Họp phụ huynh vào buổi chiều, ăn xong cơm trưa, Cao Lương cùng em trai tới trường học. Đầu tiên là vào phòng học nghe giáo viên tổng kết nửa năm học. Cả lớp hơn bốn mươi người, cơ bản phụ huynh đều tới rồi, chỉ có mấy người không tới, Cao Lương là người trẻ nhất, làm không ít ông bà, chú dì ghé nhìn. Trong buổi họp lớp, giáo viên còn cố ý khen ngợi Cao Cường, khen hắn tiến bộ rất lớn, học tập tự giác chủ động.
Biểu tình Cao Cường nghiêm túc, eo nhỏ thẳng tắp ngồi gần chị cả. Cao Lương vui mừng mà vuốt đầu em trai, kỳ thật cô đặc biệt bận rộn, trừ bỏ làm cơm trưa cho các em, buổi tối cùng nhau ăn cơm chiều, thòi gian bọn họ ở chung rất ít, căn bản là không có thời gian nhìn chằm chằm hắn học tập, chỉ là thời điểm ăn cơm sẽ giao lưu một chút, xem hắn làm gì. San San cũng như thế này, đặc biệt tự giác chủ động, thực làm người bớt lo.
Họp phụ huynh xong, Cao Lương còn cố ý ở lại nói chuyện với chủ nhiệm lớp một chút. Giáo viên biết tình huống nhà bọn họ, rốt cuộc tư liệu gia đình học sinh đều có trong hồ sơ, cho nên đối với Cao Cường rất chiếu cố, thái độ với Cao Lương cũng rất tốt: "Cao Cường, em đi ra bên ngoài chờ chị, cô nói chuyện với chị em một chút được không?"
Cao Cường vừa mới được khen ngợi, tâm tình phi thường tốt, hắn ngoan ngoãn gật gật đầu, đi ra ngoài trước.
Cao Lương nhìn giáo viên: " Dạ có chuyện gì sao?"
"Là thế này, tôi là giáo ngữ văn, mỗi tuần đều yêu cầu bọn nhỏ viết một đoạn nhật ký, chủ yếu là bồi dưỡng năng lực biểu đạt của bọn nhỏ, đương nhiên, cũng có thể từ đó biết được một ít tư tưởng hành vi của bọn nhỏ. Gần đây bài của Cao Cường viết một ít nội dung, tôi cảm thấy cô cũng nên biết một chút." Giáo viên nói xong lấy một quyển vở cho Cao Lương, lật đến một trang đưa cho Cao Lương xem.
Cao Lương nhìn chữ viết trẻ con của em trai, nội dung rất ngắn, mặt trên viết: "Thứ tư tan học, Trương Vân Phong cùng Lưu Binh lại gọi mình đi nhà xưởng cũ bên kia chơi, mình không muốn đi, bọn họ nói mình nhát gan, Trương Vân Phong nói không đi liền không chơi với mình nữa, mình đành phải đi. Bọn họ chui vào một cái hẻm, kêu mình ở bên ngoài giữ cặp sách, bọn họ nhặt một ít sắt vụn ra, cầm đi bán lấy tiền mua bi bắn và đường, mình không muốn, chị cả nói lấy đồ của người khác mà chưa hỏi ý kiến là ăn trộm."
Chủ nhiệm lớp nói: "Tôi tìm mấy em học sinh khác hỏi, xác thật có chuyện này. Mặt khác mấy đứa nhỏ gần đây có điểm cô lập Cao Cường, phỏng chừng là trách thằng bé cáo trạng. Cao Cường là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng chúng ta vẫn là phải chú ý dẫn đường một chút, dạy thằng bé một chút, kết giao bằng hữu ngày thường cô cũng phải chú ý một chút."
Cao Lương gật đầu: "Tôi đã biết, cảm ơn cô giáo, tôi trở vê sẽ nói chuyện với thằng bé."
Cao Lương từ văn phòng ra, thấy em trai cúi đầu dùng chân vạch tới vạch lui trên mặt sàn xi măng, Cao Lương đi qua, duỗi tay sờ sờ đầu hắn: "Đi thôi Cường Cường, về nhà đi."
Cao Cường ngẩng đầu nhìn chị cả: "Cô giáo nói em cái gì ạ?"
Cao Lương cười nói: "Giáo viên nói em rất hiểu chuyện."
"Thật ạ?"
"Thật sự. Cường Cường gần đây chơi cùng Lưu Binh?" Cao Lương nhớ rõ Lưu Binh là em họ Lưu Bưu.
Cao Cường cúi đầu, nói: "Em là bạn tốt với Trương Vân Phong, Trương Vân Phong lại chơi với Lưu Binh, kêu em cùng nhau chơi. Bất quá bọn họ hiện tại không chơi với em nữa."
Cao Lương sờ cái ót thằng bé: "Chị đã biết chuyện, em làm rất đúng, không hỏi mà tự lấy là trộm, trộm đồ vật chính là không đúng."
"Bọn họ nói mấy cái đó không ai cần, không tính là trộm." Cao Cường nói.
Cao Lương cười nói: "Sao có thể không ai cần, các em đều biết cái đó có thể bán lấy tiền, vì cái gì chủ nhân lại không biết? Cường Cường em nhớ kỹ, đồ vật bên ngoài, mặc kệ có phải có chủ hay không, chỉ cần không phải của em, không phải em bỏ tiền mua hoặc là dựa vào lao động lấy được, chúng ta đều không thể lấy."
Cao Cường gật đầu: "Em đã hiểu."
Cao Lương nói: "Có phải gần đây bọn họ đều không chơi cùng em? Không sao, nếu bọn họ không cảm thấy chính mình làm sai, bằng hữu như vậy chúng ta không cần, kết bạn lại một lần nữa cũng tốt."
Cao Cường dùng sức gật đầu: "Dạ."
Cao Lương cầm cặp sách từ trên vai em trai, tự mình cầm, nói: "Hôm nay chị thấy em viết nhật ký, đặc biệt thấy kiêu ngạo, Cường Cường nhà ta thật là quá hiểu chuyện, tương lai khẳng định có tiền đồ."
Khuôn mặt nhỏ của Cao Cường lộ ra nụ cười nụ cười vui sướng, chị cả khen nó.
Họp phụ huynh xong, Cao Lương biết, một ít lời nói và việc làm của mình thật sự sẽ ảnh hưởng đến hành vi cùng quan niệm của em trai, tỷ như chuyện trộm đồ vật này, nếu cô không nhắc lại với nó, nó cùng mấy bạn học đóa đi ra ngoài trộm sắt vụn của người ta đi bán chỉ cảm thấy là nhặt chút tiện nghi, mà sẽ không cảm thấy chính mình làm sai, về sau chậm rãi sẽ dưỡng thành thói quen trộm đồ, có lẽ lại sẽ đi theo đường cũ. Giờ khắc này Cao Lương đặc biệt may mắn chính mình ở lại, bọn trẻ trưởng thành nhất định cần người lớn dẫn đường.
Ngày hôm sau Cao Lương nhìn thấy Lưu Bưu, nhịn không được nhắc tới chuyện em họ hắn. Lưu Bưu lạnh nhạt mà nói: "Chuyện của nó tôi quản không được, tôi lại không phải cha nó!"
Cao Lương nói: "Tôi chỉ là thuận miệng nói với cậu, nếu cậu quản không được cũng không có gì. Tôi chỉ là cảm thấy hắn còn nhỏ, nếu có thể uốn nắn, khả năng sẽ khiến cho nó không nhầm đường lạc lối."
Lưu Bưu nhún vai: "Cha nó coi tôi như cái cái đinh trong mắt, hận không thể để tôi chết mới tốt. Tên nhóc đó cũng hoàn toàn không để tôi vào mắt, cô lần trước cũng thấy được."
Cao Lương vừa nghe cái này, tức khắc thập phần hối hận nhắc tới đề tài này: "Xin lỗi, tôi không nên lắm miệng." Không nghĩ tới chú Lưu Bưu đối đãi hắn ác liệt như vậy, xem ra hắn chưa được đối xử dịu dàng bao giờ, tới thân nhân cũng đều như vậy.
Khỉ Ốm nói: "Em cũng là hảo tâm, bất quá chuyện giáo dục trẻ con, vẫn nên đi tìm cha mẹ hắn. A Bưu cũng không cần tức giận, hiện tại chính cậu cũng có thể tự lập, không cần phụ thuộc, chúng ta không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ có chuyện."
Lưu Bưu bĩu môi: "Tôi mà sợ hắn? Buồn cười! Được, tôi đi đây."
Cao Lương vội vàng nói: "Từ từ đã A Bưu, đem cái này theo. Nếu có người cần làm nóng đồ ăn, cậu có thể hỗ trợ đun nóng một chút." Cô chỉ vào một cái bếp lò và nồi mới, bên trong bếp lò lửa đỏ rực, trong nồi còn có nước kho, kỳ thật dù đồ ăn được đun nóng mang về nhà hơn phân nửa cũng lạnh, nhưng tâm lý khách hàng sẽ thích hơn rất nhiều, bởi vì mua đồ ăn chín nóng mà không phải rau trộn.
Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu dọn bếp lò cùng nồi nước kho lên xe ba bánh, Lưu Bưu đạp xe đi rồi. Gần đây Lưu Bưu đặc biệt chịu thương chịu khó, nói cũng ít hơn, Cao Lương cho rằng thân thể hắn không thoải mái, nhưng hắn cũng không sinh bệnh, hỏi có phải trong nhà có chuyện hay không, hắn cũng nói không có, Cao Lương thật sự không có biện pháp, thực rõ ràng, chính mình không phải đối tượng để Lưu Bưu mở lòng.
Lúc Cao Lương do dự không biết có nê gọi điện thoại qua Quảng Đông không, rốt cuộc nhận được thư của Lý Tuấn Nghị: "Vẫn luôn không nhận được hồi âm của em, có thể là do anh đề nghị quá mạo muội, làm em khó có thể trả lời. Không sao, coi như anh không có nói quá chuyện kia đi, đồng hồ em cứ giữ, không cần trả lại cho anh
Cao Lương đọc thư vẻ mặt mê mang, cái gì đề nghị? Khi nào đề nghị? Cô hoàn toàn không biết, khẳng định ở giữa có chuyện gì đó, có phải phía trước Lý Tuấn Nghị từng gửi thư cho mình, mình không nhận được? Cho nên chuyện thứ nhất khi cô nhận được thư chính là chạy nhanh hồi âm, nói cho hắn mình căn bản là không biết đề nghị nào, thuận tiện còn hỏi một chút vì sao đưa cho mình đồng hồ.
Lúc cô gởi thư hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn gửi thư đăng ký, gửi thư đăng ký không chỉ nhanh, tính an toàn cũng được bảo đảm. Đầu tháng mười hai, Cao Lương nhận được phong thư tiếp theo của Lý Tuấn Nghị: "Lần trước vừa tới Quảng Châu cùng anh đã viết một phong thơ cho em, xem ra em không có nhận được, này có thể là ý trời. Thôi, nếu như vậy, vẫn là không nhắc lại đi, loại sự tình này quả nhiên không thể dựa vào người khác, về sau có cơ hội trực tiếp nói đi. Đồng hồ là quà anh dành cho em, đeo nó lên liền như gặp được anh, cho nên mang hay không mang là quyền lựa chọn của em."
Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị thư từ qua lại chưa từng có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng bức thư quan trọng nhất lại không nhận được, Cao Lương đặc biệt muốn biết Lý Tuấn Nghị rốt cuộc nói cái gì, nhưng mà cô cảm thấy chính mình không cơ hội để biết.
Bỏ bức thư xuống, Cao Lương liền lấy đồng hồ ở trong ngăn kéo ra, trân trọng mà đep trên cổ tay trái, đeo nó lên, liền sẽ nghĩ đến Lý Tuấn Nghị, cho nên cô nguyện ý mang lên.
Ngô Xuân Mai vẫn luôn biết trong khoảng thời gian này bạn tốt mất hồn mất vía, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ chờ người đưa thư đến, hiện giờ nhận được thư, cô rốt cuộc lấy đồng hồ ra mang lên, không khỏi cao hứng: "Anh ấy đã thổ lộ?"
Cao Lương vội lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao cậu đeo đồng hồ?" Ngô Xuân Mai không tin.
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Nếu đã tặng cho tớ, đương nhiên phải đeo, bằng không lãng phí." Cao Lương nghĩ thông suốt, đồng hồ này mua cho mình, nếu trả về khẳng định cũng không được, cuối cùng không biết cô gái nào đeo, không bằng tự mình đeo.
Ngô Xuân Mai nhấp miệng: "Nên đeo từ sớm."
Đồng hồ Cao Lương cũng khiến cho Khỉ Ốm chú ý: "Nha, đeo đồng hồ, thật đẹp, mua từ chỗ nào? Để anh xem xem, là hoa mai bài, đồng hồ Thụy Sĩ, chỗ chúng ta không có bán đi?"
Cao Lương chưa từng nghiên cứu, vừa nói như vậy, cô cởi ra xem mặt dưới đồng hồ quả nhiên có chữ "swiss". Cư nhiên là biểu tượng nhập khẩu, không biết xài bao nhiêu tiền, cô như nói giỡn trả lời Khỉ Ốm: "Nhặt, không cần tiền."
Khỉ Ốm đương nhiên sẽ không tin: "Nhặt chỗ nào? Anh cũng đi nhặt một cái. Cái này nhìn còn mới như vậy, ai tặng thế?"
Cao Lương cười mà không nói đeo lại đồng hồ, đương nhiên sẽ không nói cho anh biết là Lý Tuấn Nghị tặng, ngày thường cái gì cũng không có, bọn họ cũng đã trêu chọc, lúc này nếu biết là ai tặng, chính mình phỏng chừng sẽ bị trêu chết.
Lưu Bưu vẫn luôn không nói chuyện lại hỏi Khỉ Ốm: "Cái đồng hồ này cần bao nhiêu tiền?"
Khỉ Ốm nói: "Tôi không rõ lắm, hẳn cũng phải hơn một trăm đi."
Lưu Bưu nghe thấy cái giá này, liền không lên tiếng, hiện tại Cao Lương phát cho hắn 80 đồng một tháng tiền lương, còn không mua nổi một cái đồng hồ.
Biểu tình Cao Cường nghiêm túc, eo nhỏ thẳng tắp ngồi gần chị cả. Cao Lương vui mừng mà vuốt đầu em trai, kỳ thật cô đặc biệt bận rộn, trừ bỏ làm cơm trưa cho các em, buổi tối cùng nhau ăn cơm chiều, thòi gian bọn họ ở chung rất ít, căn bản là không có thời gian nhìn chằm chằm hắn học tập, chỉ là thời điểm ăn cơm sẽ giao lưu một chút, xem hắn làm gì. San San cũng như thế này, đặc biệt tự giác chủ động, thực làm người bớt lo.
Họp phụ huynh xong, Cao Lương còn cố ý ở lại nói chuyện với chủ nhiệm lớp một chút. Giáo viên biết tình huống nhà bọn họ, rốt cuộc tư liệu gia đình học sinh đều có trong hồ sơ, cho nên đối với Cao Cường rất chiếu cố, thái độ với Cao Lương cũng rất tốt: "Cao Cường, em đi ra bên ngoài chờ chị, cô nói chuyện với chị em một chút được không?"
Cao Cường vừa mới được khen ngợi, tâm tình phi thường tốt, hắn ngoan ngoãn gật gật đầu, đi ra ngoài trước.
Cao Lương nhìn giáo viên: " Dạ có chuyện gì sao?"
"Là thế này, tôi là giáo ngữ văn, mỗi tuần đều yêu cầu bọn nhỏ viết một đoạn nhật ký, chủ yếu là bồi dưỡng năng lực biểu đạt của bọn nhỏ, đương nhiên, cũng có thể từ đó biết được một ít tư tưởng hành vi của bọn nhỏ. Gần đây bài của Cao Cường viết một ít nội dung, tôi cảm thấy cô cũng nên biết một chút." Giáo viên nói xong lấy một quyển vở cho Cao Lương, lật đến một trang đưa cho Cao Lương xem.
Cao Lương nhìn chữ viết trẻ con của em trai, nội dung rất ngắn, mặt trên viết: "Thứ tư tan học, Trương Vân Phong cùng Lưu Binh lại gọi mình đi nhà xưởng cũ bên kia chơi, mình không muốn đi, bọn họ nói mình nhát gan, Trương Vân Phong nói không đi liền không chơi với mình nữa, mình đành phải đi. Bọn họ chui vào một cái hẻm, kêu mình ở bên ngoài giữ cặp sách, bọn họ nhặt một ít sắt vụn ra, cầm đi bán lấy tiền mua bi bắn và đường, mình không muốn, chị cả nói lấy đồ của người khác mà chưa hỏi ý kiến là ăn trộm."
Chủ nhiệm lớp nói: "Tôi tìm mấy em học sinh khác hỏi, xác thật có chuyện này. Mặt khác mấy đứa nhỏ gần đây có điểm cô lập Cao Cường, phỏng chừng là trách thằng bé cáo trạng. Cao Cường là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng chúng ta vẫn là phải chú ý dẫn đường một chút, dạy thằng bé một chút, kết giao bằng hữu ngày thường cô cũng phải chú ý một chút."
Cao Lương gật đầu: "Tôi đã biết, cảm ơn cô giáo, tôi trở vê sẽ nói chuyện với thằng bé."
Cao Lương từ văn phòng ra, thấy em trai cúi đầu dùng chân vạch tới vạch lui trên mặt sàn xi măng, Cao Lương đi qua, duỗi tay sờ sờ đầu hắn: "Đi thôi Cường Cường, về nhà đi."
Cao Cường ngẩng đầu nhìn chị cả: "Cô giáo nói em cái gì ạ?"
Cao Lương cười nói: "Giáo viên nói em rất hiểu chuyện."
"Thật ạ?"
"Thật sự. Cường Cường gần đây chơi cùng Lưu Binh?" Cao Lương nhớ rõ Lưu Binh là em họ Lưu Bưu.
Cao Cường cúi đầu, nói: "Em là bạn tốt với Trương Vân Phong, Trương Vân Phong lại chơi với Lưu Binh, kêu em cùng nhau chơi. Bất quá bọn họ hiện tại không chơi với em nữa."
Cao Lương sờ cái ót thằng bé: "Chị đã biết chuyện, em làm rất đúng, không hỏi mà tự lấy là trộm, trộm đồ vật chính là không đúng."
"Bọn họ nói mấy cái đó không ai cần, không tính là trộm." Cao Cường nói.
Cao Lương cười nói: "Sao có thể không ai cần, các em đều biết cái đó có thể bán lấy tiền, vì cái gì chủ nhân lại không biết? Cường Cường em nhớ kỹ, đồ vật bên ngoài, mặc kệ có phải có chủ hay không, chỉ cần không phải của em, không phải em bỏ tiền mua hoặc là dựa vào lao động lấy được, chúng ta đều không thể lấy."
Cao Cường gật đầu: "Em đã hiểu."
Cao Lương nói: "Có phải gần đây bọn họ đều không chơi cùng em? Không sao, nếu bọn họ không cảm thấy chính mình làm sai, bằng hữu như vậy chúng ta không cần, kết bạn lại một lần nữa cũng tốt."
Cao Cường dùng sức gật đầu: "Dạ."
Cao Lương cầm cặp sách từ trên vai em trai, tự mình cầm, nói: "Hôm nay chị thấy em viết nhật ký, đặc biệt thấy kiêu ngạo, Cường Cường nhà ta thật là quá hiểu chuyện, tương lai khẳng định có tiền đồ."
Khuôn mặt nhỏ của Cao Cường lộ ra nụ cười nụ cười vui sướng, chị cả khen nó.
Họp phụ huynh xong, Cao Lương biết, một ít lời nói và việc làm của mình thật sự sẽ ảnh hưởng đến hành vi cùng quan niệm của em trai, tỷ như chuyện trộm đồ vật này, nếu cô không nhắc lại với nó, nó cùng mấy bạn học đóa đi ra ngoài trộm sắt vụn của người ta đi bán chỉ cảm thấy là nhặt chút tiện nghi, mà sẽ không cảm thấy chính mình làm sai, về sau chậm rãi sẽ dưỡng thành thói quen trộm đồ, có lẽ lại sẽ đi theo đường cũ. Giờ khắc này Cao Lương đặc biệt may mắn chính mình ở lại, bọn trẻ trưởng thành nhất định cần người lớn dẫn đường.
Ngày hôm sau Cao Lương nhìn thấy Lưu Bưu, nhịn không được nhắc tới chuyện em họ hắn. Lưu Bưu lạnh nhạt mà nói: "Chuyện của nó tôi quản không được, tôi lại không phải cha nó!"
Cao Lương nói: "Tôi chỉ là thuận miệng nói với cậu, nếu cậu quản không được cũng không có gì. Tôi chỉ là cảm thấy hắn còn nhỏ, nếu có thể uốn nắn, khả năng sẽ khiến cho nó không nhầm đường lạc lối."
Lưu Bưu nhún vai: "Cha nó coi tôi như cái cái đinh trong mắt, hận không thể để tôi chết mới tốt. Tên nhóc đó cũng hoàn toàn không để tôi vào mắt, cô lần trước cũng thấy được."
Cao Lương vừa nghe cái này, tức khắc thập phần hối hận nhắc tới đề tài này: "Xin lỗi, tôi không nên lắm miệng." Không nghĩ tới chú Lưu Bưu đối đãi hắn ác liệt như vậy, xem ra hắn chưa được đối xử dịu dàng bao giờ, tới thân nhân cũng đều như vậy.
Khỉ Ốm nói: "Em cũng là hảo tâm, bất quá chuyện giáo dục trẻ con, vẫn nên đi tìm cha mẹ hắn. A Bưu cũng không cần tức giận, hiện tại chính cậu cũng có thể tự lập, không cần phụ thuộc, chúng ta không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ có chuyện."
Lưu Bưu bĩu môi: "Tôi mà sợ hắn? Buồn cười! Được, tôi đi đây."
Cao Lương vội vàng nói: "Từ từ đã A Bưu, đem cái này theo. Nếu có người cần làm nóng đồ ăn, cậu có thể hỗ trợ đun nóng một chút." Cô chỉ vào một cái bếp lò và nồi mới, bên trong bếp lò lửa đỏ rực, trong nồi còn có nước kho, kỳ thật dù đồ ăn được đun nóng mang về nhà hơn phân nửa cũng lạnh, nhưng tâm lý khách hàng sẽ thích hơn rất nhiều, bởi vì mua đồ ăn chín nóng mà không phải rau trộn.
Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu dọn bếp lò cùng nồi nước kho lên xe ba bánh, Lưu Bưu đạp xe đi rồi. Gần đây Lưu Bưu đặc biệt chịu thương chịu khó, nói cũng ít hơn, Cao Lương cho rằng thân thể hắn không thoải mái, nhưng hắn cũng không sinh bệnh, hỏi có phải trong nhà có chuyện hay không, hắn cũng nói không có, Cao Lương thật sự không có biện pháp, thực rõ ràng, chính mình không phải đối tượng để Lưu Bưu mở lòng.
Lúc Cao Lương do dự không biết có nê gọi điện thoại qua Quảng Đông không, rốt cuộc nhận được thư của Lý Tuấn Nghị: "Vẫn luôn không nhận được hồi âm của em, có thể là do anh đề nghị quá mạo muội, làm em khó có thể trả lời. Không sao, coi như anh không có nói quá chuyện kia đi, đồng hồ em cứ giữ, không cần trả lại cho anh
Cao Lương đọc thư vẻ mặt mê mang, cái gì đề nghị? Khi nào đề nghị? Cô hoàn toàn không biết, khẳng định ở giữa có chuyện gì đó, có phải phía trước Lý Tuấn Nghị từng gửi thư cho mình, mình không nhận được? Cho nên chuyện thứ nhất khi cô nhận được thư chính là chạy nhanh hồi âm, nói cho hắn mình căn bản là không biết đề nghị nào, thuận tiện còn hỏi một chút vì sao đưa cho mình đồng hồ.
Lúc cô gởi thư hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn gửi thư đăng ký, gửi thư đăng ký không chỉ nhanh, tính an toàn cũng được bảo đảm. Đầu tháng mười hai, Cao Lương nhận được phong thư tiếp theo của Lý Tuấn Nghị: "Lần trước vừa tới Quảng Châu cùng anh đã viết một phong thơ cho em, xem ra em không có nhận được, này có thể là ý trời. Thôi, nếu như vậy, vẫn là không nhắc lại đi, loại sự tình này quả nhiên không thể dựa vào người khác, về sau có cơ hội trực tiếp nói đi. Đồng hồ là quà anh dành cho em, đeo nó lên liền như gặp được anh, cho nên mang hay không mang là quyền lựa chọn của em."
Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị thư từ qua lại chưa từng có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng bức thư quan trọng nhất lại không nhận được, Cao Lương đặc biệt muốn biết Lý Tuấn Nghị rốt cuộc nói cái gì, nhưng mà cô cảm thấy chính mình không cơ hội để biết.
Bỏ bức thư xuống, Cao Lương liền lấy đồng hồ ở trong ngăn kéo ra, trân trọng mà đep trên cổ tay trái, đeo nó lên, liền sẽ nghĩ đến Lý Tuấn Nghị, cho nên cô nguyện ý mang lên.
Ngô Xuân Mai vẫn luôn biết trong khoảng thời gian này bạn tốt mất hồn mất vía, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ chờ người đưa thư đến, hiện giờ nhận được thư, cô rốt cuộc lấy đồng hồ ra mang lên, không khỏi cao hứng: "Anh ấy đã thổ lộ?"
Cao Lương vội lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao cậu đeo đồng hồ?" Ngô Xuân Mai không tin.
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Nếu đã tặng cho tớ, đương nhiên phải đeo, bằng không lãng phí." Cao Lương nghĩ thông suốt, đồng hồ này mua cho mình, nếu trả về khẳng định cũng không được, cuối cùng không biết cô gái nào đeo, không bằng tự mình đeo.
Ngô Xuân Mai nhấp miệng: "Nên đeo từ sớm."
Đồng hồ Cao Lương cũng khiến cho Khỉ Ốm chú ý: "Nha, đeo đồng hồ, thật đẹp, mua từ chỗ nào? Để anh xem xem, là hoa mai bài, đồng hồ Thụy Sĩ, chỗ chúng ta không có bán đi?"
Cao Lương chưa từng nghiên cứu, vừa nói như vậy, cô cởi ra xem mặt dưới đồng hồ quả nhiên có chữ "swiss". Cư nhiên là biểu tượng nhập khẩu, không biết xài bao nhiêu tiền, cô như nói giỡn trả lời Khỉ Ốm: "Nhặt, không cần tiền."
Khỉ Ốm đương nhiên sẽ không tin: "Nhặt chỗ nào? Anh cũng đi nhặt một cái. Cái này nhìn còn mới như vậy, ai tặng thế?"
Cao Lương cười mà không nói đeo lại đồng hồ, đương nhiên sẽ không nói cho anh biết là Lý Tuấn Nghị tặng, ngày thường cái gì cũng không có, bọn họ cũng đã trêu chọc, lúc này nếu biết là ai tặng, chính mình phỏng chừng sẽ bị trêu chết.
Lưu Bưu vẫn luôn không nói chuyện lại hỏi Khỉ Ốm: "Cái đồng hồ này cần bao nhiêu tiền?"
Khỉ Ốm nói: "Tôi không rõ lắm, hẳn cũng phải hơn một trăm đi."
Lưu Bưu nghe thấy cái giá này, liền không lên tiếng, hiện tại Cao Lương phát cho hắn 80 đồng một tháng tiền lương, còn không mua nổi một cái đồng hồ.
/182
|