dung tình.
Y nhỏ gầy, sắc bén, mỗi lạng thịt trên người dường như đều ép không ra mỡ, nhưng lại có thể mài ra nước sắt.
Y dễ tức giận.
Y thường xuyên nổi trận lôi đình, đánh người mắng người, thậm chí là giết người. Đừng nói là kẻ địch của y, ngay cả thân hữu và môn đồ cũng rất sợ y.
Nhưng thực ra, một khi đối địch, sự cuồng bạo của y lại hoàn toàn biến thành bình tĩnh, nhạy bén, tuyệt đối không bị tâm tình cá nhân ảnh hưởng.
Dĩ nhiên, nếu không như vậy, y cũng không thể trở thành thủ lĩnh một đảng.
Có thể trở thành thủ lĩnh của hào kiệt phố phường trong kinh thành, hiển nhiên không đơn giản.
Hoa Khô Phát nhìn có vẻ mất bình tĩnh, nhưng tâm tư lại rất cẩn thận. Sau khi y tiếp quản từ Đông Quỳnh Nhai (cha của Đông Kình Thu) ngành muối, dầu, vải, củi, gạo, tương, ngựa, lạc đà và la, không tới ba năm đã có thể ứng phó với thuế má rườm rà, lại đoàn kết các lộ hảo hán, dốc sức vì hai đảng Phát Mộng, có thể thấy được tài năng.
Lần đầu tiên Hoa Khô Phát ra tay với Kinh Đào Thư Sinh, cũng không dùng binh khí.
Y chỉ ra tay với đối phương.
Thật sự ra tay.
Tay của y chính là vũ khí.
Năm ngón tay của y duỗi ra như một chiếc lá, đâm thẳng vào Ngô Kỳ Vinh.
Ngô Kỳ Vinh cũng không ngẩng đầu lên, lập tức phản kích.
Hắn cũng dùng tay.
Chưởng.
Hai người chạm nhau một chưởng như vậy.
Một chưởng này đánh xong, giống như chẳng có chuyện gì.
Ngô Kỳ Vinh chớp chớp mắt.
Hoa Khô Phát nhướng nhướng mày.
Hai người đều có vẻ không sao.
Nhưng một lúc sau, sau người Hoa Khô Phát hơn mười một thước, một chiếc bàn dựa vào vách tường chính diện, trên bàn có một chiếc bình lớn, chiếc bình chợt kêu lên một tiếng, nứt và vỡ tan, thuốc viên trong bình lăn xuống đất.
Cộc cộc cộc cộc cộc…
Lúc này Phùng Bất Bát và Trần Bất Đinh mới chạy tới, nhìn thấy mảnh vụn bình sứ vỡ tung, lại nhìn thuốc viên đang lăn lóc, quay đầu mới phát hiện hóa ra Hoa Khô Phát đã lùi ba bước.
Lúc này Ngô Kinh Đào lại cất bước đi về phía trước.
Cùng lúc, Hoa Khô Phát cũng “rút” vũ khí của y ra.
Lá.
Lá cây.
Vũ khí của y là một chiếc lá cây.
Không phải lá cây nhỏ, mà là một chiếc lá cây rất lớn.
Lá cây dừa.
Y múa lá dừa đến mức phát ra tiếng rít xé gió, giống như một thanh đao hai bên đầy răng cưa, bổ vào đầu Ngô Kỳ Vinh.
Lá cây này lại giống như là hoàn toàn chế tạo bằng sắt.
Ai nấy đều thấy được, một kích này Hoa Khô Phát đã tức giận thật sự.
Kinh Đào Thư Sinh ngẩng đầu nhìn một cái.
Chỉ liếc mắt nhìn.
Hắn xuất thủ, xuất thủ một chưởng, một chưởng vỗ vào trên “lá dừa”.
Một tiếng “bộp” vang lên, Kinh Đào Thư Sinh lắc lư, còn Hoa Khô Phát kêu lên một tiếng, xem ra cũng giống như lúc trước, không ai có chuyện gì khác thường.
Thế nhưng, sau lưng Hoa Khô Phát, trên tường vốn treo một bức tranh chữ “nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh” do Vương Tiểu Thạch tự viết, l1uc này bức tranh chợt vỡ thành mảnh vụn, từng mảnh bay lả tả xuống.
Bức tranh này chỉ là một tờ giấy mềm, nhưng lại bị nội kình đánh thành mảnh vụn, còn khó hơn ba mươi lần so với đánh nát bình hoa.
Điều này khiến cho Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát lập tức cảm giác được.
Hình như Hoa lão đầu đã bị thua thiệt.
Cho nên bọn họ càng cảm thấy, lần này trở lại Hồi Xuân đường là một quyết định chính xác.
Bọn họ lập tức thi triển âm chiêu, “Long Thân Hổ Đầu trượng” của Phùng Bất Bát quét qua một đường, đánh bay bảy tám tên quan binh; “Ngũ Quỷ Âm Phong trảo” của Trần Bất Đinh, một trảo một người, đã vặn gãy cổ bốn tên quan binh, vặn gãy cánh tay ba tên quan binh, vặn gãy chân của hai tên quan binh khác.
Bọn họ muốn chi viện cho Hoa Khô Phát.
Nhưng Hoa Khô Phát cũng không nản lòng.
Một người hiếu chiến không dễ từ bỏ, huống hồ y là Hoa Khô Phát luôn kiến công lập nghiệp từ trong thất bại.
Y lập tức trả đòn.
Lần này y lại “rút” ra một món “vũ khí” khác.
Vẫn là lá cây.
Một chiếc lá cây thật lớn.
Lá chuối tây.
Y dùng một lá đập vào Ngô Kỳ Vinh, giống như cầm một thanh đại quan đao, hô phong hoán vũ chém về phía thư sinh nho nhã nhưng lại là đại địch số một này.
Ngô Kỳ Vinh chỉ ồ một tiếng, xuất thủ.
Vẫn là một chưởng.
Chưởng đánh vào trên lá chuối tây.
Một tiếng vang trầm thấp, giống như một người bị nhốt trong túi vải khàn giọng kêu lên.
Sau đó, hai người Ngô, Hoa đồng thời lui về phía sau một bước, cũng không có sự cố gì.
Xem ra, hai người bọn họ giống như đang luyện chiêu với nhau, không có ác ý, thậm chí cũng không có địch ý gì.
Một lúc sau, một tiếng “ầm” vang lên, cả bức tường sau lưng Hoa Khô Phát chợt sụp đổ.
Hoàn toàn sụp xuống.
Hoàn toàn triệt triệt để để đổ xuống.
Hoa Khô Phát vẫn cười.
Y lại xông lên, lần này y dùng cả lá chuối tây và lá dừa cùng một lúc, song long xuất hải đồng thời công tới.
Ngô Kỳ Vinh vẫn bình tĩnh ứng chiến.
Phùng Bất Bát và Trần Bất Đinh vừa nhìn đã nhận ra, Hoa Khô Phát đã bị thua thiệt, vội vàng hét lên liên tục, quải trượng vuốt sắt đồng loạt tấn công Kinh Đào Thư Sinh.
“Hai chiếc lá” của Hoa Khô Phát cùng tấn công, nhưng lại không hề ung dung, giống như chưa đánh đã khai mình đang có dấu hiệu thất bại.
Hoa Khô Phát trải qua đau đớn mất con, còn có “Bất Đinh Bất Bát” bị nhục nhã tại thọ yến, đối phó với kẻ địch đã không dung tình.
/109
|