Hai người làm cái gì mà ồn vậy? Bảo My ngồi trong phòng nghe cô bạn của mình la om sòm ngoài kia, liền chạy ra nhắc nhở.
Mình xin lỗi! Khả Ngân bỏ Hồ Quang Hiếu ra, chạy lại chỗ Bảo My hối lỗi. Hồ Quang Hiếu thấy em gái đi ra liền dùng bộ mặt hớn hở: My, Ngân có thai rồi, được ba tuần rồi! Bảo My nghe vậy liền vui mừng: Vậy sao? Chúc mừng hai người nha! Em được làm cô rồi! Mặc dù nói như vậy nhưng Bảo My chỉ nở nụ cười gượng gạo, gương mặt không có chút vui nào. Hai người nhìn vậy cũng đoán được nguyên do: Thiên chưa tỉnh lại sao? Đáp lại lời hỏi thăm của anh trai là cái lắc đầu đầy buồn bã của cô em gái.
Hai người về trước đi! Em ở lại đây chăm sóc anh ấy. Bảo My khẽ cười, cố để hai người không phải lo lắng. Em về thay quần áo trước đi! Trên váy em còn dính máu của Thiên của đó, gương mặt phờ phạc, nó tỉnh dậy cũng không muốn thấy bộ dạng này của em. Vậy được rồi, em về nhà tắm rửa.
**
Các ngón tay bắt đầu cử động, đôi mắt dần mở ra, ánh sáng dần len vào trong mắt. Duy Thiên định đưa tay lên che đi ánh sáng liền phát hiện bên cạnh có người, tay liền không động nữa mà ngắm nhìn nữ nhân đang say giấc bên giường. Định bụng ngồi dậy nhưng động vào vết thương liền nhíu mày, cơ thể rung mạnh khiến Bảo My thức giấc.
Anh tỉnh rồi sao? Để em gọi bác sĩ. Bảo My nhanh tay bấm nút ngay đầu giường rồi đỡ Duy Thiên ngồi dậy: Anh có thấy đau lắm không? Có khó chịu ở đâu không? Những câu hỏi dồn dập liên tục dội vào màng nhĩ của Duy Thiên nhưng lại khiến anh cực kỳ vui vẻ bởi vì... cô đang lo lắng cho anh!
Nước... Bảo My lon ton đứng dậy lấy nước cho anh, còn tận tình lấy thìa đút anh từng miếng một khiến khuôn mặt Duy Thiên rạng rỡ hẳn.
Cậu ấy đang hồi phục rất tốt. Khoảng vài ngày nữa là có thể xuất viện.
Cảm ơn bác sĩ!
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Bảo My khẽ ngồi xuống bên cạnh anh: Sao anh lại đỡ đạn cho em chứ? Duy Thiên nghe cô hỏi vậy, chỉ khẽ cười, cầm bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn của cô lên, áp lên ngực trái của mình: Nếu anh bị thương thì chỉ bị đau chỗ đó thôi, dần sẽ khỏi nhưng nếu em bị thương, chỗ này của anh sẽ rất đau, nó sẽ không lành nhanh đâu.
Sao em lại không biết anh giỏi thả thính như vậy chứ? Ngồi nhìn nhau cả buổi trời, hai đôi mắt, bốn mắt nhìn nhau không chớp, trong lòng mỗi người, ngọn lửa mãnh liệt nay lại càng mãnh liệt hơn.
Từ ngoài vào trong của anh, em còn chưa thấy chỗ nào nữa chứ? Duy Thiên cố tình hỏi trêu cô và quả thật cô đỏ mặt thật, quay sang lườm anh một cái rõ mạnh rồi bước ra khỏi phòng. Để lại một nụ cười sảng khoái ở lại phía trong.
Mình xin lỗi! Khả Ngân bỏ Hồ Quang Hiếu ra, chạy lại chỗ Bảo My hối lỗi. Hồ Quang Hiếu thấy em gái đi ra liền dùng bộ mặt hớn hở: My, Ngân có thai rồi, được ba tuần rồi! Bảo My nghe vậy liền vui mừng: Vậy sao? Chúc mừng hai người nha! Em được làm cô rồi! Mặc dù nói như vậy nhưng Bảo My chỉ nở nụ cười gượng gạo, gương mặt không có chút vui nào. Hai người nhìn vậy cũng đoán được nguyên do: Thiên chưa tỉnh lại sao? Đáp lại lời hỏi thăm của anh trai là cái lắc đầu đầy buồn bã của cô em gái.
Hai người về trước đi! Em ở lại đây chăm sóc anh ấy. Bảo My khẽ cười, cố để hai người không phải lo lắng. Em về thay quần áo trước đi! Trên váy em còn dính máu của Thiên của đó, gương mặt phờ phạc, nó tỉnh dậy cũng không muốn thấy bộ dạng này của em. Vậy được rồi, em về nhà tắm rửa.
**
Các ngón tay bắt đầu cử động, đôi mắt dần mở ra, ánh sáng dần len vào trong mắt. Duy Thiên định đưa tay lên che đi ánh sáng liền phát hiện bên cạnh có người, tay liền không động nữa mà ngắm nhìn nữ nhân đang say giấc bên giường. Định bụng ngồi dậy nhưng động vào vết thương liền nhíu mày, cơ thể rung mạnh khiến Bảo My thức giấc.
Anh tỉnh rồi sao? Để em gọi bác sĩ. Bảo My nhanh tay bấm nút ngay đầu giường rồi đỡ Duy Thiên ngồi dậy: Anh có thấy đau lắm không? Có khó chịu ở đâu không? Những câu hỏi dồn dập liên tục dội vào màng nhĩ của Duy Thiên nhưng lại khiến anh cực kỳ vui vẻ bởi vì... cô đang lo lắng cho anh!
Nước... Bảo My lon ton đứng dậy lấy nước cho anh, còn tận tình lấy thìa đút anh từng miếng một khiến khuôn mặt Duy Thiên rạng rỡ hẳn.
Cậu ấy đang hồi phục rất tốt. Khoảng vài ngày nữa là có thể xuất viện.
Cảm ơn bác sĩ!
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Bảo My khẽ ngồi xuống bên cạnh anh: Sao anh lại đỡ đạn cho em chứ? Duy Thiên nghe cô hỏi vậy, chỉ khẽ cười, cầm bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn của cô lên, áp lên ngực trái của mình: Nếu anh bị thương thì chỉ bị đau chỗ đó thôi, dần sẽ khỏi nhưng nếu em bị thương, chỗ này của anh sẽ rất đau, nó sẽ không lành nhanh đâu.
Sao em lại không biết anh giỏi thả thính như vậy chứ? Ngồi nhìn nhau cả buổi trời, hai đôi mắt, bốn mắt nhìn nhau không chớp, trong lòng mỗi người, ngọn lửa mãnh liệt nay lại càng mãnh liệt hơn.
Từ ngoài vào trong của anh, em còn chưa thấy chỗ nào nữa chứ? Duy Thiên cố tình hỏi trêu cô và quả thật cô đỏ mặt thật, quay sang lườm anh một cái rõ mạnh rồi bước ra khỏi phòng. Để lại một nụ cười sảng khoái ở lại phía trong.
/53
|