Editor: Thienyetkomanhme
Hơn phân nửa chỗ bánh phở Cao Lương chuẩn bị dùng làm rau trộn ngày mai đã nhóm người này ăn sạch. Ăn xong, tóc quăn lau miệng, ợ một cái, hỏi: "Cũng không tệ lắm! Bao nhiêu tiền?"
Cao Lương căn bản không trông cậy vào nhóm người này trả tiền, ăn chùa cũng được, đừng đập phá là tốt rồi, không nghĩ tới cư nhiên còn hỏi giá, liền nói: "Ba hào một chén."
Mặt thẹo nhấc chân dẫm lên trên ghế, dùng đầu lưỡi liếm hàm răng nói: "Thế nào, các cô còn muốn tiền?"
Cao Lương liếc hắn một cái, đúng mức mà nói: "Là các anh hỏi."
Mặt thẹo đem chân buông xuống, đứng lên: "Ha, cô gái này, dám nói chuyện với tôi như vậy, cô biết tôi là ai không?"
Cao Lương rũ mắt: "Tôi chỉ mở một cửa hàng nhỏ, không biết anh là đại thần phương nào."
Tóc quăn nhíu mày, liếc mặt thẹo một cái: "Được rồi, Hắc tử, trả tiền!"
Mặt thẹo quay đầu lại nhìn đại ca mình một cái: "Anh Bưu, đưa tiền thật à?"
Tóc quăn nhíu mày: "Chúng ta lại không phải cường đạo, ăn rồi sao có thể không trả tiền? Mọi người tính đi, mấy đứa ăn mấy chén?"
Vì thế mọi người đều điểm số, mỗi người đều ăn hai chén, tổng cộng là hai đồng bốn hào, mấy người móc hết các túi, cuối cùng gom được hai đồng một hào, tóc quăn đặt tiền lên bàn: "Không mang đủ tiền, thiếu ba hào, lần sau bù."
Cao Lương không nghĩ tới bọn họ thật sự đưa tiền, vội nói: "Ba hào còn lại thì thôi, coi như tôi tặng mấy anh một chén." Cô không muốn gặp lại nhóm người này.
Tóc quăn nhìn Cao Lương một cái, nói: "Đây mới là làm buôn bán. Đi thôi anh em, ợ ——" đứng dậy ợ một cái rồi đi.
Ngô Xuân Mai vẫn luôn im lặng thoáng nhìn những người đó rời đi, lúc này mới yên lòng, nhỏ giọng nói: "Ôi má ơi, làm tớ sợ muốn chết."
Cao Lương nhìn thoáng qua ngoài cửa, vội nói: "Thịt hầm xong rồi, chúng ta mau trở về."
Ngô Xuân Mai nhìn cái bàn hỗn độn: "Nhưng chưa dọn dẹp gì hết."
Cao Lương nói: "Mặc kệ, sáng mai lại đến thu thập."
Vì thế hai người nâng nồi xuống, đóng cửa lại, lưu lại một bàn hỗn độn, bay nhanh về nhà. Hai người nói đến việc này còn rất sợ, Ngô Xuân Mai nói: "Bọn họ thật sự là lưu manh?"
Cao Lương nói: "Hẳn vậy, bất quá không cướp bóc, không đập cửa hàng, cũng không ăn cơm chùa, thật ngoài ý muốn."
"May mắn không có việc gì. Tớ cảm thấy là do cậu làm phở trộn quá ngon, bọn họ mới không gây chuyện, tớ lo lắng về sau bọn họ còn đến tiếp." Ngô Xuân Mai nói đến cái này, liền có chút sợ hãi.
Cao Lương cắn môi dưới: "Không có việc gì, ngày mai tớ đi tìm bảo tiêu tới." Vốn dĩ cô cảm thấy tìm người tới làm bảo tiêu có chút khó mở miệng, hiện giờ gặp phải loại sự tình này, vậy không phải sợ chuyện gây phiền toái cho người khác, may mắn hôm nay không xảy ra việc gì.
Ngô Xuân Mai vừa nghe, tức khắc có chút kích động: "Tìm ai thế?"
Cao Lương nói: "Khỉ Ốm với Tam Béo, hai người bọn họ dù sao cũng không có việc gì. Khỉ Ốm không phải còn muốn học nấu ăn sao, tớ dạy miễn phí, anh ấy tới làm bảo tiêu cho chúng ta." Có đàn ông, hẳn là sẽ an toàn hơn rất nhiều đi, hơn nữa Lý Tuấn Nghị trước khi đi cũng dặn dò, gặp khó khăn thì mình đi tìm bọn họ.
"Cậu thật sự tính toán dạy anh ấy nấu ăn?" Ngô Xuân Mai hỏi.
Cao Lương cười nói: "Ừ, thứ này cũng không có gì để giấu giếm. Ngày mai buổi sáng chúng ta không đi sớm như vậy, trễ chút đi, 5 giờ rời giường, đến lúc đó trời đã sáng, rất nhiều người đều đã dậy, hẳn là an toàn."
Ngô Xuân Mai không có phản đối, dù sao chuyện đêm nay là cô sợ không nhẹ, cũng may mắn đêm nay là hữu kinh vô hiểm.
Sáng hôm sau các cô 5 giờ mới đi tới chợ, ban ngày đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, bất quá cứ như vậy, liền có chút bận, rốt cuộc rau trộn đều làm trong buổi sáng, khách nhân đều tới, rau trộn còn chưa có làm xong, Ngô Xuân Mai một người có điểm lo liệu không hết việc. May mắn bà Vương kịp thời tới hỗ trợ.
Một mình bà Vương ở nhà cực nhàm chán, tới một người nói chuyện cũng không có, mắt thấy mấy bà lão hàng xóm đều nấu cơm cho con cháu, hai vợ chồng già cãi nhau, một mình bá cái gì cũng không thể làm, cũng không thể tham dự vào sinh hoạt của người khác, dứt khoát tới chợ giúp Cao Lương, có chút việc để làm, còn có người nói chuyện.
Lúc nói chuyện bà Vương thế mới biết chuyện tối hôm qua Cao Lương gặp phải, bà nghĩ mà sợ: "Này quá dọa người, hai đứa con gái các cháu không thể tới đây buổi tối, quá nguy hiểm."
Cao Lương nói: "Bà, hôm nay cháu đi tìm bạn anh Tuấn Nghị tới hỗ trợ, sẽ không chỉ có hai người tới đây."
Bà Vương nói: "Tìm Khỉ Ốm và Tam Béo? Vậy được, có bọn họ bà liền an tâm rồi. Các cháu nhất định phải chú ý, đừng chủ quan."
Cao Lương cười nói: "Cháu sẽ cẩn thận, bà."
Bán xong đồ ăn, Cao Lương để Ngô Xuân Mai và bà đi về trước, chính mình đi tới xưởng dệt bông tìm Uông Ngạn Quân, rốt cuộc trừ bỏ Uông Ngạn Quân, cô hoàn toàn không biết tìm hai người kia ở đâu.
Cao Lương lái xe đi tới xưởng dệt bông, vừa lúc đuổi kịp lúc Uông Ngạn Quân lái xe từ trong xưởng ra, Cao Lương vội kêu: "Anh Uông!"
Uông Ngạn Quân dừng lại: "Em Lương, làm sao vậy?"
Cao Lương kể lại chuyện phát sinh đêm qua, Uông Ngạn Quân nghe xong, dùng sức đập xuống đầu xe: "Mẹ nó, nguyên lai là tên khốn Lưu Bưu, cư nhiên dám chạy đến địa bàn chúng ta giương oai. Em đừng vội, anh gọi người đi thu thập bọn họ."
Cao Lương nói: "Anh Uông, anh đừng vội, là chuyện này, bọn họ ngày hôm qua cũng không phá cái gì, cũng không ăn cơm chùa, còn đưa tiền. Nếu các anh biết bọn họ, anh liền nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ đừng tới trong tiệm em nữa."
Uông Ngạn Quân nhíu mày: "Anh Nghị đi rồi, mấy tên nhãi ranh kia liền không an phận. Cũng trách anh không suy xét chu đáo, để hai cô gái đi ra ngoài đường buổi tối, quá không an toàn. Nhưng mà hôm nay anh phải đi công tác, lập tức phải đi về nhà thu thập hành lý. Như vậy đi, anh mang em đi tìm Khỉ Ốm, để hắn buổi tối tới tiệm cùng các em. Hơn nữa dù bọn anh ngăn bọn A Bưu, cũng có thể còn có người khác tới quấy rối, Khỉ Ốm ở đàng kia, hẳn là sẽ anh toàn hơn rất nhiều."
Cái đề nghị này không bàn mà hợp cùng với suy nghĩ của Cao Lương, vì thế cô vội đi theo Uông Ngạn Quân đi tìm Khỉ Ốm. Nhà Khỉ Ốm ở trong ký túc xá công nhân viên chức của xưởng pha lê, phòng ở là nhà ngang, một nhà năm người ở một gian, còn có bà nội ốm đau trên giường, gia cảnh miễn bàn có bao nhiêu khó khăn. Bất quá Khỉ Ốm đặc biệt trượng nghĩa, vừa nghe nói trong tiệm Cao Lương xảy ra chuyện, liền lập tức đồng ý buổi tối đi cùng các cô. Cao Lương ngàn ân vạn tạ, yên tâm mà trở về.
Chạng vạng Cao Lương còn chưa có ăn cơm, Khỉ Ốm liền cùng Tam Béo lại đây, Tam Béo làm động tác loát tay áo: "Thằng khốn Lưu Bưu này, lâu lắm rồi không nói, nhất định phải đi giáo huấn nó một trận mới được."
Có hai người đàn ông hộ tống, Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai cực yên tâm, hơn nữa bọn họ còn sẽ hỗ trợ xách đồ vật, cứ như vậy hai gánh nặng đều nhẹ hơn.
Tới trong tiệm, Cao Lương bắt đầu kho đồ ăn, nước kho vẫn là dùng nồi lúc trước, bất quá mỗi ngày đều sẽ thêm nguyên liêu, như vậy mới có thể bảo đảm hương vị của nước kho. Khỉ Ốm chuyên tâm mà nhìn động tác Cao Lương, nhịn không được hỏi: "Em bỏ cái gì vào nồi thế?"
Cao Lương nói: "Chính là một ít gia vị, tương dấm muối linh tinh, còn có một ít hương liệu."
Khỉ Ốm gật đầu. Tam Béo đứng ở một bên nói: "Khỉ Ốm, đừng nói là ông thật sự muốn học nấu ăn nha?"
Khỉ Ốm liếc một cái: "Không được à?"
Cao Lương cười nói: "Nếu anh Dương thật sự muốn học nấu ăn, em có thể dạy, nhưng phối phương món kho em muốn giữ lại, chỉ dạy anh nấu ăn. Tương lai nếu anh mở cửa hàng, em có thể chuyên cung cấp món kho cho anh."
Mắt Khỉ Ốm sáng lên: "Thật vậy chăng? Em thật sự nguyện ý dạy anh?"
Cao Lương gật đầu: "Ừ. Buổi tối anh ở bên này cũng không có việc gì, em dạy anh nấu ăn. Mấy loại gia vị này anh đều biết chư? Biết cách sử dụng không?"
Khỉ Ốm nhanh thò lại gần: "Không phải trên mặt có viết sao, nước tương, đây là dấm."
Vì thế công tác dạy học liền bắt đầu như vậy. Ngô Xuân Mai thì ở một bên an tâm mà đọc sách làm bài, tựa hồ hoàn toàn không bị quấy nhiễu, trình độ này cũng lợi hại. Tam Béo nghe một lúc liền ngáp một cái, hắn là đồ tham ăn điển hình, nhưng đối với cách làm hoàn toàn không có hứng thú, hắn chán đến chết mà cầm tiểu thuyết Cao Lương mang đến lật xem, nhìn trong chốc lát, liền ghé vào trên bàn ngủ.
Cao Lương bắt đầu dạy Khỉ Ốm cắt khoai tây, để hắn luyện tập kỹ thuật xắt rau. Mỗi đầu bếp đều luyện từ kỹ thuật xắt rau mà lên, trước kia Cao Lương ở quán ăn cũng thấy không ít sư phụ già dạy học sinh, đều bắt đầu từ cắt khoai tây, củ cải .
Mỗi người bận việc riêng, lúc này bên ngoài lại tới vài người nữa, Cao Lương đang rửa rong biển vừa nhấc đầu, thấy tên tóc quăn tối hôm qua lại tới nữa, lần này người so lần trước còn nhiều hơn. Mặt thẹo nói: "Nha, rốt cuộc mở cửa. Buổi chiều tới cư nhiên không mở cửa, tôi còn tưởng rằng bị dọa chạy chứ."
Khỉ Ốm đang cúi đầu xắt rau, nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên: "Nha, tôi còn tưởng là ai, A Bưu à."
Tóc quăn vừa nhìn thấy Khỉ Ốm, bước chân ngừng lại: "Sao mày lại ở chỗ này?"
Khỉ Ốm nói: "Đây là cửa hàng của bạn toi. Tối hôm qua bọn mày ăn cái gì chưa trả tiền, hôm nay lại nghĩ đến ăn cơm chùa?"
Tam Béo cũng đã tỉnh, đứng lên đi đến bên người Cao Lương: "Trời tối rồi, tiêmh tôi không làm buôn bán, mấy người tới làm gì?"
Tóc quăn nhìn bọn họ một cái: "Ai nói chúng tao ăn chùa, ngày hôm qua có trả tiền. Chủ tiệm, tối hôm qua tôi đưa tiền chưa?"
Cao Lương nói: "Đưa rồi, các anh còn tới làm gì?"
Khỉ Ốm đem dao nhỏ băm lên thớt: "Vậy cút!"
Tóc quăn hiển nhiên không thế sợ Khỉ Ốm: "Đây là địa bàn của mày? Muốn kêu ai đi thì đi? Chúng tao là tới ăn cơm, chủ tiệm, cô mở cửa không phải làm buôn bán sao?"
Cao Lương nói: "Buổi tối tôi không buôn bán, chỉ chuẩn bị nguyên liệu, anh muốn mua đồ, vậy buổi sáng tới tìm mua."
Mặt thẹo nói: "Tôi nhất định phải mua ngay bây giờ, không bán sao?"
Tam Béo loát tay áo: "Ha, không đem chúng tao để vào mắt đúng không?"
Mặt thẹo vẻ mặt kiêu ngạo: "Anh Nghị đều đi rồi, bọn mày còn kiêu ngạo cái gì! Hiện tại bọn mày nói không tính!"
"Vậy tôi nói có tính không?" Lúc này phía sau đám người vang lên một giọng nói.
Cao Lương nghe tiếng, cho rằng mình hoa mắt, chớp chớp mắt, lại lần nữa xác nhận, tức khắc tươi cười rạng rỡ: "Anh Tuấn Nghị! Anh trở về khi nào?"
Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa chợ, Khỉ Ốm cùng Tam Béo đều kích động lên: "Anh Nghị, anh đã trở lại!"
Lý Tuấn Nghị lahj mặt, đẩy xe đạp chậm rãi đi đến, người vây quanh cửa tự động nhường đường cho hắn. Tóc quăn thấy Lý Tuấn Nghị, cung kính mà kêu một tiếng: "Anh Nghị."
Lý Tuấn Nghị không nhìn hắn, trực tiếp đi đến trước mặt Cao Lương: "Có người khi dễ em?"
Cao Lương nhìn anh, lắc lắc đầu cười: "Không có. Anh về đến nhà khi nào?" Giờ phút này tâm tình của cô vui vẻ nói không nên lời, Lý Tuấn Nghị đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, quả thực là quá thần kỳ, sao anh đã trở lại? Phía trước viết thư cũng chưa nhắc tới
"Vừa đến." Lý Tuấn Nghị dựng xe đạp, xoay người, đôi tay chống nạnh đối mặt với tóc quăn, "Đây là cửa hàng của em gái tôi, A Bưu cậu muốn làm gì?"
Tóc quăn cười nói: "Em không làm gì cả. Đồ ăn em gái anh làm rất ngon, chúng em liền nghĩ đến ăn một chút thôi."
Cao Lương nói: "Tôi đã nói rồi, nơi này buổi tối không buôn bán, cũng chưa làm xong, ban ngày mới bán."
Lý Tuấn Nghị hơi nghiêng mặt, nhìn đối phương: "Có nghe thấy không, buổi tối không bán. Còn không mau cút đi!"
Hơn phân nửa chỗ bánh phở Cao Lương chuẩn bị dùng làm rau trộn ngày mai đã nhóm người này ăn sạch. Ăn xong, tóc quăn lau miệng, ợ một cái, hỏi: "Cũng không tệ lắm! Bao nhiêu tiền?"
Cao Lương căn bản không trông cậy vào nhóm người này trả tiền, ăn chùa cũng được, đừng đập phá là tốt rồi, không nghĩ tới cư nhiên còn hỏi giá, liền nói: "Ba hào một chén."
Mặt thẹo nhấc chân dẫm lên trên ghế, dùng đầu lưỡi liếm hàm răng nói: "Thế nào, các cô còn muốn tiền?"
Cao Lương liếc hắn một cái, đúng mức mà nói: "Là các anh hỏi."
Mặt thẹo đem chân buông xuống, đứng lên: "Ha, cô gái này, dám nói chuyện với tôi như vậy, cô biết tôi là ai không?"
Cao Lương rũ mắt: "Tôi chỉ mở một cửa hàng nhỏ, không biết anh là đại thần phương nào."
Tóc quăn nhíu mày, liếc mặt thẹo một cái: "Được rồi, Hắc tử, trả tiền!"
Mặt thẹo quay đầu lại nhìn đại ca mình một cái: "Anh Bưu, đưa tiền thật à?"
Tóc quăn nhíu mày: "Chúng ta lại không phải cường đạo, ăn rồi sao có thể không trả tiền? Mọi người tính đi, mấy đứa ăn mấy chén?"
Vì thế mọi người đều điểm số, mỗi người đều ăn hai chén, tổng cộng là hai đồng bốn hào, mấy người móc hết các túi, cuối cùng gom được hai đồng một hào, tóc quăn đặt tiền lên bàn: "Không mang đủ tiền, thiếu ba hào, lần sau bù."
Cao Lương không nghĩ tới bọn họ thật sự đưa tiền, vội nói: "Ba hào còn lại thì thôi, coi như tôi tặng mấy anh một chén." Cô không muốn gặp lại nhóm người này.
Tóc quăn nhìn Cao Lương một cái, nói: "Đây mới là làm buôn bán. Đi thôi anh em, ợ ——" đứng dậy ợ một cái rồi đi.
Ngô Xuân Mai vẫn luôn im lặng thoáng nhìn những người đó rời đi, lúc này mới yên lòng, nhỏ giọng nói: "Ôi má ơi, làm tớ sợ muốn chết."
Cao Lương nhìn thoáng qua ngoài cửa, vội nói: "Thịt hầm xong rồi, chúng ta mau trở về."
Ngô Xuân Mai nhìn cái bàn hỗn độn: "Nhưng chưa dọn dẹp gì hết."
Cao Lương nói: "Mặc kệ, sáng mai lại đến thu thập."
Vì thế hai người nâng nồi xuống, đóng cửa lại, lưu lại một bàn hỗn độn, bay nhanh về nhà. Hai người nói đến việc này còn rất sợ, Ngô Xuân Mai nói: "Bọn họ thật sự là lưu manh?"
Cao Lương nói: "Hẳn vậy, bất quá không cướp bóc, không đập cửa hàng, cũng không ăn cơm chùa, thật ngoài ý muốn."
"May mắn không có việc gì. Tớ cảm thấy là do cậu làm phở trộn quá ngon, bọn họ mới không gây chuyện, tớ lo lắng về sau bọn họ còn đến tiếp." Ngô Xuân Mai nói đến cái này, liền có chút sợ hãi.
Cao Lương cắn môi dưới: "Không có việc gì, ngày mai tớ đi tìm bảo tiêu tới." Vốn dĩ cô cảm thấy tìm người tới làm bảo tiêu có chút khó mở miệng, hiện giờ gặp phải loại sự tình này, vậy không phải sợ chuyện gây phiền toái cho người khác, may mắn hôm nay không xảy ra việc gì.
Ngô Xuân Mai vừa nghe, tức khắc có chút kích động: "Tìm ai thế?"
Cao Lương nói: "Khỉ Ốm với Tam Béo, hai người bọn họ dù sao cũng không có việc gì. Khỉ Ốm không phải còn muốn học nấu ăn sao, tớ dạy miễn phí, anh ấy tới làm bảo tiêu cho chúng ta." Có đàn ông, hẳn là sẽ an toàn hơn rất nhiều đi, hơn nữa Lý Tuấn Nghị trước khi đi cũng dặn dò, gặp khó khăn thì mình đi tìm bọn họ.
"Cậu thật sự tính toán dạy anh ấy nấu ăn?" Ngô Xuân Mai hỏi.
Cao Lương cười nói: "Ừ, thứ này cũng không có gì để giấu giếm. Ngày mai buổi sáng chúng ta không đi sớm như vậy, trễ chút đi, 5 giờ rời giường, đến lúc đó trời đã sáng, rất nhiều người đều đã dậy, hẳn là an toàn."
Ngô Xuân Mai không có phản đối, dù sao chuyện đêm nay là cô sợ không nhẹ, cũng may mắn đêm nay là hữu kinh vô hiểm.
Sáng hôm sau các cô 5 giờ mới đi tới chợ, ban ngày đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, bất quá cứ như vậy, liền có chút bận, rốt cuộc rau trộn đều làm trong buổi sáng, khách nhân đều tới, rau trộn còn chưa có làm xong, Ngô Xuân Mai một người có điểm lo liệu không hết việc. May mắn bà Vương kịp thời tới hỗ trợ.
Một mình bà Vương ở nhà cực nhàm chán, tới một người nói chuyện cũng không có, mắt thấy mấy bà lão hàng xóm đều nấu cơm cho con cháu, hai vợ chồng già cãi nhau, một mình bá cái gì cũng không thể làm, cũng không thể tham dự vào sinh hoạt của người khác, dứt khoát tới chợ giúp Cao Lương, có chút việc để làm, còn có người nói chuyện.
Lúc nói chuyện bà Vương thế mới biết chuyện tối hôm qua Cao Lương gặp phải, bà nghĩ mà sợ: "Này quá dọa người, hai đứa con gái các cháu không thể tới đây buổi tối, quá nguy hiểm."
Cao Lương nói: "Bà, hôm nay cháu đi tìm bạn anh Tuấn Nghị tới hỗ trợ, sẽ không chỉ có hai người tới đây."
Bà Vương nói: "Tìm Khỉ Ốm và Tam Béo? Vậy được, có bọn họ bà liền an tâm rồi. Các cháu nhất định phải chú ý, đừng chủ quan."
Cao Lương cười nói: "Cháu sẽ cẩn thận, bà."
Bán xong đồ ăn, Cao Lương để Ngô Xuân Mai và bà đi về trước, chính mình đi tới xưởng dệt bông tìm Uông Ngạn Quân, rốt cuộc trừ bỏ Uông Ngạn Quân, cô hoàn toàn không biết tìm hai người kia ở đâu.
Cao Lương lái xe đi tới xưởng dệt bông, vừa lúc đuổi kịp lúc Uông Ngạn Quân lái xe từ trong xưởng ra, Cao Lương vội kêu: "Anh Uông!"
Uông Ngạn Quân dừng lại: "Em Lương, làm sao vậy?"
Cao Lương kể lại chuyện phát sinh đêm qua, Uông Ngạn Quân nghe xong, dùng sức đập xuống đầu xe: "Mẹ nó, nguyên lai là tên khốn Lưu Bưu, cư nhiên dám chạy đến địa bàn chúng ta giương oai. Em đừng vội, anh gọi người đi thu thập bọn họ."
Cao Lương nói: "Anh Uông, anh đừng vội, là chuyện này, bọn họ ngày hôm qua cũng không phá cái gì, cũng không ăn cơm chùa, còn đưa tiền. Nếu các anh biết bọn họ, anh liền nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ đừng tới trong tiệm em nữa."
Uông Ngạn Quân nhíu mày: "Anh Nghị đi rồi, mấy tên nhãi ranh kia liền không an phận. Cũng trách anh không suy xét chu đáo, để hai cô gái đi ra ngoài đường buổi tối, quá không an toàn. Nhưng mà hôm nay anh phải đi công tác, lập tức phải đi về nhà thu thập hành lý. Như vậy đi, anh mang em đi tìm Khỉ Ốm, để hắn buổi tối tới tiệm cùng các em. Hơn nữa dù bọn anh ngăn bọn A Bưu, cũng có thể còn có người khác tới quấy rối, Khỉ Ốm ở đàng kia, hẳn là sẽ anh toàn hơn rất nhiều."
Cái đề nghị này không bàn mà hợp cùng với suy nghĩ của Cao Lương, vì thế cô vội đi theo Uông Ngạn Quân đi tìm Khỉ Ốm. Nhà Khỉ Ốm ở trong ký túc xá công nhân viên chức của xưởng pha lê, phòng ở là nhà ngang, một nhà năm người ở một gian, còn có bà nội ốm đau trên giường, gia cảnh miễn bàn có bao nhiêu khó khăn. Bất quá Khỉ Ốm đặc biệt trượng nghĩa, vừa nghe nói trong tiệm Cao Lương xảy ra chuyện, liền lập tức đồng ý buổi tối đi cùng các cô. Cao Lương ngàn ân vạn tạ, yên tâm mà trở về.
Chạng vạng Cao Lương còn chưa có ăn cơm, Khỉ Ốm liền cùng Tam Béo lại đây, Tam Béo làm động tác loát tay áo: "Thằng khốn Lưu Bưu này, lâu lắm rồi không nói, nhất định phải đi giáo huấn nó một trận mới được."
Có hai người đàn ông hộ tống, Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai cực yên tâm, hơn nữa bọn họ còn sẽ hỗ trợ xách đồ vật, cứ như vậy hai gánh nặng đều nhẹ hơn.
Tới trong tiệm, Cao Lương bắt đầu kho đồ ăn, nước kho vẫn là dùng nồi lúc trước, bất quá mỗi ngày đều sẽ thêm nguyên liêu, như vậy mới có thể bảo đảm hương vị của nước kho. Khỉ Ốm chuyên tâm mà nhìn động tác Cao Lương, nhịn không được hỏi: "Em bỏ cái gì vào nồi thế?"
Cao Lương nói: "Chính là một ít gia vị, tương dấm muối linh tinh, còn có một ít hương liệu."
Khỉ Ốm gật đầu. Tam Béo đứng ở một bên nói: "Khỉ Ốm, đừng nói là ông thật sự muốn học nấu ăn nha?"
Khỉ Ốm liếc một cái: "Không được à?"
Cao Lương cười nói: "Nếu anh Dương thật sự muốn học nấu ăn, em có thể dạy, nhưng phối phương món kho em muốn giữ lại, chỉ dạy anh nấu ăn. Tương lai nếu anh mở cửa hàng, em có thể chuyên cung cấp món kho cho anh."
Mắt Khỉ Ốm sáng lên: "Thật vậy chăng? Em thật sự nguyện ý dạy anh?"
Cao Lương gật đầu: "Ừ. Buổi tối anh ở bên này cũng không có việc gì, em dạy anh nấu ăn. Mấy loại gia vị này anh đều biết chư? Biết cách sử dụng không?"
Khỉ Ốm nhanh thò lại gần: "Không phải trên mặt có viết sao, nước tương, đây là dấm."
Vì thế công tác dạy học liền bắt đầu như vậy. Ngô Xuân Mai thì ở một bên an tâm mà đọc sách làm bài, tựa hồ hoàn toàn không bị quấy nhiễu, trình độ này cũng lợi hại. Tam Béo nghe một lúc liền ngáp một cái, hắn là đồ tham ăn điển hình, nhưng đối với cách làm hoàn toàn không có hứng thú, hắn chán đến chết mà cầm tiểu thuyết Cao Lương mang đến lật xem, nhìn trong chốc lát, liền ghé vào trên bàn ngủ.
Cao Lương bắt đầu dạy Khỉ Ốm cắt khoai tây, để hắn luyện tập kỹ thuật xắt rau. Mỗi đầu bếp đều luyện từ kỹ thuật xắt rau mà lên, trước kia Cao Lương ở quán ăn cũng thấy không ít sư phụ già dạy học sinh, đều bắt đầu từ cắt khoai tây, củ cải .
Mỗi người bận việc riêng, lúc này bên ngoài lại tới vài người nữa, Cao Lương đang rửa rong biển vừa nhấc đầu, thấy tên tóc quăn tối hôm qua lại tới nữa, lần này người so lần trước còn nhiều hơn. Mặt thẹo nói: "Nha, rốt cuộc mở cửa. Buổi chiều tới cư nhiên không mở cửa, tôi còn tưởng rằng bị dọa chạy chứ."
Khỉ Ốm đang cúi đầu xắt rau, nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên: "Nha, tôi còn tưởng là ai, A Bưu à."
Tóc quăn vừa nhìn thấy Khỉ Ốm, bước chân ngừng lại: "Sao mày lại ở chỗ này?"
Khỉ Ốm nói: "Đây là cửa hàng của bạn toi. Tối hôm qua bọn mày ăn cái gì chưa trả tiền, hôm nay lại nghĩ đến ăn cơm chùa?"
Tam Béo cũng đã tỉnh, đứng lên đi đến bên người Cao Lương: "Trời tối rồi, tiêmh tôi không làm buôn bán, mấy người tới làm gì?"
Tóc quăn nhìn bọn họ một cái: "Ai nói chúng tao ăn chùa, ngày hôm qua có trả tiền. Chủ tiệm, tối hôm qua tôi đưa tiền chưa?"
Cao Lương nói: "Đưa rồi, các anh còn tới làm gì?"
Khỉ Ốm đem dao nhỏ băm lên thớt: "Vậy cút!"
Tóc quăn hiển nhiên không thế sợ Khỉ Ốm: "Đây là địa bàn của mày? Muốn kêu ai đi thì đi? Chúng tao là tới ăn cơm, chủ tiệm, cô mở cửa không phải làm buôn bán sao?"
Cao Lương nói: "Buổi tối tôi không buôn bán, chỉ chuẩn bị nguyên liệu, anh muốn mua đồ, vậy buổi sáng tới tìm mua."
Mặt thẹo nói: "Tôi nhất định phải mua ngay bây giờ, không bán sao?"
Tam Béo loát tay áo: "Ha, không đem chúng tao để vào mắt đúng không?"
Mặt thẹo vẻ mặt kiêu ngạo: "Anh Nghị đều đi rồi, bọn mày còn kiêu ngạo cái gì! Hiện tại bọn mày nói không tính!"
"Vậy tôi nói có tính không?" Lúc này phía sau đám người vang lên một giọng nói.
Cao Lương nghe tiếng, cho rằng mình hoa mắt, chớp chớp mắt, lại lần nữa xác nhận, tức khắc tươi cười rạng rỡ: "Anh Tuấn Nghị! Anh trở về khi nào?"
Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa chợ, Khỉ Ốm cùng Tam Béo đều kích động lên: "Anh Nghị, anh đã trở lại!"
Lý Tuấn Nghị lahj mặt, đẩy xe đạp chậm rãi đi đến, người vây quanh cửa tự động nhường đường cho hắn. Tóc quăn thấy Lý Tuấn Nghị, cung kính mà kêu một tiếng: "Anh Nghị."
Lý Tuấn Nghị không nhìn hắn, trực tiếp đi đến trước mặt Cao Lương: "Có người khi dễ em?"
Cao Lương nhìn anh, lắc lắc đầu cười: "Không có. Anh về đến nhà khi nào?" Giờ phút này tâm tình của cô vui vẻ nói không nên lời, Lý Tuấn Nghị đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, quả thực là quá thần kỳ, sao anh đã trở lại? Phía trước viết thư cũng chưa nhắc tới
"Vừa đến." Lý Tuấn Nghị dựng xe đạp, xoay người, đôi tay chống nạnh đối mặt với tóc quăn, "Đây là cửa hàng của em gái tôi, A Bưu cậu muốn làm gì?"
Tóc quăn cười nói: "Em không làm gì cả. Đồ ăn em gái anh làm rất ngon, chúng em liền nghĩ đến ăn một chút thôi."
Cao Lương nói: "Tôi đã nói rồi, nơi này buổi tối không buôn bán, cũng chưa làm xong, ban ngày mới bán."
Lý Tuấn Nghị hơi nghiêng mặt, nhìn đối phương: "Có nghe thấy không, buổi tối không bán. Còn không mau cút đi!"
/182
|