Chương 231: Xảy ra tại nạn xe
Khi Tần Lạc tỉnh lại đã gần 11 giờ, nhìn thời gian trên điện thoại di động thượng, cô còn tưởng rằng mình nhìn lầm...
Trời ơi!
Lại có thể ngủ thẳng đến bây giờ!
Cô vội vàng từ trên giường bật lên, lại bởi vì dùng lực quá mạnh mà tác động giữa hai đùi. . .
Cảm giác đau đớn làm cho đầu óc cô trong nháy mắt xuất hiện trí nhớ tối hôm qua, hai gò má không kìm được đỏ ửng...
Trong lòng không khỏi nói thầm: Đều do tên đàn ông thối Hoắc Kỷ Thành kia! Thật sự là quá đáng ghét rồi!
Trời biết anh ở bên ngoài nói với Tiểu Tinh thế nào, nghĩ lại mà cô cảm thấy buồn bực...
Rửa mặt mặc quần áo chỉnh tề xong từ trong phòng ra ngoài, lại chỉ nhìn thấy một mình Tiểu Tinh ngồi ở trên ghế sofa chơi trò chơi, không khỏi hỏi: "Tiểu Tinh, ba con đâu?"
Hoắc Gia Tinh nhìn về phía thư phòng: "Ba đang làm việc."
Tần Lạc "A..." một tiếng, ngầm hiểu, mặc dù cô rất ít hỏi đến chuyện công việc của anh, nhưng có đôi khi trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức tài chính và kinh tế, cũng sẽ nhìn thấy cố phiếu "Tập đoàn Đế an" gần đây rớt mạnh cùng với đưa tin suy đoán khả năng Hoắc Kỷ Thành khó giữ vị trí được...
Đối với những thứ này, cô biết điều lựa chọn không hỏi, dù sao cô cũng không hiểu những chuyện trên thương trường này, hỏi cũng vô dụng, cô chỉ cần tin tưởng anh không tăng thêm phiền toái khác cho anhi là được.
Chỉ là, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút lo lắng...
"Hai ba con đã ăn bữa sáng chưa?"
"Ăn rồi! Mẹ nghỉ ngơi tốt lên chưa?"
"Ừ, mẹ ngủ rất ngon, lại còn nằm mơ một giấc mộng đẹp."
"Mơ thấy gì vậy?"
"Mơ thấy một nhà ba người chúng ta cùng sống rất hạnh phúc."
Tần Lạc cười tít mắt ngồi ở bên cạnh con trai, đối với cô mà nói, đây là giấc mơ đẹp nhất, dù sao sau khi trở về còn có rất vấn đề: Bà nội Tiểu Tinh không thích mình.
Làm thế nào để cho tương lai mẹ chồng thích mình, thật đúng là vấn đề rất thâm sâu!
****
Lại trở về biệt thự bờ biển sáu năm trước, trong lòng Tần Lạc phức tạp, nói không nên lời cảm giác gì...
Đứng ở cửa, trong đầu cô giống như hiện lên rất nhiều hình ảnh, lại coi như cái gì cũng không có, nói cho cùng có câu: Gần quê lòng kinh hãi.
Giờ phút này, cô hoàn toàn cảm nhận được hàm nghĩa những lời này.
Hoắc Kỷ Thành nhìn ra do dự của cô, dịu dàng hỏi nói: "Lại nhớ đến cái gì sao?"
Tần Lạc thở dài: "Không có, chỉ là có chỗ xúc động mà thôi."
Hoắc Kỷ Thành cầm tay cô: "Có bất kỳ không thoải mái gì phải nói cho anh."
Tần Lạc gật đầu: "Ừ."
Dừng một chút: "Em muốn một mình đi dạo ở chỗ này một chút."
Hoắc Kỷ Thành biết cô muốn nhìn chung quanh, dù sao nơi này cô đã từng sống một năm, dưới tình huống này, có mình đi cùng ngược lại không tốt.
"Ừ."
Sau khi Tần Lạc rời đi, thì Hoắc Gia Tinh khó hiểu hỏi: "Ba, mẹ đi đâu vậy? Đây là nơi nào?"
Hoắc Kỷ Thành suy nghĩ trong chốc lát: "... Chỗ này là nơi ba với mẹ có con."
Hoắc Gia Tinh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Thật sao? Ý của ba là trước kia ba với mẹ đã quen nhau từ rất sớm hả?"
Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ, trước khi ba với mẹ sinh ra con đã quen nhau, khi đó ba với mẹ con có chút hiểu lầm, đối xử với mẹ con không tốt, sau khi con sinh ra lại khiến cho chú Ước Hàn xóa đi trí nhớ cuộc sống một năm này của mẹ con, cho nên mẹ con căn bản không biết có con tồn tại."
Hoắc Gia Tinh không dám
/282
|