Chương 278: Sinh lòng ngăn cách
Tần Lạc vẫn cảm thấy chuyển cổ tích tình yêu thật đẹpgiữa hoàng tử vớicô bé lọ lem không có khả năng xuất hiện ở trên người mình, mặc dù cũng có ví dụ đi theo, nhưng chuyện con gái gả vào nhà giàu có trở thành vật hi sinh cũng càng nhiều.
"Thôi! Không nghĩ những thứ này, thuận theo tự nhiên đi!"
"Ừ."
Bùi Tử Ninh cũng không nói nhiều, chuyện tình cảm của bạn tốt phức tạp phong phú đến độ có thể viết thành một quyển tiểu thuyết, về phần kết cục, bây giờ ai cũng nói không chính xác.
Hai người lại đánh thêm một ván mới rời đi, toát mồ hôi đầm đìa ra, là thư sướng thể xác và tinh thần không tưởng tượng được.
...
Buổi tối, Tần Lạc mới vừa đi đến dưới lầu của khu nhà thì chú ý đến có chiếc xe dừng ở trong bóng đêm, cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi về phía cửa thang lầu.
Cũng không ngờ bị gọi lại.
"Lạc Lạc."
Giọng nam trầm thấp bên trong dịu dàng làm cho Tần Lạc xoay người lại, khi nhìn thấy là Cố Nam Châu, ngược lại Tần Lạc rất bình tĩnh, tâm tình kích động một ngày hôm nay khi chơi bóng qua đã bình phục rồi.
"Nam Châu, anh đến đã lâu chưa? Sao không gọi điện thoại cho em?"
Giọng Tần Lạc bình tĩnh, trên mặt lại càng lạnh nhạt.
Nhìn thấy cô như vậy, phiền não trong lòng Cố Nam Châu mới vừa đè nén xuống nhất thời bốc lên, trước khi đến đây, anh suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc có nên hỏi hay không...
Quan hệ người yêu giữa bọn họ vừa mới xác định, chẳng lẽ chỉ bởi vậy mà vỡ tan?
Vốn định nếu Tần Lạc có thể chủ động thẳng thắn chuyện tối hôm qua với mình, vậy...
"Nhớ em, nên đến đây, hôm nay không đi làm?"
"Ừ, hẹn Tử Ninh đi chơi bóng, còn anh? Ăn cơm chưa?"
"Còn chưa có."
"Em cùng anh đi ăn một chút gì đó nhé!"
"Vẫn nền về nhà làm đi, bên ngoài cũng không có đồ ăn gì ngon."
"Ách... Trong nhà em chỉ có mỳ sợi."
Tần Lạc vốn định để cho Cố Nam Châu từ bỏ chủ ý đi vào nhà mình ăn, nhưng anh lại nói "Được" .
Ưm...Sao cô cảm thấy Cố Nam Châu hôm nay có chút là lạ?Chẳng lẽ là Hoắc Thái Vi đã nói gì đó với anh?
Ví dụ như nói tối hôm qua mình ở cùng với người đàn ông khác...
Đương nhiên, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới Hoắc Thái Vi là cháu gái của Hoắc Kỷ Thành, mà cô ta nói với Cố Nam Châu chính là chuyện tối hôm qua mình nán lại cả đêm với Hoắc Kỷ Thành.
Chuyện phát sinh, luôn luôn làm người ta không có cách nào dự liệu.
****
Ngồi ở trong phòng khách tâm thần Cố Nam Châu có chút không yên, tầm mắt luôn luôn đuổi theo bóng dáng Tần Lạc ở trong phòng bếp.
Anh biết đố kỵ đè nén trong lòng mình rất nồng đậm, anh đố kỵ với người đàn ông Hoắc Kỷ Thành kia, Lạc Lạc cũng đã quên anh ta, dựa vào cái gì hai người bọn họ còn có thể vướng mắc ở cùng một chỗ?
Đang ở bên dưới phòng bếp Tần Lạc chợt nghe điện thoại di động vang lên, cô liếc nhìn một cái, là người đàn ông Hoắc Kỷ Thành kia gửi tin nhắn đến.
【ngày mai Chủ nhật, Tiểu Tinh muốn đi tìm cô chơi, có thể chứ?】
Vương bát đản! Mỗi lần mượn con trai làm ngụy trang! Muốn cô phải làm thế nào để cự tuyệt? Cô nhẫn tâm cự tuyệt với đứa bé đáng yêu lanh lợi kia sao?
Trong lòng Tần Lạc có chút tức giận, lập tức cầm lấy điện thoại trả lời: Trừ khi không nhìn thấy anh.
Sau cô gửi xong thì đặt điện thoại di động sang một bên, muốn cô cùng Tiểu Tinh đi chơi có thể, nhưng cô không muốn nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành! Nghĩ lại chuyện bọn họ đã xảy ra tối hôm qua, thì cô cảm thấy không được tự nhiên!
May mắn đầu óc tối hôm qua cô là hồ, hoàn toàn không nhớ gì cả.
Nếu không thì, nghĩ thôi cũng đã vô cùng xấu hổ...
Đang nghĩ ngợi, nước đã đun sôi, Tần Lạc bỏ mỳ vào, sau đó thả thịt nạc đã thái xong vào, bình thường cô ở nhà cũng rất ít khi nấu cơm, cho nên trong tủ lạnh chỉ phòng có thịt nạc, trứng chim, cà chua cùng ít nguyên liệu nấu ăn.
"Nhà em không có nguyên liệu nấu ăn gì, anh chấp nhận chịu chút."
"Rất thơm."
"Mì thịt băm thôi!"
Tần Lạc đặt bát mỳ đã chín ở trên bàn cơm, Cố Nam Châu gắp một chiếc đũa bỏ vào trong miệng, đã lâu không được ăn mùi vị cơm nhà mặt như vậy, còn là người con gái anh thích tự mình xuống bếp làm...
Nhưng Lạc Lạc thật sự thích mình sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng anh giống như một chiếc gai đâm, lên không nổi cũng không thể đi xuống.
Tần Lạc thấy sắc mặt
/282
|