Editor: Thienyetkomanhme
Trời đã sáng, buôn bán lại bắt đầu. Có cơ sở ngày hôm qua, hôm nay khách nhân rốt cuộc không chỉ xem một cái liền đi, một người khách dừng lại: "Ngày hôm qua mua thịt đầu heo, hương vị cũng không tệ lắm, hôm nay thử món khác xem, vịt này hương vị thế nào?"
Cao Lương cười nói: "Ngài nếm thử đi."
Vị khách gắp lên một mảnh thịt vịt hơi mỏng, bỏ vào trong miệng, nhai chậm trong chốc lát, một vị cay tràn lan khắp khoang miệng, loại hương vị này rất mới lạ, so với vị cay ngày thường mình dùng ớt xào rau cảm giác ngon miệng hơn, đã ghiền: "Đây là vị cay?"
Cao Lương nói: "Đúng vậy, con vịt này là cay, còn có loại không cay, ngài đều có thể nếm thử, xem thích vị nào hơn."
Vị khách lại nếm loại không cay, nói: "Cho tôi nửa con vịt cay đi, tôi cảm thấy vị cay cũng không tệ lắm."
"Có cần chặt nhỏ không ạ?" Cao Lương giơ dao phay, chặt nửa con vịt.
Khách nhân nói: "Chặt đi, trở về đỡ phải chặt nhỏ. Cái này là đồ đi kèm sao?"
Ngô Xuân Mai thấy cô chỉ ngón tay vào đĩa nội tạng vịt, nói: "Cái này không phải, cũng là đồ bán. Giá cả giống nhau, đều là vị cay, rất đã, có thể làm đồ ăn vặt, cũng có thể ăn với cơm." So với ngày hôm qua cô thoải mái hơn, không ngượng ngùng giống lúc trước.
Vị khách nhìn lắc lắc đầu. Cao Lương nói: "Ngài mua nửa con vịt, tôi có thể cho ngài một ít tràng vịt nếm thử, nếu cảm thấy ăn ngon, lần sau có thể mua riêng. Kỳ thật nội tàng vịt cùng cổ vịt ngon hơn cả thịt vịt, ăn càng đã ghiền."
"Cách làm không giống nhau sao?" Khách nhân hỏi.
Cao Lương cười nói: "Giống nhau, nhưng là bởi vì nhỏ, hầm trong nước kho thì dễ ngấm gia vị ngon miệng hơn. Không tin ngài nếm thử." co gắp một chút tràng vịt đưa cho đối phương, đối phương bỏ vào trong miệng, trên mặt quả nhiên lộ ra thỏa mãn ngoài ý muốn: "Cô cho tôi nhiều chút."
Cao Lương cười lắc đầu: "Chỉ có thể đưa một chút cho ngài nếm thử, quá nhiều chúng tôi sẽ lỗ vốn." Cô cầm trang vịt lên, thả một chút tràng vịt vào.
Vị khách nói: "Đưa chút gia vị nữa. Ngày hôm qua có cho."
Cao Lương nói: "Cái này là vị cay, kỳ thật không cần gia vị. Bất quá nếu ngài muốn, tôi sẽ đưa."
Tiễn khách đi, Ngô Xuân Mai hạ giọng với Cao Lương: "Cao Lương, cái này cậu cũng phải tiêu tiền mua, đều tặng người ta, không sợ lỗ vốn sao?"
"Vừa mới bắt đầu kiếm ít một chút cũng không sao, chủ yếu là mở ra thị trường."
Ngô Xuân Mai đành không nói cái gì, rốt cuộc cô không phải chủ tiệm.
Hôm nay sinh ý cùng ngày hôm qua không sai biệt lắm, mọi người vẫn không có nhiều hứng thú với nội tạng và chân vịt, đại bộ phận đều là người ta mua thịt kho thì các cô tặng một chút, nhưng thật ra nội tạng vịt còn dễ bán một chút, bởi vì tràng vịt, gan vịt cùng mề gà đều là thịt.
Trong lòng Cao Lương cũng có chút hoài nghi quyết định bán chân vịt này của mình có phải hơi quá sốt ruột hay không, trước mắt, trình độ sinh hoạt của mọi người còn chưa có đạt tới cái độ cao kia, còn không hiểu lắm lạc thú ăn uống. Nhưng Cao Lương lại có điểm không muốn từ bỏ cơ hội này, rốt cuộc hiện tại đã là năm 1988 , không phải năm 1978, ấm no đã giải quyết, mọi người bắt đầu theo đuổi hưởng thụ tinh thần cùng vật chất, từ phòng khiêu vũ disco náo nhiệt cùng những ca khúc được yêu thích được bật không ngừng là có thể nhìn ra.
Cao Lương nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là kiên trì một chút đi, rốt cuộc cô không có khả năng vẫn luôn bán mỗi rau trộn, chờ thời tiết lạnh hơn, rau trộn tuyệt đối là không người hỏi thăm, rốt cuộc ngày mùa đông ai cũng muốn ăn đồ ăn nóng hầm hập, mà không phải rau trộn vừa nhìn liền lạnh thấu tim. Mà món kho là bất luận mùa gì đều có thể bán.
Cao Lương bình tâm lại, cân lại đồ ăn, phát hiện cư nhiên ngót hơn hai lượng, đây chính là vấn đề lớn, cô vốn bán 3 đồng một cân thì sẽ lỗ vốn. Làm sao bây giờ đây?
Lúc ấy các cô ở trong tiệm, Ngô Xuân Mai vừa thấy tình huống này, so với Cao Lương còn sốt ruột hơn: "Tôi đã nói không được đi, bị lỗ vốn mất, về sau vẫn là không cần làm cái này đi? Nếu là so với giá thịt còn đắt hơn, vậy càng không ai mua."
Cao Lương cắn môi dưới, cau mày suy nghĩ hồi lâu, nói với Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, cậu mang giấy bút không?"
Ngô Xuân Mai gật đầu: "Mang theo." Cô mang theo vở tới làm bài.
"Cho tớ mượn dùng một chút." Cao Lương lấy giấy bút, bắt đầu lần lượt viết giá cả, rau trộn, thịt kho, nội tạng vịt, chân vịt.
Ngô Xuân Mai thò lại gần xem: "Chân gà cùng chân vịt bán theo cái? Hai hào một cái? Cổ vịt một đồng hai một cái?"
Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy. Về sau liền bán theo cái. Tớ tính một chút, một cân chân vịt đại khái là khoảng 15-20 cái, tớ bán hai hào một cái, kể cả loại chân lớn, ít nhất tớ sẽ không lỗ, nếu là loại nhỏ tớ có thể kiếm nhiều hơn một chút." Bởi vì chân vịt, chân gà linh tinh mặc kệ như thế nào cũng bi ngót, số lượng lại không phải. Nếu bán theo cái nhiều ít còn có thể kiếm chút.
Ngô Xuân Mai bất đắc dĩ mà thở dài: "Kỳ thật như vậy cũng kiếm không được mấy mao tiền một cân, còn nguy hiểm, bán không được hoặc là quá lớn, cậu đều có khả năng lỗ vốn. Vì cái gì một hai phải bán cái này?"
"Hì hì, coi như là yêu thích cá nhân đi." Nếu là Cao Lương trước đây, đối lập một chút, khẳng định cũng không muốn gánh cái nguy hiểm này, nhưng cô nghĩ đến về sau người khác có thể bán mấy thứ này làm thành công ty, cô liền tin tưởng có tiềm lực, cô cũng không trông cậy vào chuyện thành lập công ty đại tài, ít nhất có thể đứng vững ở cái thành phố nhỏ này, người khác vừa nói chân vịt, cổ vịt linh tinh, là có thể nghĩ đến nhà mình là được, cô chỉ muốn một nghề nghiệp để an cư lạc nghiệp.
Ngô Xuân Mai nhìn Cao Lương, tựa hồ có điểm không tin mấy cái này có thể bán hết: "Một cân thịt mới ba đồng, một cây cổ vịt liền một đồng hai, ai mua cổ vịt đầy xương đây?"
Cao Lương nhún vai: "Tớ cũng không biết, phải thử một chút mới biết được." Cô lại xé một tờ giấy, viết"Mua hơn 5 đồng tặng một đôi chân vịt hoặc chân gà", sau đó đóng bút máy để ở trong tiệm cho khô mực: "Được rồi! Chúng ta có thể trở về." Cô để gọn tờ giấy vừa viết, "Cái này về nhà đi tìm bìa cứng dán lên, sau đó làm thành bảng giá đặt phía trước, mọi người vừa thấy liền xem hiểu ngay, sẽ không bởi vì chúng ta quá bận mà đứng tức chạy lấy người."
Điểm này Ngô Xuân Mai phi thường bội phục Cao Lương, bởi vì cô thật là loại người nói làm liền làm, nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên mới trong một đoạn thời gian ngắn ngủn đã mở được cửa hàng.
Chợ mở ngày thứ ba là vào thứ bảy, lúc này quốc gia còn chưa có thi hành hai ngày nghỉ, đơn vị chính quy đều cho nghỉ ba ngày, trong trường học đều là mỗi tuần nghỉ ngơi một ngày rưỡi, cho nên buổi sáng thứ bảy Cao Cường cùng Cao San còn phải học ba tiết. Có đơn vị thực hành cho nghỉ hai ngày, tỷ như xưởng dệt bông của Uông Ngạn Quân.
Bởi vì có đơn vị nghỉ, hôm nay người tới chợ bán thức ăn so với hai ngày trước nhiều hơn không ít. Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đều bận rộn hơn ngày thường, Cao Lương cũng suy xét tới rồi điểm này, cho nên làm thêm một con vịt, đến tận đây, 10 con vịt mua từ nhà Ngô Xuân Mai đều làm hết rồi, Ngô Xuân Mai nói buổi chiều về nhà một chuyến đi bắt vịt, đối với chuyện bán vịt của nhà mình, cô vẫn rất để bụng.
Đang vội vàng, Cao Lương liền nhìn thấy khách quen, là khách quen chân chính, người ở xưởng dệt bông, khách quen mua hơn một tháng rau trộn, đối phương vừa thấy đến Cao Lương, rất kích động: "Cô không tới xưởng chúng ta bán đồ ăn, chúng ta ăn cơm cũng không thấy tư vị. Ngày hôm qua giữa trưa tôi còn cố ý tới nhìn thoáng qua, cô đã sớm đóng cửa."
Cao Lương cười nói: "Thật sự xin lỗi. Tôi chỉ bán buổi sáng, giữa trưa cùng buổi chiều đều không mở cửa hàng. Về sau cô muốn ăn, có thể tới sớm một chút."
"Tôi cũng muốn vậy, nhưng phải đưa con đi học, quá nhiều việc phải làm. Thật vất vả hôm nay nghỉ ngơi, cho nên chạy lại đây nhìn xem." Vị khách đánh giá quầy, "Nhiều đồ ăn như vậy, còn có thịt a."
Cao Lương nhiệt tình giới thiệu cùng đối phương, vị khách quen cơ hồ cái gì cũng muốn nếm thử, cuối cùng không sai biệt lắm mỗi dạng đều mua một chút trở về.
Ngày này có vào vị khách quen ở xưởng dệt bông, còn có người kết bạn cùng nhau tới, bán tới cuối cùng, thịt kho cũng hết, chỉ còn lại có rau trộn cùng đầu vịt, cổ vịt linh tinh.
Ngô Xuân Mai âm thầm suy nghĩ, không nghĩ tới mị lực của Cao Lương lớn như vậy, khách hàng ăn rồi đều nhớ mãi không quên. Lúc này một người vừa vào chợ, vừa nhìn thấy Cao Lương, liền hưng phấn mà chạy tới: "Thật sự ở chỗ này, bà chủ, buôn bán tốt không."
Cao Lương nhìn gương mặt quen thuộc, cười chào hỏi: "Còn ổn ạ, đã lâu không thấy cô."
Đây là cô gái trẻ tuổi mặt tròn: "Đúng vậy, cô mở cửa hàng liền không tới xưởng chúng tôi bán nữa, muốn ăn rau trộn đều không dễ dàng. Vừa rồi đồng nghiệp tôi mua thịt kho ở đây, không còn thịt sao?"
Cao Lương cười làm lành nói: "Thịt kho đã hết rồi, chỉ dư lại cổ vịt, đầu vịt cùng chân vịt, còn có chân gà, cô mua chút ăn đi."
"Không phải là bán thứ lại à, người khác không cần đi? Có phải không ngon?" cô gái mặt tròn có chút chần chờ, "Nếu không vẫn mua chút rau trộn đi."
Cao Lương nói: "Thật đúng là không phải bán thừa lại, tôi cố ý chia ra bán, hương vị rất ngon, không tin cô nếm thử."
"Ai nha, chân vịt cũng hai hào một cái, nếm nhiều cô không có lời a." Cô gái đã nhìn thấy bảng giá.
Cao Lương cười nói: "Không sao, đều là khách quen, chiếu cố tôi nhiều vậy, nếm một cái chân vịt không sao. Cô ăn thấy ngon lại mua."
Đối phương bị Cao Lương khuyên đến động tâm, thật sự cầm một cái bỏ vào trong miệng, một bên ăn một bên nhấm nháp hương vị: "Cái này làm đồ ăn vặt thật ra rất có ý tứ, nhai vui miệng, hương vị cũng đủ."
Cao Lương cười gật đầu: "Đúng vậy, chính là đồ ăn vặt."
Đối phương nói: "Con trai tôi khẳng định thích. Nếu không tôi mua chút đi, còn thừa mười mấy cái, tôi lấy hết."
"Được rồi. Rau trộn cô muốn cái gì? Tôi có hai loại mới, San Hô Thảo cùng con sứa, mua chút trở về nếm thử đi." Cao Lương một bên bận rộn, một bên đẩy mạnh tiêu thụ.
Đối phương một bên nhai chân vịt một bên gật đầu: "Được."
Cuối cùng chỗ còn lại dưới sự tận lực đẩy mạnh tiêu thụ của Cao Lương, chỉ còn lại có bốn cái đầu vịt. Cao Lương đem bốn cái đầu vịt này về, tặng Lý gia. Hai ngày nữa Lý Tuấn Vĩ liền phải đi báo danh, một nhà ba người bọn họ ngày mai phải xuất phát, vợ chồng Lý Vệ Quốc đưa con trai đi báo danh xong phải trực tiếp về bộ đội.
Cao Lương đưa đầu vịt qua, Lý Vệ Quốc đang đọc báo, thần sắc ông phi thường nghiêm túc, mày nhíu lại, nhìn Cao Lương nói: "Tiểu Cao, buổi tối cháu ra cửa phải cẩn thận một chút, đặc biệt không được một mình ra cửa."
Cao Lương giương mắt nhìn ông: "Cháu biết ạ, cháu đều đi cùng bạn học. Có phải phát sinh chuyện gì hay không ạ?"
Lý Vệ Quốc buông báo: "Gần đây bon lưu manh thật càn rỡ, nơi nơi đều gây chuyện."
Cao Lương nghe xong có chút sợ hãi: "Chú, chỗ chúng ta cũng đã xảy ra chuyện?"
"Chỗ chúng ta tạm thời chưa có, nhưng phải đề phòng, cẩ thận luôn không sai." Lý Vệ Quốc nói, "Lại lấy cái gì ăn ngon tới?"
Cao Lương nói: "Nga, bán thừa mấy cái đầu vịt, không biết mọi người ăn không, lấy tới để nếm thử ạ."
Lý Vệ Quốc còn chưa kịp nói, Lý Tuấn Vĩ lập tức nhảy ra ngoài, nhận cái túi trong tay Cao Lương: "Tớ muốn, tớ muốn."
Lý Vệ Quốc nói: "Tuấn Vĩ, không được ăn mảnh!"
Lý Tuấn Vĩ nói: "Vừa vặn bốn cái, mỗi người một cái. Cảm ơn Cao Lương! Đáng tiếc ngày mai phải đi rồi, không ăn được đồ ngon cậu làm."
"Lát nữa làm ít ớt ngâm cho cậu, còn có đậu nhự, cho cậu mang tới trường ăn."
Lý Vệ Quốc khụ một tiếng: "Nếu có nhiều, cũng cho chú một ít."
Cao Lương cười tủm tỉm gật đầu: "Có ạ, một lát cháu mang qua."
Trời đã sáng, buôn bán lại bắt đầu. Có cơ sở ngày hôm qua, hôm nay khách nhân rốt cuộc không chỉ xem một cái liền đi, một người khách dừng lại: "Ngày hôm qua mua thịt đầu heo, hương vị cũng không tệ lắm, hôm nay thử món khác xem, vịt này hương vị thế nào?"
Cao Lương cười nói: "Ngài nếm thử đi."
Vị khách gắp lên một mảnh thịt vịt hơi mỏng, bỏ vào trong miệng, nhai chậm trong chốc lát, một vị cay tràn lan khắp khoang miệng, loại hương vị này rất mới lạ, so với vị cay ngày thường mình dùng ớt xào rau cảm giác ngon miệng hơn, đã ghiền: "Đây là vị cay?"
Cao Lương nói: "Đúng vậy, con vịt này là cay, còn có loại không cay, ngài đều có thể nếm thử, xem thích vị nào hơn."
Vị khách lại nếm loại không cay, nói: "Cho tôi nửa con vịt cay đi, tôi cảm thấy vị cay cũng không tệ lắm."
"Có cần chặt nhỏ không ạ?" Cao Lương giơ dao phay, chặt nửa con vịt.
Khách nhân nói: "Chặt đi, trở về đỡ phải chặt nhỏ. Cái này là đồ đi kèm sao?"
Ngô Xuân Mai thấy cô chỉ ngón tay vào đĩa nội tạng vịt, nói: "Cái này không phải, cũng là đồ bán. Giá cả giống nhau, đều là vị cay, rất đã, có thể làm đồ ăn vặt, cũng có thể ăn với cơm." So với ngày hôm qua cô thoải mái hơn, không ngượng ngùng giống lúc trước.
Vị khách nhìn lắc lắc đầu. Cao Lương nói: "Ngài mua nửa con vịt, tôi có thể cho ngài một ít tràng vịt nếm thử, nếu cảm thấy ăn ngon, lần sau có thể mua riêng. Kỳ thật nội tàng vịt cùng cổ vịt ngon hơn cả thịt vịt, ăn càng đã ghiền."
"Cách làm không giống nhau sao?" Khách nhân hỏi.
Cao Lương cười nói: "Giống nhau, nhưng là bởi vì nhỏ, hầm trong nước kho thì dễ ngấm gia vị ngon miệng hơn. Không tin ngài nếm thử." co gắp một chút tràng vịt đưa cho đối phương, đối phương bỏ vào trong miệng, trên mặt quả nhiên lộ ra thỏa mãn ngoài ý muốn: "Cô cho tôi nhiều chút."
Cao Lương cười lắc đầu: "Chỉ có thể đưa một chút cho ngài nếm thử, quá nhiều chúng tôi sẽ lỗ vốn." Cô cầm trang vịt lên, thả một chút tràng vịt vào.
Vị khách nói: "Đưa chút gia vị nữa. Ngày hôm qua có cho."
Cao Lương nói: "Cái này là vị cay, kỳ thật không cần gia vị. Bất quá nếu ngài muốn, tôi sẽ đưa."
Tiễn khách đi, Ngô Xuân Mai hạ giọng với Cao Lương: "Cao Lương, cái này cậu cũng phải tiêu tiền mua, đều tặng người ta, không sợ lỗ vốn sao?"
"Vừa mới bắt đầu kiếm ít một chút cũng không sao, chủ yếu là mở ra thị trường."
Ngô Xuân Mai đành không nói cái gì, rốt cuộc cô không phải chủ tiệm.
Hôm nay sinh ý cùng ngày hôm qua không sai biệt lắm, mọi người vẫn không có nhiều hứng thú với nội tạng và chân vịt, đại bộ phận đều là người ta mua thịt kho thì các cô tặng một chút, nhưng thật ra nội tạng vịt còn dễ bán một chút, bởi vì tràng vịt, gan vịt cùng mề gà đều là thịt.
Trong lòng Cao Lương cũng có chút hoài nghi quyết định bán chân vịt này của mình có phải hơi quá sốt ruột hay không, trước mắt, trình độ sinh hoạt của mọi người còn chưa có đạt tới cái độ cao kia, còn không hiểu lắm lạc thú ăn uống. Nhưng Cao Lương lại có điểm không muốn từ bỏ cơ hội này, rốt cuộc hiện tại đã là năm 1988 , không phải năm 1978, ấm no đã giải quyết, mọi người bắt đầu theo đuổi hưởng thụ tinh thần cùng vật chất, từ phòng khiêu vũ disco náo nhiệt cùng những ca khúc được yêu thích được bật không ngừng là có thể nhìn ra.
Cao Lương nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là kiên trì một chút đi, rốt cuộc cô không có khả năng vẫn luôn bán mỗi rau trộn, chờ thời tiết lạnh hơn, rau trộn tuyệt đối là không người hỏi thăm, rốt cuộc ngày mùa đông ai cũng muốn ăn đồ ăn nóng hầm hập, mà không phải rau trộn vừa nhìn liền lạnh thấu tim. Mà món kho là bất luận mùa gì đều có thể bán.
Cao Lương bình tâm lại, cân lại đồ ăn, phát hiện cư nhiên ngót hơn hai lượng, đây chính là vấn đề lớn, cô vốn bán 3 đồng một cân thì sẽ lỗ vốn. Làm sao bây giờ đây?
Lúc ấy các cô ở trong tiệm, Ngô Xuân Mai vừa thấy tình huống này, so với Cao Lương còn sốt ruột hơn: "Tôi đã nói không được đi, bị lỗ vốn mất, về sau vẫn là không cần làm cái này đi? Nếu là so với giá thịt còn đắt hơn, vậy càng không ai mua."
Cao Lương cắn môi dưới, cau mày suy nghĩ hồi lâu, nói với Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, cậu mang giấy bút không?"
Ngô Xuân Mai gật đầu: "Mang theo." Cô mang theo vở tới làm bài.
"Cho tớ mượn dùng một chút." Cao Lương lấy giấy bút, bắt đầu lần lượt viết giá cả, rau trộn, thịt kho, nội tạng vịt, chân vịt.
Ngô Xuân Mai thò lại gần xem: "Chân gà cùng chân vịt bán theo cái? Hai hào một cái? Cổ vịt một đồng hai một cái?"
Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy. Về sau liền bán theo cái. Tớ tính một chút, một cân chân vịt đại khái là khoảng 15-20 cái, tớ bán hai hào một cái, kể cả loại chân lớn, ít nhất tớ sẽ không lỗ, nếu là loại nhỏ tớ có thể kiếm nhiều hơn một chút." Bởi vì chân vịt, chân gà linh tinh mặc kệ như thế nào cũng bi ngót, số lượng lại không phải. Nếu bán theo cái nhiều ít còn có thể kiếm chút.
Ngô Xuân Mai bất đắc dĩ mà thở dài: "Kỳ thật như vậy cũng kiếm không được mấy mao tiền một cân, còn nguy hiểm, bán không được hoặc là quá lớn, cậu đều có khả năng lỗ vốn. Vì cái gì một hai phải bán cái này?"
"Hì hì, coi như là yêu thích cá nhân đi." Nếu là Cao Lương trước đây, đối lập một chút, khẳng định cũng không muốn gánh cái nguy hiểm này, nhưng cô nghĩ đến về sau người khác có thể bán mấy thứ này làm thành công ty, cô liền tin tưởng có tiềm lực, cô cũng không trông cậy vào chuyện thành lập công ty đại tài, ít nhất có thể đứng vững ở cái thành phố nhỏ này, người khác vừa nói chân vịt, cổ vịt linh tinh, là có thể nghĩ đến nhà mình là được, cô chỉ muốn một nghề nghiệp để an cư lạc nghiệp.
Ngô Xuân Mai nhìn Cao Lương, tựa hồ có điểm không tin mấy cái này có thể bán hết: "Một cân thịt mới ba đồng, một cây cổ vịt liền một đồng hai, ai mua cổ vịt đầy xương đây?"
Cao Lương nhún vai: "Tớ cũng không biết, phải thử một chút mới biết được." Cô lại xé một tờ giấy, viết"Mua hơn 5 đồng tặng một đôi chân vịt hoặc chân gà", sau đó đóng bút máy để ở trong tiệm cho khô mực: "Được rồi! Chúng ta có thể trở về." Cô để gọn tờ giấy vừa viết, "Cái này về nhà đi tìm bìa cứng dán lên, sau đó làm thành bảng giá đặt phía trước, mọi người vừa thấy liền xem hiểu ngay, sẽ không bởi vì chúng ta quá bận mà đứng tức chạy lấy người."
Điểm này Ngô Xuân Mai phi thường bội phục Cao Lương, bởi vì cô thật là loại người nói làm liền làm, nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên mới trong một đoạn thời gian ngắn ngủn đã mở được cửa hàng.
Chợ mở ngày thứ ba là vào thứ bảy, lúc này quốc gia còn chưa có thi hành hai ngày nghỉ, đơn vị chính quy đều cho nghỉ ba ngày, trong trường học đều là mỗi tuần nghỉ ngơi một ngày rưỡi, cho nên buổi sáng thứ bảy Cao Cường cùng Cao San còn phải học ba tiết. Có đơn vị thực hành cho nghỉ hai ngày, tỷ như xưởng dệt bông của Uông Ngạn Quân.
Bởi vì có đơn vị nghỉ, hôm nay người tới chợ bán thức ăn so với hai ngày trước nhiều hơn không ít. Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đều bận rộn hơn ngày thường, Cao Lương cũng suy xét tới rồi điểm này, cho nên làm thêm một con vịt, đến tận đây, 10 con vịt mua từ nhà Ngô Xuân Mai đều làm hết rồi, Ngô Xuân Mai nói buổi chiều về nhà một chuyến đi bắt vịt, đối với chuyện bán vịt của nhà mình, cô vẫn rất để bụng.
Đang vội vàng, Cao Lương liền nhìn thấy khách quen, là khách quen chân chính, người ở xưởng dệt bông, khách quen mua hơn một tháng rau trộn, đối phương vừa thấy đến Cao Lương, rất kích động: "Cô không tới xưởng chúng ta bán đồ ăn, chúng ta ăn cơm cũng không thấy tư vị. Ngày hôm qua giữa trưa tôi còn cố ý tới nhìn thoáng qua, cô đã sớm đóng cửa."
Cao Lương cười nói: "Thật sự xin lỗi. Tôi chỉ bán buổi sáng, giữa trưa cùng buổi chiều đều không mở cửa hàng. Về sau cô muốn ăn, có thể tới sớm một chút."
"Tôi cũng muốn vậy, nhưng phải đưa con đi học, quá nhiều việc phải làm. Thật vất vả hôm nay nghỉ ngơi, cho nên chạy lại đây nhìn xem." Vị khách đánh giá quầy, "Nhiều đồ ăn như vậy, còn có thịt a."
Cao Lương nhiệt tình giới thiệu cùng đối phương, vị khách quen cơ hồ cái gì cũng muốn nếm thử, cuối cùng không sai biệt lắm mỗi dạng đều mua một chút trở về.
Ngày này có vào vị khách quen ở xưởng dệt bông, còn có người kết bạn cùng nhau tới, bán tới cuối cùng, thịt kho cũng hết, chỉ còn lại có rau trộn cùng đầu vịt, cổ vịt linh tinh.
Ngô Xuân Mai âm thầm suy nghĩ, không nghĩ tới mị lực của Cao Lương lớn như vậy, khách hàng ăn rồi đều nhớ mãi không quên. Lúc này một người vừa vào chợ, vừa nhìn thấy Cao Lương, liền hưng phấn mà chạy tới: "Thật sự ở chỗ này, bà chủ, buôn bán tốt không."
Cao Lương nhìn gương mặt quen thuộc, cười chào hỏi: "Còn ổn ạ, đã lâu không thấy cô."
Đây là cô gái trẻ tuổi mặt tròn: "Đúng vậy, cô mở cửa hàng liền không tới xưởng chúng tôi bán nữa, muốn ăn rau trộn đều không dễ dàng. Vừa rồi đồng nghiệp tôi mua thịt kho ở đây, không còn thịt sao?"
Cao Lương cười làm lành nói: "Thịt kho đã hết rồi, chỉ dư lại cổ vịt, đầu vịt cùng chân vịt, còn có chân gà, cô mua chút ăn đi."
"Không phải là bán thứ lại à, người khác không cần đi? Có phải không ngon?" cô gái mặt tròn có chút chần chờ, "Nếu không vẫn mua chút rau trộn đi."
Cao Lương nói: "Thật đúng là không phải bán thừa lại, tôi cố ý chia ra bán, hương vị rất ngon, không tin cô nếm thử."
"Ai nha, chân vịt cũng hai hào một cái, nếm nhiều cô không có lời a." Cô gái đã nhìn thấy bảng giá.
Cao Lương cười nói: "Không sao, đều là khách quen, chiếu cố tôi nhiều vậy, nếm một cái chân vịt không sao. Cô ăn thấy ngon lại mua."
Đối phương bị Cao Lương khuyên đến động tâm, thật sự cầm một cái bỏ vào trong miệng, một bên ăn một bên nhấm nháp hương vị: "Cái này làm đồ ăn vặt thật ra rất có ý tứ, nhai vui miệng, hương vị cũng đủ."
Cao Lương cười gật đầu: "Đúng vậy, chính là đồ ăn vặt."
Đối phương nói: "Con trai tôi khẳng định thích. Nếu không tôi mua chút đi, còn thừa mười mấy cái, tôi lấy hết."
"Được rồi. Rau trộn cô muốn cái gì? Tôi có hai loại mới, San Hô Thảo cùng con sứa, mua chút trở về nếm thử đi." Cao Lương một bên bận rộn, một bên đẩy mạnh tiêu thụ.
Đối phương một bên nhai chân vịt một bên gật đầu: "Được."
Cuối cùng chỗ còn lại dưới sự tận lực đẩy mạnh tiêu thụ của Cao Lương, chỉ còn lại có bốn cái đầu vịt. Cao Lương đem bốn cái đầu vịt này về, tặng Lý gia. Hai ngày nữa Lý Tuấn Vĩ liền phải đi báo danh, một nhà ba người bọn họ ngày mai phải xuất phát, vợ chồng Lý Vệ Quốc đưa con trai đi báo danh xong phải trực tiếp về bộ đội.
Cao Lương đưa đầu vịt qua, Lý Vệ Quốc đang đọc báo, thần sắc ông phi thường nghiêm túc, mày nhíu lại, nhìn Cao Lương nói: "Tiểu Cao, buổi tối cháu ra cửa phải cẩn thận một chút, đặc biệt không được một mình ra cửa."
Cao Lương giương mắt nhìn ông: "Cháu biết ạ, cháu đều đi cùng bạn học. Có phải phát sinh chuyện gì hay không ạ?"
Lý Vệ Quốc buông báo: "Gần đây bon lưu manh thật càn rỡ, nơi nơi đều gây chuyện."
Cao Lương nghe xong có chút sợ hãi: "Chú, chỗ chúng ta cũng đã xảy ra chuyện?"
"Chỗ chúng ta tạm thời chưa có, nhưng phải đề phòng, cẩ thận luôn không sai." Lý Vệ Quốc nói, "Lại lấy cái gì ăn ngon tới?"
Cao Lương nói: "Nga, bán thừa mấy cái đầu vịt, không biết mọi người ăn không, lấy tới để nếm thử ạ."
Lý Vệ Quốc còn chưa kịp nói, Lý Tuấn Vĩ lập tức nhảy ra ngoài, nhận cái túi trong tay Cao Lương: "Tớ muốn, tớ muốn."
Lý Vệ Quốc nói: "Tuấn Vĩ, không được ăn mảnh!"
Lý Tuấn Vĩ nói: "Vừa vặn bốn cái, mỗi người một cái. Cảm ơn Cao Lương! Đáng tiếc ngày mai phải đi rồi, không ăn được đồ ngon cậu làm."
"Lát nữa làm ít ớt ngâm cho cậu, còn có đậu nhự, cho cậu mang tới trường ăn."
Lý Vệ Quốc khụ một tiếng: "Nếu có nhiều, cũng cho chú một ít."
Cao Lương cười tủm tỉm gật đầu: "Có ạ, một lát cháu mang qua."
/182
|