Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi

Chương 95 - Chương 95

/142


Editor: á bì

Mặt trắng nhỏ thì làm sao mà tìm hoa được, vấn đề này làm phiền Mạnh Tĩnh Nghiên thật lâu.

Loại đàn ông chỉ có khuôn mặt đẹp nhưng không có khí chất và nhân phẩm đương nhiên là có nhiều ở trong tiệm vịt rồi. Nhưng từ đầu tới cuối đã sống đến hai đời, dù là cửa tiệm vịt cô cũng chưa từng vào.

Haiz, trước kia sống quá nghiêm túc, mỗi ngày đều học, ăn uống, ngủ nghỉ, cuộc sống chẳng có chút thú vị gì thì chẳng nói, cuối cùng chồng còn chạy theo người khác, chẳng có chút may mắn nào.

Hơn nữa loại đàn ông này mỗi ngày đều lên giường với rất nhiều phụ nữ, không biết có phải là đồ sạch hay không, không biết chừng còn bị lây nhiễm…

Chậc chậc chậc, ngẫm lại thấy phát sợ, đàn ông ở tiệm vịt chẳng đáng tin chút nào. Pass!

Vậy giờ đi đâu tìm mặt trắng nhỏ đây?

Mạnh Tĩnh Nghiên tìm nhìn qua Lý Minh Trạch…

Đương nhiên không phải Lý Minh Trạch là mặt trắng nhỏ. Lý Minh Trạch là cậu nhỏ, từ nhỏ đến lớn ăn không ít cơm ở nhà cô, không nói tới chuyện chịu ân dù là một giọt nước thì cậu ta cũng phải đền đáp nhà cô chứ, nếu dám không chịu tiến lên làm mặt trắng nhỏ cầu xin người ta bao dưỡng, liền dùng nước miếng nhấn chìm cậu ta!

Bản thân cậu ta thì không phải, nhưng cậu ta lại thường xuyên xuất hiện ở những chỗ có tương lai đó.

Dựa vào lý trí của Lý Minh Trạch và sự cố gắng của Mạnh Tĩnh Nghiên, trong hai năm cậu ta đã có thể thoát khỏi sự phiền não của việc học tiến vào học viện thể dục, chuyên môn là bóng rổ. Thoát khỏi chín năm học tập giờ Lý Minh Trạch giống như con ngựa hoang, trong trường học kết bạn với một đống bạn bè không tốt suốt ngày chơi bóng rổ tới điên luôn.

Phần lớn bạn bè của cậu ta Mạnh Tĩnh Nghiên đều có thể nhận biết được, cũng là do da mặt dày của cậu ta ban tặng. Vào chủ nhật hay là nghỉ đông nghỉ hè, nhà họ Mạnh không có người lớn ở nhà, sau khi đánh bóng xong liền dẫn bạn bè tới nhà cô ăn không uống không, bóc lột sức lao động của Mạnh Tĩnh Nghiên.

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi luôn thấy tò mò với thế giới của người lớn, hút thuốc, uống rượu, đều kiêu căng cho là mình đều có thể làm được. Mấy thằng nhóc đó thật sự rất ấu trĩ, hy vọng dùng cách này có thể chứng minh được mình đã trưởng thành. Mặc dù Lý Minh Trạch không nói, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng biết, cậu ta đi với mấy đứa bạn này vào quán bar vài lần.

Từ tiểu học đã bắt đầu, hàng năm đều làm lớn chuyện cấm học sinh vào ba phòng một sảnh. Mặc dù tới bây giờ vẫn không biết ba phòng một sảnh đến cuối cùng là như thế nào, trong đó có phải bao gồm cả quán bar hay không. Nhưng vẫn biết quán bar không phải là nơi tốt đẹp gì, đối với con gái lại càng nguy hiểm hơn.

Cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên không dám hành động một mình, vạn nhất gặp con ma men hay là lưu manh gì đó, thì thật không biết phải làm sao. Đi theo Lý Minh Trạch lại không phải giống như thế, bọn họ nhiều người, có thể truyền thêm can đảm cho nhau. Từng đi qua vài lần rồi nhưng quán bar này chưa từng xảy ra chuyện gì thì chắc là không nguy hiểm lắm.

Cứ tính toán nhỏ nhặt ở trong lòng, chờ Lý Minh Trạch tới nhà ăn không uống không, cô đã đưa ra đề nghị này.

“Cái gì? Cậu muốn tới quán bar?”

“Này, nói nhỏ chút coi, lớn tiếng vậy làm gì? Làm cho tớ sợ tới mức nhảy dựng lên. Có cái gì mà chuyện bé xé ra to thế, không phải chỉ là quán bar thôi sao? Đừng có nói là cậu chưa từng đi tới nhé!”

“Chỗ đó không phải là nơi mà con gái như cậu có thể tới.”

“Tớ mặc kệ đấy, dù sao cậu nhất định phải dẫn tớ theo, tớ còn chưa từng đi tới quán bar, muốn thêm chút kiến thức mà thôi. Nếu giờ cậu không dẫn tớ theo, tớ nhất định sẽ nói với người lớn chuyện cậu ở bên ngoài kết bạn xấu, hồi nhỏ cậu còn ngồi xỗm như con gái để tiểu….A a a, buông tớ ra!”

Lý Minh Trạch cáu tới mức đỏ bừng cả mặt, nam tử hán đại trượng phu, mấy chuyện đó mà bị bạn bè biết rõ, chắc chắn sẽ bị bọn họ cười nhạo cả đời, cậu còn mặt mũi nào sống nữa chứ? Chỉ chết thôi.

“Bây giờ trong phòng chỉ có hai người chúng ta, tớ chỉ nói thế thôi, cậu cũng không cần bịt miệng tớ thế đâu, thiếu chút nữa làm tớ không thở được. Chỉ cần cậu dẫn tớ theo, tớ sẽ không nói cho người khác biết, như thế nào?”

Cô còn dám hỏi như thế nào nữa? Lý Minh Trạch liếc mắt khinh thường nhìn cô, nói rõ ra là đang uy hiếp cậu, còn làm bộ như cô đang thương lượng với cậu, giờ không dẫn cô theo mà được sao?

Quán bar là nơi những người sống về đêm yêu thích, ban ngày không mở




/142

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status