Ngày đầu tiên mở cửa lại, Cao Lương cảm nhận được sự nhiệt tình của khách quen, không đến 9 giờ, tới cổ vịt, đầu vịt đều không còn một mảnh.
Cao Lương tràn đầy vui mừng, nói: "Hôm nay ngày đầu tiên mở cửa lại, buổi trưa chúng ta ăn lẩu chúc mừng. Đồ ăn mọi người cầm về trước, em đi trường học nhìn Xuân Mai cùng Phán Phán." Vốn dĩ Cao Lương muốn giữ mọi người lại ăn tối coi như cùng nhau ăn tết nguyên tiêu, nhưng nghĩ đến Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu đều phải về nhà ăn tết, liền ăn buổi trưa trước.
Mọi người vừa nghe ăn lẩu, tức khắc hứng thú, đôi mắt Cao San tỏa ánh sáng, vội vàng hỏi: "Chị cả, lẩu là ăn trong cái nồi vòng cậu từng làm sao?" Cô có ấn tượng, có một năm cậu ở phương bắc trở về ăn tết, mang theo một món ăn đặc thù, chính là lẩu, Cao San ăn xong nhớ mãi không quên.
Cao Cường lúc ấy còn nhỏ, một chút ấn tượng cũng không có: "Là cái gì? Em chưa ăn bao giờ."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Đúng vậy, chính là nồi vòng đó, các em rửa sạch đồ ăn đi, chờ chị về sẽ chủ mọi người cách cắ. Anh Dương anh ninh xương lấy nước hầm trước đi, đừng làm cá vội, chờ em về làm." Kỳ thật cách ăn lẩu chỗ nào cũng có, phương bắc gọi là nồi vòng, phương nam gọi là nồi lò, không nam không bắc gọi là lẩu, chỉ là mấy năm nay mọi người đều nghèo, có thể ăn cơm với đồ ăn liền không tồi rồi, nơi nào còn có đồ ăn dư mà làm lẩu. Năm ấy cậu Cao Lương trở về làm nồi vòng, cũng là vì nhà bà ngoại ăn tết giết heo, nên có thịt ăn lẩu, nhà lại trồng rau dưa, cả nhà ăn no cũng chưa hết thèm, ký ức khắc sâu, bữa cơm kia đã qua nhiều năm như vậy, Cao Lương vẫn còn nhớ rõ, rốt cuộc đó là lần duy nhất cô được ăn no căng khi còn nhỏ.
Sáng sớm Ngô Xuân Mai thức dậy còn muôn đi theo Cao Lương ra tiệm hỗ trợ, nói bán xong lại tới trường báo danh, bị Cao Lương khuyên can, bảo cô nhanh tới trường học báo danh, lúc này hẳn đang học. Cao Lương đi xem bạn tốt còn cần hỗ trợ gì không, thuận tiện hỏi xem buổi tối có thể tới nhà mình ăn tết không.
Thời buổi này lớp học lại rất đông, ngay cả một trường cấp ba không phải trọng điểm cũng không chỉ có một lớp học lại, có 3, 4 lớp học lại thậm chí có mấy năm có tới 6 - 7 lớp, bọn họ đem tất cả hy vọng đều đặt ở việc thi đại học, rốt cuộc một khi đậu đại học liền ý nghĩa đời này sẽ có bảo đảm. Cao Lương tuy rằng không đi học lại, nhưng rất bội phục những ai đi học lại, rốt cuộc để học lại đều cần dũng khí cùng nghị lực.
Trường học không ngừng có lớp học sinh mới tìm tới rồi vào, những lớp học lại nằm tại một tòa nhà thanh u, thật ra rất an tĩnh. Cao Lương rất thấy Ngô Xuân Mai, cô đang ngồi ở phòng học cuối cùng lầu một học bài, Cao Lương không quấy rầy, chờ tan học mới đi gọi cô. Ngô Xuân Mai thấy Cao Lương, ngoài ý muốn lại cảm động: "Sao cậu lại tới đây?"
Cao Lương cười nói: "Tớ tới xem cậu báo danh xong chưa. Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa có nhiều không, có thể tới nhà tớ ăn cơm không? Trưa nay ăn lẩu."
Ngô Xuân Mai cười lắc đầu: "Không được, nghỉ trưa chỉ có một tiếng, không kịp, mọi người ăn nhiều một chút."
Cao Lương lại nói: "Hôm nay ăn tết, buổi tối trường học hẳn là sẽ cho nghỉ ngơi một hai tiết đi, đến lúc đó tới nhà tớ ăn cơm chiều đi, cùng nhau ăn tết cho náo nhiệt chút."
Ngô Xuân Mai thấy Cao Lương còn cố ý vì chuyện này chạy tới chỗ mình: "Để tớ xem, nếu thật sự được nghỉ, tớ sẽ qua."
Cao Lương nói: "Học phí bao nhiêu, còn đủ tiền sinh hoạt không? Cần mượn thêm một chút không?"
"Đủ rồi, đủ rồi, không cần cho tớ tiền nữa." Ngô Xuân Mai vội vàng xua tay.
Cao Lương dặn dò: "Vậy cậu ngàn vạn lần đừng tiết kiệm quá nha, không đủ tiền thì phải nói. Thân thể là tiền vốn cách mạng, ăn được mới có thể học giỏi, một học kỳ cuối cùng, đừng vì tiết kiệm tiền mà để mất nhiều hơn được."
Ngô Xuân Mai dùng sức gật đầu: "Tớ hiểu. Cậu trở về đi, Cao Lương. Chính cậu cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá liều mạng, thân thể quan trọng."
Cao Lương cười rộ lên: "Cái này tớ hiểu hơn cậu, yên tâm đi, ta đi về đây. Buổi tối nếu rảnh, nhất định qua ăn cơm nhé."
Ngô Xuân Mai gật đầu: "Ừ, nhất định tới."
Cao Lương tạm biệt Ngô Xuân Mai, xoay người trở về, cư nhiên còn đụng phải mấy người bạn học cũ, bọn họ chào hỏi với cô: "Cao Lương cậu cũng tới học lại?"
Cao Lương nhớ không nổi tên người bạn này, chỉ là cười lắc đầu: "Không phải, tớ tới thăm Ngô Xuân Mai."
Trên mặt các bạn học tràn đầy đáng tiếc, rốt cuộc thành tích lúc trước của Cao Lương cũng thực không tồi, chỉ là trong nhà đột nhiên sinh ra biến cố mà bị trì hoãn.
Cao Lương lại đi tới trường Cao Phán, trường học Cao Phán tương đối có nhân tính, buổi chiều nghỉ nửa ngày. Cao Lương nói với em gái: "Em tan học liền nhanh trở về, giữa trưa nhà mình ăn lẩu."
Cao Phán gật đầu rất mạnh: "Dạ. Chị ở Quảng Đông có khỏe không?"
Cao Lương gật đầu: "Cũng không tệ lắm, anh Tuấn Nghị cũng khỏe rồi."
Cao Phán nhìn chị cả, muốn nói lại thôi. Cao Lương nói: "Như thế nào? Có chuyện liền nói đi."
Cao Phán nói: "Chị thích anh Tuấn Nghị phải không?"
Cao Lương ngoài ý muốn nhìn cô: "Em hỏi cái này làm gì?" Con bé chết tiệt này, đặt tinh lực để ở mấy chuyện gì không.
Cao Phán le lưỡi: "Chính là em cảm thấy có điểm tò mò. Vậy Đặng Hưng Hoa thì sao?"
Cao Lương không vui: "Cao Phán cả ngày đầu óc em suy nghĩ cái gì? Hiện tại không phải nên đọc sách tử tế à? Còn rảnh quan tâm cái khác! Chị đi đây, em nhanh đi học đi." Cao Lương xoay người xuống lầu, cô thật sự ngoài ý muốn Cao Phán biết chuyện Đặng Hưng Hoa, con bé này tâm tư hoàn toàn không ập trung học tập. Đi đến chỗ cầu thang, chợt có tiếng huýt sáo, Cao Lương quay đầu, thấy Tằng Tiểu Soái cợt nhả dựa vào lan can, cô nhíu mày, lại nhìn Cao Phán, Cao Phán đã vào phòng học, tâm tình Cao Lương không tốt, có chút bực mình mà xoay người lại nhìn thẳng hắn: "Cậu thổi cái gì?"
Đại khái Tằng Tiểu Soái không dự đoán được Cao Lương sẽ chất vấn hắn, hắn dời mắt, giơ lên đầu nói: "Tôi huýt sáo, liên quan gì tới cô?" Ngữ khí còn rất bướng.
Cao Lương nghe ngữ khí của hắn, càng thêm xác định một chuyện, tâm tình trở nên tốt hơn, cũng không so đo nữa, xoay người đi. Cô cơ bản có thể xác định, thằng nhóc này hiện tại đã chia tay với Cao Phán, nếu không đã không khách khí với chị bạn gái như vậy.
Tâm tình Cao Lương sung sướng mà về đến nhà, mọi người đều đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn Canh xương cũng đang sôi ùng ục ở trong nồi. Cao Lương vừa lòng mà chỉ huy Khỉ Ốm thái rau, chính mình đi làm nước cốt lẩu. Hôm nay ăn lẩu cá, Cao Lương mua một con cá mè hoa năm cân. Làm cá xong thì chặ riêng đầu cá ra, ướp gia vị đầu cá xong chiên sơ, xào hành gừng thật thơm, tất cả đổ vào canh xương rồi hầm lửa nhỏ, lại thêm gia vị, một hương thơm ngào ngạt bay ra, tất cả mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.
Món mặn là cá, đầu cá làm nước cốt lẩu, Khỉ Ốm phiến cắt lát thân cá, thức ăn chay có măng mùa đông, nấm, khoai tây, khoai sọ, đậu hủ, đậu phụ trúc cùng với các loại rau, đã được rửa sạch, cắt miếng ổn thoả, chỉ chờ hạ nồi là ăn.
Cao Phán sớm đã về đến nhà, Cao Lương đem bếp lò nhắc tới giữa nhà chính, đem nồi bưng lên, mọi người bưng ghế vây quanh lò ngồi xuống, mỗi người cầm một cái chén cùng một đôi đũa. Cao Lương cười hì hì nói: "Điều kiện đơn sơ, mọi người tạm ăn đi, chờ về sau điều kiện tốt hơn, lại làm một cái bàn chuyên ăn lẩu."
Cho thịt các vào trước, miếng thịt cá hơi cong lại là có thể ăn, tươi ngon hoạt nộn, ăn ngon muốn nuốt cả đầu lưỡi. Ăn xong cá, lại bắt đầu tới thức ăn chay, người nhiều thích hợp ăn lẩu, bởi vì cái thú vị của ăn lậu là tranh nhau ăn, thường thường là bên này mới vừa cho vào nồi, bên kia liền vớt lên rồi, thậm chí còn chưa kịp chín, bữa cơm này ăn đến hoà thuận vui vẻ, ăn ngon còn chơi vui.
Lý Tuấn Vĩ ăn đến bụng tròn xoe còn chưa đã thèm: "Cao Lương món ngon như vậy vì sao hiện tại mới làm, nên làm sớm một chút, ngày mai tớ phải đi rồi."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Đúng là bởi vì ngẫu nhiên mới ăn một bữa, cậu mới có thể cảm thấy ngon."
Cao San gật đầu phụ họa: "Không sai, trước kia em chỉ ăn qua một lần, cho nên vẫn luôn nhớ rõ. Tuấn Vĩ lần này anh cũng có thể nhớ tới thật lâu."
Lý Tuấn Vĩ đắc ý mà nói: "Vậy cũng không nhất định, anh về trường học sẽ tự mình làm nồi lẩu ăn với bạn học, anh muốn ăn mỗi ngày."
Bà Vương nhìn cháu trai: "Các cháu còn có thể tự nấu cơm?"
Lý Tuấn Vĩ ho nhẹ một tiếng: "Có một đàn anh có bếp lò cùng nồi, cháu đi mượn một chút để dùng." Bếp nhỏ ở ký túc xá đã học là một bí mật công khai, chỉ cần có thể tránh thoát kiểm tra là được.
Cơm nước xong, Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu đều đi về. Cao Lương cùng Cao San rửa chén đũa, chuẩn bị đi ngủ trưa, nghe thấy Lý Tuấn Vĩ ở bên ngoài kêu: "Cao Lương, có thư, là anh tớ viết. Tới thật mau!" Ngữ khí tràn ngập hài hước.
Cao Lương bay nhanh từ trong phòng chạy ra, nhận thư từ trong tay Lý Tuấn Vĩ lấy vào nhà, gấp không chờ nổi mà mở ra đọc, mở đầu viết như thế này: "Lương: Thấy chữ như gặp mặt! Thấy thân ảnh hối hả của em qua ô cửa sổ xe lửa, anh biết em đang tìm anh, một khắc đó anh thật sự muốn xuyên qua đám người nhảy ra khỏi cửa sổ mang theo em lên xe lửa. Đáng tiếc thùng xe chật như hộp cá mòi, anh không thể nhúc nhích, cũng cũng thể gọi em thành tiếng, chỉ có thể nhìn em càng lúc càng xa. Anh cảm thấy, con tim chúng ta càng ngày càng gần."
Cao Lương mới vừa đọc một đoạn, liền cảm thấy không thích hợp, sao nội dung không quá phù hợp a, cô tiếp tục xem, trong đó một đoạn "Em đã thấy đồng hồ anh tặng, em nhất định sẽ suy nghĩ tâm ý của anh. Có lẽ theo ý của em, chuyện này quá đột nhiên, trên thực tế lần trước trở về anh đã tính tặng em, sợ đường đột nên không có tùy tiện mang ra. Tâm ý của anh hẳn em có thể đoán được vài phần, giống như cái đồng hồ này, anh nguyện mỗi thời mỗi khắc đều làm bạn bên cạnh em, không biết anh có tư cách làm bạn dồng hành với em không?"
Trong khoảnh khắc Cao Lương liền hiểu được, đây là lá thư bị lạc phía trước, cô vội xem phần lạc khoản, quả nhiên là viết vào tháng 11 năm trước, cô lại nhìn phong thư một chút, dấu bưu kiện cư nhiên là từ mấy ngày trước khi cô còn ở Quảng Châu, thư Lý Tuấn Nghị quên gửi? Hay là do bưu cục chậm trễ? Hay là là bị ai giữ, vẫn luôn chưa gửi cho cô? Cao Lương nghĩ tới La Hồng, nhưng thời điểm Lý Tuấn Nghị viết thư hẳn là còn chưa quen biết La Hồng đi. Việc này như phim vậy, nếu không có bức thư thứ 2 của Lý Tuấn Nghị, hai người bọn họ có thể hay không có khả năng tiếp tục? Cám ơn trời đất, Lý Tuấn Nghị vẫn rất chấp nhất mà viết phong thư thứ 2.
Ngày hôm qua thư viết cho Lý Tuấn Nghị đã gửi điđi, Cao Lương lập tức đề bút lại viết một bức khác, nói mình đã nhận được phong thư này. Kết quả phong thư này cô mới vừa gửi đi ra ngoài không đến một ngày, đã nhận được thư của Lý Tuấn Nghị, ngày viết là ngày cô rời Quảng Châu, nghiêm khắc mà nói, này xem như là thư tình của Lý Tuấn Nghị, bất quá Lý Tuấn Nghị người này rõ ràng không phải người biết biểu hiện tình cảm ra ngoài, ngay cả thư tình đều biểu đạt khắc chế có lễ, còn không bằng phong thư thổ lộ kia đâu. Nhưng Cao Lương thích phong cách như vậy, viết quá buồn nôn, ngược lại cô cảm thấy ngượng ngùng.
Cao Lương xem xong thư, lại viết một phong thơ, nói cách khác không đến một tuần, cô đã viết 3 phong thư qua. Khỉ Ốm thấy cô lại muốn đi gửi thư, liền tấm tắc cảm thán: "Em Lương đây là bức thư thứ mấy rồi? Quả nhiên người đnag chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, thư như tuyết rơi."
Cao Lương đỏ mặt nói: "Nào có, em thực sự có chuyện mới viết."
Lưu Bưu đang chuẩn bị trở về, nghe thấy đối thoại của bọn họ, ngẩng đầu lên nhìn Cao Lương một cái, một lát sau nói: "Tôi phải đi về, thuận tiện giúp cô gửi thư đi."
Cao Lương cười nói: "Vậy làm phiền cậu."
Khỉ Ốm đi tới, lấy đi bức thư trong tay Cao Lương: "Vẫn là để anh giúp em gửi đi."
Cao Lương tràn đầy vui mừng, nói: "Hôm nay ngày đầu tiên mở cửa lại, buổi trưa chúng ta ăn lẩu chúc mừng. Đồ ăn mọi người cầm về trước, em đi trường học nhìn Xuân Mai cùng Phán Phán." Vốn dĩ Cao Lương muốn giữ mọi người lại ăn tối coi như cùng nhau ăn tết nguyên tiêu, nhưng nghĩ đến Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu đều phải về nhà ăn tết, liền ăn buổi trưa trước.
Mọi người vừa nghe ăn lẩu, tức khắc hứng thú, đôi mắt Cao San tỏa ánh sáng, vội vàng hỏi: "Chị cả, lẩu là ăn trong cái nồi vòng cậu từng làm sao?" Cô có ấn tượng, có một năm cậu ở phương bắc trở về ăn tết, mang theo một món ăn đặc thù, chính là lẩu, Cao San ăn xong nhớ mãi không quên.
Cao Cường lúc ấy còn nhỏ, một chút ấn tượng cũng không có: "Là cái gì? Em chưa ăn bao giờ."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Đúng vậy, chính là nồi vòng đó, các em rửa sạch đồ ăn đi, chờ chị về sẽ chủ mọi người cách cắ. Anh Dương anh ninh xương lấy nước hầm trước đi, đừng làm cá vội, chờ em về làm." Kỳ thật cách ăn lẩu chỗ nào cũng có, phương bắc gọi là nồi vòng, phương nam gọi là nồi lò, không nam không bắc gọi là lẩu, chỉ là mấy năm nay mọi người đều nghèo, có thể ăn cơm với đồ ăn liền không tồi rồi, nơi nào còn có đồ ăn dư mà làm lẩu. Năm ấy cậu Cao Lương trở về làm nồi vòng, cũng là vì nhà bà ngoại ăn tết giết heo, nên có thịt ăn lẩu, nhà lại trồng rau dưa, cả nhà ăn no cũng chưa hết thèm, ký ức khắc sâu, bữa cơm kia đã qua nhiều năm như vậy, Cao Lương vẫn còn nhớ rõ, rốt cuộc đó là lần duy nhất cô được ăn no căng khi còn nhỏ.
Sáng sớm Ngô Xuân Mai thức dậy còn muôn đi theo Cao Lương ra tiệm hỗ trợ, nói bán xong lại tới trường báo danh, bị Cao Lương khuyên can, bảo cô nhanh tới trường học báo danh, lúc này hẳn đang học. Cao Lương đi xem bạn tốt còn cần hỗ trợ gì không, thuận tiện hỏi xem buổi tối có thể tới nhà mình ăn tết không.
Thời buổi này lớp học lại rất đông, ngay cả một trường cấp ba không phải trọng điểm cũng không chỉ có một lớp học lại, có 3, 4 lớp học lại thậm chí có mấy năm có tới 6 - 7 lớp, bọn họ đem tất cả hy vọng đều đặt ở việc thi đại học, rốt cuộc một khi đậu đại học liền ý nghĩa đời này sẽ có bảo đảm. Cao Lương tuy rằng không đi học lại, nhưng rất bội phục những ai đi học lại, rốt cuộc để học lại đều cần dũng khí cùng nghị lực.
Trường học không ngừng có lớp học sinh mới tìm tới rồi vào, những lớp học lại nằm tại một tòa nhà thanh u, thật ra rất an tĩnh. Cao Lương rất thấy Ngô Xuân Mai, cô đang ngồi ở phòng học cuối cùng lầu một học bài, Cao Lương không quấy rầy, chờ tan học mới đi gọi cô. Ngô Xuân Mai thấy Cao Lương, ngoài ý muốn lại cảm động: "Sao cậu lại tới đây?"
Cao Lương cười nói: "Tớ tới xem cậu báo danh xong chưa. Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa có nhiều không, có thể tới nhà tớ ăn cơm không? Trưa nay ăn lẩu."
Ngô Xuân Mai cười lắc đầu: "Không được, nghỉ trưa chỉ có một tiếng, không kịp, mọi người ăn nhiều một chút."
Cao Lương lại nói: "Hôm nay ăn tết, buổi tối trường học hẳn là sẽ cho nghỉ ngơi một hai tiết đi, đến lúc đó tới nhà tớ ăn cơm chiều đi, cùng nhau ăn tết cho náo nhiệt chút."
Ngô Xuân Mai thấy Cao Lương còn cố ý vì chuyện này chạy tới chỗ mình: "Để tớ xem, nếu thật sự được nghỉ, tớ sẽ qua."
Cao Lương nói: "Học phí bao nhiêu, còn đủ tiền sinh hoạt không? Cần mượn thêm một chút không?"
"Đủ rồi, đủ rồi, không cần cho tớ tiền nữa." Ngô Xuân Mai vội vàng xua tay.
Cao Lương dặn dò: "Vậy cậu ngàn vạn lần đừng tiết kiệm quá nha, không đủ tiền thì phải nói. Thân thể là tiền vốn cách mạng, ăn được mới có thể học giỏi, một học kỳ cuối cùng, đừng vì tiết kiệm tiền mà để mất nhiều hơn được."
Ngô Xuân Mai dùng sức gật đầu: "Tớ hiểu. Cậu trở về đi, Cao Lương. Chính cậu cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá liều mạng, thân thể quan trọng."
Cao Lương cười rộ lên: "Cái này tớ hiểu hơn cậu, yên tâm đi, ta đi về đây. Buổi tối nếu rảnh, nhất định qua ăn cơm nhé."
Ngô Xuân Mai gật đầu: "Ừ, nhất định tới."
Cao Lương tạm biệt Ngô Xuân Mai, xoay người trở về, cư nhiên còn đụng phải mấy người bạn học cũ, bọn họ chào hỏi với cô: "Cao Lương cậu cũng tới học lại?"
Cao Lương nhớ không nổi tên người bạn này, chỉ là cười lắc đầu: "Không phải, tớ tới thăm Ngô Xuân Mai."
Trên mặt các bạn học tràn đầy đáng tiếc, rốt cuộc thành tích lúc trước của Cao Lương cũng thực không tồi, chỉ là trong nhà đột nhiên sinh ra biến cố mà bị trì hoãn.
Cao Lương lại đi tới trường Cao Phán, trường học Cao Phán tương đối có nhân tính, buổi chiều nghỉ nửa ngày. Cao Lương nói với em gái: "Em tan học liền nhanh trở về, giữa trưa nhà mình ăn lẩu."
Cao Phán gật đầu rất mạnh: "Dạ. Chị ở Quảng Đông có khỏe không?"
Cao Lương gật đầu: "Cũng không tệ lắm, anh Tuấn Nghị cũng khỏe rồi."
Cao Phán nhìn chị cả, muốn nói lại thôi. Cao Lương nói: "Như thế nào? Có chuyện liền nói đi."
Cao Phán nói: "Chị thích anh Tuấn Nghị phải không?"
Cao Lương ngoài ý muốn nhìn cô: "Em hỏi cái này làm gì?" Con bé chết tiệt này, đặt tinh lực để ở mấy chuyện gì không.
Cao Phán le lưỡi: "Chính là em cảm thấy có điểm tò mò. Vậy Đặng Hưng Hoa thì sao?"
Cao Lương không vui: "Cao Phán cả ngày đầu óc em suy nghĩ cái gì? Hiện tại không phải nên đọc sách tử tế à? Còn rảnh quan tâm cái khác! Chị đi đây, em nhanh đi học đi." Cao Lương xoay người xuống lầu, cô thật sự ngoài ý muốn Cao Phán biết chuyện Đặng Hưng Hoa, con bé này tâm tư hoàn toàn không ập trung học tập. Đi đến chỗ cầu thang, chợt có tiếng huýt sáo, Cao Lương quay đầu, thấy Tằng Tiểu Soái cợt nhả dựa vào lan can, cô nhíu mày, lại nhìn Cao Phán, Cao Phán đã vào phòng học, tâm tình Cao Lương không tốt, có chút bực mình mà xoay người lại nhìn thẳng hắn: "Cậu thổi cái gì?"
Đại khái Tằng Tiểu Soái không dự đoán được Cao Lương sẽ chất vấn hắn, hắn dời mắt, giơ lên đầu nói: "Tôi huýt sáo, liên quan gì tới cô?" Ngữ khí còn rất bướng.
Cao Lương nghe ngữ khí của hắn, càng thêm xác định một chuyện, tâm tình trở nên tốt hơn, cũng không so đo nữa, xoay người đi. Cô cơ bản có thể xác định, thằng nhóc này hiện tại đã chia tay với Cao Phán, nếu không đã không khách khí với chị bạn gái như vậy.
Tâm tình Cao Lương sung sướng mà về đến nhà, mọi người đều đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn Canh xương cũng đang sôi ùng ục ở trong nồi. Cao Lương vừa lòng mà chỉ huy Khỉ Ốm thái rau, chính mình đi làm nước cốt lẩu. Hôm nay ăn lẩu cá, Cao Lương mua một con cá mè hoa năm cân. Làm cá xong thì chặ riêng đầu cá ra, ướp gia vị đầu cá xong chiên sơ, xào hành gừng thật thơm, tất cả đổ vào canh xương rồi hầm lửa nhỏ, lại thêm gia vị, một hương thơm ngào ngạt bay ra, tất cả mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.
Món mặn là cá, đầu cá làm nước cốt lẩu, Khỉ Ốm phiến cắt lát thân cá, thức ăn chay có măng mùa đông, nấm, khoai tây, khoai sọ, đậu hủ, đậu phụ trúc cùng với các loại rau, đã được rửa sạch, cắt miếng ổn thoả, chỉ chờ hạ nồi là ăn.
Cao Phán sớm đã về đến nhà, Cao Lương đem bếp lò nhắc tới giữa nhà chính, đem nồi bưng lên, mọi người bưng ghế vây quanh lò ngồi xuống, mỗi người cầm một cái chén cùng một đôi đũa. Cao Lương cười hì hì nói: "Điều kiện đơn sơ, mọi người tạm ăn đi, chờ về sau điều kiện tốt hơn, lại làm một cái bàn chuyên ăn lẩu."
Cho thịt các vào trước, miếng thịt cá hơi cong lại là có thể ăn, tươi ngon hoạt nộn, ăn ngon muốn nuốt cả đầu lưỡi. Ăn xong cá, lại bắt đầu tới thức ăn chay, người nhiều thích hợp ăn lẩu, bởi vì cái thú vị của ăn lậu là tranh nhau ăn, thường thường là bên này mới vừa cho vào nồi, bên kia liền vớt lên rồi, thậm chí còn chưa kịp chín, bữa cơm này ăn đến hoà thuận vui vẻ, ăn ngon còn chơi vui.
Lý Tuấn Vĩ ăn đến bụng tròn xoe còn chưa đã thèm: "Cao Lương món ngon như vậy vì sao hiện tại mới làm, nên làm sớm một chút, ngày mai tớ phải đi rồi."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Đúng là bởi vì ngẫu nhiên mới ăn một bữa, cậu mới có thể cảm thấy ngon."
Cao San gật đầu phụ họa: "Không sai, trước kia em chỉ ăn qua một lần, cho nên vẫn luôn nhớ rõ. Tuấn Vĩ lần này anh cũng có thể nhớ tới thật lâu."
Lý Tuấn Vĩ đắc ý mà nói: "Vậy cũng không nhất định, anh về trường học sẽ tự mình làm nồi lẩu ăn với bạn học, anh muốn ăn mỗi ngày."
Bà Vương nhìn cháu trai: "Các cháu còn có thể tự nấu cơm?"
Lý Tuấn Vĩ ho nhẹ một tiếng: "Có một đàn anh có bếp lò cùng nồi, cháu đi mượn một chút để dùng." Bếp nhỏ ở ký túc xá đã học là một bí mật công khai, chỉ cần có thể tránh thoát kiểm tra là được.
Cơm nước xong, Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu đều đi về. Cao Lương cùng Cao San rửa chén đũa, chuẩn bị đi ngủ trưa, nghe thấy Lý Tuấn Vĩ ở bên ngoài kêu: "Cao Lương, có thư, là anh tớ viết. Tới thật mau!" Ngữ khí tràn ngập hài hước.
Cao Lương bay nhanh từ trong phòng chạy ra, nhận thư từ trong tay Lý Tuấn Vĩ lấy vào nhà, gấp không chờ nổi mà mở ra đọc, mở đầu viết như thế này: "Lương: Thấy chữ như gặp mặt! Thấy thân ảnh hối hả của em qua ô cửa sổ xe lửa, anh biết em đang tìm anh, một khắc đó anh thật sự muốn xuyên qua đám người nhảy ra khỏi cửa sổ mang theo em lên xe lửa. Đáng tiếc thùng xe chật như hộp cá mòi, anh không thể nhúc nhích, cũng cũng thể gọi em thành tiếng, chỉ có thể nhìn em càng lúc càng xa. Anh cảm thấy, con tim chúng ta càng ngày càng gần."
Cao Lương mới vừa đọc một đoạn, liền cảm thấy không thích hợp, sao nội dung không quá phù hợp a, cô tiếp tục xem, trong đó một đoạn "Em đã thấy đồng hồ anh tặng, em nhất định sẽ suy nghĩ tâm ý của anh. Có lẽ theo ý của em, chuyện này quá đột nhiên, trên thực tế lần trước trở về anh đã tính tặng em, sợ đường đột nên không có tùy tiện mang ra. Tâm ý của anh hẳn em có thể đoán được vài phần, giống như cái đồng hồ này, anh nguyện mỗi thời mỗi khắc đều làm bạn bên cạnh em, không biết anh có tư cách làm bạn dồng hành với em không?"
Trong khoảnh khắc Cao Lương liền hiểu được, đây là lá thư bị lạc phía trước, cô vội xem phần lạc khoản, quả nhiên là viết vào tháng 11 năm trước, cô lại nhìn phong thư một chút, dấu bưu kiện cư nhiên là từ mấy ngày trước khi cô còn ở Quảng Châu, thư Lý Tuấn Nghị quên gửi? Hay là do bưu cục chậm trễ? Hay là là bị ai giữ, vẫn luôn chưa gửi cho cô? Cao Lương nghĩ tới La Hồng, nhưng thời điểm Lý Tuấn Nghị viết thư hẳn là còn chưa quen biết La Hồng đi. Việc này như phim vậy, nếu không có bức thư thứ 2 của Lý Tuấn Nghị, hai người bọn họ có thể hay không có khả năng tiếp tục? Cám ơn trời đất, Lý Tuấn Nghị vẫn rất chấp nhất mà viết phong thư thứ 2.
Ngày hôm qua thư viết cho Lý Tuấn Nghị đã gửi điđi, Cao Lương lập tức đề bút lại viết một bức khác, nói mình đã nhận được phong thư này. Kết quả phong thư này cô mới vừa gửi đi ra ngoài không đến một ngày, đã nhận được thư của Lý Tuấn Nghị, ngày viết là ngày cô rời Quảng Châu, nghiêm khắc mà nói, này xem như là thư tình của Lý Tuấn Nghị, bất quá Lý Tuấn Nghị người này rõ ràng không phải người biết biểu hiện tình cảm ra ngoài, ngay cả thư tình đều biểu đạt khắc chế có lễ, còn không bằng phong thư thổ lộ kia đâu. Nhưng Cao Lương thích phong cách như vậy, viết quá buồn nôn, ngược lại cô cảm thấy ngượng ngùng.
Cao Lương xem xong thư, lại viết một phong thơ, nói cách khác không đến một tuần, cô đã viết 3 phong thư qua. Khỉ Ốm thấy cô lại muốn đi gửi thư, liền tấm tắc cảm thán: "Em Lương đây là bức thư thứ mấy rồi? Quả nhiên người đnag chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, thư như tuyết rơi."
Cao Lương đỏ mặt nói: "Nào có, em thực sự có chuyện mới viết."
Lưu Bưu đang chuẩn bị trở về, nghe thấy đối thoại của bọn họ, ngẩng đầu lên nhìn Cao Lương một cái, một lát sau nói: "Tôi phải đi về, thuận tiện giúp cô gửi thư đi."
Cao Lương cười nói: "Vậy làm phiền cậu."
Khỉ Ốm đi tới, lấy đi bức thư trong tay Cao Lương: "Vẫn là để anh giúp em gửi đi."
/182
|