Tự Nhân hiên ngang dẫm lên hàng rào sắt vào trong vườn bắt đầu công việc tìm kiếm. Diệp ngó nghiêng, không tìm mau rồi đi, thế nào Hoa Hoa Đại Tiên cũng mò tới đòi “công lý” cho khu vườn của mình.
- Du Tiên Thảo ở đâu?
- Du Tiên Thảo lăm mươi năm mọc một nhánh, cả khu vườn chỉ có ba nhánh. Nghe đồn Hoa Hoa Đại Tiên thường hái chúng cất đi đề phòng khi cần có thứ dùng ngay. Thực tình, cần gì phải giấu kỹ thế - Tự Nhân buồn cười – lăm mươi năm với Thần Tiên chẳng có gì xa xôi, vườn này của ông ta còn có biết bao nhiêu tiên dược quý. Tiên Thảo có lẽ chỉ quý hiếm với người trần gian. Tôi cũng không biết lão Hoa Hoa này đã hái chúng chưa.
- Hả? Nếu bị hái rồi thì chúng ta phải làm sao? – Diệp hoảng hốt.
- Thì chúng ta đột nhập vào nhà của lão và trộm Tiên Thảo thôi.
Tự Nhân cười nhăn nhở xem nhẹ câu từ mình đang nói, chính ngữ điệu này càng khiến Diệp hoảng hơn.
- Đột nhập vào nhà lão Hoa Hoa dễ lắm hả? – Diệp hỏi nhỏ.
- À ừm…. – Tự Nhân vẫn cần mẫn bới tìm trong vườn cỏ tiên, tìm kiếm Du Tiên Thảo – Cùng lắm là bị lão ta bắt giam vào lồng nhốt yêu thôi mà. Haha.
- Sao anh có thể nói đơn giản như thế hả?!
Diệp phẫn nộ hét vào tai Tự Nhân, hắn ù hết tai. Diệp bắt đầu bới tìm điên cuồng, cầu trời là trong khu vườn này có Du Tiên Thảo. Mà trông Du Tiên Thảo như thế nào Diệp cũng chưa biết.
- Du Tiên Thảo màu xanh non và phát sáng.
Tự Nhân nói vọng lại chỗ Diệp, hắn không thể ngăn nụ cười tươi tỉnh trên môi. Diệp luôn cảm thấy Tự Nhân rất hiểu những điều cô suy nghĩ, tính khí của cô, hành xử ra sao hắn cũng đoán được tới bảy tám phần. Hắn quen thuộc cô?
Tìm hết cả khu vườn cỏ tiên nhưng không thấy nhánh cỏ phát sáng nào, mồ hôi chảy dài trên trán Diệp. Tự Nhân phủi tay đứng dậy đấm lưng than thở.
- Vậy là lão Hoa Hoa hái Du Tiên Thảo rồi.
- Đừng…đừng nói vậy chứ? – Diệp rưng rưng nước mắt.
Bình sinh cô chưa làm chuyện gì trộm cắp, người hậu đậu như cô mà phải làm trộm cắp thì sẽ bị bắt ngay. Nếu phải vào tận nhà của Hoa Hoa để trộm Du Tiên Thảo, cơ bản là gan Diệp không to tới mức ấy.
- Đi nào Dĩnh Nghi, chúng ta vào nhà lão Hoa Hoa!
Diệp rít lên qua kẽ răng, cô miễn cưỡng bị Tự Nhân lôi đi, hắn thì hào hứng và cực kỳ hăng hái. Số cô hôm nay không thoát khỏi kiếp “trộm tận nhà cắp tận nơi” cùng với Tự Nhân rồi!
Tự Nhân bế Diệp bay qua vườn tiên, hạ cánh xuống mái nhà một căn nhà tre nhỏ bé bên con suối.
Vườn thì là rào song sắt nhưng nhà của Đại tiên thì chỉ là nhà tranh vách tre đơn giản mà thôi.
“Vườn của lão chắc lão coi như báu vật, chẳng bao giờ nghĩ có kẻ to gan…” – Diệp cắn móng tay – “Đợt này bị Tự Nhân quậy tưng bừng cả khu vườn. Vui rồi.”
Cửa trước hé mở, có ánh đèn nhưng trong nhà lại hoàn toàn tĩnh mịch.
“Tiên giới đúng là tiên giới, muốn gì cũng có, đẹp mê hồn.” – Diệp tặc lưỡi.
Hai đứa ở trên mái nhà, chờ một lúc không thấy động tĩnh gì.
- Lão ta ngủ sớm ha! – Diệp nói.
Tự Nhân biến ra hai cái khăn màu, hắn quấn khăn lên che kín mặt mình và đưa cái khăn còn lại cho Diệp.
- Tôi đưa em xuống cửa sau, lẻn vào trong tìm Du Tiên Thảo khi lão Hoa Hoa ra ngoài.
- Tôi không biết có làm được không! Tôi vụng về lắm! – Diệp thú nhận.
- Cố lên, em trai Xử Nữ đang chờ Du Tiên Thảo.
“Em trai Xử Nữ đang cần Du Tiên Thảo để giải độc…”
Diệp nhớ tới hai chị em Xử Nữ thì thấy mình có can đảm hơn hẳn, tay cô nắm chặt, ánh mắt se lại vững tâm.
- Tôi biết rồi.
- Cẩn thận nhé, Dĩnh Nghi.
Tự Nhân vòng tay qua eo Diệp thả cô xuống phía sau căn nhà, Diệp lấp nhanh vào mé tường. Có ánh đèn hắt ra từ cửa sau nhà, Diệp bặm môi lo lắng, cô ngoảnh đầu nhìn Tự Nhân. Hắn nhảy xuống trước cửa nhà, hai tay làm phép. Cơ thể Tự xoay một vòng cuộn dòng nước từ suối lên và bao quanh hắn, những hạt nước bắn lên không trung.
Sau đó, Tự Nhân không ngần ngại hất thẳng dòng nước lạnh vào bên trong căn nhà, tiếng nước chảy xiết va đập vào đồ đạc ào ạt như lũ cuốn. Diệp đứng xem mà há hốc miệng, nước tràn ra chỗ cô qua cửa sổ.
“Liên tưởng tới cảnh người ta hun khói vào nhà dụ chuột ra khỏi ổ. Tiếc rằng không phải chuột mà là đại tiên. Không biết Hoa Hoa Đại Tiên có ở trong nhà để lĩnh trọn cú dội nước lạnh của Tự Nhân không?” – Diệp lắc đầu xót xa.
Dòng nước lại tiếp tục được cuộn quanh người Tự Nhân, hắn chắp hai tay trước mặt, đầu hơi cúi mà lên tiếng:
- Hoa Hoa Đại Tiên, ta có chút việc quan trọng muốn gặp ngươi.
Cánh cửa tre lỏng lẻo bị người trong nhà đạp bay vút ra ngoài.
“Oa…” – Diệp bụm miệng để không quá kinh ngạc – “Một lão ông mà có thể đá bay cánh cửa.”
- Cứ tưởng đại tiên đi vắng – Tự Nhân nhếch mép.
- Vắng cái khỉ gió !!
Một bóng người lao như tên bắn về phía Tự Nhân, trượng gỗ phang xuống tạo tiếng nổ vang dội. Tự Nhân nhanh nhẹn phóng người ra xa căn nhà.
- Đồ yêu quái tép riu! Mò vào tận nhà của ta để quấy phá, vuốt râu hùm hả?
“Có nhầm lẫn gì không? Sao đại tiên mà Tự Nhân luôn miệng gọi “lão” lại chỉ là một nam thanh niên ngoài hai mươi?”
- Du Tiên Thảo ở đâu?
- Du Tiên Thảo lăm mươi năm mọc một nhánh, cả khu vườn chỉ có ba nhánh. Nghe đồn Hoa Hoa Đại Tiên thường hái chúng cất đi đề phòng khi cần có thứ dùng ngay. Thực tình, cần gì phải giấu kỹ thế - Tự Nhân buồn cười – lăm mươi năm với Thần Tiên chẳng có gì xa xôi, vườn này của ông ta còn có biết bao nhiêu tiên dược quý. Tiên Thảo có lẽ chỉ quý hiếm với người trần gian. Tôi cũng không biết lão Hoa Hoa này đã hái chúng chưa.
- Hả? Nếu bị hái rồi thì chúng ta phải làm sao? – Diệp hoảng hốt.
- Thì chúng ta đột nhập vào nhà của lão và trộm Tiên Thảo thôi.
Tự Nhân cười nhăn nhở xem nhẹ câu từ mình đang nói, chính ngữ điệu này càng khiến Diệp hoảng hơn.
- Đột nhập vào nhà lão Hoa Hoa dễ lắm hả? – Diệp hỏi nhỏ.
- À ừm…. – Tự Nhân vẫn cần mẫn bới tìm trong vườn cỏ tiên, tìm kiếm Du Tiên Thảo – Cùng lắm là bị lão ta bắt giam vào lồng nhốt yêu thôi mà. Haha.
- Sao anh có thể nói đơn giản như thế hả?!
Diệp phẫn nộ hét vào tai Tự Nhân, hắn ù hết tai. Diệp bắt đầu bới tìm điên cuồng, cầu trời là trong khu vườn này có Du Tiên Thảo. Mà trông Du Tiên Thảo như thế nào Diệp cũng chưa biết.
- Du Tiên Thảo màu xanh non và phát sáng.
Tự Nhân nói vọng lại chỗ Diệp, hắn không thể ngăn nụ cười tươi tỉnh trên môi. Diệp luôn cảm thấy Tự Nhân rất hiểu những điều cô suy nghĩ, tính khí của cô, hành xử ra sao hắn cũng đoán được tới bảy tám phần. Hắn quen thuộc cô?
Tìm hết cả khu vườn cỏ tiên nhưng không thấy nhánh cỏ phát sáng nào, mồ hôi chảy dài trên trán Diệp. Tự Nhân phủi tay đứng dậy đấm lưng than thở.
- Vậy là lão Hoa Hoa hái Du Tiên Thảo rồi.
- Đừng…đừng nói vậy chứ? – Diệp rưng rưng nước mắt.
Bình sinh cô chưa làm chuyện gì trộm cắp, người hậu đậu như cô mà phải làm trộm cắp thì sẽ bị bắt ngay. Nếu phải vào tận nhà của Hoa Hoa để trộm Du Tiên Thảo, cơ bản là gan Diệp không to tới mức ấy.
- Đi nào Dĩnh Nghi, chúng ta vào nhà lão Hoa Hoa!
Diệp rít lên qua kẽ răng, cô miễn cưỡng bị Tự Nhân lôi đi, hắn thì hào hứng và cực kỳ hăng hái. Số cô hôm nay không thoát khỏi kiếp “trộm tận nhà cắp tận nơi” cùng với Tự Nhân rồi!
Tự Nhân bế Diệp bay qua vườn tiên, hạ cánh xuống mái nhà một căn nhà tre nhỏ bé bên con suối.
Vườn thì là rào song sắt nhưng nhà của Đại tiên thì chỉ là nhà tranh vách tre đơn giản mà thôi.
“Vườn của lão chắc lão coi như báu vật, chẳng bao giờ nghĩ có kẻ to gan…” – Diệp cắn móng tay – “Đợt này bị Tự Nhân quậy tưng bừng cả khu vườn. Vui rồi.”
Cửa trước hé mở, có ánh đèn nhưng trong nhà lại hoàn toàn tĩnh mịch.
“Tiên giới đúng là tiên giới, muốn gì cũng có, đẹp mê hồn.” – Diệp tặc lưỡi.
Hai đứa ở trên mái nhà, chờ một lúc không thấy động tĩnh gì.
- Lão ta ngủ sớm ha! – Diệp nói.
Tự Nhân biến ra hai cái khăn màu, hắn quấn khăn lên che kín mặt mình và đưa cái khăn còn lại cho Diệp.
- Tôi đưa em xuống cửa sau, lẻn vào trong tìm Du Tiên Thảo khi lão Hoa Hoa ra ngoài.
- Tôi không biết có làm được không! Tôi vụng về lắm! – Diệp thú nhận.
- Cố lên, em trai Xử Nữ đang chờ Du Tiên Thảo.
“Em trai Xử Nữ đang cần Du Tiên Thảo để giải độc…”
Diệp nhớ tới hai chị em Xử Nữ thì thấy mình có can đảm hơn hẳn, tay cô nắm chặt, ánh mắt se lại vững tâm.
- Tôi biết rồi.
- Cẩn thận nhé, Dĩnh Nghi.
Tự Nhân vòng tay qua eo Diệp thả cô xuống phía sau căn nhà, Diệp lấp nhanh vào mé tường. Có ánh đèn hắt ra từ cửa sau nhà, Diệp bặm môi lo lắng, cô ngoảnh đầu nhìn Tự Nhân. Hắn nhảy xuống trước cửa nhà, hai tay làm phép. Cơ thể Tự xoay một vòng cuộn dòng nước từ suối lên và bao quanh hắn, những hạt nước bắn lên không trung.
Sau đó, Tự Nhân không ngần ngại hất thẳng dòng nước lạnh vào bên trong căn nhà, tiếng nước chảy xiết va đập vào đồ đạc ào ạt như lũ cuốn. Diệp đứng xem mà há hốc miệng, nước tràn ra chỗ cô qua cửa sổ.
“Liên tưởng tới cảnh người ta hun khói vào nhà dụ chuột ra khỏi ổ. Tiếc rằng không phải chuột mà là đại tiên. Không biết Hoa Hoa Đại Tiên có ở trong nhà để lĩnh trọn cú dội nước lạnh của Tự Nhân không?” – Diệp lắc đầu xót xa.
Dòng nước lại tiếp tục được cuộn quanh người Tự Nhân, hắn chắp hai tay trước mặt, đầu hơi cúi mà lên tiếng:
- Hoa Hoa Đại Tiên, ta có chút việc quan trọng muốn gặp ngươi.
Cánh cửa tre lỏng lẻo bị người trong nhà đạp bay vút ra ngoài.
“Oa…” – Diệp bụm miệng để không quá kinh ngạc – “Một lão ông mà có thể đá bay cánh cửa.”
- Cứ tưởng đại tiên đi vắng – Tự Nhân nhếch mép.
- Vắng cái khỉ gió !!
Một bóng người lao như tên bắn về phía Tự Nhân, trượng gỗ phang xuống tạo tiếng nổ vang dội. Tự Nhân nhanh nhẹn phóng người ra xa căn nhà.
- Đồ yêu quái tép riu! Mò vào tận nhà của ta để quấy phá, vuốt râu hùm hả?
“Có nhầm lẫn gì không? Sao đại tiên mà Tự Nhân luôn miệng gọi “lão” lại chỉ là một nam thanh niên ngoài hai mươi?”
/54
|