Sau khi ăn cơm xong, Thành Trạm Vũ liền đến bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, mắt lúc nào cũng như keo dáng nhìn chằm chằm cô, nhìn làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên dựng cả tóc gáy, cả người đều khó chịu, bả vai cũng rụt lại.
Thỉnh thoảng cô nhíu mày nhìn về phía mình, Thành Trạm Vũ cũng biết là không nên nhìn cô như vậy.. Nhưng hắn lại không khống chế được. . . . . . Tiểu thiên sứ trong lòng hắn nói với hắn, phải tin tưởng cô, cô và Lý Minh trạch không có bất cứ quan hệ gì.
Thế nhưng tiểu ác ma đang cầm cái nĩa trong tay lại không ngừng công kích tiểu thiên sứ, phản bác hắn, nếu như không quan hệ gì, thì tại sao cô lại đi theo Lý Minh Trạch đến quán bar? Tại sao khi có người đuổi theo cô, thì cô liền nhào vào trong ngực của Lý Minh Trạch? Khi Lý Minh Trạch nói hắn là bạn trai cô, tại sao cô không hề phủ nhận?
Liên tiếp mấy tại sao, làm cho lòng của Thành Trạm Vũ hoang mang. Còn nữa, buổi trưa Lý Minh trạch còn gọi điện thoại cho Nghiên Nghiên, cô núp ở trong phòng nhận, chỉ nghe cô kêu là Lý Minh Trạch, nhưng nói chuyện gì thì không nghe rõ. Nhưng lúc này mà hắn lại gọi điện thoại cho cô, có thể thấy hắn rất quan tâm cô.
Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, người luôn tỉnh táo như Thành Trạm Vũ, chỉ cần dính đến Mạnh Tĩnh Nghiên thì mọi chuyện liền trở nên do dự, chần chừ không dứt khoát.
Hắn cũng không dám mở miệng hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên, như vậy thì hắn quá hẹp hòi, ghen, rất không khí khái đàn ông nha! Nghiên Nghiên sẽ không thích cho coi! Cho nên Thành Trạm Vũ đè nén lòng mình lại, mặc cho tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma đánh tới đánh lui, tiểu thiên sứ bị tiểu ác ma làm cho thương tích khắp người.
Đáng tiếc là mẹ hắn chết sớm, từ nhỏ không có người nữ nào bên cạnh, hắn đối với tâm lý của con gái một chút cũng không hiểu rõ. Mười mấy năm qua cũng chỉ nghe theo mấy câu câu của bác sĩ Mạc về cách cư xử đối với con gái nói cho hắn nghe mà thôi, Thành Trạm Vũ thật hối hận a, lúc ấy tại sao lại không nghe nhiều một chút!
Ở chung với nhau một ngày này, Mạnh Tĩnh Nghiên còn gọi điện thoại cho Nghê Thụy Tuyết thống nhất cách nói chuyện để lừa gạt ba mẹ lại, buổi tối lại nhận được điện thoại của mẹ, cho cô hay là đang cùng ba cô đến nhà bà ngoại, có chừa thức ăn cho cô, buổi tối sẽ về trễ một chút.
Được rồi, mọi lý do đều không cần nghĩ nữa. Qua cuộc nói chuyện với mẹ vừa rồi, đã nói đi nhà bà ngoại sẽ về trễ, nhất định là dì nhỏ lại về nhà mẹ đẻ rồi. Mỗi lần từ nhà bà ngoại trở lại, tâm tình cô đều không tốt, liên lên phòng trên lầu mà ngủ, căn bản là không hỏi được chuyện gì.
Nhưng vừa yên tâm, lại nhận được điện thoại của ba mạnh đang lái xe gọi lạii, Nghiên Nghiên ah, Thành Trạm Vũ có đến ở nhà không?
Mạnh Tĩnh Nghiên liếc nhìn Thành Trạm Vũ đang ở bên cạnh đang nhìn cô nghe điện thoại, nhắm mắt lại nói dối: Không có ở đây.
A, Nếu hôm nay đến nhà, không được mở của cho hắn, không cần quan tâm đến hắn làm gì, coi như trong nhà không có ai. Ba và mẹ của con không biết mấy giờ sẽ về, con là con gái, cho hắn vào trong nhà ba không yên lòng. Nghe không?
“Dạ, biết rồi. Ba người nên chú tâm lái xe đi, phải tuân thủ quy tắc giao thông a!
Bị Thành Trạm Vũ nhìn chằm chằm nên chỉ muốn nhanh chống cúp điện thoại, mà cũng không nhớ hiện tại đã có quy định không được gọi điện thoại khi lái xe hay không, mà ba cũng không để ý đến câu nói đó lắm.
Điện thoại lại bị mẹ đoạt lại, Nghiên Nghiên ah, đừng nghe ba con , nếu Trạm Vũ đến thì con ăn cùng nó cũng tốt. Nó về nhà cũng phải mua cơm ăn, đồ ăn bên ngoài các món ăn đều có nhiều bột ngọt ăn nhiều không tốt.
Không được! Không được mở cửa cho hắn! 13850974
Ở trong xe, ba mẹ lại cãi nhau. Ba thì kiên quyết phản đối cô và Thành Trạm Vũ lui tới, mà mẹ thì do những năm này đã bị Thành Trạm Vũ thu mua, tần suất hắn đến Mạnh gia báo cáo so với ở chung một nhà cũng không khác nhau mấy, giống như hiện tại mẹ có thêm một người con trai nữa khác nhi tử.
Mạnh Tĩnh Nghiên uh ah cho qua, khó khăn lắm mới dụ được ba mẹ cúp điện thoại. Thấy Thành Trạm Vũ nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng nói: Ba tớ càng lớn tuổi càng thích cằn nhằn, so với mẹ tớ còn nói nhiều hơni.
Tiếng điện thoại rất lớn, lời ba mạnh nói trong điện thoại Thành Trạm Vũ đều nghe rất rõ ràng. Từ lần đầu tiên hắn đến gần Nghiên Nghiên, địch ý của ba mạnh đối với hắn tương đối lớn, mấy năm nay cũng hề không thể đổi cách nhìn.
Nghiên Nghiên, ba em, tại sao không thích chúng ta ở chung một chỗ? Thành Trạm Vũ rốt cuộc nhịn không được mà nói ra.
Giọng nói thật thấp, mang theo tia uất ức. Từ lúc biết nhau tới giờ mấy năm nay hắn đều rất tôn kính ba Mạnh, thỉnh thoảng còn tặng quà cho hắn, nói thật là đối với hắn còn tốt hơn so với ba ruột của mình, bởi vì hắn là ba của Nghiên Nghiên, là người cô quan tâm.
Nhưng tạo sao hắn lại phản đối mình và Nghiên Nghiên ở chung một chỗ vậy chứ?
Thử hỏi có ai sẽ có cảm tình đối với một người xa lạ đã dẫn người xông vào nhà mình chứ? Mặc dù mấy năm gần đây người xa lạ dần thành người quen, nhưng hắn muốn bắt cóc con gái nhỏ của ba mạnh người ta, ba mạnh có thể có sắc mặt tốt đối với hắn sao?
Chuyện này, cậu đói chưa? Tớ gọi điện thoại kêu chút đồ ăn, tối nay cậu ở lại ăn xong rồi hãy về.
Cô lại trốn tránh!
Trong lòng Thành Trạm Vũ lại rối loạn, tiểu thiên sứ trong lòng người đầy vết thương nằm trên mặt đất thở thoi thóp.
Còn Mạnh Tĩnh Nghiên thì không chịu nổi ánh mắt đang nhìn chằm chằm của hắn liền cuối đầu nhìn xuống dưới, hắn đột nhiên đứng dậy, Không
Thỉnh thoảng cô nhíu mày nhìn về phía mình, Thành Trạm Vũ cũng biết là không nên nhìn cô như vậy.. Nhưng hắn lại không khống chế được. . . . . . Tiểu thiên sứ trong lòng hắn nói với hắn, phải tin tưởng cô, cô và Lý Minh trạch không có bất cứ quan hệ gì.
Thế nhưng tiểu ác ma đang cầm cái nĩa trong tay lại không ngừng công kích tiểu thiên sứ, phản bác hắn, nếu như không quan hệ gì, thì tại sao cô lại đi theo Lý Minh Trạch đến quán bar? Tại sao khi có người đuổi theo cô, thì cô liền nhào vào trong ngực của Lý Minh Trạch? Khi Lý Minh Trạch nói hắn là bạn trai cô, tại sao cô không hề phủ nhận?
Liên tiếp mấy tại sao, làm cho lòng của Thành Trạm Vũ hoang mang. Còn nữa, buổi trưa Lý Minh trạch còn gọi điện thoại cho Nghiên Nghiên, cô núp ở trong phòng nhận, chỉ nghe cô kêu là Lý Minh Trạch, nhưng nói chuyện gì thì không nghe rõ. Nhưng lúc này mà hắn lại gọi điện thoại cho cô, có thể thấy hắn rất quan tâm cô.
Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, người luôn tỉnh táo như Thành Trạm Vũ, chỉ cần dính đến Mạnh Tĩnh Nghiên thì mọi chuyện liền trở nên do dự, chần chừ không dứt khoát.
Hắn cũng không dám mở miệng hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên, như vậy thì hắn quá hẹp hòi, ghen, rất không khí khái đàn ông nha! Nghiên Nghiên sẽ không thích cho coi! Cho nên Thành Trạm Vũ đè nén lòng mình lại, mặc cho tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma đánh tới đánh lui, tiểu thiên sứ bị tiểu ác ma làm cho thương tích khắp người.
Đáng tiếc là mẹ hắn chết sớm, từ nhỏ không có người nữ nào bên cạnh, hắn đối với tâm lý của con gái một chút cũng không hiểu rõ. Mười mấy năm qua cũng chỉ nghe theo mấy câu câu của bác sĩ Mạc về cách cư xử đối với con gái nói cho hắn nghe mà thôi, Thành Trạm Vũ thật hối hận a, lúc ấy tại sao lại không nghe nhiều một chút!
Ở chung với nhau một ngày này, Mạnh Tĩnh Nghiên còn gọi điện thoại cho Nghê Thụy Tuyết thống nhất cách nói chuyện để lừa gạt ba mẹ lại, buổi tối lại nhận được điện thoại của mẹ, cho cô hay là đang cùng ba cô đến nhà bà ngoại, có chừa thức ăn cho cô, buổi tối sẽ về trễ một chút.
Được rồi, mọi lý do đều không cần nghĩ nữa. Qua cuộc nói chuyện với mẹ vừa rồi, đã nói đi nhà bà ngoại sẽ về trễ, nhất định là dì nhỏ lại về nhà mẹ đẻ rồi. Mỗi lần từ nhà bà ngoại trở lại, tâm tình cô đều không tốt, liên lên phòng trên lầu mà ngủ, căn bản là không hỏi được chuyện gì.
Nhưng vừa yên tâm, lại nhận được điện thoại của ba mạnh đang lái xe gọi lạii, Nghiên Nghiên ah, Thành Trạm Vũ có đến ở nhà không?
Mạnh Tĩnh Nghiên liếc nhìn Thành Trạm Vũ đang ở bên cạnh đang nhìn cô nghe điện thoại, nhắm mắt lại nói dối: Không có ở đây.
A, Nếu hôm nay đến nhà, không được mở của cho hắn, không cần quan tâm đến hắn làm gì, coi như trong nhà không có ai. Ba và mẹ của con không biết mấy giờ sẽ về, con là con gái, cho hắn vào trong nhà ba không yên lòng. Nghe không?
“Dạ, biết rồi. Ba người nên chú tâm lái xe đi, phải tuân thủ quy tắc giao thông a!
Bị Thành Trạm Vũ nhìn chằm chằm nên chỉ muốn nhanh chống cúp điện thoại, mà cũng không nhớ hiện tại đã có quy định không được gọi điện thoại khi lái xe hay không, mà ba cũng không để ý đến câu nói đó lắm.
Điện thoại lại bị mẹ đoạt lại, Nghiên Nghiên ah, đừng nghe ba con , nếu Trạm Vũ đến thì con ăn cùng nó cũng tốt. Nó về nhà cũng phải mua cơm ăn, đồ ăn bên ngoài các món ăn đều có nhiều bột ngọt ăn nhiều không tốt.
Không được! Không được mở cửa cho hắn! 13850974
Ở trong xe, ba mẹ lại cãi nhau. Ba thì kiên quyết phản đối cô và Thành Trạm Vũ lui tới, mà mẹ thì do những năm này đã bị Thành Trạm Vũ thu mua, tần suất hắn đến Mạnh gia báo cáo so với ở chung một nhà cũng không khác nhau mấy, giống như hiện tại mẹ có thêm một người con trai nữa khác nhi tử.
Mạnh Tĩnh Nghiên uh ah cho qua, khó khăn lắm mới dụ được ba mẹ cúp điện thoại. Thấy Thành Trạm Vũ nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng nói: Ba tớ càng lớn tuổi càng thích cằn nhằn, so với mẹ tớ còn nói nhiều hơni.
Tiếng điện thoại rất lớn, lời ba mạnh nói trong điện thoại Thành Trạm Vũ đều nghe rất rõ ràng. Từ lần đầu tiên hắn đến gần Nghiên Nghiên, địch ý của ba mạnh đối với hắn tương đối lớn, mấy năm nay cũng hề không thể đổi cách nhìn.
Nghiên Nghiên, ba em, tại sao không thích chúng ta ở chung một chỗ? Thành Trạm Vũ rốt cuộc nhịn không được mà nói ra.
Giọng nói thật thấp, mang theo tia uất ức. Từ lúc biết nhau tới giờ mấy năm nay hắn đều rất tôn kính ba Mạnh, thỉnh thoảng còn tặng quà cho hắn, nói thật là đối với hắn còn tốt hơn so với ba ruột của mình, bởi vì hắn là ba của Nghiên Nghiên, là người cô quan tâm.
Nhưng tạo sao hắn lại phản đối mình và Nghiên Nghiên ở chung một chỗ vậy chứ?
Thử hỏi có ai sẽ có cảm tình đối với một người xa lạ đã dẫn người xông vào nhà mình chứ? Mặc dù mấy năm gần đây người xa lạ dần thành người quen, nhưng hắn muốn bắt cóc con gái nhỏ của ba mạnh người ta, ba mạnh có thể có sắc mặt tốt đối với hắn sao?
Chuyện này, cậu đói chưa? Tớ gọi điện thoại kêu chút đồ ăn, tối nay cậu ở lại ăn xong rồi hãy về.
Cô lại trốn tránh!
Trong lòng Thành Trạm Vũ lại rối loạn, tiểu thiên sứ trong lòng người đầy vết thương nằm trên mặt đất thở thoi thóp.
Còn Mạnh Tĩnh Nghiên thì không chịu nổi ánh mắt đang nhìn chằm chằm của hắn liền cuối đầu nhìn xuống dưới, hắn đột nhiên đứng dậy, Không
/142
|