-Sao tôi lại ở đây?
Nó hỏi 1 câu vô cùng... ngu ngơ!
-Chứ không lẽ cô ở trên mây nãy giờ?
Hắn cũng đá đểu lại, bộ mặt vừa bưng bát cơm vừa cười khinh khỉnh ấy làm nó chỉ muốn sấn đến mà bụp cho mấy phát...
Nó chợt nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra, kể cả việc nằm ngủ cạnh hắn trong phòng. Bây giờ thì sắc mặt của nó biến hoá khôn lường hơn cả Tôn ngộ không rồi: Từ hồng hào chuyển sang trắng bệt, rồi đỏ ửng, lại hoá ra tím tái rồi sậm lại thành đen,...
Rầm....
Nó buông đũa, đập bàn rồi hằn hộc xoay người bỏ đi...
-Ngồi xuống! Ăn tiếp!
Giọng nói uy quyền của mẹ hắn phát ra mang theo 3 phần hiệu lệnh và 7 phần sát khí...
-Tôi không muốn ăn!
Nó gằng giọng, ánh mắt không thôi hướng về hắn với tia nhìn vô cùng "ngọt ngào"...
-Ba mẹ cháu giờ này chắc cũng đang thong thả ăn cơm nhỉ? Có cần ta...
Bà cố tình nói lấp lửng, tay ra hiệu cho toàn bộ người làm bước ra khỏi phòng ăn...
Với sức ép từ câu nói của mẹ hắn, nó đành phải nuốt giận mà ngồi xuống "nhẹ nhàng", nhưng ánh mắt phát ra tia lửa điện vẫn nhắm vào hắn, khiến hắn suýt sặc muỗng nước súp khi nhìn thấy cử chỉ "ngọt ngào" ấy của nó dành cho mình...
-Khục... Cô nên biết điều mà ăn đi!
Hắn vừa thoát khỏi trận sặc liền nhanh miệng đá đểu như muốn trả thù, nói đúng hơn là khiêu chiến...
Nó ức chế nhưng lại không biết làm gì cả? 1 trận chiến khốc liệt bằng suy nghĩ trong đầu nó chợt hiện ra...
Nhào tới bóp cổ cho hắn chết ngay bây giờ?
Nó yếu hơn hắn! --> Không khả thi!
Ngồi đây mà thầm trù ếm cho hắn ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết?
Nó không dư hơi!
.................... và rất nhiều những ý nghĩ + giả thuyết được đặt ra nhưng đều vô hiệu!
"Thôi thì đành xả hận lên nhưng món ăn vậy!"
Nó nhủ thầm với quyết định sáng suốt cuối cùng của mình....
Nhưng sự đời nào cho nó được bình yên khi phải đối mặt với tên thiên hạ đệ nhất đểu như hắn?
Vừa định với tay gắp miếng thịt kho vàng ươm trên đĩa thì lại bị đôi đũa đáng ghét của hắn xen vào...
"Thôi thì nhịn!"
Nó tự nhủ rồi chuyển tay sang món cá rán, 1 lần nữa lại bị phỏng tay trên...
"Nhịn! Mày phải nhịn! Tiếp tục nhịn!"
Lại đến món rau xào, hắn vẫn ngoan cố càn vào, dường như kiếp trước nó có thù với hắn chắc? Không chọc nó không được hay sao?
Lần này nó nhất quyết không nhịn nữa!
Nó siết chặt đôi tay nhỏ nhắn vào đôi đũa hơn, 1 trận chiến giành giật của nó và hắn bắt đầu chỉ vì 1 cọng rau muống xào...
Nó kéo qua, hắn hắn giật lại, nó đẩy tới, hắn lôi vào,... Âm thanh va chạm từ những chiếc đũa vang lên vui tai như tiếng đao kiếm đang choảng nhau vậy!
Nó cố gắng kéo mạnh cọng rau về phía mình, ánh mắt hình viên đạn vẫn liên tục chíu vào kẻ thù đối diện trong khi hắn cũng trừng mắt đáp trả, vận dụng toàn bộ công lực xuất chiêu nhất dương chỉ kéo 1 phát....
Và tất nhiên, cọng rau muống sẽ tự động bay về phía... chiếc laptop của mẹ hắn đang để ở gần đấy!
Ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ hắn quét qua cả 2 người, hơi lạnh từ ánh mặt ấy lan toả chạy dọc sống lưng của cả nó và hắn...
Cả 2 chìm vào im lặng, thật ra là không dám ho he gì nữa, nó và hắn dường như đều quên mất rằng nơi đây, là triều đại với chế độ mẫu hệ được mẹ hắn cầm đầu lãnh đạo!
-Ai làm?
Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí vang lên phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ, làm nó và hắn giật thót...
-Cô/ Anh ấy!
Nó và hắn cùng đồng thanh rồi lại quay sang lườm liếc nhau...
-Anh cố tình trước!
-Cô cố ý thì có!
-Không có lửa thì làm sao có khói?
-Không có dầu thì làm sao có lửa?
-Là anh sai!
-Là cô!
Anh!
Cô!
.....................
-Im lặng!
Mẹ hắn lên tiếng kết thúc trận đấu võ môm của nó và hắn... Chiếc laptop không biết từ khi nào đã nứt làm đôi...
-Là ai quăng thức ăn vào?
Lại 1 lần nữa, chất giọng sặc mùi sát khí lại vang lên...
-Là anh ấy!
Nó nhanh nhảu trả lời, gương mặt hả hê vô cùng....
-Cô....
Hắn cứng họng, biết nói làm sao khi người gây hoạ lại chính là hắn?
-Con! Tối nay lau sạch căn nhà này cho mẹ!
-Ơ... mẹ...
-Không nói nhiều!
Nói rồi bà nhẹ nhàng đứng dậy, xoay người bước ra khỏi phòng... Dừng lại trước cửa, bà khẽ nghiêng đầu nhìn lại 1 lần cuối, buông thêm 1 câu hăm doạ...
-Không xong thì không được ngủ! Tiền lương tháng này của con coi như xung vào công quỹ! Còn cháu, rửa bát!
Ặc! Nó vừa mới hí hửng vui lòng hả dạ với việc hắn phải lau sạch ngôi biệt thự đồ sộ này thì đã nhanh chóng từ tầng mây thứ 9 rơi xuống đất liền...
Nhưng cũng không sao! Trên bàn chỉ vỏn vẹn vài món chén đĩa, muỗng, đũa... trong khi hắn thì cả 1 ngôi biệt thự thế mà? Tính ra nó còn lời chán!
Trông sắc mặt hắn bây giờ còn đen hơn cả lọ nồi, mặt mày thì méo xệch, quạ đen, hắc tuyến không biết từ đâu bu đầy cả đỉnh đầu hắn . Còn nó thì hả hê với việc trả thù của mình mà hí hửng ăn, thức ăn dường như cũng ngon hơn thì phải?
Nó cười rõ tươi trong lòng rồi với tay gắp lấy miếng mực xào "yêu vấu" thì lại 1 lần nữa, tên yêu nghiệt kia chặn đũa nó nó mà ăn ngấu nghiến...
Cứ như thế, trận chiến chưa dừng lại được bao lâu thì lại tiếp tục, thậm chí còn gay cấn hơn trước....
Nó gắp món nào, hắn giật món đó! Giằng co qua lại, cuối cùng, nó ức chế quá nên vơ đại 1 miếng ớt trang trí trên đĩa mực xào, theo quán tính được lập trình nãy giờ, hắn cũng vớ đũa gắp lấy mà cho vào miệng nhai nguồm ngoàm...
1s....
2s...
3s...
-Á.....
Dường như vị cay xé lưỡi của ớt hiểm giờ đã phát huy tác dụng, nhắn chạy 1 mạch thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh không ngần ngại tu liền 1 mạch 3 chai pepsi, cái lưỡi thì thi thoảng thè ra dùng tay quạt cho bớt độ hot...
Còn nó thì được miễn phí 1 trận cười vỡ bụng..
-Há há... Đáng đời!
-Cô... đới đó! Nhớ mặt cô đi!
Nói rồi hắn chui tọt vào toilet, còn nó thì tiếp sự nghiệp ăn của mình với những món còn lại: Cơm trắng!
Đấy là món ăn duy nhất Ngon - Bổ - Rẻ còn sót lại trên bàn ăn, những món khác không phải vào bụng hắn thì cũng lần lượt thi nhau vung *** khác sàn nhà và bàn ăn rồi!
Nó hỏi 1 câu vô cùng... ngu ngơ!
-Chứ không lẽ cô ở trên mây nãy giờ?
Hắn cũng đá đểu lại, bộ mặt vừa bưng bát cơm vừa cười khinh khỉnh ấy làm nó chỉ muốn sấn đến mà bụp cho mấy phát...
Nó chợt nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra, kể cả việc nằm ngủ cạnh hắn trong phòng. Bây giờ thì sắc mặt của nó biến hoá khôn lường hơn cả Tôn ngộ không rồi: Từ hồng hào chuyển sang trắng bệt, rồi đỏ ửng, lại hoá ra tím tái rồi sậm lại thành đen,...
Rầm....
Nó buông đũa, đập bàn rồi hằn hộc xoay người bỏ đi...
-Ngồi xuống! Ăn tiếp!
Giọng nói uy quyền của mẹ hắn phát ra mang theo 3 phần hiệu lệnh và 7 phần sát khí...
-Tôi không muốn ăn!
Nó gằng giọng, ánh mắt không thôi hướng về hắn với tia nhìn vô cùng "ngọt ngào"...
-Ba mẹ cháu giờ này chắc cũng đang thong thả ăn cơm nhỉ? Có cần ta...
Bà cố tình nói lấp lửng, tay ra hiệu cho toàn bộ người làm bước ra khỏi phòng ăn...
Với sức ép từ câu nói của mẹ hắn, nó đành phải nuốt giận mà ngồi xuống "nhẹ nhàng", nhưng ánh mắt phát ra tia lửa điện vẫn nhắm vào hắn, khiến hắn suýt sặc muỗng nước súp khi nhìn thấy cử chỉ "ngọt ngào" ấy của nó dành cho mình...
-Khục... Cô nên biết điều mà ăn đi!
Hắn vừa thoát khỏi trận sặc liền nhanh miệng đá đểu như muốn trả thù, nói đúng hơn là khiêu chiến...
Nó ức chế nhưng lại không biết làm gì cả? 1 trận chiến khốc liệt bằng suy nghĩ trong đầu nó chợt hiện ra...
Nhào tới bóp cổ cho hắn chết ngay bây giờ?
Nó yếu hơn hắn! --> Không khả thi!
Ngồi đây mà thầm trù ếm cho hắn ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết?
Nó không dư hơi!
.................... và rất nhiều những ý nghĩ + giả thuyết được đặt ra nhưng đều vô hiệu!
"Thôi thì đành xả hận lên nhưng món ăn vậy!"
Nó nhủ thầm với quyết định sáng suốt cuối cùng của mình....
Nhưng sự đời nào cho nó được bình yên khi phải đối mặt với tên thiên hạ đệ nhất đểu như hắn?
Vừa định với tay gắp miếng thịt kho vàng ươm trên đĩa thì lại bị đôi đũa đáng ghét của hắn xen vào...
"Thôi thì nhịn!"
Nó tự nhủ rồi chuyển tay sang món cá rán, 1 lần nữa lại bị phỏng tay trên...
"Nhịn! Mày phải nhịn! Tiếp tục nhịn!"
Lại đến món rau xào, hắn vẫn ngoan cố càn vào, dường như kiếp trước nó có thù với hắn chắc? Không chọc nó không được hay sao?
Lần này nó nhất quyết không nhịn nữa!
Nó siết chặt đôi tay nhỏ nhắn vào đôi đũa hơn, 1 trận chiến giành giật của nó và hắn bắt đầu chỉ vì 1 cọng rau muống xào...
Nó kéo qua, hắn hắn giật lại, nó đẩy tới, hắn lôi vào,... Âm thanh va chạm từ những chiếc đũa vang lên vui tai như tiếng đao kiếm đang choảng nhau vậy!
Nó cố gắng kéo mạnh cọng rau về phía mình, ánh mắt hình viên đạn vẫn liên tục chíu vào kẻ thù đối diện trong khi hắn cũng trừng mắt đáp trả, vận dụng toàn bộ công lực xuất chiêu nhất dương chỉ kéo 1 phát....
Và tất nhiên, cọng rau muống sẽ tự động bay về phía... chiếc laptop của mẹ hắn đang để ở gần đấy!
Ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ hắn quét qua cả 2 người, hơi lạnh từ ánh mặt ấy lan toả chạy dọc sống lưng của cả nó và hắn...
Cả 2 chìm vào im lặng, thật ra là không dám ho he gì nữa, nó và hắn dường như đều quên mất rằng nơi đây, là triều đại với chế độ mẫu hệ được mẹ hắn cầm đầu lãnh đạo!
-Ai làm?
Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí vang lên phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ, làm nó và hắn giật thót...
-Cô/ Anh ấy!
Nó và hắn cùng đồng thanh rồi lại quay sang lườm liếc nhau...
-Anh cố tình trước!
-Cô cố ý thì có!
-Không có lửa thì làm sao có khói?
-Không có dầu thì làm sao có lửa?
-Là anh sai!
-Là cô!
Anh!
Cô!
.....................
-Im lặng!
Mẹ hắn lên tiếng kết thúc trận đấu võ môm của nó và hắn... Chiếc laptop không biết từ khi nào đã nứt làm đôi...
-Là ai quăng thức ăn vào?
Lại 1 lần nữa, chất giọng sặc mùi sát khí lại vang lên...
-Là anh ấy!
Nó nhanh nhảu trả lời, gương mặt hả hê vô cùng....
-Cô....
Hắn cứng họng, biết nói làm sao khi người gây hoạ lại chính là hắn?
-Con! Tối nay lau sạch căn nhà này cho mẹ!
-Ơ... mẹ...
-Không nói nhiều!
Nói rồi bà nhẹ nhàng đứng dậy, xoay người bước ra khỏi phòng... Dừng lại trước cửa, bà khẽ nghiêng đầu nhìn lại 1 lần cuối, buông thêm 1 câu hăm doạ...
-Không xong thì không được ngủ! Tiền lương tháng này của con coi như xung vào công quỹ! Còn cháu, rửa bát!
Ặc! Nó vừa mới hí hửng vui lòng hả dạ với việc hắn phải lau sạch ngôi biệt thự đồ sộ này thì đã nhanh chóng từ tầng mây thứ 9 rơi xuống đất liền...
Nhưng cũng không sao! Trên bàn chỉ vỏn vẹn vài món chén đĩa, muỗng, đũa... trong khi hắn thì cả 1 ngôi biệt thự thế mà? Tính ra nó còn lời chán!
Trông sắc mặt hắn bây giờ còn đen hơn cả lọ nồi, mặt mày thì méo xệch, quạ đen, hắc tuyến không biết từ đâu bu đầy cả đỉnh đầu hắn . Còn nó thì hả hê với việc trả thù của mình mà hí hửng ăn, thức ăn dường như cũng ngon hơn thì phải?
Nó cười rõ tươi trong lòng rồi với tay gắp lấy miếng mực xào "yêu vấu" thì lại 1 lần nữa, tên yêu nghiệt kia chặn đũa nó nó mà ăn ngấu nghiến...
Cứ như thế, trận chiến chưa dừng lại được bao lâu thì lại tiếp tục, thậm chí còn gay cấn hơn trước....
Nó gắp món nào, hắn giật món đó! Giằng co qua lại, cuối cùng, nó ức chế quá nên vơ đại 1 miếng ớt trang trí trên đĩa mực xào, theo quán tính được lập trình nãy giờ, hắn cũng vớ đũa gắp lấy mà cho vào miệng nhai nguồm ngoàm...
1s....
2s...
3s...
-Á.....
Dường như vị cay xé lưỡi của ớt hiểm giờ đã phát huy tác dụng, nhắn chạy 1 mạch thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh không ngần ngại tu liền 1 mạch 3 chai pepsi, cái lưỡi thì thi thoảng thè ra dùng tay quạt cho bớt độ hot...
Còn nó thì được miễn phí 1 trận cười vỡ bụng..
-Há há... Đáng đời!
-Cô... đới đó! Nhớ mặt cô đi!
Nói rồi hắn chui tọt vào toilet, còn nó thì tiếp sự nghiệp ăn của mình với những món còn lại: Cơm trắng!
Đấy là món ăn duy nhất Ngon - Bổ - Rẻ còn sót lại trên bàn ăn, những món khác không phải vào bụng hắn thì cũng lần lượt thi nhau vung *** khác sàn nhà và bàn ăn rồi!
/17
|