Editor: Cỏ
Phòng phát sóng trực tiếp lag thật lâu, mới khôi phục bình thường, các loại bình luận ập vào trước mặt, một cái tiếp một cái.
Rõ rệt Lớp trưởng: Cái quái gì vậy? WHO? Thật hào phóng..
Viên: Mẹ, có phải ba làm không?
Vỗ tay tiểu tỷ tỷ:...... Chỉ cần Live stream là có nhiều tiền như vậy sao?
Vỗ tay tiểu tỷ tỷ: Khó trách nhiều người chỉ muốn live không muốn làm việc.... Này cũng quá dễ giàu lên nhanh chóng a a a.
Võng hữu: Tôi rất bình tĩnh.
Võng hữu: Đối, vị này huynh đệ này không có tính người, tôi sẽ không kinh ngạc, tiểu tỷ tỷ, cô nên giáo dục thân thích một chút, nói cho bọn họ, nên bình tỉnh, đừng giống như manh chiếu chưa trãi sự đời.
Sự đời? Vân Lục chính mình còn bị dọa nhảy dựng, vị Giang Tinh tiên sinh đây là vì cái gì? Quá hoảng sợ. Tiền lần trước còn chưa trả lại.
Tới nước Anh lâu nhu vậy, hơn nữa học tập học bổ túc, sinh hoạt, Vân Lục rất lâu chưa mở live lại, cũng quên mất chuyện này.
Cô muốn nói một câu, vị Giang Tinh tiên sinh không cho cô nói a, gửi quà xong liền rời khỏi phòng livestream, hệ thống cư nhiên còn nhắc nhở cô, hắn lui ra.
Vân Lục dừng một chút: "Cái kia gì, mọi người có biết Giang Tinh tiên sinh là ai không?"
Lời nói mới vừa xong.
Hứa * đưa ra một trăm chiếc Maserati.
Hứa * đưa ra một trăm chiếc du thuyền.
Chu * đưa ra một trăm chiếc Lamborghini.
Chu * đưa ra một vạn viên ngôi sao nhỏ.
Hứa *: Thực xin lỗi, tôi không theo được.
Hứa * rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Chu *: Tôi cũng, tiền bao chống đỡ không được, đi đây.
Chu * rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Toàn trường im lặng.
Vân Lục: "....."
Thặc vi diệu.
Vân Lục ngẩn ngơ, cô cầm quần áo ngơ ngác nhìn màn hình, những người trong phòng truyền hình trực tiếp đột nhiên cảm thấy cô gái này thật dễ thương, vì nàng vung tiền như rác cũng là đáng giá, vì thế bọn họ bắt đầu gửi lễ vật, tuy rằng không nhiều lắm, bạn học cũng liền gửi lễ vật.
Toàn bộ phát sóng trực tiếp thay đổi vị.
Lúc này, những bạn học gửi quà xong đều đồng loạt gửi một câu: Thực xin lỗi.
"Thực xin lỗi a, Vân Lục."
"Như vậy một năm rưỡi, thực xin lỗi a."
Theo sau, một đám mà rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, Vân Lục nhìn những cái đó thực xin lỗi, đôi mắt đỏ lên, cô quay đầu đi, sau duỗi tay đóng phòng phát sóng trực tiếp.
Ngồi ở mép giường, nghĩ, đời này cô vậy mà thu hoạch nhiều như vậy.
Bọn họ xin lỗi.
Bọn họ vậy mà xin lỗi cô?
Cô ôm ngực, trong đầu đều là hình ảnh đời trước, cô bị tẩy chay nhiều nhất là vào năm ba, đi đến đâu mọi người liền lập tức tản ra, nhường đường, không phải tôn trọng cô, mà chỉ là muốn cách xa cô một chút mà thôi, có một lần cô bưng cơm, đi đến bên cửa sổ, nơi đó rõ ràng là góc vắng, phía sau bạn học đồng loạt đứng lên, bưng đồ ăn tránh ra.
Cô bưng khay, quay đầu lại ngơ ngác nhìn bọn họ.
Nhìn toàn bộ nhà ăn.
Mọi nơi đều ồn ào náo nhiệt, duy độc cô nơi này, cô độc đáng sợ.
Còn có một lần, đi thư viện, cô đọc sách vài phút sau cầm sách rời đi, vừa rời đi không lâu, có người liền dùng khăn giấy lau ghế.
Phảng phất giống như cô là mầm bệnh..
Khi đó cô không nghĩ ra, những chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Sau khi về nhà, cô túm tóc Trình Tiêu đánh nhau, bị Trình Kiều kéo ra, Vân Xương Lễ từ trên lầu xuống dưới, nắm tay cô lôi đi giáo huấn một trận.
Lúc ấy, ở trên cầu thang, cô rất muốn quay đầu lăn xuống, chết là xong hết mọi chuyện.
"Ha." Vân Lục ngã người ra sau, nằm trên giường, nhìn trần nhà, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống tới, làm ướt thái dương, làm ướt khăn trải giường.
Cô mở to hai mắt.
Bên cạnh di động vang lên.
Cô duỗi tay, lấy di động, là Giang Úc.
Giang Úc: Được, em chờ tôi.
Là đáp lại cô chuyện hôn ước, Vân Lục suy nghĩ một chút, trả lời hắn: "Vậy thì hiện tại chúng ta nên block nhau đi"
Giang Úc: Mẹ nó!! Em dám?
Nổi trận lôi đình.
Vân Lục đột nhiên nở nụ cười, cô ôm điện thoại cười đến vui vẻ, cười đến thoải mái, được người khác nhiệt tình đối đãi cảm giác thật tốt.
*
Chương trình học Cambridge không gắt nhưng rất khó, Vân Lục sau khai giảng đều vứt cả thể xác và tinh thần vào việc học, vô cùng bận rộn
Tháng 8, Trình Kiều sinh một bé trai
Vân Xương Lễ mở video, còn phải cho Vân Lục xem cái cô gọi là em trai, Trình Tiêu ôm đứa nhỏ, cười cực kỳ xán lạn, đó là một loại đắc ý biểu tình.
Từ sau chuyện kia, Trình Tiêu chuyển trường, nơi đó cũng là một trường học không tồi. Lâu rồi không có cơ hội cạnh tranh với Vân Lục.
Em trai cho ả cơ hội.
Vân Lục vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn, chờ Vân Xương Lễ tránh ra, Vân Lục nói câu: "Trình Tiêu, Chăm sóc em trai của cô thật tốt"
Trình Tiêu sắc mặt đột nhiên thay đổi, Vân Lục cười lạnh một tiếng, đóng video. Sau đó gửi cho Vân Xương Lễ một tin nhắn, nói: "Sau này đừng cùng nhau gọi video, nếu muốn chỉ có ba và con thôi, còn không, không cần gọi, con phải tập trung học."
Đây là lần đầu tiên Vân Lục nặng lời.
Trình Kiều mang thai tới nay đây là lần đầu tiên Vân Lục nặng lời, Vân Xương Lễ sửng sốt hồi lâu, âm thanh ngữ điệu của con gái lúc này lại như một người xa lạ.
Ông không tin đó là Vân Lục.
Cũng bắt đầu từ lúc này, Vân Xương Lễ và Vân Lục xuất hiện rạn nứt.
Qua vài ngày, Vân Lục vẫn tập trung lên lớp, càng ngày càng bận rộn, nháy mắt lại là một năm qua đi, lúc em trai lên hai tuổi, Vân Xương Lễ mới gọi Vân Lục một cuộc gọi, Vân Lục lúc ấy mới từ trường học trở về, ngồi xuống ở trên thảm, sưởi ấm trước lò sưởi trên tường.
Điện thoại vang lên, móng tay sơn đỏ cầm điện thoại, là Vân Xương Lễ.
Vân Xương Lễ ở kia đầu, hỏi một ít sinh hoạt hằng ngày. Đã hơn một năm qua, ông đi công tác có ghé qua ngó cô một cái rồi vội vàng đi, cha con hai người chỉ hàn huyên vài câu, ông cho cô thêm ít tiền, chuyện không nên nói sẽ không nói. Vân Lục biết, cô đi du học, chính là dùng tình cảm cha con đổi lấy sự trưởng thành, có được tất có mất.
Cho nên cô sẽ không quá buồn, nhưng nhiều ít có chút buồn bực, điểm này buồn bực cũng thực mau liền tiêu tán.
"Có chuyện sao?"
Vân Xương Lễ ừ một tiếng, chần chờ, nói: "Lục Nhi, tập đoàn gần nhất có chút rung chuyển, cổ phần trong tay cha có chút lung lay"
Vân Lục cầm hoa trang trí, nhẹ giọng hỏi: "Thì sao ạ?"
Vân Xương Lễ trầm mặc vài giây, mới nói: "Con đem cổ phần trong tay chuyển một ít cho cha, không cần rất nhiều, 10% là được, xử lý xong rồi cha trả lại."
Lò sưởi trong tường vẫn âm ỉ cháy, một năm mùa đông lại đã đến, tính đi tính lại cô đã ở Anh được một năm, chính xác một năm ba tháng. cô buôn hoa trang trí trên tay, nói: "Không."
Vân Xương Lễ hô hấp khó khăn, ôngn nhẫn nhịn, sau nói: "Con gái, nghe cha nói, chuyện trong tập đoàn thật sự rất lớn, nay nay đang tranh chức CEO, ba nhất định phải giành được, mấy cô chú gì đó của con, ai mà không nhìn chằm chằm vị trí này, con thật sự nhẫn tâm để cha bị người kéo xuống đài sao?"
"Không đành lòng, nhưng cô chú bọn họ ngồi vị trí này, cũng tốt hơn cha nâng đỡ mẹ con Trình Kiều ba người thượng vị."
"Vân Lục!!" Vân Xương Lễ bực bội hét, "Mày sao cứ cứng đầu không chấp nhận Trình Kiều, một năm qua đều là Trình Kiều gửi đồ sang cho mày, nếu không phải bởi vì em trai mày còn nhỏ, cô ấy cũng muốn đi nhìn mày một chút, Vân Nghiêu là em trai mày, không phải người ngoài."
Vân Lục một câu không nói.
Vân Xương Lễ ở kia đầu tức giận đến một hơi, trực tiếp tắt điện thoại. Âm thanh tút tút truyền đến, Vân Lục cũng buông di động, dựa vào trên sô pha.
Đời trước lúc cô học năm ba, cổ phần đã bị Trình Kiều cầm đi.
Đời này tính toán thời gian, cư nhiên cũng không sai biệt lắm, vòng đi vòng lại, đến cuối cùng, vẫn là sẽ từ miệng miệng cô đào cổ phần.
Trình Kiều đi nước cờ này thật tốt, có con trai, tùy thời tùy chỗ đều có lý do mơ ước số cổ phần kia, Trình Tiêu làm lại nhiều chuyện xấu đều có khả năng được tha thứ. Tỷ như chửi bới cô một lần, Vân Xương Lễ biết được cũng nổi giận, nhưng là Trình Tiêu lại nói không phải ả, ả thật không chửi bới Vân Lục. Vân Xương Lễ nghe xong, lại nhìn đến bụng Trình Kiều, cuối cùng lựa chọn tha thứ, còn giúp Trình Tiêu chuyển trường
Hơn nữa, hơn nữa Vân Lục ở Anh quốc.
Bọn họ một nhà bốn người càng tốt mà bồi dưỡng cảm tình, Vân Lục và Vân Xương Lễ ngày càng xa cách, Vân Xương Lễ đối Vân Lục cũng càng ngày càng không thể lý giải.
Cô cười lạnh một tiếng, tiếp tục nắn hoa trang trí
*
Việc học quan trọng, Vân Lục không có thời gian nghĩ chuyện khác.
Giúp Dương Yến phát sóng trực tiếp cũng không có thời gian, Studio của Dương Yên càng đắt khách, đã có thể mời được người mẫu nổi tiếng.
Ngày này, Lê Đô có một show thời trang, Dương Yến nhiều năm sau lần đầu tiên đặt chân đến Lê Đô, bà mang theo trợ lý và một loạt bản mẫu đi vào khách sạn Galaxy International.
Toàn bộ khách sạn đều bị trận này làm hoa mắt, ngoài cửa xe hơi nối liền thành hàng dài, Dương Yến sườn sám xẻ tà thêu hoa, dịu dàng xinh đẹp, trên cổ tay còn mang một đóa hoa, trên mặt treo nụ cười y Vân Lục mười phần, đi trên hành lang hai bên treo đầy tranh vẽ.
Trên hành lang có một cửa phòng nghỉ luôn mở ra, một người mặc váy màu đỏ, trên tay ôm một bé trai, hai người đối măt, Dương Yến nhìn người nọ, hơi chút dừng lại.
Qua vài giây, mới nhớ tới, đó là vợ hiện tại của Vân Xương Lễ. Trình dáng người bà ta vốn dĩ dễ béo, hiện giờ dáng vẻ không bằng lúc trước, nhiều ít nhiễm một tia già nua.
Nhưng Dương Yến không giống, bà tuy rằng cũng từng sinh con, nhưng dáng người vẫn thon thả, hơn nữa mấy năm nay làm thời trang, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng có mùi vị nữ nhân, đặc biệt là mông vểnh, eo nhỏ, bận sườn sám tỏa ra mười phần ý nhị, đứng giữa hành lang treo đầy bích họa, tựa như nữ nhân bước ra từ tranh vẽ.
Trình Kiều trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia tự ti, bà ôm con trai, làm bộ không được Dương Yến, nhanh chóng rời đi.
Dương Yến nhìn thấy bé trai trong ngực bà ta, bà cười nhẹ, chào hỏi: "Ha, là Trình Kiều đi?"
Tiếng kêu này, Trình Kiều làm bộ không thấy cũng không được, bà ôm con trai, hơi hơi mỉm cười: "A, cô là?"
Dương Yến lại là cười: "Tôi là Dương Yến."
"Nga, Dương Yến a, như thế nào ở chỗ này?" Trình Kiều phẫn hận mà nhìn người phụ nữ trước mặt, một chút cảm giác thua kém dâng lên
Cố tình, lúc này, Vân Xương Lễ cũng đi vào hành lang dài, hô một tiếng Trình Kiều, Vân Nghiêu.
Trình Kiều trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng mang theo con trai đi, ai biết Vân Xương Lễ đã thấy được Dương Yến, Dương Yến cầm di động, duyên dáng yêu kiều mà đứng.
Vân Xương Lễ nhìn cô, liền không thể dời tầm mắt, thậm chí lời nói đều có chút nói không nên lời. Vẫn là Dương Yến dẫn đầu hào phóng chào hỏi: "Xương Lễ, đã lâu không gặp."
"Ờm.. Đã lâu không gặp, cô tới tham dự Show thời trang?" Vân Xương Lễ thậm chí có chút nói lắp, ông đi đến trước mặt, chỉ cảm thấy bà tựa như 18 tuổi năm ấy, năm tháng một chút cũng chưa ở trên mặt bà lưu lại nửa điểm dấu vết.
"Đúng vậy, năm nay may mắn tham gia." Dương Yến hơi hơi mỉm cười, trên mặt tràn đầy tự tin. Vân Xương Lễ nhìn đến không chớp mắt, Trình Kiều đứng bên cạnh bàn tay đột nhiên vươn tới cánh tay đứa nhỏ, bé trai oa mà một tiếng khóc lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt những người xung quanh.
Trình Kiều thấy Vân Xương Lễ đem ánh mắt dịch đã trở lại, trong lòng thở một hơi, lập tức kiều thận mà nói: "Bảo bảo ngoan nào."
Vân Xương Lễ đôi mắt nhu hòa một ít, sờ sờ đầu con trai, cười dỗ nín. Bé trai còn chảy nước mắt, Dương Yến nhìn qua, bé trai cùng Dương Yến đối diện tầm mắt, đó là một bé trai mập mạp, ngũ quan tương đối bình thường, lông mày thực hi, Dương Yến thấp cười: "Xem ra không quá giống người."
Bé trai này qua bình thường.
Vân Xương Lễ nheo mày.
Trình Kiều tuy rằng tục, nhưng gương mặt xinh đẹp, bé trai này đuôi lông mày có điểm giống bà, nhưng chỗ khác liền không giống.
Vân Xương Lễ không nghĩ nhiều như vậy, hắn thấy Dương Yến chịu nói với hắn vài lời mà có chút kích động, cười nói: "Vẫn còn nhỏ mà."
Dương Yến cũng hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy, còn nhỏ, về sau sẽ thay đổi."
Mà Trình Kiều, gắt gao mà ôm nam hài, cuối mặt, trầm tĩnh không giống ngày thường.
Bên kia.
Trợ lý kêu Dương Yến, Dương Yến ai một tiếng, không hề đứng, nói câu: "Tôi đi trước."
Theo sau, dẫm lên giày cao gót hướng đại sảnh bên kia đi, lả lướt bóng dáng như là một bức họa, trong không khí còn phiêu tán một chút mùi hoa.
Trình Kiều thở dài một hơi.
Vân Xương Lễ lại thất thần.
*
Cambridge có không ít du học sinh Trung Quốc, Vân Lục chậm rãi theo chân bọn họ, thường ở một chỗ chơi, đi ra khỏi Lê Thành, mới phát hiện người tốt rất nhiều, thoát khỏi chúng tự bế đời trước, mới phát hiện bên ngoài thế giới rất tốt đẹp, mặc kệ là du học sinh Trung Quốc hay du học sinh đến từ nơi khác, bọn họ đều thực thiện lương, thực nhiệt tình, chưa bao giờ sẽ có cái gì y tưởng cô lập, sẽ không nhằm vào một người.
Cô theo chân bọn họ đều có thể tốt đẹp mà ở chung, lẫn nhau trợ giúp, lẫn nhau cùng vui vẻ.
Đêm Giáng Sinh, khoa tài chính tổ chức vũ hội che mặt, Vân Lục mặc váy dài màu đen, vừa đi xuống cầu thang đã bị bạn cùng lớp là Chúc Dịch bắt lấy, hắn cười nói: "Đêm nay cậu rất thích hợp làm bạn nhảy của tớ."
Vân Lục nhướng mày, hơi hơi mỉm cười: "Haha"
Cô cùng Chúc Dịch từ lớp học bổ túc quen biết nhau, sau đó thi khảo sát, tuy ko cùng thời gian, nhưng lại vào chung lớp, Chúc Dịch quen biết nhiều người, thường mang Vân Lục theo ra ngoài chơi. Hai người tình như thủ túc giống nhau.
Chúc Dịch nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, bên tai ửng đỏ, hắn lập tức cầm lấy mặt nạ mang lên.
Gương mặt nam sinh trước mặt bị che khuất, chỉ có một đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn cô, Vân Lục cũng mang mặt nạ màu lam, toàn bộ đèn trong phòng học đồng loạt tắt, lưu lại ánh sánh mờ nhạt trên mặt đất, âm nhạc thanh cũng đi theo vang lên, Chúc Dịch mang theo Vân Lục đi vào sân nhảy.
Mềm nhẹ chậm rãi.
Vũ điệu chậm rãi từ từ biến nhanh, nhảy lên Tango, nữ sinh nam sinh ha ha cười rộ lên, Vân Lục theo sát vũ bộ, cô cúi đầu nhìn hai chân trên mặt đất, mà đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh cường ngạnh mà ôm eo cô, cô kinh hô một tiếng nhìn theo, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt hẹp dài,đen như đêm tối.
Vân Lục sửng sốt, trong tích tắc đó gian, cô cho rằng mình nhìn thấy Giang Úc, nam sinh bắt lấy tay nàng đè trên eo hắn, cô nhìn trái nhìn phải, không ít người đều thay đổi bạn nhảy.
Cô nuốt hạ nước miếng, thành thật mà bắt lấy eo đối phương.
Nam sinh trên người mang theo một chút mùi hương, hắn ăn mặc tây trang màu đen áo khoác bên trong là áo sơmi, áo sơmi cổ áo hơi sưởng, trong bóng đêm nhưng thấy mông lung xương quai xanh, khí thế có chút cường, lôi kéo cô theo vũ đạo mạnh mẽ.
Vân Lục hoàn toàn tránh thoát không được, chỉ có thể bị đè ở trong lòng ngực, mang theo khiêu vũ. Nhảy một vòng sau, chân hắn hướng giữa hai chân nàng tiến tới, Vân Lục không biết hắn muốn làm cái gì, phản xạ nâng chân lên, giây tiếp theo, hạ xuống, đạp mạnh lên giày da của hắn, Vân Lục kinh ngạc, nam sinh mang theo cô.
Từng vòng mà nhảy.
Vân Lục choáng váng, đối mặt với đôi mắt hẹp dài, cô nghĩ thầm khoa tài chính có nhân vật này sao?
Khí thế cường đại như vậy.
Đôi mắt đẹp như vậy.
Khai giảng lúc ấy, nghe nói có một nam du học sinh Trung Quốc rất tuấn tú, nhưng là Vân Lục đến nay chưa thấy qua hắn, người này sẽ là hắn sao?
Sao lại came thấy có chút giống Giang Úc?
Một vòng lại một vòng, nam sinh không nói lời nào, Vân Lục cũng không tiện mở miệng, cô cảm giắc cái tay ở eo càng lúc càng nặng. Cô dịch chuyển tầm mắt, chờ đổi bạn nhảy tiếp theo, vốn dĩ mang mặt nạ chính là vì đổi bạn nhảy sẽ mang lại cảm giác thần bí.
Ai biết, từng vòng qua đi, Vân Lục cũng chưa đổi bạn nhảy, không đúng, người khác thay đổi, duy độc cô không đổi.
Không có một nam sinh nào duỗi tay có thể đem Vân Lục mang đi, Vân Lục nuốt hạ nước miếng, ngửa đầu, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Cậu... Cậu là ai?"
Con ngươi màu đen dưới lớp mặt nạ nhìn cô, nhàn nhạt, vài giây sau, hắn mang theo cô xoay một cái vòng lớn, Vân Lục bị xoay chuyển choáng váng đầu, cô theo bản năng mà bắt lấy éo hắn, gắt gao mà bắt lấy, nam sinh cũng không chút khách khí ôm cô vào trong lòng ngực áp.
Mũi cô chạm vào hầu kết hắn.
Ở trong bóng tối.
Cô nghe được một tiếng: "Chậc." Cực nhẹ
Kia ngữ khí cùng Giang Úc thập phần giống, Vân Lục lập tức duỗi tay, đi tới mặt nạ hắn, giây tiếp theo, bang —— một tiếng, đèn tắt, toàn bộ phòng học tối đen.
Duỗi tay không thấy năm ngón, Vân Lục bắt được mặt nạ bên cạnh, muốn mở ra. Nam sinh dẫn đầu buông cô ra, cô gắt gao giữ lấy góc áo nam sinh.
Một hai phải mở được mặt nạ kia xuống.
Nam sinh chế trụ cổ tay của nàng, túm khai tay nàng.
Hai người ở trong bóng tối giằng co, túm tới thoát đi, Vân Lục càng thêm chắc chắn muốn đi xem gương mặt hắn, túm đến càng thêm dùng sức, còn dùng móng tay đi moi áo sơmi đối phương.
Nam sinh quả thực không thể tin được.
Vân Lục kiên trì túm, nam sinh kiên trì kéo, trong bóng đêm cũng không biết vòng đi nơi nào, cuối cùng, đèn đột nhiên bang mà sáng ngời, Vân Lục nghĩ thầm, tới.
Lập tức xem qua đi.
Chúc Dịch vẻ mặt mờ mịt mà nhìn chằm chằm tay cô.
Tay cô đang túm áo khoác tây trang của hắn.
Vân Lục: "....."
*
Bên ngoài phòng học.
Giang Úc cầm áo khoác ngoài xoa khóe môi, chửi thề một tiếng.
Đi hai bước, quay đầu nhìn lại, áo sơmi bị kéo rách một lỗ...
"Nữ nhân này là cẩu sao? Mẹ nó."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai thấy oa, ha ha.
Editor cũng có lời muốn nói: Lười quá.
/70
|