Cộc cộc....
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên hai ba lần, đưa tay mò điện thoại nằm trên tủ đầu giường, Phương Tử Quỳnh mắt nhắm mắt mở cố gắng nhìn.
"Năm giờ rồi?"
Cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa lại vang lên hai tiếng nữa.
"Ra ngay." Phương Tử Quỳnh ngồi dậy, chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt rồi ra mở cửa.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia có dặn sau khi xong công việc sẽ về ăn cơm cùng. Người muốn dùng gì ạ?" Là cô quản gia trẻ tuổi mà Phương Tử Quỳnh đã nhìn thấy ban sáng. So với dì Trần và dì Dương, cô quản gia này trẻ hơn khá nhiều tuổi.
"Con ăn gì cũng được ạ, dì cứ làm những món anh ấy thích ăn là được. À, sau này dì cũng đừng gọi con là thiếu phu nhân gì đó, cứ gọi con là Tử Quỳnh được rồi." Phương Tử Quỳnh mỉm cười. Thật ra, cứ phải dùng thái độ nhỏ nhẹ để nói về Đàm Vương Quang trước mặt người khác thiệt làm cho người ta khó chịu trong lòng a.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia có dặn phải làm tất cả những món người thích ăn để bồi bổ."
Trong lòng Phương Tử Quỳnh thầm khinh bỉ một tiếng. Mấy tuần qua cô đều là ở Tử Phong Bảo và nhà chính Phương Gia chứ có phải đi bụi đâu mà không ăn đồ bổ chứ. Có lòng như vậy thì về đây nấu cho cô ăn đi.
"Dì Hà, thiếu gia về rồi."
Này, đừng có nói, anh ta lại nghe được suy nghĩ của cô nha.
"Thiếu phu nhân, người thay trang phục, tôi xuống lầu trước." Hà quản gia trước khi rời đi còn đưa cho cô một bộ đồ.
Bộ đồ này, không phải là Đàm Vương Quang chuẩn bị đó chứ?!
Phương Tử Quỳnh xoay người đi vào phòng, bung bộ đồ trong tay ra.
Hả?! Váy?!
"Não anh ta bị ngập nước hay là yêu đến hỏng rồi?" Phương Tử Quỳnh nhíu mày nhìn cái váy đầm trong tay. Tuy không phải là dạng hở hang gì, cũng có thể xem là kín đáo đó, nhưng mà, nhìn có chút không thuận mắt nha.
Phương Tử Quỳnh này, từ năm mười tuổi đến giờ làm gì mà chạm đến váy đầm cơ chứ?! Người ta đã lớn lắm rồi nha, lúc nào cũng váy đầm thì làm sao có thể chứ?!
A, đâu phải chỉ có mỗi bộ này, đống đồ cô mua hôm bữa được gửi đến đây mà.
Cộc...cộc...
"Ai đấy?"
Phương Tử Quỳnh quăng cái đầm lên trên giường rồi đi ra mở cửa.
"Em chưa thay đồ sao?" Là Đàm Vương Quang.
"Này, tôi làm sao có thể mặc cái thứ đó được?! Đồ của tôi đâu?" Phương Tử Quỳnh liếc mắt đến cái đầm đang nằm chỏng chơ trên giường, nhàn nhạt trả lời.
"Đồ của em chỉ mới giặc hôm nay thôi, không giặc qua không mặc được đâu. Em nặc tạm bộ đó đi." Đàm Vương Quang bước vào trong, kiên nhẫn giải thích.
"Bộ váy này đã giặc rất sạch, em có thể mặc."
"Nghĩa là đã có người mặc qua?"
"Ừm, là đồ của tiê...."
"Tôi không mặc." Phương Tử Quỳnh cắt ngang câu nói chưa kịp tròn chữ của Đàm Vương Quang, kiên quyết trả lời.
Mà Đàm Vương Quang, dường như cũng biết mình đã nói đến chuyện không nên nói.
"Chỉ mặc đỡ thôi."
"Tôi không chạm vào những thứ đã được sử dụng."
"Em đừng bướng, nếu không tắm, em sẽ khó chịu không ngủ được."
"Đã nói không là không." Kêu cô đi mặc cái bộ đầm đó đã thấy chướng rồi ấy, đã vậy còn là đồ đã qua sử dụng.
"Em đừng có bướng." Đàm Vương Quang gắt lên, nếu cô không chịu tắm, sẽ vì khó chịu không ngủ được mà bệnh mất. Chẳng phải cô chỉ cần thức một đêm là sẽ rất mệt mỏi hay sao?!
"Tôi bướng đấy. Đàm Vương Quang, anh đừng làm cái gì cũng chỉ theo ý anh được không? Anh nghĩ cái gì mà đem đồ cô ấy cho tôi hả?"
"Anh không bắt em mặc đồ của em ấy, nhưng đồ của em vẫn chưa thể mặc được, trong nhà bây giờ chỉ còn đồ của em ấy là sạch thôi."
Phương Tử Quỳnh nhìn anh, không nói một lời quay người đi xuống phòng khách.
Hiện tại không thể mặc, chờ đến khi có thể mặc được cũng không chết.
"Thiếu phu nhân." Người làm vừa nhác thấy cô đi xuống đã cúi chào, lại nhìn thấy thiếu gia đi phía sau mà rất thức thời rời đi.
Phương Tử Quỳnh đi thẳng một mạch đến sofa thả mình xuống, bật TV lên và lấy điện thoại ra bấm bấm.
Đầu dây bên kia rất nhanh được trả lời.
"Nhất Phong." Hai chữ thoát ra từ miệng Phương Tử Quỳnh làm mặt Đàm Vương Quang tối sầm lại.
"....."
"À, em không tìm anh hai, anh hai có nói không có ở nhà nên em gọi là tìm anh."
"....."
"Anh lấy giúp em cái túi em để trong ngăn tủ cuối cùng ở phòng thay y phục ấy, rồi lấy giùm em vài bộ đồ mang đến tiểu khu trong trung tâm thành phố nha."
"Bà xã, đồ của em làm sao có thể nhờ một thằng đàn ông lấy cho được hả?" Đàm Vương Quang định vươn tay giật lấy điện thoại bảo rằng không cần lấy, nhưng Phương Tử Quỳnh đã nhanh hơn một bước né sang một bên.
"Đừng có nghĩ ai cũng đê tiện như anh!" Phương Tử Quỳnh liếc mắt khinh thường một cái, lại quay về nói với cái điện thoại vài câu rồi gác máy.
"Tôi đã nói sẽ làm, yên tâm là tôi không cố ý trốn thoát khỏi anh đâu. Đừng có ngay cả một cuộc điện thoại cũng gay gắt như vậy."
Phương Tử Quỳnh lười nhác cất lời, ngủ ngủ ngủ, ngủ bao nhiêu cũng không đủ, cảm giác một lần ngồi máy bay thì như mình cả một thiên niên kỉ không được ngủ.
Đàm Vương Quang ngồi xuống sát bên cạnh cô, lại thấy cô dịch ra một chút, hai người cứ dịch dịch một chút lại dịch đến cuối sofa.
"Dịch người ra một chút, tôi không quen ngồi gần người khác."
"Bà xã, sau này em không phải chỉ ngồi cạnh anh, còn phải ăn cơm cùng anh, ở cùng một nhà, ngủ cùng một phòng, sinh hoạt chung một nơi." Đàm Vương Quang vẫn kiên quyết không dịch ra, ngồi yên ở đó.
"Thích thì tự anh làm. Tôi không muốn ngủ chung phòng cùng anh!"
"Vợ chồng hợp pháp, ngủ chung là chuyện bình thường."
"Trong luật hôn nhân gia đình không hề bắt buộc vợ chồng phải ngủ cùng phòng cùng giường với nhau." Đừng có dùng bốn chữ 'Vợ chồng hợp pháp' để dọa nhau như thế, chút chút lại lôi ra, không hay đâu nhé.
"Phương Tử Quỳnh, giấy kết hôn em cũng đã kí vào rồi, còn mặt nặng mày nhẹ cái gì?"
"Tôi không mặt nặng mày nhẹ, chỉ mong anh biết chừng mực. Tôi không muốn nửa đêm nằm ngủ lại còn gặp phải ác mộng bị phụ nữ khác đuổi giết!" Phương Tử Quỳnh oán giận trả lời. Cô là tự nguyện kí vào giấy đăng kí kết hôn sao? Cô là đồng ý, là tình nguyện làm vợ chồng hợp pháp cùng anh ta sao?
Câu trả lời chỉ một chữ: Không!
"Em đừng một chút lại lôi chuyện này ra nói. Hiện tại, người anh cần, người anh muốn là em!"
"Nhưng là nhất thời. Chúng ta không phải thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, anh nghĩ rằng sau bao nhiêu chuyện xảy ra chúng ta có phải hay không sẽ quay trở lại?! Đàm Vương Quang, anh nghe tôi nói có được không? Chúng ta không hợp nhau, người anh yêu không phải tôi, và người hiện tại tôi cần dựa dẫm cũng không phải anh. Anh nói hiện tại anh cần tôi, anh muốn tôi, vậy sau này, một thời gian nữa có còn không? Hay cũng sẽ như trước đây, xem tôi như một món hàng, thích thì gọi đến, chán ghét thì đuổi đi, khiến tôi không cách nào chấp nhận được. Tôi thừa nhận, trước đây tôi yêu anh, rất yêu anh. Nhưng mà, anh không quý trọng điều đó, từ đầu đến cuối ở cạnh tôi đều là có mục đích riêng, không để ý đến cảm giác của tôi. Đúng rằng một đời người có rất nhiều cơ hội, nhưng một khi anh bỏ lỡ một lần, loại cơ hội như vậy sẽ không xuất hiện nữa. Tại sao khi thời gian không dừng lại, mọi người cũng không dừng lại, tôi phải dừng lại để chờ đợi cái tình cảm bị anh chà đạp một lần nữa có thể gượng dậy? Đàm Vương Quang, cho nhau một lối đi, không tốt sao?!"
"Bà xã...."
Anh không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận, vì cô nói bất cứ cái gì cũng đều đúng. Là anh sai, anh nợ cô, cả đời này, không biết anh có còn cơ hội để bù đắp cho cô nữa hay không....
"Anh biết bản thân mình trước đây không đúng, hiện tại, chỉ cần một lần thôi, em cho anh một cơ hội để bù đắp cho em, có được hay không?"
"Tôi thật sự rất mệt, tôi không biết bản thân mình sau này sẽ như thế nào, có phải hay không sẽ một lần nữa ngu ngốc yêu anh, tôi không dám nói. Nhưng hiện tại, tôi làm sao có thể như trước đây, chấp nhận anh, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"
Phương Tử Quỳnh nghiêm túc nhìn anh, dừng một lúc, lại nói.
"Anh nghĩ tôi ích kỉ cũng được, nhỏ mọn cũng tốt, nhưng tôi thật không cách nào quên được những điều anh đã làm với tôi. Tôi không hiểu, rốt cục mình có điểm gì không tốt lại khiến một người không quen không biết với tôi như anh lại có thể ghét tôi như vậy. Nhưng mà, bây giờ thì khác, những chuyện trước đây, dù muốn dù không tôi cũng đã hiểu rõ ngọn ngành, vậy nên, có lẽ tôi sẽ không thêm một lần nào ngu ngốc nữa hay chăng?"
Đàm Vương Quang nhìn cô, có một chút kích động muốn kéo cô lại ôm thật chặt vào trong lòng, cho cô cảm giác an toàn. Anh chỉ mong, cô bây giờ sẽ nguyện ý tin tưởng anh một lần nữa, cho anh thêm một cơ hội.
"Nhưng mà, thôi đi." Phương Tử Quỳnh đột nhiên thở hắt ra rồi vui vẻ lên. "Chuyện cũng đã rất lâu rất lâu rồi, không nói nữa. Hiện tại chúng ta chỉ cần sống tốt và quan tâm đến tương lai là được."
Đàm Vương Quang dường như định nói điều gì đó lại thôi, đúng lúc, quản gia lại đi từ ngoài vào, cung kính nói với Đàm Vương Quang.
"Thiếu gia, có người nhà họ Phương đến."
"A, đến rồi, là người của tôi." Phương Tử Quỳnh toan đứng lên để chạy ra lấy đồ thì liền bị kéo lại. Quay đầu nhìn với Đàm Vương Quang đang bất mãn ngồi đó, cô giơ tay lên vỗ vỗ đầu anh.
"Ngoan, mẹ sẽ không đi đâu đâu." Xong cười hắt hắt chạy ra ngoài bỏ lại Đàm Vương Quang đen mặt ngồi trên sofa cùng quản gia đang cố nhịn cười ở một góc.
Bà trước đây đã ở nhà họ Đàm rất lâu, khi thiếu gia dọn đến đây, bà cũng đi theo. Tam thiếu gia họ Đàm là do bà một tay nuôi lớn, từ bé, vị thiếu gia này đã không giống con nít người ta, dù có té thật đau, hay thật uất ức cũng không bao giờ khóc, một giột nước mắt cũng không rơi xuống. Bà cũng chưa từng thấy thiếu gia làm nũng, có được những điều ngây ngô của trẻ nhỏ.
Vậy mà, người được gọi là thiếu phu nhân này đây có thể khiến cho thiếu gia mắt đỏ ngầu. Lại còn có thể làm cho thiếu gia ngây ngây ngốc ngốc như hệt được trẻ, lại còn hay có thái độ bất mãn như khi trẻ nhỏ bị bắt nạt. Bà cũng biết, thiếu gia thật sự động lòng rồi, nhưng chuyện trước đây, kinh động như vậy, bà không phải không biết. Điều bây giờ bà nghĩ, muốn làm cho thiếu phu nhân một lần nữa chấp nhận thiếu gia thật khô,g đơn giản.
Thiếu phu nhân bên ngoài nhìn có vẻ nhu mì của con gái, nhưng trong ánh mắt lại ẩn nhẫn sự kiên cường khó tả. Hành động của thiếu phu nhân đối với thiếu gia cũng chỉ có chống cự và chống cự, thật không tìm được lấy một điểm dịu dàng. Nhưng bà hiểu, một người con gái đơn thuần có thể biến thành như vậy, nhất định chịu rất nhiều tổn thương. Có thể nói, vết thương ấy không đến nỗi chí mạng, nhưng muốn sống lành lặn như trước, quả thật không cách nào làm được.
Phương Tử Quỳnh ra ngoài không bao lâu thì đi vào, trên tay cầm theo một túi hành lí, còn có một cái bánh ngọt Nhất Phong đưa cô. Cô không biết làm sao để nói cảm ơn Nhất Phong, vốn hối hận vì ban nãy không nói anh mua bánh đem sang luôn, thì anh đã tự ý mua luôn cho. Cô cảm thấy anh rất giống anh hai cô, hiểu cô, thương cô vô điều kiện.
Đàm Vương Quang ngồi trên sofa đen mặt nhìn Phương Tử Quỳnh hí hửng cầm hộp bánh đi vào. Chỉ một hộp bánh đã vui mừng đến vậy?! Hay vì gặp được tên Nhất Phong kia?!
"Bà xã, cái gì vậy?" Đàm Vương Quang mở miệng hỏi cô.
Phương Tử Quỳnh ấy vậy không trả lời ảnh, chỉ tùy tiện vứt túi đồ trên sofa, cầm hộp bánh đi vào nhà bếp. Lúc trở ra cũng không ngó đến anh, dừng lại cầm lấy túi xách đi thẳng lên phòng.
Đàm Vương Quang nhìn theo bóng lưng của cô. Anh còn không bằng không khí hay sao?
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên hai ba lần, đưa tay mò điện thoại nằm trên tủ đầu giường, Phương Tử Quỳnh mắt nhắm mắt mở cố gắng nhìn.
"Năm giờ rồi?"
Cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa lại vang lên hai tiếng nữa.
"Ra ngay." Phương Tử Quỳnh ngồi dậy, chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt rồi ra mở cửa.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia có dặn sau khi xong công việc sẽ về ăn cơm cùng. Người muốn dùng gì ạ?" Là cô quản gia trẻ tuổi mà Phương Tử Quỳnh đã nhìn thấy ban sáng. So với dì Trần và dì Dương, cô quản gia này trẻ hơn khá nhiều tuổi.
"Con ăn gì cũng được ạ, dì cứ làm những món anh ấy thích ăn là được. À, sau này dì cũng đừng gọi con là thiếu phu nhân gì đó, cứ gọi con là Tử Quỳnh được rồi." Phương Tử Quỳnh mỉm cười. Thật ra, cứ phải dùng thái độ nhỏ nhẹ để nói về Đàm Vương Quang trước mặt người khác thiệt làm cho người ta khó chịu trong lòng a.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia có dặn phải làm tất cả những món người thích ăn để bồi bổ."
Trong lòng Phương Tử Quỳnh thầm khinh bỉ một tiếng. Mấy tuần qua cô đều là ở Tử Phong Bảo và nhà chính Phương Gia chứ có phải đi bụi đâu mà không ăn đồ bổ chứ. Có lòng như vậy thì về đây nấu cho cô ăn đi.
"Dì Hà, thiếu gia về rồi."
Này, đừng có nói, anh ta lại nghe được suy nghĩ của cô nha.
"Thiếu phu nhân, người thay trang phục, tôi xuống lầu trước." Hà quản gia trước khi rời đi còn đưa cho cô một bộ đồ.
Bộ đồ này, không phải là Đàm Vương Quang chuẩn bị đó chứ?!
Phương Tử Quỳnh xoay người đi vào phòng, bung bộ đồ trong tay ra.
Hả?! Váy?!
"Não anh ta bị ngập nước hay là yêu đến hỏng rồi?" Phương Tử Quỳnh nhíu mày nhìn cái váy đầm trong tay. Tuy không phải là dạng hở hang gì, cũng có thể xem là kín đáo đó, nhưng mà, nhìn có chút không thuận mắt nha.
Phương Tử Quỳnh này, từ năm mười tuổi đến giờ làm gì mà chạm đến váy đầm cơ chứ?! Người ta đã lớn lắm rồi nha, lúc nào cũng váy đầm thì làm sao có thể chứ?!
A, đâu phải chỉ có mỗi bộ này, đống đồ cô mua hôm bữa được gửi đến đây mà.
Cộc...cộc...
"Ai đấy?"
Phương Tử Quỳnh quăng cái đầm lên trên giường rồi đi ra mở cửa.
"Em chưa thay đồ sao?" Là Đàm Vương Quang.
"Này, tôi làm sao có thể mặc cái thứ đó được?! Đồ của tôi đâu?" Phương Tử Quỳnh liếc mắt đến cái đầm đang nằm chỏng chơ trên giường, nhàn nhạt trả lời.
"Đồ của em chỉ mới giặc hôm nay thôi, không giặc qua không mặc được đâu. Em nặc tạm bộ đó đi." Đàm Vương Quang bước vào trong, kiên nhẫn giải thích.
"Bộ váy này đã giặc rất sạch, em có thể mặc."
"Nghĩa là đã có người mặc qua?"
"Ừm, là đồ của tiê...."
"Tôi không mặc." Phương Tử Quỳnh cắt ngang câu nói chưa kịp tròn chữ của Đàm Vương Quang, kiên quyết trả lời.
Mà Đàm Vương Quang, dường như cũng biết mình đã nói đến chuyện không nên nói.
"Chỉ mặc đỡ thôi."
"Tôi không chạm vào những thứ đã được sử dụng."
"Em đừng bướng, nếu không tắm, em sẽ khó chịu không ngủ được."
"Đã nói không là không." Kêu cô đi mặc cái bộ đầm đó đã thấy chướng rồi ấy, đã vậy còn là đồ đã qua sử dụng.
"Em đừng có bướng." Đàm Vương Quang gắt lên, nếu cô không chịu tắm, sẽ vì khó chịu không ngủ được mà bệnh mất. Chẳng phải cô chỉ cần thức một đêm là sẽ rất mệt mỏi hay sao?!
"Tôi bướng đấy. Đàm Vương Quang, anh đừng làm cái gì cũng chỉ theo ý anh được không? Anh nghĩ cái gì mà đem đồ cô ấy cho tôi hả?"
"Anh không bắt em mặc đồ của em ấy, nhưng đồ của em vẫn chưa thể mặc được, trong nhà bây giờ chỉ còn đồ của em ấy là sạch thôi."
Phương Tử Quỳnh nhìn anh, không nói một lời quay người đi xuống phòng khách.
Hiện tại không thể mặc, chờ đến khi có thể mặc được cũng không chết.
"Thiếu phu nhân." Người làm vừa nhác thấy cô đi xuống đã cúi chào, lại nhìn thấy thiếu gia đi phía sau mà rất thức thời rời đi.
Phương Tử Quỳnh đi thẳng một mạch đến sofa thả mình xuống, bật TV lên và lấy điện thoại ra bấm bấm.
Đầu dây bên kia rất nhanh được trả lời.
"Nhất Phong." Hai chữ thoát ra từ miệng Phương Tử Quỳnh làm mặt Đàm Vương Quang tối sầm lại.
"....."
"À, em không tìm anh hai, anh hai có nói không có ở nhà nên em gọi là tìm anh."
"....."
"Anh lấy giúp em cái túi em để trong ngăn tủ cuối cùng ở phòng thay y phục ấy, rồi lấy giùm em vài bộ đồ mang đến tiểu khu trong trung tâm thành phố nha."
"Bà xã, đồ của em làm sao có thể nhờ một thằng đàn ông lấy cho được hả?" Đàm Vương Quang định vươn tay giật lấy điện thoại bảo rằng không cần lấy, nhưng Phương Tử Quỳnh đã nhanh hơn một bước né sang một bên.
"Đừng có nghĩ ai cũng đê tiện như anh!" Phương Tử Quỳnh liếc mắt khinh thường một cái, lại quay về nói với cái điện thoại vài câu rồi gác máy.
"Tôi đã nói sẽ làm, yên tâm là tôi không cố ý trốn thoát khỏi anh đâu. Đừng có ngay cả một cuộc điện thoại cũng gay gắt như vậy."
Phương Tử Quỳnh lười nhác cất lời, ngủ ngủ ngủ, ngủ bao nhiêu cũng không đủ, cảm giác một lần ngồi máy bay thì như mình cả một thiên niên kỉ không được ngủ.
Đàm Vương Quang ngồi xuống sát bên cạnh cô, lại thấy cô dịch ra một chút, hai người cứ dịch dịch một chút lại dịch đến cuối sofa.
"Dịch người ra một chút, tôi không quen ngồi gần người khác."
"Bà xã, sau này em không phải chỉ ngồi cạnh anh, còn phải ăn cơm cùng anh, ở cùng một nhà, ngủ cùng một phòng, sinh hoạt chung một nơi." Đàm Vương Quang vẫn kiên quyết không dịch ra, ngồi yên ở đó.
"Thích thì tự anh làm. Tôi không muốn ngủ chung phòng cùng anh!"
"Vợ chồng hợp pháp, ngủ chung là chuyện bình thường."
"Trong luật hôn nhân gia đình không hề bắt buộc vợ chồng phải ngủ cùng phòng cùng giường với nhau." Đừng có dùng bốn chữ 'Vợ chồng hợp pháp' để dọa nhau như thế, chút chút lại lôi ra, không hay đâu nhé.
"Phương Tử Quỳnh, giấy kết hôn em cũng đã kí vào rồi, còn mặt nặng mày nhẹ cái gì?"
"Tôi không mặt nặng mày nhẹ, chỉ mong anh biết chừng mực. Tôi không muốn nửa đêm nằm ngủ lại còn gặp phải ác mộng bị phụ nữ khác đuổi giết!" Phương Tử Quỳnh oán giận trả lời. Cô là tự nguyện kí vào giấy đăng kí kết hôn sao? Cô là đồng ý, là tình nguyện làm vợ chồng hợp pháp cùng anh ta sao?
Câu trả lời chỉ một chữ: Không!
"Em đừng một chút lại lôi chuyện này ra nói. Hiện tại, người anh cần, người anh muốn là em!"
"Nhưng là nhất thời. Chúng ta không phải thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, anh nghĩ rằng sau bao nhiêu chuyện xảy ra chúng ta có phải hay không sẽ quay trở lại?! Đàm Vương Quang, anh nghe tôi nói có được không? Chúng ta không hợp nhau, người anh yêu không phải tôi, và người hiện tại tôi cần dựa dẫm cũng không phải anh. Anh nói hiện tại anh cần tôi, anh muốn tôi, vậy sau này, một thời gian nữa có còn không? Hay cũng sẽ như trước đây, xem tôi như một món hàng, thích thì gọi đến, chán ghét thì đuổi đi, khiến tôi không cách nào chấp nhận được. Tôi thừa nhận, trước đây tôi yêu anh, rất yêu anh. Nhưng mà, anh không quý trọng điều đó, từ đầu đến cuối ở cạnh tôi đều là có mục đích riêng, không để ý đến cảm giác của tôi. Đúng rằng một đời người có rất nhiều cơ hội, nhưng một khi anh bỏ lỡ một lần, loại cơ hội như vậy sẽ không xuất hiện nữa. Tại sao khi thời gian không dừng lại, mọi người cũng không dừng lại, tôi phải dừng lại để chờ đợi cái tình cảm bị anh chà đạp một lần nữa có thể gượng dậy? Đàm Vương Quang, cho nhau một lối đi, không tốt sao?!"
"Bà xã...."
Anh không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận, vì cô nói bất cứ cái gì cũng đều đúng. Là anh sai, anh nợ cô, cả đời này, không biết anh có còn cơ hội để bù đắp cho cô nữa hay không....
"Anh biết bản thân mình trước đây không đúng, hiện tại, chỉ cần một lần thôi, em cho anh một cơ hội để bù đắp cho em, có được hay không?"
"Tôi thật sự rất mệt, tôi không biết bản thân mình sau này sẽ như thế nào, có phải hay không sẽ một lần nữa ngu ngốc yêu anh, tôi không dám nói. Nhưng hiện tại, tôi làm sao có thể như trước đây, chấp nhận anh, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"
Phương Tử Quỳnh nghiêm túc nhìn anh, dừng một lúc, lại nói.
"Anh nghĩ tôi ích kỉ cũng được, nhỏ mọn cũng tốt, nhưng tôi thật không cách nào quên được những điều anh đã làm với tôi. Tôi không hiểu, rốt cục mình có điểm gì không tốt lại khiến một người không quen không biết với tôi như anh lại có thể ghét tôi như vậy. Nhưng mà, bây giờ thì khác, những chuyện trước đây, dù muốn dù không tôi cũng đã hiểu rõ ngọn ngành, vậy nên, có lẽ tôi sẽ không thêm một lần nào ngu ngốc nữa hay chăng?"
Đàm Vương Quang nhìn cô, có một chút kích động muốn kéo cô lại ôm thật chặt vào trong lòng, cho cô cảm giác an toàn. Anh chỉ mong, cô bây giờ sẽ nguyện ý tin tưởng anh một lần nữa, cho anh thêm một cơ hội.
"Nhưng mà, thôi đi." Phương Tử Quỳnh đột nhiên thở hắt ra rồi vui vẻ lên. "Chuyện cũng đã rất lâu rất lâu rồi, không nói nữa. Hiện tại chúng ta chỉ cần sống tốt và quan tâm đến tương lai là được."
Đàm Vương Quang dường như định nói điều gì đó lại thôi, đúng lúc, quản gia lại đi từ ngoài vào, cung kính nói với Đàm Vương Quang.
"Thiếu gia, có người nhà họ Phương đến."
"A, đến rồi, là người của tôi." Phương Tử Quỳnh toan đứng lên để chạy ra lấy đồ thì liền bị kéo lại. Quay đầu nhìn với Đàm Vương Quang đang bất mãn ngồi đó, cô giơ tay lên vỗ vỗ đầu anh.
"Ngoan, mẹ sẽ không đi đâu đâu." Xong cười hắt hắt chạy ra ngoài bỏ lại Đàm Vương Quang đen mặt ngồi trên sofa cùng quản gia đang cố nhịn cười ở một góc.
Bà trước đây đã ở nhà họ Đàm rất lâu, khi thiếu gia dọn đến đây, bà cũng đi theo. Tam thiếu gia họ Đàm là do bà một tay nuôi lớn, từ bé, vị thiếu gia này đã không giống con nít người ta, dù có té thật đau, hay thật uất ức cũng không bao giờ khóc, một giột nước mắt cũng không rơi xuống. Bà cũng chưa từng thấy thiếu gia làm nũng, có được những điều ngây ngô của trẻ nhỏ.
Vậy mà, người được gọi là thiếu phu nhân này đây có thể khiến cho thiếu gia mắt đỏ ngầu. Lại còn có thể làm cho thiếu gia ngây ngây ngốc ngốc như hệt được trẻ, lại còn hay có thái độ bất mãn như khi trẻ nhỏ bị bắt nạt. Bà cũng biết, thiếu gia thật sự động lòng rồi, nhưng chuyện trước đây, kinh động như vậy, bà không phải không biết. Điều bây giờ bà nghĩ, muốn làm cho thiếu phu nhân một lần nữa chấp nhận thiếu gia thật khô,g đơn giản.
Thiếu phu nhân bên ngoài nhìn có vẻ nhu mì của con gái, nhưng trong ánh mắt lại ẩn nhẫn sự kiên cường khó tả. Hành động của thiếu phu nhân đối với thiếu gia cũng chỉ có chống cự và chống cự, thật không tìm được lấy một điểm dịu dàng. Nhưng bà hiểu, một người con gái đơn thuần có thể biến thành như vậy, nhất định chịu rất nhiều tổn thương. Có thể nói, vết thương ấy không đến nỗi chí mạng, nhưng muốn sống lành lặn như trước, quả thật không cách nào làm được.
Phương Tử Quỳnh ra ngoài không bao lâu thì đi vào, trên tay cầm theo một túi hành lí, còn có một cái bánh ngọt Nhất Phong đưa cô. Cô không biết làm sao để nói cảm ơn Nhất Phong, vốn hối hận vì ban nãy không nói anh mua bánh đem sang luôn, thì anh đã tự ý mua luôn cho. Cô cảm thấy anh rất giống anh hai cô, hiểu cô, thương cô vô điều kiện.
Đàm Vương Quang ngồi trên sofa đen mặt nhìn Phương Tử Quỳnh hí hửng cầm hộp bánh đi vào. Chỉ một hộp bánh đã vui mừng đến vậy?! Hay vì gặp được tên Nhất Phong kia?!
"Bà xã, cái gì vậy?" Đàm Vương Quang mở miệng hỏi cô.
Phương Tử Quỳnh ấy vậy không trả lời ảnh, chỉ tùy tiện vứt túi đồ trên sofa, cầm hộp bánh đi vào nhà bếp. Lúc trở ra cũng không ngó đến anh, dừng lại cầm lấy túi xách đi thẳng lên phòng.
Đàm Vương Quang nhìn theo bóng lưng của cô. Anh còn không bằng không khí hay sao?
/34
|