Một tuần sau đó, Phương Tử Quỳnh gần như cảm giác Đàm Vương Quang đã bốc hơi vậy. Anh ta không đến tìm cô, không đến trường cô, biến mất không chút dấu tích trước mặt cô.
Đúng thật anh ta không đến làm phiền thì cuộc sống của cô trở nên thư thái, có trật tự hơn nhiều. Nhưng mà...không hiểu sao lại có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
Việc anh ta biến mất một cách bất thường như vậy càng làm cho Phương Tử Quỳnh thắc mắc về những thứ Thương Lăng đã nói. Chắc chắn rất có sức ảnh hưởng.
.
..
...
Phòng tổng giám đốc Đàm Thị.
"Tổng giám đốc." Thư kí bước vào, cung kính với Đàm Vương Quang.
Đàm Vương Quang ngước mắt lên nhìn thư kí. Gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, im lặng chờ cô ta nói tiếp.
"Tổng giám đốc. Có điện thoại muốn trực tiếp nối máy với tổng giám đốc ạ."
"Là ai?"
"Người đó chỉ nói là bạn thân của tổng giám đốc thôi ạ. Ngoài ra, không nói thêm điều gì ạ."
"Nối máy." Đàm Vương Quang gật đầu. Thư kí giám đốc lui ra ngoài. Không lâu sau, điện thoại được nối đến.
Đàm Vương Quang nhếch môi cười nhạt.....
[.....]
"Anh hai. Anh có nhận được thiệp mời không vậy?" Phương Tử Quỳnh nhảy nhào lên sofa trong phòng khách.
"Thiệp mời?"
"Dạ phải. Thiệp mời dự lễ đính hôn của anh Lâm Ngạn ấy." Phương Tử Quỳnh gật đầu. Ban sáng Thương Lăng có nói với cô mà.
"Có. Nhưng làm sao?" Phương Tử Đăng nhìn cô. Đừng nói với anh là muốn đi chứ?
"Em có thể đi không?" Phương Tử Quỳnh nhìn anh, lòng lại có chút mong đợi. Quả thật...có chút lo sợ không được chấp thuận.
"Tử Tử à. Chuyện của nhà họ Đàm không liên quan đến chúng ta." Phương Tử Đăng nhẹ giọng nói. Tính khí của cô làm sao anh không hiểu? Anh biết, cô vẫn chỉ xem Đàm Lâm Ngạn là anh trai. Nhưng tâm niệm của anh ta không như vậy. Anh không biết Đàm Lâm Ngạn có còn ý nghĩ gì hay không, nhưng tốt hơn vẫn là đừng để anh ta trông thấy cô.
"Tất nhiên là không liên quan đến chúng ta. Nhưng anh à, đâu phải anh không biết hôn thê của anh ấy chứ? Không nể mặt chị ấy thì thật không phải phép nha." Phương Tử Quỳnh níu tay Phương Tử Đăng. Cô chỉ muốn đến chúc phúc thôi. Không còn quan hệ nhưng ít ra sự quan tâm của một người bạn cũng nên có chứ.
"Về phía của cô ấy anh sẽ lo liệu."
"Anh hai. Không thể đâu mà. Chị ấy dù sao cũng..."
"Thế là em nhất định phải đi có đúng không?" Phương Tử Đăng cắt ngang lời nói của cô, giọng điệu có hơi gắt gỏng.
Phương Tử Quỳnh giật mình nhìn anh. "Em..."
"Tử Tử. Anh hai không hạn chế tự do của em, đương nhiên cũng không ngăn cản việc kết giao bạn bè của em. Nhưng đến đó em không chỉ gặp Đàm Lâm Ngạn, em cũng sẽ gặp ông bà chủ tịch, cũng sẽ trông thấy Đàm Khải Đình, quan trọng là em cũng sẽ đối mặt với Đàm Vương Quang." Phương Tử Đăng thở dài.
Anh làm sao không hiểu tâm ý tốt của cô? Làm sao không biết cô đối với hôn thê của Đàm Lâm Ngạn tình cảm tốt như thế nào? Nhưng anh không muốn cô nhìn thấy gia đình bọn họ. Đã cách xa nhiều năm như vậy, nay cũng chẳng phải là bị ép buộc, được lựa chọn không gặp mặt thì cớ gì phải tự ép bản thân khó xử? Nhìn Phương Tử Quỳnh đang cúi gằm mặt như đứa trẻ làm sai chuyện gì, Phương Tử Đăng dường như lại mủi lòng.
"Tử Tử. Em muốn đi anh không ngăn cản em. Nhưng em thật sự thấy tự nhiên khi đến đó sao?"
"Anh hai. Em nhất định sẽ không sao đâu mà. Chỉ đến chúc mừng chị ấy rồi về có được không?" Phương Tử Quỳnh biết anh có thái độ nhượng bộ nên cũng nhẹ giọng năn nỉ. "Anh cũng muốn cho anh Hiên yên tâm mà. Được không anh?"
Động tác của Phương Tử Đăng có hơi khựng lại khi nghe Phương Tử Quỳnh nhắc đến người tên Hiên. Anh nhìn cô, cười nhạt.
"Được rồi. Anh đưa em đi. Còn Lăng...."
"Anh. Anh Lăng không phải người như vậy đâu. Anh ấy cũng như anh, cũng muốn anh Hiên yên lòng mà." Phương Tử Quỳnh mỉm cười nhìn anh. Cô tin, anh Lăng nhất định sẽ không để tâm những chuyện trước đây nữa.
.
..
...
Tại nghĩa trang....
Trời về chiều, mặt trời rũ bóng trải dài trên nền cỏ xanh. Ánh nắng nhạt chiếu nhẹ lên thân ảnh cao lớn của người đàn ông càng làm cho nó trở nên đơn độc trong không gian rộng lớn. Trên tay cầm một bó hoa, người đàn ông quỳ một chân xuống, nhìn sang bó hoa khác đã được đặt cạnh ngôi mộ trước đó.
"Hiên. Xin lỗi!" Người đàn ông lên tiếng. Anh ta nhìn vào tấm ảnh được dán trên ngôi mộ, là hình ảnh của một cậu thanh niên điển trai, khuôn mặt cương nghị.
"Hiên. Mình biết cậu không muốn mình ôm mối hận này. Mình cũng biết cậu rất mong cô ta hạnh phúc, mong mình thanh thản hơn. Nhưng Hiên...mình không cách nào buông bỏ cả. Năm đó, nếu không phải vì cô ta, cậu đã không để lại anh em như vậy. Không phải vì cô ta, cậu đã không gặp chuyện chẳng lành, cũng không kéo theo việc tiểu Hân bị đả kích mà suy nghĩ nông nổi, lựa chọn theo cậu."
Hít sâu một hơi, nén lại cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng, người đàn ông lại tiếp tục. "Hiên. Tiểu Hân là tất cả với mình. Mình không thể quên được cái lúc em ấy đã ra đi như thế nào. Mình không thể quên được hình ảnh em ấy điên cuồng chạy trong mưa mà gào lớn tên cậu."
"Còn cậu, Hiên, cậu có bao giờ nghĩ đến tiểu Hân dù chỉ một chút hay không? Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ cho cô ta, lúc nào cũng chỉ quan tâm cô ta.... Tiểu Hân yêu cậu nhiều như vậy, mến cậu lâu như vậy, cậu một chút ấm áp cũng không thể cho nó... Cậu chỉ có liên tục cự tuyệt nó, thậm chí còn đòi cắt đứt quan hệ với nó chỉ vì một câu nói của cô ta. Cậu quên được sao? Cậu an lòng sao? Cậu vẫn có thể thản nhiên sống bên cạnh cô ta, ngoảnh mặt nhìn em gái mình từng bước, từng bước đi vào chỗ chết. Nếu lúc đó...nếu lúc đó không có Đăng, cậu nghĩ cả đời này cậu sống vui vẻ sao?"
"Hiên, cậu ích kỉ lắm. Đến khi cậu còn lại một hơi thở cuối cùng, cậu cũng không thể cho tiểu Hân một lời an ủi. Mặc cho nó có là người ở bên cạnh cậu giây phút đó, mặc cho nó khóc hết nước mắt vì cậu, mặc cho nó điên cuồng hét lên cậu đừng bỏ rơi nó. Nhưng rồi thì sao? Cậu cũng chỉ nói với nó 'Thương Hân, anh xin em. Xin em giúp anh chăm sóc Vy Vy. Giúp anh tìm người chăm sóc cô ấy'. Cậu có biết lúc đó em gái mình đã đau khổ như thế nào không? Cậu có biết lúc về đến nhà nó không ăn không uống nhiều ngày liền không? Cậu có biết nó khóc đến nỗi lòng mình cũng tan nát theo không? Tiểu Hân nói với mình 'Anh hai, đến cuối cùng anh ấy vẫn là không gọi tên em. Đến cuối cùng anh ấy vẫn xem em là người dưng. Em không mong gì cả, em chỉ mong anh ấy xem em như một đứa em gái thôi cũng được. Tai sao không thể? Tại sao không thể chứ?'."
"Hiên, cậu biết cậu tàn nhẫn như thế nào không? Cả đời này mình cũng không quên được lời tiểu Hân nói. Sau bao ngày nó nhốt mình trong phòng, cũng chịu mở cửa ra nói chuyện với mình. Cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện, nhưng là gì ngoài những lời đau thương cùng cực, là gì ngoài những giọt nước mắt xé rách lồng ngực của mình?"
"Hiên. Cậu yêu cô ta nhiều như vậy, khi cậu nhắm mắt xuôi tai cô ta cũng không đến. Uổng công cho cậu một đời yêu cô ta, một đời lo lắng cho cô ta. Haha, Hiên, cậu mong muốn có người chăm sóc cô ta có đúng không? Bây giờ đã thành hiện thực rồi. Mong ước của cậu thành hiện thực rồi. Hiên, chỉ ngày mai nữa thôi, ngày mai nữa thôi thì Tiêu Hòa Vy của của cậu đã trở thành mợ hai của Đàm Gia rồi. Đàm Lâm Ngạn sẽ chăm sóc cô ta cả đời. Cậu có thể yên tâm ở nơi đây được rồi."
"Hiên,... Cậu ở bên đó có gặp được em gái mình không? Đến cuối cùng cậu là có đặt nó vào trong mắt hay không?"
"Hiên...mình biết cậu cũng không muốn cái chết của tiểu Hân xảy ra. Nhưng sự thật là vậy, cậu và cô ta là nguyên nhân cướp đi sinh mệnh em gái mình. Hiên, mình sẽ theo nguyện ước của cậu, không hận thù với cô ta. Mình sẽ không trả thù cô ta, không cướp đi sinh mệnh của cô ta để đền lấy sinh mệnh của em mình, vì mình biết....cậu hẳn sẽ rất đau khổ nếu cô ta chết đi. Nếu ở thế giới bên kia cậu không yên lòng, em gái mình cũng sẽ oán trách mình. Nhưng Hiên....mình cũng không thể buông bỏ được quá khứ."
"Xin lỗi, Hiên..... Mình và cô ta, không thể có lại tình bạn như trước kia nữa rồi!"
Người đàn ông đứng lên khỏi ngôi mộ.
Ngửa mặt lên nhìn trời, anh ta tự cười giễu bản thân mình ngu ngốc. Lặng người hồi lâu, anh ta cũng rời khỏi khu nghĩa trang.
.
..
...
Ba ngày sau....
"Tổng giám đốc." Thư kí giám đốc cung kính bước vào. Đàm Vương Quang vẫn im lặng chờ đợi.
"Bà chủ tịch vừa gọi đến ạ. Người nói hôm nay mong tổng giám đốc có thể về nhà chính sớm hơn ạ."
Nhìn sắc mặt đột ngột nghiêm lại của Đàm Vương Quang mà tim cô thư kí không khỏi làm mình làm mẩy một phen. Thực đáng sợ nghen, sao lại thay đổi ghê vậy? Hồi lâu sau mới nhận được cái gật đầu của Đàm Vương Quang, lật đà lật đật chạy biến khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Nếu còn ở đó thêm một giây nào nữa thì cô sẽ chết mất.
Ngược lại với vẻ hoảng hốt của thư kí, Đàm Vương Quang ở trong phòng làm việc lại rất điềm nhiên. Đứng lên khỏi bàn làm việc, Đàm Vương Quang bước từng bước đến quầy rượu ở góc phòng. Nhìn chằm chằm vào cái chất lỏng màu đỏ trong tay, đôi mắt của anh cũng vì thế nhuộm một màu máu.
À, hôm nay là ngày Đàm Lâm Ngạn đính hôn chẳng phải sao? Là đính hôn. Như vậy, ắt hẳn Phương Tử Đăng cũng sẽ đến chứ, anh ta sẽ đến cùng Phương Tử Quỳnh? Hiển nhiên, người ngoài có mặt đông đủ, người nhà họ Đàm tất nhiên không thể vắng bóng ai rồi. Vậy thì....
Anh thật không muốn nghĩ. Anh thật không muốn Phương Tử Quỳnh tổn thương thêm nữa. Nhưng cũng không muốn.... Anh thật sự là tự dằn vặt bản thân mình chết rồi!
[......]
"Anh. Em đến rồi." Phương Tử Quỳnh vừa bước vào đã thấy Đàm Khải Đình đi đến.
"Tiểu Quỳnh. Anh còn tưởng em sẽ không đến."
"Làm sao có thể không đến chứ? Người đính hôn chính là anh chị của em mà." Phương Tử Quỳnh cười cười. Dù như vậy nhưng cô cũng rất lo, cô muốn Thương Lăng cũng sẽ xuất hiện ở đây, muốn anh buông bỏ quá khứ.
"Em mau vào trong đi. Nếu anh hai và chị hai biết em đến sẽ vui lắm." Đàm Khải Đình định bảo cô vào trong thì cô đã từ chối.
"Em không đến một mình mà anh. Một lát đợi hai người họ ra cũng chẳng muộn mà." Phương Tử Quỳnh quay đầu nhìn lại Phương Tử Đăng đang từ từ bước vào.
Đàm Khải Đình biết cô vẫn chưa tự nhiên khi đến Đàm Gia nên cũng không ép. Gật đầu như chào hỏi với Phương Tử Đăng, anh nói với cô vài câu rồi cũng tiến đến tiếp đón một vài người khách khác.
Phương Tử Quỳnh chọn một góc khuất để ngồi xuống. Vì Phương Tử Đăng cũng là người làm ăn nên khi anh đến đã có rất nhiều người đến bắt chuyện, cô vốn chẳng hiểu gì về chuyện kinh doanh của anh nên cũng để cho mọi người tự nhiên.
Phương Tử Quỳnh từ bé đến giờ, số lần cô đến tham dự tiệc quý tộc hay hoàng thất hầu như là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần đi dự tiệc gần đây nhất hình như chính là lễ cưới của hoàng thất Mã Lai, không nhầm thì cũng gần hai năm rồi nhỉ.
Bữa tiệc hôm nay cũng rất lớn, nói là đến dự lễ đính hôn của hai nhà Đàm - Tiêu, nhưng thật ra chẳng phải đến chỉ để mở rộng quan hệ làm ăn của mình hay sao? À, mà cô chợt nhận ra là ngoài cái việc kết thêm mối làm ăn, họ cũng có tham vọng kết thông gia với Đàm thị thì phải. Theo như cô nhìn thấy thì trên dưới không ít hơn mười người nãy giờ đã đến gần chỗ của Đàm Khải Đình bắt chuyện rồi. Nhưng mà, đáng tiếc, đến thì hớn hở nhưng khi quay người đi thì lại lầm bầm rủa xả. Đàm Khải Đình lại thế nữa rồi, cần gì thẳng tính vậy chứ, họ cũng là con gái nha.
Nhưng mà, sao lại kì lạ vậy nhỉ? Cô không có trông thấy Đàm Vương Quang nha, cũng không có thấy....
"Vợ yêu!" Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ sau lưng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Tử Quỳnh.
Đúng thật anh ta không đến làm phiền thì cuộc sống của cô trở nên thư thái, có trật tự hơn nhiều. Nhưng mà...không hiểu sao lại có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
Việc anh ta biến mất một cách bất thường như vậy càng làm cho Phương Tử Quỳnh thắc mắc về những thứ Thương Lăng đã nói. Chắc chắn rất có sức ảnh hưởng.
.
..
...
Phòng tổng giám đốc Đàm Thị.
"Tổng giám đốc." Thư kí bước vào, cung kính với Đàm Vương Quang.
Đàm Vương Quang ngước mắt lên nhìn thư kí. Gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, im lặng chờ cô ta nói tiếp.
"Tổng giám đốc. Có điện thoại muốn trực tiếp nối máy với tổng giám đốc ạ."
"Là ai?"
"Người đó chỉ nói là bạn thân của tổng giám đốc thôi ạ. Ngoài ra, không nói thêm điều gì ạ."
"Nối máy." Đàm Vương Quang gật đầu. Thư kí giám đốc lui ra ngoài. Không lâu sau, điện thoại được nối đến.
Đàm Vương Quang nhếch môi cười nhạt.....
[.....]
"Anh hai. Anh có nhận được thiệp mời không vậy?" Phương Tử Quỳnh nhảy nhào lên sofa trong phòng khách.
"Thiệp mời?"
"Dạ phải. Thiệp mời dự lễ đính hôn của anh Lâm Ngạn ấy." Phương Tử Quỳnh gật đầu. Ban sáng Thương Lăng có nói với cô mà.
"Có. Nhưng làm sao?" Phương Tử Đăng nhìn cô. Đừng nói với anh là muốn đi chứ?
"Em có thể đi không?" Phương Tử Quỳnh nhìn anh, lòng lại có chút mong đợi. Quả thật...có chút lo sợ không được chấp thuận.
"Tử Tử à. Chuyện của nhà họ Đàm không liên quan đến chúng ta." Phương Tử Đăng nhẹ giọng nói. Tính khí của cô làm sao anh không hiểu? Anh biết, cô vẫn chỉ xem Đàm Lâm Ngạn là anh trai. Nhưng tâm niệm của anh ta không như vậy. Anh không biết Đàm Lâm Ngạn có còn ý nghĩ gì hay không, nhưng tốt hơn vẫn là đừng để anh ta trông thấy cô.
"Tất nhiên là không liên quan đến chúng ta. Nhưng anh à, đâu phải anh không biết hôn thê của anh ấy chứ? Không nể mặt chị ấy thì thật không phải phép nha." Phương Tử Quỳnh níu tay Phương Tử Đăng. Cô chỉ muốn đến chúc phúc thôi. Không còn quan hệ nhưng ít ra sự quan tâm của một người bạn cũng nên có chứ.
"Về phía của cô ấy anh sẽ lo liệu."
"Anh hai. Không thể đâu mà. Chị ấy dù sao cũng..."
"Thế là em nhất định phải đi có đúng không?" Phương Tử Đăng cắt ngang lời nói của cô, giọng điệu có hơi gắt gỏng.
Phương Tử Quỳnh giật mình nhìn anh. "Em..."
"Tử Tử. Anh hai không hạn chế tự do của em, đương nhiên cũng không ngăn cản việc kết giao bạn bè của em. Nhưng đến đó em không chỉ gặp Đàm Lâm Ngạn, em cũng sẽ gặp ông bà chủ tịch, cũng sẽ trông thấy Đàm Khải Đình, quan trọng là em cũng sẽ đối mặt với Đàm Vương Quang." Phương Tử Đăng thở dài.
Anh làm sao không hiểu tâm ý tốt của cô? Làm sao không biết cô đối với hôn thê của Đàm Lâm Ngạn tình cảm tốt như thế nào? Nhưng anh không muốn cô nhìn thấy gia đình bọn họ. Đã cách xa nhiều năm như vậy, nay cũng chẳng phải là bị ép buộc, được lựa chọn không gặp mặt thì cớ gì phải tự ép bản thân khó xử? Nhìn Phương Tử Quỳnh đang cúi gằm mặt như đứa trẻ làm sai chuyện gì, Phương Tử Đăng dường như lại mủi lòng.
"Tử Tử. Em muốn đi anh không ngăn cản em. Nhưng em thật sự thấy tự nhiên khi đến đó sao?"
"Anh hai. Em nhất định sẽ không sao đâu mà. Chỉ đến chúc mừng chị ấy rồi về có được không?" Phương Tử Quỳnh biết anh có thái độ nhượng bộ nên cũng nhẹ giọng năn nỉ. "Anh cũng muốn cho anh Hiên yên tâm mà. Được không anh?"
Động tác của Phương Tử Đăng có hơi khựng lại khi nghe Phương Tử Quỳnh nhắc đến người tên Hiên. Anh nhìn cô, cười nhạt.
"Được rồi. Anh đưa em đi. Còn Lăng...."
"Anh. Anh Lăng không phải người như vậy đâu. Anh ấy cũng như anh, cũng muốn anh Hiên yên lòng mà." Phương Tử Quỳnh mỉm cười nhìn anh. Cô tin, anh Lăng nhất định sẽ không để tâm những chuyện trước đây nữa.
.
..
...
Tại nghĩa trang....
Trời về chiều, mặt trời rũ bóng trải dài trên nền cỏ xanh. Ánh nắng nhạt chiếu nhẹ lên thân ảnh cao lớn của người đàn ông càng làm cho nó trở nên đơn độc trong không gian rộng lớn. Trên tay cầm một bó hoa, người đàn ông quỳ một chân xuống, nhìn sang bó hoa khác đã được đặt cạnh ngôi mộ trước đó.
"Hiên. Xin lỗi!" Người đàn ông lên tiếng. Anh ta nhìn vào tấm ảnh được dán trên ngôi mộ, là hình ảnh của một cậu thanh niên điển trai, khuôn mặt cương nghị.
"Hiên. Mình biết cậu không muốn mình ôm mối hận này. Mình cũng biết cậu rất mong cô ta hạnh phúc, mong mình thanh thản hơn. Nhưng Hiên...mình không cách nào buông bỏ cả. Năm đó, nếu không phải vì cô ta, cậu đã không để lại anh em như vậy. Không phải vì cô ta, cậu đã không gặp chuyện chẳng lành, cũng không kéo theo việc tiểu Hân bị đả kích mà suy nghĩ nông nổi, lựa chọn theo cậu."
Hít sâu một hơi, nén lại cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng, người đàn ông lại tiếp tục. "Hiên. Tiểu Hân là tất cả với mình. Mình không thể quên được cái lúc em ấy đã ra đi như thế nào. Mình không thể quên được hình ảnh em ấy điên cuồng chạy trong mưa mà gào lớn tên cậu."
"Còn cậu, Hiên, cậu có bao giờ nghĩ đến tiểu Hân dù chỉ một chút hay không? Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ cho cô ta, lúc nào cũng chỉ quan tâm cô ta.... Tiểu Hân yêu cậu nhiều như vậy, mến cậu lâu như vậy, cậu một chút ấm áp cũng không thể cho nó... Cậu chỉ có liên tục cự tuyệt nó, thậm chí còn đòi cắt đứt quan hệ với nó chỉ vì một câu nói của cô ta. Cậu quên được sao? Cậu an lòng sao? Cậu vẫn có thể thản nhiên sống bên cạnh cô ta, ngoảnh mặt nhìn em gái mình từng bước, từng bước đi vào chỗ chết. Nếu lúc đó...nếu lúc đó không có Đăng, cậu nghĩ cả đời này cậu sống vui vẻ sao?"
"Hiên, cậu ích kỉ lắm. Đến khi cậu còn lại một hơi thở cuối cùng, cậu cũng không thể cho tiểu Hân một lời an ủi. Mặc cho nó có là người ở bên cạnh cậu giây phút đó, mặc cho nó khóc hết nước mắt vì cậu, mặc cho nó điên cuồng hét lên cậu đừng bỏ rơi nó. Nhưng rồi thì sao? Cậu cũng chỉ nói với nó 'Thương Hân, anh xin em. Xin em giúp anh chăm sóc Vy Vy. Giúp anh tìm người chăm sóc cô ấy'. Cậu có biết lúc đó em gái mình đã đau khổ như thế nào không? Cậu có biết lúc về đến nhà nó không ăn không uống nhiều ngày liền không? Cậu có biết nó khóc đến nỗi lòng mình cũng tan nát theo không? Tiểu Hân nói với mình 'Anh hai, đến cuối cùng anh ấy vẫn là không gọi tên em. Đến cuối cùng anh ấy vẫn xem em là người dưng. Em không mong gì cả, em chỉ mong anh ấy xem em như một đứa em gái thôi cũng được. Tai sao không thể? Tại sao không thể chứ?'."
"Hiên, cậu biết cậu tàn nhẫn như thế nào không? Cả đời này mình cũng không quên được lời tiểu Hân nói. Sau bao ngày nó nhốt mình trong phòng, cũng chịu mở cửa ra nói chuyện với mình. Cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện, nhưng là gì ngoài những lời đau thương cùng cực, là gì ngoài những giọt nước mắt xé rách lồng ngực của mình?"
"Hiên. Cậu yêu cô ta nhiều như vậy, khi cậu nhắm mắt xuôi tai cô ta cũng không đến. Uổng công cho cậu một đời yêu cô ta, một đời lo lắng cho cô ta. Haha, Hiên, cậu mong muốn có người chăm sóc cô ta có đúng không? Bây giờ đã thành hiện thực rồi. Mong ước của cậu thành hiện thực rồi. Hiên, chỉ ngày mai nữa thôi, ngày mai nữa thôi thì Tiêu Hòa Vy của của cậu đã trở thành mợ hai của Đàm Gia rồi. Đàm Lâm Ngạn sẽ chăm sóc cô ta cả đời. Cậu có thể yên tâm ở nơi đây được rồi."
"Hiên,... Cậu ở bên đó có gặp được em gái mình không? Đến cuối cùng cậu là có đặt nó vào trong mắt hay không?"
"Hiên...mình biết cậu cũng không muốn cái chết của tiểu Hân xảy ra. Nhưng sự thật là vậy, cậu và cô ta là nguyên nhân cướp đi sinh mệnh em gái mình. Hiên, mình sẽ theo nguyện ước của cậu, không hận thù với cô ta. Mình sẽ không trả thù cô ta, không cướp đi sinh mệnh của cô ta để đền lấy sinh mệnh của em mình, vì mình biết....cậu hẳn sẽ rất đau khổ nếu cô ta chết đi. Nếu ở thế giới bên kia cậu không yên lòng, em gái mình cũng sẽ oán trách mình. Nhưng Hiên....mình cũng không thể buông bỏ được quá khứ."
"Xin lỗi, Hiên..... Mình và cô ta, không thể có lại tình bạn như trước kia nữa rồi!"
Người đàn ông đứng lên khỏi ngôi mộ.
Ngửa mặt lên nhìn trời, anh ta tự cười giễu bản thân mình ngu ngốc. Lặng người hồi lâu, anh ta cũng rời khỏi khu nghĩa trang.
.
..
...
Ba ngày sau....
"Tổng giám đốc." Thư kí giám đốc cung kính bước vào. Đàm Vương Quang vẫn im lặng chờ đợi.
"Bà chủ tịch vừa gọi đến ạ. Người nói hôm nay mong tổng giám đốc có thể về nhà chính sớm hơn ạ."
Nhìn sắc mặt đột ngột nghiêm lại của Đàm Vương Quang mà tim cô thư kí không khỏi làm mình làm mẩy một phen. Thực đáng sợ nghen, sao lại thay đổi ghê vậy? Hồi lâu sau mới nhận được cái gật đầu của Đàm Vương Quang, lật đà lật đật chạy biến khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Nếu còn ở đó thêm một giây nào nữa thì cô sẽ chết mất.
Ngược lại với vẻ hoảng hốt của thư kí, Đàm Vương Quang ở trong phòng làm việc lại rất điềm nhiên. Đứng lên khỏi bàn làm việc, Đàm Vương Quang bước từng bước đến quầy rượu ở góc phòng. Nhìn chằm chằm vào cái chất lỏng màu đỏ trong tay, đôi mắt của anh cũng vì thế nhuộm một màu máu.
À, hôm nay là ngày Đàm Lâm Ngạn đính hôn chẳng phải sao? Là đính hôn. Như vậy, ắt hẳn Phương Tử Đăng cũng sẽ đến chứ, anh ta sẽ đến cùng Phương Tử Quỳnh? Hiển nhiên, người ngoài có mặt đông đủ, người nhà họ Đàm tất nhiên không thể vắng bóng ai rồi. Vậy thì....
Anh thật không muốn nghĩ. Anh thật không muốn Phương Tử Quỳnh tổn thương thêm nữa. Nhưng cũng không muốn.... Anh thật sự là tự dằn vặt bản thân mình chết rồi!
[......]
"Anh. Em đến rồi." Phương Tử Quỳnh vừa bước vào đã thấy Đàm Khải Đình đi đến.
"Tiểu Quỳnh. Anh còn tưởng em sẽ không đến."
"Làm sao có thể không đến chứ? Người đính hôn chính là anh chị của em mà." Phương Tử Quỳnh cười cười. Dù như vậy nhưng cô cũng rất lo, cô muốn Thương Lăng cũng sẽ xuất hiện ở đây, muốn anh buông bỏ quá khứ.
"Em mau vào trong đi. Nếu anh hai và chị hai biết em đến sẽ vui lắm." Đàm Khải Đình định bảo cô vào trong thì cô đã từ chối.
"Em không đến một mình mà anh. Một lát đợi hai người họ ra cũng chẳng muộn mà." Phương Tử Quỳnh quay đầu nhìn lại Phương Tử Đăng đang từ từ bước vào.
Đàm Khải Đình biết cô vẫn chưa tự nhiên khi đến Đàm Gia nên cũng không ép. Gật đầu như chào hỏi với Phương Tử Đăng, anh nói với cô vài câu rồi cũng tiến đến tiếp đón một vài người khách khác.
Phương Tử Quỳnh chọn một góc khuất để ngồi xuống. Vì Phương Tử Đăng cũng là người làm ăn nên khi anh đến đã có rất nhiều người đến bắt chuyện, cô vốn chẳng hiểu gì về chuyện kinh doanh của anh nên cũng để cho mọi người tự nhiên.
Phương Tử Quỳnh từ bé đến giờ, số lần cô đến tham dự tiệc quý tộc hay hoàng thất hầu như là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần đi dự tiệc gần đây nhất hình như chính là lễ cưới của hoàng thất Mã Lai, không nhầm thì cũng gần hai năm rồi nhỉ.
Bữa tiệc hôm nay cũng rất lớn, nói là đến dự lễ đính hôn của hai nhà Đàm - Tiêu, nhưng thật ra chẳng phải đến chỉ để mở rộng quan hệ làm ăn của mình hay sao? À, mà cô chợt nhận ra là ngoài cái việc kết thêm mối làm ăn, họ cũng có tham vọng kết thông gia với Đàm thị thì phải. Theo như cô nhìn thấy thì trên dưới không ít hơn mười người nãy giờ đã đến gần chỗ của Đàm Khải Đình bắt chuyện rồi. Nhưng mà, đáng tiếc, đến thì hớn hở nhưng khi quay người đi thì lại lầm bầm rủa xả. Đàm Khải Đình lại thế nữa rồi, cần gì thẳng tính vậy chứ, họ cũng là con gái nha.
Nhưng mà, sao lại kì lạ vậy nhỉ? Cô không có trông thấy Đàm Vương Quang nha, cũng không có thấy....
"Vợ yêu!" Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ sau lưng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Tử Quỳnh.
/34
|