Chương 228: Kế hoạch đi xa
Sau khi Hoắc Kỷ Thành cầu hôn thành công, thì bắt đầu bắt đầu chuẩn bị mang theo bà xã với con trai đi nghỉ phép, ở mặt ngoài là nghỉ phép, thật ra anh muốn chụp ảnh cưới.
Nhưng phải giữ bí mật trước.
"Lạc Lạc, em muốn đến thành phố kia không?"
"Em..."
Tần Lạc suy nghĩ: "Không phải Tiểu Tinh muốn đi công viên Disneyland chơi sao? Chúng ta liền đi Nhật Bản! Nhưng anh bây giờ như vậy rất không tiện đi?"
Cô nhìn cánh tay của Hoắc Kỷ Thành bị bó thật chặt, bày tỏ lo lắng.
Hoắc Kỷ Thành vội vàng nói: "Anh không sao."
Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: "Anh nói không sao thì không có chuyện gì à! Khu vui chơi nhiều người như vậy, anh mang theo vết thương ra cửa rất không an toàn, ngộ nhỡ lại gặp..."
Nói một nửa, cô dừng lại, hiển nhiên là cảm thấy nói thêm gì đi nữa thì không may mắn.
Trong con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành đầy ý cười: "Ngoan, anh sẽ không để cho bản thân rơi vào trong lúc nguy hiểm nữa, lại càng không làm cho các em lo lắng."
Tần Lạc bĩu môi: "Anh biết thì tốt."
Dừng một chút: "Gần đây em luôn nhớ tới một chuyện sáu năm trước, đa phần đều là... có quan hệ với tòa biệt thự bờ biển kia, em muốn có cơ hội đi vào trong đó nhìn xem, nói không chừng sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện."
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua lo lắng: "Lạc Lạc, em thật sự muốn nhớ lại sao?"
Tần Lạc nhìn ra lo lắng của anh: "Ừ, em đã nghĩ xong, mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là một phần trí nhớ thuộc về em, trốn tránh là vô dụng, sớm hay muộn đều sẽ nhớ ra, cùng với mỗi ngày nhớ tới một chút đoạn ngắn đứt quãng, còn không bằng thăm lại chốn xưa kích thích toàn bộ trí nhớ."
Giọng nói của cô bình thản, giống như nói không chút để ý.
Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại cảm thấy cô đã trải qua đấu tranh tâm lý nghiêm khắc, trước cô bài xích đoạn trí nhớ kia như thế, bây giờ lại quyết định thản nhiên đối mặt.
Đây đối với cô mà nói, nhất định là không dễ dàng.
"Mặc kệ em làm ra quyết định gì, anh đều ủng hộ em, nhưng em phải đồng ý với anh, cho dù quá trình rất khó chịu, em cũng không cần buồn ở trong lòng, muốn phát tiết thì phát tiết ở trên người anh, được không?"
Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính đặc biệt dịu dàng.
Tần Lạc trong nháy mắt không có bất kỳ sợ hãi cùng lo lắng gì, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều có người đàn ông này làm chỗ dựa cho mình!
"Ừ."
Một tay Hoắc Kỷ Thành ôm chặt cô vào trong lòng, năm tháng yên tĩnh, chỉ cần có cô như vậy đủ rồi.
Chuyện còn lại, tất cả để mình giải quyết.
Vé máy bay đi Nhật Bản đặt vào ba ngày sau, có một số việc, cũng nên chấm dứt rồi.
*****
Mấy ngày Hoắc Kỷ Thành nằm viện, hoạt động "Náo nhiệt" nhất bên trong tập đoàn Đế An chính là anh cả Hoắc Kỷ Vĩ, ông ta hận không thể nhanh chóng để cho em Tư xuống đài, sau đó mình ngồi trên vị trí kia...
Có lẽ là biểu hiện quá rõ ràng, làm cả người ngoài đường cũng biết.
Hôm này, Hoắc Kỷ Vĩ với con trai Hoắc Cẩm Dương ở trong phòng làm việc bàn bạc các hạng mục, xong việc, Hoắc Cẩm Dương lo lắng nói: "Ba, gần đây không ít người trong công ty đều vụng trộm nghị luận, dường như ảnh hưởng không được tốt cho chúng ta."
Hoắc Kỷ Vĩ hút mạnh một hơi thuốc: "Làm chuyện lớn không nên câu nệ tiểu tiết! Những người ở sau lưng nghị luận nhấy định là vây cánh của chú hai với chú ba con, bọn họ muốn lợi dụng hiệu quả dư - luận để quấy nhiễu chúng ta, để cho chúng ta sợ đầu sợ đuôi."
Hoắc Cẩm Dương nhíu mày suy nghĩ, lời ba nói cũng không phải không có đạo lý, chuyện cho đến bây giờ, thế cục đã rất rõ ràng, mọi người đơn giản chỉ là đang chọn phe cánh...
"Ba, con biết, nhưng..."
"Ba biết con đang lo lắng cái gì, chú hai con bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này vu oan chuyện chú ba con bị thương ở trên người chúng ta, càng là như thế này chúng ta càng phải bình tĩnh, chuyện chưa từng làm có cái gì phải sợ?"
Hoắc Kỷ Vĩ nói như đinh chém sắt, chính là bởi vì không có quan hệ gì với ông ta, cho nên ông ta đều chẳng kiêng dè, cũng là hi vọng ba có thể nhìn thấy điểm ấy.
Có ba bảo đảm, Hoắc Cẩm Dương yên lòng không ít: "Ba, trên cơ bản tình thế tốt bây giờ đều hướng về phía chúng ta, con nghĩ không bao lâu nữa, chú ba sẽ bị đám người cổ đông cao cấp ép xuống để cho người vào vị trí cầm quyền."
Nghe đến đó, hai tròng mắt Hoắc Kỷ Vĩ sáng lên, giống như đã thấy được hình ảnh mình ngồi ở vị trí kia...
Ngày này, ông ta đã đợi rất lâu rồi!
Bây giờ, tất cả mặt có lợi một đều hướng về phía mình, thắng lợi, gần trong gang tấc!
"Bên Ánh Thần thế nào?"
"Cô ấy vẫn thỉnh thoảng kích thích chị hai cô ấy, muốn để cho chị ta chủ
/282
|