Bàn tay nam tính vuốt nhẹ trên bờ vai trần mềm mại, L yêu thương ngắm nhìn Đông Nghi đang nghĩ ngợi điều gì đó, ngón tay di chuyên lên chóp mũi kiêu kỳ búng nhẹ một cái.
"Ở bên tôi mà em suy nghĩ về ai khác thế?"
Đông Nghi nắm lấy ngón tay của anh đang định chơi đùa với bên má của mình kéo xuống, ánh mắt ấm ức nhìn L: "Còn không phải vì anh sao? Tôi vẫn luôn đặt dấu chấm hỏi anh là ai? Vì sao lại muốn dùng cách thức đó để lại ấn tượng với tôi?"
L nheo mắt nhìn khuôn mặt vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng cho suy nghĩ của cô, anh mỉm cười đáp: "Nếu khó nghĩ quá thì bỏ qua đi, chuyện đó không vội."
"Chỉ có anh cảm thấy không vội thôi, anh có biết nó có ý nghĩa như thế nào với tôi không?"
L bước xuống giường mặc lại quần áo, tấm lưng rộng của anh đang hướng về phía Đông Nghi, tầm mắt nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng tròn treo lơ lửng ngoài trời đêm đang tỏa ra ánh sáng thanh dịu xinh đẹp.
"Lần sau hãy đến ngôi nhà ấy, ngôi nhà tân hôn của em làm tôi không được thoải mái lắm."
Đông Nghi cau mày bất mãn, mỗi lần anh xuất hiện cô nào có sự chuẩn bị, là anh tự ý làm càn còn nói gì nữa chứ >.<
L lướt ngang qua chiếc giường nơi Đông Nghi đang nằm, cơ thể xinh đẹp không mặc gì chỉ đắp hờ chiếc chăn dày bao phủ, đáy mắt anh chợt sáng lên nghĩ ra cách muốn trêu chọc cô lần nữa.
"Tối nay chồng của em không về nhà thật à?"
Đông Nghi trở mình nằm sấp xuống khép mi mắt lại, hôm nay có vài người bạn của Hoàng Phong rủ anh ta đi chơi rồi, sớm lắm cũng trưa mai mới về nhà. Cô lười biếng nói: "Còn không phải anh đã điều tra rất kỹ mới đến đây sao?"
L nhún vai: "Tôi chỉ là tùy tiện đến thôi, nhìn biểu hiện nhiệt tình của em không e ngại gì nên tôi đoán vậy."
Đông Nghi đã quen với những lời nói bông đùa của anh, cô lờ nó đi chọn cách im lặng.
L mỉm cười nhìn Đông Nghi lần cuối, những bước chân vững vàng sải nhanh rời khỏi phòng, bên trong rất nhanh chìm vào thanh tĩnh.
Trải qua một hồi lâu, khi Đông Nghi đã lim dim chìm vào giấc ngủ, cánh cửa phòng chợt bật mở lần nữa. Là người rất dễ bị đánh thức, Đông Nghi giật mình quay đầu nhìn ra cửa, mi mắt mệt mỏi nhướng lên, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông loạng choạng bước vào phòng mang theo mùi rượu nồng nặc phảng phất khiến cô sững sốt, sắc mặt tối sầm lại vội kéo cao tấm chăn lên tận cổ, sao anh ta lại về đây vào giờ này?
"Hoàng Phong..."
Hoàng Phong với khuôn mặt ngà ngà say, hai bên má đỏ lên bước đến bên giường, bước chân không biết vô tình hay cố ý giẫm ngay phải chiếc áo của Đông Nghi còn ở dưới đất. Đông Nghi dù nhìn thấy nhưng cũng không dám có thái độ nào, cô gần như nín thở theo những bước chân ngày càng gần giường hơn của anh.
"Anh uống nhiều rượu quá..."
Anh đưa tay lên lắc nhẹ, bờ môi cong lên nụ cười giả lả không tự nhiên, anh ngồi luôn xuống giường bên cạnh cô, giọng lèm bèm với mùi rượu thoang thoảng bay vào khứu giác Đông Nghi làm cô có chút khó chịu, nhưng giờ phút này cô quan tâm đến lời nói của người đàn ông trước mặt hơn: "Sao hôm nay em mặc mát mẻ thế?"
"Anh say rồi, mau vào rửa mặt đi!"-Đông Nghi thót tim, trống ngực đập liên hồi bên trong, cảm giác giống như bản thân ăn vụng bị bắt tại trận, vừa sợ sệt vừa xấu hổ. Đồng ý cô và anh kết hôn là giả, nhưng để Hoàng Phong nhìn thấy cảnh tượng này cô không muốn chút nào. Vẫn là tại cái tên L kia gây chuyện.
Hoàng Phong kê gối ngay ngắn rồi nằm luôn xuống nệm, thoải mái nhắm mắt lại: "Tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước đây..."
Đông Nghi giật nhẹ người khi cánh tay bị anh kéo nằm xuống cùng, hiện tại trên người cô không mặc gì ngoài chiếc chăn che đậy, nếu anh thừa lúc uống say mà làm loạn không phải cô sẽ chết chắc sao? Còn bị mang tiếng dụ dỗ anh nữa.
Suy nghĩ sâu xa của cô cũng không được bao lâu khi hơi thở nam tính nồng đượm của anh phả nhẹ lên da mặt mình, Đông Nghi cổ họng khẽ nuốt xuống nhìn anh đã hoàn toàn say ngủ, im lặng chờ đợi thêm một lúc mới thở phào một cái. Dọa cô một trận sợ chết khiếp rồi.
Con ngươi sâu thẳm mơ hồ phản chiếu nét mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, Đông Nghi biết Hoàng Phong là một người có khuôn mặt ưa nhìn nếu không gọi là mỹ nam, bởi vì trước nay cô không xem trọng vấn đề tình cảm nam nữ nên cũng không để ý đến những chuyện này.
"Nếu không phải vì bảo vệ sự nghiệp và chỗ đứng của chúng ta, tôi và anh đã không kết hôn với nhau rồi."
Đông Nghi thở nhẹ ra, cô toan ngồi dậy bước xuống giường thì bỗng nhiên bàn tay rắn chắc mang theo hơi nóng bỏng rát vòng qua kéo sát chiếc eo nhỏ nhắn của cô về phía mình, vô tình để khuôn mặt cô chạm vào lồng ngực cứng cáp của anh. Bởi vì quá bất ngờ, Đông Nghi không có chút phản ứng nào, chỉ cảm giác đầu óc hoàn toàn trống rỗng, những nơi tiếp xúc hình thành loại cảm giác tê dại quen thuộc.
Nguy rồi, nguy rồi, chẳng lẽ với những người đàn ông từng tiếp xúc điều có cảm giác giống nhau hết sao?
Đông Nghi thản thốt thầm nghĩ. Ở Cơ thể của người chồng hờ này mang theo chút gì đó thân quen giống như cô đã từng trải qua cùng L, nó khiến Đông Nghi nhất thời lúng túng không biết phân biệt đâu là đúng, đâu là sai nữa...
"Ở bên tôi mà em suy nghĩ về ai khác thế?"
Đông Nghi nắm lấy ngón tay của anh đang định chơi đùa với bên má của mình kéo xuống, ánh mắt ấm ức nhìn L: "Còn không phải vì anh sao? Tôi vẫn luôn đặt dấu chấm hỏi anh là ai? Vì sao lại muốn dùng cách thức đó để lại ấn tượng với tôi?"
L nheo mắt nhìn khuôn mặt vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng cho suy nghĩ của cô, anh mỉm cười đáp: "Nếu khó nghĩ quá thì bỏ qua đi, chuyện đó không vội."
"Chỉ có anh cảm thấy không vội thôi, anh có biết nó có ý nghĩa như thế nào với tôi không?"
L bước xuống giường mặc lại quần áo, tấm lưng rộng của anh đang hướng về phía Đông Nghi, tầm mắt nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng tròn treo lơ lửng ngoài trời đêm đang tỏa ra ánh sáng thanh dịu xinh đẹp.
"Lần sau hãy đến ngôi nhà ấy, ngôi nhà tân hôn của em làm tôi không được thoải mái lắm."
Đông Nghi cau mày bất mãn, mỗi lần anh xuất hiện cô nào có sự chuẩn bị, là anh tự ý làm càn còn nói gì nữa chứ >.<
L lướt ngang qua chiếc giường nơi Đông Nghi đang nằm, cơ thể xinh đẹp không mặc gì chỉ đắp hờ chiếc chăn dày bao phủ, đáy mắt anh chợt sáng lên nghĩ ra cách muốn trêu chọc cô lần nữa.
"Tối nay chồng của em không về nhà thật à?"
Đông Nghi trở mình nằm sấp xuống khép mi mắt lại, hôm nay có vài người bạn của Hoàng Phong rủ anh ta đi chơi rồi, sớm lắm cũng trưa mai mới về nhà. Cô lười biếng nói: "Còn không phải anh đã điều tra rất kỹ mới đến đây sao?"
L nhún vai: "Tôi chỉ là tùy tiện đến thôi, nhìn biểu hiện nhiệt tình của em không e ngại gì nên tôi đoán vậy."
Đông Nghi đã quen với những lời nói bông đùa của anh, cô lờ nó đi chọn cách im lặng.
L mỉm cười nhìn Đông Nghi lần cuối, những bước chân vững vàng sải nhanh rời khỏi phòng, bên trong rất nhanh chìm vào thanh tĩnh.
Trải qua một hồi lâu, khi Đông Nghi đã lim dim chìm vào giấc ngủ, cánh cửa phòng chợt bật mở lần nữa. Là người rất dễ bị đánh thức, Đông Nghi giật mình quay đầu nhìn ra cửa, mi mắt mệt mỏi nhướng lên, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông loạng choạng bước vào phòng mang theo mùi rượu nồng nặc phảng phất khiến cô sững sốt, sắc mặt tối sầm lại vội kéo cao tấm chăn lên tận cổ, sao anh ta lại về đây vào giờ này?
"Hoàng Phong..."
Hoàng Phong với khuôn mặt ngà ngà say, hai bên má đỏ lên bước đến bên giường, bước chân không biết vô tình hay cố ý giẫm ngay phải chiếc áo của Đông Nghi còn ở dưới đất. Đông Nghi dù nhìn thấy nhưng cũng không dám có thái độ nào, cô gần như nín thở theo những bước chân ngày càng gần giường hơn của anh.
"Anh uống nhiều rượu quá..."
Anh đưa tay lên lắc nhẹ, bờ môi cong lên nụ cười giả lả không tự nhiên, anh ngồi luôn xuống giường bên cạnh cô, giọng lèm bèm với mùi rượu thoang thoảng bay vào khứu giác Đông Nghi làm cô có chút khó chịu, nhưng giờ phút này cô quan tâm đến lời nói của người đàn ông trước mặt hơn: "Sao hôm nay em mặc mát mẻ thế?"
"Anh say rồi, mau vào rửa mặt đi!"-Đông Nghi thót tim, trống ngực đập liên hồi bên trong, cảm giác giống như bản thân ăn vụng bị bắt tại trận, vừa sợ sệt vừa xấu hổ. Đồng ý cô và anh kết hôn là giả, nhưng để Hoàng Phong nhìn thấy cảnh tượng này cô không muốn chút nào. Vẫn là tại cái tên L kia gây chuyện.
Hoàng Phong kê gối ngay ngắn rồi nằm luôn xuống nệm, thoải mái nhắm mắt lại: "Tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước đây..."
Đông Nghi giật nhẹ người khi cánh tay bị anh kéo nằm xuống cùng, hiện tại trên người cô không mặc gì ngoài chiếc chăn che đậy, nếu anh thừa lúc uống say mà làm loạn không phải cô sẽ chết chắc sao? Còn bị mang tiếng dụ dỗ anh nữa.
Suy nghĩ sâu xa của cô cũng không được bao lâu khi hơi thở nam tính nồng đượm của anh phả nhẹ lên da mặt mình, Đông Nghi cổ họng khẽ nuốt xuống nhìn anh đã hoàn toàn say ngủ, im lặng chờ đợi thêm một lúc mới thở phào một cái. Dọa cô một trận sợ chết khiếp rồi.
Con ngươi sâu thẳm mơ hồ phản chiếu nét mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, Đông Nghi biết Hoàng Phong là một người có khuôn mặt ưa nhìn nếu không gọi là mỹ nam, bởi vì trước nay cô không xem trọng vấn đề tình cảm nam nữ nên cũng không để ý đến những chuyện này.
"Nếu không phải vì bảo vệ sự nghiệp và chỗ đứng của chúng ta, tôi và anh đã không kết hôn với nhau rồi."
Đông Nghi thở nhẹ ra, cô toan ngồi dậy bước xuống giường thì bỗng nhiên bàn tay rắn chắc mang theo hơi nóng bỏng rát vòng qua kéo sát chiếc eo nhỏ nhắn của cô về phía mình, vô tình để khuôn mặt cô chạm vào lồng ngực cứng cáp của anh. Bởi vì quá bất ngờ, Đông Nghi không có chút phản ứng nào, chỉ cảm giác đầu óc hoàn toàn trống rỗng, những nơi tiếp xúc hình thành loại cảm giác tê dại quen thuộc.
Nguy rồi, nguy rồi, chẳng lẽ với những người đàn ông từng tiếp xúc điều có cảm giác giống nhau hết sao?
Đông Nghi thản thốt thầm nghĩ. Ở Cơ thể của người chồng hờ này mang theo chút gì đó thân quen giống như cô đã từng trải qua cùng L, nó khiến Đông Nghi nhất thời lúng túng không biết phân biệt đâu là đúng, đâu là sai nữa...
/100
|