Mạnh Tĩnh Nghiên rất nôn nóng được đi học tiểu học, nhưng học xong một tuần, thì mọi mong mỏi về mới lạ của cô cũng qua đi. Ví dụ như các bạn đồng học khác mỗi người có trình độ học tập lại không giống nhau, như cô và Nghê Thụy Tuyết là thuộc dạng thông minh, trong lớp dạy gì liền hiểu đó không như các bạn học khác, cũng có loại nhu Lý Minh Trạch đến trường chủ yếu là để chơi đùa, kiến thức học được đều không nắm giữ được gì. Cho nên dù là gì đi nữa như chữ số A,rập, rồi đến ghép vần cũng phải học lại từ đầu.
Cho dù không nguyện ý, thì cũng sẽ bị ép học cho bằng thuộc các số từ 1-10 rồi đến các phụ âm, nguyên âm. Mỗi ngày còn phải làm bài tập rồi đến viết chữ đẹp học đánh vần, sau đó còn phải viết chữ hết đã học lên một trang giấy.
Chuyện này cũng không vấn đề gì, mấy con số, chữ cái mà thôi, mấy phút là có thể viết xong. Nhưng mấu chốt của vấn đề là, cả lớp trừ cô Vương, viết đẹp nhất chính là cô, nên mỗi ngày phải đợi cả lớp viết chữ xong hết mới có thể tan giờ học về nhà! Lệ rơi ~~~
A nói sai rồi, không phải là cả lớp, phải nói chính xác là toàn lớp giảm đi một.
Bạn học nhỏ Ngưu Phàn Phàm, tiểu công chúa Ngưu Phàn Phàm, luôn chống đối lại với cô. Chữ viết của Ngưu Phàn Phàm này so với con gián đang bò cùng một dạng, nhưng lại rất ngoan cố kiên quyết không muốn tìm Mạnh Tĩnh Nghiên viết chữ giùm. Hống hống hống, cô không đến cũng không tồi a ! Chẳng có ai lại chủ động đi tăng thêm công việc cho mình, ít đi một quyển tập viết, cô còn bớt được một việc a!
Lại nói bạn nhỏ Ngưu Phàn Phàm này, cho rằng cha cô ta là hiệu trưởng trường học nên muốn khai trừ người nào thì khai trừ người đó? Chín năm này là giáo dục bắt buộc, hiệu trưởng Ngưu nếu dám tùy tiện khai trừ người, liền đến cục giáo dục kiện hắn đi! Coi như hắn vẫn tiếp tục có thể làm hiệu trưởng, thì để xem coi hắn sau này còn có cơ hội thăng chức hay không.
Không phải học sinh, gia trưởng kính trọng thầy cô giáo, hiệu trưởng, mà có thể lợi dụng chức quyền muốn làm gì thì làm. Chỉ là theo Mạnh Tĩnh Nghiên thấy hiệu trưởng Ngưu là một người rất chính trực, bình thường có thể do cưng chiều con gái qua mức, có thể lén lút đưa tiền cho các thầy cô để nâng điểm con gái lên một chút thì được, nhưng sẽ không làm ra chuyện cậy quyền thiên vị làm trễ nãi tiền đồ những bạn học khác được. Chuyện của đứa bé với nhau thì đứa bé tự mình giải quyết là được, cũng không phải là làm bị thương con gái nhà hắn, nên không cần phải gặp phụ huynh làm gì.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không biết tiểu công chúa Ngưu Phàn Phàm có cùng cô ba mẹ tố cáo qua hay không, dù sao có mấy lần cô ở trường gặp phải hiệu trưởng Ngưu cùng hắn chào hỏi thì hiệu trưởng Ngưu còn cười híp mắt gật đầu với cô, không nhìn ra có khúc măc gì.
Mạnh Tĩnh Nghiên, một lát đến phòng làm việc của cô một chuyến. Tốt lắm, những bạn học khác tan lớp thôi. 13721322
Lý Vi Vi ngồi ở bàn trên quay đầu lại thương cảm nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên một cái, phải đi đối mặt với cô Vương có mặt đáng sợ như vậy, rất là đồng tình cô. Lại bị cô lấy tay đẩy trán một cái, biểu cảm như vậy là sao, giống như cô đang phải đi chịu chết không bằng. Vẻ mặt của cô Vương chỉ là nghiêm túc một chút nha, cũng sẽ không đánh người cũng sẽ không ăn thịt người, có cái gì đáng sợ. Làm một người trùng sinh, tự nhiên phải không sợ hãi cô. So với những bạn học khác, biểu hiện của cô đúng là không chỉ mạnh hơn một bậc.
Mặc dù bị Mạnh Tĩnh Nghiên thưởng một cái đánh, Lý Vi Vi vẫn không khuất phục, dùng ánh mắt thương hại nhìn bóng lưng Mạnh Tĩnh Nghiên. Mồ hôi, đứa bé này, khẳng định là đúa bé này bị ám ảnh với cô giáo đặc biệt lớn. Có phải hay không do cô giáo ở nhà trẻ quá nghiêm khắc, nên làm dọa cô đến bây giờ?
Không đến mười phút sau, thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ủ rũ cúi đầu mà trở về Lý Vi Vi liền dùng biểu tình như lúc đầu quay xuống nhìn Nghê Thụy Tuyết một cái. Giống như là ngay từ đầu cô đã đoán được, cô Vương cho Mạnh Tĩnh Nghiên gọi đi đúng là không có chuyện gì tốt. Mới vừa rồi còn dùng tay đánh đầu cô, không sao, cô tha thứ, ai kêu cô ấy thảm như thế, vừa bị Lão sư dạy dỗ hay sao? Ai ai ai, quá đáng thương rồi...!
Nghiên Nghiên, mới vừa rồi cô Vương tìm bạn làm gì? Có phải nói gì với cậu hay không? Nghê Thụy Tuyết quan tâm hỏi.
Luyện. . . . . Chữ. . . . . .
Hô, Mạnh Tĩnh Nghiên cậu làm tớ hoảng sợ, tớ còn tưởng rằng cậu bị cô Vương kêu làm cái gì? Hại tớ lo lắng vô ích, thì ra là chính là chuyện chữ viết a. Tớ cảm thấy cậu viết chữ so Lão sư còn nhìn đẹp hơn, không trách được tại sao cô Vương muốn tìm cậu đi hỗ trợ kèm viết chữ.
Cậu có lo lắng tớ sao? Tại sao tớ cảm thấy bộ dáng cùng vẻ mặt của cậu hả hê vẻ như vậy?
Ánh mắt Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn đầy soi mói, Lý Vi Vi rốt cuộc chột dạ cúi đầu, xoắn xoắn hai bàn tay nhỏ bé béo múp míp của mình, Tôi, tôi thật sự là sợ cậu bị cô Vương mắng mà!
Nhìn bộ dáng bé nhỏ kia của Lý Vi Vi Mạnh Tĩnh Nghiên đã cảm thấy rất vui vẻ, ai, khi dễ một đứa bé thật có rất thích thú nha
Cho dù không nguyện ý, thì cũng sẽ bị ép học cho bằng thuộc các số từ 1-10 rồi đến các phụ âm, nguyên âm. Mỗi ngày còn phải làm bài tập rồi đến viết chữ đẹp học đánh vần, sau đó còn phải viết chữ hết đã học lên một trang giấy.
Chuyện này cũng không vấn đề gì, mấy con số, chữ cái mà thôi, mấy phút là có thể viết xong. Nhưng mấu chốt của vấn đề là, cả lớp trừ cô Vương, viết đẹp nhất chính là cô, nên mỗi ngày phải đợi cả lớp viết chữ xong hết mới có thể tan giờ học về nhà! Lệ rơi ~~~
A nói sai rồi, không phải là cả lớp, phải nói chính xác là toàn lớp giảm đi một.
Bạn học nhỏ Ngưu Phàn Phàm, tiểu công chúa Ngưu Phàn Phàm, luôn chống đối lại với cô. Chữ viết của Ngưu Phàn Phàm này so với con gián đang bò cùng một dạng, nhưng lại rất ngoan cố kiên quyết không muốn tìm Mạnh Tĩnh Nghiên viết chữ giùm. Hống hống hống, cô không đến cũng không tồi a ! Chẳng có ai lại chủ động đi tăng thêm công việc cho mình, ít đi một quyển tập viết, cô còn bớt được một việc a!
Lại nói bạn nhỏ Ngưu Phàn Phàm này, cho rằng cha cô ta là hiệu trưởng trường học nên muốn khai trừ người nào thì khai trừ người đó? Chín năm này là giáo dục bắt buộc, hiệu trưởng Ngưu nếu dám tùy tiện khai trừ người, liền đến cục giáo dục kiện hắn đi! Coi như hắn vẫn tiếp tục có thể làm hiệu trưởng, thì để xem coi hắn sau này còn có cơ hội thăng chức hay không.
Không phải học sinh, gia trưởng kính trọng thầy cô giáo, hiệu trưởng, mà có thể lợi dụng chức quyền muốn làm gì thì làm. Chỉ là theo Mạnh Tĩnh Nghiên thấy hiệu trưởng Ngưu là một người rất chính trực, bình thường có thể do cưng chiều con gái qua mức, có thể lén lút đưa tiền cho các thầy cô để nâng điểm con gái lên một chút thì được, nhưng sẽ không làm ra chuyện cậy quyền thiên vị làm trễ nãi tiền đồ những bạn học khác được. Chuyện của đứa bé với nhau thì đứa bé tự mình giải quyết là được, cũng không phải là làm bị thương con gái nhà hắn, nên không cần phải gặp phụ huynh làm gì.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không biết tiểu công chúa Ngưu Phàn Phàm có cùng cô ba mẹ tố cáo qua hay không, dù sao có mấy lần cô ở trường gặp phải hiệu trưởng Ngưu cùng hắn chào hỏi thì hiệu trưởng Ngưu còn cười híp mắt gật đầu với cô, không nhìn ra có khúc măc gì.
Mạnh Tĩnh Nghiên, một lát đến phòng làm việc của cô một chuyến. Tốt lắm, những bạn học khác tan lớp thôi. 13721322
Lý Vi Vi ngồi ở bàn trên quay đầu lại thương cảm nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên một cái, phải đi đối mặt với cô Vương có mặt đáng sợ như vậy, rất là đồng tình cô. Lại bị cô lấy tay đẩy trán một cái, biểu cảm như vậy là sao, giống như cô đang phải đi chịu chết không bằng. Vẻ mặt của cô Vương chỉ là nghiêm túc một chút nha, cũng sẽ không đánh người cũng sẽ không ăn thịt người, có cái gì đáng sợ. Làm một người trùng sinh, tự nhiên phải không sợ hãi cô. So với những bạn học khác, biểu hiện của cô đúng là không chỉ mạnh hơn một bậc.
Mặc dù bị Mạnh Tĩnh Nghiên thưởng một cái đánh, Lý Vi Vi vẫn không khuất phục, dùng ánh mắt thương hại nhìn bóng lưng Mạnh Tĩnh Nghiên. Mồ hôi, đứa bé này, khẳng định là đúa bé này bị ám ảnh với cô giáo đặc biệt lớn. Có phải hay không do cô giáo ở nhà trẻ quá nghiêm khắc, nên làm dọa cô đến bây giờ?
Không đến mười phút sau, thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ủ rũ cúi đầu mà trở về Lý Vi Vi liền dùng biểu tình như lúc đầu quay xuống nhìn Nghê Thụy Tuyết một cái. Giống như là ngay từ đầu cô đã đoán được, cô Vương cho Mạnh Tĩnh Nghiên gọi đi đúng là không có chuyện gì tốt. Mới vừa rồi còn dùng tay đánh đầu cô, không sao, cô tha thứ, ai kêu cô ấy thảm như thế, vừa bị Lão sư dạy dỗ hay sao? Ai ai ai, quá đáng thương rồi...!
Nghiên Nghiên, mới vừa rồi cô Vương tìm bạn làm gì? Có phải nói gì với cậu hay không? Nghê Thụy Tuyết quan tâm hỏi.
Luyện. . . . . Chữ. . . . . .
Hô, Mạnh Tĩnh Nghiên cậu làm tớ hoảng sợ, tớ còn tưởng rằng cậu bị cô Vương kêu làm cái gì? Hại tớ lo lắng vô ích, thì ra là chính là chuyện chữ viết a. Tớ cảm thấy cậu viết chữ so Lão sư còn nhìn đẹp hơn, không trách được tại sao cô Vương muốn tìm cậu đi hỗ trợ kèm viết chữ.
Cậu có lo lắng tớ sao? Tại sao tớ cảm thấy bộ dáng cùng vẻ mặt của cậu hả hê vẻ như vậy?
Ánh mắt Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn đầy soi mói, Lý Vi Vi rốt cuộc chột dạ cúi đầu, xoắn xoắn hai bàn tay nhỏ bé béo múp míp của mình, Tôi, tôi thật sự là sợ cậu bị cô Vương mắng mà!
Nhìn bộ dáng bé nhỏ kia của Lý Vi Vi Mạnh Tĩnh Nghiên đã cảm thấy rất vui vẻ, ai, khi dễ một đứa bé thật có rất thích thú nha
/142
|