Chương 244: Ở lại nhà cô
Tần Lạc đành phải cúi đầu nhìn về phía đứa trẻ ôm lấy đùi mình, trên trán không kìm lòng được hiện ra mấy đường vạch đen, tầm mắt dần dần chuyển hướng sang một bên.
Không ai!
Cái chú trời đánh này là có ý gì?
Lại mặc kệ vứt con trai của mình ở đây một mình? Có người làm ba như vậy sao?
Lập tức dằn lại tính tình nói: "Nhóc Tiểu Tinh, sao em ở đây? Ba em đâu?"
Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu ngọt ngào ngây thơ mở miệng: "Chị gái, đêm nay có thể cho em ở nhà chị được không?"
Tần Lạc hít một hơi thật sâu: "Tiểu Tinh, em nói cho chị biết nhà em ở đâu? Chị đưa em trở về."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Gia Tinh nhất thời lôi kéo, giọng vô cùng uất ức: "Chị không thích Tiểu Tinh sao? Tiểu Tinh chọc chị không vui sao?"
Tần Lạc đau đầu nâng trán, cô thật sự không biết trao đổi với một đứa trẻ...
"Chị không có không thích Tiểu Tinh, Tiểu Tinh cũng không có chọc chị không vui. Chỉ là, buổi tối trẻ con không thể chạy loạn, ngộ nhỡ ba em không tìm thấy em thì làm sao?"
"Hừ! Mấy ngày nay em đã không thấy ba rồi! Ba ngoại trừ công việc thì chính là công việc, cũng không quan tâm đến Tiểu Tinh một chút, cho nên Tiểu Tinh quyết định rời nhà trốn đi!"
Hoắc Gia Tinh nói, khuôn mặt nhỏ không cần nói ra có bao nhiêu mất hứng rồi.
Mồ hôi lạnh trên trán Tần Lạc chảy ròng ròng, rời nhà trốn đi?
Chỉ là, sao bé rời nhà trốn đi liền đến nhà mình chứ?
"Tiểu Tinh, em như vậy là không đúng, ngộ nhỡ ba em tìm em khắp nơi không thấy rồi báo công sát thì làm sao?"
Nói xong câu đó, bỗng nhiên Tần Lạc có một cảm giác giống như đã từng biết...
Hoắc Gia Tinh chớp mắt: "Chị, chị sao vậy?"
Tần Lạc lắc lắc đầu: "Không sao, hay chị gọi điện thoại cho ba em thì an toàn hơn."
Hoắc Gia Tinh tội nghiệp lôi kéo góc áo của cô: "Chị, chị đừng đuổi em đi, em không muốn trở về..."
Giọng bé mềm mại như vậy đánh trúng chỗ yếu trong lòng Tần Lạc, cô muốn, nhưng cô không có cách nào hạ quyết tâm với một đứa trẻ...
Thôi!
Không phải ở nhà cô một đêm sao? Cũng không có gì không thể.
"Ừ, vào đi!"
"Chị, chị thật tốt!"
Nhất thời mặt mày Hoắc Gia Tinh hớn hở, vui vẻ như là thực hiện được một mưu kế.
Tần Lạc trong lúc hoảng hốt có ảo giác, bé trai trước mắt cười có chút phúc hắc.
Chẳng lẽ cô bị tính kế?
Nghĩ lại, làm sao có thể? Đối phương chỉ là một bé trai chưa đến sáu tuổi mà thôi!
Tần Lạc không biết là, sau lưng cô, Hoắc Gia Tinh làm một tư thế "Yes", hiển nhiên rất hài lòng biểu hiện của mình.
Thật ra, tối nay là ba cố ý đưa bé qua đây...
Vào nhà, Tần Lạc mang đồ siêu thị mua được đặt lên bàn liền cầm điện thoại chuẩn bị cho gọi ba đứa trẻ, tìm danh bạ một lần, phát hiện có quá nhiều tên cô không quen...
Lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Gia Tinh: "Số điện thoại của ba em là bao nhiêu?"
Hoắc Gia Tinh nhìn cô một cái, rất thuộc làu nói ra một chuỗi con số, Tần Lạc vội vàng nhớ kỹ gọi đi, lại bất ngờ phát hiện trên điện thoại di động của mình lưu dãy số này...
Hơn nữa, ghi chú là: A Thành.
Cô sửng sốt vài giây, không dám tin mình sẽ lưu tên vô cùng thân thiết như vậy...
Xem ra trước mình rơi vào rất sau! Cũng may tai nạn xe lần này, để cho cô quên anh ta, như vậy cũng được, cùng một chú đã có con dây dưa không rõ quả thật không sáng suốt!
Điện thoại rất nhanh được kết nối, cô còn đang ngẩn người, đến khi trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp từ tính của người đàn ông kia
/282
|