Phụ nữ đói khát, không chiếm được sẽ không cam lòng, tựa như mãnh hổ xuống núi, so với đàn ông còn tham lam hơn.
Mấy ngày nay, Trương Mạn đều hẹn hò với Trương Thạc, họ tiến triển rất thuận lợi, Trương Thạc vừa lãng mạn vừa mạnh mẽ, tối nay ăn cơm còn chủ động mời cô ta nhảy một điệu.
Bước theo khúc nhạc tình tứ, hai người gần như dán chặt lấy nhau, cô ta có thể cảm nhận được một bàn tay to đang xoa nắn bên hông mình, thong thả dịch xuống phía dưới, như có như không vẽ một vòng.
Mặt anh ta gần trong gang tấc, Trương Mạn ngước mắt nhìn anh ta say đắm.
Trương Thạc cúi người, chạm nhẹ lên khóe môi cô ta.
Ánh mắt Trương Mạn đầy vẻ say mê, ghé vào bên tai anh ta thổi khí: "Đến chỗ anh hay đến chỗ em?"
Trương Thạc cười: "Tôi ở công trường, không tiện."
Trương Mạn hiểu rõ, không hỏi nhiều.
Hai người không ở lại lâu, kết thúc một điệu, vội ôm nhau rời đi.
Vừa mới bước qua cửa, Trương Mạn tiện tay ném túi xách lên trên tủ, cởi giày, tất cả đều hiểu rõ trong lòng mà không ai nói ra, hai người quấn lấy nhau.
Khó khăn đi đến ghế sô pha, khi ngã xuống, Trương Mạn thuận theo ngồi khóa chặt trên đùi anh ta, cúi người hôn anh ta.
Quần áo cô ta nửa cởi, tóc tai hỗn loạn, đôi môi đỏ tươi hé mở.
Trương Thạc không chống đỡ được, giữ cô ta lại, cười nói: "Đừng quá vội vàng, em có muốn đi tắm rửa trước hay không?"
Trương Mạn định nói không cần, nhưng dưới ánh đèn trần xanh nhạt, thấy trên môi anh ta dính son môi của mình, trông có phần buồn cười.
Cô ta cười ngây ngốc: "Anh không tắm à?"
Trương Thạc nói: "Em tắm trước đi, tôi đợi."
Trương Mạn đứng lên, vì chân đang dạng ra, cô ta không tránh được cong eo vặn mông, vừa đi vừa thoát, đến cửa phòng tắm lại quay đầu nhìn người trên sô pha, buông lỏng tay, tấm vải trên người trượt xuống dưới, bờ mông trắng nõn rơi vào trong tầm mắt anh ta.
Chờ đến khi cô ta biến mất khỏi cửa, Trương Thạc phồng mặt, biểu cảm rất khoa trương, cúi người nôn khan.
Vừa rồi anh ta không có chút phản ứng nào, thật lâu trước đây anh ta còn khuyên Du Tùng lên giường với cô ta, nhưng vừa rồi anh ta chỉ cảm thấy ghê tởm. Không khỏi nhớ tới lần bị Đặng Song trêu đùa, gần như cô ta chỉ vừa mới nhìn hai lần, lập tức đã có phản ứng.
Tim Trương Thạc run lên, nghĩ đến Đặng Song, anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời lại có chút tâm tình khó mà nói rõ.
Dường như bây giờ anh ta đã hiểu tâm trạng Du Tùng khi bị mình sai sử.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn vang lên, trên tấm kính mờ phản chiếu lên bóng dáng mờ ảo, ngực đầy đặn, mông cao ngất, đôi tay nhỏ nhắn, từ lưng xuống eo tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Trương Thạc lười nhìn, nhanh chóng đi ra cửa, lục túi xách của cô ta...
Trương Mạn còn chưa đi ra, anh ta đứng trước cửa phòng tắm gõ hai cái, tiếng nước ngừng lại, anh ta nói vọng vào trong: "Tôi có chút việc gấp phải đi trước, chúng ta hẹn sau nhé, em cứ từ từ mà tắm, lịch hẹn của chúng ta em sắp xếp đi."
Trương Mạn đứng bên trong "Này này" gọi anh ta lại, có tiếng bước chân đi lại.
Đến khi mở cửa, sớm không thấy bóng người.
Du Tùng đứng ở đầu phố đón Trương Thạc, sau khi lên xe, Trương Thạc không ngừng chửi rủa, suýt chút nữa đã đào mộ tổ tông mấy đời nhà Trương Mạn.
Du Tùng cắt ngang anh ta: "Cậu lấy được đồ chưa?"
Trương Thạc tức giận bất bình: "Anh có chút lương tâm nào không thế? Em phải đi bán sắc, anh lại ngồi mát ăn bát vàng, anh có bao giờ để ý tới cảm nhận của em không?"
Du Tùng nhìn phản ứng này của anh ta, biết việc đã thành, dập tắt điếu thuốc, khởi động xe.
Xe ô tô màu đen trong đêm khuya hóa thành một luồng gió, cửa sổ tối om không chiếu được bóng người, có ánh đèn lướt qua thân xe, tốc độ cực nhanh.
Trương Thạc lấy đồ ra ném lên kính chắn gió.
Du Tùng liếc cái hộp nhỏ một chút, không lấy, hỏi: "Không bị cô ta phát hiện chứ?"
"Không." Anh ta nói.
"Anh biết cái gì gọi là sắc đẹp trí mạng không? Cô ta sớm bị em làm cho mê mẩn, em dùng xong sẽ trả về nguyên vẹn."
"Cậu?" Du Tùng cười lạnh, thuận tiện nghiêng đầu nhìn anh ta, không kiêng nể gì cười ra tiếng.
Trương Thạc âm thầm lườm anh một cái: "Anh cười cái gì?"
Du Tùng ngừng cười, trêu chọc anh ta: "Vừa rồi tình hình chiến đấu rất kịch liệt hả?"
Trương Thạc không thể hiểu được, Du Tùng giơ tay chỉ vào bên môi anh ta, Trương Thạc bẻ kính chiếu hậu, ghé mặt lại gần, xoay phải xoay trái, chửi thề một tiếng "Đệt".
Anh ta rút một tờ giấy, dùng sức lau bên miệng, lại nói thầm: "Ả đàn bà này thật là dũng mãnh." Xoa xoa, chu đôi môi đỏ bừng, anh ta mạnh mẽ chà xát: "Mẹ nó, không biết ả đã đói khát bao lâu!"
Du Tùng không bình luận gì, phía trước có đèn đỏ, anh dừng xe lại, "Qua đoạn đường này cậu lái xe về đi."
"Vậy còn anh?"
Qua hai giây, Du Tùng nói, "Tôi đi thăm chú Tưởng."
Trương Thạc lau xong miệng, ném giấy ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Chú Tưởng tới Đại Lý mấy ngày rồi, bọn họ chung sống thế nào?"
"Không biết."
"Nhà cô ấy nhỏ như vậy, ở có tiện không?"
"Không biết."
"Bệnh của chú Tưởng có thể sống bao lâu?"
"... Không biết."
Trương Thạc liếc anh một cái, buông tiếng thở dài: "Tân Tả chịu khổ từ nhỏ, đây là chuyện lớn, tất cả đều đổ lên đầu cô ấy, chú Tưởng còn mắc căn bệnh này, anh nói xem trong lòng cô ấy dễ chịu không?"
Du Tùng nhấn ga, nhìn đằng trước chằm chằm, ánh mắt hơi rũ xuống: "... Không biết."
Trương Thạc "Hứ" một tiếng, "Tại sao cái gì anh cũng không biết vậy?"
Du Tùng không hé răng, ngày ấy tách ra, anh không có lý do để đi gặp cô, trừ việc "Không biết", anh không biết phải trả lời anh ta thế nào.
Đi qua ngã tư, Du Tùng định dừng xe, Trương Thạc nói, "Anh Du, đừng dừng, em cũng muốn qua thăm."
Du Tùng liếc anh ta một cái, nhưng không phản đối, anh tiếp tục lái, nhanh chóng đi về phía nhà Dư Nam.
9 giờ, cánh cổng đen nhà cô vẫn chưa đóng.
Bên trên hiên cửa treo một chùm đèn vàng, mấy con côn trùng nhỏ bay vòng xung quanh, hôm nay không có gió, cả sân bao phủ sắc màu ấm áp.
Du Tùng đi vào, bờ tường bên cửa sổ đặt một cái thang, trên thang có một người đang ngồi.
Mấy chậu hoa trước đây đã bị cô di chuyển vào nhà, chỉ còn lại vài cây cỏ khô héo.
Dây thường xuân bò lan ra khắp tường, theo thời gian, hiện ra một màu xanh biếc.
Du Tùng đút hai tay vào trong túi, đứng ngoài cửa nhìn một lát.
Người đó ngồi trên cao, rốt cuộc cũng quay đầu lại, cô sửng sốt: "Muộn như vậy rồi, sao anh lại tới đây?"
Du Tùng đối diện với cặp mắt kia, tựa như ảo giác, cô ngồi một mình trong sân nhỏ trống trải, bóng dáng có vẻ đơn.
Dư Nam thấy anh không nói lời nào, lại hỏi thêm một câu: "Anh tìm em có việc gì không?" Cô nói qua quýt: "Em đang bận, anh phải đợi một lát."
Du Tùng lạnh tanh: "Em suy nghĩ nhiều, anh tới thăm chú Tưởng."
"..."
Dư Nam tự mình đa tình, quay đầu lại mặc kệ anh.
Một ngày hè qua đi, dây thường xuân trên tường phát triển xanh um tươi tốt, tuy phiến lá xanh vàng xen kẽ, nhưng lại căng tràn sức sống, cành quấn quanh, không ngừng leo lên trên.
Một lúc sau, Dư Nam cúi người xuống phía dưới, khoé mắt liếc qua một người, cô quay đầu lại, Du Tùng vẫn đứng tại chỗ nhìn lên trên.
Dư Nam nói: "Anh không tìm ông ấy à? Ông ấy ở bên trong."
Ánh mắt Du Tùng di chuyển, xụ mặt, bước vào nhà.
Dư Nam nhìn chằm chằm vị trí anh vừa đứng đến ngẩn người, lại có người đi vào, loé qua tầm mắt cô, Trương Thạc hấp tấp vội vã, tay xách mấy túi nilon, bên trong có các loại hoa quả.
Trương Thạc nhếch miệng cười, hô lớn một tiếng: "Em gái Tân Tả!"
Cô cạn lời, quay đầu lại: "Tôi là Dư Nam."
Trương Thạc lập tức sửa miệng, gọi lại một lần: "Em gái Nam!"
Dư Nam run lên, cả người rét run, "Anh đừng làm người khác ghê tởm."
Từ khi biết thân phận Dư Nam, thái độ của Trương Thạc quay phắt ba trăm độ, trước đây thì sợ cô, tránh cô như tránh tà, bây giờ lại thân thiết, nói chuyện nhẹ nhàng, cố gắng kết thân, động tí lại gọi cô là em gái.
Dư Nam tùy ý nói: "Anh cũng tới thăm ông ấy à? Ông ấy ở bên trong."
Trương Thạc nghĩ một lát, ngẩng đầu: "Cô đang làm gì thế?"
Dư Nam nói bừa: "Làm cỏ."
"Trong đấy có cỏ à?"
"Có."
"Cô nhìn thấy không?"
"Thấy."
"Tôi giúp cô nhé?"
"Không cần đâu."
"Vậy tôi giữ thang cho cô?"
"..."
Dư Nam không nói lời nào, Trương Thạc hậm hực, xách túi đi vào nhà.
Cô dùng kéo cắt tỉa nhánh cây thường xuân bên khung cửa sổ, cành cây rơi xuống mắc trên dây thừng, nhìn một chút, lại tỉa phần lá vàng khô khốc đi, cuối cùng, thật sự không có việc gì để làm, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm lá cây đến ngây người.
Không lâu sau, Du Tùng đi ra, ánh mắt cô nhìn xuống, Du Tùng nói: "Em xuống đây, anh có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì?"
Du Tùng đứng bên dưới ngước mắt nhìn cô, ánh đèn mờ chiếu lên khuôn mặt anh, mờ nhạt ít ỏi, chợt có cảm giác tang thương.
Anh nhìn cô, nói "Trương Thạc lấy được chìa khoá văn phòng của Trương Mạn và Thiệu Thục Mẫn, sau đó sẽ phải để lại vị trí cũ. Cậu ta am hiểu máy tính, định tìm cơ hội cài theo dõi, em vào xem đi."
Dư Nam cúi đầu không nói, không biết đang nghĩ gì.
Du Tùng: "Anh đang nói chuyện với em đấy."
Dư Nam khẽ "Ừ" một tiếng, cô xoay người, dẫm lên cầu thang bước xuống.
Cây thang có tổng cộng mười bậc, xà ngang làm bằng sắt, tớ bằng ngón cái, dùng lâu rồi, lớp thiếc bên trong lộ ra, bóng loáng không có lực cản.
"Thật ra các anh..." Cô mải nói chuyện, không tập trung, chân dẫm hụt, xuống liền hai bậc, vừa mới đứng vững, Du Tùng lao lên đến nâng hông cô.
"... Không cần phải nhúng tay vào chuyện Lữ Xương Dân, tự em có thể giải quyết được."
Lời nói bật thốt lên, không thu lại được.
Khi cô nói lời này, một nửa trọng lượng cơ thể còn đang ở trên tay anh, nhất thời không tìm được thăng bằng, cả cơ thể dựa vào anh.
Dưới chân Dư Nam còn chừa một bậc cầu thang, đứng bên trên, đúng lúc cao bằng anh, cô định lấy lại thăng bằng, phía sau chợt truyền đến tiếng cười nhạo.
Sau đó, chỉ cảm thấy hông nhẹ tênh, anh buông tay, cơ thể không còn trọng lực, Dư Nam nện mông xuống mặt đất.
Cô hét lên một tiếng, vị trí không quá cao, ngã xuống dưới cũng không đến mức đau, nhưng lại làm cô giật mình một chút.
Cô ngẩng đầu lườm anh, Du Tùng từ trên cao nhìn xuống: "Kiểu của em gọi là giả ma giết lừa đúng không?"
Dư Nam cắn chặt môi, hừ một tiếng: "Chính anh thừa nhận mình là lừa, vậy em không có lời nào để nói."
Du Tùng cúi người, bàn tay to bóp má cô, cổ bị nhấc cao, vừa dài vừa yếu ớt.
Hai người dựa gần nhau, có hơi thở phả lên mặt cô, anh nghiến răng: "Đúng vậy, anh là lừa, còn là lừa đang sống."
"Em biết lừa đang sống có gì lợi hại nhất không?" Anh cười một cái, "Chớ chọc ông đây tức giận, đến lúc đó ông sẽ làm chết em, mặc kệ em có bằng lòng hay không."
Du Tùng ném mặt cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Đi được vài bước lại dừng lại. Cửa tối tăm, một nửa cơ thể anh chìm trong bóng tối, nhưng vẫn cao lớn cường tráng như trước, gần như che khuất cánh cửa.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng mờ ảo.
Thật lâu sau.
"Chuyện của anh và gã không liên quan đến em, không riêng gã, còn cả Lưu "sẹo", cho dù không phải vì em, thì cũng là vì mười bảy năm."
"Xong chuyện này..." Anh mở miệng, ngữ điệu trịnh trọng đến lạ.
Một cơn gió khẽ thổi qua, dây thường xuân trên đầu tường lay động, vài chiếc lá khô rụng bay giữa không trung.
Gió thổi đến trong tích tắc, trong sân nhỏ chỉ còn tiếng xào xạc.
Giọng nói thê lương của anh vang lên khe khẽ sau lưng, "Kết thúc chuyện này, anh sẽ về Tế Nam."
Lá rơi, gió thổi, anh xoay người, không quay đầu lại, biến mất trong bóng đêm.
Hết chương 50
Lời editor: Sang năm mới rồi, tớ xin chúc mọi người và gia đình năm mới vui vẻ, có thêm nhiều niềm vui trong cuộc sống và thành đạt trong sự nghiệp ạ ^^ Happy New Year ^^
Mấy ngày nay, Trương Mạn đều hẹn hò với Trương Thạc, họ tiến triển rất thuận lợi, Trương Thạc vừa lãng mạn vừa mạnh mẽ, tối nay ăn cơm còn chủ động mời cô ta nhảy một điệu.
Bước theo khúc nhạc tình tứ, hai người gần như dán chặt lấy nhau, cô ta có thể cảm nhận được một bàn tay to đang xoa nắn bên hông mình, thong thả dịch xuống phía dưới, như có như không vẽ một vòng.
Mặt anh ta gần trong gang tấc, Trương Mạn ngước mắt nhìn anh ta say đắm.
Trương Thạc cúi người, chạm nhẹ lên khóe môi cô ta.
Ánh mắt Trương Mạn đầy vẻ say mê, ghé vào bên tai anh ta thổi khí: "Đến chỗ anh hay đến chỗ em?"
Trương Thạc cười: "Tôi ở công trường, không tiện."
Trương Mạn hiểu rõ, không hỏi nhiều.
Hai người không ở lại lâu, kết thúc một điệu, vội ôm nhau rời đi.
Vừa mới bước qua cửa, Trương Mạn tiện tay ném túi xách lên trên tủ, cởi giày, tất cả đều hiểu rõ trong lòng mà không ai nói ra, hai người quấn lấy nhau.
Khó khăn đi đến ghế sô pha, khi ngã xuống, Trương Mạn thuận theo ngồi khóa chặt trên đùi anh ta, cúi người hôn anh ta.
Quần áo cô ta nửa cởi, tóc tai hỗn loạn, đôi môi đỏ tươi hé mở.
Trương Thạc không chống đỡ được, giữ cô ta lại, cười nói: "Đừng quá vội vàng, em có muốn đi tắm rửa trước hay không?"
Trương Mạn định nói không cần, nhưng dưới ánh đèn trần xanh nhạt, thấy trên môi anh ta dính son môi của mình, trông có phần buồn cười.
Cô ta cười ngây ngốc: "Anh không tắm à?"
Trương Thạc nói: "Em tắm trước đi, tôi đợi."
Trương Mạn đứng lên, vì chân đang dạng ra, cô ta không tránh được cong eo vặn mông, vừa đi vừa thoát, đến cửa phòng tắm lại quay đầu nhìn người trên sô pha, buông lỏng tay, tấm vải trên người trượt xuống dưới, bờ mông trắng nõn rơi vào trong tầm mắt anh ta.
Chờ đến khi cô ta biến mất khỏi cửa, Trương Thạc phồng mặt, biểu cảm rất khoa trương, cúi người nôn khan.
Vừa rồi anh ta không có chút phản ứng nào, thật lâu trước đây anh ta còn khuyên Du Tùng lên giường với cô ta, nhưng vừa rồi anh ta chỉ cảm thấy ghê tởm. Không khỏi nhớ tới lần bị Đặng Song trêu đùa, gần như cô ta chỉ vừa mới nhìn hai lần, lập tức đã có phản ứng.
Tim Trương Thạc run lên, nghĩ đến Đặng Song, anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời lại có chút tâm tình khó mà nói rõ.
Dường như bây giờ anh ta đã hiểu tâm trạng Du Tùng khi bị mình sai sử.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn vang lên, trên tấm kính mờ phản chiếu lên bóng dáng mờ ảo, ngực đầy đặn, mông cao ngất, đôi tay nhỏ nhắn, từ lưng xuống eo tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Trương Thạc lười nhìn, nhanh chóng đi ra cửa, lục túi xách của cô ta...
Trương Mạn còn chưa đi ra, anh ta đứng trước cửa phòng tắm gõ hai cái, tiếng nước ngừng lại, anh ta nói vọng vào trong: "Tôi có chút việc gấp phải đi trước, chúng ta hẹn sau nhé, em cứ từ từ mà tắm, lịch hẹn của chúng ta em sắp xếp đi."
Trương Mạn đứng bên trong "Này này" gọi anh ta lại, có tiếng bước chân đi lại.
Đến khi mở cửa, sớm không thấy bóng người.
Du Tùng đứng ở đầu phố đón Trương Thạc, sau khi lên xe, Trương Thạc không ngừng chửi rủa, suýt chút nữa đã đào mộ tổ tông mấy đời nhà Trương Mạn.
Du Tùng cắt ngang anh ta: "Cậu lấy được đồ chưa?"
Trương Thạc tức giận bất bình: "Anh có chút lương tâm nào không thế? Em phải đi bán sắc, anh lại ngồi mát ăn bát vàng, anh có bao giờ để ý tới cảm nhận của em không?"
Du Tùng nhìn phản ứng này của anh ta, biết việc đã thành, dập tắt điếu thuốc, khởi động xe.
Xe ô tô màu đen trong đêm khuya hóa thành một luồng gió, cửa sổ tối om không chiếu được bóng người, có ánh đèn lướt qua thân xe, tốc độ cực nhanh.
Trương Thạc lấy đồ ra ném lên kính chắn gió.
Du Tùng liếc cái hộp nhỏ một chút, không lấy, hỏi: "Không bị cô ta phát hiện chứ?"
"Không." Anh ta nói.
"Anh biết cái gì gọi là sắc đẹp trí mạng không? Cô ta sớm bị em làm cho mê mẩn, em dùng xong sẽ trả về nguyên vẹn."
"Cậu?" Du Tùng cười lạnh, thuận tiện nghiêng đầu nhìn anh ta, không kiêng nể gì cười ra tiếng.
Trương Thạc âm thầm lườm anh một cái: "Anh cười cái gì?"
Du Tùng ngừng cười, trêu chọc anh ta: "Vừa rồi tình hình chiến đấu rất kịch liệt hả?"
Trương Thạc không thể hiểu được, Du Tùng giơ tay chỉ vào bên môi anh ta, Trương Thạc bẻ kính chiếu hậu, ghé mặt lại gần, xoay phải xoay trái, chửi thề một tiếng "Đệt".
Anh ta rút một tờ giấy, dùng sức lau bên miệng, lại nói thầm: "Ả đàn bà này thật là dũng mãnh." Xoa xoa, chu đôi môi đỏ bừng, anh ta mạnh mẽ chà xát: "Mẹ nó, không biết ả đã đói khát bao lâu!"
Du Tùng không bình luận gì, phía trước có đèn đỏ, anh dừng xe lại, "Qua đoạn đường này cậu lái xe về đi."
"Vậy còn anh?"
Qua hai giây, Du Tùng nói, "Tôi đi thăm chú Tưởng."
Trương Thạc lau xong miệng, ném giấy ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Chú Tưởng tới Đại Lý mấy ngày rồi, bọn họ chung sống thế nào?"
"Không biết."
"Nhà cô ấy nhỏ như vậy, ở có tiện không?"
"Không biết."
"Bệnh của chú Tưởng có thể sống bao lâu?"
"... Không biết."
Trương Thạc liếc anh một cái, buông tiếng thở dài: "Tân Tả chịu khổ từ nhỏ, đây là chuyện lớn, tất cả đều đổ lên đầu cô ấy, chú Tưởng còn mắc căn bệnh này, anh nói xem trong lòng cô ấy dễ chịu không?"
Du Tùng nhấn ga, nhìn đằng trước chằm chằm, ánh mắt hơi rũ xuống: "... Không biết."
Trương Thạc "Hứ" một tiếng, "Tại sao cái gì anh cũng không biết vậy?"
Du Tùng không hé răng, ngày ấy tách ra, anh không có lý do để đi gặp cô, trừ việc "Không biết", anh không biết phải trả lời anh ta thế nào.
Đi qua ngã tư, Du Tùng định dừng xe, Trương Thạc nói, "Anh Du, đừng dừng, em cũng muốn qua thăm."
Du Tùng liếc anh ta một cái, nhưng không phản đối, anh tiếp tục lái, nhanh chóng đi về phía nhà Dư Nam.
9 giờ, cánh cổng đen nhà cô vẫn chưa đóng.
Bên trên hiên cửa treo một chùm đèn vàng, mấy con côn trùng nhỏ bay vòng xung quanh, hôm nay không có gió, cả sân bao phủ sắc màu ấm áp.
Du Tùng đi vào, bờ tường bên cửa sổ đặt một cái thang, trên thang có một người đang ngồi.
Mấy chậu hoa trước đây đã bị cô di chuyển vào nhà, chỉ còn lại vài cây cỏ khô héo.
Dây thường xuân bò lan ra khắp tường, theo thời gian, hiện ra một màu xanh biếc.
Du Tùng đút hai tay vào trong túi, đứng ngoài cửa nhìn một lát.
Người đó ngồi trên cao, rốt cuộc cũng quay đầu lại, cô sửng sốt: "Muộn như vậy rồi, sao anh lại tới đây?"
Du Tùng đối diện với cặp mắt kia, tựa như ảo giác, cô ngồi một mình trong sân nhỏ trống trải, bóng dáng có vẻ đơn.
Dư Nam thấy anh không nói lời nào, lại hỏi thêm một câu: "Anh tìm em có việc gì không?" Cô nói qua quýt: "Em đang bận, anh phải đợi một lát."
Du Tùng lạnh tanh: "Em suy nghĩ nhiều, anh tới thăm chú Tưởng."
"..."
Dư Nam tự mình đa tình, quay đầu lại mặc kệ anh.
Một ngày hè qua đi, dây thường xuân trên tường phát triển xanh um tươi tốt, tuy phiến lá xanh vàng xen kẽ, nhưng lại căng tràn sức sống, cành quấn quanh, không ngừng leo lên trên.
Một lúc sau, Dư Nam cúi người xuống phía dưới, khoé mắt liếc qua một người, cô quay đầu lại, Du Tùng vẫn đứng tại chỗ nhìn lên trên.
Dư Nam nói: "Anh không tìm ông ấy à? Ông ấy ở bên trong."
Ánh mắt Du Tùng di chuyển, xụ mặt, bước vào nhà.
Dư Nam nhìn chằm chằm vị trí anh vừa đứng đến ngẩn người, lại có người đi vào, loé qua tầm mắt cô, Trương Thạc hấp tấp vội vã, tay xách mấy túi nilon, bên trong có các loại hoa quả.
Trương Thạc nhếch miệng cười, hô lớn một tiếng: "Em gái Tân Tả!"
Cô cạn lời, quay đầu lại: "Tôi là Dư Nam."
Trương Thạc lập tức sửa miệng, gọi lại một lần: "Em gái Nam!"
Dư Nam run lên, cả người rét run, "Anh đừng làm người khác ghê tởm."
Từ khi biết thân phận Dư Nam, thái độ của Trương Thạc quay phắt ba trăm độ, trước đây thì sợ cô, tránh cô như tránh tà, bây giờ lại thân thiết, nói chuyện nhẹ nhàng, cố gắng kết thân, động tí lại gọi cô là em gái.
Dư Nam tùy ý nói: "Anh cũng tới thăm ông ấy à? Ông ấy ở bên trong."
Trương Thạc nghĩ một lát, ngẩng đầu: "Cô đang làm gì thế?"
Dư Nam nói bừa: "Làm cỏ."
"Trong đấy có cỏ à?"
"Có."
"Cô nhìn thấy không?"
"Thấy."
"Tôi giúp cô nhé?"
"Không cần đâu."
"Vậy tôi giữ thang cho cô?"
"..."
Dư Nam không nói lời nào, Trương Thạc hậm hực, xách túi đi vào nhà.
Cô dùng kéo cắt tỉa nhánh cây thường xuân bên khung cửa sổ, cành cây rơi xuống mắc trên dây thừng, nhìn một chút, lại tỉa phần lá vàng khô khốc đi, cuối cùng, thật sự không có việc gì để làm, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm lá cây đến ngây người.
Không lâu sau, Du Tùng đi ra, ánh mắt cô nhìn xuống, Du Tùng nói: "Em xuống đây, anh có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì?"
Du Tùng đứng bên dưới ngước mắt nhìn cô, ánh đèn mờ chiếu lên khuôn mặt anh, mờ nhạt ít ỏi, chợt có cảm giác tang thương.
Anh nhìn cô, nói "Trương Thạc lấy được chìa khoá văn phòng của Trương Mạn và Thiệu Thục Mẫn, sau đó sẽ phải để lại vị trí cũ. Cậu ta am hiểu máy tính, định tìm cơ hội cài theo dõi, em vào xem đi."
Dư Nam cúi đầu không nói, không biết đang nghĩ gì.
Du Tùng: "Anh đang nói chuyện với em đấy."
Dư Nam khẽ "Ừ" một tiếng, cô xoay người, dẫm lên cầu thang bước xuống.
Cây thang có tổng cộng mười bậc, xà ngang làm bằng sắt, tớ bằng ngón cái, dùng lâu rồi, lớp thiếc bên trong lộ ra, bóng loáng không có lực cản.
"Thật ra các anh..." Cô mải nói chuyện, không tập trung, chân dẫm hụt, xuống liền hai bậc, vừa mới đứng vững, Du Tùng lao lên đến nâng hông cô.
"... Không cần phải nhúng tay vào chuyện Lữ Xương Dân, tự em có thể giải quyết được."
Lời nói bật thốt lên, không thu lại được.
Khi cô nói lời này, một nửa trọng lượng cơ thể còn đang ở trên tay anh, nhất thời không tìm được thăng bằng, cả cơ thể dựa vào anh.
Dưới chân Dư Nam còn chừa một bậc cầu thang, đứng bên trên, đúng lúc cao bằng anh, cô định lấy lại thăng bằng, phía sau chợt truyền đến tiếng cười nhạo.
Sau đó, chỉ cảm thấy hông nhẹ tênh, anh buông tay, cơ thể không còn trọng lực, Dư Nam nện mông xuống mặt đất.
Cô hét lên một tiếng, vị trí không quá cao, ngã xuống dưới cũng không đến mức đau, nhưng lại làm cô giật mình một chút.
Cô ngẩng đầu lườm anh, Du Tùng từ trên cao nhìn xuống: "Kiểu của em gọi là giả ma giết lừa đúng không?"
Dư Nam cắn chặt môi, hừ một tiếng: "Chính anh thừa nhận mình là lừa, vậy em không có lời nào để nói."
Du Tùng cúi người, bàn tay to bóp má cô, cổ bị nhấc cao, vừa dài vừa yếu ớt.
Hai người dựa gần nhau, có hơi thở phả lên mặt cô, anh nghiến răng: "Đúng vậy, anh là lừa, còn là lừa đang sống."
"Em biết lừa đang sống có gì lợi hại nhất không?" Anh cười một cái, "Chớ chọc ông đây tức giận, đến lúc đó ông sẽ làm chết em, mặc kệ em có bằng lòng hay không."
Du Tùng ném mặt cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Đi được vài bước lại dừng lại. Cửa tối tăm, một nửa cơ thể anh chìm trong bóng tối, nhưng vẫn cao lớn cường tráng như trước, gần như che khuất cánh cửa.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng mờ ảo.
Thật lâu sau.
"Chuyện của anh và gã không liên quan đến em, không riêng gã, còn cả Lưu "sẹo", cho dù không phải vì em, thì cũng là vì mười bảy năm."
"Xong chuyện này..." Anh mở miệng, ngữ điệu trịnh trọng đến lạ.
Một cơn gió khẽ thổi qua, dây thường xuân trên đầu tường lay động, vài chiếc lá khô rụng bay giữa không trung.
Gió thổi đến trong tích tắc, trong sân nhỏ chỉ còn tiếng xào xạc.
Giọng nói thê lương của anh vang lên khe khẽ sau lưng, "Kết thúc chuyện này, anh sẽ về Tế Nam."
Lá rơi, gió thổi, anh xoay người, không quay đầu lại, biến mất trong bóng đêm.
Hết chương 50
Lời editor: Sang năm mới rồi, tớ xin chúc mọi người và gia đình năm mới vui vẻ, có thêm nhiều niềm vui trong cuộc sống và thành đạt trong sự nghiệp ạ ^^ Happy New Year ^^
/68
|