Trên đường đi bệnh viện, Cao Lương lại cẩn thận suy nghĩ, tháng này kỳ s1nh lý hình như chậm mấy ngày, bất quá tình huống kiểu này trước kia cũng phát sinh, cô cũng không để tâm, chẳng lẽ thật sự mang thai? Nếu thật sự có thai, rất nhiều kế hoạch đều bị ảnh hưởng, công ty mới vừa đi vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện đều chưa xử lý tốt, đến lúc đó công việc Tư Hoa sẽ tăng lên nhiều. Bất quá nếu thực sự có, công việc vẫn phải xếp sau con cái, rốt cuộc không có gì quan trọng bằng con cái, nhưng chuyện ngoài ý liệu này làm người ta trở tay không kịp, cũng có chút bất đắc dĩ.
Thẳng đến khi kiểm tra xong, Cao Lương nghe thấy bác sĩ nói: "Chúc mừng cô đã mang thai!" Cô còn có điểm mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị đầy mặt vui mừng, nắm lấy vai cố nói với bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ!"
Cao Lương rốt cuộc phản ứng lại, nói: "Bác sĩ, đứa nhỏ tới hơi ngoài ý muốn, chúng tôi vẫn luôn tránh thai, còn chưa tính toán có con sớm, cho nên phía trước cũng không chú ý điều trị thân thể, huyện này có ảnh hưởng tới đứa nhỏ?"
Bác sĩ nói: "Vợ chồng hai người không có bệnh tật, lúc trước có từng sinh bệnh không, dùng qua thuốc gì không? Có hút thuốc uống rượu không?"
Cao Lương nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không có ạ."
"Vậy chồng thì sao?" Bác sĩ hỏi Lý Tuấn Nghị.
Lý Tuấn Nghị nói: "Thân thể tôi rất tốt, thuốc trị cảm cũng không cần uống. Tôi không hút thuốc lá, ngẫu nhiên xã giao sẽ uống chút rượu, cũng không nhiều lắm."
Bác sĩ nói: "Không có thói quen hút thuốc say rượu, sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới con cái, về sau phải chú ý nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng, lại tới làm kiểm tra định kỳ." Bác sĩ lại dặn dò một số việc cần chú ý, rồi cho bọn họ ra về.
Lý Tuấn Nghị nói với Cao Lương: "Bà xã, em ra ngoài trước chờ anh một chút, anh còn có chút việc muốn hỏi bác sĩ."
Cao Lương có chút ngoài ý muốn nhìn anh, gật đầu phối hợp mà đi ra ngoài, đứng ở hành lang chờ anh, cô không biết Lý Tuấn Nghị muốn hỏi cái gì, cô thấy rất nhiều thai phụ ở hành lang ngồi chờ làm kiểm tra, bụng các cô ấy lớn nhỏ không đồng nhất, có cha mẹ trưởng bối đi cùng, cũng có người đi cùng bạn bè, có người một mình tớ khám, chỉ có số ít là đi cùng chồng. Cao Lương nhìn bụng bọn họ, lại cúi đầu nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của bản thân, đặt tay lên bụng, cảm thấy chính mình vẫn rất may mắn, ít nhất Lý Tuấn Nghị còn đi cùng mình.
Vài phút sau Lý Tuấn Nghị vội vàng đi ra, vẻ mặt khẩn trương, thấy Cao Lương, sắc mặt mới thả lỏng lại, đi tới nắm tay cô: "Đi thôi, bà xã, chúng ta về nhà."
Cao Lương quay đầu nhìn anh: "Anh hỏi bác sĩ cái gì?"
Lý Tuấn Nghị cười cười: "Không có gì, chỉ hàn huyên một số chuyện cần chú ý khi mang thai. Anh đưa em về nhà, hôm nay không cần tớicông ty, trước nghỉ ngơi hai ngày."
Cao Lương nói: "Em rất khỏe, không có việc gì, không cần nghỉ ngơi."
"Vậy cũng không được, bác sĩ nói 3 tháng đầu mang thai là thời gian nguy hiểm nhất, chờ qua khoảng thời gian này lại bận rộn tiếp, ngoan, nghe lời, chuyện này đều tốt với em và con. Chuyện công ty anh sẽ an bài Tư Hoa đi làm, anh cũng sẽ hỗ trợ, có chuyện gì không chắc chắn anh sẽ về thương lượng với em." Vợ đã mang thai, lúc này mình còn không chủ động hỗ trợ, vậy còn chờ khi nào?
Cao Lương vừa nghe là vì con quả nhiên không tranh cãi nữa, nếu như vậy nghỉ ngơi trước chút đi: "Anh đi tới chỗ Tư Hoa lấy báo cáo về giúp em, có thời gian rảnh em sẽ xem." Dù không đi làm, cũng vẫn có thể làm việc, cũng không thể thật sự ngồi không ở nhà hai tháng, cô sẽ chán chết mất.
Lý Tuấn Nghị thở dài mà sờ sờ đầu cô: "Sao em lại thích lo nghĩ như vậy, không phải nói anh sẽ giúp em xem sao?"
Cao Lương cười nói: "Cũng không phải muốn lo nghĩ,mà ở nhà ngồi không cũng buồn, em muốn kiếm chút việc để làm."
"Vậy em liền ngủ một chút, xem TV đọc sách, trò chuyện với bà nội, đi ra cửa đi dạo, vận động nhẹ nhàng. Đừng bận rộn cả đời như vậy, cho bản thân nghỉ ngơi đi bà xã." Lý Tuấn Nghị quyết định không cho vợ động tới công việc.
Cao Lương chỉ đành cười nói: "Vậy được, em liền nghỉ ngơi, coi như có kỳ nghỉ." Dù sao còn có mấy ngày nữa sẽ ăn tết, vừa lúc cô có thể nghỉ ngơi, chuẩn bị hàng tết, thuận tiện chuẩn bị một chút của hồi môn cho Cao Phán.
Lý Tuấn Nghị cảm thấy từ lúc Cao Lương biết bản thân mang thai, tâm tình vẫn luôn không quá vui, không khỏi có chút lo lắng, anh nói: "Bà xã, có phải em không muốn có con?"
Cao Lương sửng sốt, vội lắc đầu: "Không có không có, chỉ là cảm giác đặc biệt không chân thật, hơn nữa chưa chuẩn bị tâm lý, có cảm giác không nói nên lời, cũng không phải không muốn có con. Con của chúng ta, em khẳng định thích, em sẽ yêu nó 100%." Cô vừa nói vừa đặt tay trên bụng, có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên ở chỗ này sao? Loại cảm giác này thật kỳ quái.
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Từ từ thích ứng, đừng suy nghĩ bậy bạ, con của chúng ta mặc kệ thế nào đều là món quà trời cao ban cho, em nói xem chúng ta phí bao nhiêu sức lực ngăn trở, nó vẫn tới, đây chẳng phải là duyên phận sao?"
Cao Lương suy nghĩ thấy cũng đúng, đứa nhỏ này vốn dĩ không trong dự liệu, nó còn kiên trì đi tới, vậy chứng tỏ duyên phận giữa nó và hai vợ chồng rất lớn, nghĩ như vậy không khỏi có chút chờ mong, đứa nhỏ sẽ như thế nào đây?
"Ông xã, anh cảm thấy là con gái hay con trai?" Cao Lương nhớ tới hình như chưa bao giờ bàn luận chuyện này với Lý Tuấn Nghị, bởi vì có con chưa có trong kế hoạch trước mắt của bọn họ, lúc này lại thảo luận, có phải hơi muộn hay không?
"Anh cảm thấy là con gái." Lý Tuấn Nghị một bên lái xe một bên nói.
Cao Lương kinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Anh thích con gái?"
Lý Tuấn Nghị liếc nhìn cô một cái: "Ừ, một cô con gái thông minh hiểu chuyện như em, bọn họ nói con gái là áo bông nhỏ tri kỉ, anh muốn có một áo bông nhỏ."
Cao Lương nở nụ cười: "Em còn muốn một đứa con trai, dũng cảm kiên nghị như ba nó."
Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy sinh hai đứa nhé, một nam một nữ."
Cao Lương nghe đến đó nở nụ cười, nhi nữ song toàn, đó chính là một chữ "Tốt".
Bà nội và Cao San, Cao Cường cũng chưa ra cửa, đều ở nhà chờ tin tức, vừa thấy bọn họ trở về, tức khắc liền hiểu ra, bà nội vui mừng ra mặt, vội vàng hỏi: "Thực sự có?"
Cao Lương nhìn bà gật gật đầu: "Vâng, đúng ạ."
Bà nội cười đến lộ cả răng, vỗ tay nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc có chắt, bà sẽ làm cụ."
Cao San cùng Cao Cường cũng hưng phấn vỗ tay: "Em sắp là dì ( cậu)?"
Cao Lương thấy mọi người đều hưng phấn, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng lại, trên mặt lộ ra tươi cười,cuối cùng cuxngc ó chút cảm giác chân thật, vui sướng cũng chậm rãi nở rộ trong lòng.
Lý Tuấn Nghị vào nhà, nói: "Bà nội, cháu bảo Cao Lương ở nhà nghỉ ngơi. Bác sĩ dặn phải ăn nhiềurau dưa trái cây, tốt cho sự phát triển của thai nhi, những thứ có thể ăn cháu đều đã ghi lại, Cao San em hỗ trợ giữ lấy, khi mua đồ ăn nhớ chú ý một chút, trái cây thì để anh mua đi. Mọi người chăm sóc Cao Lương, anh đi làm."
Bà nội vội vàng nói: "Đi đi, đi đi, bà đã biết." Quay đầu lại nói với Cao Lương, "Lương Lương, mau đi nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì, bà đi mua cho."
Cao Lương nói: "Cháu với bà cùng đi chợ bán thức ăn đi."
"Vậy không được, cháu nhanh lên giường nằm nghỉ đi, sáng hôm nay còn nôn ọe, bà đi mua." Bà nội kiên quyết không cho cô ra cửa.
Cao Lương có chút bất đắc dĩ mà cười: "Bà nội, thật sự không có việc gì, cũng không thể nằm cả ngày, cháu đi mua đồ ăn cùng bà, lại không phải việc gì nặng nhọc, vận động nhẹ nhàng một chút cũng tốt."
Bà nội nghe cũng có lý, liền nói: "Chúng ta cùng đi, đi chậm chút. Hôm nay gió hơi lớn, bà sợ cháu bị cảm mạo. Cháu mặc nhiều áo vào, San San, đi lấy bao tay cho chị cháu đeo."
"A, vâng." Cao San chạy đi lấy, đây bao tay cô dùng ở Bắc Kinh, đặc biệt rắn chắc, về nhà không dùng được.
Buổi sáng Cao Lương ra cửa đã mặc kín mít, lúc này còn chưa cởi ra đâu, liền nói: "Không cần khoa trương như vậ, không cần mang bao tay, cháu để tay trong túi là được, hơn nữa cháu thật sự không cảm thấy lạnh."
Bà nội nói: "Nhang vẫn phải cẩn thận, cảm lạnh thì không tốt."
Cao Lương không muốn để bà phải lo lắng, liền phối hợp mà đem bao tay, kết quả mới vừa xuống lầu, liền cảm thấy nóng, cô cởi bao tay nhét trong túi áo. Dọc theo đường đi bà nội vui rạo rực mà kể chuyện ngày xưa bà mang thai với Cao Lương, lại kể chuyện ngày xưa mẹ Lý Tuấn Nghị mang thai Tuấn Nghị và Tuấn Vĩ, còn nói một ít những việc cần chú ý. Cao Lương cảm thấy lúc này có một người già trong nhà thật tốt, rất nhiều kinh nghiệm sống không trải qua thì căn bản không biết, có bà nội chỉ điểm, như vậy cô không cần đi đường vòng.
Mua xong đồ ăn về đến nhà, Cao Lương đã bị tống cổ đi nghỉ ngơi, cô nghĩ không có việc gì liền đi đọc sách, kết quả mới lật vài tờ, mí mắt liền nặng xuống, dựa trên sô pha buồn ngủ, bà nội vội lấy chăn đắp cho cô, không cho người khác quấy rầy. Mới mang thai đều thích ngủ, Cao Lương vốn khỏe mạnh, lúc trước làm việc không ngủ trưa cũng không cảm thấy gì, lúc này vừa thả lỏng, buồn ngủ liền tới, kỳ thật cô đúng nên nghỉ ngơi, từ khi đi làm rất ít có dịp được ngủ thoái mái tới tự nhiên tỉnh.
Buổi tối Lý Tuấn Nghị tan tầm trở về, mang về hai thùng cam, một thùng chuối cùng một rổ dâu tây, nói là bác sĩ khuyên ăn, nhiều dinh dưỡng cho thai phụ. Cao Lương lộ ra biểu tình buồn cười: "Anh dọn hết trái cây của người ta về à? Em đâu ăn hết được?"
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Không có việc gì em nên ăn nhiều trái cây, bổ sung vitamin, chỉ có chỗ tốt không hại. Bà với Cao San Cao Cường cũng có thể ăn, ăn hết anh lại mua."
Cao Lương thật ra rất thích ăn dâu tây: "Cái này em thích."
"Em thích thì anh sẽ mua mỗi ngày, để anh rửa cho em." Khó có khi Lý Tuấn Nghị thấy cô thích thú, đương nhiên muốn đặc biệt lưu ý.
Cao Cường vội đoạt lấy: "Anh rể, để em rửa."
Bà nội đi ra từ trong phòng bếp: "Tuấn Nghị đã về, rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Tuy rằng Cao Lương ở nhà, nhưng nói cái gì bà cũng không chịu để cô nấu cơm, nói khói dầu không tốt, bà giành mấy chuyện nấu cơm, Cao San chủ động nhận thầu việc nhà khác.
Mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, điện thoại vang lên, Lý Tuấn Nghị nhìn thoáng qua, đi qua nhận điện thoại: "Alo, ba, con đã về đến nhà, đúng vậy, Cao Lương mang thai. Vâng, để con bảo cô ấy tới nghe điện thoại."
Cao Lương vừa nghe, biết là cha mẹ chồng gọi tới, cô đi qua cầm lấy điện thoại: "Ba, là con."
Ngữ khí Lý Vệ Quốc dị thường hưng phấn: "Chúc mừng con, Cao Lương! Ba đã nghe Tuấn Nghị nói.Tốt lắm, rốt cuộc tính toán muốn có con, vất vả cho con rồi, mang thai liền ở nhà nghỉ ngơi, chuyện công việc cứ giao cho Tuấn Nghị đi, con đừng để bản thân mệt."
"Cảm ơn ba, con biết ạ." Từ đáy lòng Cao Lương rất cảm kích Lý Vệ Quốc quan tâm.
Lý Vệ Quốc nói: "Mẹ con cũng muốn nói với con vài câu."
"Dạ."
"Alo? Cao Lương."
"Mẹ, con đây. Mẹ ăn cơm chưa?"
"Còn chưa, đang chuẩn bị ăn. Các con ăn chưa?" Khuông Tú Mẫn hỏi.
"Cũng chuẩn bị ăn ạ."
Ngữ khí Khuông Tú Mẫn khá bình tĩnh: "Mẹ đã nghe Tuấn Nghị nói, có thai đúng không? Thân thể cảm giác ra sao?"
"Dạ, cũng ổn ạ, không có gì không khoẻ."
"Vậy phải chăm sóc bản thân cho tốt, có cái gì muốn ăn thì bảo Tuấn Nghị mua. Lúc này không cần tiết kiệm."
"Con biết, cảm ơn mẹ quan tâm."
Mẹ chồng nàng dâu lâm vào một thoáng trầm mặc, Cao Lương cũng không dám cúp điện thoại, đợi một lát, Khuông Tú Mẫn lại nói: "Ăn tết các con cũng đừng trở về, đến lúc đó mẹ với ba con xem có thể đi Quảng Châu ăn tết hay không."
Cao Lương nở nụ cười: "Vâng. Nhưng Tuấn Vĩ thì sao ạ? Tết có được nghỉ không ạ?"
Khuông Tú Mẫn nói: "Đến lúc đó Tuấn Vĩ tính sau, hẳn là có thể được nghỉ mấy ngày."
"Thật tốt quá, chúng con sẽ chuẩn bị." Cao Lương không nghĩ tới mình mang thai lại trở nên quan trọng hơn, Khuông Tú Mẫn cũng nguyện ý thỏa hiệp lại đây ăn tết.
Cúp điện thoại, Cao Lương cao hứng nói với Lý Tuấn Nghị: "Mẹ nói sẽ tới Quảng Châu ăn tết."
Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy tốt rồi, chúng ta đỡ phải đi lại. Ăn cơm thôi."
Bà nội nói tiếp: "Nên tới Quảng Châu ăn tết, nhiều người náo nhiệt. Đúng rồi, Tuấn Vĩ cũng lại đây sao?"
Cao Lương nói: "Tạm thời còn chưa xác định, phải xem công việc của hắn nữa, bất quá hẳn là sẽ qua."
Cao San nói: "Nếu chú dì tới, em sẽ qua ở với chị hai, trong nhà sẽ đủ chỗ."
Cao Cường nói: "Em thấy chị ba không cần đi, em ngủ ở sô pha phòng khách, nhường phòng cho chú dì. Anh Tuấn Vĩ cũng có thể ngủ sô pha với em, lớn như vậy mà."
Lý Tuấn Nghị cười rộ lên: "Em xem đi, Cao Cường đã sắp xếp xong. Đến lúc đó Cao Phán cũng có thể ở nhà, ghép giường của bà và Cao San lại, giường lớn hai mét bốn còn không đủ cho ba người sao? Như vậy mọi người đều không cần ra bên ngoài ở."
Cao Lương vừa nghe, cảm thấy quả nhiên được: "Vậy cũng được, chịu khó chật chội mấy ngày"
Hai ngày kê tiếp, Dương Tư Hoa và Cao Phán đều biết Cao Lương mang thai. Dương Tư Hoa chạy tới báo cáo công việc với Cao Lươn, cũng để Cao Lương an tâm dưỡng thai, mình nhất định sẽ làm tốt công việc. Cao Phán đã từ chức, trước mắt đang ở trong tiệm Hà Xuyên hỗ trợ, bọn họ tính toán kết hôn xong sẽ mở phòng làm việc, nghe nói chị cả mang thai, Cao Phán cao hứng hỏng rồi, chạy tới thăm Cao Lương.
Cao Lương liền lôi kéo Cao Phán đi dạo phố, cho thêm của hồi môn, tuy rằng không có cha mẹ, cô cũng muốn để em gái vẻ vang mà xuất giá. Cao Phán lôi kéo Cao Lương đi chợ mua một đống len sợi chất lượng tốt nhất, nói muốn đan quần áo cho cháu ngoại. Cao Lương nhìn Cao Phán khéo tay, nói: "Chị hoàn toàn không biết đan, Phán Phán em dạy chị đi, chị cũng thử xem." Dệt áo lông giết thời gian cũng tốt.
"Được. Chị muốn học thì em dạy." Cao Phán hoàn toàn không giấu tài.
Cao Lương cảm thấy Cao Phán khẳng định sẽ trở thành hiền thê lương mẫu, Hà Xuyên nếu hiểu được thì nên quý trọng, như vậy cả đời đều sẽ hạnh phúc.
Thẳng đến khi kiểm tra xong, Cao Lương nghe thấy bác sĩ nói: "Chúc mừng cô đã mang thai!" Cô còn có điểm mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị đầy mặt vui mừng, nắm lấy vai cố nói với bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ!"
Cao Lương rốt cuộc phản ứng lại, nói: "Bác sĩ, đứa nhỏ tới hơi ngoài ý muốn, chúng tôi vẫn luôn tránh thai, còn chưa tính toán có con sớm, cho nên phía trước cũng không chú ý điều trị thân thể, huyện này có ảnh hưởng tới đứa nhỏ?"
Bác sĩ nói: "Vợ chồng hai người không có bệnh tật, lúc trước có từng sinh bệnh không, dùng qua thuốc gì không? Có hút thuốc uống rượu không?"
Cao Lương nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không có ạ."
"Vậy chồng thì sao?" Bác sĩ hỏi Lý Tuấn Nghị.
Lý Tuấn Nghị nói: "Thân thể tôi rất tốt, thuốc trị cảm cũng không cần uống. Tôi không hút thuốc lá, ngẫu nhiên xã giao sẽ uống chút rượu, cũng không nhiều lắm."
Bác sĩ nói: "Không có thói quen hút thuốc say rượu, sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới con cái, về sau phải chú ý nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng, lại tới làm kiểm tra định kỳ." Bác sĩ lại dặn dò một số việc cần chú ý, rồi cho bọn họ ra về.
Lý Tuấn Nghị nói với Cao Lương: "Bà xã, em ra ngoài trước chờ anh một chút, anh còn có chút việc muốn hỏi bác sĩ."
Cao Lương có chút ngoài ý muốn nhìn anh, gật đầu phối hợp mà đi ra ngoài, đứng ở hành lang chờ anh, cô không biết Lý Tuấn Nghị muốn hỏi cái gì, cô thấy rất nhiều thai phụ ở hành lang ngồi chờ làm kiểm tra, bụng các cô ấy lớn nhỏ không đồng nhất, có cha mẹ trưởng bối đi cùng, cũng có người đi cùng bạn bè, có người một mình tớ khám, chỉ có số ít là đi cùng chồng. Cao Lương nhìn bụng bọn họ, lại cúi đầu nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của bản thân, đặt tay lên bụng, cảm thấy chính mình vẫn rất may mắn, ít nhất Lý Tuấn Nghị còn đi cùng mình.
Vài phút sau Lý Tuấn Nghị vội vàng đi ra, vẻ mặt khẩn trương, thấy Cao Lương, sắc mặt mới thả lỏng lại, đi tới nắm tay cô: "Đi thôi, bà xã, chúng ta về nhà."
Cao Lương quay đầu nhìn anh: "Anh hỏi bác sĩ cái gì?"
Lý Tuấn Nghị cười cười: "Không có gì, chỉ hàn huyên một số chuyện cần chú ý khi mang thai. Anh đưa em về nhà, hôm nay không cần tớicông ty, trước nghỉ ngơi hai ngày."
Cao Lương nói: "Em rất khỏe, không có việc gì, không cần nghỉ ngơi."
"Vậy cũng không được, bác sĩ nói 3 tháng đầu mang thai là thời gian nguy hiểm nhất, chờ qua khoảng thời gian này lại bận rộn tiếp, ngoan, nghe lời, chuyện này đều tốt với em và con. Chuyện công ty anh sẽ an bài Tư Hoa đi làm, anh cũng sẽ hỗ trợ, có chuyện gì không chắc chắn anh sẽ về thương lượng với em." Vợ đã mang thai, lúc này mình còn không chủ động hỗ trợ, vậy còn chờ khi nào?
Cao Lương vừa nghe là vì con quả nhiên không tranh cãi nữa, nếu như vậy nghỉ ngơi trước chút đi: "Anh đi tới chỗ Tư Hoa lấy báo cáo về giúp em, có thời gian rảnh em sẽ xem." Dù không đi làm, cũng vẫn có thể làm việc, cũng không thể thật sự ngồi không ở nhà hai tháng, cô sẽ chán chết mất.
Lý Tuấn Nghị thở dài mà sờ sờ đầu cô: "Sao em lại thích lo nghĩ như vậy, không phải nói anh sẽ giúp em xem sao?"
Cao Lương cười nói: "Cũng không phải muốn lo nghĩ,mà ở nhà ngồi không cũng buồn, em muốn kiếm chút việc để làm."
"Vậy em liền ngủ một chút, xem TV đọc sách, trò chuyện với bà nội, đi ra cửa đi dạo, vận động nhẹ nhàng. Đừng bận rộn cả đời như vậy, cho bản thân nghỉ ngơi đi bà xã." Lý Tuấn Nghị quyết định không cho vợ động tới công việc.
Cao Lương chỉ đành cười nói: "Vậy được, em liền nghỉ ngơi, coi như có kỳ nghỉ." Dù sao còn có mấy ngày nữa sẽ ăn tết, vừa lúc cô có thể nghỉ ngơi, chuẩn bị hàng tết, thuận tiện chuẩn bị một chút của hồi môn cho Cao Phán.
Lý Tuấn Nghị cảm thấy từ lúc Cao Lương biết bản thân mang thai, tâm tình vẫn luôn không quá vui, không khỏi có chút lo lắng, anh nói: "Bà xã, có phải em không muốn có con?"
Cao Lương sửng sốt, vội lắc đầu: "Không có không có, chỉ là cảm giác đặc biệt không chân thật, hơn nữa chưa chuẩn bị tâm lý, có cảm giác không nói nên lời, cũng không phải không muốn có con. Con của chúng ta, em khẳng định thích, em sẽ yêu nó 100%." Cô vừa nói vừa đặt tay trên bụng, có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên ở chỗ này sao? Loại cảm giác này thật kỳ quái.
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Từ từ thích ứng, đừng suy nghĩ bậy bạ, con của chúng ta mặc kệ thế nào đều là món quà trời cao ban cho, em nói xem chúng ta phí bao nhiêu sức lực ngăn trở, nó vẫn tới, đây chẳng phải là duyên phận sao?"
Cao Lương suy nghĩ thấy cũng đúng, đứa nhỏ này vốn dĩ không trong dự liệu, nó còn kiên trì đi tới, vậy chứng tỏ duyên phận giữa nó và hai vợ chồng rất lớn, nghĩ như vậy không khỏi có chút chờ mong, đứa nhỏ sẽ như thế nào đây?
"Ông xã, anh cảm thấy là con gái hay con trai?" Cao Lương nhớ tới hình như chưa bao giờ bàn luận chuyện này với Lý Tuấn Nghị, bởi vì có con chưa có trong kế hoạch trước mắt của bọn họ, lúc này lại thảo luận, có phải hơi muộn hay không?
"Anh cảm thấy là con gái." Lý Tuấn Nghị một bên lái xe một bên nói.
Cao Lương kinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Anh thích con gái?"
Lý Tuấn Nghị liếc nhìn cô một cái: "Ừ, một cô con gái thông minh hiểu chuyện như em, bọn họ nói con gái là áo bông nhỏ tri kỉ, anh muốn có một áo bông nhỏ."
Cao Lương nở nụ cười: "Em còn muốn một đứa con trai, dũng cảm kiên nghị như ba nó."
Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy sinh hai đứa nhé, một nam một nữ."
Cao Lương nghe đến đó nở nụ cười, nhi nữ song toàn, đó chính là một chữ "Tốt".
Bà nội và Cao San, Cao Cường cũng chưa ra cửa, đều ở nhà chờ tin tức, vừa thấy bọn họ trở về, tức khắc liền hiểu ra, bà nội vui mừng ra mặt, vội vàng hỏi: "Thực sự có?"
Cao Lương nhìn bà gật gật đầu: "Vâng, đúng ạ."
Bà nội cười đến lộ cả răng, vỗ tay nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc có chắt, bà sẽ làm cụ."
Cao San cùng Cao Cường cũng hưng phấn vỗ tay: "Em sắp là dì ( cậu)?"
Cao Lương thấy mọi người đều hưng phấn, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng lại, trên mặt lộ ra tươi cười,cuối cùng cuxngc ó chút cảm giác chân thật, vui sướng cũng chậm rãi nở rộ trong lòng.
Lý Tuấn Nghị vào nhà, nói: "Bà nội, cháu bảo Cao Lương ở nhà nghỉ ngơi. Bác sĩ dặn phải ăn nhiềurau dưa trái cây, tốt cho sự phát triển của thai nhi, những thứ có thể ăn cháu đều đã ghi lại, Cao San em hỗ trợ giữ lấy, khi mua đồ ăn nhớ chú ý một chút, trái cây thì để anh mua đi. Mọi người chăm sóc Cao Lương, anh đi làm."
Bà nội vội vàng nói: "Đi đi, đi đi, bà đã biết." Quay đầu lại nói với Cao Lương, "Lương Lương, mau đi nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì, bà đi mua cho."
Cao Lương nói: "Cháu với bà cùng đi chợ bán thức ăn đi."
"Vậy không được, cháu nhanh lên giường nằm nghỉ đi, sáng hôm nay còn nôn ọe, bà đi mua." Bà nội kiên quyết không cho cô ra cửa.
Cao Lương có chút bất đắc dĩ mà cười: "Bà nội, thật sự không có việc gì, cũng không thể nằm cả ngày, cháu đi mua đồ ăn cùng bà, lại không phải việc gì nặng nhọc, vận động nhẹ nhàng một chút cũng tốt."
Bà nội nghe cũng có lý, liền nói: "Chúng ta cùng đi, đi chậm chút. Hôm nay gió hơi lớn, bà sợ cháu bị cảm mạo. Cháu mặc nhiều áo vào, San San, đi lấy bao tay cho chị cháu đeo."
"A, vâng." Cao San chạy đi lấy, đây bao tay cô dùng ở Bắc Kinh, đặc biệt rắn chắc, về nhà không dùng được.
Buổi sáng Cao Lương ra cửa đã mặc kín mít, lúc này còn chưa cởi ra đâu, liền nói: "Không cần khoa trương như vậ, không cần mang bao tay, cháu để tay trong túi là được, hơn nữa cháu thật sự không cảm thấy lạnh."
Bà nội nói: "Nhang vẫn phải cẩn thận, cảm lạnh thì không tốt."
Cao Lương không muốn để bà phải lo lắng, liền phối hợp mà đem bao tay, kết quả mới vừa xuống lầu, liền cảm thấy nóng, cô cởi bao tay nhét trong túi áo. Dọc theo đường đi bà nội vui rạo rực mà kể chuyện ngày xưa bà mang thai với Cao Lương, lại kể chuyện ngày xưa mẹ Lý Tuấn Nghị mang thai Tuấn Nghị và Tuấn Vĩ, còn nói một ít những việc cần chú ý. Cao Lương cảm thấy lúc này có một người già trong nhà thật tốt, rất nhiều kinh nghiệm sống không trải qua thì căn bản không biết, có bà nội chỉ điểm, như vậy cô không cần đi đường vòng.
Mua xong đồ ăn về đến nhà, Cao Lương đã bị tống cổ đi nghỉ ngơi, cô nghĩ không có việc gì liền đi đọc sách, kết quả mới lật vài tờ, mí mắt liền nặng xuống, dựa trên sô pha buồn ngủ, bà nội vội lấy chăn đắp cho cô, không cho người khác quấy rầy. Mới mang thai đều thích ngủ, Cao Lương vốn khỏe mạnh, lúc trước làm việc không ngủ trưa cũng không cảm thấy gì, lúc này vừa thả lỏng, buồn ngủ liền tới, kỳ thật cô đúng nên nghỉ ngơi, từ khi đi làm rất ít có dịp được ngủ thoái mái tới tự nhiên tỉnh.
Buổi tối Lý Tuấn Nghị tan tầm trở về, mang về hai thùng cam, một thùng chuối cùng một rổ dâu tây, nói là bác sĩ khuyên ăn, nhiều dinh dưỡng cho thai phụ. Cao Lương lộ ra biểu tình buồn cười: "Anh dọn hết trái cây của người ta về à? Em đâu ăn hết được?"
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Không có việc gì em nên ăn nhiều trái cây, bổ sung vitamin, chỉ có chỗ tốt không hại. Bà với Cao San Cao Cường cũng có thể ăn, ăn hết anh lại mua."
Cao Lương thật ra rất thích ăn dâu tây: "Cái này em thích."
"Em thích thì anh sẽ mua mỗi ngày, để anh rửa cho em." Khó có khi Lý Tuấn Nghị thấy cô thích thú, đương nhiên muốn đặc biệt lưu ý.
Cao Cường vội đoạt lấy: "Anh rể, để em rửa."
Bà nội đi ra từ trong phòng bếp: "Tuấn Nghị đã về, rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Tuy rằng Cao Lương ở nhà, nhưng nói cái gì bà cũng không chịu để cô nấu cơm, nói khói dầu không tốt, bà giành mấy chuyện nấu cơm, Cao San chủ động nhận thầu việc nhà khác.
Mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, điện thoại vang lên, Lý Tuấn Nghị nhìn thoáng qua, đi qua nhận điện thoại: "Alo, ba, con đã về đến nhà, đúng vậy, Cao Lương mang thai. Vâng, để con bảo cô ấy tới nghe điện thoại."
Cao Lương vừa nghe, biết là cha mẹ chồng gọi tới, cô đi qua cầm lấy điện thoại: "Ba, là con."
Ngữ khí Lý Vệ Quốc dị thường hưng phấn: "Chúc mừng con, Cao Lương! Ba đã nghe Tuấn Nghị nói.Tốt lắm, rốt cuộc tính toán muốn có con, vất vả cho con rồi, mang thai liền ở nhà nghỉ ngơi, chuyện công việc cứ giao cho Tuấn Nghị đi, con đừng để bản thân mệt."
"Cảm ơn ba, con biết ạ." Từ đáy lòng Cao Lương rất cảm kích Lý Vệ Quốc quan tâm.
Lý Vệ Quốc nói: "Mẹ con cũng muốn nói với con vài câu."
"Dạ."
"Alo? Cao Lương."
"Mẹ, con đây. Mẹ ăn cơm chưa?"
"Còn chưa, đang chuẩn bị ăn. Các con ăn chưa?" Khuông Tú Mẫn hỏi.
"Cũng chuẩn bị ăn ạ."
Ngữ khí Khuông Tú Mẫn khá bình tĩnh: "Mẹ đã nghe Tuấn Nghị nói, có thai đúng không? Thân thể cảm giác ra sao?"
"Dạ, cũng ổn ạ, không có gì không khoẻ."
"Vậy phải chăm sóc bản thân cho tốt, có cái gì muốn ăn thì bảo Tuấn Nghị mua. Lúc này không cần tiết kiệm."
"Con biết, cảm ơn mẹ quan tâm."
Mẹ chồng nàng dâu lâm vào một thoáng trầm mặc, Cao Lương cũng không dám cúp điện thoại, đợi một lát, Khuông Tú Mẫn lại nói: "Ăn tết các con cũng đừng trở về, đến lúc đó mẹ với ba con xem có thể đi Quảng Châu ăn tết hay không."
Cao Lương nở nụ cười: "Vâng. Nhưng Tuấn Vĩ thì sao ạ? Tết có được nghỉ không ạ?"
Khuông Tú Mẫn nói: "Đến lúc đó Tuấn Vĩ tính sau, hẳn là có thể được nghỉ mấy ngày."
"Thật tốt quá, chúng con sẽ chuẩn bị." Cao Lương không nghĩ tới mình mang thai lại trở nên quan trọng hơn, Khuông Tú Mẫn cũng nguyện ý thỏa hiệp lại đây ăn tết.
Cúp điện thoại, Cao Lương cao hứng nói với Lý Tuấn Nghị: "Mẹ nói sẽ tới Quảng Châu ăn tết."
Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy tốt rồi, chúng ta đỡ phải đi lại. Ăn cơm thôi."
Bà nội nói tiếp: "Nên tới Quảng Châu ăn tết, nhiều người náo nhiệt. Đúng rồi, Tuấn Vĩ cũng lại đây sao?"
Cao Lương nói: "Tạm thời còn chưa xác định, phải xem công việc của hắn nữa, bất quá hẳn là sẽ qua."
Cao San nói: "Nếu chú dì tới, em sẽ qua ở với chị hai, trong nhà sẽ đủ chỗ."
Cao Cường nói: "Em thấy chị ba không cần đi, em ngủ ở sô pha phòng khách, nhường phòng cho chú dì. Anh Tuấn Vĩ cũng có thể ngủ sô pha với em, lớn như vậy mà."
Lý Tuấn Nghị cười rộ lên: "Em xem đi, Cao Cường đã sắp xếp xong. Đến lúc đó Cao Phán cũng có thể ở nhà, ghép giường của bà và Cao San lại, giường lớn hai mét bốn còn không đủ cho ba người sao? Như vậy mọi người đều không cần ra bên ngoài ở."
Cao Lương vừa nghe, cảm thấy quả nhiên được: "Vậy cũng được, chịu khó chật chội mấy ngày"
Hai ngày kê tiếp, Dương Tư Hoa và Cao Phán đều biết Cao Lương mang thai. Dương Tư Hoa chạy tới báo cáo công việc với Cao Lươn, cũng để Cao Lương an tâm dưỡng thai, mình nhất định sẽ làm tốt công việc. Cao Phán đã từ chức, trước mắt đang ở trong tiệm Hà Xuyên hỗ trợ, bọn họ tính toán kết hôn xong sẽ mở phòng làm việc, nghe nói chị cả mang thai, Cao Phán cao hứng hỏng rồi, chạy tới thăm Cao Lương.
Cao Lương liền lôi kéo Cao Phán đi dạo phố, cho thêm của hồi môn, tuy rằng không có cha mẹ, cô cũng muốn để em gái vẻ vang mà xuất giá. Cao Phán lôi kéo Cao Lương đi chợ mua một đống len sợi chất lượng tốt nhất, nói muốn đan quần áo cho cháu ngoại. Cao Lương nhìn Cao Phán khéo tay, nói: "Chị hoàn toàn không biết đan, Phán Phán em dạy chị đi, chị cũng thử xem." Dệt áo lông giết thời gian cũng tốt.
"Được. Chị muốn học thì em dạy." Cao Phán hoàn toàn không giấu tài.
Cao Lương cảm thấy Cao Phán khẳng định sẽ trở thành hiền thê lương mẫu, Hà Xuyên nếu hiểu được thì nên quý trọng, như vậy cả đời đều sẽ hạnh phúc.
/182
|