Chương 226: Cầu hôn trong phòng bệnh (2)
Tình cảnh trước mắt giống như mơ, làm cho Tần Lạc không kìm lòng được nghĩ tới một câu trong lời kịch Đại Thoại Tây Du: ý trung nhân của tôi là anh hùng cái thế, có một ngày chàng sẽ cưỡi mây đến cưới tôi...
Một nguyện vọng nhỏ có bao nhiêu tốt đẹp, chỉ sợ là trong suy nghĩ của rất nhiều cô gái đều chờ mong.
Giờ phút này tâm tình của Tần Lạc rất phức tạp, không có cô gái nào không thích được cầu hôn lãng mạn như vậy, mặc dù tầm thường, nhưng chính là làm cho người ta cảm động.
Hoắc Kỷ Thành chậm rãi đi đến trước mặt Tần Lạc, bỗng nhiên quỳ một gối xuống, giống như ảo thuật lấy ra một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu, vẻ mặt thâm tình nói: "Lạc Lạc, gả cho anh, anh với Tiểu Tinh đều cần em."
Một câu phía sau quả thật đã điểm trúng tử huyệt của Tần Lạc, người đàn ông này rất hiểu rõ mình, chuyên môn tấn công vào nhược điểm của mình...
Quá đáng!
Nhưng cô lại không có cách nào cự tuyệt...
Cô vừa mới nói một chữ "Em...", thì phát hiện trong mắt người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất cùng Tiểu Tinh đều mong đợi nhìn mình.
Chết tiệt! Lại cầu hôn với mình ngay trước mặt Tiểu Tinh, cũng quá cố ý rồi!
Thật sự là không ai nhanh trí như anh!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng cũng chỉ có một nhà ba người bọn họ, bọn Ước Hàn đã sớm yên lặng không một tiếng động thối lui ra ngoài, thời khắc ấm áp như vậy, tất nhiên là người ngoài không tiện quấy rầy nhiều.
Hoắc Gia Tinh vừa muốn mở miệng lại bị ánh mắt ba ngăn lại, hôm nay cầu hôn anh đã rất ích kỷ kéo con trai đến đây, tuyệt không thể để cho con trai mở miệng trợ giúp, nếu không...
"Em đồng ý."
Giọng Tần Lạc dứt khoát mà êm tai đột nhiên vang lên ở trong phòng, Hoắc Kỷ Thành mừng rỡ nâng hai tròng mắt lên, vui mừng bên trong nhìn không xót một cái gì.
Anh chợt đứng dậy đến gần một tay ôm lấy Tần Lạc xoay một vòng tròn, trong giọng nói khó nén hưng phấn: "Lạc Lạc, anh không có nghe lầm chứ! Em đồng ý gả cho anh rồi! Rốt cục em đồng ý gả cho anh rồi!"
Tần Lạc cũng bị lây vui vẻ của anh, khóe môi không tự chủ được cong lên, lúc này ngay cả mang tai cũng đỏ ửng, gắt giọng: "Nhanh thả em xuống! Tay anh còn chưa khỏi!"
Nghe thấy cô quan tâm mình như vậy, Hoắc Kỷ Thành càng vui vẻ, sức lực một tay quả thật không bằng hai tay, liền theo lời để cô xuống.
Mũi chân vừa mới tiếp xúc mặt đất Tần Lạc cảm thấy trong đầu hiện lên mấy tấm hình, có rõ ràng, cũng có không rõ ràng...
Gần đây tình huống này có chút thường xuyên, hoàn toàn không có tính quy luật, thỉnh thoảng hiện ra một số trí nhớ...
Nhưng cô vẫn chưa kịp trở về hiểu ra, môi đã bị che lại rồi...
Suy nghĩ lập tức rối loạn...
Bởi vì Tiểu Tinh ở đây, Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể hôn người phụ nữ trong lòng hai giây, cũng không giống nụ hôn hung hăng thường ngày...
Chỉ là như thế, Tần Lạc đã sớm xấu hổ làm hai gò má đỏ rực, hờn dỗi oán giận nói: "Anh... sao ngay trước mặt Tiểu Tinh liền..."
Hoắc Kỷ Thành lại không cho là đúng: "Không sao, con trai của chúng ta nên được bồi dưỡng từ nhỏ, sớm hay muộn về sau lớn lên bé vẫn phải học."
Nghe thấy anh nói lớn mà không biết xấu hổ, Tần Lạc hận không thể đấm anh một quyền.
Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt to đen lúng liếng, khó hiểu hỏi: "Ba, chị, hai người như vậy có thể sinh cho Tiểu Tinh một em gái nhỏ không?"
Tần Lạc nhất thời hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Hoắc Kỷ Thành ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Tinh rất muốn em gái nhỏ?"
Con ngươi Hoắc Gia Tinh xoay tròn, sau đó gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Dừng một chút, lại có chút lo lắng hỏi: "Sau khi có em gái nhỏ, chị sẽ không thích em nữa sao?"
Tần Lạc vội vàng mở miệng: "Sẽ không! Chị vĩnh viễn thích Tiểu Tinh."
Tốc độ cô nói rất nhanh, nhưng khẳng định
/282
|