Lúc Lâm Hồi thức dậy thì trời đã sáng.
Anh mơ mơ màng màng mở mắt, nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng một người: Anh gối lên tay Hạ Kiến Sơn, ôm chặt lấy hắn; tay Hạ Kiến Sơn vòng sau lưng anh, hai người không mặc gì dán sát vào nhau.
Mấy năm nay sinh hoạt của Lâm Hồi rất có quy luật, dù hôm trước mệt mỏi đến đâu thì đồng hồ sinh học vẫn đánh thức anh vào sáng sớm hôm sau đúng giờ. Nhưng giờ phút này, khi anh ý thức được tình cảnh trước mắt là thế nào thì hận không thể cứ thế mà thiếp đi luôn. May là Hạ Kiến Sơn chưa dậy, nếu không thật sự anh không biết câu đầu tiên nên nói cái gì. Anh đang suy nghĩ nên dậy thế nào để không đánh thức Hạ Kiến Sơn thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại.
Điện thoại đổ chuông được mấy giây thì Lâm Hồi cảm thấy người bên cạnh hơi nhúc nhích, hình như Hạ Kiến Sơn muốn giữ tư thế này mà nhận cuộc gọi, nhưng không thành công. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng rút tay ra, bàn tay ấm áp sau lưng cũng rời đi. Động tác của Hạ Kiến Sơn kéo theo hơi lạnh, Lâm Hồi rụt vai theo bản năng, Hạ Kiến Sơn thấy thế thì dém chăn lại.
“Alo…” Có lẽ do mới thức giấc nên giọng Hạ Kiến Sơn hơi không rõ ràng, không trầm thấp bình tĩnh như ngày thường.
“Lão Hạ, cậu còn chưa dậy? Giờ này không phải cậu đang chạy bộ à?”
Có lẽ sợ ảnh hưởng đến người bên cạnh nên Hạ Kiến Sơn hạ giọng: “Dậy rồi, sao thế?”
“Đừng quên tối nay sang chỗ tôi dùng bữa, tôi nói này, cậu đi công tác lâu lắm rồi đấy, nhà hàng của tôi khai trương rồi cậu mới về.”
“Ừ, biết rồi.”
“Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, giờ tôi nhắn cho Lâm Hồi…”
“Không cần.” Hạ Kiến Sơn ngắt lời, “Không cần phiền như thế, tôi sẽ báo với em ấy.”
“… Ờ, tùy cậu. Bảy giờ tối đấy, đến sớm một chút, cúp máy nhé.”
Hạ Kiến Sơn cúp máy, quay về ôm Lâm Hồi. Lâm Hồi cố gắng hô hấp đều đều, giả vờ mình vẫn ngủ say, kết quả không được mấy giây thì có tiếng cười truyền tới từ đỉnh đầu, theo sau là giọng Hạ Kiến Sơn: “Cần anh xin nghỉ giúp em không?”
Lâm Hồi cứng người, vẫn liều mạng giả vờ làm đà điểu, từ chối trả lời vấn đề của tổng giám đốc.
Dáng vẻ trợ lý Lâm bịt tai trộm chuông quá đáng yêu, Hạ Kiến Sơn nhịn không được lại gần hôn một cái, sau đó rời giường, để lại Lâm Hồi mặt đỏ bừng trong chăn. Chờ Hạ Kiến Sơn đi, Lâm Hồi mới mở mắt, vểnh tai nghe động tĩnh từ phòng bên cạnh: Hạ Kiến Sơn đánh răng rửa mặt, Hạ Kiến Sơn tắm rửa, Hạ Kiến Sơn còn vào phòng bếp làm gì đó… Một lúc sau, đương sự đã mặc chỉnh tề quay lại, ngồi xuống cạnh mép giường, nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Lát nữa anh về nhà một chuyến, sau đó đi thẳng đến công ty.”
Không có ai đáp lại.
“Hôm nay nghỉ nhé?”
Vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Kiến Sơn mỉm cười, đang định đứng dậy thì bị Lâm Hồi nắm chặt tay. Hạ Kiến Sơn nhìn qua, Lâm Hồi quay lưng về phía hắn, chui cả người vào chăn. Một lát sau, tiếng nói truyền ra từ trong chăn: “Buổi chiều em đi làm.” Dường như muốn che giấu gì đó, Lâm Hồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bữa sáng anh nấu gì đấy?”
Hạ Kiến Sơn cười đáp: “Anh tìm mãi không thấy gạo nên hâm nóng sữa, luộc trứng và ngô, em dậy thì nhớ ăn.”
Lâm Hồi không hé răng, nhưng tay nắm lấy Hạ Kiến Sơn không chịu buông: “Anh… sẽ không biến mất chứ?”
Hạ Kiến Sơn nắm lấy tay anh, nói bằng giọng trấn an: “Trợ lý Lâm, anh chờ em ở công ty.”
Một lúc lâu sau, Lâm Hồi mới nói nhỏ: “Ừm.”
…
Buổi chiều, Lâm Hồi đến công ty, quả nhiên muộn năm phút. Đêm qua sau khi xong việc, Hạ Kiến Sơn ôm anh đi tắm, còn rửa sạch bên dưới, nhưng eo vẫn nhức mỏi vô cùng, vì thế cả buổi sáng đều nằm trên giường, cứ thế bỏ lỡ thời gian. Anh mới ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Annie và Triệu Hiểu Hiểu. Annie nhìn thấy anh thì cầm một chồng tài liệu đi theo sau, vừa đi vừa nói: “Trợ lý Lâm, anh bị tôi bắt gặp lần thứ hai rồi đấy.”
Lâm Hồi nghe vậy thì liếc Annie. Trước khi đi anh đã tắm một lần, lọn tóc và khóe mắt hơi ướt át, cả người nhìn qua thiếu một chút đoan chính và thêm vài nét phong tình.
Annie lập tức “Oa”: “Trợ lý Lâm hôm nay khang khác!”
Bàn tay đang mở cửa của Lâm Hồi chợt dừng lại: “Khác chỗ nào?”
Annie suy nghĩ một lát: “Xuân ý dạt dào!”
“Annie, bây giờ là mùa đông.” Lâm Hồi nhại lại giọng điệu của Annie rồi tiến vào văn phòng.
“Chẹp, lát nữa tôi phải đi hớt lẻo mới được, bông hoa thứ hai của Vạn Trúc chúng ta khả năng có chủ rồi.”
Cách nói này khiến Lâm Hồi cảm thấy buồn cười: “Bông hoa thứ nhất là ai?”
“Sếp Hạ chứ sao!”
“… Ồ…” Lâm Hồi nghẹn lời,“Đúng rồi, anh ấy trong văn phòng à?”
“Đúng vậy, sếp Hạ mới dùng bữa với người bên phía ngân hàng, vừa quay về sớm hơn anh mười phút thì phải.”
Lâm Hồi cạn lời: Nghĩa là anh ấy nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Annie ở cửa?
Lâm Hồi đã định đến công ty sẽ gặp Hạ Kiến Sơn thảo luận mấy dự án gần đây, nhưng Hạ Kiến Sơn có cuộc hẹn đột xuất, lùi cuộc họp định kỳ xuống buổi chiều, nên anh quyết định sẽ bàn lại sau.
Hai giờ ba mươi phút, Triệu Hiểu Hiểu gọi cho Lâm Hồi, Lâm Hồi đi vào thì phát hiện chỉ thiếu mỗi anh: Tốp năm tốp ba đang nói chuyện, có người xem điện thoại, có người đang chuẩn bị trước. Mà người đàn ông mấy tiếng trước còn chung chăn với anh hiện đang ngồi ở ghế trung tâm, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn anh đi từng bước đến bên cạnh và ngồi xuống.
Cuộc họp chính thức bắt đầu…
Không thể không nói, “mở họp” là phát minh nhàm chán nhất của nhân loại. Lâm Hồi ở Vạn Trúc ngần ấy năm, ngoài cuộc họp riêng giữa anh và Hạ Kiến Sơn thì các cuộc họp lớn nhỏ hàng tháng, hàng quý đều không thể tập trung toàn bộ quá trình. Đặc biệt là đầu sỏ gây tội luôn ngồi ở vị trí trung tâm. Lâm Hồi nghĩ thầm, nếu cuộc họp là tai nạn lao động, thì sự tham gia của Hạ Kiến Sơn miễn cưỡng xem như khoản bồi thường.
Hôm nay không phải ngoại lệ, cuộc họp chưa bắt đầu được bao lâu thì Lâm Hồi đã không kiềm chế được mà nhìn Hạ Kiến Sơn, chỉ là mỗi khi nhìn về phía hắn, anh đều phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Sau khi ánh mắt chạm nhau vô số lần, Lâm Hồi dứt khoát giơ tay chống đầu: Anh không bao giờ nhìn nữa. Đúng là gặp quỷ, không biết do Hạ Kiến Sơn nhạy bén hay động thái của mình quá lớn mà lần nào cũng bị bắt tại trận.
Bên kia, sau khi bắt gặp Lâm Hồi lén nhìn mình vô số lần, Hạ Kiến Sơn buồn cười, không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ các cuộc họp trước đây Lâm Hồi đều nhìn mình như vậy? Mặc kệ có đúng như thế hay không thì ánh mắt không thể che giấu kia của Lâm Hồi vẫn khiến trái tim Hạ Kiến Sơn ấm áp. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Hồi.
Hạ Kiến Sơn: “Đang nhìn gì đấy?”
Lúc Lâm Hồi nhận được tin nhắn thì Hạ Kiến Sơn đang cùng phó tổng giám đốc Tôn Khánh trao đổi tiến độ của giai đoạn sau, biểu cảm nghiêm túc đến nỗi không nhìn ra mười giây trước hắn còn làm việc riêng. Lâm Hồi vừa chột dạ vì bị vạch trần vừa nghi ngờ mình quấy nhiễu trạng thái làm việc của Hạ Kiến Sơn nên dứt khoát úp điện thoại, mãi đến khi cuộc họp kết thúc vẫn chưa trả lời.
Cuộc họp kết thúc, Lâm Hồi theo Hạ Kiến Sơn về phòng.
Tuy Lâm Hồi mang theo ý nghĩ muốn thảo luận công việc mới tiến vào nhưng trong giây phút cửa phòng đóng lại, mặt anh lại ửng hồng. Anh lấy lại tính chuyên nghiệp, mở miệng với giọng điệu việc công xử theo phép công: “Em đã xem báo cáo dự án bên phía Phan Tân Niên, em cảm thấy tình hình cụ thể vẫn nên xem xét ý kiến của lãnh đạo địa phương, nhưng Phong Thành rất nhỏ, không có sản nghiệp có ưu thế đặc biệt, trước mắt hơi khó giải quyết cũng như không dễ thực hiện, sếp Hạ, anh thấy thế nào?”
Hạ Kiến Sơn dựa vào bàn làm việc, đôi tay chống lên mặt bàn, nhìn Lâm Hồi một lát, bỗng nhiên nói: “Anh muốn hôn em.”
Mặt Lâm Hồi đỏ bừng.
Anh mất một khoảng thời gian mới bình tĩnh lại, trả lời lắp bắp: “… Anh, anh không thể như thế…”
Hạ Kiến Sơn: “Là em hỏi anh thấy thế nào.”
Lâm Hồi muốn dập tắt bầu không khí kì dị này: “Sếp Hạ, hiện tại là giờ làm việc, đây là nơi làm việc, anh không thể như thế, không thích hợp.”
Lâm Hồi rất nghiêm túc, nhưng mỗi biểu cảm, giọng nói, cái cau mày của anh, đôi môi lúc đóng lúc mở, còn có đường cong dọc theo cổ biến mất sau lớp quần áo… không có cái nào là không hấp dẫn Hạ Kiến Sơn.
Hắn không thể rời mắt khỏi Lâm Hồi.
“Gọi anh là Hạ Kiến Sơn, hiện tại chỉ có hai chúng ta, gọi tên anh.”
Lâm Hồi im lặng, sau đó nói nhỏ: “Hạ Kiến Sơn, đây là sai.”
Hạ Kiến Sơn đứng dậy, thong thả bước đến gần, ánh mắt vẫn nhìn anh chăm chú. Ánh mắt nóng bỏng quá mức khiến Lâm Hồi như động vật nhỏ hoảng sợ, nhịn không được lùi về sau, lưng chạm vào cánh cửa.
Không còn đường lui.
Lâm Hồi nghĩ: Không được, mình nói không sai, không được chột dạ. Anh ngẩng đầu, mím môi, cố chấp đối diện với Hạ Kiến Sơn.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, phát ra tiếng vừa như than thở vừa như nỉ non: “Trợ lý Lâm…”
Ánh mắt hắn chuyển xuống đôi môi Lâm Hồi, sau đó quay về đôi mắt: Lúc Lâm Hồi nghiêm túc, ánh mắt anh luôn sáng ngời, khiến người ta không nỡ rời đi. Hạ Kiến Sơn cúi đầu hôn đuôi mắt anh, thì thầm: “Em phải biết rằng tổng giám đốc cũng có lúc phạm sai lầm.”
Rõ ràng đã trải qua một đêm tuyệt vời với Lâm Hồi, nhưng Hạ Kiến Sơn vẫn cảm thấy không đủ – chia xa một buổi sáng là quá lâu, nếu không phải đã hẹn người ta thì đại khái hắn đã nghỉ phép để tiếp tục nằm trên giường với Lâm Hồi.
Đây là một việc khó mà tưởng tượng nổi.
Ngay cả Hạ Kiến Sơn còn không ngờ sẽ có ngày anh để ý đến Lâm Hồi hơn cả công việc. Đó không phải bởi một lần ngoài ý muốn hay hiệu ứng sinh ra trong mấy ngày ngắn ngủi, đây là ngày này qua tháng nọ dần thẩm thấu, tích lũy, sau đó bùng nổ.
Bọn họ hấp dẫn và khát khao lẫn nhau một cách mãnh liệt.
Không cần nói cũng không cần nghe gì hết, ngôn ngữ đã trở nên xa xôi, tất cả là lãng phí thời gian. Hạ Kiến Sơn cắn hầu kết Lâm Hồi, liếm láp nốt ruồi nơi đầu vai, tay đáp lên vành tai anh, rồi lướt xuống lưng, hông. Lâm Hồi ôm chặt lấy hắn, nức nở tiếp nhận tình yêu hắn mang đến, sau đó để lại từng dấu vết trên người anh.
Tình yêu như bật lửa khơi dậy dục vọng từ nội tâm và cơ thể. Từ khi Hạ Kiến Sơn ý thức được tình cảm của mình đối với Lâm Hồi thì hắn đã hiểu trong câu chuyện của riêng hắn, chỉ có một kết cục duy nhất – đó là “Lâm Hồi”. Hiện tại hắn muốn thêm tình yêu vào mỗi trang của cuộc đời.
“So với dự án kia thì anh có một dự án mới, chỉ có em chịu trách nhiệm được, hơn nữa em phải tự quản lý, theo dõi và giám sát toàn bộ quá trình, có được không?” Hạ Kiến Sơn nói.
Biểu cảm Lâm Hồi lập tức trở nên nghiêm nghị: “Là gì?”
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi, lại cúi người: “… Yêu đương với Hạ Kiến Sơn.”
Anh mơ mơ màng màng mở mắt, nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng một người: Anh gối lên tay Hạ Kiến Sơn, ôm chặt lấy hắn; tay Hạ Kiến Sơn vòng sau lưng anh, hai người không mặc gì dán sát vào nhau.
Mấy năm nay sinh hoạt của Lâm Hồi rất có quy luật, dù hôm trước mệt mỏi đến đâu thì đồng hồ sinh học vẫn đánh thức anh vào sáng sớm hôm sau đúng giờ. Nhưng giờ phút này, khi anh ý thức được tình cảnh trước mắt là thế nào thì hận không thể cứ thế mà thiếp đi luôn. May là Hạ Kiến Sơn chưa dậy, nếu không thật sự anh không biết câu đầu tiên nên nói cái gì. Anh đang suy nghĩ nên dậy thế nào để không đánh thức Hạ Kiến Sơn thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại.
Điện thoại đổ chuông được mấy giây thì Lâm Hồi cảm thấy người bên cạnh hơi nhúc nhích, hình như Hạ Kiến Sơn muốn giữ tư thế này mà nhận cuộc gọi, nhưng không thành công. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng rút tay ra, bàn tay ấm áp sau lưng cũng rời đi. Động tác của Hạ Kiến Sơn kéo theo hơi lạnh, Lâm Hồi rụt vai theo bản năng, Hạ Kiến Sơn thấy thế thì dém chăn lại.
“Alo…” Có lẽ do mới thức giấc nên giọng Hạ Kiến Sơn hơi không rõ ràng, không trầm thấp bình tĩnh như ngày thường.
“Lão Hạ, cậu còn chưa dậy? Giờ này không phải cậu đang chạy bộ à?”
Có lẽ sợ ảnh hưởng đến người bên cạnh nên Hạ Kiến Sơn hạ giọng: “Dậy rồi, sao thế?”
“Đừng quên tối nay sang chỗ tôi dùng bữa, tôi nói này, cậu đi công tác lâu lắm rồi đấy, nhà hàng của tôi khai trương rồi cậu mới về.”
“Ừ, biết rồi.”
“Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, giờ tôi nhắn cho Lâm Hồi…”
“Không cần.” Hạ Kiến Sơn ngắt lời, “Không cần phiền như thế, tôi sẽ báo với em ấy.”
“… Ờ, tùy cậu. Bảy giờ tối đấy, đến sớm một chút, cúp máy nhé.”
Hạ Kiến Sơn cúp máy, quay về ôm Lâm Hồi. Lâm Hồi cố gắng hô hấp đều đều, giả vờ mình vẫn ngủ say, kết quả không được mấy giây thì có tiếng cười truyền tới từ đỉnh đầu, theo sau là giọng Hạ Kiến Sơn: “Cần anh xin nghỉ giúp em không?”
Lâm Hồi cứng người, vẫn liều mạng giả vờ làm đà điểu, từ chối trả lời vấn đề của tổng giám đốc.
Dáng vẻ trợ lý Lâm bịt tai trộm chuông quá đáng yêu, Hạ Kiến Sơn nhịn không được lại gần hôn một cái, sau đó rời giường, để lại Lâm Hồi mặt đỏ bừng trong chăn. Chờ Hạ Kiến Sơn đi, Lâm Hồi mới mở mắt, vểnh tai nghe động tĩnh từ phòng bên cạnh: Hạ Kiến Sơn đánh răng rửa mặt, Hạ Kiến Sơn tắm rửa, Hạ Kiến Sơn còn vào phòng bếp làm gì đó… Một lúc sau, đương sự đã mặc chỉnh tề quay lại, ngồi xuống cạnh mép giường, nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Lát nữa anh về nhà một chuyến, sau đó đi thẳng đến công ty.”
Không có ai đáp lại.
“Hôm nay nghỉ nhé?”
Vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Kiến Sơn mỉm cười, đang định đứng dậy thì bị Lâm Hồi nắm chặt tay. Hạ Kiến Sơn nhìn qua, Lâm Hồi quay lưng về phía hắn, chui cả người vào chăn. Một lát sau, tiếng nói truyền ra từ trong chăn: “Buổi chiều em đi làm.” Dường như muốn che giấu gì đó, Lâm Hồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bữa sáng anh nấu gì đấy?”
Hạ Kiến Sơn cười đáp: “Anh tìm mãi không thấy gạo nên hâm nóng sữa, luộc trứng và ngô, em dậy thì nhớ ăn.”
Lâm Hồi không hé răng, nhưng tay nắm lấy Hạ Kiến Sơn không chịu buông: “Anh… sẽ không biến mất chứ?”
Hạ Kiến Sơn nắm lấy tay anh, nói bằng giọng trấn an: “Trợ lý Lâm, anh chờ em ở công ty.”
Một lúc lâu sau, Lâm Hồi mới nói nhỏ: “Ừm.”
…
Buổi chiều, Lâm Hồi đến công ty, quả nhiên muộn năm phút. Đêm qua sau khi xong việc, Hạ Kiến Sơn ôm anh đi tắm, còn rửa sạch bên dưới, nhưng eo vẫn nhức mỏi vô cùng, vì thế cả buổi sáng đều nằm trên giường, cứ thế bỏ lỡ thời gian. Anh mới ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Annie và Triệu Hiểu Hiểu. Annie nhìn thấy anh thì cầm một chồng tài liệu đi theo sau, vừa đi vừa nói: “Trợ lý Lâm, anh bị tôi bắt gặp lần thứ hai rồi đấy.”
Lâm Hồi nghe vậy thì liếc Annie. Trước khi đi anh đã tắm một lần, lọn tóc và khóe mắt hơi ướt át, cả người nhìn qua thiếu một chút đoan chính và thêm vài nét phong tình.
Annie lập tức “Oa”: “Trợ lý Lâm hôm nay khang khác!”
Bàn tay đang mở cửa của Lâm Hồi chợt dừng lại: “Khác chỗ nào?”
Annie suy nghĩ một lát: “Xuân ý dạt dào!”
“Annie, bây giờ là mùa đông.” Lâm Hồi nhại lại giọng điệu của Annie rồi tiến vào văn phòng.
“Chẹp, lát nữa tôi phải đi hớt lẻo mới được, bông hoa thứ hai của Vạn Trúc chúng ta khả năng có chủ rồi.”
Cách nói này khiến Lâm Hồi cảm thấy buồn cười: “Bông hoa thứ nhất là ai?”
“Sếp Hạ chứ sao!”
“… Ồ…” Lâm Hồi nghẹn lời,“Đúng rồi, anh ấy trong văn phòng à?”
“Đúng vậy, sếp Hạ mới dùng bữa với người bên phía ngân hàng, vừa quay về sớm hơn anh mười phút thì phải.”
Lâm Hồi cạn lời: Nghĩa là anh ấy nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Annie ở cửa?
Lâm Hồi đã định đến công ty sẽ gặp Hạ Kiến Sơn thảo luận mấy dự án gần đây, nhưng Hạ Kiến Sơn có cuộc hẹn đột xuất, lùi cuộc họp định kỳ xuống buổi chiều, nên anh quyết định sẽ bàn lại sau.
Hai giờ ba mươi phút, Triệu Hiểu Hiểu gọi cho Lâm Hồi, Lâm Hồi đi vào thì phát hiện chỉ thiếu mỗi anh: Tốp năm tốp ba đang nói chuyện, có người xem điện thoại, có người đang chuẩn bị trước. Mà người đàn ông mấy tiếng trước còn chung chăn với anh hiện đang ngồi ở ghế trung tâm, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn anh đi từng bước đến bên cạnh và ngồi xuống.
Cuộc họp chính thức bắt đầu…
Không thể không nói, “mở họp” là phát minh nhàm chán nhất của nhân loại. Lâm Hồi ở Vạn Trúc ngần ấy năm, ngoài cuộc họp riêng giữa anh và Hạ Kiến Sơn thì các cuộc họp lớn nhỏ hàng tháng, hàng quý đều không thể tập trung toàn bộ quá trình. Đặc biệt là đầu sỏ gây tội luôn ngồi ở vị trí trung tâm. Lâm Hồi nghĩ thầm, nếu cuộc họp là tai nạn lao động, thì sự tham gia của Hạ Kiến Sơn miễn cưỡng xem như khoản bồi thường.
Hôm nay không phải ngoại lệ, cuộc họp chưa bắt đầu được bao lâu thì Lâm Hồi đã không kiềm chế được mà nhìn Hạ Kiến Sơn, chỉ là mỗi khi nhìn về phía hắn, anh đều phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Sau khi ánh mắt chạm nhau vô số lần, Lâm Hồi dứt khoát giơ tay chống đầu: Anh không bao giờ nhìn nữa. Đúng là gặp quỷ, không biết do Hạ Kiến Sơn nhạy bén hay động thái của mình quá lớn mà lần nào cũng bị bắt tại trận.
Bên kia, sau khi bắt gặp Lâm Hồi lén nhìn mình vô số lần, Hạ Kiến Sơn buồn cười, không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ các cuộc họp trước đây Lâm Hồi đều nhìn mình như vậy? Mặc kệ có đúng như thế hay không thì ánh mắt không thể che giấu kia của Lâm Hồi vẫn khiến trái tim Hạ Kiến Sơn ấm áp. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Hồi.
Hạ Kiến Sơn: “Đang nhìn gì đấy?”
Lúc Lâm Hồi nhận được tin nhắn thì Hạ Kiến Sơn đang cùng phó tổng giám đốc Tôn Khánh trao đổi tiến độ của giai đoạn sau, biểu cảm nghiêm túc đến nỗi không nhìn ra mười giây trước hắn còn làm việc riêng. Lâm Hồi vừa chột dạ vì bị vạch trần vừa nghi ngờ mình quấy nhiễu trạng thái làm việc của Hạ Kiến Sơn nên dứt khoát úp điện thoại, mãi đến khi cuộc họp kết thúc vẫn chưa trả lời.
Cuộc họp kết thúc, Lâm Hồi theo Hạ Kiến Sơn về phòng.
Tuy Lâm Hồi mang theo ý nghĩ muốn thảo luận công việc mới tiến vào nhưng trong giây phút cửa phòng đóng lại, mặt anh lại ửng hồng. Anh lấy lại tính chuyên nghiệp, mở miệng với giọng điệu việc công xử theo phép công: “Em đã xem báo cáo dự án bên phía Phan Tân Niên, em cảm thấy tình hình cụ thể vẫn nên xem xét ý kiến của lãnh đạo địa phương, nhưng Phong Thành rất nhỏ, không có sản nghiệp có ưu thế đặc biệt, trước mắt hơi khó giải quyết cũng như không dễ thực hiện, sếp Hạ, anh thấy thế nào?”
Hạ Kiến Sơn dựa vào bàn làm việc, đôi tay chống lên mặt bàn, nhìn Lâm Hồi một lát, bỗng nhiên nói: “Anh muốn hôn em.”
Mặt Lâm Hồi đỏ bừng.
Anh mất một khoảng thời gian mới bình tĩnh lại, trả lời lắp bắp: “… Anh, anh không thể như thế…”
Hạ Kiến Sơn: “Là em hỏi anh thấy thế nào.”
Lâm Hồi muốn dập tắt bầu không khí kì dị này: “Sếp Hạ, hiện tại là giờ làm việc, đây là nơi làm việc, anh không thể như thế, không thích hợp.”
Lâm Hồi rất nghiêm túc, nhưng mỗi biểu cảm, giọng nói, cái cau mày của anh, đôi môi lúc đóng lúc mở, còn có đường cong dọc theo cổ biến mất sau lớp quần áo… không có cái nào là không hấp dẫn Hạ Kiến Sơn.
Hắn không thể rời mắt khỏi Lâm Hồi.
“Gọi anh là Hạ Kiến Sơn, hiện tại chỉ có hai chúng ta, gọi tên anh.”
Lâm Hồi im lặng, sau đó nói nhỏ: “Hạ Kiến Sơn, đây là sai.”
Hạ Kiến Sơn đứng dậy, thong thả bước đến gần, ánh mắt vẫn nhìn anh chăm chú. Ánh mắt nóng bỏng quá mức khiến Lâm Hồi như động vật nhỏ hoảng sợ, nhịn không được lùi về sau, lưng chạm vào cánh cửa.
Không còn đường lui.
Lâm Hồi nghĩ: Không được, mình nói không sai, không được chột dạ. Anh ngẩng đầu, mím môi, cố chấp đối diện với Hạ Kiến Sơn.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, phát ra tiếng vừa như than thở vừa như nỉ non: “Trợ lý Lâm…”
Ánh mắt hắn chuyển xuống đôi môi Lâm Hồi, sau đó quay về đôi mắt: Lúc Lâm Hồi nghiêm túc, ánh mắt anh luôn sáng ngời, khiến người ta không nỡ rời đi. Hạ Kiến Sơn cúi đầu hôn đuôi mắt anh, thì thầm: “Em phải biết rằng tổng giám đốc cũng có lúc phạm sai lầm.”
Rõ ràng đã trải qua một đêm tuyệt vời với Lâm Hồi, nhưng Hạ Kiến Sơn vẫn cảm thấy không đủ – chia xa một buổi sáng là quá lâu, nếu không phải đã hẹn người ta thì đại khái hắn đã nghỉ phép để tiếp tục nằm trên giường với Lâm Hồi.
Đây là một việc khó mà tưởng tượng nổi.
Ngay cả Hạ Kiến Sơn còn không ngờ sẽ có ngày anh để ý đến Lâm Hồi hơn cả công việc. Đó không phải bởi một lần ngoài ý muốn hay hiệu ứng sinh ra trong mấy ngày ngắn ngủi, đây là ngày này qua tháng nọ dần thẩm thấu, tích lũy, sau đó bùng nổ.
Bọn họ hấp dẫn và khát khao lẫn nhau một cách mãnh liệt.
Không cần nói cũng không cần nghe gì hết, ngôn ngữ đã trở nên xa xôi, tất cả là lãng phí thời gian. Hạ Kiến Sơn cắn hầu kết Lâm Hồi, liếm láp nốt ruồi nơi đầu vai, tay đáp lên vành tai anh, rồi lướt xuống lưng, hông. Lâm Hồi ôm chặt lấy hắn, nức nở tiếp nhận tình yêu hắn mang đến, sau đó để lại từng dấu vết trên người anh.
Tình yêu như bật lửa khơi dậy dục vọng từ nội tâm và cơ thể. Từ khi Hạ Kiến Sơn ý thức được tình cảm của mình đối với Lâm Hồi thì hắn đã hiểu trong câu chuyện của riêng hắn, chỉ có một kết cục duy nhất – đó là “Lâm Hồi”. Hiện tại hắn muốn thêm tình yêu vào mỗi trang của cuộc đời.
“So với dự án kia thì anh có một dự án mới, chỉ có em chịu trách nhiệm được, hơn nữa em phải tự quản lý, theo dõi và giám sát toàn bộ quá trình, có được không?” Hạ Kiến Sơn nói.
Biểu cảm Lâm Hồi lập tức trở nên nghiêm nghị: “Là gì?”
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi, lại cúi người: “… Yêu đương với Hạ Kiến Sơn.”
/56
|