Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 69: Báo con

/170


Vẻ đẹp gợi cảm của Mạch Khê khiến thanh niên ở nơi xa hoa trụy lạc này chợt thèm khát, mỗi nơi cô lướt qua lại có vài tiếng huýt sáo.

May mà Mạch Khê không phải là ngôi sao ca nhạc quá nổi tiếng, cho dù có người đã xem qua buổi diễn kia, cũng tuyệt đối không thể đem người đẹp thanh trần tuyệt sắc kia liên tưởng tới thiếu nữ quyến rũ thiêu đốt này, cùng lắm chỉ coi như diện mạo có nhiều phần tương tự nhau mà thôi.

Thân hình cao lớn của Phí Dạ che khuất rất nhiều ánh mắt có mưu đồ với cô, ánh mắt lạnh lẽo của hắn sinh ra áp lực khiến người ta dù muốn cũng không dám tới gần.

Lúc này, quản lí của pub bước nhanh lên phía trước, cung kính cúi thấp người trước Phí Dạ, “Phí Dạ tiên sinh, hoan nghênh đại giá quang lâm..."

Lời ông ta còn chưa nói xong, Phí Dạ khẽ phất tay cắt ngang. Hắn nhìn thoáng qua Mạch Khê đang tò mò nhìn chung quanh, đè thấp giọng lệnh người quản lý: “Chuẩn bị phòng cho khách quý, bất kỳ ai cũng không được phép quấy rầy tiểu thư.”

“Vâng vâng, Phí Dạ tiên sinh, tôi sẽ tự mình đi chuẩn bị.”

Quản lý liên tục gật đầu rồi lại cúi người, ánh mắt len lén đánh giá bóng dáng xinh đẹp của Mạch Khê một chút, nuốt nuốt nước miếng. Cô nàng này quả thực có dáng người ngon lành cực kỳ.

Nhìn bóng gã quản lý đang vội vội vàng vàng rời đi, Mạch Khê trở lại bên cạnh Phí Dạ, tò mò hỏi, “Này? Bạn của anh hả?”

Phí Dạ chỉ gật đầu, vẫn chưa giải thích thêm được gì, một người phục vụ bước lên. Tiếp đó, hắn nói với Mạch Khê, “Tiểu thư Mạch Khê, phòng đã được chuẩn bị tốt.”

Kỳ thực pub này nằm trên cung đường giải trí vui chơi khá nổi tiếng, mà con đường này lại thuộc quản lý của tổ chức xã hội đen “Châu”, nhưng tổ chức này kỳ thực lại là một bộ phận của thế lực “Ảnh”. Nói dài dòng như vậy, cuối cùng đơn giản lại rằng, pub này thuộc về tổ chức “Ảnh”.

Nhưng chuyện này không thể để Mạch Khê biết được. Ngang bướng như cô, lỡ như biết được nơi này cũng thuộc về Lôi tiên sinh, chắc chắn sẽ không do dự gì mà tránh thật xa, kế tiếp lại không biết đi chơi chỗ nào.

Phải biết rằng tất cả các pub ở con phố này đều có liên quan tới bối cảnh của tổ chức mafia “Ảnh”. Nếu cô rời khỏi quán này, đến quán khác cũng vẫn là tài sản thuộc về Lôi tiên sinh. Chẳng những như thế, nếu tính toán đến những nơi ăn chơi của thành phố này, hơn một nửa các con đường kinh doanh, sản nghiệp đều thuộc về tổ chức “Ảnh”.

Bởi vì Phí Dạ là Nghi trượng của tổ chức “Ảnh”, là Châu tế trong tổ chức này, dù công việc lớn hay nhỏ đều hỏi đến hắn. Cho dù mọi người không thể chính mắt thấy bộ mặt của long đầu (boss) Lôi Dận, nhưng Phí Dạ thì tất cả đều đã gặp qua. Bất luận kẻ nào cũng biết rằng, lời Phí Dạ nói chính là lời Lôi tiên sinh nói. Việc Phí Dạ làm là việc Lôi tiên sinh giao cho, không một ai dám làm trái mệnh lệnh của hắn.

Tâm tư luôn luôn đơn thuần như Mạch Khê lại không rõ ràng lắm những chuyện thế này, một pub nhìn qua rất đơn giản, thật ra bối cảnh phức tạp đến như vậy. Nghe Phí Dạ nói xong, cô chu miệng, “Không cần như vậy, tự nhiên lấy phòng riêng tách biệt quá, bên ngoài náo nhiệt như vậy cơ mà.”

Nói xong, cô nàng lộp cộp chạy đến trước quầy bar, khuôn mặt kinh ngạc cùng hưng vấn nhìn người pha chế rượu cao lớn đẹp trai đang pha chế, vỗ vỗ tay...

“Thật tuyệt!”

Người pha chế này đã sớm quen với ánh mắt hâm mộ của mấy cô gái, nghe Mạch Khê nói xong thì chẳng buồn để ý, nhưng vừa nhìn Phí Dạ mới theo kịp ở sau, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, vội vàng ngừng động tác tay, ánh mắt mang theo vẻ kính trọng.

Vừa rồi quản lý đã dùng tốc độ sấm sét để nói cho mỗi nhân viên đang làm việc ở đây, Phí Dạ tiên sinh vừa đến pub, cũng để cho mỗi nhân viên thấy được dáng vẻ của hắn, tuyệt đối không được phép có chút sơ suất nào.

“Này, tôi có thể uống rượu anh pha được không?”

Mạch Khê chỉ chú ý đến người pha chế rượu này, thấy anh ta đổ vào một đống thứ rượu có màu sắc sặc sỡ như vậy, nhất định uống rất ngon.

Chưa để người pha chế trả lời lại, Phí Dạ liền bước nhanh đến quầy ba, ra lệnh...

“Pha chế một ly cho tiểu thư này ‘phấn hồng giai nhân’, thích hợp cho cô ấy uống!” Nói xong câu đó, thân mình cao lớn của hắn hơi rướn lên, tiếng nhạc ồn ào đè lấp đi mệnh lệnh tiếp theo…

“Nhớ kỹ, không cần dùng rượu!”

“Hả…”

Người pha chế giật mình sửng sốt một chút, ngay sau đó lại khó xử. Vị Phí Dạ tiên sinh này đưa ra một vấn đề thật khó khăn. Không cần rượu làm sao pha ra cocktail?

Mạch Khê vừa nghe xong ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bừng lên vẻ hứng khởi không thôi, vui vẻ hỏi, “’Phấn hồng giai nhân’? Tên rất dễ nghe, nhất định là uống ngon lắm nha.”

Phí Dạ cười gật đầu, kỳ thực trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn là tiểu thư Mạch Khê đối với rượu cocktail không biết gì, cũng không biết “phấn hồng giai nhân” kia có hàm lượng cồn thấp nhất trong số rượu ở đây. Dù có dùng thứ khác thay thế, cô nàng cũng sẽ không biết đây có phải vị chính tông hay không. Hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ say khướt của cô.

Nhưng thật ra, người pha chế lại không rõ tâm tư Phí Dạ, cứ đứng ngây ngươi ngu ngốc thật lâu, khiến Mạch Khê phải nghi hoặc...

“Sao anh cứng đơ vậy? Không pha sao?”

“Không phải, là vì nếu không cần..."

“Dùng cái này!”

Phí Dạ xoay người che khuất tầm mắt Mạch Khê, chỉ dùng góc độ người pha chế có thể nhìn đến, chỉ chỉ vài loại nước ngọt khác, ám chỉ anh ta phải làm thế nào.

Người pha chế này nghi hoặc không thôi. Làm nghề pha chế rượu nhiều năm như vậy, anh ta chưa hề gặp ai lại dùng nước ngọt pha cocktail, nhưng đành phải nghe theo chứ biết làm sao. Chắc là vị Phí Dạ tiên sinh này không muốn để vị tiểu thư kia uống say?

Vị tiểu thư trước mắt này nhìn qua tuổi không lớn, khuôn mặt tò mò lại thêm dáng vẻ hưng phấn này không khó đoán ra cô không phải thường xuyên đi vũ trường. Chắc chắn đây là người mà Phí Dạ tiên sinh chú ý.

Lại lén nhìn dáng người cô nàng, trong lòng anh ta thầm than. Loại con gái cực phẩm như thế này sao hắn không gặp được chứ?

Phàm là đàn ông thì đều có mơ tưởng, nhất là sau khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, phản ứng đầu tiên sẽ là, trong đầu hiện lên hình ảnh cùng tư tưởng bản năng nhất. Tầm mắt hắn dừng lại ở hai chân thon dài của Mạch Khê, tưởng tượng đôi chân này giống như dây leo ngoan ngoãn quấn quanh hông mình…

Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn chợt trở nên nóng bừng, một nơi nào đó trên thân thể rõ ràng đã phát sinh biến hóa…

Phí Dạ đứng một bên liếc mắt liền nhìn thấu tư tưởng không tốt đẹp của tay pha chế, bàn tay lớn không kiên nhẫn gõ gõ xuống quầy bar vài tiếng thật lớn, kéo tuột người kia trong ảo tưởng trở về. Đối diện với cặp mắt Phí Dạ, hắn bỗng trở nên luống cuống không thôi, tay chân bắt đầu pha chế rượu.

Vị ngọt nhẹ nhàng từ trong khoang miệng Mạch Khê loang ra, cô uống thực sự rất ngon. Cũng bởi do Lôi Dận, ngoại trừ trước mặt hắn, cô chưa từng uống rượu bên ngoài bao giờ, mấy loại cocktail hay rượu ở pub này càng miễn. Vậy nên vừa uống xong ngụm thứ nhất, cô giận dỗi bĩu môi nhìn Phí Dạ...

“Đây là rượu sao? Toàn vị ngọt, một chút vị rượu cũng không có luôn?”

Phí Dạ mỉm cười nhìn cô, “Ồ…tại sao lại không có, chẳng qua do nồng độ cồn hơi thấp nên tiểu thư không cảm nhận được thôi.”

“Ra vậy.” Mạch Khê rơi vào một cú lừa hết sức ngọt, cười cười uống tiếp một ngụm, “Uống rất ngon, giống nước ngọt vậy.”

Người pha chế nhịn không được cười ra tiếng, lại bị con ngươi lạnh lùng giết người của Phí Dạ cản lại.

“Sao vậy?” Mạch Khê phát hiện có điều gì đó không đúng, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì cả.” Phí Dạ nhẹ nhàng cười, ở bên tai cô thấp giọng khuyên, “Tiểu thư Mạch Khê, thời gian không còn sớm, nên trở về đi.”

Một câu nói khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của Mạch Khê cứng đờ, ngay cả đuôi lông mày cũng lộ ra một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét. Mạch Khê giơ giơ bàn tay nhỏ bé lên.

“Không muốn, tôi vừa mới vào thôi mà.”

Phí Dạ thở dài, nhưng cũng dung túng cho quyết định của cô nàng.

Không khí trong vũ trường càng lúc càng nóng. Người trẻ muốn tìm tình một đêm, người trung niên muốn giải tỏa áp lực, nơi này, cái gì cũng có. Có thể nói đây là nơi long xà hỗn tạp.

Mạch Khê hơi lắc lư thân mình theo tiết tấu nhạc. Rất nhiều ánh mắt đàn ông như muốn ăn thịt người chằm chằm hướng về cơ thể đầy đặn của Mạch Khê, nhưng bởi vì bên người cô còn có một gã đàn ông trầm tĩnh lạnh lùng thì không dám tiến lên.

Trên sân khấu, một nữ ca sĩ có mái tóc dài xinh đẹp đang hát, Mạch Khê nhìn hơi hơi quen mắt, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên cô không thấy rõ diện mạo của người này. Nhưng khi cô ấy vừa bước xuống sân khấu, bị một tên đàn ông ngăn lại mà hoảng sợ.

“Phí Dạ…bên kia..." Mạch Khê đặt cốc rượu lên trên quầy bar, kéo ống tay áo Phí Dạ.

Bên kia sân khấu vang lên vài tiếng huýt sáo, mấy tên con trai nhìn qua có vẻ sang trọng nhưng mặt rất lưu manh, vây quanh nữ ca sĩ đó. Thấy cô muốn chuyển mình rời đi, họ lại càng siết chặt vòng kiềm, thậm chí một người đàn ông trong đó còn ôm cô gái vào lòng, hôn lên má cô…

Phí Dạ theo tiếng gọi của Mạch Khê nhìn qua, lại thấy tình hình hỗn tạp, một chút phản ứng cũng không có, chỉ nói đơn giản, “Nơi này luôn luôn có những loại chuyện như thế phát sinh, tiểu thư Mạch Khê cứ làm như không thấy là tốt rồi.”

“Nhưng mà mấy người kia bắt nạt cô gái đó.” Mạch Khê nhíu mày, loại chuyện này sao có thể vờ như không thấy được.

“Ở đây có bảo vệ, bọn họ sẽ xử lý, cô ta là ca sĩ ở đây nên sẽ không gặp phiền phức được.” Phí Dạ nhẫn nại giải thích.

“Nhưng..."

Mạch Khê không hiểu quy củ của nơi này, nhưng dù nghe Phí Dạ giải thích như vậy vẫn có chút khó chịu, cho đến khi...

“Á..."

Tiếng hét chói tai của người con gái kia thậm chí xuyên thấu cả nền nhạc ồn ã, nhưng người bốn phía vẫn còn đang mơ mơ màng màng lảo đảo thân mình, đối với chuyện của người bên cạnh vẫn mắt ngơ tai điếc.

Mạch Khê giật mình quay đầu, phát hiện trong đó có một người đàn ông luồn bàn tay lông lá vào váy cô gái, một tên đàn ông khác không có chút cố kỳ nào vuốt ve bầu ngực đầy đặn đó…

Đương nhiên, điều làm cô giật mình không chỉ có cảnh tượng này. Điều khiến cô phải thảng thốt là, ca sĩ kia cô có biết, không phải ai xa lạ, mà chính là Mia vừa bị cắt hợp đồng trước đó…

Trong nhất thời Mạch Khê ngây ngẩn cả người, cô ta, sao lại ở chỗ này?

Đang nghĩ đến đó, một người phục vụ đi tới, Mạch Khê không nói gì kéo hắn, khiến người kia giật thót muốn phát hỏa, lại nhìn thấy Phí Dạ ở phía sau, đột ngột cung kính hẳn lên…

“Tiểu thư có gì sai bảo?”

Mạch Khê chỉ chỉ chỗ đang hỗn loạn bên kia...

“Cô ấy sao lại ở đây?”

Anh bồi cười cười, giải thích: “Cô ta hả, là Mia, ừm, là ca sĩ Mia trước đó nổi tiếng ấy, nhưng mà gần đây nghe nói cô ta bị công ty DIO hủy hợp đồng. Mấy công ty khác không dám ký hợp đồng với cô ta nữa, cô ta đành phải đến nơi này của chúng tôi hát. Nơi này cũng chẳng có gì, dù sao cô ta cũng hát từ đây rồi nổi thôi.”

Mạch Khê sửng sốt, thì ra Mia từng hát tại pub này.

“Mấy người kia là chuyện gì xảy ra? Mấy người không lên quản một chút sao? Bọn họ đang làm bậy với cô ấy!”

Trên mặt người phục vụ có chút xấu hổ, “Tiểu thư không biết đó thôi, vài vị này đều ỷ vào gia cảnh chính trị, đối với ca sĩ ở đây quấy rối thường xuyên. Bọn họ cũng chính là khách VIP cả, tám phần là coi trọng Mia, ngay cả bảo vệ đến cũng chẳng làm được gì đâu..."

“Nói chuyện ma quỷ gì vậy?”

Mạch Khê nổi giận, “soạt” một cái đứng phắt dậy.

“Vô sỉ! Làm sao không để ý cảm nhận của cô ấy chứ? Gia cảnh chính khách thì rất giỏi sao? Ngay cả bọn họ là xã hội đen tôi cũng không sợ!”

“Tiểu thư ơi…”

Anh bồi thấy cảm xúc của cô có chút kích động, vừa muốn khuyên can đã thấy Phí Dạ nhẹ nhàng kéo Mạch Khê qua, trầm giọng lệnh, “Đi xuống đi.”

Người phục vụ như được giải thoát đến nơi, nhanh như chớp chạy mất.

“Tiểu thư Mạch Khê, khi đến những nơi như thế này ca hát sẽ phải chuẩn bị tốt tâm lý cho chuyện đó. Cái gọi là công bằng không thể có ở pub.”

Phí Dạ nhẹ giọng giải thích, tuy rằng nơi này đúng là thuộc về tổ chức “Ảnh”, nhưng nếu can thiệp quá nhiều vào việc quản lý sẽ ảnh hướng đến kinh doanh. Người ta đến đây vui chơi giải trí không muốn bị quy củ trói buộc.

Chuyện kinh doanh những nơi thế này chắc chắn sẽ có các quy tắc. Nếu không muốn bị quy tắc trói buộc thì không nên phóng túng, nếu muốn phóng túng thì buộc phải tuân theo quy củ.

Vì những điều “loạn thất bát tao” (hỗn loạn), hắn hoàn toàn không muốn để cô đến nơi này giải trí!

“Nhưng cô ta là Mia, đúng vậy, dù lúc trước thật không quen biết gì, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta bị một đám đàn ông đày đọa như vậy được! Cuộc sống của cô ta bây giờ nhất định rất khổ sở..."

Mạch Khê đang nói, lại nhìn thấy Mia bị đám đàn ông kia kéo vào phòng ở lầu hai, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không nói gì nữa đuổi theo.

Phí Dạ thấy thế, gương mặt căng thẳng, cũng theo sát.

—————————

Trong căn phòng được bao trước toàn là những vật xa hoa, ngọn đèn thủy tinh hơi lay động, trong đó là một cảnh tượng khủng khiếp…

Mia bị mấy người đàn ông đặt xuống ghế sô pha rộng, váy ngắn trên người cô cũng bị xé rách. Những đôi bàn tay to lớn của đàn ông trên thân thể cô xoa nắn, như muốn chơi đùa.

Cô gái hét lớn, nhưng lũ đàn ông lại nhe răng cười…

Cô dùng sức giãy giụa để tránh thoát, nhưng như vậy chỉ đổi lại một cái bạt tai rất mạnh của đám đàn ông...

“Con đàn bà thối tha này, sao đấy? Ở trước mặt bọn tao còn giả vờ làm thánh nữ? Được bọn tao coi trọng là vận khí của mày!”

Gò má Mia rất nhanh đã sưng đỏ lên, cô nức nở, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống…

Căn phòng này không có cách âm, nên thanh âm ồn ào bên trong một chút cũng lọt hết ra ngoài, chui vào hết lỗ tai Mạch Khê vừa mới đuổi đến. Cô tức giận vừa muốn đẩy cửa ra, tay lại bị Phí Dạ giữ chặt...

“Tiểu thư Mạch Khê, cô muốn làm cái gì?”

“Đương nhiên muốn ngăn cản, anh xem đi, bọn họ quá quắt lắm rồi!”

“Mỗi nơi đều có quy củ riêng của nó, nơi này không nên ‘cường xuất đầu’ (trích từ ‘họa sự giai do cường xuất đầu’ - chuyện tai hoa đến vì xông vào đầu tiên).” Phí Dạ than nhẹ.

Mạch Khê nhìn hắn, hỏi tiếp, “Vậy nếu tôi bị bắt nạt như thế thì sao?”

Lời hẹn của hắn khiến lòng Mạch Khê trở nên ấm áp. Cô gật gật đầu, nâng bàn tay nhỏ nhắn lên vỗ vỗ nhẹ nhàng trên vai hắn, “Vậy nên, anh không thể đứng nhìn người khác bắt nạt tôi. Nếu tôi gây sự với mấy người bên trong, anh nhất định phải đánh nhau giúp tôi đó!”

Cô nói một lèo, sau đó dường như học tập mấy chị em trong phim truyền hình, nhấc một chân lên đá văng cửa phòng ra, đồng thời hét lớn hết mức...

“Các người, đều dừng tay hết lại cho tôi!”

Giọng nói thình lình vang tới khiến mấy gã đàn ông phải chú ý. Tất cả đều dừng động tác lại, ánh mắt nhất tề nhìn chằm chằm vào dáng vẻ bé nhỏ đang đứng chỗ cửa. Phí Dạ đứng sau lưng cô, hai tay dường như khá nhàn nhã khoanh lại, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống nhìn chằm chằm mấy gã đàn ông cao lớn bên trong.

Mạch Khê lúc này mới thấy rõ ràng, tổng cộng có bẩy tên đàn ông, bộ dáng thân thể khỏe mạnh, nhìn sơ qua có vẻ thể trạng bọn hắn có thể đè cô đến chết…

Phí Dạ đánh lại bọn họ nổi không?

Cô nuốt nuốt nước miếng một chút, thân mình theo bản năng hơi ưỡn ngực ra, “Các người toàn là nam nhi đại trượng phu hay là điếc mù hết rồi hả? Nhìn không ra cô ấy không tình nguyện sao?”

Mia trên sô pha thấy rõ ràng người đang đứng ở cửa là oan gia Mạch Khê, trong nhất thời ngây ngẩn cả người…

“Ai da, cô bé này từ đâu ra đây? Dáng vẻ cũng xinh đẹp lắm nha, tới đây tới đây, chơi đùa với bọn anh.” Một tên đàn ông trong đó phản ứng lại, vô cùng lưu manh mà nói.

“Đúng vậy, diện mạo cùng dáng người này, để đàn ông chết một nghìn lần cũng đáng giá, ha ha..."

Mấy gã đàn ông khác đều cười phóng đãng theo, lại nói thêm một đống mấy lời khó nghe.

Phí Dạ ở phía sau Mạch Khê đột nhiên nhíu nhanh mày, bước chân vừa muốn chuyển lại bị Mạch Khê kéo lấy, bên môi hiện lên nụ cười thần bí, rồi sửa sửa dáng vẻ phẫn nộ như ban nãy, thấp giọng nói, “Dù sao tâm tình tôi cũng không tốt, mượn bọn họ trút giận tí, đánh không lại còn có anh đỡ.”

“Tiểu thư Mạch Khê..." Phí Dạ thực không có biện pháp nào với cô.

Mạch Khê nhìn về phía mấy người đàn ông, bước lên phía trước, nhẹ nhàng cười. Nụ cười này, giống như mực loang ra trên giấy Tuyên Thành thượng hạng, khiến đám người kia đều thần hồn điên đảo.

“Tiểu mỹ nhân, em cười thật đẹp…”

Một gã đàn ông trong đó nhịn không được đưa tay muốn sờ, lại bị Mạch Khê ngăn lại, nhìn nhìn về phía Mia đang xấu hổ, “Em chơi với mấy anh, còn cô ta thì sao chứ?”

Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình Mia, dù sao bản thân bị oan gia nhìn thấy kết cục như thế này, thật rất xấu hổ.

Mấy gã đàn ông vừa nghe đến, cười vô cùng phóng đãng...

“Đương nhiên là cùng nhau chơi. Con đàn bà kia trước khi nổi tiếng bị chúng ta chơi đùa không biết bao nhiêu lần, có chút tiếng tăm thì trở mặt không quen. Đương nhiên, em mới là món chính…”

“Em là món ăn chính nha…”

Nụ cười trên mặt Mạch Khê ngày càng tươi, thậm chí còn mang theo chút giảo hoạt bên trong, vô cùng mê hoặc nói...

“Vậy...em cho các anh thêm chút bia được không?”

“Sao?”

Mấy gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Mạch Khê đột ngột cầm một chai bia trên bàn, không nói hai lời, nhắm thẳng vào đầu tên đàn ông lúc nãy động tay động chân với cô...

“Xoảng..."

Âm thanh vỡ vụn vang lên, bia trên đầu gã đàn ông không ngừng chảy xuống, những mảnh thủy tinh nhỏ sắc lẻm đâm vào, chảy ra máu tươi hòa lẫn với bia…

Đáy mắt Mạch Khê toàn là vẻ dữ dằn, nụ cười vốn có đã sớm biến mất.

Toàn bộ đều yên lặng…

Ngay sau đó lại trở nên hỗn loạn!

“Con đàn bà chết tiệt, dám đánh tao. Tao đánh chết mày..."

Tên đàn ông đầu đầy máu tươi đó hơn nửa ngày mới phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra, trong nhất thời điên không chịu được. Hắn kéo mạnh Mạch Khê, nâng tay trái lên, chuẩn bị vung mạnh xuống...

Một bàn tay lớn vô cùng có lực quặc trụ cánh tay hắn, ngay sau đó, chỉ thấy cánh tay rắn chắc kia vừa nhấc một chút, tên đàn ông giống như bao cát té ngã trên đất, nơi này cách Mạch Khê rất xa.

Là Phí Dạ, động tác của hắn nhanh nhẹn như loài báo, thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt Mạch Khê, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm sáu tên đàn ông còn lại đang chuẩn bị…

Đáy mắt Phí Dạ hiện lên vẻ sắc bén không thể nghi ngờ. Những người đàn ông toàn mùi rượu kia gần như thanh tỉnh, nhìn bạn mình bị người kia ném ra ngoài, cơn giận trong chốc lát tràn ra, nhằm về phía Phí Dạ mà đánh.

Tư thế như vậy đối với kẻ luôn trường kỳ trong xã hội đen như Phí Dạ quả thực là chuyện bình thường. Hắn nhanh nhẹn tránh thoát một gã đánh lén từ phía sau, phản đòn lại, hai cánh tay kẻ kia bị hắn hung hăng bắt lại, sau đó, thêm một cái né tránh thuần thục, chân dài lưu loát thúc mạnh ngay trên bụng của tên kia!

“A..." theo một tiếng thét thảm thiết, những tên khác đều bị Phí Dạ hạ gục...

Mạch Khê vừa xem vừa trầm trồ khen ngợi. Cô vốn cho rằng Phí Dạ sẽ không là đối thủ của mấy tên súc sinh này, không nghĩ đến Phí Dạ ra tay vừa nhanh vừa độc, còn không chờ cô có phản ứng gì, vài tên lưu manh trong đám kia đều gục cả rồi.

Thực sự là đẹp trai ngây người…

“Đồ vô dụng!”

Tên đàn ông gặp đồng bọn bị đánh cho hoa rơi nước chảy, sắc mặt vô cùng khó coi mà đứng lên. Cùng lúc đó, hắn rút ra một con dao sáng bóng bên hông, thừa dịp Phí Dạ chưa chuẩn bị liền lao tới...

“Phí Dạ, cẩn thận!” Mạch Khê nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tứng hét toáng lên.

Phí Dạ vẫn đang trong cuộc chiến, khóe mắt đảo qua ánh sáng lạnh chói kia, vừa muốn nghiêng người né, không nghĩ tới một tia sáng khác ánh lên...

“Á..."

Tiếng kêu thảm thiết xuất phát từ gã đàn ông đánh lén, nhìn kỹ mới phát hiện lòng bàn tay thô ráp của hắn đầm đìa máu tươi. Một mảnh vỡ của chai bia cắm mạnh vào lòng bàn tay hắn, khiến con dao trên tay kia cũng phải rơi xuống đất.

Phí Dạ quay đầu, nhìn thấy cảnh này, sau lại nhìn về phía Mạch Khê, thấy con ngươi cô ánh lên vẻ khoan khoái hài lòng. Cô phủi phủi bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên...

“Anh bạn cao to ơi, hôm nay đủ khiến cho anh biết cái gì gọi là ‘đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước’ nha. Ai đánh lén ai không biết được đâu?”

(bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ đợi sẵn phía sau– đại ý: lo tập trung phía trước mà quên phòng vệ phía sau hoặc người ngu dự dịnh làm chuyện gì, bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại)

Gã đàn ông bị thương như sống dậy thấy quỷ, lớn tiếng rống lên, bàn tay bị thương kia vẫn không ngừng đổ máu, “Con nhóc thối tha, mày muốn chết có phải không? Các anh em, tóm lấy con nhỏ này đánh chết cho tôi!” Hắn cô nén đau đớn toàn thân, khàn giọng mà gào thét điên cuồng.

Vài tên đàn ông kia cũng hoàn toàn nổi giận, lại xông lên một lần nữa...

Ánh mắt Phí Dạ căng thẳng, sải bước nhanh tới, kéo mạnh Mạch Khê về phía sau mình, lạnh lùng ra tay. Hung ác đánh những tên súc sinh kia. Những tiếng kêu thét một lần nữa vang lên.

Một tên khác lại ra tay đánh lén, liền bị Phí Dạ dễ dàng tránh thoát, bàn tay thô chỉ cần vươn tới, rồi đột nhiên dùng sức...

“Phí Dạ!”

Mạch Khê ở phía sau mơ hồ nhận thấy được đáy mắt Phí Dạ hiện lên ánh sáng tàn nhẫn, cực kỳ giống Lôi Dận, kinh ngạc kêu ra tiếng. Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng xương cốt gãy...

“A..." Người bị vặn gãy xương tay kia không biết là vì đau nhức hay là sợ hãi, lớn tiếng gào thét.

Mia sớm bị dọa đến sợ run, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch…

Mạch Khê cũng chấn kinh rồi.

Bạo lực mở màn, bạo lực chấm dứt…

Tám gã đàn ông cao to bị Phí Dạ đánh cho chết khiếp, mặt mũi đều bầm dập, trong đó có gãy xương đổ máu, cho đến khi đám bảo vệ chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này đều sợ tới mức mất hết hồn vía.

“Lần sau đừng cho tao thấy bọn mày xuất hiện tại đây lần nữa!”

Phí Dạ vỗ nhẹ vào bàn tay đổ máu trên người đàn ông kia, thấy hắn vẻ mặt khiếp đảm, nhẹ nhàng nhếch môi, bổ sung, “Cũng không phải lần nào cũng may mắn như vậy, có thể nhìn ánh sáng mặt trời ngày mai.”

Một câu nói đơn giản khiến hắn sợ tới mức liên tục gật đầu, giúp đỡ mấy người bạn bị thương kia vội vã chạy ra…

“Phí Dạ tiên sinh, thực xin lỗi, đã để ngài phải ra tay.”

Người quản lý mới nhận được tin tức này, vội vàng chạy tới, trên mặt toàn vẻ khẩn trương cùng sợ hãi. Người đàn ông bên cạnh Lôi Dận này, hắn đắc tội không nổi.

“Ở đây không có chuyện gì, các người lui ra đi.”

Ngữ khí Phí Dạ bình tĩnh, ra lệnh. Hắn đưa tay chỉnh cà vạt, tây trang vẫn chỉnh tề như trước không nhìn ra hắn vừa mới đánh tám tên đàn ông to lớn đến nỗi sống dở chết dở.

Quản lý liên tục gật đầu, lại nói một tiếng xin lỗi rồi lui xuống.

Phí Dạ quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt lạnh lẽo cùng dữ dằn cũng trở nên mềm mại...

“Tiểu thư Mạch Khê, cô không sao chứ?”

Khuôn mặt Mạch Khê đầy hưng phấn nhìn Phí Dạ, trong đôi mắt đẹp toàn là vẻ sùng bái, “Anh quả thực đẹp trai ngây người, tôi hâm mộ anh chết mất.”

Phí Dạ cười khổ, “Tiểu thư Mạch Khê, về sau nên nhã nhặn một chút, dù sao chuyện một cô gái lấy chai bia đập chết người truyền ra cũng không tốt.”

Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp qua con nhóc nào lại hung hăng dữ dội đến vậy. Một người nhỏ đến như vậy, lại có thể dùng mảnh vỡ của chai bia đâm xuyên tay đàn ông. Nếu Lôi tiên sinh nhìn thấy một màn này sẽ có bao nhiêu khiếp sợ đây.

Nhưng mà, nếu bị Lôi tiên sinh thấy cảnh tượng như thế này, tám người kia sẽ không còn sống mà đi ra ngoài…

Nhưng mà...cô nàng này đích xác là một con báo con!

Mạch Khê chớp mi, không cho là đúng nói, “Cái gì, tôi vừa mới nhìn hắn đánh lén anh nên mới ra tay chứ bộ. Anh bảo hắn quá đáng như vậy, khinh thường người nhỏ!”

Nói xong, cô đi đến trước mặt Mia còn chưa hoàn hồn, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, “Cô không sao chứ?”

Sắc mặt Mia có chút tiều tụy, hơi hơi sửa sang lại quần áo hỗn độn một chút. Ánh mắt cô thất thần nhìn thoáng qua Mạch Khê, cúi đầu nói, “Nếu cô muốn châm chọc tôi thì cứ tự nhiên đi.”

Mạch Khê sửng sốt, “Tôi sao lại muốn châm chọc cô? Tôi muốn chọc cô cần gì phải cứu cô chứ?”

Mia không trả lời ngay, thật lâu sau, mới vô lực nói tiếp, “Tôi không cần cô thương hại!”

“Cô…”

Mạch Khê đột nhiên đứng lên, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, đôi mắt đẹp hơi đảo, “Đúng vậy, tôi đang thương hại cô đấy, thế nào?”


/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status