12h đêm, khi tất cả đã đi vào giấc ngủ sao một ngày mệt mỏi thì ở đâu đó, một nơi khác trong thành phố rộng lớn này, thời khắc này mới được là thời gian mà họ hoạt động về đêm.
Từng ánh đèn LED đủ màu sắc không ngừng chiếc sáng, tiếng nhạc disco bên trong nơi đây phá vỡ đi sự yên tĩnh về đêm của bóng tối. Có thể xem như trong quán và bên ngoài là 2 thế giới khác nhau. Trên sân khấu, từng vũ điệu cuồng nhiệt, gợi cảm đang được thể hiện hết trên sân khấu từ những cô gái được mọi người gọi chung là diva. Ở đây không những có đủ mọi tầng lớp và mọi lứa tuổi mà mùi hương ở đây cũng vậy. Mùi nước hoa nồng nặc, gắt từ những tiểu thư, cô nàng diva hoà vào mùi thuốc lá, mùi rượu trong quán, tạo ra một mùi hỗn tạp, mùi đặc trưng thuộc về thế giới đêm nay.
Cánh cửa mở ra, một người con trai khoảng 27t bước vào, người con trai đó không ai khác chính là Bảo Nam. Anh đi được vài bước thì có một người con trai mặc đồ đen, gương mặt khá được và dáng người cao bước tới chỗ anh, nghiêm trang nói:"King đã đợi anh rất lâu, mời anh vào". Rồi Bảo Nam và người con trai đó đi vào phía trong của quán. Tận sâu trong của quán có một căn phòng, có thể nói đây là phòng vip, phòng nghỉ giành cho chủ quán, người có thể lực cao nhất ở đây và ở cả thế lực ngầm, thế giới đêm.
Khi người con trai đó dẫn anh tới căn phòng, mở cửa ra thì bước vào thấy người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu tối đứng kế bên cửa sổ, nhìn về một khoảng không gian của thành phố về đêm khi đã khuya, khi đã lên đèn.
Lại áo sơ mi màu tối, có lẽ người đàn ông này rất thích tông màu tối lắm thì phải. Từ lúc Bảo Nam gặp người này ở chân đồi mộ Hoàng Vi thì người này cũng mặc áo sơ mi màu tối nhưng lại là chiếc áo khác không giống bây giờ.
Nhìn màu sắc từ chiếc sơ mi mà người đàn ông đó mặc Bảo Nam cũng có thể nhận ra được người đàn ông này đáng sợ như thế nào, lòng dạ chắc hẳn cũng như màu áo mà người đó đang mặc.
Người con trai kia thông báo với người đàn ông đó là Bảo Nam đã đến.
- Mời ngồi._ Người đàn ông đó lên tiếng, rồi bước tới sa long ngồi đối diện với Bảo Nam, còn người con trai kia thì lùi ra.
Căn phòng không xa với khu vui chơi về đêm của quán par ở dưới nhưng nơi đây, âm thanh sôi động kia được cắt một cách hoàn toàn ở quán par phía trước.
Khi người con trai kia rời đi thì căn phòng hoàn toàn rơi vào im lặng, mặc dù có máy lạnh nhưng nhiệt độ căn phòng nóng lên trong thấy, đó là dự báo cho một trận chiến ngầm sắp xảy ra.
Một con người hoàn hảo, lạnh lùng, trầm tĩnh đối diện là một con người không mấy hoàn hảo nhưng cũng không quá bình thường, không trầm tính, không lạnh lùng nhưng sâu trong con người đó là một chuỗi đau thương của thời gian.
Có thể nói một người lạnh, một người nói chuyện với nhau, liệu rằng cuộc nói chuyện này có thể kết thúc trong im lặng. Đó là câu trả lời không ai có thể đoán được.
- Cho hỏi, ngài King gọi tôi đến đây. . . có việc gì?_ Dù nhận ra sự đáng sợ của người đàn ông kia nhưng Bảo Nam không hề sợ, nhưng anh vẫn phải ở tư thế phòng bị vì không biết con hổ trước mắt sẽ đặt ra điều kiện gì để công kích anh bất cứ lúc nào.
Nghe câu hỏi của Bảo Nam người đàn ông đó không thay đổi thái độ gì ngoài cái vẻ trầm tĩnh kia. Nhưng thay thái độ là ánh nhìm chăm chăm vô cảm của người đàn ông kia.
- Cô gái đó và anh, có quan hệ gì?_ Rất lâu sau người đàn ông đó hỏi.
Câu vòng vo chuyện gì cả mà vào thẳng ngay vấn đề.
Bảo Nam khá bất ngờ bởi câu hỏi đó? Câu gái mà King nhắc tới là ai? Hoàng Vi hay là bạn của Hoàng Vi?
Nhưng rồi ngay sau đó anh có được đáp án khi thấy trên tay King đeo một chiếc nhẫn, giống như chiếc nhẫn mà bạn Hoàng Vi đeo hôm trước. Hình như là nhẫn cưới, chẳng lẽ. . .
Cuối cùng anh cũng hiểu ra vấn đề.
- Cô ấy là bạn thân của bạn gái tôi, nếu tôi đoán không lầm thì. . .
Cuộc nói chuyện cũng kết thúc trong im lặng, Bảo Nam cũng ra về. Nhưng có một điều khác là thái độ của King khi Bảo Nam về hoàn toàn khác với thái độ trầm tĩnh trước đó mà Bảo Nam đến.
Căn phòng một lần nữa chìm vào trong im lặng của bóng tối. King lại bước lên đứng kế bên cửa sổ, trên tay cầm theo một ly rượu, màu rượu vàng ánh như màu mắt hổ phách anh bây giờ. Anh nhìn vào khoảng không gian của thành phố rồi nhìn vào chiếc nhẫn mà anh đang đeo trong tay, chiếc nhẫn đó khiến anh phải suy nghĩ.
Anh nhớ lại lời của Bảo Nam lúc nãy ". . .nếu tôi đoán không lầm thì cô ấy là vợ của anh." Một câu nói làm thay đổi thái độ và sắc mặt của anh. Nhưng đó không phải câu khiến anh phải suy nghĩ nhiều như thế, câu khiến anh phải suy nghĩ miên man như bây giờ là câu cuối cùng của Bảo Nam trước khi ra về.
"Tôi điều sai khi đã không trân trọng tình cảm của người con gái mình yêu dành cho mình để khi nhận ra thì đã quá muộn màng, có lẽ đây là báo ứng mà ông trời giành cho tôi, nên tôi khuyên anh đừng nên giống tôi, và kết thúc trò chơi trước khi quá muộn."
Trò chơi sao? Là trò chơi gì? Trò chơi tình yêu hay là trò chơi định mệnh? Và còn người con gái đó là ai mà tại sao anh phải hỏi những chuyện liên quan đến người đó? Cô ta là ai sao Bảo Nam lại nói cô ta là vợ của anh? Và tại sao thời gian gần đây anh hay đi đến nơi để gặp cô ta? Dường như những nơi anh đến điều gặp cô gái đó? Nhưng cô ta là ai mà tại sao anh lại cảm giác được, dường như anh quen với cô ấy? Và cô gái ấy rất quan trọng đối với anh?
Nhiều lần trong tiềm thức anh thấy hình ảnh của cô gái đó? Và nhiều lần lòng anh dậy lên cảm giác xót xa khi thấy cô ấy khóc? Và còn nhiều cảm giác khác nữa.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất là cách đây vài ngày khi anh đến nhà Rio thì lại gặp cô gái đó nhưng cô ta có dẫn theo một cậu bé trai 3t, hình như là con của cô ta. Có điều cậu bé có mặt rất giống anh và tên cậu bé có tên anh làm tên đệm. Phải chăng như Bảo Nam nói cô gái đó là vợ anh nhưng sao anh lại chẳng nhớ một chút ký ức gì liên quan đến cô ấy như vậy???
- Kris._ Anh cất tiếng gọi thì người con trai kia bước vào khom người xuống kính trọng gọi.
- King, ngài gọi tôi có việc
- Gọi Harry và bảo về nước ngay cho tôi._ Giọng nói không gấp cũng không hối thúc.
- Dạ, King._ Kris gật đầu rồi lui ra.
Căn phòng lại còn mình anh, anh cũng đã suy nghĩ nhiều và cũng rút ra quyết định, anh nghĩ nếu Harry là trợ lí bên anh 24/24 thì chắc chắn chuyện cô gái đó Harry cũng sẽ biết.
* * *Sau một tuần làm việc và trông con mệt mỏi thì My cũng đã có được những phút nghỉ ngơi của riêng mình khi bé Andrew đã được ông bà ngoại giữ.
Kể từ khi Khánh bị tai nạn thì cũng không lâu sau đó gia đình My tái hợp, bà Diễm chấp nhận tha thứ cho ông Đức và quay về sống chung. Quân và My cũng dọn về biệt thự giọt tuyết và sống chung với gia đình. Còn biệt thự của Quân để trống, My thường hay nói đùa nói đó là nhà riêng cho anh và gia đình riêng của anh sau này.
Việc gia đình tái hợp cũng bù đắp cho My phần nào chuyện của Khánh, nên My trụ được bây giờ là vẫn vậy.
My đang đi dạo trên phố thì bỗng bị một người va phải, người đó chạy đi. Rất nhanh sau đó có một người phụ nữ la lên cướp, thì bây giờ My mới phát hiện ra, tên lúc nãy chính là tên cướp và cô đuổi theo, cùng lúc ấy cũng có một người khác đuổi theo tên cướp cùng với cô.
Từng ánh đèn LED đủ màu sắc không ngừng chiếc sáng, tiếng nhạc disco bên trong nơi đây phá vỡ đi sự yên tĩnh về đêm của bóng tối. Có thể xem như trong quán và bên ngoài là 2 thế giới khác nhau. Trên sân khấu, từng vũ điệu cuồng nhiệt, gợi cảm đang được thể hiện hết trên sân khấu từ những cô gái được mọi người gọi chung là diva. Ở đây không những có đủ mọi tầng lớp và mọi lứa tuổi mà mùi hương ở đây cũng vậy. Mùi nước hoa nồng nặc, gắt từ những tiểu thư, cô nàng diva hoà vào mùi thuốc lá, mùi rượu trong quán, tạo ra một mùi hỗn tạp, mùi đặc trưng thuộc về thế giới đêm nay.
Cánh cửa mở ra, một người con trai khoảng 27t bước vào, người con trai đó không ai khác chính là Bảo Nam. Anh đi được vài bước thì có một người con trai mặc đồ đen, gương mặt khá được và dáng người cao bước tới chỗ anh, nghiêm trang nói:"King đã đợi anh rất lâu, mời anh vào". Rồi Bảo Nam và người con trai đó đi vào phía trong của quán. Tận sâu trong của quán có một căn phòng, có thể nói đây là phòng vip, phòng nghỉ giành cho chủ quán, người có thể lực cao nhất ở đây và ở cả thế lực ngầm, thế giới đêm.
Khi người con trai đó dẫn anh tới căn phòng, mở cửa ra thì bước vào thấy người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu tối đứng kế bên cửa sổ, nhìn về một khoảng không gian của thành phố về đêm khi đã khuya, khi đã lên đèn.
Lại áo sơ mi màu tối, có lẽ người đàn ông này rất thích tông màu tối lắm thì phải. Từ lúc Bảo Nam gặp người này ở chân đồi mộ Hoàng Vi thì người này cũng mặc áo sơ mi màu tối nhưng lại là chiếc áo khác không giống bây giờ.
Nhìn màu sắc từ chiếc sơ mi mà người đàn ông đó mặc Bảo Nam cũng có thể nhận ra được người đàn ông này đáng sợ như thế nào, lòng dạ chắc hẳn cũng như màu áo mà người đó đang mặc.
Người con trai kia thông báo với người đàn ông đó là Bảo Nam đã đến.
- Mời ngồi._ Người đàn ông đó lên tiếng, rồi bước tới sa long ngồi đối diện với Bảo Nam, còn người con trai kia thì lùi ra.
Căn phòng không xa với khu vui chơi về đêm của quán par ở dưới nhưng nơi đây, âm thanh sôi động kia được cắt một cách hoàn toàn ở quán par phía trước.
Khi người con trai kia rời đi thì căn phòng hoàn toàn rơi vào im lặng, mặc dù có máy lạnh nhưng nhiệt độ căn phòng nóng lên trong thấy, đó là dự báo cho một trận chiến ngầm sắp xảy ra.
Một con người hoàn hảo, lạnh lùng, trầm tĩnh đối diện là một con người không mấy hoàn hảo nhưng cũng không quá bình thường, không trầm tính, không lạnh lùng nhưng sâu trong con người đó là một chuỗi đau thương của thời gian.
Có thể nói một người lạnh, một người nói chuyện với nhau, liệu rằng cuộc nói chuyện này có thể kết thúc trong im lặng. Đó là câu trả lời không ai có thể đoán được.
- Cho hỏi, ngài King gọi tôi đến đây. . . có việc gì?_ Dù nhận ra sự đáng sợ của người đàn ông kia nhưng Bảo Nam không hề sợ, nhưng anh vẫn phải ở tư thế phòng bị vì không biết con hổ trước mắt sẽ đặt ra điều kiện gì để công kích anh bất cứ lúc nào.
Nghe câu hỏi của Bảo Nam người đàn ông đó không thay đổi thái độ gì ngoài cái vẻ trầm tĩnh kia. Nhưng thay thái độ là ánh nhìm chăm chăm vô cảm của người đàn ông kia.
- Cô gái đó và anh, có quan hệ gì?_ Rất lâu sau người đàn ông đó hỏi.
Câu vòng vo chuyện gì cả mà vào thẳng ngay vấn đề.
Bảo Nam khá bất ngờ bởi câu hỏi đó? Câu gái mà King nhắc tới là ai? Hoàng Vi hay là bạn của Hoàng Vi?
Nhưng rồi ngay sau đó anh có được đáp án khi thấy trên tay King đeo một chiếc nhẫn, giống như chiếc nhẫn mà bạn Hoàng Vi đeo hôm trước. Hình như là nhẫn cưới, chẳng lẽ. . .
Cuối cùng anh cũng hiểu ra vấn đề.
- Cô ấy là bạn thân của bạn gái tôi, nếu tôi đoán không lầm thì. . .
Cuộc nói chuyện cũng kết thúc trong im lặng, Bảo Nam cũng ra về. Nhưng có một điều khác là thái độ của King khi Bảo Nam về hoàn toàn khác với thái độ trầm tĩnh trước đó mà Bảo Nam đến.
Căn phòng một lần nữa chìm vào trong im lặng của bóng tối. King lại bước lên đứng kế bên cửa sổ, trên tay cầm theo một ly rượu, màu rượu vàng ánh như màu mắt hổ phách anh bây giờ. Anh nhìn vào khoảng không gian của thành phố rồi nhìn vào chiếc nhẫn mà anh đang đeo trong tay, chiếc nhẫn đó khiến anh phải suy nghĩ.
Anh nhớ lại lời của Bảo Nam lúc nãy ". . .nếu tôi đoán không lầm thì cô ấy là vợ của anh." Một câu nói làm thay đổi thái độ và sắc mặt của anh. Nhưng đó không phải câu khiến anh phải suy nghĩ nhiều như thế, câu khiến anh phải suy nghĩ miên man như bây giờ là câu cuối cùng của Bảo Nam trước khi ra về.
"Tôi điều sai khi đã không trân trọng tình cảm của người con gái mình yêu dành cho mình để khi nhận ra thì đã quá muộn màng, có lẽ đây là báo ứng mà ông trời giành cho tôi, nên tôi khuyên anh đừng nên giống tôi, và kết thúc trò chơi trước khi quá muộn."
Trò chơi sao? Là trò chơi gì? Trò chơi tình yêu hay là trò chơi định mệnh? Và còn người con gái đó là ai mà tại sao anh phải hỏi những chuyện liên quan đến người đó? Cô ta là ai sao Bảo Nam lại nói cô ta là vợ của anh? Và tại sao thời gian gần đây anh hay đi đến nơi để gặp cô ta? Dường như những nơi anh đến điều gặp cô gái đó? Nhưng cô ta là ai mà tại sao anh lại cảm giác được, dường như anh quen với cô ấy? Và cô gái ấy rất quan trọng đối với anh?
Nhiều lần trong tiềm thức anh thấy hình ảnh của cô gái đó? Và nhiều lần lòng anh dậy lên cảm giác xót xa khi thấy cô ấy khóc? Và còn nhiều cảm giác khác nữa.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất là cách đây vài ngày khi anh đến nhà Rio thì lại gặp cô gái đó nhưng cô ta có dẫn theo một cậu bé trai 3t, hình như là con của cô ta. Có điều cậu bé có mặt rất giống anh và tên cậu bé có tên anh làm tên đệm. Phải chăng như Bảo Nam nói cô gái đó là vợ anh nhưng sao anh lại chẳng nhớ một chút ký ức gì liên quan đến cô ấy như vậy???
- Kris._ Anh cất tiếng gọi thì người con trai kia bước vào khom người xuống kính trọng gọi.
- King, ngài gọi tôi có việc
- Gọi Harry và bảo về nước ngay cho tôi._ Giọng nói không gấp cũng không hối thúc.
- Dạ, King._ Kris gật đầu rồi lui ra.
Căn phòng lại còn mình anh, anh cũng đã suy nghĩ nhiều và cũng rút ra quyết định, anh nghĩ nếu Harry là trợ lí bên anh 24/24 thì chắc chắn chuyện cô gái đó Harry cũng sẽ biết.
* * *Sau một tuần làm việc và trông con mệt mỏi thì My cũng đã có được những phút nghỉ ngơi của riêng mình khi bé Andrew đã được ông bà ngoại giữ.
Kể từ khi Khánh bị tai nạn thì cũng không lâu sau đó gia đình My tái hợp, bà Diễm chấp nhận tha thứ cho ông Đức và quay về sống chung. Quân và My cũng dọn về biệt thự giọt tuyết và sống chung với gia đình. Còn biệt thự của Quân để trống, My thường hay nói đùa nói đó là nhà riêng cho anh và gia đình riêng của anh sau này.
Việc gia đình tái hợp cũng bù đắp cho My phần nào chuyện của Khánh, nên My trụ được bây giờ là vẫn vậy.
My đang đi dạo trên phố thì bỗng bị một người va phải, người đó chạy đi. Rất nhanh sau đó có một người phụ nữ la lên cướp, thì bây giờ My mới phát hiện ra, tên lúc nãy chính là tên cướp và cô đuổi theo, cùng lúc ấy cũng có một người khác đuổi theo tên cướp cùng với cô.
/62
|