Buổi tối cả nhà già trẻ cùng nhau xem xuân vãn nói chuyện phiếm, cùng nhau chờ đợi năm 1995 đến, cả nhà đều là hoan thanh tiếu ngữ. Lý Tuấn Vĩ xem TV một lát liền cảm thấy không có gì hấp dẫn, liền kéo Cao Phán, Cao San cùng Cao Cường cùng nhau chơi bài, người thua bị dán râu lên mặt, bốn người chơi đến vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra một trận tiếng cười.
Cao Lương dựa lên người Lý Tuấn Nghị, quay đầu nhìn Tuấn Vĩ cùng mấy đứa em, cười nói: "Anh xem Tuấn Vĩ lớn như vậy còn chơi với trẻ con, đúng là chưa hết tính trẻ con."
Lý Tuấn Vĩ mơ hồ nghe thấy Cao Lương nói tên mình, ngẩng đầu lên: "Gọi em?"
Trên cằm hắn dán mấy tờ giấy trắng, thoạt nhìn như ông lão râu bạc. Cao Lương nhịn không được phụt cười thành tiếng. Lý Tuấn Nghị cũng nhịn không được cười: "Tuấn Vĩ em không thấy mất mặt à, chơi với Cao San, Cao Cường mà để thua thành dáng vẻ này!"
Lý Tuấn Nghị cầm mặt Cao Cường quay ra cho mọi người xem: "Em mất mặt sao? So với em nó còn mất mặt hơn."
Trên mặt Cao Cường khôngcòn chỗ đẻ dán giấy, dán hết cái mũi rồi, trắng bóng một mảnh, cực kỳ buồn cười, mọi người nhìn thấy đều nhịn không được cười ha ha.
Lý Tuấn Nghị nén cười nói: "Chơi cái này nhiều không thú vị, không phải mới vừa nhận bao lì xì, thua đưa tiền."
Cao Cường dùng lời lẽ chính đáng mà nói: "Anh rể, đánh bạc là hành vi trái pháp luật!"
Cao San ha ha cười: "Cường Cường thua thảm nhất, nếu đánh tiền thì hắn đã sớm thua hết tiền lì xì."
Lý Tuấn Nghị nói: "Cao Cường đừng sợ, thua anh cho em, thắng thì em cầm."
Ba đứa khác thay nhau kêu: "Anh rể ( anh), anh bất công! Cũng phải cho tụi em!"
Lý Tuấn Nghị hắc hắc cười: "Mấy đứa đều có thể kiếm tiền, không biết xấu hổ mà để anh ra tiền sao? Không thấy mất mặt?" Cao San tuy rằng còn học đại học, nhưng là đã làm gia sư kiếm tiền, còn có thể viết ít văn chương kiếm tiền nhuận bút, hơn nữa trường học phát trợ cấp sinh hoạt, đã không cần Cao Lương cho phí sinh hoạt.
Cao Cường đắc ýcười: "Cảm ơn anh rể! Tới tới tới, chúng ta đánh tiền!" Vứt lời vừa rồi ra sau ót.
Người vui nhất là bà nội, năm mới phải như vậy, người nhiều náo nhiệt, người lớn tuổi chỉ hy vọng con cháu sum vầy, mọi người đều ở bên cạnh, như vậy trong lòng mới cảm thấy kiên định. Người cảm khái nhất là Cao Lương, loại hạnh phúc này từ trước tới nay cô nghĩ cũng không dám nghĩ, em tria em gái đều lớn, về sau sẽ có cuộc sống riêng, cơ hội ăn tết cùng nhau lại càng ít, cho nên ngày tốt đẹp như vậy càng đáng quý trọng.
Vợ chồng Lý Vệ Quốc tới Quảng Châu ăn tết, Cao Lương bọn họ rốt cuộc không cầnvội vội vàng vàng mà tới sân bay vào mùng một, mà có thể ung dung thong dong mà rời giường, ăn cơm sáng, sau đó người một nhà thương lượng đi chỗ nào chơi. Bọn họ ở Quảng Châu không có thân thích, cũng không cần chiêu đãi khách nhân, bởi vậy vô cùng thanh nhàn, chỉ cần tự vui chơi là được.
Ăn xong cơm sáng, cả nhà mặc quần áo hoàn toàn mới đi ra cửa dạo chợ hoa. Tết Âm Lịch ngắm hoa, hoa hồng người càng hồng, đây là một truyền thống đẹp. Chợ hoa Quảng Châu đã kéo dài vài thập niên, hàng năm bắt đầu từ tháng chạp, liên tục đến mười lăm tháng giêng, cực kỳ náo nhiệt. Cao Lương tuy rằng đã ở Quảng Châu nhiều năm, cũng chưa từng cùng người nhà đi dạo chợ hoa, năm nay rốt cuộc có thể từ từ đi chơi chợ hoa. Trong nhà xe hữu hạn, cả nhà chia làm hai lượt, Lý Tuấn Nghị trở bà nội, cha mẹ cùng Cao Lương đi trước, bốn đứa nhỏ còn lại tự ngồi xe đi.
Tết Âm Lịch Quảng Châu đã vào đầu xuân, rất ấm áp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người. Chợ hoa có đủ các loại hoa tươi đón xuân phong phấp phới, quả kim quất, hoa đào và hoa thủy tiên truyền thống, hoa sơn trà diễm lệ, hồ điệp lan hình thù kỳ lạ, hoa hồng nhiệt tình diễm lệ, bách hợp thanh lệ ưu nhã, hoa nhài thẹn thùng hương thơm...... Làm người xem hoa cả mắt.
Cao Lương thích hoa, thấy hoa là muốn dọn hết về gia, trong chốc lát nói: "Ông xã, chúng ta mua cái này trở về cắm đi." Một lát sau lại nói: "Ông xã, chúng ta mua bồn sơn trà về trồng đi."
Lý Tuấn Nghị không nói một từ, muốn cái gì liền mua cái đó, vì thế trong lòng ngực Cao Lương là một bó hoa hồng kiều diễm ướt át, lát sau lại có thêm một bó bách hợp thuần khiết vô hạ. Tay trái Lý Tuấn Nghị còn cầm một chậu sơn trà, tay phải một chậu hoa nhài, bà nội thấy rất vui vẻ: "Lương Lương muốn dọn cả chợ hoa về nhà đi."
Lý Tuấn Nghị nói: "Hôm nay chúng ta mua ít thôi, chờ về sau mua căn nhà lớn hơn, có biệt thự, anh sẽ trồng một vườn hoa cho em."
Cao Lương vui mừng khôn xiết gật đầu đáp ứng: "Được! Về sau lại mua." Lý Tuấn Nghị tìm một cửa hàng bán hoa gởi nhờ đồ, đưa người nhà tiếp tục dạo chợ hoa, còn không quên chụp ảnh lưu niệm.
Khuông Tú Mẫn nhìn con trai chiều chuộng con dâu, trong lòng không khỏi có chút chua xót, mình và chồng cũng ở một bên, sao chưa từng nghĩ tới mua một đóa hoa cho mình.
Cao Lương vốn dĩ hưng phấn, đột nhiên chú ý thấy trên mặt Khuông Tú Mẫn cô đơn, giữ chặt tay Lý Tuấn Nghị nói thầm vài câu. Một lát sau, Lý Tuấn Nghị cầm một bó cẩm chướng lại đây: "Mẹ, đây là hoa con và Cao Lương mua cho mẹ. Chúc mẹ giống bông hoa này vĩnh viễn tươi trẻ mỹ mạo!"
Khuông Tú Mẫn kinh ngạc mà nhìn Lý Tuấn Nghị, lại nhìn Cao Lương, đột nhiên hiểu ra đây là chủ ý của Cao Lương, bà ngượng ngùng mà cười một chút: "Tươi trẻ mỹ mạo thì thôi, đấy là chuyện của các mấy người trẻ tuổi các con. Hoa này mẹ nhận, cảm ơn con!"
Cao Lương lại tự mình chọn một bó kiếm lan tặng bà nội, làm bà vui vẻ không khép miệng được, đây là lần đầu tiên trong đời bà được nhận hoa, già rồi còn được nhận. Lý Tuấn Nghị cũng mua cho ba một chậu xuân lan, mấy năm nay giá hoa lan bắt đầu tăng ên, một chậu hoa lan bình thường cũng mấy trăm đồng, Lý Vệ Quốc cũng xem nhưng không nỡ mua, Lý Tuấn Nghị cảm thấy thiên kim khó mua được niềm vui, Tết nhất, cũng nên mua cho ba ít quà. Mọi người đều có hoa, cảm thấy mỹ mãn.
Bốn đứa nhỏ ngồi xe buýt không có đi cùng nhóm Cao Lương, mọi người cũng không có cố tình chờ đợi cùng nhau đi dạo. Lý Tuấn Vĩ cũng cầm một cái camera, chụp ảnh cho mọi người, người trẻ tuổi tinh lực hảo, tràn đầy lòng hiếu kỳ, nơi này đi một chút, nơi đó xem một chút, không biết mệt mỏi. Vừa mới bắt đầu bốn người còn đi cùng nhau, đi tới đi lui liền tách ra.
Cao San đứng trước một cửa hàng bán hoa, nhìn trái nhìn phải, nơi nơi đều là người, nhưng không thấy được Cao Phán cùng Cao Cường, liền nói: "Chị hai với Cường Cường đâu?"
Lý Tuấn Vĩ giơ camera: "Bọn họ hẳn là ở phía sau ngắm hoa rồi, không cần phải xen vào, đi phía trước cũng có thể trở về. Nhìn máy ảnh, anh chụp cho một bức ảnh."
Cao San quay mặt lại, nhìn máy ảnh, chụp một bức ảnh sau đó nói: "Đừng chụp cho em mãi, để em chụp lại cho anh."
Lý Tuấn Vĩ nói: "Anh không cần, trước nay đều nói hoa tươi mỹ nữ, nơi nào nghe qua hoa tươi soái ca?"
Cao San bĩu môi: "Nếu anh nói như vậy, làm đàn ông là không được thích hoa? Anh xem có bao nhiêu chú bác đang mua hoa kìa."
Lý Tuấn Vĩ cười: "Vậy được, anh chụp, nhưng phải chụp cùng nhau. Anh không chụp riêng."
"Thật nhiều tật xấu!" Cao San bất mãn mà kháng nghị một câu, nhưng vẫn rất phối hợp, nhờ một cô gái trẻ tuổi chụp hộ.
Kết quả Lý Tuấn Vĩ chụp ảnh chung đến nghiện rồi, cứ chụp riêng cho Cao San xong lại nhờ người chụp cho hai người bọn họ. Một lần có nhờ một chàng trai trẻ chụp hộ: "Anh đẹp trai dứng gần lại một chút, sát vào người bạn gái một chút."
Cao San nghe thế nháy mắt mặt đỏ bừng, mình thành bạn gái hắn từ bao giờ? Chờ chụp xong ảnh, Cao San tức giận mà nói: "Em không chụp chung nữa, làm hại người khác hiểu lầm chúng ta. Em nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch."
Lý Tuấn Vĩ hắc cười: "Chụp bức ảnh mà thôi, em suy nghĩ nhiều quá đi. Hơn nữa đó là người qua đường, em quan tâm làm gì. Đi thôi, anh thấy phía trước có vườn hoa hồng, hoa hồng nở đặc biệt xinh đẹp."
Cao San theo Lý Tuấn Vĩ đi qua, chỗ đó quả nhiên là một vườn hoa hồng, bên trong đều là hoa hồng, hồng, đỏ, vàng, trắng, lộng lẫy, đặc biệt hấp dẫn, còn có rất nhiều bồn hoa hồng được tạo hình. Có cô gái nào không thích hoa hồng chứ? Cao San đi vào, cả người liền say mê, lưu luyến trước vườn hoa hồng đủ màu. Lý Tuấn Vĩ vụng trộm chụp không ít ảnh, cũng không sợ lãng phí cuộn phim.
Cao San ngẩng đầu khỏi vườn hoa hồng, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Lý Tuấn Vĩ, sau đó thấy Lý Tuấn Vĩ cầm một bó hoa hồng nhạt lại đây, cô mang theo ngữ khí trêu chọc: "Không phải anh nói không thích hoa sao?"
Trên mặt Lý Tuấn Vĩ lộ ra biểu tình thẹn thùng: "Vừa rồi có một bé gái mời anh mua, cho em đi."
"Em không cần, sao em phải nhận hoa của anh? Anh tự cầm đi." Cao San ngượng ngùng mà xoay đầu đi, vô duyên vô cớ tặng hoa cho mình, ý gì nha.
Lý Tuấn Vĩ nói: "Cầm đi, dù sao cũng không phải hoa hồng đỏ, có cái gì mà ngượng ngùng. Hoa màu hồng nhạt đại biểu tình bạn thuần khiết, bằng không anh cũng không dám mua."
Cao San nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật sự, anh đã lừa em bao giờ?" Hắn nói xong nhét hoa vào trong lòng ngực Cao San.
Cao San cầm bó hoa hồng, bông hoa kiều diễm ướt át, xinh đẹp làm say lòng người, nói không cao hứng là giả, lần đầu tiên được tặng hoa tươi, tuy rằng không phải hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn cũng không tồi.
Lý Tuấn Vĩ ở Quảng Châu ngây người bốn ngày, tới mùng 4 phải quay lại đi làm, vợ chồng Lý Vệ Quốc cũng thuận tiện trở về cùng, miễn phải lăn lộn hai lần.
Bọn họ đi rồi, trong nhà liền quạnh quẽ, kỳ nghỉ còn có mấy ngày, mọi người đều bắt đầu thả lỏng lại, hưởng thụ ngày nghỉ còn lại, cũng không ra cửa, chỉ ở nhà làm việc mình thích, mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, sau đó ăn ăn uống uống, đọc sách, tâm sự, đan áo lông, cuộc sống hết sức thích ý.
Cao San mua kỳ 《 thanh niên trích văn 》 và《 người đọc 》 mới nhất trở về xem, đột nhiên nhìn thấy một bài văn liên quan tới hoa hồng phấn, rõ ràng giới thiệu, ý nghĩa của hoa hồng phấn là "Tuyên ngôn tình yêu, mối tình đầu, khắc trong tâm khảm", cô đột nhiên quay đầu nhìn đóa hoa kiều diễm ướt rên tủ đầu giường, không phải Lý Tuấn Vĩ nói đại biểu tình bạn sao? Hắn thật sự không biết hay đang lừa mình? Cao San nhìn kia hoa hồng, chậm rãi, lỗ tai đỏ lên, vùi đầu ào trong gối, muốn chết, tên Lý Tuấn Vĩ này rốt cuộc có ý gì?! Bất quá Cao San cũng không tính toán hỏi Lý Tuấn Vĩ tới cùng, ngại hỏi ra miệng, coi như mình không biết đi.
Nghỉ xuân chấm dứt, Lý Tuấn Nghị bắt đầu đi làm, Hà Xuyên cũng từ Bắc Kinh lại đây, tới chào hỏi rồi đón Cao Phán đi mở cửa hàng. Cao Cường cũng khai giảng. Trong nhà liền còn bà nội, Cao Lương cùng Cao San chưa khai giảng, Cao Lương vẫn như cũ ở nhà dưỡng thai, cô chưa hết nôn nghén, bất quá đươc bà nội dốc lòng chiếu cố hạ, phản ứng rõ ràng yếu hơn nhiều, cũng mập lên chút. Tuy rằng Cao Lương trước nay chưa béo bao giờ, nhưng vì con có béo cũng nhịn.
Sau Tết Âm Lịch Cao San cũng không tới tiệm hỗ trợ, bởi vì trong khoảng thời gian này sinh ý cũng không bận rộn, cô đi cũng không giúp được gì, liền ở nhà đọc sách, viết văn, ngẫu nhiên ra cửa gặp bạn bè, bất quá Cao Lương không biết, lúc Cao San viết văn thường xuyên phát ngốc vô số lần.
Cao Lương dựa lên người Lý Tuấn Nghị, quay đầu nhìn Tuấn Vĩ cùng mấy đứa em, cười nói: "Anh xem Tuấn Vĩ lớn như vậy còn chơi với trẻ con, đúng là chưa hết tính trẻ con."
Lý Tuấn Vĩ mơ hồ nghe thấy Cao Lương nói tên mình, ngẩng đầu lên: "Gọi em?"
Trên cằm hắn dán mấy tờ giấy trắng, thoạt nhìn như ông lão râu bạc. Cao Lương nhịn không được phụt cười thành tiếng. Lý Tuấn Nghị cũng nhịn không được cười: "Tuấn Vĩ em không thấy mất mặt à, chơi với Cao San, Cao Cường mà để thua thành dáng vẻ này!"
Lý Tuấn Nghị cầm mặt Cao Cường quay ra cho mọi người xem: "Em mất mặt sao? So với em nó còn mất mặt hơn."
Trên mặt Cao Cường khôngcòn chỗ đẻ dán giấy, dán hết cái mũi rồi, trắng bóng một mảnh, cực kỳ buồn cười, mọi người nhìn thấy đều nhịn không được cười ha ha.
Lý Tuấn Nghị nén cười nói: "Chơi cái này nhiều không thú vị, không phải mới vừa nhận bao lì xì, thua đưa tiền."
Cao Cường dùng lời lẽ chính đáng mà nói: "Anh rể, đánh bạc là hành vi trái pháp luật!"
Cao San ha ha cười: "Cường Cường thua thảm nhất, nếu đánh tiền thì hắn đã sớm thua hết tiền lì xì."
Lý Tuấn Nghị nói: "Cao Cường đừng sợ, thua anh cho em, thắng thì em cầm."
Ba đứa khác thay nhau kêu: "Anh rể ( anh), anh bất công! Cũng phải cho tụi em!"
Lý Tuấn Nghị hắc hắc cười: "Mấy đứa đều có thể kiếm tiền, không biết xấu hổ mà để anh ra tiền sao? Không thấy mất mặt?" Cao San tuy rằng còn học đại học, nhưng là đã làm gia sư kiếm tiền, còn có thể viết ít văn chương kiếm tiền nhuận bút, hơn nữa trường học phát trợ cấp sinh hoạt, đã không cần Cao Lương cho phí sinh hoạt.
Cao Cường đắc ýcười: "Cảm ơn anh rể! Tới tới tới, chúng ta đánh tiền!" Vứt lời vừa rồi ra sau ót.
Người vui nhất là bà nội, năm mới phải như vậy, người nhiều náo nhiệt, người lớn tuổi chỉ hy vọng con cháu sum vầy, mọi người đều ở bên cạnh, như vậy trong lòng mới cảm thấy kiên định. Người cảm khái nhất là Cao Lương, loại hạnh phúc này từ trước tới nay cô nghĩ cũng không dám nghĩ, em tria em gái đều lớn, về sau sẽ có cuộc sống riêng, cơ hội ăn tết cùng nhau lại càng ít, cho nên ngày tốt đẹp như vậy càng đáng quý trọng.
Vợ chồng Lý Vệ Quốc tới Quảng Châu ăn tết, Cao Lương bọn họ rốt cuộc không cầnvội vội vàng vàng mà tới sân bay vào mùng một, mà có thể ung dung thong dong mà rời giường, ăn cơm sáng, sau đó người một nhà thương lượng đi chỗ nào chơi. Bọn họ ở Quảng Châu không có thân thích, cũng không cần chiêu đãi khách nhân, bởi vậy vô cùng thanh nhàn, chỉ cần tự vui chơi là được.
Ăn xong cơm sáng, cả nhà mặc quần áo hoàn toàn mới đi ra cửa dạo chợ hoa. Tết Âm Lịch ngắm hoa, hoa hồng người càng hồng, đây là một truyền thống đẹp. Chợ hoa Quảng Châu đã kéo dài vài thập niên, hàng năm bắt đầu từ tháng chạp, liên tục đến mười lăm tháng giêng, cực kỳ náo nhiệt. Cao Lương tuy rằng đã ở Quảng Châu nhiều năm, cũng chưa từng cùng người nhà đi dạo chợ hoa, năm nay rốt cuộc có thể từ từ đi chơi chợ hoa. Trong nhà xe hữu hạn, cả nhà chia làm hai lượt, Lý Tuấn Nghị trở bà nội, cha mẹ cùng Cao Lương đi trước, bốn đứa nhỏ còn lại tự ngồi xe đi.
Tết Âm Lịch Quảng Châu đã vào đầu xuân, rất ấm áp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người. Chợ hoa có đủ các loại hoa tươi đón xuân phong phấp phới, quả kim quất, hoa đào và hoa thủy tiên truyền thống, hoa sơn trà diễm lệ, hồ điệp lan hình thù kỳ lạ, hoa hồng nhiệt tình diễm lệ, bách hợp thanh lệ ưu nhã, hoa nhài thẹn thùng hương thơm...... Làm người xem hoa cả mắt.
Cao Lương thích hoa, thấy hoa là muốn dọn hết về gia, trong chốc lát nói: "Ông xã, chúng ta mua cái này trở về cắm đi." Một lát sau lại nói: "Ông xã, chúng ta mua bồn sơn trà về trồng đi."
Lý Tuấn Nghị không nói một từ, muốn cái gì liền mua cái đó, vì thế trong lòng ngực Cao Lương là một bó hoa hồng kiều diễm ướt át, lát sau lại có thêm một bó bách hợp thuần khiết vô hạ. Tay trái Lý Tuấn Nghị còn cầm một chậu sơn trà, tay phải một chậu hoa nhài, bà nội thấy rất vui vẻ: "Lương Lương muốn dọn cả chợ hoa về nhà đi."
Lý Tuấn Nghị nói: "Hôm nay chúng ta mua ít thôi, chờ về sau mua căn nhà lớn hơn, có biệt thự, anh sẽ trồng một vườn hoa cho em."
Cao Lương vui mừng khôn xiết gật đầu đáp ứng: "Được! Về sau lại mua." Lý Tuấn Nghị tìm một cửa hàng bán hoa gởi nhờ đồ, đưa người nhà tiếp tục dạo chợ hoa, còn không quên chụp ảnh lưu niệm.
Khuông Tú Mẫn nhìn con trai chiều chuộng con dâu, trong lòng không khỏi có chút chua xót, mình và chồng cũng ở một bên, sao chưa từng nghĩ tới mua một đóa hoa cho mình.
Cao Lương vốn dĩ hưng phấn, đột nhiên chú ý thấy trên mặt Khuông Tú Mẫn cô đơn, giữ chặt tay Lý Tuấn Nghị nói thầm vài câu. Một lát sau, Lý Tuấn Nghị cầm một bó cẩm chướng lại đây: "Mẹ, đây là hoa con và Cao Lương mua cho mẹ. Chúc mẹ giống bông hoa này vĩnh viễn tươi trẻ mỹ mạo!"
Khuông Tú Mẫn kinh ngạc mà nhìn Lý Tuấn Nghị, lại nhìn Cao Lương, đột nhiên hiểu ra đây là chủ ý của Cao Lương, bà ngượng ngùng mà cười một chút: "Tươi trẻ mỹ mạo thì thôi, đấy là chuyện của các mấy người trẻ tuổi các con. Hoa này mẹ nhận, cảm ơn con!"
Cao Lương lại tự mình chọn một bó kiếm lan tặng bà nội, làm bà vui vẻ không khép miệng được, đây là lần đầu tiên trong đời bà được nhận hoa, già rồi còn được nhận. Lý Tuấn Nghị cũng mua cho ba một chậu xuân lan, mấy năm nay giá hoa lan bắt đầu tăng ên, một chậu hoa lan bình thường cũng mấy trăm đồng, Lý Vệ Quốc cũng xem nhưng không nỡ mua, Lý Tuấn Nghị cảm thấy thiên kim khó mua được niềm vui, Tết nhất, cũng nên mua cho ba ít quà. Mọi người đều có hoa, cảm thấy mỹ mãn.
Bốn đứa nhỏ ngồi xe buýt không có đi cùng nhóm Cao Lương, mọi người cũng không có cố tình chờ đợi cùng nhau đi dạo. Lý Tuấn Vĩ cũng cầm một cái camera, chụp ảnh cho mọi người, người trẻ tuổi tinh lực hảo, tràn đầy lòng hiếu kỳ, nơi này đi một chút, nơi đó xem một chút, không biết mệt mỏi. Vừa mới bắt đầu bốn người còn đi cùng nhau, đi tới đi lui liền tách ra.
Cao San đứng trước một cửa hàng bán hoa, nhìn trái nhìn phải, nơi nơi đều là người, nhưng không thấy được Cao Phán cùng Cao Cường, liền nói: "Chị hai với Cường Cường đâu?"
Lý Tuấn Vĩ giơ camera: "Bọn họ hẳn là ở phía sau ngắm hoa rồi, không cần phải xen vào, đi phía trước cũng có thể trở về. Nhìn máy ảnh, anh chụp cho một bức ảnh."
Cao San quay mặt lại, nhìn máy ảnh, chụp một bức ảnh sau đó nói: "Đừng chụp cho em mãi, để em chụp lại cho anh."
Lý Tuấn Vĩ nói: "Anh không cần, trước nay đều nói hoa tươi mỹ nữ, nơi nào nghe qua hoa tươi soái ca?"
Cao San bĩu môi: "Nếu anh nói như vậy, làm đàn ông là không được thích hoa? Anh xem có bao nhiêu chú bác đang mua hoa kìa."
Lý Tuấn Vĩ cười: "Vậy được, anh chụp, nhưng phải chụp cùng nhau. Anh không chụp riêng."
"Thật nhiều tật xấu!" Cao San bất mãn mà kháng nghị một câu, nhưng vẫn rất phối hợp, nhờ một cô gái trẻ tuổi chụp hộ.
Kết quả Lý Tuấn Vĩ chụp ảnh chung đến nghiện rồi, cứ chụp riêng cho Cao San xong lại nhờ người chụp cho hai người bọn họ. Một lần có nhờ một chàng trai trẻ chụp hộ: "Anh đẹp trai dứng gần lại một chút, sát vào người bạn gái một chút."
Cao San nghe thế nháy mắt mặt đỏ bừng, mình thành bạn gái hắn từ bao giờ? Chờ chụp xong ảnh, Cao San tức giận mà nói: "Em không chụp chung nữa, làm hại người khác hiểu lầm chúng ta. Em nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch."
Lý Tuấn Vĩ hắc cười: "Chụp bức ảnh mà thôi, em suy nghĩ nhiều quá đi. Hơn nữa đó là người qua đường, em quan tâm làm gì. Đi thôi, anh thấy phía trước có vườn hoa hồng, hoa hồng nở đặc biệt xinh đẹp."
Cao San theo Lý Tuấn Vĩ đi qua, chỗ đó quả nhiên là một vườn hoa hồng, bên trong đều là hoa hồng, hồng, đỏ, vàng, trắng, lộng lẫy, đặc biệt hấp dẫn, còn có rất nhiều bồn hoa hồng được tạo hình. Có cô gái nào không thích hoa hồng chứ? Cao San đi vào, cả người liền say mê, lưu luyến trước vườn hoa hồng đủ màu. Lý Tuấn Vĩ vụng trộm chụp không ít ảnh, cũng không sợ lãng phí cuộn phim.
Cao San ngẩng đầu khỏi vườn hoa hồng, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Lý Tuấn Vĩ, sau đó thấy Lý Tuấn Vĩ cầm một bó hoa hồng nhạt lại đây, cô mang theo ngữ khí trêu chọc: "Không phải anh nói không thích hoa sao?"
Trên mặt Lý Tuấn Vĩ lộ ra biểu tình thẹn thùng: "Vừa rồi có một bé gái mời anh mua, cho em đi."
"Em không cần, sao em phải nhận hoa của anh? Anh tự cầm đi." Cao San ngượng ngùng mà xoay đầu đi, vô duyên vô cớ tặng hoa cho mình, ý gì nha.
Lý Tuấn Vĩ nói: "Cầm đi, dù sao cũng không phải hoa hồng đỏ, có cái gì mà ngượng ngùng. Hoa màu hồng nhạt đại biểu tình bạn thuần khiết, bằng không anh cũng không dám mua."
Cao San nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật sự, anh đã lừa em bao giờ?" Hắn nói xong nhét hoa vào trong lòng ngực Cao San.
Cao San cầm bó hoa hồng, bông hoa kiều diễm ướt át, xinh đẹp làm say lòng người, nói không cao hứng là giả, lần đầu tiên được tặng hoa tươi, tuy rằng không phải hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn cũng không tồi.
Lý Tuấn Vĩ ở Quảng Châu ngây người bốn ngày, tới mùng 4 phải quay lại đi làm, vợ chồng Lý Vệ Quốc cũng thuận tiện trở về cùng, miễn phải lăn lộn hai lần.
Bọn họ đi rồi, trong nhà liền quạnh quẽ, kỳ nghỉ còn có mấy ngày, mọi người đều bắt đầu thả lỏng lại, hưởng thụ ngày nghỉ còn lại, cũng không ra cửa, chỉ ở nhà làm việc mình thích, mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, sau đó ăn ăn uống uống, đọc sách, tâm sự, đan áo lông, cuộc sống hết sức thích ý.
Cao San mua kỳ 《 thanh niên trích văn 》 và《 người đọc 》 mới nhất trở về xem, đột nhiên nhìn thấy một bài văn liên quan tới hoa hồng phấn, rõ ràng giới thiệu, ý nghĩa của hoa hồng phấn là "Tuyên ngôn tình yêu, mối tình đầu, khắc trong tâm khảm", cô đột nhiên quay đầu nhìn đóa hoa kiều diễm ướt rên tủ đầu giường, không phải Lý Tuấn Vĩ nói đại biểu tình bạn sao? Hắn thật sự không biết hay đang lừa mình? Cao San nhìn kia hoa hồng, chậm rãi, lỗ tai đỏ lên, vùi đầu ào trong gối, muốn chết, tên Lý Tuấn Vĩ này rốt cuộc có ý gì?! Bất quá Cao San cũng không tính toán hỏi Lý Tuấn Vĩ tới cùng, ngại hỏi ra miệng, coi như mình không biết đi.
Nghỉ xuân chấm dứt, Lý Tuấn Nghị bắt đầu đi làm, Hà Xuyên cũng từ Bắc Kinh lại đây, tới chào hỏi rồi đón Cao Phán đi mở cửa hàng. Cao Cường cũng khai giảng. Trong nhà liền còn bà nội, Cao Lương cùng Cao San chưa khai giảng, Cao Lương vẫn như cũ ở nhà dưỡng thai, cô chưa hết nôn nghén, bất quá đươc bà nội dốc lòng chiếu cố hạ, phản ứng rõ ràng yếu hơn nhiều, cũng mập lên chút. Tuy rằng Cao Lương trước nay chưa béo bao giờ, nhưng vì con có béo cũng nhịn.
Sau Tết Âm Lịch Cao San cũng không tới tiệm hỗ trợ, bởi vì trong khoảng thời gian này sinh ý cũng không bận rộn, cô đi cũng không giúp được gì, liền ở nhà đọc sách, viết văn, ngẫu nhiên ra cửa gặp bạn bè, bất quá Cao Lương không biết, lúc Cao San viết văn thường xuyên phát ngốc vô số lần.
/182
|