Nhìn thấy tiểu Thâm và tiểu Thiên đã ngủ, Trình Ngữ Lam đỡ đầu hai cậu xuống gối, sau đó bò sang ôm lấy Mộ Duật Hành.
Nãy giờ quan sát cô cứ thấy anh thở dài miết, còn liên tục trở mình làm cô vô cùng buồn cười.
- Sao không ngủ?
- Không ôm em, không ngủ được.1
Mộ Duật Hành mỉm cười hôn vào gò má của cô. Quả thật cả hai đã quen khi ngủ phải ôm nhau, nếu như hôm nào giận nhau thì xác định đêm đó trần trọc cả đêm không ai ngủ được. Còn khi anh đi công tác thì mang luôn vợ con bên mình, hoặc gửi con cho nội ngoại chăm sóc....
Mấy năm qua, dừng như cả hai không xa nhau quá 12 tiếng.
- Anh đó, muốn có thêm con thì nói, im lặng rồi trách người ta phải không?
Trình Ngữ Lam mím môi cười nhéo yêu vào hông của Mộ Duật Hành. Cả ngày hôm nay cô cứ thấy anh buồn buồn, còn nhắc đến việc Tần Tử Ninh mang thai, lúc ăn cơm tối còn nhìn tiểu Thâm và tiểu Thiên thở dài. Sống với anh mấy năm qua, chẳng lẽ cô không hiểu anh đang buồn phiền chuyện gì.
- Sao em biết?
Mộ Duật Hành ngốc đầu dậy nhìn Trình Ngữ Lam, ánh mắt mở to như đang rất bất ngờ.
- Người ta là vợ anh mà, chẳng lẽ anh nghĩ gì, muốn gì em không biết.
- Vậy...em muốn sinh thêm con không? Anh không muốn ép em, mang thai rất cực, sinh con thì đau đớn. Nếu em muốn sinh thì sinh, còn không thì thôi, anh không buồn đâu.
Đôi mắt của Trình Ngữ Lam có chút đỏ vì cảm động, hạnh phúc lan tràn khắp trái tim mềm yếu. Chỉ cần nghe anh nói những lời này thì cực khổ, mệt mỏi, đau đớn bao nhiêu cô cũng có thể chịu được.
- Em cũng định nói với anh sinh thêm con, em cũng 30 rồi, sinh trễ quá không tốt cho con và cho cả em.
- Vậy chúng ta để tự nhiên nhé, bà xã?
Mộ Duật Hành mừng rỡ, hôn lung tung khắp gương mặt xinh đẹp của cô..
- Vâng.
Trình Ngữ Lam mỉm cười, dịu mặt vào ngực anh nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Năm đó mở lòng đón nhận tình cảm của anh quả là một quyết định sáng suốt nhất đời cô!
- Bà xã, cảm ơn em.
Mộ Duật Hành ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô. Chỉ hận đêm qua làm quá nhiều, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, nếu không chắc chắn đêm nay anh sẽ không dễ dàng tha cho cô.
..
Sáng hôm sau Trình Ngữ Lam dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Tuy nhà có người làm, nhưng cô rất thích chăm sóc cho chồng, cho con.
Làm đồ ăn sáng xong thì Trình Ngữ Lam lên phòng gọi cả ba thức dậy. Nhìn thấy ba ba con đang nằm trên giường rù rì nói chuyện gì đó với nhau mà làm cô buồn cười. Khuôn mặt của cả ba không lệch đi đâu được, từ chân mày, đôi mắt, sóng mũi thon cao, đôi môi hư hỏng hay hôn cô, thậm chí đến dáng đi cũng vậy, đều y hệt như Mộ Duật Hành.
- Ba ba con các người tính để bụng đói đi học, đi làm sao?
Trình Ngữ Lam làm mặt dữ, kéo chăn ra khỏi người của ba ba con nhà họ Mộ.
- Mẹ, ba hứa cuối tuần sẽ dẫn con và anh hai đi công viên chơi.
Tiểu Thiên làm mặt đáng yêu ôm chặt lấy người của Mộ Duật Hành.
Trình Ngữ Lam bật cười, nhỏ giọng dịu dàng...
- Được được, bây giờ vào phòng tắm vệ sinh, còn đi học nữa.
Mộ Duật Hành mỉm cười ngồi bật dậy, vòng tay bế cả hai trên tay tiến vào phòng tắm. Với sức của anh, dù Trình Ngữ Lam có sinh cả chục thì anh vẫn có thể bế nổi.
Vào phòng tắm, cả ba ba con đánh răng rửa mặt. Dù rất thương con nhưng anh luôn để cho con tự làm, nhưng anh vẫn luôn cạnh quan sát, giúp đỡ những gì hai cậu không làm được, để cả hai không bị tủi thân...
Anh cũng từng là trẻ con, nên anh hiểu được hai đứa con của anh cần gì vào lúc này.
- ---------------
Tối hôm sau, Mộ Duật Hành đã dùng 7749 kế dụ dỗ tiểu Thâm và tiểu Thiên ngủ riêng. Nào là mua đồ chơi, cuối tuần đưa đi công viên, khi nghỉ hè sẽ sang Pháp du lịch... và cuối cùng hai cậu cũng đã đồng ý thỏa hiệp ngủ riêng.
Mộ Duật Hành vui mừng như nhặt được tiền, hăng hái đi vào phòng ngủ, và cũng không quên khóa chốt cửa để tránh tình trạng hai đứa con của anh đổi ý.
Trình Ngữ Lam đang ngồi thoa kem dưỡng ở bàn trang điểm. Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Mộ Duật Hành qua gương làm cô bất giác rùng mình, dù anh đã gần 40 tuổi nhưng vẫn rất phong độ lịch lãm, cái gương mặt yêu nghiệt kia làm cô cứ xỉu lên xỉu xuống.
Trình Ngữ Lam tự mình đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác xấu hổ không thôi. Trời ơi, không thể để cho anh thấy được, nếu không chắc chắn anh sẽ ghẹo cô cả đêm.
Nhưng Mộ Duật Hành là người rất nhạy bén, mỗi biểu cảm nhỏ trên gương mặt của cô, anh đều thu hết vào trong mắt.
Áp sát lại gần với cô, vòng tay rắn chắc ôm trọn cô vào lòng, cúi xuống cắn vào vành tai đang đỏ ửng của cô..
- Bà xã à, em nghĩ gì mà đỏ mặt thế kia?
- Không nghĩ gì cả....
Dù đó là chuyện nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng dù có đánh chết cô, cô cũng không bao giờ thừa nhận chuyện xấu hổ đó.
Mộ Duật Hành mỉm cười nhẹ, bàn tay sờ soạng khắp người cô, dừng lại ở nơi mềm mại xoa nắn cách một lớp áo mỏng manh. Cả hai đã chung sống với nhau lâu như vậy, đã trải qua biết bao nhiêu đêm ân ái triền miên thì làm sao anh không biết những điểm nhạy cảm của cô.
Trình Ngữ Lam giật thót người lên, trái tim đập mạnh như đánh trống, hơi thở gấp gáp rối loạn, miệng nhỏ run rẩy nhìn hết sức đáng thương.
- Bà xã...
Một tiếng cũng bà xã, hai tiếng cũng bà xã thì làm sao cô chịu nổi được đây?
Đúng là đời này của cô đã thua thảm hại trước sự ngọt ngào của anh.
- Ông xã..
Trình Ngữ Lam chủ động xoay người lại, ánh mắt thâm tình nhìn anh. Bao nhiêu yêu thương dành cho anh, anh điều nhìn rõ ràng và cảm nhận qua ánh mắt đó.
Ôm lấy cơ thể mềm mại của cô đặt lên bàn trang điểm, chen đứng giữa hai chân của cô, cúi xuống ngậm lấy đôi môi gợi tình..
Hơi thở quấn quýt vào nhau, Trình Ngữ Lam ôm lấy cổ anh, lưỡi cuộn lấy lưỡi nhau không rời một giây, bao nhiêu mật ngọt của mình đều dành trọn cho đối phương.
Dứt nụ hôn cuồng nhiệt, khuôn mặt của cả hai đều đỏ lên vì bị lửa tình thiêu đốt. Mấy năm trôi qua, nhưng cảm xúc khi cả hai thân mật vẫn như ngày đầu, lúc nào cũng hồi hộp xen lẫn cảm giác ham muốn đối phương...
Kéo hai dây váy ngủ xuống khỏi bờ vai mảnh khảnh, Mộ Duật Hành vùi mặt vào nơi vung tròn mút mát, bàn tay thì xoa nắn thỏa thích, nhờ anh mà vòng 1 của cô ngày càng to hơn...
Cả người của Trình Ngữ Lam mềm nhũn dựa về sau làm điểm tựa, đầu óc trống rỗng, cặp mắt mơ màng vì bị dục vọng khống chế, ưỡn cong người hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời này..
Mộ Duật Hành cởi chiếc áo thun trên người mình quăng xuống đất, kéo theo chiếc quần lót nhỏ xinh đã ướt đẫm của cô xuống tận gót chân, cúi thấp người trực tiếp vỗ về nơi non mềm ẩm ướt của cô.
Cả người của Trình Ngữ Lam như bị điện giật, hơi thở dồn dập, bầu ngực to tròn trắng noãn phập phồng lên xuống kịch liệt, hé miệng ngân nga rên rỉ, móng tay càu lên vai anh khích thích....1
Qua một lúc, Mộ Duật Hành đứng dậy, giải phóng cậu nhỏ dũng mãnh đang gào thét đưa vào bên trong cơ thể chặt khít của cô..
- Ư
Cả hai sung sướng thỏa mãn rên lên thành tiếng. Trình Ngữ Lam xổm người ôm lấy cổ anh rên rỉ, bàn tay của anh thì đang cố định ở mông cô điên cuồng ra vào, những cú thúc mạnh mẽ đâm sâu tận bên trong cô, đưa cô bay lơ lửng giữa thiên đường hạnh phúc.
- Ưm....nhẹ thôi ông xã...
Thời gian dần trôi, trong phòng chỉ nghe tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn của người phụ nữ. Cả người của Trình Ngữ Lam run rẩy, anh đánh úp cô từng đợt, đưa cô tới đỉnh điểm của sự cao trào, sau đó điên cuồng chạy nước rút, phun hết t*nh d*ch vào sâu bên trong thân thể cô.
Cả người của Trình Ngữ Lam xịu lơ gục vào vai anh. Bây giờ dù để tiền trước mắt cô, cô cũng không còn sức để cầm lấy...
Trời ơi, cảm giác này bao nhiêu năm qua cô không thể cưỡng lại được...
Sung sướng, hạnh phúc đến kỳ lạ!
...
Sáng hôm sau, cả hai bị đánh thức bởi tiếng đập cửa và giọng nói non nớt của tiểu Thâm và tiểu Thiên. Nhưng Trình Ngữ Lam nào nhúc nhích thân thể được, cả đêm hì hục với anh, nằm trên nằm dưới đủ kiểu, bao nhiêu tinh lực của anh đều dồn ép vào người cô...
Mộ Duật Hành day day thái dương, kéo chăn phủ lên tới cổ của Trình Ngữ Lam, sau đó loạng choạng đi tìm áo choàng mặc vào.
- Lão ba, mẹ dậy chưa? Muốn hôn mẹ.
- Mẹ còn ngủ, hai đứa đừng ồn nữa.
Mộ Duật Hành nhướn nhướn mày, anh cũng buồn ngủ chết đi được.
Tiểu Thâm và tiểu Thiên ló đầu vào bên trong quan sát, quả thật mẹ còn đang ngủ, nhưng lạ quá...
Chiếc váy của mẹ nằm dưới nền kìa!
Chẳng lẽ mẹ không mặc quần áo khi ngủ, như vậy dễ bị bệnh lắm.
- Lão ba, ba không thương mẹ, lỡ mẹ bệnh thì như thế nào.
- Cái gì?
- Tại sao ba không mặc đồ vào cho mẹ, lỡ mẹ bị nhiễm lạnh thì thế nào.
Tiểu Thâm chu môi lên tiếng, gương mặt mười phần không hài lòng với Mộ Duật Hành.
Cả người của anh như chấn động, quay mặt nhìn vào bên trong quan sát, hai đứa trẻ này đã nhìn thấy cái gì rồi?
Mộ Duật Hành thở nhẹ, thì ra là chiếc váy ngủ của cô nằm dưới nền, nên hai đứa trẻ mới nói như vậy.
- Hôm qua mẹ lạnh nên mẹ mặc đồ khác ấm hơn. Hai đứa về phòng thay đồ, xuống ăn sáng rồi đi học. Hôm nay tài xế đưa hai đứa đi học, ba mẹ có việc bận rồi.
- Vậy trưa ba mẹ có đón không?
- Có, hai đứa ngoan, trưa ba mẹ đến đón.
Mộ Duật Hành cưng chiều xoa đầu tiểu Thâm và tiểu Thiên. Hai cậu vui vẻ gật đầu, lon ton chạy về phòng thay đồ chuẩn bị đi học...
Mộ Duật Hành nhếch môi cười nhìn theo, hai đứa trẻ này thật sự rất dễ dụ.
Đóng kín cửa lại, Mộ Duật Hành lên giường chui vào trong chăn ôm ấp Trình Ngữ Lam...
Trình Ngữ Lam gào thét lên trong lòng. Dùng một trăm phần trăm sức lực đánh vào bàn tay hư hỏng của anh đang đặt trước ngực cô.
- Anh có để cho người ta ngủ không? Em đá anh xuống giường bây giờ.
- Nếu em còn sức.
Giọng cười của Mộ Duật Hành hết sức gợi đòn, Trình Ngữ Lam bắt đầu vận công, dùng ánh mắt thét ra lửa quay sang trừng mắt cảnh cáo ông chồng già yêu quý.
- Anh có làm gì đâu.
Mộ Duật Hành dịu mặt vào người cô nhắm mắt tỏ vẻ vô tội, nhưng bàn tay vẫn quyết nắm chặt một bên ngực của cô...
Nơi đây mềm mại, ấm áp, có chết anh cũng không buông ra!
- ---------------
Một buổi sáng nắng đẹp chan hòa, Trình Ngữ Lam cầm trong tay một que thử thai hai vạch đỏ chói.
Trời ơi, Mộ Duật Hành đã gần 40 tuổi rồi đó, vậy mà cả hai chỉ vừa mới thả một tháng rưỡi thì cô đã mang thai luôn rồi...
Đúng là rừng càng già càng cay!
Trình Ngữ Lam cầm que thử thai đi ra ngoài, Mộ Duật Hành vẫn còn đang ngủ. Đêm hôm qua anh đi quán bar gần 1 giờ đêm mới về, bây giờ ngủ say như chết.
Thật ra đêm qua nằm một mình buồn chán cô chợt nhớ ra rằng mình đã trễ tháng, thế là sáng nay quyết tâm thức sớm để thử thai....
Nào ngờ lên hai vạch!
Cô lại mang thai nữa rồi, hy vọng đây là một bé gái để hạnh phúc thêm trọn vẹn.
Nhưng thêm một bé trai nữa cũng không sao, cô sẽ là người phụ nữ duy nhất trong lòng của anh...
Như vậy càng thích hơn!
- Duật Hành, vợ anh đến tìm anh kìa!
Trình Ngữ Lam bụm miệng mình để ngăn tiếng cười. Đây là cách Tần Tử Ninh chỉ cô để kiểm tra xem anh có phụ nữ bên ngoài hay không.
Nhưng chỉ thử cho vui thôi, cô biết chắc chắn anh không có ai khác ngoài cô!
- Ưm...
- Vợ anh, Trình Ngữ Lam đến tìm anh kìa. Em sợ quá, phải làm sao đây?1
- Đừng đùa nữa... Ngữ Lam
Trình Ngữ Lam bật cười sảng khoái. Mộ Duật Hành cứ chung tình như vậy thì muốn cô sinh bao nhiêu con cho anh cũng được.
Cô cam tâm tình nguyện vì cô rất yêu anh, Mộ Duật Hành.
- Ông xã, em mang thai rồi.1
Nãy giờ quan sát cô cứ thấy anh thở dài miết, còn liên tục trở mình làm cô vô cùng buồn cười.
- Sao không ngủ?
- Không ôm em, không ngủ được.1
Mộ Duật Hành mỉm cười hôn vào gò má của cô. Quả thật cả hai đã quen khi ngủ phải ôm nhau, nếu như hôm nào giận nhau thì xác định đêm đó trần trọc cả đêm không ai ngủ được. Còn khi anh đi công tác thì mang luôn vợ con bên mình, hoặc gửi con cho nội ngoại chăm sóc....
Mấy năm qua, dừng như cả hai không xa nhau quá 12 tiếng.
- Anh đó, muốn có thêm con thì nói, im lặng rồi trách người ta phải không?
Trình Ngữ Lam mím môi cười nhéo yêu vào hông của Mộ Duật Hành. Cả ngày hôm nay cô cứ thấy anh buồn buồn, còn nhắc đến việc Tần Tử Ninh mang thai, lúc ăn cơm tối còn nhìn tiểu Thâm và tiểu Thiên thở dài. Sống với anh mấy năm qua, chẳng lẽ cô không hiểu anh đang buồn phiền chuyện gì.
- Sao em biết?
Mộ Duật Hành ngốc đầu dậy nhìn Trình Ngữ Lam, ánh mắt mở to như đang rất bất ngờ.
- Người ta là vợ anh mà, chẳng lẽ anh nghĩ gì, muốn gì em không biết.
- Vậy...em muốn sinh thêm con không? Anh không muốn ép em, mang thai rất cực, sinh con thì đau đớn. Nếu em muốn sinh thì sinh, còn không thì thôi, anh không buồn đâu.
Đôi mắt của Trình Ngữ Lam có chút đỏ vì cảm động, hạnh phúc lan tràn khắp trái tim mềm yếu. Chỉ cần nghe anh nói những lời này thì cực khổ, mệt mỏi, đau đớn bao nhiêu cô cũng có thể chịu được.
- Em cũng định nói với anh sinh thêm con, em cũng 30 rồi, sinh trễ quá không tốt cho con và cho cả em.
- Vậy chúng ta để tự nhiên nhé, bà xã?
Mộ Duật Hành mừng rỡ, hôn lung tung khắp gương mặt xinh đẹp của cô..
- Vâng.
Trình Ngữ Lam mỉm cười, dịu mặt vào ngực anh nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Năm đó mở lòng đón nhận tình cảm của anh quả là một quyết định sáng suốt nhất đời cô!
- Bà xã, cảm ơn em.
Mộ Duật Hành ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô. Chỉ hận đêm qua làm quá nhiều, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, nếu không chắc chắn đêm nay anh sẽ không dễ dàng tha cho cô.
..
Sáng hôm sau Trình Ngữ Lam dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Tuy nhà có người làm, nhưng cô rất thích chăm sóc cho chồng, cho con.
Làm đồ ăn sáng xong thì Trình Ngữ Lam lên phòng gọi cả ba thức dậy. Nhìn thấy ba ba con đang nằm trên giường rù rì nói chuyện gì đó với nhau mà làm cô buồn cười. Khuôn mặt của cả ba không lệch đi đâu được, từ chân mày, đôi mắt, sóng mũi thon cao, đôi môi hư hỏng hay hôn cô, thậm chí đến dáng đi cũng vậy, đều y hệt như Mộ Duật Hành.
- Ba ba con các người tính để bụng đói đi học, đi làm sao?
Trình Ngữ Lam làm mặt dữ, kéo chăn ra khỏi người của ba ba con nhà họ Mộ.
- Mẹ, ba hứa cuối tuần sẽ dẫn con và anh hai đi công viên chơi.
Tiểu Thiên làm mặt đáng yêu ôm chặt lấy người của Mộ Duật Hành.
Trình Ngữ Lam bật cười, nhỏ giọng dịu dàng...
- Được được, bây giờ vào phòng tắm vệ sinh, còn đi học nữa.
Mộ Duật Hành mỉm cười ngồi bật dậy, vòng tay bế cả hai trên tay tiến vào phòng tắm. Với sức của anh, dù Trình Ngữ Lam có sinh cả chục thì anh vẫn có thể bế nổi.
Vào phòng tắm, cả ba ba con đánh răng rửa mặt. Dù rất thương con nhưng anh luôn để cho con tự làm, nhưng anh vẫn luôn cạnh quan sát, giúp đỡ những gì hai cậu không làm được, để cả hai không bị tủi thân...
Anh cũng từng là trẻ con, nên anh hiểu được hai đứa con của anh cần gì vào lúc này.
- ---------------
Tối hôm sau, Mộ Duật Hành đã dùng 7749 kế dụ dỗ tiểu Thâm và tiểu Thiên ngủ riêng. Nào là mua đồ chơi, cuối tuần đưa đi công viên, khi nghỉ hè sẽ sang Pháp du lịch... và cuối cùng hai cậu cũng đã đồng ý thỏa hiệp ngủ riêng.
Mộ Duật Hành vui mừng như nhặt được tiền, hăng hái đi vào phòng ngủ, và cũng không quên khóa chốt cửa để tránh tình trạng hai đứa con của anh đổi ý.
Trình Ngữ Lam đang ngồi thoa kem dưỡng ở bàn trang điểm. Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Mộ Duật Hành qua gương làm cô bất giác rùng mình, dù anh đã gần 40 tuổi nhưng vẫn rất phong độ lịch lãm, cái gương mặt yêu nghiệt kia làm cô cứ xỉu lên xỉu xuống.
Trình Ngữ Lam tự mình đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác xấu hổ không thôi. Trời ơi, không thể để cho anh thấy được, nếu không chắc chắn anh sẽ ghẹo cô cả đêm.
Nhưng Mộ Duật Hành là người rất nhạy bén, mỗi biểu cảm nhỏ trên gương mặt của cô, anh đều thu hết vào trong mắt.
Áp sát lại gần với cô, vòng tay rắn chắc ôm trọn cô vào lòng, cúi xuống cắn vào vành tai đang đỏ ửng của cô..
- Bà xã à, em nghĩ gì mà đỏ mặt thế kia?
- Không nghĩ gì cả....
Dù đó là chuyện nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng dù có đánh chết cô, cô cũng không bao giờ thừa nhận chuyện xấu hổ đó.
Mộ Duật Hành mỉm cười nhẹ, bàn tay sờ soạng khắp người cô, dừng lại ở nơi mềm mại xoa nắn cách một lớp áo mỏng manh. Cả hai đã chung sống với nhau lâu như vậy, đã trải qua biết bao nhiêu đêm ân ái triền miên thì làm sao anh không biết những điểm nhạy cảm của cô.
Trình Ngữ Lam giật thót người lên, trái tim đập mạnh như đánh trống, hơi thở gấp gáp rối loạn, miệng nhỏ run rẩy nhìn hết sức đáng thương.
- Bà xã...
Một tiếng cũng bà xã, hai tiếng cũng bà xã thì làm sao cô chịu nổi được đây?
Đúng là đời này của cô đã thua thảm hại trước sự ngọt ngào của anh.
- Ông xã..
Trình Ngữ Lam chủ động xoay người lại, ánh mắt thâm tình nhìn anh. Bao nhiêu yêu thương dành cho anh, anh điều nhìn rõ ràng và cảm nhận qua ánh mắt đó.
Ôm lấy cơ thể mềm mại của cô đặt lên bàn trang điểm, chen đứng giữa hai chân của cô, cúi xuống ngậm lấy đôi môi gợi tình..
Hơi thở quấn quýt vào nhau, Trình Ngữ Lam ôm lấy cổ anh, lưỡi cuộn lấy lưỡi nhau không rời một giây, bao nhiêu mật ngọt của mình đều dành trọn cho đối phương.
Dứt nụ hôn cuồng nhiệt, khuôn mặt của cả hai đều đỏ lên vì bị lửa tình thiêu đốt. Mấy năm trôi qua, nhưng cảm xúc khi cả hai thân mật vẫn như ngày đầu, lúc nào cũng hồi hộp xen lẫn cảm giác ham muốn đối phương...
Kéo hai dây váy ngủ xuống khỏi bờ vai mảnh khảnh, Mộ Duật Hành vùi mặt vào nơi vung tròn mút mát, bàn tay thì xoa nắn thỏa thích, nhờ anh mà vòng 1 của cô ngày càng to hơn...
Cả người của Trình Ngữ Lam mềm nhũn dựa về sau làm điểm tựa, đầu óc trống rỗng, cặp mắt mơ màng vì bị dục vọng khống chế, ưỡn cong người hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời này..
Mộ Duật Hành cởi chiếc áo thun trên người mình quăng xuống đất, kéo theo chiếc quần lót nhỏ xinh đã ướt đẫm của cô xuống tận gót chân, cúi thấp người trực tiếp vỗ về nơi non mềm ẩm ướt của cô.
Cả người của Trình Ngữ Lam như bị điện giật, hơi thở dồn dập, bầu ngực to tròn trắng noãn phập phồng lên xuống kịch liệt, hé miệng ngân nga rên rỉ, móng tay càu lên vai anh khích thích....1
Qua một lúc, Mộ Duật Hành đứng dậy, giải phóng cậu nhỏ dũng mãnh đang gào thét đưa vào bên trong cơ thể chặt khít của cô..
- Ư
Cả hai sung sướng thỏa mãn rên lên thành tiếng. Trình Ngữ Lam xổm người ôm lấy cổ anh rên rỉ, bàn tay của anh thì đang cố định ở mông cô điên cuồng ra vào, những cú thúc mạnh mẽ đâm sâu tận bên trong cô, đưa cô bay lơ lửng giữa thiên đường hạnh phúc.
- Ưm....nhẹ thôi ông xã...
Thời gian dần trôi, trong phòng chỉ nghe tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn của người phụ nữ. Cả người của Trình Ngữ Lam run rẩy, anh đánh úp cô từng đợt, đưa cô tới đỉnh điểm của sự cao trào, sau đó điên cuồng chạy nước rút, phun hết t*nh d*ch vào sâu bên trong thân thể cô.
Cả người của Trình Ngữ Lam xịu lơ gục vào vai anh. Bây giờ dù để tiền trước mắt cô, cô cũng không còn sức để cầm lấy...
Trời ơi, cảm giác này bao nhiêu năm qua cô không thể cưỡng lại được...
Sung sướng, hạnh phúc đến kỳ lạ!
...
Sáng hôm sau, cả hai bị đánh thức bởi tiếng đập cửa và giọng nói non nớt của tiểu Thâm và tiểu Thiên. Nhưng Trình Ngữ Lam nào nhúc nhích thân thể được, cả đêm hì hục với anh, nằm trên nằm dưới đủ kiểu, bao nhiêu tinh lực của anh đều dồn ép vào người cô...
Mộ Duật Hành day day thái dương, kéo chăn phủ lên tới cổ của Trình Ngữ Lam, sau đó loạng choạng đi tìm áo choàng mặc vào.
- Lão ba, mẹ dậy chưa? Muốn hôn mẹ.
- Mẹ còn ngủ, hai đứa đừng ồn nữa.
Mộ Duật Hành nhướn nhướn mày, anh cũng buồn ngủ chết đi được.
Tiểu Thâm và tiểu Thiên ló đầu vào bên trong quan sát, quả thật mẹ còn đang ngủ, nhưng lạ quá...
Chiếc váy của mẹ nằm dưới nền kìa!
Chẳng lẽ mẹ không mặc quần áo khi ngủ, như vậy dễ bị bệnh lắm.
- Lão ba, ba không thương mẹ, lỡ mẹ bệnh thì như thế nào.
- Cái gì?
- Tại sao ba không mặc đồ vào cho mẹ, lỡ mẹ bị nhiễm lạnh thì thế nào.
Tiểu Thâm chu môi lên tiếng, gương mặt mười phần không hài lòng với Mộ Duật Hành.
Cả người của anh như chấn động, quay mặt nhìn vào bên trong quan sát, hai đứa trẻ này đã nhìn thấy cái gì rồi?
Mộ Duật Hành thở nhẹ, thì ra là chiếc váy ngủ của cô nằm dưới nền, nên hai đứa trẻ mới nói như vậy.
- Hôm qua mẹ lạnh nên mẹ mặc đồ khác ấm hơn. Hai đứa về phòng thay đồ, xuống ăn sáng rồi đi học. Hôm nay tài xế đưa hai đứa đi học, ba mẹ có việc bận rồi.
- Vậy trưa ba mẹ có đón không?
- Có, hai đứa ngoan, trưa ba mẹ đến đón.
Mộ Duật Hành cưng chiều xoa đầu tiểu Thâm và tiểu Thiên. Hai cậu vui vẻ gật đầu, lon ton chạy về phòng thay đồ chuẩn bị đi học...
Mộ Duật Hành nhếch môi cười nhìn theo, hai đứa trẻ này thật sự rất dễ dụ.
Đóng kín cửa lại, Mộ Duật Hành lên giường chui vào trong chăn ôm ấp Trình Ngữ Lam...
Trình Ngữ Lam gào thét lên trong lòng. Dùng một trăm phần trăm sức lực đánh vào bàn tay hư hỏng của anh đang đặt trước ngực cô.
- Anh có để cho người ta ngủ không? Em đá anh xuống giường bây giờ.
- Nếu em còn sức.
Giọng cười của Mộ Duật Hành hết sức gợi đòn, Trình Ngữ Lam bắt đầu vận công, dùng ánh mắt thét ra lửa quay sang trừng mắt cảnh cáo ông chồng già yêu quý.
- Anh có làm gì đâu.
Mộ Duật Hành dịu mặt vào người cô nhắm mắt tỏ vẻ vô tội, nhưng bàn tay vẫn quyết nắm chặt một bên ngực của cô...
Nơi đây mềm mại, ấm áp, có chết anh cũng không buông ra!
- ---------------
Một buổi sáng nắng đẹp chan hòa, Trình Ngữ Lam cầm trong tay một que thử thai hai vạch đỏ chói.
Trời ơi, Mộ Duật Hành đã gần 40 tuổi rồi đó, vậy mà cả hai chỉ vừa mới thả một tháng rưỡi thì cô đã mang thai luôn rồi...
Đúng là rừng càng già càng cay!
Trình Ngữ Lam cầm que thử thai đi ra ngoài, Mộ Duật Hành vẫn còn đang ngủ. Đêm hôm qua anh đi quán bar gần 1 giờ đêm mới về, bây giờ ngủ say như chết.
Thật ra đêm qua nằm một mình buồn chán cô chợt nhớ ra rằng mình đã trễ tháng, thế là sáng nay quyết tâm thức sớm để thử thai....
Nào ngờ lên hai vạch!
Cô lại mang thai nữa rồi, hy vọng đây là một bé gái để hạnh phúc thêm trọn vẹn.
Nhưng thêm một bé trai nữa cũng không sao, cô sẽ là người phụ nữ duy nhất trong lòng của anh...
Như vậy càng thích hơn!
- Duật Hành, vợ anh đến tìm anh kìa!
Trình Ngữ Lam bụm miệng mình để ngăn tiếng cười. Đây là cách Tần Tử Ninh chỉ cô để kiểm tra xem anh có phụ nữ bên ngoài hay không.
Nhưng chỉ thử cho vui thôi, cô biết chắc chắn anh không có ai khác ngoài cô!
- Ưm...
- Vợ anh, Trình Ngữ Lam đến tìm anh kìa. Em sợ quá, phải làm sao đây?1
- Đừng đùa nữa... Ngữ Lam
Trình Ngữ Lam bật cười sảng khoái. Mộ Duật Hành cứ chung tình như vậy thì muốn cô sinh bao nhiêu con cho anh cũng được.
Cô cam tâm tình nguyện vì cô rất yêu anh, Mộ Duật Hành.
- Ông xã, em mang thai rồi.1
/100
|