Edit: gau5555
Beta: meott
Liên tục mấy ngày, Xuân Hỉ nhìn thấy Gia Lập đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, mà Gia Lập lại vẫn như trước làm mặt than hàng năm không thay đổi, bình tĩnh như vậy, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, duy nhất có biến hóa là, anh hình như mỗi ngày đều về nhà, rất ít khi về nhà trọ của anh. Thời điểm Xuân Hỉ nhảy dây ngày nào lên ban công cũng có thể gặp được anh, bọn họ ngẫu nhiên nói chuyện một chút, giống như trước đó không xảy ra chuyện gì khác.
Điều này làm cho Xuân Hỉ vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện phát sinh tối hôm trước, đều là ảo giác của cô?
Vì sao cường hôn người khác, mà anh còn có thể bình tĩnh như thế? Cho dù anh ở trên tình trường thành thạo, vậy cũng phải giải thích cho cô, nói cho cô chứ! Bằng không thì cái đấy tính là gì? Không thể hiểu được, cô đành cam tâm tình nguyện chịu để đối tượng mình thầm mến phi lễ một phen sao?
Xuân Hỉ càng nghĩ càng buồn bực! Anh rốt cuộc có ý tứ gì chứ, không thích cô thì việc gì phải chọc tới cô!
Vào giữa trưa ngày hôm sau, Xuân Hỉ đi đến khoá học nâng cao, Gia Lập không biết khi nào đã ngừng xe ở dưới lầu chờ cô. Xuân Hỉ nhìn coi như không thấy bình thường, sát thân xe đi qua.
Gia Lập xuống xe chặn cô lại: “Đang nghĩ cái gì đấy? Không phát hiện ra anh?”
Xuân Hỉ có chút khẩn trương, nhưng trên mặt lại dường như không có việc gì, nói: “Thấy a, có việc gì sao?”
Khuôn mặt Gia Lập lúc đầu đang ôn hoà sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Đưa em đi học.”
Xuân Hỉ phỏng đoán có phải cô nói sai hay làm gì chọc cho Gia Lập mất hứng hay không. Nhưng mà cô thì sao a, cô chính là có chút khẩn trương, còn có chút tức giận, người này hôn cô xong, còn giả vờ không có việc gì, bây giờ còn đưa bộ mặt này cho cô xem.
Càng nghĩ càng giận, cô giả nở nụ cười một chút: “Cám ơn anh a, không nhọc phiền anh, em tự mình đi xe bus!”
Nói xong cô xoay người bước đi, trong lòng một thanh âm nói: “Đuổi theo, đuổi theo đi!”
Chờ cô đi đến bến xe, vẫn như cũ không ai đuổi theo. Cô ảo tưởng nghĩ đến giống như trong phim nam chính giữ chặt nữ chính thâm tình nói “ Anh yêu em” cảnh tượng đó nhất thời hóa thành ảo ảnh.
Có lẽ Gia Lập vẫn không thích cô nha.
Sau ngày đó, Xuân Hỉ như cố ý như vô tình trốn tránh Gia Lập. Gia Lập muốn nói gì lại thôi, cuối cùng, anh vẫn biến thành bộ dáng mặt than như cũ, đối với cô cũng làm như không thấy, mấy ngày liền cũng không về nhà.
Xuân Hỉ nằm ở trên giường, vô cùng mất mát. Trải qua giãy dụa, cô quyết định gọi điện thoại cho Điền Nghiên.
Chuẩn bị nửa ngày, cô mới nói: “Tiểu Nghiên a, ai gia hỏi ngươi a, nếu có một người nam nhân, ở hoàn cảnh vô cùng lãng mạng cường hôn một nữ nhân, đại biểu cho cái gì?”
Điền Nghiên xuy một tiếng, nói: “Coi trọng cô ấy! Nghĩ muốn cô ấy!”
“…” Xuân Hỉ một trận mặt đỏ, “Khẩu vị của cậu có cần mạnh như thế không?”
Điền Nghiên “A” một tiếng, hô: “Thành thật báo cáo, ai cường hôn cậu?”
Quả nhiên vẫn là không qua được mắt thần của Điền Nghiên a!
Xuân Hỉ ấp úng ngắt lời: “Không có, không phải mình! Là người khác! Mình có quen biết cô gái đấy, cô ấy gần đây rất buồn rầu về chuyện này.”
“Hừ, cậu hạ bài xuống đi! Ta nói Thái Hậu nương nương nha, Tiểu Nghiên mực ta đi theo cậu nhiều năm như vậy, cậu quyệt mông một cái mình còn biết cậu đánh cái gì, còn giả vờ với mình, cậu còn coi mình là chị em? Nói mau, ai? Người nam nhân nào dám khinh bạc cậu như vậy, mà cậu lại không dám đánh hắn, xoay xở nhăn nhó ở trong này tự tìm buồn rầu!”
“…”
“Nói!”
“Trình Gia Lập.”
“…”
“…”
“Mình dựa vào! Trình Gia Lập rốt cục cũng ra tay, oa oa! Rất năng lực rất hăng hái! Rất suất! Cường hôn có hay không? Người nào cực phẩm soái ca cường hôn mình, mình tuyệt đối sẽ gả cho!” Điền Nghiên sau một trận dại ra trầm mặc, thì bạo phát.
“…” Xuân Hỉ ảm đạm, xem ra chị em tốt nhất cũng không đứng về bên cô.
Kích động nửa ngày, Điền Nghiên rốt cục cũng trấn định lại: “Xuân Hỉ, tuy rằng cậu giấu diếm mình lâu như vậy, nhưng mình vẫn nhận ra, cậu thích Trình Gia Lập.”
Xuân Hỉ không nói chuyện, cô vẫn nghĩ rằng mình che giấu tốt lắm, thì ra không phải. Bộ dạng ngốc nghếch của cô ở trong mắt của người khác khẳng định đặc biệt buồn cười, giống như một đứa hề.
“Hôm nay cậu hãy nói với mình chuyện này đi, mình cảm giác, Trình Gia Lập nếu làm ra tới bước này, khẳng định chính là thích cậu, cậu cảm thấy Trình Gia Lập là người không hỏi mà tuỳ tiện làm ra loại việc như tình nhân với người khác hay sao?”
Xuân Hỉ nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Hình như không phải…”
“Cho nên thôi, không cần hỏi , Trình Gia Lập chính là có ý kia.”
“Nhưng mà anh ấy gần đây cũng không để ý đến mình, thái độ đối với mình cũng kém hơn với trước kia nhiều.”
“Thái Hậu nương nương thân ái, người phải biết rằng, người có chỉ số thông minh cao, thì chỉ số tình cảm lại rất thấp. Mình cảm thấy Trình Gia Lập chính là cái loại người này.”
…..
Gần như mất ngủ một đêm, Xuân Hỉ ở trong lớp học buồn ngủ, trong đầu còn đang tự hỏi những lời của Điền Nghiên hôm qua có thể tin được không.
Phan Dương ở cùng bàn chọc chọc cô, “Nghiêm túc đi, đang nghĩ cái gì đấy?”
Xuân Hỉ hoàn hồn, xoa xoa mắt, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài. Qua hai giờ rốt cục cũng tan học, Phan Dương hớn ha hớn hở nói: “Buổi tối mời cậu đi ăn, thế nào? Ăn xong hai đứa lại đi xem phim.”
Xuân Hỉ không để ý đến anh ta, thẳng bước đi ra khỏi phòng học. Phan Dương chân chó đi theo sau. Xuân Hỉ bỗng nhiên nghĩ đến, hoàn cảnh này giống như đã gặp qua ở đâu? Đúng vậy, giờ phút này Xuân Hỉ liền thấy giống như Gia Lập, mà Phan Dương, lại giống như Xuân Hỉ đang ở trước mặt Gia Lập.
Cô bỗng nhiên cảm nhận được cảm thụ của Gia Lập, kỳ thật anh chắc luôn cảm thấy cô phiền?
Thời điểm xuống dưới lầu, Phan Dương ngăn chặn đường đi của Xuân Hỉ, trên cao nhìn xuống cô, “Nhìn ra là tôi đang theo đuổi cậu chứ?”
“…” Thực rõ ràng quá rồi đấy!
“Làm bạn gái tôi đi?” Phan Dương nói, híp mắt cười.
“Không cần.” Xuân Hỉ cự tuyệt, liền thấy xe của Gia Lập đang ở dưới cầu thang, sau đó xuống xe, đi tới chỗ cô.
Phan Dương đập trán, “Được rồi. Nếu không, thì như vậy, ba năm sau, nếu cậu chưa gả đi, tôi chưa lập gia đình, chúng ta ở cùng một nơi nhé!”
“Tôi nghĩ cậu sẽ không có cơ hội này, cô ấy sẽ không phải không gả đi.” Xuân Hỉ còn chưa cười ra tiếng, Gia Lập cũng đã đi tới giữ chặt cô đi xuống cầu thang.
Phía sau Phan Dương táo bạo quát: “Chết tiệt! Mẹ nó, anh là ai?”
Xuân Hỉ lúc này có chút như trong mộng, bị Gia Lập quăng vào trong xe, chạy đến dưới lầu nhà bọn họ.
Xuống xe, Gia Lập đóng cửa xe đi lên trên lầu, Xuân Hỉ ngây ngốc đứng ở dưới lầu, không biết anh tức giận cái gì.
Ước chừng qua ba mươi giây, vốn đã muốn lên lầu Gia Lập đột nhiên lại từ trên lầu xuống dưới xuất hiện trước mặt cô, phút chốc đưa tay lôi tay cô đi lên lầu.
Cô bị hành động thình lình của anh làm cho sợ tới mức không kịp phản ứng, chỉ phải lảo đảo đi theo tốc độ cực nhanh của anh. Cô bình tình trở lại, trong lòng không biết là tư vị gì, cô là món đồ chơi của anh ta sao? Dựa vào cái gì lại bị anh đùa nghịch như vậy!
Xuân Hỉ dùng hết khí lực, nhằm chân của anh hung hăng đá xuống, quả nhiên, Gia Lập thét lớn một tiếng, ngừng lại, mặt không chút thay đổi, bạc môi nhếch lên, trong mắt tích tụ giận dữ mỏng manh, lấy một loại cảm xúc nỏng nảy nhìn Xuân Hỉ.
Anh rất ít khi như vậy, Xuân Hỉ bị biến hoá một loạt như thế của anh làm cho chân tay có chút luống cuống.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Một lát, Gia Lập thấp giọng, hừ lạnh: “Cố Xuân Hỉ, em rốt cuộc có ý gì?”
Xuân Hỉ kinh ngạc, cô có ý gì? Cô làm gì lại chọc cho anh ta tức giận như thế? Anh cũng không nói lý lẽ, còn không có phân rõ phải trái đâu!
“Em có ý gì? Em còn đang muốn hỏi anh có ý gì đấy! Anh cường hôn em xong liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, một câu nhắn nhủ cũng chưa nói! Được rồi, cho dù lúc đấy anh nhất thời nổi thú tính với em, sau thì sao? Không hiểu được lại bày ra bộ mặt đấy cho em, trốn tránh em. Em chán ghét như vậy sao? Còn có, mỗi lần người khác đối với em có chút ý tứ, anh liền chặn ngang một cước muốn phá hư! Anh có phải không muốn em tốt đúng không, không muốn em có người thích đúng không, làm cho em không thể gả ra ngoài a!” Xuân Hỉ nói cho một hơi, thở cũng không kịp thở, ngực thở gấp.
Nói xong, Gia Lập bỗng nhiên đưa cô đến bên tường, môi đổ ập xuống. Nếu nói, lần trước cường hôn tên là kịch liệt, thì lúc này đây, tên là dữ dằn. Anh lại dùng răng nanh đi cắn cắn môi của cô!
Cô kêu rên một chút, nhấc chân đi đá anh, lại bị anh dính sát vào, không thể động đậy, hai tay càng bị anh giành trước một bước giữ tại hai bên sườn. Cô chỉ phải nhắm mắt lại yên lặng thừa nhận cái hôn nồng nhiệt đang ùn ùn kéo đến của anh, mùi hương tươi mát trên người cùng với mùi máu tanh dính trong khoang miệng hỗn hợp cùng một chỗ, gần như làm cho cô không thể hô hấp.
Thật lâu sau, Gia Lập rời khỏi môi của cô, sắc mặt đã có phần dịu đi. Anh một tay chống đỡ mặt tường, cúi người xuống, một tay nắm chặt cằm của cô, bức bách cô nhìn thẳng vào anh, sau đó gần sát mặt, chóp mũi đối chóp mũi.
Xuân Hỉ đã hoàn toàn ngốc, môi bị anh cắn nát, sưng đỏ không chịu nổi, khuôn mặt thì đỏ bừng.
“Anh đã cho hai chúng ta là quan hệ như vậy, nhưng mà em trốn anh, chán ghét anh, chê anh phiền.” Gia Lập bỗng nhiên nói.
Xuân Hỉ khẽ nhíu mày, trong lòng dừng lại, giật giật đầu, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể…”
Bỗng nhiên, hành lanh truyền đến tiếng bước chân, Xuân Hỉ cả kinh, nhanh chóng đẩy anh ra. Lúc này, trên lầu Vương Đại Gia đang ôm cháu bảo bối của ông đi xuống, nhìn thấy bọn họ đứng ở hành lang, kinh ngạc một chút, “Hai người không lên a?”
“Đang dạy trẻ nhỏ, đợi chút rồi đi lên ạ.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ vụng trộm trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
Vương Đại Gia gật gật đầu, cúi người mang cháu xuống nhà chơi đùa, hành lang lại chỉ còn Gia Lập cùng Xuân Hỉ hai người, im lặng vô cùng.
Xuân Hỉ bỗng nhiên cười rộ lên, anh lại lần nữa nghiêng người đem cô ôm vào lòng, “Cười cái gì?”
Cô vẫn cười: “Điền Nghiên nói quả nhiên đúng vậy, Trình Gia Lập tiên sinh chỉ số thông minh cao, nhưng mà chỉ số tình cảm không phải thấp bình thường. Đại ngu ngốc!”
Gia Lập sửng sốt, ôm cô buồn cười rộ lên.
Bọn họ náo loạn trong chốc lát rồi mới lên lầu, Xuân Hỉ về nhà, nhìn vào gương ngây ngô, cười đến toe toét.
Buổi tối, Xuân Hỉ tắm rửa xong đến ban công phơi quần áo, nhìn thấy Gia Lập đứng ở ban công đối diện hút thuốc. Cô nhìn theo ánh mắt của anh hướng tới phương xa, bỗng nhiên trong lòng yên tĩnh vô cùng. Thời điểm hoàn hồn mới phát hiện, Gia Lập đã nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.
Cô nhếch miệng cười với anh, nói: “Đi ra một chút, em có lời muốn nói với anh.”
Cửa nhà, Xuân Hỉ nhào vào trong lòng Gia Lập, hít thật sâu hương vị thơm mát quen thuộc trên người của anh, mềm nhẹ hỏi: “Gia Lập, anh thích em đúng hay không?”
“Ưm.”
“Vậy… Là khi nào thì bắt đầu thích em chứ?”
“Không còn sớm, không có việc gì trở về ngủ đi.” Gia Lập không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng.
Cô lè lè lưỡi, cũng trở nên ngượng ngùng hơn, nhưng mà vẫn vui vẻ, nhịn không được ngây ngô cười.
Anh buồn cười sờ sờ đầu cô, “Có lẽ là thật lâu trước kia đi.”
Cô giật mình, không thể tin được nhìn lại anh, phút chốc ánh mắt liền đỏ.
Cô tầm thường chiếm tình yêu như thế lại được đáp lại một câu như vậy, giống như cái gì cũng đều đáng giá. Thì ra thời điểm em lờ mờ không biết anh thích, thì anh cũng đã thích em. Cho nên mới dung túng em, nuông chiều em, luyến tiếc em. Thì ra là như vậy.
Gia Lập lúc nào thì yêu thương Xuân Hỉ chứ?
Đêm ba mươi hôm đó, anh ngồi trong gió lạnh ở trên ban công suốt một đêm cũng không để ý đến thời gian cụ thể. Nghĩ ra được đáp án, yêu thương cô kỳ thật là chuyện đã tích luỹ nhiều năm. Có người là nhất kiến chung tình, có người là lâu ngày sinh tình, anh không biết anh thuộc loại nào, nhưng chờ đến khi anh ý thức được anh yêu cô như nào, thì cũng đã muốn ngừng mà không được.
Beta: meott
Liên tục mấy ngày, Xuân Hỉ nhìn thấy Gia Lập đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, mà Gia Lập lại vẫn như trước làm mặt than hàng năm không thay đổi, bình tĩnh như vậy, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, duy nhất có biến hóa là, anh hình như mỗi ngày đều về nhà, rất ít khi về nhà trọ của anh. Thời điểm Xuân Hỉ nhảy dây ngày nào lên ban công cũng có thể gặp được anh, bọn họ ngẫu nhiên nói chuyện một chút, giống như trước đó không xảy ra chuyện gì khác.
Điều này làm cho Xuân Hỉ vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện phát sinh tối hôm trước, đều là ảo giác của cô?
Vì sao cường hôn người khác, mà anh còn có thể bình tĩnh như thế? Cho dù anh ở trên tình trường thành thạo, vậy cũng phải giải thích cho cô, nói cho cô chứ! Bằng không thì cái đấy tính là gì? Không thể hiểu được, cô đành cam tâm tình nguyện chịu để đối tượng mình thầm mến phi lễ một phen sao?
Xuân Hỉ càng nghĩ càng buồn bực! Anh rốt cuộc có ý tứ gì chứ, không thích cô thì việc gì phải chọc tới cô!
Vào giữa trưa ngày hôm sau, Xuân Hỉ đi đến khoá học nâng cao, Gia Lập không biết khi nào đã ngừng xe ở dưới lầu chờ cô. Xuân Hỉ nhìn coi như không thấy bình thường, sát thân xe đi qua.
Gia Lập xuống xe chặn cô lại: “Đang nghĩ cái gì đấy? Không phát hiện ra anh?”
Xuân Hỉ có chút khẩn trương, nhưng trên mặt lại dường như không có việc gì, nói: “Thấy a, có việc gì sao?”
Khuôn mặt Gia Lập lúc đầu đang ôn hoà sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Đưa em đi học.”
Xuân Hỉ phỏng đoán có phải cô nói sai hay làm gì chọc cho Gia Lập mất hứng hay không. Nhưng mà cô thì sao a, cô chính là có chút khẩn trương, còn có chút tức giận, người này hôn cô xong, còn giả vờ không có việc gì, bây giờ còn đưa bộ mặt này cho cô xem.
Càng nghĩ càng giận, cô giả nở nụ cười một chút: “Cám ơn anh a, không nhọc phiền anh, em tự mình đi xe bus!”
Nói xong cô xoay người bước đi, trong lòng một thanh âm nói: “Đuổi theo, đuổi theo đi!”
Chờ cô đi đến bến xe, vẫn như cũ không ai đuổi theo. Cô ảo tưởng nghĩ đến giống như trong phim nam chính giữ chặt nữ chính thâm tình nói “ Anh yêu em” cảnh tượng đó nhất thời hóa thành ảo ảnh.
Có lẽ Gia Lập vẫn không thích cô nha.
Sau ngày đó, Xuân Hỉ như cố ý như vô tình trốn tránh Gia Lập. Gia Lập muốn nói gì lại thôi, cuối cùng, anh vẫn biến thành bộ dáng mặt than như cũ, đối với cô cũng làm như không thấy, mấy ngày liền cũng không về nhà.
Xuân Hỉ nằm ở trên giường, vô cùng mất mát. Trải qua giãy dụa, cô quyết định gọi điện thoại cho Điền Nghiên.
Chuẩn bị nửa ngày, cô mới nói: “Tiểu Nghiên a, ai gia hỏi ngươi a, nếu có một người nam nhân, ở hoàn cảnh vô cùng lãng mạng cường hôn một nữ nhân, đại biểu cho cái gì?”
Điền Nghiên xuy một tiếng, nói: “Coi trọng cô ấy! Nghĩ muốn cô ấy!”
“…” Xuân Hỉ một trận mặt đỏ, “Khẩu vị của cậu có cần mạnh như thế không?”
Điền Nghiên “A” một tiếng, hô: “Thành thật báo cáo, ai cường hôn cậu?”
Quả nhiên vẫn là không qua được mắt thần của Điền Nghiên a!
Xuân Hỉ ấp úng ngắt lời: “Không có, không phải mình! Là người khác! Mình có quen biết cô gái đấy, cô ấy gần đây rất buồn rầu về chuyện này.”
“Hừ, cậu hạ bài xuống đi! Ta nói Thái Hậu nương nương nha, Tiểu Nghiên mực ta đi theo cậu nhiều năm như vậy, cậu quyệt mông một cái mình còn biết cậu đánh cái gì, còn giả vờ với mình, cậu còn coi mình là chị em? Nói mau, ai? Người nam nhân nào dám khinh bạc cậu như vậy, mà cậu lại không dám đánh hắn, xoay xở nhăn nhó ở trong này tự tìm buồn rầu!”
“…”
“Nói!”
“Trình Gia Lập.”
“…”
“…”
“Mình dựa vào! Trình Gia Lập rốt cục cũng ra tay, oa oa! Rất năng lực rất hăng hái! Rất suất! Cường hôn có hay không? Người nào cực phẩm soái ca cường hôn mình, mình tuyệt đối sẽ gả cho!” Điền Nghiên sau một trận dại ra trầm mặc, thì bạo phát.
“…” Xuân Hỉ ảm đạm, xem ra chị em tốt nhất cũng không đứng về bên cô.
Kích động nửa ngày, Điền Nghiên rốt cục cũng trấn định lại: “Xuân Hỉ, tuy rằng cậu giấu diếm mình lâu như vậy, nhưng mình vẫn nhận ra, cậu thích Trình Gia Lập.”
Xuân Hỉ không nói chuyện, cô vẫn nghĩ rằng mình che giấu tốt lắm, thì ra không phải. Bộ dạng ngốc nghếch của cô ở trong mắt của người khác khẳng định đặc biệt buồn cười, giống như một đứa hề.
“Hôm nay cậu hãy nói với mình chuyện này đi, mình cảm giác, Trình Gia Lập nếu làm ra tới bước này, khẳng định chính là thích cậu, cậu cảm thấy Trình Gia Lập là người không hỏi mà tuỳ tiện làm ra loại việc như tình nhân với người khác hay sao?”
Xuân Hỉ nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Hình như không phải…”
“Cho nên thôi, không cần hỏi , Trình Gia Lập chính là có ý kia.”
“Nhưng mà anh ấy gần đây cũng không để ý đến mình, thái độ đối với mình cũng kém hơn với trước kia nhiều.”
“Thái Hậu nương nương thân ái, người phải biết rằng, người có chỉ số thông minh cao, thì chỉ số tình cảm lại rất thấp. Mình cảm thấy Trình Gia Lập chính là cái loại người này.”
…..
Gần như mất ngủ một đêm, Xuân Hỉ ở trong lớp học buồn ngủ, trong đầu còn đang tự hỏi những lời của Điền Nghiên hôm qua có thể tin được không.
Phan Dương ở cùng bàn chọc chọc cô, “Nghiêm túc đi, đang nghĩ cái gì đấy?”
Xuân Hỉ hoàn hồn, xoa xoa mắt, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài. Qua hai giờ rốt cục cũng tan học, Phan Dương hớn ha hớn hở nói: “Buổi tối mời cậu đi ăn, thế nào? Ăn xong hai đứa lại đi xem phim.”
Xuân Hỉ không để ý đến anh ta, thẳng bước đi ra khỏi phòng học. Phan Dương chân chó đi theo sau. Xuân Hỉ bỗng nhiên nghĩ đến, hoàn cảnh này giống như đã gặp qua ở đâu? Đúng vậy, giờ phút này Xuân Hỉ liền thấy giống như Gia Lập, mà Phan Dương, lại giống như Xuân Hỉ đang ở trước mặt Gia Lập.
Cô bỗng nhiên cảm nhận được cảm thụ của Gia Lập, kỳ thật anh chắc luôn cảm thấy cô phiền?
Thời điểm xuống dưới lầu, Phan Dương ngăn chặn đường đi của Xuân Hỉ, trên cao nhìn xuống cô, “Nhìn ra là tôi đang theo đuổi cậu chứ?”
“…” Thực rõ ràng quá rồi đấy!
“Làm bạn gái tôi đi?” Phan Dương nói, híp mắt cười.
“Không cần.” Xuân Hỉ cự tuyệt, liền thấy xe của Gia Lập đang ở dưới cầu thang, sau đó xuống xe, đi tới chỗ cô.
Phan Dương đập trán, “Được rồi. Nếu không, thì như vậy, ba năm sau, nếu cậu chưa gả đi, tôi chưa lập gia đình, chúng ta ở cùng một nơi nhé!”
“Tôi nghĩ cậu sẽ không có cơ hội này, cô ấy sẽ không phải không gả đi.” Xuân Hỉ còn chưa cười ra tiếng, Gia Lập cũng đã đi tới giữ chặt cô đi xuống cầu thang.
Phía sau Phan Dương táo bạo quát: “Chết tiệt! Mẹ nó, anh là ai?”
Xuân Hỉ lúc này có chút như trong mộng, bị Gia Lập quăng vào trong xe, chạy đến dưới lầu nhà bọn họ.
Xuống xe, Gia Lập đóng cửa xe đi lên trên lầu, Xuân Hỉ ngây ngốc đứng ở dưới lầu, không biết anh tức giận cái gì.
Ước chừng qua ba mươi giây, vốn đã muốn lên lầu Gia Lập đột nhiên lại từ trên lầu xuống dưới xuất hiện trước mặt cô, phút chốc đưa tay lôi tay cô đi lên lầu.
Cô bị hành động thình lình của anh làm cho sợ tới mức không kịp phản ứng, chỉ phải lảo đảo đi theo tốc độ cực nhanh của anh. Cô bình tình trở lại, trong lòng không biết là tư vị gì, cô là món đồ chơi của anh ta sao? Dựa vào cái gì lại bị anh đùa nghịch như vậy!
Xuân Hỉ dùng hết khí lực, nhằm chân của anh hung hăng đá xuống, quả nhiên, Gia Lập thét lớn một tiếng, ngừng lại, mặt không chút thay đổi, bạc môi nhếch lên, trong mắt tích tụ giận dữ mỏng manh, lấy một loại cảm xúc nỏng nảy nhìn Xuân Hỉ.
Anh rất ít khi như vậy, Xuân Hỉ bị biến hoá một loạt như thế của anh làm cho chân tay có chút luống cuống.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Một lát, Gia Lập thấp giọng, hừ lạnh: “Cố Xuân Hỉ, em rốt cuộc có ý gì?”
Xuân Hỉ kinh ngạc, cô có ý gì? Cô làm gì lại chọc cho anh ta tức giận như thế? Anh cũng không nói lý lẽ, còn không có phân rõ phải trái đâu!
“Em có ý gì? Em còn đang muốn hỏi anh có ý gì đấy! Anh cường hôn em xong liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, một câu nhắn nhủ cũng chưa nói! Được rồi, cho dù lúc đấy anh nhất thời nổi thú tính với em, sau thì sao? Không hiểu được lại bày ra bộ mặt đấy cho em, trốn tránh em. Em chán ghét như vậy sao? Còn có, mỗi lần người khác đối với em có chút ý tứ, anh liền chặn ngang một cước muốn phá hư! Anh có phải không muốn em tốt đúng không, không muốn em có người thích đúng không, làm cho em không thể gả ra ngoài a!” Xuân Hỉ nói cho một hơi, thở cũng không kịp thở, ngực thở gấp.
Nói xong, Gia Lập bỗng nhiên đưa cô đến bên tường, môi đổ ập xuống. Nếu nói, lần trước cường hôn tên là kịch liệt, thì lúc này đây, tên là dữ dằn. Anh lại dùng răng nanh đi cắn cắn môi của cô!
Cô kêu rên một chút, nhấc chân đi đá anh, lại bị anh dính sát vào, không thể động đậy, hai tay càng bị anh giành trước một bước giữ tại hai bên sườn. Cô chỉ phải nhắm mắt lại yên lặng thừa nhận cái hôn nồng nhiệt đang ùn ùn kéo đến của anh, mùi hương tươi mát trên người cùng với mùi máu tanh dính trong khoang miệng hỗn hợp cùng một chỗ, gần như làm cho cô không thể hô hấp.
Thật lâu sau, Gia Lập rời khỏi môi của cô, sắc mặt đã có phần dịu đi. Anh một tay chống đỡ mặt tường, cúi người xuống, một tay nắm chặt cằm của cô, bức bách cô nhìn thẳng vào anh, sau đó gần sát mặt, chóp mũi đối chóp mũi.
Xuân Hỉ đã hoàn toàn ngốc, môi bị anh cắn nát, sưng đỏ không chịu nổi, khuôn mặt thì đỏ bừng.
“Anh đã cho hai chúng ta là quan hệ như vậy, nhưng mà em trốn anh, chán ghét anh, chê anh phiền.” Gia Lập bỗng nhiên nói.
Xuân Hỉ khẽ nhíu mày, trong lòng dừng lại, giật giật đầu, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể…”
Bỗng nhiên, hành lanh truyền đến tiếng bước chân, Xuân Hỉ cả kinh, nhanh chóng đẩy anh ra. Lúc này, trên lầu Vương Đại Gia đang ôm cháu bảo bối của ông đi xuống, nhìn thấy bọn họ đứng ở hành lang, kinh ngạc một chút, “Hai người không lên a?”
“Đang dạy trẻ nhỏ, đợi chút rồi đi lên ạ.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ vụng trộm trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
Vương Đại Gia gật gật đầu, cúi người mang cháu xuống nhà chơi đùa, hành lang lại chỉ còn Gia Lập cùng Xuân Hỉ hai người, im lặng vô cùng.
Xuân Hỉ bỗng nhiên cười rộ lên, anh lại lần nữa nghiêng người đem cô ôm vào lòng, “Cười cái gì?”
Cô vẫn cười: “Điền Nghiên nói quả nhiên đúng vậy, Trình Gia Lập tiên sinh chỉ số thông minh cao, nhưng mà chỉ số tình cảm không phải thấp bình thường. Đại ngu ngốc!”
Gia Lập sửng sốt, ôm cô buồn cười rộ lên.
Bọn họ náo loạn trong chốc lát rồi mới lên lầu, Xuân Hỉ về nhà, nhìn vào gương ngây ngô, cười đến toe toét.
Buổi tối, Xuân Hỉ tắm rửa xong đến ban công phơi quần áo, nhìn thấy Gia Lập đứng ở ban công đối diện hút thuốc. Cô nhìn theo ánh mắt của anh hướng tới phương xa, bỗng nhiên trong lòng yên tĩnh vô cùng. Thời điểm hoàn hồn mới phát hiện, Gia Lập đã nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.
Cô nhếch miệng cười với anh, nói: “Đi ra một chút, em có lời muốn nói với anh.”
Cửa nhà, Xuân Hỉ nhào vào trong lòng Gia Lập, hít thật sâu hương vị thơm mát quen thuộc trên người của anh, mềm nhẹ hỏi: “Gia Lập, anh thích em đúng hay không?”
“Ưm.”
“Vậy… Là khi nào thì bắt đầu thích em chứ?”
“Không còn sớm, không có việc gì trở về ngủ đi.” Gia Lập không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng.
Cô lè lè lưỡi, cũng trở nên ngượng ngùng hơn, nhưng mà vẫn vui vẻ, nhịn không được ngây ngô cười.
Anh buồn cười sờ sờ đầu cô, “Có lẽ là thật lâu trước kia đi.”
Cô giật mình, không thể tin được nhìn lại anh, phút chốc ánh mắt liền đỏ.
Cô tầm thường chiếm tình yêu như thế lại được đáp lại một câu như vậy, giống như cái gì cũng đều đáng giá. Thì ra thời điểm em lờ mờ không biết anh thích, thì anh cũng đã thích em. Cho nên mới dung túng em, nuông chiều em, luyến tiếc em. Thì ra là như vậy.
Gia Lập lúc nào thì yêu thương Xuân Hỉ chứ?
Đêm ba mươi hôm đó, anh ngồi trong gió lạnh ở trên ban công suốt một đêm cũng không để ý đến thời gian cụ thể. Nghĩ ra được đáp án, yêu thương cô kỳ thật là chuyện đã tích luỹ nhiều năm. Có người là nhất kiến chung tình, có người là lâu ngày sinh tình, anh không biết anh thuộc loại nào, nhưng chờ đến khi anh ý thức được anh yêu cô như nào, thì cũng đã muốn ngừng mà không được.
/47
|