Editor : Phương
Khâu lão gia tử có rất nhiều con cháu, luôn giữ quan hệ tốt với nhà họ Giang từ mấy đời,cũng bởi vì vậy, Khâu Linh Thải cùng Giang Úc mới có hôn ước, trở thành vị hôn thê của Giang thái tử. Tuy rằng bây giờ đã giải trừ hôn ước, nhưng quan hệ vẫn còn.
Khâu Linh Thải mặc một bộ váy màu đỏ, sẽ thu hút mọi ánh nhìn nếu bỏ qua khuôn mặt không cảm xúc của cô ấy.
Con trai cả của nhà họ Khâu chỉ có mỗi một đứa con trai và một đứa con gái này.
Mặc dù Khâu Quyến Đông không có chí tiến thủ, ăn chơi tác tráng nhưng khi ở thương trường lại mang một khuôn mặt văn nhã,ôn hòa.
Anh ta đối với lão gia tử rất thân thiết, ngoại trừ không lấy được cổ phần của Khâu thị thì rất được lão gia tử cưng chiều.
Khâu Quyến Đông cùng với Khâu Linh Thải chính là cháu đích tôn được sủng ái nhất, cũng chính vì vậy nên được đi theo lão gia tử tiếp khách.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Hai người đứng ở gần cửa, vừa nói chuyện vừa chiêu đãi khách nhân,ngẩng đầu lên, đã thấy Vân Xương Lễ mang theo Trình Tiêu tiến vào,Vân Xương Lễ cười chúc mừng,Trình Tiêu nhìn thấy Khâu Quyến Đông thì vội vàng đi tới,cô ta đã vài ngày không được nhìn thấy anh ta.
Khâu Quyến Đông duỗi tay ra đón Trình Tiêu, không thấy Trình Kiều tới,cong môi cười lạnh một cái.
Cũng may bà ta không có tới, anh ta không muốn nhìn thấy Trình Kiều lần thứ hai, bà ta còn không biết xấu hổ mà gửi tin nhắn cho anh ta,ngoài sáng trong tối muốn hẹn lần thứ hai.
Trình Tiêu làm nũng nói :" Sao dạo này em không gặp được anh vậy."
"Anh có việc."
Khâu Quyến Đông giọng điệu nhàn nhạt nói, ngẩng đầu chào hỏi Vân Xương Lễ. Vân Xương Lễ mỉm cười nói :" Người trẻ tuổi các con cứ nói chuyện đi,chú qua bên kia tìm cha cháu.".
“Vâng.” Khâu Quyến Đông gật đầu, Vân Xương Lễ liếc Trình Tiêu một cái,làm cô ta ý thức được không được vừa vào cửa đã dính lên đàn ông. Trình Tiêu dừng một chút, sợ hãi mà đứng thẳng lên, Khâu Quyến Đông thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ bả vai Trình Tiêu bảo cô ta nói chuyện với Khâu Linh Thải.
Trình Tiêu vừa nhìn thấy Khâu Linh Thải, liền nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của Giang Úc, ngay lập tức nhớ lại, Giang Úc gọi Vân Lục là vợ nên chứng tỏ hai người họ đang yêu nhau.
Nhưng mà không phải Giang Úc cùng Khâu Linh Thải có hôn ước sao?
Tinh thần Trình Tiêu lập tức tỉnh táo lại,đang muốn cùng Khâu Linh Thải nói chuyện này, ngoài cửa đã náo động một trận,ngay cả ánh mắt của Khâu Quyến Đông cũng nhìn qua.
Trình Tiêu quay đầu thì thấy.
Một bóng người mảnh khảnh từ ngoài cửa tiến vào, lễ phục màu đen làm Vân Lục cao lên rất nhiều, khí chất xuất chúng,đang nghiêng đầu mỉm cười nói chuyện cùng với người tiếp đón ở cửa.
Làn da trắng nõn như một miếng ngọc thạch,cả người phát sáng,vừa đúng lúc Vân Lục nhìn lại đây.
Một khắc đấy, Trình Tiêu hận không thể xé nát Vân Lục ra.
Đây là cái người lúc trước bị cô ta bắt nạt mà chỉ biết tức giận, chỉ biết làm mất mặt mọi người Vân Lục sao?
Hơn nữa Khâu Quyến Đông vẫn còn đang nhìn về phía đấy,trong cơn giận dữ, cô ta túm lấy cánh tay của Khâu Quyến Đông.
Khâu Quyến Đông phớt lờ cô ta sửa lại cổ áo sơmi, tiến lên đến trước mặt Vân Lục mỉm cười :" Vân tiểu thư."
Vân Lục nhìn chàng trai tây trang giày da sáng bóng trước mắt,sửng sốt :"Chào anh."
Vân Lục rất hợp với màu đen,làn da trắng như tuyết,hơn nữa mặc bộ lễ phục này đem dáng người nhỏ nhắn đều lộ ra hết.
Khâu Quyến Đông mỉm cười càng sâu :" Cảm ơn cô đã đến tiệc mừng thọ của Khâu lão gia, tôi mang cô đi phòng nghỉ ngơi trước nhé?,cha cô…."
“Không cần.” Một âm thanh kiêu ngạo từ phía sau truyền đến, giây tiếp theo, một chàng trai mặc áo sơmi màu đen,cùng quần dài tiến tới ôm lấy eo nhỏ của Vân Lục.
Đầu ngón tay Giang Úc còn cầm điếu thuốc, nhìn Khâu Quyến Đông, nhướng mày.
Khâu Quyến Đông kinh ngạc,lúc này mới nhớ tới, hai nhà Khâu Giang đã giải trừ hôn ước.
Anh ta nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm eo Vân Lục trong lòng nghĩ thật đáng tiếc.
Vân Lục nghiêng đầu nhìn thấy là Giang Úc,thở ra một hơi,suýt chút nữa đã cầm lấy túi đập cho hắn một cái.
Giang Úc cúi đầu liếc nhìn cô một cái, hừ một tiếng, “Em nhìn cái gì mà nhìn,chờ về rồi sẽ tính sổ với em sau."
Nói xong, trực tiếp ôm Vân Lục đi, mắt cũng không nhìn Khâu Quyến Đông lấy một cái,Vân Lục không thể không đi theo bước chân Giang Úc,tay ôm eo cô cũng không an phận, nắm càng ngày càng chặt.
Cả người Vân Lục cứng đờ.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Hắn híp híp mắt,sau đó,quay đầu lại,chỉ vào một cô gái cách đó không xa :" Cô lại đây."
Cô gái kia còn đang nhìn lén Giang Úc,nghe thấy thế hoảng sợ, nhưng lại không dám từ chối,cẩn thận mà đi tới,còn nhìn Vân Lục một cái,đi chưa được nhau bước, Giang Úc nâng cằm,kiêu ngạo ương ngạnh nói :" Đưa áo choàng của cô cho tôi mượn."
“Hả?” mọi người xung quanh đều nhìn qua cô gái đáng thương kia, cô ấy cắn cắn môi,dưới ánh mắt lạnh lùng của Giang Úc cởϊ áσ khoác màu đen ra đưa tới, Giang Úc cầm lấy,giũ ra, choàng lên người Vân Lục, giấu đi tấm lưng trắng nõn phía sau của cô.
“Về sau sẽ bồi thường cho cô một cái áo khác,biến đi."
Giang Úc lại ôm eo Vân Lục,đưa cô vào phòng nghỉ. Cô gái kia vì tủi thân mà chạy đi, mấy người bên cạnh trợn mắt mà nhìn Giang thái tử ức hiếp một cô gái nhỏ,nhưng cũng không có ai dám nói gì. Vân Lục cũng không dám nói,chỉ nhún vai.
Giang Úc không cho cô động đậy,hừ lạnh một tiếng.
“ Mẹ nó,sao em lại ăn mặc cái loại lễ phục rách nát này? Em muốn chết à?”
Vân Lục: “Em không muốn.”
“Còn biện minh!” Giang Úc điên lên.
Vân Lục: “Không...”
“Câm miệng!”
Nói nữa sẽ bịt miệng em lại.
Khu nghỉ ngơi có một chỗ tương đối kín. Giang Úc mang theo Vân Lục đi qua đó, bất khả chiến bại, không ai dám ngăn cản,đi đến chỗ nào cũng có một đám người tự động dạt sang hai bên. Giang Úc không nói gì những người phía sau cũng không dám ngồi xuống,giống như một đám ngốc đứng ở đấy.
Vân Lục lúc này mới phát hiện.
Giang Úc ở bên ngoài thật sự rất kiêu ngạo.
Đời trước những tin đồn đấy xem ra cũng không phải là giả.
Hắn đè cô xuống ghế sopha, nhìn nhân viên đưa rượu một cái, nhân viên kia lập tức tiến lên đưa ly rượu cho Vân Lục. Vân Lục vừa mới duỗi tay, Giang Úc đã đập vào tay cô một cái:" Em còn dám uống rượu?"
“Đi đổi thành nước trái cây đi." Giang Úc không khách khí ra lệnh cho nhân viên kia.
Nhân viên kia nhanh chân chạy đi,lại nhanh chóng trở lại,trên tay cầm một ly nước trái cây đưa cho Vân Lục.
Vân Lục nhận lấy,đôi mắt nhìn về phía Giang Úc, Giang Úc đang muốn đứng dậy,nhìn thấy cô nhìn mình thì sửng sốt vài giây,hắn khom lưng :" Vừa nãy có phải anh rất hung dữ hay không?"
Vân Lục mặt không có cảm xúc: " Anh nói xem?”
Giang Úc: “Thất sách thất sách, về nhà cho em quỳ ván giặt đồ đi.”
Vân Lục đột nhiên âm dương quái khí nói: “Anh dám?”
Giang Úc ngây người, vài giây sau, hắn hôn Vân Lục một cái: “Anh dám,anh dám dám đấy, anh đi chào hỏi lão gia tử một tiếng,em ngoan ngoãn ngồi đây nhé, gia đình em có tới không?”
“Chắc là đến rồi". Vân Lục nhìn cách đấy không xa có một đám người đang nhìn về phía này,đỏ mặt gật đầu.
“Vậy đi đi, gia cho phép em chơi cùng Lý Viên một lát đấy".
Vân Lục: “..... Chúng em mỗi ngày đều chơi cùng nhau.”
Giang Úc: “.....”
A!
Cô gái chết tiệt này lúc nào cũng làm hắn giận!
A a a!!
Hắn tàn nhẫn trừng Vân Lục một cái, đứng dậy rời đi.Giang Úc vừa đi,một đám người lập tức nhường chỗ cho hắn đi,cho đến khi bóng dáng cao lớn biến mất khỏi tầm mắt.
Mọi người ở gần đấy mới thở ra một hơi, sôi nổi mà ngồi xuống, đương nhiên cũng có người nhìn trộm Vân Lục, ánh mắt mang theo tia phức tạp.
Vân Lục cũng thở ra một hơi,cô uống một ngụm nước trái cây, muốn chờ Lý Viên tới.
Chỉ là cô đã thấy Vân Xương Lễ cùng với Trình Tiêu trước, Vân Xương Lễ đang nói chuyện với người khác nhưng từ khi Giang Úc ôm cô đi vào,ánh mắt của ông ta vẫn luôn nhìn về phía hai người, không dám tưởng tượng được Vân Lục yêu đương với Giang Úc công khai như thế.
Trình Tiêu cũng là vẻ mặt không tin được,cô ta nhìn về phía Khâu Linh Thải,chờ cô ấy gây khó dễ cho Vân Lục,nhưng cô ấy chỉ im lặng mà nhìn Giang Úc ôm Vân Lục đi vào,còn che chở Vân Lục đến khu nghỉ ngơi,hơn nữa còn dùng thân phận của mình ngăn mọi người tiếp cận Vân Lục.
Khâu Linh Thải chỉ nhìn vài lần,sau đó xoay người rời đi,đem nơi này giao cho Khâu Quyến Đông.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Khâu Linh Thải vừa đi,Trình Tiêu lập tức đi lên, khoác lấy tay Khâu Quyến Đông,cô ta vẫn còn cảm thấy tức giận vì vừa nãy anh ta nhìn Vân Lục,nhưng đây không phải là lúc phát giận,nên Trình Tiêu chỉ có thể nuốt xuống,hỏi Khâu Quyến Đông :" Giang Úc sao lại đối xử với chị Linh Thải thế được ? Hừ,hắn ta thật quá đáng."
Khâu Quyến Đông rũ mi,gạt tay cô ta ra,nói :" Anh đi tiếp đón khách,em qua bên kia nghỉ ngơi trước đi,chút nữa anh tìm em sau."
“Quyến Đông.” Trình Tiêu bất mãn mà gọi một tiếng.
Khâu Quyến Đông mặc kệ cô ta,đi lên trước vài bước mà tiếp tục đón khách.
Trình Tiêu cảm giác được xung quanh có người đang nhìn lại, cô ta nén giận, nhấc váy đi về khu nghỉ ngơi,từ xa nhìn thấy Vân Lục đang ngồi ở đấy,cô ta lại nhớ tới vừa nãy Giang Úc bá đạo che chở Vân Lục,quả thực là ghen ghét muốn chết.
Trình Tiêu nhìn tốp năm tốp ba người đang đánh giá Vân Lục, đôi mắt trở nên độc ác.
Cô ta cầm một ly rượu vang đỏ,đi đến bên cạnh cô gái đáng thương vừa nãy bị Giang Úc cướp lấy áo choàng ngồi xuống.
*
Lý Viên gửi Wechat cho Vân Lục nố là đang tắc đường,không nhúc nhích nổi,không biết có tai nạn giao thông nào xảy ra ở phía trên,thật xui xẻo.
Vân Lục bảo cô ấy đừng có gấp,sau đó lại nhìn thấy Giang Úc cũng gửi cho cô mấy tin nhắn.
“Em đang ở đâu? Để anh đi đón,mang em cùng tham gia tiệc mừng thọ."
“Vợ,mau nhận điện thoại đi!,điện thoại của em dùng để trang trí thôi à? Gọi nhiều vậy mà cũng không nhận,anh giận rồi đấy...”
Vân Lục: “.....”
Người này thật là.
Cô tập chung mà chơi điện thoại,tính toán sau khi chờ Lý Viên tới sẽ đi xã giao, đang ngồi chơi,đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp. Vân Lục nghe thấy được một ít tiếng nói truyền tới.
“Cũng thật không biết xấu hổ,lại còn dám tới tiệc mừng thọ của nhà chị Khâu."
“ Ăn mặc như vậy để câu dẫn Giang Úc còn gì nữa."
“Hả,Vân thị là cái loại gia tộc gì? Thật rác rưởi, làm sao có thể xứng đôi với Giang Úc được, cô ta đang si tâm vọng tưởng hay sao,Giang Úc chỉ đang trêu đùa cô ta mà thôi."
“Trước khi kết hôn,vị thiếu gia nào chả chơi như thế,Chị Khâu tốt tính,rộng lượng,sẽ không so đo với loại nữ nhân như vậy."
“Đúng vậy,chị Khâu cùng với Giang thái tử kia mới là cưới hỏi đàng hoàng."
“Cô ta tại sao lại ở đây? Đuổi ra đi,Vân gia là cái gia tộc rác rưởi gì,dám đối xử với chị Khâu như vậy, đuổi cô ta ra ngoài đi!"
“Không, vạch trần cô ta trước,để cô ta bị mọi người mắng, còn có cái gì mà chủ tịch Tinh Diệu,với muốn cướp đoạt vị trí của cha mình, nhất định khi đi xuống sẽ không bằng con chó."
“Đúng vậy, nhanh, chụp ảnh cô ta lại đem lên trên mạng bảo cô ta cướp vị hôn phu….”
Vân Lục đột nhiên ngẩng đầu, trước mặt là mấy cô gái đang tụ tập lại đây,trên mặt đều hiện lên vẻ chán ghét.
Đặc biệt là cái người đi đầu kia,điện thoại đang hướng tới trước mặt Vân Lục,Vân Lục đẩy cái điện thoại ra, đứng lên nói :" Các cô có ý gì?"
Cả người Vân Lục run rẩy một chút,làm áo áo choàng phía sau rơi xuống,sau lưng ớn lạnh.
“Có ý gì? Cô không hiểu sao? Mọi người đều biết Giang thái tử cùng chị Khâu có hôn ước mà cô còn ở trước mặt vị hôn thê ôm ôm ấp ấp có biết xấu hổ hay không vậy?”
Hôn ước?
Không phải giải trừ rồi sao?
Vân Lục đột nhiên mờ mịt,cô nhìn mấy cô gái kia đang lùi lại vài bước,vẫn đang cầm điện thoại mà chụp cô,Vân Lục theo bản năng mà che mặt lại.
Thật là nhục nhã,vài giây sau,cô gọi :“Giang Úc!”
“Giang Úc! Anh đi ra cho tôi.” Không có giải trừ hôn ước, hắn không có giải trừ hôn ước, hắn gạt người.
Vân Lục nghĩ đến đây, cô nghiêng ngả mà đi xuống bậc thang,đi đến chính giữa đại sảnh tìm hắn,tìm Giang Úc.
Ánh đen khắp nơi đánh vào mặt Vân Lục,cô nhìn thấy Trình Tiêu cách đó không xa đang cười nhạo,cả người lạnh toát.
Cô đi thêm vài bước nữa,lại bị bước hụt, thân mình ngã xuống thì có một bàn tay vươn ra ôm lấy eo cô, cô mờ mịt mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Úc đang túm lấy Khâu Linh Thải đẩy đến trước đám người. Khâu Linh Thải choáng váng,mãi mới đứng vững được nói :" Tôi cùng với Giang Úc đã giải trừ hôn ước rồi."
Mọi người ồ lên.
Khâu Linh Thải có chút chật vật mà quay đầu lại nhìn Giang Úc một cái.
Giang Úc nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ đỡ Vân Lục dậy, đi tới, túm lấy tóc Trình Tiêu để cô ta tới trước mặt mình, cười lạnh nói :" Cô bịa đặt như vậy mà không biết mình với mẹ mình dùng chung một người đàn ông à ?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai thấy.
Các cô thấy đặc sắc chưa :>
À có một việc mà tui muốn nói một chút là mọi người đừng gọi tui là ad nữa nhé,gọi là cô,bạn,bà,chị,em….hay tên tui cũng được gọi ad nghe xa lạ lắm á
/70
|