Phương Tử Quỳnh vừa vào phòng đã lật đật đi tìm điện thoại, hẳn là Phương Tử Đăng đã gọi rất nhiều lần rồi, lúc nãy chỉ lo coi giờ quên mất nhìn đến, lại còn thêm gặp Đàm Diệu Tường và Chu Uyển.
Vừa cầm được trên tay, tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa làm cô thiếu chút nữa đã đứng tim mà chết.
"Anh hai."
"Em hôm nay không sao chứ? Sao không về nhà?" Vang lên bên đầu kia điện thoại là giọng nói lo lắng của Phương Tử Đăng. Hôm nay anh đã gọi cho cô rất nhiều rất nhiều lần nhưng không thể gọi được. Cho người đến thẳng biệt thự tìm người cũng chỉ nhận lại được một câu 'Thiếu phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi.' Dù người nói là vậy, nhưng ở nhà Đàm Vương Quang, anh làm sao có thể yên tâm?
"Anh hai, em không sao. Chỉ là em mệt quá nên ngủ quên, đến bảy giờ mới dậy. Em cũng vừa ăn cơm xong, anh đừng có lo cho em." Phương Tử Quỳnh nhẹ giọng giải thích, thấy anh hai cô vì cô mà lo lắng như vậy, thực rất ấm lòng.
"Em không sao thì tốt. Tử Tử, ở đó không có ai chăm sóc em như ở nhà, phải tự lo cho mình, biết không?"
"Anh hai, em biết mà, anh đừng lo cho em quá mà không để ý đến sức khỏe của mình."
"Anh thì làm sao được? Tử Tử, Đàm Vương Quang đối xử với em tốt không?"
"Anh, em cũng chỉ mới ở đây một ngày thôi, không có việc gì."
"Vậy thì tốt, ngày mai về nhà. Nhất Phong vì chuyện em mất tích ở sân bay hôm qua mà sợ mất mật, đến tối nhận được điện thoại của em mới yên tâm đấy."
"Dạ, em biết rồi, ngày mai em sẽ về sớm. Anh hai, anh cũng vừa đi xa về, mau nghỉ ngơi sớm."
"Tử Tử, ngủ ngon."
Phương Tử Đăng sau khi nói xong thì cũng gác máy, Phương Tử Quỳnh cũng nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, chuẩn bị leo lên giường.
Cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên ngăn lại bước chân đang ở ngay cửa phòng tắm của Phương Tử Quỳnh, thầm mắng một tiếng, cô đi ra mở cửa.
"Bà xã, em làm sao lại bỏ ông xã ở ngoài?"
"Không phải không cần chìa khóa vẫn vào được sao?!" Phương Tử Quỳnh nhướn mày nhìn anh, hôm qua, anh đâu có nói như vậy, ngược lại còn tự động mở cửa đi vào luôn ấy chứ.
"Anh để trong phòng." Đàm Vương Quang bước vào trong đã nằm vật ra giường.
"Này!" Phương Tử Quỳnh đóng cửa phòng lại rồi đi tới lôi tay anh ngồi dậy. Tắm còn không thèm tắm, nằm lên như vậy thì dơ làm sao?
"Gì vậy bà xã?" Đàm Vương Quang kéo nhẹ một cái, cả người Phương Tử Quỳnh đã yên vị trên đùi anh.
Phương Tử Quỳnh tức điên dậm mạnh chân một cái lên chân anh, cái tên đáng chết này, có thể thôi không động tay động chân hay không?
"Bà xã, em định ám sát anh?" Đàm Vương Quang không có phòng bị, tất nhiên tránh không kịp.
"Ông xã, thân thủ của em không tệ đâu, anh đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của em." Phương Tử Quỳnh nở một nụ cười hết sức hiền từ, nhéo một cái thật đau vào mặt Đàm Vương Quang rồi quay lưng bỏ vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, một lời cũng không nói liền đi ra khỏi phòng, thẳng một mạch đến phòng khách ở cuối hành lang. Phương Tử Quỳnh nhanh chóng mở cửa, bước vào trong, khóa cửa, bật điều hòa, ngã người lên giường và ngủ. Đàm Vương Quang vẫn còn vì loạt hành động khó hiểu của cô mà ngớ người ra, cái gì đây? Nhanh chóng đi tắm rồi trở ra, cũng thẳng một mạch hướng đến gian pho g cuối dãy hành lang.
"Bà xã." Đập cửa lần thứ nhất, bên trong không có tiếng trả lời.
"Bà xã ơi." Đập cửa lần thứ hai, trả lời cũng là tiếng đập cửa bị vọng lại.
"Bà xã!" Đập cửa lần thứ ba, hoàn toàn im lặng, khiêu chiến kiên nhẫn của Đàm Vương Quang, kết quả đều không tốt.
Nhưng vì bên trong có bà xã yêu dấu của anh, anh thừa nhận không thể một cước tiễn cái cửa này lên đường!
Sau khi được gọi một tiếng, Hà quản gia nhanh chóng đem chìa khóa phòng khách lên cho anh. Đàm Vương Quang cho bà lui xuống rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cửa vừa bật mở, Đàm Vương Quang liền trừng mắt. Khó trách Phương Tử Quỳnh không thể nghe được anh gọi, cô đã ngủ mất từ lâu rồi còn đâu.
Đàm Vương Quang ngồi bên cạnh Phương Tử Quỳnh, nhìn vào cái điện thoại đang phát sáng bên cạnh cô. Hiếu kì cầm liền lên xem, một dòng tin nhắn đang được soạn đập vào mắt anh, chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Ngũ Hạo, em xin lỗi."
Đàm Vương Quang vừa nhìn thấy hai chữ Ngũ Hạo liền cảm thấy tức giận. Cô vì cái gì khi đã về nhà cùng anh còn nghĩ tới cậu ta?
Đàm Vương Quang cầm theo điện thoại của Phương Tử Quỳnh đi ra ngoài, khóa trái cửa.
.
..
...
Phương Tử Quỳnh đang ngủ say bị giật mình bởi ánh nắng chiếu vào. Lò mò ngồi dậy tìm điện thoại nhưng mò mãi không thấy đâu. Mang bộ dạng lười nhác xốc xếch chẳng đầu vào đâu bước xuống nền nhà, tiến đến mở cửa.
Làm sao vậy? Không phải sáng ngủ dậy lại không có sức mở cửa luôn đấy chứ?
Không đúng nha, cái tiếng cạch cạch này là từ đầu ra?
"Này!" Phương Tử Quỳnh nhận ra cửa đã bị khóa trái liền liên tiếp đập cửa, nhưng không có lấy một tiếng đáp lại.
"Này, Đàm Vương Quang!!"
Cái tên chết tiệt này, cả gan dám nhốt cô? Không được, nếu hôm nay không về nhà, anh hai sẽ rất giận.
"Đàm Vương Quang, anh có ngoài đó không?" Tổ tông nhà anh, thật là dám khóa trái cửa phòng?
Phương Tử Quỳnh dù có kêu gào, đập cửa bao nhiêu lâu vẫn không có tiếng đáp lại, mệt mỏi thụp xuống nền nhà.
Anh căn cứ vào đâu mà nhốt cô? Dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy?
Dù không yêu cô, dù muốn hành hạ cô thì chỉ cần giết cô là xong. Cần gì phải cố gắng lấy cô về, khi thì đối tốt, khi thì như muốn lấy mạng cô?
Phương Tử Quỳnh nhìn thấy cửa sổ vẫn được mở liền đứng lên đi đến đó. Ở đây là tầng bốn, không có dây thì làm sao leo xuống? Nhìn quanh quất xung quanh vẫn là không có cái gì để làm dây, Phương Tử Quỳnh đành tháo rèm cửa cùng với tấm chăn làm dây thả mình xuống. Anh ta không mở cửa, chẳng lẽ cô không có cách tự ra?
Phương Tử Quỳnh này từ khi biết được đường đời nguy hiểm như thế nào đã học được vô số kĩ năng cần thiết, chẳng sợ ai có thể làm khó cô.
Chỉ là, ngay khi Phương Tử Quỳnh còn một tầng nữa sẽ đến mặt đất liền nghe tiếng hét thất thanh của người giúp việc, do giật mình mà cô ngã nhào xuống đất. Không phải không có gì làm khó được cô, thần xui xẻo, ông ấy hoàn toàn có thể!
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân." Người giúp việc nhìn thấy Phương Tử Quỳnh từ trên cao rơi xuống thì sợ mất mật. Trong nhà không ai không biết thiếu gia thương thiếu phu nhân đến độ nào, nhìn hành động cưng chiều của thiếu gia thôi cũng đủ thấy rồi, chẳng may thiếu phu nhân mà có chuyện gì thì e là cô sẽ mất việc thôi.
Phương Tử Quỳnh té từ trên tầng một xuống, đau thì có đau, nhưng chân của cô sao lại không có cảm giác cơ chứ?
"Không sao." Phương Tử Quỳnh lên tiếng trấn an người giúp việc sắp khóc đến nơi, nhăn mày một cái rồi đứng lên, nhưng lưng còn chưa thẳng đã té lần nữa.
"Thiếu phu nhân, người có sa..." Lời còn chưa nói hết đã bị tên ác ma từ trong đi ra dọa cho chữ bay mất.
"Làm sao vậy?" Đàm Vương Quang nghe tiếng ồn ngoài sân, lại có người báo rằng Phương Tử Quỳnh bị té từ trên cao xuống, dù giận cô nhưng vô cùng xót.
"Không sao, tôi sơ ý bị té thôi." Phương Tử Quỳnh lắc đầu, nhìn cô giúp việc mặt không còn một giọt máu đành phải nhịn sự khó chịu trong người lên tiếng giải thích.
Đàm Vương Quang một câu cũng không nói, trực tiếp ôm cô đi vào trong nhà.
"Dì Hà, giúp con mời Lãnh Triệt đến đây." Đàm Vương Quang nói với Hà quản gia một tiếng liền ôm Phương Tử Quỳnh trước mặt bao nhiêu người lên thẳng phòng ngủ chính.
"Phương Tử Quỳnh!" Đàm Vương Quang đặt cô xuống giường rất nhẹ, giống như sợ cô đau. "Em có biết đây là tầng thứ tư không hả? Một đứa con gái như em học tập ai leo trèo vậy? Lỡ như em ngã xuống đập đầu vào đâu thì sao hả?"
"Tôi không...không sao." Còn mắng cô, không phải tại anh khóa trái cửa thì cô sẽ leo xuống sao?
"Không sao?" Đàm Vương Quang nhướn mày nhìn cô, thật muốn đập một cái thật mạnh cho cô tỉnh ra. "Em nói như thế nào mới có sao hả? Chân đã không đi được rồi này!"
Trong lúc Đàm Vương Quang đang trách móc Phương Tử Quỳnh hết cái này đến cái khác thì Lãnh Triệt cũng đã đến.
"Quang, có chuyện gì mà cậu gấp vậy?" Lãnh Triệt chưa vào đến phòng đã nghe thấy tiếng nói.
"Triệt, cậu xem chân của cô ấy cho mình." Đàm Vương Quang ngồi xuống bên kia của cái giường, nhìn Lãnh Triệt ngồi ở bên đây xem chân cho Phương Tử Quỳnh.
Sau khi xem xét xong tất cả, Lãnh Triệt mới nhìn Đàm Vương Quang đầy gian manh.
"Cậu làm gì con gái nhà người ta đến thế này?"
"Triệt, mình không biết cậu cũng có lúc thích đùa."
Nhìn được ánh nhìn như bắn ra lửa của Đàm Vương Quang hướng về phía mình, Lãnh Triệt thôi không đùa nữa.
"Cô ấy bị nứt xương rồi, mình sẽ bó bột lại để chân mau lành, không có gì đáng ngại lắm."
Phương Tử Quỳnh vừa nghe đến bị nứt xương thì sợ xanh cả mặt. Thôi xong rồi....Phương Tử Đăng mà biết được thì chỉ còn nước bị xử bắn thôi.
Lãnh Triệt cẩn thận băng bó từng li từng tí cho Phương Tử Quỳnh dưới cái nhìn đầy gắt gao của Đàm Vương Quang.
Trong lòng cậu ta thầm rủa một tiếng, cái tên chết tiệt này, năm lần bảy lượt làm khó cậu ta chỉ vì mấy cái ca bị thương nhỏ nhặt thế này? Mà lại đều vì phụ nữ? Cái tên hoa hoa công tử này, có ngày chết vì tình thì cậu ta mới rửa được hận. Gì mà anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo? Cái tên này có là vì quần áo mà chặt đứt tay chân thì có.
"Cậu xong chưa?" Đàm Vương Quang nhìn Lãnh Triệt.
"Cậu tính đuổi mình về hay sao?"
"Xong rồi thì về đi, bệnh viện còn chờ cậu." Đàm Vương Quang mở miệng nói, một câu cảm ơn cũng không có, làm Lãnh Triệt tức đến điên người.
"Qua cầu rút ván, nhớ mặt cậu đi." Lãnh Triệt rủa xả một câu rồi bỏ về.
Phương Tử Quỳnh muốn đặt chân bước xuống giường thì liền bị Đàm Vương Quang đặt ngược trở lên.
"Em muốn đi đâu?"
"Anh hai, tôi đã nói với anh hai hôm nay sẽ về nhà, hôm qua không về, anh hai đã rất lo rồi, tôi muốn về nhà!"
"Chân của em như thế này thì đi đâu hả?"
"Tôi... Nhưng không được, tôi nhất định phải về."
"Anh gọi anh hai sang cho em."
"Không cần, anh hai sẽ không sang đâu. Anh đưa tôi về nhà đi." Phương Tử Quỳnh đương nhiên sẽ hiểu được Phương Tử Đăng nhất định không sang đây. Anh rất ghét phải có quan hệ với Đàm Vương Quang, tuy rằng có thể vì cô mà sang đây, nhưng mà cô không muốn anh khó chịu.
"Chờ chân khỏe lại, anh đưa em về."
"Đi đi. Tôi không chờ được, anh đưa tôi về, được không? Chỉ một chút thôi mà." Phương Tử Quỳnh lanh tay lẹ trí túm lấy tay Đàm Vương Quang lắc lắc. Không biết có kết quả hay không, nhưng mà cô có vô số chiêu làm nũng với Phương Tử Đăng, vận dụng một chút cũng không chết người mà.
"...." Đàm Vương Quang nhìn cô hồi lâu vẫn không lên tiếng. "Anh đưa em về, nhưng em phải hứa, cho đến khi chân khỏe lại em không được đi đâu thêm lần nào nữa."
"Được, tôi hứa với anh."
Đàm Vương Quang xoay người lấy quần áo thay cho Phưưng Tử Quỳnh, nhưng thứ lấy ra lại là một cái đầm.
"Bà xã, mặc cái này,chân của em không thể mặc quần ôm được."
"Tôi không mặc đầm đâu!"
"Bà xã, này là đồ mới, chưa có ai dùng qua cả, cũng đã giặc sạch, ngoan một chút." Miệng thì nói, nhưng tay đã chạm đến áo khoác ngoài của Phương Tử Quỳnh.
Vừa cầm được trên tay, tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa làm cô thiếu chút nữa đã đứng tim mà chết.
"Anh hai."
"Em hôm nay không sao chứ? Sao không về nhà?" Vang lên bên đầu kia điện thoại là giọng nói lo lắng của Phương Tử Đăng. Hôm nay anh đã gọi cho cô rất nhiều rất nhiều lần nhưng không thể gọi được. Cho người đến thẳng biệt thự tìm người cũng chỉ nhận lại được một câu 'Thiếu phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi.' Dù người nói là vậy, nhưng ở nhà Đàm Vương Quang, anh làm sao có thể yên tâm?
"Anh hai, em không sao. Chỉ là em mệt quá nên ngủ quên, đến bảy giờ mới dậy. Em cũng vừa ăn cơm xong, anh đừng có lo cho em." Phương Tử Quỳnh nhẹ giọng giải thích, thấy anh hai cô vì cô mà lo lắng như vậy, thực rất ấm lòng.
"Em không sao thì tốt. Tử Tử, ở đó không có ai chăm sóc em như ở nhà, phải tự lo cho mình, biết không?"
"Anh hai, em biết mà, anh đừng lo cho em quá mà không để ý đến sức khỏe của mình."
"Anh thì làm sao được? Tử Tử, Đàm Vương Quang đối xử với em tốt không?"
"Anh, em cũng chỉ mới ở đây một ngày thôi, không có việc gì."
"Vậy thì tốt, ngày mai về nhà. Nhất Phong vì chuyện em mất tích ở sân bay hôm qua mà sợ mất mật, đến tối nhận được điện thoại của em mới yên tâm đấy."
"Dạ, em biết rồi, ngày mai em sẽ về sớm. Anh hai, anh cũng vừa đi xa về, mau nghỉ ngơi sớm."
"Tử Tử, ngủ ngon."
Phương Tử Đăng sau khi nói xong thì cũng gác máy, Phương Tử Quỳnh cũng nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, chuẩn bị leo lên giường.
Cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên ngăn lại bước chân đang ở ngay cửa phòng tắm của Phương Tử Quỳnh, thầm mắng một tiếng, cô đi ra mở cửa.
"Bà xã, em làm sao lại bỏ ông xã ở ngoài?"
"Không phải không cần chìa khóa vẫn vào được sao?!" Phương Tử Quỳnh nhướn mày nhìn anh, hôm qua, anh đâu có nói như vậy, ngược lại còn tự động mở cửa đi vào luôn ấy chứ.
"Anh để trong phòng." Đàm Vương Quang bước vào trong đã nằm vật ra giường.
"Này!" Phương Tử Quỳnh đóng cửa phòng lại rồi đi tới lôi tay anh ngồi dậy. Tắm còn không thèm tắm, nằm lên như vậy thì dơ làm sao?
"Gì vậy bà xã?" Đàm Vương Quang kéo nhẹ một cái, cả người Phương Tử Quỳnh đã yên vị trên đùi anh.
Phương Tử Quỳnh tức điên dậm mạnh chân một cái lên chân anh, cái tên đáng chết này, có thể thôi không động tay động chân hay không?
"Bà xã, em định ám sát anh?" Đàm Vương Quang không có phòng bị, tất nhiên tránh không kịp.
"Ông xã, thân thủ của em không tệ đâu, anh đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của em." Phương Tử Quỳnh nở một nụ cười hết sức hiền từ, nhéo một cái thật đau vào mặt Đàm Vương Quang rồi quay lưng bỏ vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, một lời cũng không nói liền đi ra khỏi phòng, thẳng một mạch đến phòng khách ở cuối hành lang. Phương Tử Quỳnh nhanh chóng mở cửa, bước vào trong, khóa cửa, bật điều hòa, ngã người lên giường và ngủ. Đàm Vương Quang vẫn còn vì loạt hành động khó hiểu của cô mà ngớ người ra, cái gì đây? Nhanh chóng đi tắm rồi trở ra, cũng thẳng một mạch hướng đến gian pho g cuối dãy hành lang.
"Bà xã." Đập cửa lần thứ nhất, bên trong không có tiếng trả lời.
"Bà xã ơi." Đập cửa lần thứ hai, trả lời cũng là tiếng đập cửa bị vọng lại.
"Bà xã!" Đập cửa lần thứ ba, hoàn toàn im lặng, khiêu chiến kiên nhẫn của Đàm Vương Quang, kết quả đều không tốt.
Nhưng vì bên trong có bà xã yêu dấu của anh, anh thừa nhận không thể một cước tiễn cái cửa này lên đường!
Sau khi được gọi một tiếng, Hà quản gia nhanh chóng đem chìa khóa phòng khách lên cho anh. Đàm Vương Quang cho bà lui xuống rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cửa vừa bật mở, Đàm Vương Quang liền trừng mắt. Khó trách Phương Tử Quỳnh không thể nghe được anh gọi, cô đã ngủ mất từ lâu rồi còn đâu.
Đàm Vương Quang ngồi bên cạnh Phương Tử Quỳnh, nhìn vào cái điện thoại đang phát sáng bên cạnh cô. Hiếu kì cầm liền lên xem, một dòng tin nhắn đang được soạn đập vào mắt anh, chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Ngũ Hạo, em xin lỗi."
Đàm Vương Quang vừa nhìn thấy hai chữ Ngũ Hạo liền cảm thấy tức giận. Cô vì cái gì khi đã về nhà cùng anh còn nghĩ tới cậu ta?
Đàm Vương Quang cầm theo điện thoại của Phương Tử Quỳnh đi ra ngoài, khóa trái cửa.
.
..
...
Phương Tử Quỳnh đang ngủ say bị giật mình bởi ánh nắng chiếu vào. Lò mò ngồi dậy tìm điện thoại nhưng mò mãi không thấy đâu. Mang bộ dạng lười nhác xốc xếch chẳng đầu vào đâu bước xuống nền nhà, tiến đến mở cửa.
Làm sao vậy? Không phải sáng ngủ dậy lại không có sức mở cửa luôn đấy chứ?
Không đúng nha, cái tiếng cạch cạch này là từ đầu ra?
"Này!" Phương Tử Quỳnh nhận ra cửa đã bị khóa trái liền liên tiếp đập cửa, nhưng không có lấy một tiếng đáp lại.
"Này, Đàm Vương Quang!!"
Cái tên chết tiệt này, cả gan dám nhốt cô? Không được, nếu hôm nay không về nhà, anh hai sẽ rất giận.
"Đàm Vương Quang, anh có ngoài đó không?" Tổ tông nhà anh, thật là dám khóa trái cửa phòng?
Phương Tử Quỳnh dù có kêu gào, đập cửa bao nhiêu lâu vẫn không có tiếng đáp lại, mệt mỏi thụp xuống nền nhà.
Anh căn cứ vào đâu mà nhốt cô? Dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy?
Dù không yêu cô, dù muốn hành hạ cô thì chỉ cần giết cô là xong. Cần gì phải cố gắng lấy cô về, khi thì đối tốt, khi thì như muốn lấy mạng cô?
Phương Tử Quỳnh nhìn thấy cửa sổ vẫn được mở liền đứng lên đi đến đó. Ở đây là tầng bốn, không có dây thì làm sao leo xuống? Nhìn quanh quất xung quanh vẫn là không có cái gì để làm dây, Phương Tử Quỳnh đành tháo rèm cửa cùng với tấm chăn làm dây thả mình xuống. Anh ta không mở cửa, chẳng lẽ cô không có cách tự ra?
Phương Tử Quỳnh này từ khi biết được đường đời nguy hiểm như thế nào đã học được vô số kĩ năng cần thiết, chẳng sợ ai có thể làm khó cô.
Chỉ là, ngay khi Phương Tử Quỳnh còn một tầng nữa sẽ đến mặt đất liền nghe tiếng hét thất thanh của người giúp việc, do giật mình mà cô ngã nhào xuống đất. Không phải không có gì làm khó được cô, thần xui xẻo, ông ấy hoàn toàn có thể!
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân." Người giúp việc nhìn thấy Phương Tử Quỳnh từ trên cao rơi xuống thì sợ mất mật. Trong nhà không ai không biết thiếu gia thương thiếu phu nhân đến độ nào, nhìn hành động cưng chiều của thiếu gia thôi cũng đủ thấy rồi, chẳng may thiếu phu nhân mà có chuyện gì thì e là cô sẽ mất việc thôi.
Phương Tử Quỳnh té từ trên tầng một xuống, đau thì có đau, nhưng chân của cô sao lại không có cảm giác cơ chứ?
"Không sao." Phương Tử Quỳnh lên tiếng trấn an người giúp việc sắp khóc đến nơi, nhăn mày một cái rồi đứng lên, nhưng lưng còn chưa thẳng đã té lần nữa.
"Thiếu phu nhân, người có sa..." Lời còn chưa nói hết đã bị tên ác ma từ trong đi ra dọa cho chữ bay mất.
"Làm sao vậy?" Đàm Vương Quang nghe tiếng ồn ngoài sân, lại có người báo rằng Phương Tử Quỳnh bị té từ trên cao xuống, dù giận cô nhưng vô cùng xót.
"Không sao, tôi sơ ý bị té thôi." Phương Tử Quỳnh lắc đầu, nhìn cô giúp việc mặt không còn một giọt máu đành phải nhịn sự khó chịu trong người lên tiếng giải thích.
Đàm Vương Quang một câu cũng không nói, trực tiếp ôm cô đi vào trong nhà.
"Dì Hà, giúp con mời Lãnh Triệt đến đây." Đàm Vương Quang nói với Hà quản gia một tiếng liền ôm Phương Tử Quỳnh trước mặt bao nhiêu người lên thẳng phòng ngủ chính.
"Phương Tử Quỳnh!" Đàm Vương Quang đặt cô xuống giường rất nhẹ, giống như sợ cô đau. "Em có biết đây là tầng thứ tư không hả? Một đứa con gái như em học tập ai leo trèo vậy? Lỡ như em ngã xuống đập đầu vào đâu thì sao hả?"
"Tôi không...không sao." Còn mắng cô, không phải tại anh khóa trái cửa thì cô sẽ leo xuống sao?
"Không sao?" Đàm Vương Quang nhướn mày nhìn cô, thật muốn đập một cái thật mạnh cho cô tỉnh ra. "Em nói như thế nào mới có sao hả? Chân đã không đi được rồi này!"
Trong lúc Đàm Vương Quang đang trách móc Phương Tử Quỳnh hết cái này đến cái khác thì Lãnh Triệt cũng đã đến.
"Quang, có chuyện gì mà cậu gấp vậy?" Lãnh Triệt chưa vào đến phòng đã nghe thấy tiếng nói.
"Triệt, cậu xem chân của cô ấy cho mình." Đàm Vương Quang ngồi xuống bên kia của cái giường, nhìn Lãnh Triệt ngồi ở bên đây xem chân cho Phương Tử Quỳnh.
Sau khi xem xét xong tất cả, Lãnh Triệt mới nhìn Đàm Vương Quang đầy gian manh.
"Cậu làm gì con gái nhà người ta đến thế này?"
"Triệt, mình không biết cậu cũng có lúc thích đùa."
Nhìn được ánh nhìn như bắn ra lửa của Đàm Vương Quang hướng về phía mình, Lãnh Triệt thôi không đùa nữa.
"Cô ấy bị nứt xương rồi, mình sẽ bó bột lại để chân mau lành, không có gì đáng ngại lắm."
Phương Tử Quỳnh vừa nghe đến bị nứt xương thì sợ xanh cả mặt. Thôi xong rồi....Phương Tử Đăng mà biết được thì chỉ còn nước bị xử bắn thôi.
Lãnh Triệt cẩn thận băng bó từng li từng tí cho Phương Tử Quỳnh dưới cái nhìn đầy gắt gao của Đàm Vương Quang.
Trong lòng cậu ta thầm rủa một tiếng, cái tên chết tiệt này, năm lần bảy lượt làm khó cậu ta chỉ vì mấy cái ca bị thương nhỏ nhặt thế này? Mà lại đều vì phụ nữ? Cái tên hoa hoa công tử này, có ngày chết vì tình thì cậu ta mới rửa được hận. Gì mà anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo? Cái tên này có là vì quần áo mà chặt đứt tay chân thì có.
"Cậu xong chưa?" Đàm Vương Quang nhìn Lãnh Triệt.
"Cậu tính đuổi mình về hay sao?"
"Xong rồi thì về đi, bệnh viện còn chờ cậu." Đàm Vương Quang mở miệng nói, một câu cảm ơn cũng không có, làm Lãnh Triệt tức đến điên người.
"Qua cầu rút ván, nhớ mặt cậu đi." Lãnh Triệt rủa xả một câu rồi bỏ về.
Phương Tử Quỳnh muốn đặt chân bước xuống giường thì liền bị Đàm Vương Quang đặt ngược trở lên.
"Em muốn đi đâu?"
"Anh hai, tôi đã nói với anh hai hôm nay sẽ về nhà, hôm qua không về, anh hai đã rất lo rồi, tôi muốn về nhà!"
"Chân của em như thế này thì đi đâu hả?"
"Tôi... Nhưng không được, tôi nhất định phải về."
"Anh gọi anh hai sang cho em."
"Không cần, anh hai sẽ không sang đâu. Anh đưa tôi về nhà đi." Phương Tử Quỳnh đương nhiên sẽ hiểu được Phương Tử Đăng nhất định không sang đây. Anh rất ghét phải có quan hệ với Đàm Vương Quang, tuy rằng có thể vì cô mà sang đây, nhưng mà cô không muốn anh khó chịu.
"Chờ chân khỏe lại, anh đưa em về."
"Đi đi. Tôi không chờ được, anh đưa tôi về, được không? Chỉ một chút thôi mà." Phương Tử Quỳnh lanh tay lẹ trí túm lấy tay Đàm Vương Quang lắc lắc. Không biết có kết quả hay không, nhưng mà cô có vô số chiêu làm nũng với Phương Tử Đăng, vận dụng một chút cũng không chết người mà.
"...." Đàm Vương Quang nhìn cô hồi lâu vẫn không lên tiếng. "Anh đưa em về, nhưng em phải hứa, cho đến khi chân khỏe lại em không được đi đâu thêm lần nào nữa."
"Được, tôi hứa với anh."
Đàm Vương Quang xoay người lấy quần áo thay cho Phưưng Tử Quỳnh, nhưng thứ lấy ra lại là một cái đầm.
"Bà xã, mặc cái này,chân của em không thể mặc quần ôm được."
"Tôi không mặc đầm đâu!"
"Bà xã, này là đồ mới, chưa có ai dùng qua cả, cũng đã giặc sạch, ngoan một chút." Miệng thì nói, nhưng tay đã chạm đến áo khoác ngoài của Phương Tử Quỳnh.
/34
|