Cuối năm là thời gian bận rộn nhất nhưng vợ chồng Lạc Đình lại rảnh rỗi, nguyên nhân chủ yếu là Đậu Đậu – con gái bọn họ được ông bà đón về quê, hai vợ chồng hiếm khi có thời gian, bèn hẹn Lâm Hồi đến nhà ăn bữa cơm.
Nói là ăn chứ thực ra là tra hỏi. Lúc Lạc Đình nghe tin Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn ở bên nhau, tiếng chửi thề của y lớn đến nỗi suýt đâm thủng màng nhĩ Lâm Hồi. Nếu không phải cả hai đều bận đi làm thì Lạc Đình đã mang rượu và lạc chạy đến nhà Lâm Hồi tán gẫu ba ngày ba đêm. Vậy nên ngay sau khi tiễn bà nội và con gái ra sân bay, Lạc Đình đã nhắn tin cho Lâm Hồi: Nhanh lên, đồ ăn xong hết rồi, tớ và Lệ Lệ gào khóc đòi ăn, chỉ chờ cậu thôi.
Lâm Hồi: … Hai người có con lớn ngần ấy rồi đấy, rụt rè một chút được không?
Lạc Đình: Người trung niên như chúng tớ không cần rụt rè mà có lòng hóng chuyện một cách mãnh liệt.
Lâm Hồi: …
Cứ như vậy, Lâm Hồi đến nhà Lạc Đình dùng bữa, tiện thể nói rõ quan hệ giữa anh và Hạ Kiến Sơn. Sau một hồi “Ồ ồ”, “Wow wow”, “Chẹp chẹp”, Lạc Đình chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, vì thế hỏi luôn: “Nghĩa là đến bây giờ, cậu vẫn chưa nói với anh ta là cậu thích anh ta từ lâu rồi?”
“Vì sao phải nói?”
“Đây không phải cơ hội tốt à? Hai người mới xác nhận quan hệ, hiện tại tình cảm thắm thiết, cậu vừa thổ lộ, Hạ Kiến Sơn chẳng lẽ không cảm động rưng rưng?”
Lâm Hồi bóc vỏ quýt, không hé răng.
Một lát sau, anh trả lời: “Tớ cảm thấy không cần thiết, dù là ba năm, năm năm hay tám năm, yêu thầm là chuyện của tớ, hơn nữa tất cả đã qua rồi, hiện tại nhắc đến cứ thấy là lạ, như thể đang nói “Anh xem, em thích anh như thế đấy, anh cảm động không”, tớ không muốn dùng phương pháp đó trói buộc anh ấy, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Lạc Đình nóng nảy: “Thế này làm gì gọi là “trói buộc”? Hơn nữa lạ chỗ nào? Chuyện này cậu phải nghe tớ, cậu là người thông minh, nhắc đến yêu đương thì cứ để tớ lo cho.”
Lạc Đình bắt đầu giảng đạo lý: “Cậu có nhớ lần tớ tặng quà sinh nhật cho Lệ Lệ không? Tớ làm một album thủ công, khâu bằng chỉ, rất tốn công, tớ làm suốt hai ngày hai đêm. Lúc tặng cho cô ấy, trước mặt thì giả vờ bình tĩnh, sau đấy lại nói ám chỉ với cô ấy rằng mình dụng tâm như thế nào, thức đêm ra sao, mấy lần đâm vào tay, khiến Lệ Lệ cảm động vô cùng – cậu phải dùng chiêu này cơ!”
“Đừng nói linh tinh.” Cố Văn Lệ ngồi bên cạnh gõ đầu Lạc Đình, đẩy đĩa nho đã rửa sạch về phía Lâm Hồi, “Lâm Hồi, đừng nghe anh ấy nói linh tinh, ăn nho đi.”
“Anh nói linh tinh cái gì, cậu ấy yêu Hạ Kiến Sơn đấy, không phải Hạ Kiến, cũng không phải Hạ Sơn mà là Hạ Kiến Sơn!”
Cố Văn Lệ lắc đầu không để ý đến Lạc Đình, quay đầu nhìn Lâm Hồi: “Lâm Hồi, lời nói của Lạc Đình không đáng tin, em cảm thấy tuy hiện tại hai người ở bên nhau nhưng đôi khi anh vẫn suy nghĩ quá nhiều. Anh có biết anh giống cái gì không?”
Lạc Đình và Lâm Hồi cùng nhìn về phía Cố Văn Lệ.
“Lúc em và Lạc Đình mới yêu nhau, chúng em thường xuyên hẹn hò ở trung tâm thương mại. Ở cửa phía nam có một gian hàng cho LV, mỗi lần đi qua em đều ngắm một chiếc túi xách trong đó, em nhớ lúc đấy mình rất thích nó, rất muốn có được nó nhưng em không mua nổi. Về sau Lạc Đình tích góp mấy tháng tiền lương mua nó tặng cho em.”
“Anh biết không, ngày nhận được chiếc túi đó, em hạnh phúc vô cùng, không nói quá đâu, mỗi góc em đều chụp gần trăm bức. Em rất quý trọng chiếc túi đó, ngày thường đi làm phải chen chúc trên tàu điện ngầm nên em không nỡ dùng, trừ phi có dịp quan trọng mới lấy ra, thậm chí vì nó mà em còn mua váy và giày phù hợp.”
“Trên thực tế, nó chỉ là một chiếc túi xách thôi. Nhưng bởi giá cả quá đắt đỏ mà trong lòng em không thể xem nó như một chiếc túi bình thường, không những thế tác dụng cơ bản của một chiếc túi còn không được tận dụng triệt để.”
“Em cảm thấy Hạ Kiến Sơn đối với anh cũng như chiếc túi này. Anh ta là mặt hàng xa xỉ trong tủ kính, anh suy nghĩ rất lâu, nằm mơ đều muốn có được, nhưng khi anh ta xuất hiện trước mắt, anh lại nhận ra quá sang quý, anh luyến tiếc, anh cẩn thận gìn giữ, mặc dù anh không nghĩ như vậy nhưng lại không kìm chế được.”
Lâm Hồi há miệng.
“Đừng phản bác em, Lâm Hồi.” Cố Văn Lệ thở dài, “Thậm chí em cảm thấy anh không muốn nói cho Hạ Kiến Sơn biết anh thích anh ta từ lâu rồi cũng chỉ vì hy vọng ngày nào đó hai người chia tay, anh có thể giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.”
Lạc Đình kinh ngạc nhìn Lâm Hồi: “Không phải chứ, hai người đang nói gì vậy?!”
Lâm Hồi đặt quả quýt xuống: “Anh không nghĩ đến ngày chia tay, nhưng đúng là anh không dám mơ ước nhiều. Lúc em và Lạc Đình mới yêu nhau, hai người còn nghĩ về tương lai, sẽ làm việc và sinh sống ở đâu, mua nhà kiểu gì, trang trí ra sao, thậm chí còn đặt trước tên cho con cái. Nhưng anh và Hạ Kiến Sơn không giống thế, không bàn đến chuyện hai bọn anh đã vượt qua lứa tuổi mơ màng thì riêng chuyện cả hai đều là đàn ông thì đã đủ hấp dẫn chú ý. Lúc yêu thầm không cần đắn đo nhiều, nhưng khi thực sự ở bên nhau, anh không thể không suy xét. Anh và anh ấy khác nhau, phía sau anh ấy có quá nhiều người, quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều thứ phải gồng gánh. Hơn nữa anh cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi.”
“Em nói anh xem anh ấy như hàng xa xỉ, chẳng lẽ anh ấy không phải đang đóng vai một người yêu hoàn hảo hay sao.”
Lạc Đình và Cố Văn Lệ liếc nhau.
“Nói đóng vai thì cũng không đúng, anh ấy chính là một người yêu hoàn hảo, mọi chuyện đều có thể làm ở mức tốt nhất, tuy nhiên sự hoàn hảo đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để duy trì.”
Lạc Đình nhíu mày: “Chờ đã, tớ không hiểu, người yêu hoàn hảo không tốt à? Cậu kén chọn quá rồi đấy?”
Lâm Hồi cười: “Tính cách anh ấy là thế, có thể làm được một trăm điểm thì không cho phép bản thân chỉ đạt chín mươi chín. Anh ấy đã quen như thế, trong công việc có thể nói là đã tốt còn muốn tốt hơn, nhưng tình yêu không phải công việc, tớ không muốn anh ấy làm việc xong còn phải tốn nhiều tâm tư cân nhắc về tớ hay chuyện yêu đương, tớ không muốn anh ấy mệt như vậy.”
“Anh từng hỏi anh ta chưa? Anh kể với anh ta suy nghĩ của mình chưa?” Cố Văn Lệ nhíu mày, “Em cảm thấy ở một khía cạnh nào đó, có phải Hạ Kiến Sơn cũng không có cảm giác an toàn không? Trước đây anh ta tập trung vào công việc, hiện tại tập trung vào anh?”
“Hai bọn anh yêu nhau không giống những người khác, thiếu vài bước nên anh ấy cảm thấy anh bị thiệt thòi. Hai người biết anh ấy nói gì không – “người khác có thì em cũng nên có”, anh hỏi anh ấy người khác là ai.” Lâm Hồi bật cười, “Anh ấy bảo là những nhân vật trong phim.”
“Nhưng nhân vật trong phim không phải Lâm Hồi, cũng không phải Hạ Kiến Sơn, chúng ta vốn không giống những người khác. Nếu anh nói thêm mình yêu thầm từ lâu rồi, thế chẳng phải khiến anh ấy cho rằng anh càng thiệt thòi? Anh nghĩ như vậy nên mới không nói, anh không muốn biến tình yêu thành trách nhiệm của anh ấy, thậm chí đến cuối cùng biến thành gánh nặng. Hai người có thể cho rằng anh ra vẻ, thế thì cứ xem như anh ra vẻ đi. So với yêu anh, anh càng hy vọng anh ấy không nghiêm khắc với bản thân mình như thế mà yêu thương bản thân nhiều hơn, sau đó yêu thế giới này.”
Nếu muốn nói thứ hấp dẫn Lâm Hồi đầu tiên ở Hạ Kiến Sơn là gì thì đó chính là cô đơn.
Trên thế giới này, có người thích động vật, có người thích sưu tầm các thứ, có người đam mê game online, có người giải tỏa áp lực bằng cách đi du lịch… Những người khác nhau sẽ có nhu cầu về mặt tình cảm khác nhau, mọi người có thể tìm thấy niềm vui và năng lượng từ những sự vật, sự việc khác nhau. Nhưng Hạ Kiến Sơn không có. Hắn chỉ có công việc, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Hoặc là nói gần như không có.
Vô số ngày đêm, mỗi khi Lâm Hồi thấy Hạ Kiến Sơn bận rộn ở bất cứ đâu, anh lại cảm thấy hắn cô độc, giống như vực sâu ngăn cách với cả thế giới, nhưng nó lại hấp dẫn Lâm Hồi khiến anh không tự chủ được mà đến gần.
Cố Văn Lệ lắc đầu, không tán thành: “Lâm Hồi, sao tình yêu lại là gánh nặng được? Anh có từng nghĩ anh là một phần của thế giới, yêu anh và yêu thế giới không hề mâu thuẫn. Tình yêu không phải vở kịch chỉ có một vai diễn, anh quá độc lập tự chủ, hoặc là nói anh xem anh ta là đồng nghiệp quá lâu nên chưa hoàn toàn thích nghi với sự thay đổi. Anh cần phải cho anh ta biết anh cần anh ta, anh không cần anh ta mới khiến anh ta có gánh nặng. Em cảm thấy hai người đều có suy nghĩ riêng, đều muốn đối phương cảm nhận được tình yêu đẹp đẽ nhất, ngược lại đã xem nhẹ bản chất.”
Nói đến đây, Cố Văn Lệ nở nụ cười: “Nói đi nói lại, hai người yêu nhau sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng em cảm thấy anh ta đã khác một Hạ Kiến Sơn trước đây anh nhắc đến, có lẽ anh ta dần thay đổi vì anh.”
Lâm Hồi nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Lạc Đình gật đầu liên tục: “Bà xã tớ nói đúng. Hồi à, hôm nay tớ nói hết rồi đấy, cậu không chịu áp lực từ phía gia đình, còn có gì phải sợ nữa đâu, đừng suốt ngày Hạ Kiến Sơn thế này, Hạ Kiến Sơn thế kia, ngẫm lại chính bản thân mình, được không? Cậu biết điều như thế để làm gì, quân đội có trao danh hiệu không, chính phủ có khen thưởng không? Cố lên! Lần trước cậu kể với tớ quán nào làm bánh mì ngon bảo tớ mua cho Đậu Đậu thì giờ nói với Hạ Kiến Sơn để anh ta mua! Mua hết cả quán cho cậu!”
Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Ừ, ừ, ừ, tớ biết rồi.”
“Cậu đừng cười. Cái khác không nói nhưng dù sao vẫn nên hẹn gặp mặt làm quen chứ, tớ là bạn thân nhất ở Kinh Hoa của cậu. Cậu hẹn anh ta đi, cứ bảo là hai chúng tớ mời.”
Lâm Hồi chưa nghĩ đã từ chối: “Không được.”
“Vì sao không được? Anh còn chưa hỏi mà. Làm sao, khinh thường nhà nghèo hay gì?” Cố Văn Lệ giả vờ bất mãn.
“Em biết là anh không có ý này.”
“Rồi, anh chỉ là theo bản năng mà cảm thấy trường hợp như này không thích hợp với anh ta – kiểu tụ tập bạn bè bình thường ấy mà, chúng em không thân quen gì, không thuộc nhóm đối tượng tiếp xúc bình thường, nếu gặp nhau sẽ xấu hổ, đây cũng là một loại mệt mỏi.”
Lâm Hồi bị Cố Văn Lệ nói cho á khẩu, bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Đình: “Vợ cậu không nên dạy toán học, nên dạy tâm lý học thì đúng hơn.”
Lạc Đình cười ha hả: “Đây gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thích nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của người thông minh như các cậu ghê, hahahaha.”
Có phải trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường hay không thì Lâm Hồi không biết. Anh đã từng nghĩ khi hai người thân mật sẽ bày tỏ với Hạ Kiến Sơn tình cảm thầm kín dưới tận đáy lòng kia. Tuy nhiên có một số việc khi đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất thì đúng là rất khó mở miệng. Hạ Kiến Sơn rất tốt, cực kì tốt, mọi việc hắn có thể làm ở mức tốt nhất. Nhưng càng như thế thì Lâm Hồi càng sầu lo, tình yêu quá nồng nhiệt và tinh tế liệu có làm hao mòn sự nhiệt tình của hắn không? Từ cấp trên cấp dưới thành người yêu, điều này dẫn đến cuộc sống và công việc có vài thay đổi, sự thay đổi ấy có khiến hắn cảm thấy vất vả hay không? Nếu có một ngày Hạ Kiến Sơn cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa thì anh phải làm sao để rút lui khỏi mối tình ấy?
Sao thế giới lại có thứ phức tạp như tình yêu nhỉ: Dục vọng, xấu hổ, buồn bực, nhớ thương, mâu thuẫn, sầu lo, sợ hãi… Tình yêu bao hàm quá nhiều thứ, giống như một chiếc bẫy ngọt ngào khiến Lâm Hồi đắm chìm, nhưng không khỏi lo lắng.
…
Buổi tối, Lâm Hồi về đến nhà, Hạ Kiến Sơn đang tất bật trong phòng làm việc. Hai hôm nay Hạ Kiến Sơn ở nhà Lâm Hồi, phòng làm việc được hắn trưng dụng, chất đầy văn kiện. Lâm Hồi vốn cảm thấy dính nhau cả ngày có phải không ổn lắm không, nên khuyên hắn về nhà. Nhưng Hạ Kiến Sơn nhớ anh từng nói chưa kịp thích ứng với yêu đương nên không thể tách ra, phải gia tăng thời gian bên nhau để tạo thói quen. Lời này hợp lý không? Lâm Hồi không biết, dù sao mỗi lần Hạ Kiến Sơn hôn anh, anh đã quên hết mọi thứ.
Nhiều năm qua, Lâm Hồi thui thủi một mình, anh chưa bao giờ cảm thấy như thế là không ổn. Nhưng hiện tại, trong nhà xuất hiện rất nhiều đồ vật thuộc về một người khác: Quần áo, đồng hồ, chìa khóa, anh còn từng nhặt được cà vạt của Hạ Kiến Sơn dưới sô pha; bọn họ dùng chung sữa tắm và kem cạo râu; rõ ràng Hạ Kiến Sơn không thích những thứ có mùi hương nhưng hiện tại lại thích chọn lựa các loại hương vị; mỗi ngày Hạ Kiến Sơn ôm anh đi vào giấc ngủ, sau đó hôn chào buổi sáng, đánh thức anh dậy…
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, khi anh đã quen với độ ấm của một người thì rất khó quay về trước kia. Anh thật sự quá yêu Hạ Kiến Sơn, dù trong lòng còn nhiều băn khoăn khó có thể nói rõ nhưng điều đó không ngăn cản anh lưu luyến và khát khao tình yêu của Hạ Kiến Sơn: Tình cảm nhiệt tình và thẳng thắn, khiến người yêu cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Cố Văn Lệ và Lạc Đình nói đúng, anh không nên đề cao tình yêu quá mức, tình yêu không phải ánh trăng trên đỉnh đầu chỉ cần ngắm từ xa là đủ. Anh đã có được hắn, càng càng muốn có được hắn vĩnh viễn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi gõ cửa phòng, tiến vào. Hạ Kiến Sơn nhìn thấy anh thì cười vươn tay, Lâm Hồi nắm lấy lại gần hắn. Anh nhìn một đống hợp đồng trên bàn, do dự hồi lâu mới hỏi: “Anh… Dạo này anh có thời gian không? Thì là bạn thân hồi đại học của em, cũng chính là bạn cùng phòng kí túc xá, cậu ấy làm việc ở Kinh Hoa, à, cậu ấy kết hôn rồi, vợ cậu ấy cũng quen thân với em, họ có một cô con gái rất đáng yêu tên là Đậu Đậu; dạo này Đậu Đậu không có nhà nên tương đối rảnh rỗi…” Lâm Hồi vòng vo hồi lâu, cuối cùng mới đến trọng điểm, “… Họ muốn mời chúng ta đến nhà…”
Hạ Kiến Sơn nhướng mày.
Không chờ hắn mở miệng, Lâm Hồi đã bổ sung: “À, nếu anh không muốn đến cũng không sao, thật ra cuối năm bận mà, chờ lần sau chúng ta…”
“Anh muốn đi.”
Lâm Hồi im lặng.
Hạ Kiến Sơn mỉm cười: “Anh muốn cùng em đến gặp bạn của em.”
“E hèm… Vậy bao giờ anh rảnh để em báo lại họ?”
“Lịch trình của anh không phải ở chỗ em à? Em sắp xếp là được.”
“Vâng.” Lâm Hồi lấy điện thoại ra, “Đây là lần đầu tiên anh đến nhà, để em xem nên mang quà gì…”
Hạ Kiến Sơn rút điện thoại của anh: “Không được.”
“Hả?”
Hạ Kiến Sơn: “Đây là lời mời từ bạn bè của bạn trai anh, anh muốn tự chuẩn bị quà, không thể để trợ lý làm thay.”
Lâm Hồi nhịn cười: “Sếp Hạ, chẳng may anh chọn quà mà bạn trai anh không hài lòng…”
Hạ Kiến Sơn thở dài: “Thế chỉ đành bồi thường cái khác.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như…”
Hạ Kiến Sơn đẩy văn kiện sang một bên, sau đó ôm Lâm Hồi đặt lên bàn. Lâm Hồi hơi cúi đầu, tay áp má Hạ Kiến Sơn, cùng hắn trải qua một nụ hôn sâu. Đến khi cả hai thở hổn hển, đáy mắt nổi lên tình dục, Lâm Hồi cắn vành tai Hạ Kiến Sơn, thì thầm:
“Sếp Hạ, nếu không thì bồi thường trước đi.”
Nói là ăn chứ thực ra là tra hỏi. Lúc Lạc Đình nghe tin Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn ở bên nhau, tiếng chửi thề của y lớn đến nỗi suýt đâm thủng màng nhĩ Lâm Hồi. Nếu không phải cả hai đều bận đi làm thì Lạc Đình đã mang rượu và lạc chạy đến nhà Lâm Hồi tán gẫu ba ngày ba đêm. Vậy nên ngay sau khi tiễn bà nội và con gái ra sân bay, Lạc Đình đã nhắn tin cho Lâm Hồi: Nhanh lên, đồ ăn xong hết rồi, tớ và Lệ Lệ gào khóc đòi ăn, chỉ chờ cậu thôi.
Lâm Hồi: … Hai người có con lớn ngần ấy rồi đấy, rụt rè một chút được không?
Lạc Đình: Người trung niên như chúng tớ không cần rụt rè mà có lòng hóng chuyện một cách mãnh liệt.
Lâm Hồi: …
Cứ như vậy, Lâm Hồi đến nhà Lạc Đình dùng bữa, tiện thể nói rõ quan hệ giữa anh và Hạ Kiến Sơn. Sau một hồi “Ồ ồ”, “Wow wow”, “Chẹp chẹp”, Lạc Đình chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, vì thế hỏi luôn: “Nghĩa là đến bây giờ, cậu vẫn chưa nói với anh ta là cậu thích anh ta từ lâu rồi?”
“Vì sao phải nói?”
“Đây không phải cơ hội tốt à? Hai người mới xác nhận quan hệ, hiện tại tình cảm thắm thiết, cậu vừa thổ lộ, Hạ Kiến Sơn chẳng lẽ không cảm động rưng rưng?”
Lâm Hồi bóc vỏ quýt, không hé răng.
Một lát sau, anh trả lời: “Tớ cảm thấy không cần thiết, dù là ba năm, năm năm hay tám năm, yêu thầm là chuyện của tớ, hơn nữa tất cả đã qua rồi, hiện tại nhắc đến cứ thấy là lạ, như thể đang nói “Anh xem, em thích anh như thế đấy, anh cảm động không”, tớ không muốn dùng phương pháp đó trói buộc anh ấy, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Lạc Đình nóng nảy: “Thế này làm gì gọi là “trói buộc”? Hơn nữa lạ chỗ nào? Chuyện này cậu phải nghe tớ, cậu là người thông minh, nhắc đến yêu đương thì cứ để tớ lo cho.”
Lạc Đình bắt đầu giảng đạo lý: “Cậu có nhớ lần tớ tặng quà sinh nhật cho Lệ Lệ không? Tớ làm một album thủ công, khâu bằng chỉ, rất tốn công, tớ làm suốt hai ngày hai đêm. Lúc tặng cho cô ấy, trước mặt thì giả vờ bình tĩnh, sau đấy lại nói ám chỉ với cô ấy rằng mình dụng tâm như thế nào, thức đêm ra sao, mấy lần đâm vào tay, khiến Lệ Lệ cảm động vô cùng – cậu phải dùng chiêu này cơ!”
“Đừng nói linh tinh.” Cố Văn Lệ ngồi bên cạnh gõ đầu Lạc Đình, đẩy đĩa nho đã rửa sạch về phía Lâm Hồi, “Lâm Hồi, đừng nghe anh ấy nói linh tinh, ăn nho đi.”
“Anh nói linh tinh cái gì, cậu ấy yêu Hạ Kiến Sơn đấy, không phải Hạ Kiến, cũng không phải Hạ Sơn mà là Hạ Kiến Sơn!”
Cố Văn Lệ lắc đầu không để ý đến Lạc Đình, quay đầu nhìn Lâm Hồi: “Lâm Hồi, lời nói của Lạc Đình không đáng tin, em cảm thấy tuy hiện tại hai người ở bên nhau nhưng đôi khi anh vẫn suy nghĩ quá nhiều. Anh có biết anh giống cái gì không?”
Lạc Đình và Lâm Hồi cùng nhìn về phía Cố Văn Lệ.
“Lúc em và Lạc Đình mới yêu nhau, chúng em thường xuyên hẹn hò ở trung tâm thương mại. Ở cửa phía nam có một gian hàng cho LV, mỗi lần đi qua em đều ngắm một chiếc túi xách trong đó, em nhớ lúc đấy mình rất thích nó, rất muốn có được nó nhưng em không mua nổi. Về sau Lạc Đình tích góp mấy tháng tiền lương mua nó tặng cho em.”
“Anh biết không, ngày nhận được chiếc túi đó, em hạnh phúc vô cùng, không nói quá đâu, mỗi góc em đều chụp gần trăm bức. Em rất quý trọng chiếc túi đó, ngày thường đi làm phải chen chúc trên tàu điện ngầm nên em không nỡ dùng, trừ phi có dịp quan trọng mới lấy ra, thậm chí vì nó mà em còn mua váy và giày phù hợp.”
“Trên thực tế, nó chỉ là một chiếc túi xách thôi. Nhưng bởi giá cả quá đắt đỏ mà trong lòng em không thể xem nó như một chiếc túi bình thường, không những thế tác dụng cơ bản của một chiếc túi còn không được tận dụng triệt để.”
“Em cảm thấy Hạ Kiến Sơn đối với anh cũng như chiếc túi này. Anh ta là mặt hàng xa xỉ trong tủ kính, anh suy nghĩ rất lâu, nằm mơ đều muốn có được, nhưng khi anh ta xuất hiện trước mắt, anh lại nhận ra quá sang quý, anh luyến tiếc, anh cẩn thận gìn giữ, mặc dù anh không nghĩ như vậy nhưng lại không kìm chế được.”
Lâm Hồi há miệng.
“Đừng phản bác em, Lâm Hồi.” Cố Văn Lệ thở dài, “Thậm chí em cảm thấy anh không muốn nói cho Hạ Kiến Sơn biết anh thích anh ta từ lâu rồi cũng chỉ vì hy vọng ngày nào đó hai người chia tay, anh có thể giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.”
Lạc Đình kinh ngạc nhìn Lâm Hồi: “Không phải chứ, hai người đang nói gì vậy?!”
Lâm Hồi đặt quả quýt xuống: “Anh không nghĩ đến ngày chia tay, nhưng đúng là anh không dám mơ ước nhiều. Lúc em và Lạc Đình mới yêu nhau, hai người còn nghĩ về tương lai, sẽ làm việc và sinh sống ở đâu, mua nhà kiểu gì, trang trí ra sao, thậm chí còn đặt trước tên cho con cái. Nhưng anh và Hạ Kiến Sơn không giống thế, không bàn đến chuyện hai bọn anh đã vượt qua lứa tuổi mơ màng thì riêng chuyện cả hai đều là đàn ông thì đã đủ hấp dẫn chú ý. Lúc yêu thầm không cần đắn đo nhiều, nhưng khi thực sự ở bên nhau, anh không thể không suy xét. Anh và anh ấy khác nhau, phía sau anh ấy có quá nhiều người, quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều thứ phải gồng gánh. Hơn nữa anh cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi.”
“Em nói anh xem anh ấy như hàng xa xỉ, chẳng lẽ anh ấy không phải đang đóng vai một người yêu hoàn hảo hay sao.”
Lạc Đình và Cố Văn Lệ liếc nhau.
“Nói đóng vai thì cũng không đúng, anh ấy chính là một người yêu hoàn hảo, mọi chuyện đều có thể làm ở mức tốt nhất, tuy nhiên sự hoàn hảo đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để duy trì.”
Lạc Đình nhíu mày: “Chờ đã, tớ không hiểu, người yêu hoàn hảo không tốt à? Cậu kén chọn quá rồi đấy?”
Lâm Hồi cười: “Tính cách anh ấy là thế, có thể làm được một trăm điểm thì không cho phép bản thân chỉ đạt chín mươi chín. Anh ấy đã quen như thế, trong công việc có thể nói là đã tốt còn muốn tốt hơn, nhưng tình yêu không phải công việc, tớ không muốn anh ấy làm việc xong còn phải tốn nhiều tâm tư cân nhắc về tớ hay chuyện yêu đương, tớ không muốn anh ấy mệt như vậy.”
“Anh từng hỏi anh ta chưa? Anh kể với anh ta suy nghĩ của mình chưa?” Cố Văn Lệ nhíu mày, “Em cảm thấy ở một khía cạnh nào đó, có phải Hạ Kiến Sơn cũng không có cảm giác an toàn không? Trước đây anh ta tập trung vào công việc, hiện tại tập trung vào anh?”
“Hai bọn anh yêu nhau không giống những người khác, thiếu vài bước nên anh ấy cảm thấy anh bị thiệt thòi. Hai người biết anh ấy nói gì không – “người khác có thì em cũng nên có”, anh hỏi anh ấy người khác là ai.” Lâm Hồi bật cười, “Anh ấy bảo là những nhân vật trong phim.”
“Nhưng nhân vật trong phim không phải Lâm Hồi, cũng không phải Hạ Kiến Sơn, chúng ta vốn không giống những người khác. Nếu anh nói thêm mình yêu thầm từ lâu rồi, thế chẳng phải khiến anh ấy cho rằng anh càng thiệt thòi? Anh nghĩ như vậy nên mới không nói, anh không muốn biến tình yêu thành trách nhiệm của anh ấy, thậm chí đến cuối cùng biến thành gánh nặng. Hai người có thể cho rằng anh ra vẻ, thế thì cứ xem như anh ra vẻ đi. So với yêu anh, anh càng hy vọng anh ấy không nghiêm khắc với bản thân mình như thế mà yêu thương bản thân nhiều hơn, sau đó yêu thế giới này.”
Nếu muốn nói thứ hấp dẫn Lâm Hồi đầu tiên ở Hạ Kiến Sơn là gì thì đó chính là cô đơn.
Trên thế giới này, có người thích động vật, có người thích sưu tầm các thứ, có người đam mê game online, có người giải tỏa áp lực bằng cách đi du lịch… Những người khác nhau sẽ có nhu cầu về mặt tình cảm khác nhau, mọi người có thể tìm thấy niềm vui và năng lượng từ những sự vật, sự việc khác nhau. Nhưng Hạ Kiến Sơn không có. Hắn chỉ có công việc, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Hoặc là nói gần như không có.
Vô số ngày đêm, mỗi khi Lâm Hồi thấy Hạ Kiến Sơn bận rộn ở bất cứ đâu, anh lại cảm thấy hắn cô độc, giống như vực sâu ngăn cách với cả thế giới, nhưng nó lại hấp dẫn Lâm Hồi khiến anh không tự chủ được mà đến gần.
Cố Văn Lệ lắc đầu, không tán thành: “Lâm Hồi, sao tình yêu lại là gánh nặng được? Anh có từng nghĩ anh là một phần của thế giới, yêu anh và yêu thế giới không hề mâu thuẫn. Tình yêu không phải vở kịch chỉ có một vai diễn, anh quá độc lập tự chủ, hoặc là nói anh xem anh ta là đồng nghiệp quá lâu nên chưa hoàn toàn thích nghi với sự thay đổi. Anh cần phải cho anh ta biết anh cần anh ta, anh không cần anh ta mới khiến anh ta có gánh nặng. Em cảm thấy hai người đều có suy nghĩ riêng, đều muốn đối phương cảm nhận được tình yêu đẹp đẽ nhất, ngược lại đã xem nhẹ bản chất.”
Nói đến đây, Cố Văn Lệ nở nụ cười: “Nói đi nói lại, hai người yêu nhau sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng em cảm thấy anh ta đã khác một Hạ Kiến Sơn trước đây anh nhắc đến, có lẽ anh ta dần thay đổi vì anh.”
Lâm Hồi nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Lạc Đình gật đầu liên tục: “Bà xã tớ nói đúng. Hồi à, hôm nay tớ nói hết rồi đấy, cậu không chịu áp lực từ phía gia đình, còn có gì phải sợ nữa đâu, đừng suốt ngày Hạ Kiến Sơn thế này, Hạ Kiến Sơn thế kia, ngẫm lại chính bản thân mình, được không? Cậu biết điều như thế để làm gì, quân đội có trao danh hiệu không, chính phủ có khen thưởng không? Cố lên! Lần trước cậu kể với tớ quán nào làm bánh mì ngon bảo tớ mua cho Đậu Đậu thì giờ nói với Hạ Kiến Sơn để anh ta mua! Mua hết cả quán cho cậu!”
Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Ừ, ừ, ừ, tớ biết rồi.”
“Cậu đừng cười. Cái khác không nói nhưng dù sao vẫn nên hẹn gặp mặt làm quen chứ, tớ là bạn thân nhất ở Kinh Hoa của cậu. Cậu hẹn anh ta đi, cứ bảo là hai chúng tớ mời.”
Lâm Hồi chưa nghĩ đã từ chối: “Không được.”
“Vì sao không được? Anh còn chưa hỏi mà. Làm sao, khinh thường nhà nghèo hay gì?” Cố Văn Lệ giả vờ bất mãn.
“Em biết là anh không có ý này.”
“Rồi, anh chỉ là theo bản năng mà cảm thấy trường hợp như này không thích hợp với anh ta – kiểu tụ tập bạn bè bình thường ấy mà, chúng em không thân quen gì, không thuộc nhóm đối tượng tiếp xúc bình thường, nếu gặp nhau sẽ xấu hổ, đây cũng là một loại mệt mỏi.”
Lâm Hồi bị Cố Văn Lệ nói cho á khẩu, bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Đình: “Vợ cậu không nên dạy toán học, nên dạy tâm lý học thì đúng hơn.”
Lạc Đình cười ha hả: “Đây gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thích nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của người thông minh như các cậu ghê, hahahaha.”
Có phải trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường hay không thì Lâm Hồi không biết. Anh đã từng nghĩ khi hai người thân mật sẽ bày tỏ với Hạ Kiến Sơn tình cảm thầm kín dưới tận đáy lòng kia. Tuy nhiên có một số việc khi đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất thì đúng là rất khó mở miệng. Hạ Kiến Sơn rất tốt, cực kì tốt, mọi việc hắn có thể làm ở mức tốt nhất. Nhưng càng như thế thì Lâm Hồi càng sầu lo, tình yêu quá nồng nhiệt và tinh tế liệu có làm hao mòn sự nhiệt tình của hắn không? Từ cấp trên cấp dưới thành người yêu, điều này dẫn đến cuộc sống và công việc có vài thay đổi, sự thay đổi ấy có khiến hắn cảm thấy vất vả hay không? Nếu có một ngày Hạ Kiến Sơn cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa thì anh phải làm sao để rút lui khỏi mối tình ấy?
Sao thế giới lại có thứ phức tạp như tình yêu nhỉ: Dục vọng, xấu hổ, buồn bực, nhớ thương, mâu thuẫn, sầu lo, sợ hãi… Tình yêu bao hàm quá nhiều thứ, giống như một chiếc bẫy ngọt ngào khiến Lâm Hồi đắm chìm, nhưng không khỏi lo lắng.
…
Buổi tối, Lâm Hồi về đến nhà, Hạ Kiến Sơn đang tất bật trong phòng làm việc. Hai hôm nay Hạ Kiến Sơn ở nhà Lâm Hồi, phòng làm việc được hắn trưng dụng, chất đầy văn kiện. Lâm Hồi vốn cảm thấy dính nhau cả ngày có phải không ổn lắm không, nên khuyên hắn về nhà. Nhưng Hạ Kiến Sơn nhớ anh từng nói chưa kịp thích ứng với yêu đương nên không thể tách ra, phải gia tăng thời gian bên nhau để tạo thói quen. Lời này hợp lý không? Lâm Hồi không biết, dù sao mỗi lần Hạ Kiến Sơn hôn anh, anh đã quên hết mọi thứ.
Nhiều năm qua, Lâm Hồi thui thủi một mình, anh chưa bao giờ cảm thấy như thế là không ổn. Nhưng hiện tại, trong nhà xuất hiện rất nhiều đồ vật thuộc về một người khác: Quần áo, đồng hồ, chìa khóa, anh còn từng nhặt được cà vạt của Hạ Kiến Sơn dưới sô pha; bọn họ dùng chung sữa tắm và kem cạo râu; rõ ràng Hạ Kiến Sơn không thích những thứ có mùi hương nhưng hiện tại lại thích chọn lựa các loại hương vị; mỗi ngày Hạ Kiến Sơn ôm anh đi vào giấc ngủ, sau đó hôn chào buổi sáng, đánh thức anh dậy…
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, khi anh đã quen với độ ấm của một người thì rất khó quay về trước kia. Anh thật sự quá yêu Hạ Kiến Sơn, dù trong lòng còn nhiều băn khoăn khó có thể nói rõ nhưng điều đó không ngăn cản anh lưu luyến và khát khao tình yêu của Hạ Kiến Sơn: Tình cảm nhiệt tình và thẳng thắn, khiến người yêu cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Cố Văn Lệ và Lạc Đình nói đúng, anh không nên đề cao tình yêu quá mức, tình yêu không phải ánh trăng trên đỉnh đầu chỉ cần ngắm từ xa là đủ. Anh đã có được hắn, càng càng muốn có được hắn vĩnh viễn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi gõ cửa phòng, tiến vào. Hạ Kiến Sơn nhìn thấy anh thì cười vươn tay, Lâm Hồi nắm lấy lại gần hắn. Anh nhìn một đống hợp đồng trên bàn, do dự hồi lâu mới hỏi: “Anh… Dạo này anh có thời gian không? Thì là bạn thân hồi đại học của em, cũng chính là bạn cùng phòng kí túc xá, cậu ấy làm việc ở Kinh Hoa, à, cậu ấy kết hôn rồi, vợ cậu ấy cũng quen thân với em, họ có một cô con gái rất đáng yêu tên là Đậu Đậu; dạo này Đậu Đậu không có nhà nên tương đối rảnh rỗi…” Lâm Hồi vòng vo hồi lâu, cuối cùng mới đến trọng điểm, “… Họ muốn mời chúng ta đến nhà…”
Hạ Kiến Sơn nhướng mày.
Không chờ hắn mở miệng, Lâm Hồi đã bổ sung: “À, nếu anh không muốn đến cũng không sao, thật ra cuối năm bận mà, chờ lần sau chúng ta…”
“Anh muốn đi.”
Lâm Hồi im lặng.
Hạ Kiến Sơn mỉm cười: “Anh muốn cùng em đến gặp bạn của em.”
“E hèm… Vậy bao giờ anh rảnh để em báo lại họ?”
“Lịch trình của anh không phải ở chỗ em à? Em sắp xếp là được.”
“Vâng.” Lâm Hồi lấy điện thoại ra, “Đây là lần đầu tiên anh đến nhà, để em xem nên mang quà gì…”
Hạ Kiến Sơn rút điện thoại của anh: “Không được.”
“Hả?”
Hạ Kiến Sơn: “Đây là lời mời từ bạn bè của bạn trai anh, anh muốn tự chuẩn bị quà, không thể để trợ lý làm thay.”
Lâm Hồi nhịn cười: “Sếp Hạ, chẳng may anh chọn quà mà bạn trai anh không hài lòng…”
Hạ Kiến Sơn thở dài: “Thế chỉ đành bồi thường cái khác.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như…”
Hạ Kiến Sơn đẩy văn kiện sang một bên, sau đó ôm Lâm Hồi đặt lên bàn. Lâm Hồi hơi cúi đầu, tay áp má Hạ Kiến Sơn, cùng hắn trải qua một nụ hôn sâu. Đến khi cả hai thở hổn hển, đáy mắt nổi lên tình dục, Lâm Hồi cắn vành tai Hạ Kiến Sơn, thì thầm:
“Sếp Hạ, nếu không thì bồi thường trước đi.”
/56
|