Thì ra là vậy...
Anh chính là không tốt như vậy đó. Cho dù anh nỗ lực bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu cũng không thể lọt vào tầm mắt của người ta.
Người ta không thích anh, càng không yêu anh. Anh ấy vậy cứ ngu ngốc đứng ở một chỗ, trơ mắt nhìn người anh yêu thương nhất đến bên cạnh kẻ khác, lại là người anh hận nhất.
Anh không hận cậu ta vì cướp mất người con gái anh yêu. Anh hận cậu ta vì cậu ta đã làm tổn thương người con gái nhỏ đó rất nhiều lần, vậy tại sao vẫn không chịu buông tha?
Đàm Vương Quang, anh và cậu ta, rốt cục là hận thù bao nhiêu, căm ghét bao nhiêu, tại sao hết lần này đến lần khác cậu ta dùng cách làm tổn thương tiểu Quỳnh để đả kích anh? Hay cậu ta vốn chẳng để anh vào trong mắt, cũng chẳng hận thù gì anh, những thứ cậu ta làm với tiểu Quỳnh đều là để thỏa mãn tâm lí biến thái của cậu ta? Thỏa mãn ý niệm khác người của người con gái cậu ta yêu?
Lúc anh nghe Phương Tử Đăng nói ra sáu chữ 'Đã đăng kí kết hôn rồi.', anh giống như bị rút đi toàn bộ sức lực, từng lời nói của Phương Tử Đăng giống như một cây đinh dài đâm vào tai anh, anh cơ hồ nghe được tiếng tim mình nứt ra một đường dài, cố gắng lượm lặt để chắp vá, cuối cùng lại thành ra làm cho hai bàn tay bị thương không thôi, vết thương cũng lở loét ra cả rồi.
Anh nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt của Phương Tử Đăng, anh biết, Phương Tử Đăng trong chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, ấy vậy còn xin lỗi anh, cậu ta còn muốn quỳ xuống xin lỗi anh. Người bạn như vậy, anh biết tìm ở đâu ra?
Phương Tử Đăng từ đầu chí cuối đều trong trạng thái mất bình tĩnh mà kể rõ ngọn ngành cho anh nghe, cậu ta tức giận, anh biết, nhưng mà cũng không thể trách được tiểu Quỳnh, đối với trí óc giảo hoạt của Đàm Vương Quang, đối với tính cách không từ thủ đoạn chỉ cần đạt được mục đích của hắn, Phương Tử Quỳnh thật không đấu nổi. Kể ra, Đàm Vương Quang hẳn rằng còn đưa người của mình vào văn phòng luật sư An Nhiên, hoàn toàn muốn một chữ kí của Phương Tử Quỳnh đúng là không có gì khó cả.
"Đăng, cậu đừng suy nghĩ nữa. Chuyện cũng đã lỡ rồi, một năm thôi, mình nghĩ tiểu Quỳnh sẽ không phạm thêm sai lầm nào nữa đâu." Thương Lăng từ trong phòng bếp đem ra một ly nước cho Phương Tử Đăng, ngồi xuống rồi chậm chạp mở miệng.
"Cậu đừng có nói tốt cho nó nữa. Thứ mình lo lắng, không phải là nó không thể giữ mình khi ở cạnh Đàm Vương Quang, mà chính là nó một lần nữa lại yêu cậu ta. Từ một đứa con gái biến thành một người phụ nữ, quả thật rất quan trọng, nhưng mà, đem trái tim mình ra rạch nát so với việc mất đi thứ quý giá nhất của con gái còn tàn nhẫn hơn nhiều. Nó là em gái mình, cậu bảo mình làm sao ngồi yên đây?" Thương Lăng thật sự không biết làm thế nào mới phải, chỉ cần nhắc đến ba chữ 'Đàm Vương Quang' thì y như rằng sẽ rơi vào tình trạng không thể khống chế được, chỉ sợ đến một ngày không giấu Phương Tử Quỳnh được nữa thì cậu ta sẽ phát điên lên mất.
"Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào?"
"Lăng, cậu không phải rất yêu Tử Tử sao, tại sao đối với chuyện này bình chân như vại vậy?"
"Đăng, cậu thật sự ngốc đến độ khiến mình mở mang tầm mắt." Thương Lăng lắc đầu cười khổ một cái, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phương Tử Quỳnh, IQ cao ngất ngưỡng của tên này sẽ lập tức tuột xuống ngang ngưỡng mức EQ nghèo nàn của cậu ta.
"Mình nói này, mình yêu tiểu Quỳnh, nhưng không có nghĩa mình phải có bằng được em ấy. Mình không muốn làm em ấy khó xử, để rồi ngay cả làm một người anh trai mình cũng không thể làm. Cậu nói xem, nếu không có bản hợp đồng này với Đàm Vương Quang, em ấy vẫn sẽ yêu thằng nhóc Ngũ Hạo chứ không phải mình, như vậy, không phải kết cục của mình đều chỉ có một sao? Hơn nữa, bây giờ chuyện không muốn cũng đã xảy ra, mình biết làm thế nào chứ? Chẳng lẽ cầm dao đi giết chết Đàm Vương Quang sao? Mình căn bản không có khả năng, chỉ sợ mình chưa kịp tính kế hoạch ám toán cậu ta thì đã bỏ mạng trước nòng súng thuộc hạ cậu ta rồi." Thương Lăng cười cười nói, nhưng thật ra, lòng héo úa muốn chết khô luôn rồi.
"Cậu...mình không hiểu cậu nghĩ cái gì nữa. Yêu mà không giành giật, ai mà tự dâng đến miệng cho cậu!" Phương Tử Đăng nằm vật ra sofa nhìn lên trần nhà. Làm sao có thể có đứa em gái và thằng bạn thân ngốc hết thuốc chữa như vậy hả trời?
"Nghĩ cái gì cậu không cần hiểu. Nếu tiểu Quỳnh không phải chân mệnh thiên kim của đời mình thì nếu ép buộc, kéo dài được bao lâu chứ?" Thương Lăng cũng học theo Phương Tử Đăng, có điều, anh lăn hẳn ra sàn nhà.
"Còn lí luận nhảm với mình. Không tranh đoạt thì ở đó mà chết khô đi!" Nói rồi giơ chân đạp cho Thương Lăng đang vật vã dưới sàn một cái, hai người nhìn nhau thở dài thường thượt.
.
..
...
"Vợ ơi, chào em!"
"Em khỏe!"
"Có nhớ anh không?"
"....Nhớ!"
"Được rồi. Tạm biệt em, vợ yêu!."
.
..
...
Tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách. Phương Tử Quỳnh đang ngồi xem tivi định đứng lên để nghe thì dì Dương đi ra.
"Tiểu thư, cô ngồi đó đi, để tôi nghe được rồi."
"Dì à, đừng có tiểu thư gì nữa mà. Dì còn gọi như vậy, con sẽ giận dì luôn." Phương Tử Quỳnh bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời dì Dương, lại dặn thêm một câu. "Dì ơi, có ai tìm con thì cứ nói con đi du lịch rồi nhé." Nói rồi chạy biến vào phòng bếp đi du lịch cùng cao lương mỹ vị.
Dì Dương nhìn theo bóng dáng Phương Tử Quỳnh chỉ biết cười trừ, mười chín tuổi không thua gì một đứa con nít.
"Alo, Tử Phong Bảo xin nghe."
"...."
"Xin hỏi, thiếu gia là..."
"...."
"Thật xin lỗi, tiểu thư đã không ở biệt thự từ bốn ngày trước rồi ạ." Dì Dương vừa trả lời vừa nhìn vào bếp, cũng không khỏi tự cảm thán bản thân mình, nói dối không chớp mắt, đúng thật là...
"...."
"Việc này... Việc này tôi thật sự không biết ạ."
Dì Dương vừa dứt lời thì tiếng của Nhất Phong vang lên.
"Dì Dương, là ai gọi thế ạ?"
"Cậu Phong, là ai đó tìm tiểu thư, nhưng
tiểu thư đã đi chơi từ bốn ngày trước rồi, cậu ấy hỏi tôi tiểu thư đang ở đâu." Dì Dương lặp lại một lần nữa cho Nhất Phong nghe. Anh cười cười rồi tiến đến bắt lấy điện thoại, dì Dương cũng lui xuống.
"Alo."
"....."
"A, Đàm tổng sao? Ngài tìm Tử Quỳnh có gì chỉ dạy?"
"....."
"Tử Quỳnh đã đi châu Âu từ bốn ngày trước rồi."
"....."
"Không. Tôi chỉ nghe em ấy nói rằng muốn đi hết châu Âu, bao giờ về thì không rõ, tôi cũng không liên lạc được, vậy nên, nếu muốn biết em ấy ở đâu, có lẽ phiền ngài cho thuộc hạ đi một vòng châu Âu rồi." Nhất Phong nói rồi cũng gác máy.
Đối với chuyện giữa Phương Tử Quỳnh và Đàm Vương Quang anh thật không biết gì, chỉ biết Phương Tử Quỳnh đã không muốn gặp, vậy thì đừng để cô gặp thôi.
Nhưng mà...
"Anh trêu ác quá đi." Phương Tử Quỳnh từ trong đi ra đại sảnh, trên tay là một cái bánh ngọt, nhìn Nhất Phong cười hì hì.
"Em không phải muốn vậy hả? Thế anh gọi lại cho Đàm tổng nhé?"
"Không cần!" Phương Tử Quỳnh lập tức cự tuyệt. "Anh mau vào lấy bánh đi, dì Dương trưa hôm nay đã làm rất nhiều đó, xong ra đây xem phim với em một lúc."
Nhất Phong nhìn Phương Tử Quỳnh đang hí hửng đang nhét DVD vào tivi, rồi hí hứng ôm cái gối dựa vào sofa.
Con gái, xem phim kinh dị có thể có tâm trạng thoải mái như vậy?
Nhưng mà, thứ anh quan tâm vẫn là thái độ của Phương Tử Quỳnh. Cô tuy là một tiểu thư con nhà giàu, tuy là không phải ai muốn với đến cũng có thể, nhưng mà thật sự không có một chút tính cách xấu nào của một tiểu thư hay công chúa được nuông chiều cả. Phương Tử Quỳnh từ lúc gặp mặt đã rất thoải mái với anh, trong thời gian ở đây cũng giống như xem anh là anh trai vậy, ở trước mặt anh, cô rất thoải mái, có khi anh lại cảm giác cô cũng làm nũng với anh giống như một đứa em gái nhỏ vậy.
Phương Tử Quỳnh thực sự rất thoải mái, tâm sự với anh cũng rất nhiều thứ, chỉ duy trừ chuyện tình cảm của cô, nhưng mà, cô đã không muốn nói, anh cũng không hỏi.
Anh còn nhớ, có một lần đã chín mười giờ tối, cô còn ôn một cái gối đập cửa phòng anh rầm rầm làm anh một chút nữa chỉ giật mình mà chết, thử hỏi, gần nửa đêm như thế còn có động đất, không bị hù chết sao? Lúc mở cửa ra, cô thiếu một chút nữa thì đã khóc rùm trời. Hỏi cô bị cái gì, cô chỉ mở miệng bảo ngủ không được, đứng ở cửa sổ thì trông thấy cái bóng chạy trong sân nhà, có phải ma không? Trời ạ, thật làm cho anh lúc đó muốn bổ ngửa, hằng ngày không phải đều xem phim kinh dị sao, lại sợ ma?
Khi anh hỏi thì cô bảo, cô xem phim kinh dị, nhưng mà chỉ là mấy thứ giết người đồ thôi, mấy cái có thật cơ, không phải kiểu kinh dị như phim ma, thực yếu tim chết đó nha. Thì ra, nghiện phim kinh dị cũng sợ ma, không phải ma cũng thuộc loại kinh dị hả?
Phương Tử Quỳnh mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng là một người con gái thôi, cũng cần được yêu thương, che chở.
Nếu cô đã không phân biệt xuất thân, địa vị mà xem cô là anh trai, tại sao anh không thể chăm sóc tốt cho cô như một người em gái?
Nhất Phong đi vào phòng thay quần áo rồi trở ra, ngồi xuống sofa bên cạnh, nhìn cảnh tượng máu me be bét trên màn ảnh.
"Tử Quỳnh, em không nghĩ mình sẽ bị
ám ảnh vào giấc ngủ luôn sao?"
"Nếu mà bị em đã bị lâu rồi."
Nhất Phong nhìn cô, nhất thời không biết nói cái gì, lại chợt nghĩ đến chuyện gì đó.
"À đúng rồi, anh chút nữa lại quên. Tổng tài tối nay sẽ không về, anh ấy có việc nên đã đi rồi. Còn nữa, chuyện của tổ chức anh không nhúng tay vào theo lời em, hoàn toàn giao quyền cho Vương Mễ, cũng đã nói với cậu ta những gì em nói. Nhưng mà, anh hỏi một câu có phiền không?"
Phương Tử Quỳnh khó hiểu nhìn anh một cái, sau đó lại cười gật đầu.
"Anh nói đi."
"Đang bình thường như vậy, sao lại bỏ?"
"Không còn khả năng thì giữ làm gì hả anh?"
Nhất Phong im lặng không nói, chỉ nhìn cô như muốn cô nói tiếp.
"Không phải anh hai, anh Thương Lăng và anh đang có ý định giấu em dài hạn hay sao?" Phương Tử Quỳnh cười cười, với tay lấy điều khiển tắt tivi. "Nếu đã vậy thì em cũng không có dại dột để lại manh mối gì đâu, cứ coi như em bốc hơi rồi đi, bốc hơi được một năm thì càng tốt luôn."
"Em đó, biết trước hôm nay vậy mà còn làm mấy chuyện không đâu."
"Em có phải muốn đâu. Có trách trách anh ta cáo già quá đi." Phương Tử Quỳnh bĩu môi, đúng lúc, điện thoại lại vang lên lần nữa.
"Dì Dương, không cần đâu, con nghe được rồi." Phương Tử Quỳnh,nói vọng xuống bếp khi nhác thấy bóng dì Dương định chạy lên.
Cô đứng lên đi đến chỗ điện thoại, nhấc máy.
"Alo?"
"...." Tiếng bên kia vang lên làm Phương Tử Quỳnh cứng họng, vội vàng nhìn Nhất Phong với ánh mắt cầu cứu, anh nhất thời không hiểu ý, Phương Tử Quỳnh lại càng rối hơn ra hiệu đủ kiểu, cuối cùng anh cũng hiểu tiến lại gần, thay cô cầm điện thoại.
"Y Y, anh đã nói em không được chạm vào cái gì ở đây rồi mà." Nhất Phong cố ý nói vào điện thoại, trong lòng thì tự hỏi, cái tên Y Y rốt cuộc ở đâu mà vọt ra thuận miệng ghê vậy.
"Xin lỗi, Đàm tổng, Y Y không hiểu chyện, có chút táy máy."
"....."
"Được được. Khi Tử Quỳnh về đến, tôi nhất định sẽ cho người đến báo tin." Nhất Phong gật gật đầu, giả lã một vài câu rồi cúp máy, nhìn Phương Tử Quỳnh trân trối.
"Em...nghiêm cấm chạm vào những thứ công cộng trong nhà này! Em mà còn nghe điện thoại một lần nữa, anh ta nhất định nghe ra giọng em."
Hai người ngồi đó nói chuyện một lúc rồi cũng đi ngủ, Phương Tử Đăng vì không về nhà nên Phương Tử Quỳnh ngủ có hơi muộn một chút, dù sao Nhất Phong cũng sẽ không tố cáo cô, vậy nên ngủ muộn một tí cũng không sao.
Anh chính là không tốt như vậy đó. Cho dù anh nỗ lực bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu cũng không thể lọt vào tầm mắt của người ta.
Người ta không thích anh, càng không yêu anh. Anh ấy vậy cứ ngu ngốc đứng ở một chỗ, trơ mắt nhìn người anh yêu thương nhất đến bên cạnh kẻ khác, lại là người anh hận nhất.
Anh không hận cậu ta vì cướp mất người con gái anh yêu. Anh hận cậu ta vì cậu ta đã làm tổn thương người con gái nhỏ đó rất nhiều lần, vậy tại sao vẫn không chịu buông tha?
Đàm Vương Quang, anh và cậu ta, rốt cục là hận thù bao nhiêu, căm ghét bao nhiêu, tại sao hết lần này đến lần khác cậu ta dùng cách làm tổn thương tiểu Quỳnh để đả kích anh? Hay cậu ta vốn chẳng để anh vào trong mắt, cũng chẳng hận thù gì anh, những thứ cậu ta làm với tiểu Quỳnh đều là để thỏa mãn tâm lí biến thái của cậu ta? Thỏa mãn ý niệm khác người của người con gái cậu ta yêu?
Lúc anh nghe Phương Tử Đăng nói ra sáu chữ 'Đã đăng kí kết hôn rồi.', anh giống như bị rút đi toàn bộ sức lực, từng lời nói của Phương Tử Đăng giống như một cây đinh dài đâm vào tai anh, anh cơ hồ nghe được tiếng tim mình nứt ra một đường dài, cố gắng lượm lặt để chắp vá, cuối cùng lại thành ra làm cho hai bàn tay bị thương không thôi, vết thương cũng lở loét ra cả rồi.
Anh nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt của Phương Tử Đăng, anh biết, Phương Tử Đăng trong chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, ấy vậy còn xin lỗi anh, cậu ta còn muốn quỳ xuống xin lỗi anh. Người bạn như vậy, anh biết tìm ở đâu ra?
Phương Tử Đăng từ đầu chí cuối đều trong trạng thái mất bình tĩnh mà kể rõ ngọn ngành cho anh nghe, cậu ta tức giận, anh biết, nhưng mà cũng không thể trách được tiểu Quỳnh, đối với trí óc giảo hoạt của Đàm Vương Quang, đối với tính cách không từ thủ đoạn chỉ cần đạt được mục đích của hắn, Phương Tử Quỳnh thật không đấu nổi. Kể ra, Đàm Vương Quang hẳn rằng còn đưa người của mình vào văn phòng luật sư An Nhiên, hoàn toàn muốn một chữ kí của Phương Tử Quỳnh đúng là không có gì khó cả.
"Đăng, cậu đừng suy nghĩ nữa. Chuyện cũng đã lỡ rồi, một năm thôi, mình nghĩ tiểu Quỳnh sẽ không phạm thêm sai lầm nào nữa đâu." Thương Lăng từ trong phòng bếp đem ra một ly nước cho Phương Tử Đăng, ngồi xuống rồi chậm chạp mở miệng.
"Cậu đừng có nói tốt cho nó nữa. Thứ mình lo lắng, không phải là nó không thể giữ mình khi ở cạnh Đàm Vương Quang, mà chính là nó một lần nữa lại yêu cậu ta. Từ một đứa con gái biến thành một người phụ nữ, quả thật rất quan trọng, nhưng mà, đem trái tim mình ra rạch nát so với việc mất đi thứ quý giá nhất của con gái còn tàn nhẫn hơn nhiều. Nó là em gái mình, cậu bảo mình làm sao ngồi yên đây?" Thương Lăng thật sự không biết làm thế nào mới phải, chỉ cần nhắc đến ba chữ 'Đàm Vương Quang' thì y như rằng sẽ rơi vào tình trạng không thể khống chế được, chỉ sợ đến một ngày không giấu Phương Tử Quỳnh được nữa thì cậu ta sẽ phát điên lên mất.
"Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào?"
"Lăng, cậu không phải rất yêu Tử Tử sao, tại sao đối với chuyện này bình chân như vại vậy?"
"Đăng, cậu thật sự ngốc đến độ khiến mình mở mang tầm mắt." Thương Lăng lắc đầu cười khổ một cái, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phương Tử Quỳnh, IQ cao ngất ngưỡng của tên này sẽ lập tức tuột xuống ngang ngưỡng mức EQ nghèo nàn của cậu ta.
"Mình nói này, mình yêu tiểu Quỳnh, nhưng không có nghĩa mình phải có bằng được em ấy. Mình không muốn làm em ấy khó xử, để rồi ngay cả làm một người anh trai mình cũng không thể làm. Cậu nói xem, nếu không có bản hợp đồng này với Đàm Vương Quang, em ấy vẫn sẽ yêu thằng nhóc Ngũ Hạo chứ không phải mình, như vậy, không phải kết cục của mình đều chỉ có một sao? Hơn nữa, bây giờ chuyện không muốn cũng đã xảy ra, mình biết làm thế nào chứ? Chẳng lẽ cầm dao đi giết chết Đàm Vương Quang sao? Mình căn bản không có khả năng, chỉ sợ mình chưa kịp tính kế hoạch ám toán cậu ta thì đã bỏ mạng trước nòng súng thuộc hạ cậu ta rồi." Thương Lăng cười cười nói, nhưng thật ra, lòng héo úa muốn chết khô luôn rồi.
"Cậu...mình không hiểu cậu nghĩ cái gì nữa. Yêu mà không giành giật, ai mà tự dâng đến miệng cho cậu!" Phương Tử Đăng nằm vật ra sofa nhìn lên trần nhà. Làm sao có thể có đứa em gái và thằng bạn thân ngốc hết thuốc chữa như vậy hả trời?
"Nghĩ cái gì cậu không cần hiểu. Nếu tiểu Quỳnh không phải chân mệnh thiên kim của đời mình thì nếu ép buộc, kéo dài được bao lâu chứ?" Thương Lăng cũng học theo Phương Tử Đăng, có điều, anh lăn hẳn ra sàn nhà.
"Còn lí luận nhảm với mình. Không tranh đoạt thì ở đó mà chết khô đi!" Nói rồi giơ chân đạp cho Thương Lăng đang vật vã dưới sàn một cái, hai người nhìn nhau thở dài thường thượt.
.
..
...
"Vợ ơi, chào em!"
"Em khỏe!"
"Có nhớ anh không?"
"....Nhớ!"
"Được rồi. Tạm biệt em, vợ yêu!."
.
..
...
Tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách. Phương Tử Quỳnh đang ngồi xem tivi định đứng lên để nghe thì dì Dương đi ra.
"Tiểu thư, cô ngồi đó đi, để tôi nghe được rồi."
"Dì à, đừng có tiểu thư gì nữa mà. Dì còn gọi như vậy, con sẽ giận dì luôn." Phương Tử Quỳnh bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời dì Dương, lại dặn thêm một câu. "Dì ơi, có ai tìm con thì cứ nói con đi du lịch rồi nhé." Nói rồi chạy biến vào phòng bếp đi du lịch cùng cao lương mỹ vị.
Dì Dương nhìn theo bóng dáng Phương Tử Quỳnh chỉ biết cười trừ, mười chín tuổi không thua gì một đứa con nít.
"Alo, Tử Phong Bảo xin nghe."
"...."
"Xin hỏi, thiếu gia là..."
"...."
"Thật xin lỗi, tiểu thư đã không ở biệt thự từ bốn ngày trước rồi ạ." Dì Dương vừa trả lời vừa nhìn vào bếp, cũng không khỏi tự cảm thán bản thân mình, nói dối không chớp mắt, đúng thật là...
"...."
"Việc này... Việc này tôi thật sự không biết ạ."
Dì Dương vừa dứt lời thì tiếng của Nhất Phong vang lên.
"Dì Dương, là ai gọi thế ạ?"
"Cậu Phong, là ai đó tìm tiểu thư, nhưng
tiểu thư đã đi chơi từ bốn ngày trước rồi, cậu ấy hỏi tôi tiểu thư đang ở đâu." Dì Dương lặp lại một lần nữa cho Nhất Phong nghe. Anh cười cười rồi tiến đến bắt lấy điện thoại, dì Dương cũng lui xuống.
"Alo."
"....."
"A, Đàm tổng sao? Ngài tìm Tử Quỳnh có gì chỉ dạy?"
"....."
"Tử Quỳnh đã đi châu Âu từ bốn ngày trước rồi."
"....."
"Không. Tôi chỉ nghe em ấy nói rằng muốn đi hết châu Âu, bao giờ về thì không rõ, tôi cũng không liên lạc được, vậy nên, nếu muốn biết em ấy ở đâu, có lẽ phiền ngài cho thuộc hạ đi một vòng châu Âu rồi." Nhất Phong nói rồi cũng gác máy.
Đối với chuyện giữa Phương Tử Quỳnh và Đàm Vương Quang anh thật không biết gì, chỉ biết Phương Tử Quỳnh đã không muốn gặp, vậy thì đừng để cô gặp thôi.
Nhưng mà...
"Anh trêu ác quá đi." Phương Tử Quỳnh từ trong đi ra đại sảnh, trên tay là một cái bánh ngọt, nhìn Nhất Phong cười hì hì.
"Em không phải muốn vậy hả? Thế anh gọi lại cho Đàm tổng nhé?"
"Không cần!" Phương Tử Quỳnh lập tức cự tuyệt. "Anh mau vào lấy bánh đi, dì Dương trưa hôm nay đã làm rất nhiều đó, xong ra đây xem phim với em một lúc."
Nhất Phong nhìn Phương Tử Quỳnh đang hí hửng đang nhét DVD vào tivi, rồi hí hứng ôm cái gối dựa vào sofa.
Con gái, xem phim kinh dị có thể có tâm trạng thoải mái như vậy?
Nhưng mà, thứ anh quan tâm vẫn là thái độ của Phương Tử Quỳnh. Cô tuy là một tiểu thư con nhà giàu, tuy là không phải ai muốn với đến cũng có thể, nhưng mà thật sự không có một chút tính cách xấu nào của một tiểu thư hay công chúa được nuông chiều cả. Phương Tử Quỳnh từ lúc gặp mặt đã rất thoải mái với anh, trong thời gian ở đây cũng giống như xem anh là anh trai vậy, ở trước mặt anh, cô rất thoải mái, có khi anh lại cảm giác cô cũng làm nũng với anh giống như một đứa em gái nhỏ vậy.
Phương Tử Quỳnh thực sự rất thoải mái, tâm sự với anh cũng rất nhiều thứ, chỉ duy trừ chuyện tình cảm của cô, nhưng mà, cô đã không muốn nói, anh cũng không hỏi.
Anh còn nhớ, có một lần đã chín mười giờ tối, cô còn ôn một cái gối đập cửa phòng anh rầm rầm làm anh một chút nữa chỉ giật mình mà chết, thử hỏi, gần nửa đêm như thế còn có động đất, không bị hù chết sao? Lúc mở cửa ra, cô thiếu một chút nữa thì đã khóc rùm trời. Hỏi cô bị cái gì, cô chỉ mở miệng bảo ngủ không được, đứng ở cửa sổ thì trông thấy cái bóng chạy trong sân nhà, có phải ma không? Trời ạ, thật làm cho anh lúc đó muốn bổ ngửa, hằng ngày không phải đều xem phim kinh dị sao, lại sợ ma?
Khi anh hỏi thì cô bảo, cô xem phim kinh dị, nhưng mà chỉ là mấy thứ giết người đồ thôi, mấy cái có thật cơ, không phải kiểu kinh dị như phim ma, thực yếu tim chết đó nha. Thì ra, nghiện phim kinh dị cũng sợ ma, không phải ma cũng thuộc loại kinh dị hả?
Phương Tử Quỳnh mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng là một người con gái thôi, cũng cần được yêu thương, che chở.
Nếu cô đã không phân biệt xuất thân, địa vị mà xem cô là anh trai, tại sao anh không thể chăm sóc tốt cho cô như một người em gái?
Nhất Phong đi vào phòng thay quần áo rồi trở ra, ngồi xuống sofa bên cạnh, nhìn cảnh tượng máu me be bét trên màn ảnh.
"Tử Quỳnh, em không nghĩ mình sẽ bị
ám ảnh vào giấc ngủ luôn sao?"
"Nếu mà bị em đã bị lâu rồi."
Nhất Phong nhìn cô, nhất thời không biết nói cái gì, lại chợt nghĩ đến chuyện gì đó.
"À đúng rồi, anh chút nữa lại quên. Tổng tài tối nay sẽ không về, anh ấy có việc nên đã đi rồi. Còn nữa, chuyện của tổ chức anh không nhúng tay vào theo lời em, hoàn toàn giao quyền cho Vương Mễ, cũng đã nói với cậu ta những gì em nói. Nhưng mà, anh hỏi một câu có phiền không?"
Phương Tử Quỳnh khó hiểu nhìn anh một cái, sau đó lại cười gật đầu.
"Anh nói đi."
"Đang bình thường như vậy, sao lại bỏ?"
"Không còn khả năng thì giữ làm gì hả anh?"
Nhất Phong im lặng không nói, chỉ nhìn cô như muốn cô nói tiếp.
"Không phải anh hai, anh Thương Lăng và anh đang có ý định giấu em dài hạn hay sao?" Phương Tử Quỳnh cười cười, với tay lấy điều khiển tắt tivi. "Nếu đã vậy thì em cũng không có dại dột để lại manh mối gì đâu, cứ coi như em bốc hơi rồi đi, bốc hơi được một năm thì càng tốt luôn."
"Em đó, biết trước hôm nay vậy mà còn làm mấy chuyện không đâu."
"Em có phải muốn đâu. Có trách trách anh ta cáo già quá đi." Phương Tử Quỳnh bĩu môi, đúng lúc, điện thoại lại vang lên lần nữa.
"Dì Dương, không cần đâu, con nghe được rồi." Phương Tử Quỳnh,nói vọng xuống bếp khi nhác thấy bóng dì Dương định chạy lên.
Cô đứng lên đi đến chỗ điện thoại, nhấc máy.
"Alo?"
"...." Tiếng bên kia vang lên làm Phương Tử Quỳnh cứng họng, vội vàng nhìn Nhất Phong với ánh mắt cầu cứu, anh nhất thời không hiểu ý, Phương Tử Quỳnh lại càng rối hơn ra hiệu đủ kiểu, cuối cùng anh cũng hiểu tiến lại gần, thay cô cầm điện thoại.
"Y Y, anh đã nói em không được chạm vào cái gì ở đây rồi mà." Nhất Phong cố ý nói vào điện thoại, trong lòng thì tự hỏi, cái tên Y Y rốt cuộc ở đâu mà vọt ra thuận miệng ghê vậy.
"Xin lỗi, Đàm tổng, Y Y không hiểu chyện, có chút táy máy."
"....."
"Được được. Khi Tử Quỳnh về đến, tôi nhất định sẽ cho người đến báo tin." Nhất Phong gật gật đầu, giả lã một vài câu rồi cúp máy, nhìn Phương Tử Quỳnh trân trối.
"Em...nghiêm cấm chạm vào những thứ công cộng trong nhà này! Em mà còn nghe điện thoại một lần nữa, anh ta nhất định nghe ra giọng em."
Hai người ngồi đó nói chuyện một lúc rồi cũng đi ngủ, Phương Tử Đăng vì không về nhà nên Phương Tử Quỳnh ngủ có hơi muộn một chút, dù sao Nhất Phong cũng sẽ không tố cáo cô, vậy nên ngủ muộn một tí cũng không sao.
/34
|