Chương 238: Đối mặt với hiện thực
Tần Lạc nhận được điện thoại của Đường Từ Từ đã là buổi chiều hôm sau rồi.
"Lạc Lạc, cậu tìm mình có việc sao?"
"A...... Không có việc gì, Từ Từ, gần đây cậu có khỏe không?"
"Mình khỏe! Thời gian trước thấy tin tức của cậu với Hoắc Tứ thiếu đang yêu nhau, anh ta đối tốt với cậu không? "
Đường Từ Từ cố ý hỏi sang chuyện khác, cô thật sự rất muốn biết, yêu người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, thật sự sẽ hạnh phúc sao?
Tần Lạc yên lặng vài giây, Hoắc Tứ thiếu?
Tin tức thời gian trước?
"Từ Từ, mấy ngày hôm trước mình mới bị tai nạn xe nhỏ, quên một số chuyện."
Đường Từ Từ cũng ngây ngẩn cả người, bị tai nạn xe? Quên một số chuyện?
Chẳng lẽ Lạc Lạc quên Hoắc Tứ thiếu?
Cô bỗng nhiên không thể tin chuyện khoa trương lại giả tạo như vậy làm sao có thể phát sinh ở trên người bạn tốt...
Lập tức lại bật cười lớn, chuyện phát sinh ở trên thân mình thì làm sao không khoa trương lại giả tạo? Gia cảnh nhà cô vốn bần cùng vẫn còn cố gắng kiếm tiền cho chữa bệnh cho em trai, ban ngày đi làm, buổi tối còn phải làm thêm ở rạp chiếu phim buổi tối...
Đơn giản chỗ đó tiền lương cao, có khi trích phần trăm cả đêm bán rượu liền đủ một tháng sinh hoạt cho cô.
Gặp phải Liên Tấn Nghiêu là ngoài ý muốn, trở thành phụ nữ của anh lại càng hoàn toàn không có trong dự liệu...
Mặc dù anh đối xử với mình rất tốt, nhưng cô ở trong mắt anh chỉ là một sủng vật cần phải nghe lời mà thôi, làm gì có thể nói ngang hàng?
Nghĩ vậy, khóe môi Đường Từ Từ hiện lên nụ cười khổ, gặp phải người đàn ông tự phụ như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa của mình...
Cô chậm chạp mở miệng: "Lạc Lạc, vậy cậu còn nhớ mình không?"
Tần Lạc gật đầu: "Đương nhiên, nếu không mình cũng sẽ không gọi điện thoại cho cậu."
Đường Từ Từ còn nói: "Cậu đã quên Hoắc Tứ thiếu?"
Tần Lạc giật mình, thành thực trả lời: "Ừ."
Trong lúc này, Đường Từ Từ cũng không biết nên nói cái gì.
Tại sao xảy ra tai nạn xe?
Tại sao lại chỉ quên Hoắc Tứ thiếu?
Trong khoảng thời gian này rốt cuộc Lạc Lạc sống thế nào?
...
Một loạt vấn đề quay chung quanh cô, cô rất muốn hỏi bạn tốt một chút, nhưng lời đến bên miệng, lại một chữ cũng hỏi không ra được, dù sao chuyện này thuộc vấn đề cá nhân, hơn nữa bây giờ Lạc Lạc đã không nhớ rõ, hỏi chỉ càng đa cảm thêm mà thôi...
Cuộc sống chính là như thế, luôn luôn cho cô chút kinh ngạc ngoài ý muốn.
"Lạc Lạc, vậy bây giờ cậu khỏe không?"
"Khá tốt, chỉ là một chút ngoại thương."
"Cậu ở bệnh viện nào? Đúng lúc ngày kia phải trở về một chuyến."
"Từ Từ cậu không ở thành phố A sao?"
"Ừ, bây giờ mình chuyển đến thành phố D."
"A......"
Tần Lạc cũng không hỏi nhiều, cho cho rằng mình đã quên.
Hai người lại tùy tiện nói vài câu liền cúp điện thoại, Tần Lạc có chút hoảng hốt, cô yêu Hoắc Tứ thiếu?
Hoắc tiên sinh? Hoắc Kỷ Thành? Hoắc Tứ thiếu?
Mấy ngày nay, cô đã liên tục nghe ba cách xưng hô như vậy.
Cô đau đầu nâng trán, chẳng lẽ người này chính là người đàn ông mình gọi là "Chú" sao?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, chỉ là, mình điên rồi sao? Anh ta đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi? Chẳng lẽ muốn mình làm mẹ kế con người khác?
Tuy nhiên tên nhóc kia nhìn rất ngoan manh đáng yêu, nhưng dù sao cũng là đi làm mẹ kế!
Tần Lạc có chút phiền táo tóm lấy tóc, không thể suy nghĩ! Nếu ông trời để cho cô quên việc này, có lẽ chính là cho cô một cơ hội bắt đầu lần nữa!
Dừng hẳn trước sai lầm,
/282
|