Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Chương 11 - Chương 1.11

/41


Chuyến bay đến Hong Kong được đặt lịch vào thứ năm. Đầu tiên Thư Hoàn sắp xếp công việc thực tập của mình một cách ổn thỏa rồi về khoa xin phép.

Việc xin phép thực tế diễn ra rất thuận lợi. Bây giờ thấy cô, Đỗ Lỗi luôn tỏ vẻ đứng đắn đạo mạo, thậm chí chẳng hỏi han gì mà cho nghỉ luôn, chỉ là lúc cô sắp đi, anh ta mới nói:

- Đây là bản kiểm điểm của bạn cùng phòng ký túc của em, em xem qua đi.

Thư Hoàn nhận lấy, đọc lướt thật nhanh một lượt, dưới cùng là chữ ký của Lâm Lộ và Cố Hiểu Thần. Cô hiểu rằng đây có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất của họ… đối với lòng tự kiêu hãnh của một “nữ sinh” mà nói, có khi giải thích còn đau khổ hơn cả cái chết. Hiện tại cô không có ý định làm khó bạn cùng phòng nên chỉ gật đầu:

- Em chỉ mong họ lần sau đừng nhằm vào em là được rồi.

Đang là giờ lên lớp buổi chiều nên con đường rợp bóng mát trong sân trường vắng tanh. Thời tiết tháng năm đã hơi nóng bức, ánh nắng rực rỡ xuyên qua khẽ lá sum suê chiếu xuống khiến phần da thịt dưới mái tóc dài hơi ẩm ướt. Thư Hoàn chợt dừng bước, ánh mắt hướng về bảng thông báo của toàn trường.

Học viên nghệ thuật năm nào cũng tổ chức buổi biểu diễn tốt nghiệp nhưng rất ít khi có những buổi biểu diễn độc quyền, cho dù là có thì với khoản kinh phí eo hẹp, việc mời giới truyền thông cũng có vẻ hơi tạm bợ.

Nhưng Hàn Tử Kiều thì không như vậy.

Việc sắp xếp cho bài múa đơn lần này gần như có thể nói là không màng đến chi phí, họ mời các nhiếp ảnh gia đến từ các tạp chí nổi tiếng nhất, ngay cả thiệp mời cũng được làm bằng chất liệu mềm mại như tơ lụa, chữ bên trong thếp bạc, cảm giác khi sờ lên tấm thiệp thật dễ chịu, tuy đơn giản nhưng không mất đi vẻ cao quý. Cho dù là các buổi biểu diễn của vũ công đẳng cấp thế giới chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Tuy Hàn gia giàu có nhưng tận tâm tận sức như vậy thì lại là một người khác.

Tầm mắt của Thư Hoàn lướt nhanh trên những cái tên trong phần “hợp tác truyền thông”, mỗi công ty trên đó đều là bạn làm ăn đã từng hợp tác với Thụy Đức, là những công ty quan hệ công chúng có mối quan hệ hữu hảo với Thụy Đức.

Cô khẽ nhếch môi. Tất cả mọi thứ trên đời này, trong khi rất nhiều người dù mong mỏi mắt cũng chẳng có được thì một số người khác tuy có được nhưng lại chẳng thèm coi trọng.

Đó chính là vận mệnh.

Lúc chờ máy bay ở sảnh, Thư Hoàn nhận cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.

Đối phương hỏi cô bằng thái độ rất lịch sự:

“Thư tiểu thư, cô có ở sân bay không ạ?”

“Tôi đang ở sảnh đợi. Anh là?”

“Tôi họ Triển, là trợ lý của ngài Hoắc. Tôi gọi điện báo cho tiểu thư biết, sau khi máy bay đáp xuống Hong Kong sẽ có xe riêng đến đón và đưa tiểu thư đến khách sạn.”

Thư Hoàn nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ một lượt tất cả các trợ lý của Hoắc Vĩnh Ninh, theo cô biết, hình như không có người trợ lý nào như vậy… Cũng có thể người này là trợ lý riêng của Hoắc Vĩnh Ninh, chắc là vì Hoắc Vĩnh Ninh không muốn cho người trong công ty biết quan hệ giữa anh và cô chăng?

Cô mỉm cười đáp lại:

“Vâng, sau khi đến nơi tôi sẽ liên lạc với anh.”

Đúng giờ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hong Kong. Sau khi làm xong thủ tục hải quan, Thư Hoàn vào toilet xem lại cách trang điểm và ăn mặc. Hôm nay cô cố ý mặc đồ theo phong cách nhẹ nhàng đơn giản, thậm chí còn không khiến người ta chú ý bằng lúc đi học, không thể nói rõ lý do của điều này, có lẽ là do trực giác. Đã mấy ngày cân nhắc đắn đo nhưng cô vẫn không hiểu được ý định của Hoắc Vĩnh Ninh khi gọi mình tới đây.

Tất nhiên anh sẽ không đích thân đến đón mà chỉ phái vị trợ lý trong điện thoại có vẻ vô cùng lịch sự họ Triển kia đứng chờ ở lối ra. Vừa thấy cô, trợ lý Triển đã bước lên đón lấy va ly rồi ân cần hỏi:

- Thư tiểu thư, ngài Hoắc dặn tôi đưa cô đến khách sạn trước để cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

- Vâng. – Thư Hoàn gật đầu, do dự một lát cô hỏi: - Ngài Triển… Ngài Hoắc hiện đang làm gì ạ?

- Ngài Hoắc vẫn đang họp, tối nay sẽ đến gặp cô. – Chàng thanh niên trẻ mỉm cười: - Cô cứ gọi tôi là Triển Phong được rồi.

Xe dừng trước cửa khách sạn Bán Đảo.

Thang máy đi một mạch lên trên. Do sự có mặt của nhân viên phục vụ phụ trách xách hành lý nên Triển Phong cũng không tiện nói nhiều, ánh mắt anh ta chỉ lướt qua bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm, buông thõng bên người của Thư Hoàn rồi khẽ mỉm cười:

- Thư tiểu thư mệt lắm phải không?

Phục vụ đi trước, Thư Hoàn và Triển Phong sóng vai đi phía sau, mỗi bước chân đều giẫm lên tấm thảm mềm mại. Cằm cô hếch lên, cười khẽ:

- Trợ lý nào cũng phải hiểu lòng người khác như anh sao? Anh thừa biết tôi không phải mệt, mà là căng thẳng.

Sự bình thản của cô thật sự khiến Triển Phong nhất thời không biết tiếp lời thế nào, chỉ biết cười ngượng ngùng.

Sau khi xếp hành lý gọn gàng, nhân viên ngay lập tức rời khỏi phòng, Triển Phong cũng không nán lại lâu. Chẳng mấy chốc chỉ còn một mình Thư Hoàn trong phòng.

Trong cái thành phố tấc đất tấc vàng này, căn phòng này lại rộng rãi đến khó tin.

Trên ban công duy nhất của khách sạn sang trọng có thể nhìn thẳng ra cảng Victoria, Thư Hoàn đứng bồi hồi thật lâu.

Chưa đến đêm khuya, ánh chiều hoàng hôn dừng lại trên làn nước biển xanh thẫm mát lạnh, những tòa nhà cao cao thấp thấp, tiền tài, quyền lực, danh tiếng ở bờ bên kia… đều là những dấu hiệu không thể rõ ràng hơn của thành phố này, còn cô bây giờ đang quan sát hết thảy, gần như vậy mà cũng xa đến thế.

Gió lạnh táp vào mặt, Thư Hoàn hít sâu một hơi rồi trở vào phòng khách. Đúng lúc này, phục vụ cẩn thận trải khăn lên mặt bàn, đặt thức ăn xuống rồi mới mời Thư Hoàn ngồi.

Chiếc đĩa bằng sứ xương trắng tinh mang lại cảm giác ấm áp, thịt gà tươi ngon, Thư Hoàn miễn cưỡng ăn nửa miếng thì nhận được tin nhắn của Triển Phong: “Khoảng 40 phút nữa ngài Hoắc về đến nơi.”

Thư Hoàn nhanh chóng tính toán thời gian, chỉ cần hai mươi phút trang điểm lại nên cô cũng không vội vàng mà thong thả dùng dao nĩa cắt đồ ăn. Món phụ ăn kèm với gà là khoai tây chiên, được rán giòn tan và rất ngon. Cô ăn hai miếng rồi ngồi thêm một lúc mới đứng dậy vào nhà vệ sinh trang điểm lại.

Cô gái trong gương có gương mặt được trang điểm rất cẩn thận và hoàn hảo, thực tình không có gì phải chỉnh sửa.

Thư Hoàn nhìn bản thân hồi lâu, lấy phấn má hồng ra dặm lại một cách tượng trưng để sắc mặt mình có vẻ tươi tắn hơn chút.

Bỗng ngoài cửa xuất hiện tiếng động rất khẽ, cô cứ tưởng phục vụ đến dọn bàn, nhưng tự nhiên lại thấy khác lạ, tim đập nhanh hơn, bèn hối hả dọn đám mỹ phẩm trên giá bên cạnh lại rồi vội vàng đi ra.

Hoắc Vĩnh Ninh về rồi.

*

Đứng ngay bên bàn ăn ngoài phòng khách, chiếc ghế dựa mà cô vừa ngồi còn lệch sang một bên, không nhiều món được bày trên bàn. Dáng người anh cao ráo, lại hơi khom xuống một chút, tầm mắt dừng lại trên chỗ thức ăn thừa của cô.

- Ngài Hoắc. – Thư Hoàn nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói có vẻ hồi hộp: - Ngài về rồi!

Hoắc Vĩnh Ninh có vẻ không bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của cô, ánh mắt anh không hướng về phía cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ tròn to màu trắng kia, khẽ hỏi:

- Cô làm đây sao?

Xếp khoai tây chiên thành một cái miệng ngoác rộng, hai quả cà chua bi là hai con mắt, rồi dùng sốt cà chua vẽ thành hai bên ria mép.

Chiếc đĩa có vẻ rất đáng yêu, dùng thức ăn xếp thành mặt hề.

Cô từ nhỏ tính tình quái đản, thường tự nghĩ trò chơi giết thời gian lúc chờ ai đó trong nhà hàng hoặc lúc nhàm chán vô vị không có việc gì làm.

Thư Hoàn cảm nhận được mí mắt mình đang giần giật nhưng lại nói với vẻ rất điềm nhiên:

- Vâng ạ. Ở trường ai cũng chơi trò này, nếu có xương gà còn có thể xếp thành một con thú nhỏ nữa cơ.

Cuối cùng Hoắc Vĩnh Ninh cũng ngẩng lên nhìn cô, trong đôi mắt sâu thăm thẳm vụt qua một tia sáng nhưng cuối cùng nó cũng tắt ngúm, anh vẫn như mọi khi.

- Có mệt không?

Thư Hoàn lắc đầu, nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc.

Anh đưa tay tháo cúc áo sơ mi rồi bình thản liếc cô một cái:

- Ra ngoài mua sắm thôi.

Thư Hoàn ngẩn ra:

- Ngài gọi tôi tới đây…

- Đi về rồi nói. – Dù giọng điệu rất nhạt nhòa nhưng không cho phép ý kiến cũng không định giải thích nỗi thắc mắc cho cô.

Thư Hoàn đành nói:

- Vậy tôi đi thay quần áo đã.

Cặp con ngươi của Hoắc Vĩnh Ninh hệt như hai con dao nhỏ, lướt qua bộ đồ Thư Hoàn đang mặc trên người, anh nhếch môi:

- Thôi khỏi, mặc như vậy rất hợp.

Thư Hoàn có cảm giác những lời này của anh còn ẩn chứa một hàm ý khác nhưng lại không thể nói rõ cụ thể là gì, cô bèn nhìn vào vách tường kim loại bóng loáng trong thang máy đánh giá lại cách ăn mặc của bản thân lần nữa. Cách ăn mặc trước mắt anh lúc này không quá câu nệ, chỉ đơn giản là một chiếc váy ngắn màu đen, tóc dài buộc lỏng sau gáy, giày múa đế bằng, thứ trang sức duy nhất chỉ là một chiếc dây chuyền ngọc trai, không phải hàng hiệu, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là đẹp mắt mà thôi.

Nhưng cô nghĩ đến hai chữ “rất hợp” kia, hình như giọng điệu có vẻ giễu cợt.

Tsim Sha Tsui xưa nay luôn là tụ điểm của khách du lịch. Cách không xa khách sạn Bán Đảo là một khu trung tâm thương mại sang trọng, mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe thấy đủ loại khẩu âm của khách du lịch đến từ Đại lục khiến cho thành phố mang nét phong tình độc đáo này trở nên thân thiết hơn với cô.

Tsim Sha Tsui là một khu chợ lớn, nơi có cảng lớn của Hong Kong, cùng với khu mua sắm, cửa hàng, chợ và các trung tâm thương mại. Nơi này nổi tiếng với các cửa hàng chuyên bán đồ hiệu.

Thư Hoàn đi cạnh Hoắc Vĩnh Ninh, trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc.

Dù nơi đây đâu đâu cũng là các cửa hàng bán đồ hàng hiệu nhưng người như anh, nếu muốn mua thứ gì, chắc chắn sẽ không đến những nơi thế này.

- Có muốn xem túi xách không? – Hoắc Vĩnh Ninh dừng chân trước cửa hàng treo logo hai chữ C Logo của thương hiệu Chanel.

Rõ ràng trong cặp mắt sáng ngời của anh là hình bóng hối hả của dòng người qua lại tấp nập nhưng khi Thư Hoàn nhìn vào đó, cô chỉ trông thấy sự xa cách và lạnh lùng. Cô dừng bước, lòng dội lên cảm giác bất an:

- Ngài Hoắc…

Anh bình tĩnh nhìn vào cửa hiệu:

- Vào xem đi.

Nhân viên bán hàng đã sớm luyện được cặp mắt tinh tường, nhìn qua là biết ngay ai là kim chủ, hoặc giả cô ta chẳng lạ gì chuyện kim chủ đưa các cô gái trẻ đến mua túi xách hàng hiệu, chẳng thể ý kiến, cô ta ân cần giới thiệu một chiếc túi xách kiểu dáng cổ điển, đồng thời liên tục theo dõi sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh.

Trong suốt quá trình Thư Hoàn đều giữ nụ cười trên môi, không nói năng gì, cuối cùng Hoắc Vĩnh Ninh chọn giúp cô một chiếc, quay sang hỏi:

- Thích chiếc này chứ?

Thư Hoàn gật đầu. Lúc thanh toán và gói lại, cô rút thẻ tín dụng của mình ra, toan đưa cho thu ngân thì bị Hoắc Vĩnh Ninh chặn lại.

- Để tôi.

Thư Hoàn không thu tay lại, cô nhìn thẳng vào cô thu ngân kia, kiên quyết nói:

- Quẹt thẻ này đi ạ.

Hoắc Vĩnh Ninh nhẹ nhàng lật bàn tay lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cổ tay cô, khẽ nói bằng chất giọng hơi lành lạnh:

- Đừng để tôi phải khó xử.

Người Thư Hoàn cứng lại, cô cũng trả lời bằng giọng nói khẽ khàng như thế:

- Ngài đang khiến tôi khó xử đấy ạ…

Anh nhướng mày nhìn cô, nụ cười đầy vẻ giễu cợt:

- Thế sao?

Cuối cùng thu ngân vẫn quẹt bằng thẻ của anh, mỉm cười tiễn họ ra tận cửa.

Dường như anh rất thích thú, ghé vào hai cửa tiệm nữa, chọn thêm một chiếc vòng cổ và một đôi giày. Đang định vào cửa hàng thứ ba, Thư Hoàn không kiềm chế được bèn nói:

- Ngài Hoắc, ngài đang làm gì vậy?

- Đi dạo phố. – Anh nói mà sắc mặt chẳng hề thay đổi: - Cô không thích sao?

- Tôi thấy hơi mệt, có thể về khách sạn bây giờ được không?

Anh lặng im nhìn cô, cuối cùng không gượng ép nữa, họ cùng đi bộ về khách sạn Bán Đảo.

Ánh hải đăng trên cảng Victoria cuối cùng cũng sáng.

Túi lớn túi bé để hết trên tấm thảm nhung trắng tinh như tuyết, đó đều là những thương hiệu nghe nhiều thành quen, xét theo ý nghĩa tầm thường của nó thì những món đồ này đại diện cho tiền tài và địa vị mà ai cũng “hiểu”.

- Ngài Hoắc, nếu vì chuyện đêm hôm đó, ngài không cần phải vậy. – Thư Hoàn hít một hơi thật sâu: - … Tôi không yêu cầu ngài bồi thường bằng những món đồ này.

Hoắc Vĩnh Ninh an vị trên sofa. Từ góc độ của anh không thấy được toàn cảnh cảng Victoria, mà chỉ nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn sáng ngời và sâu sắc như thế, nhưng chúng không còn kín đáo như ban nãy nữa.

- Túi xách và giày dép hàng hiệu đó cô không thích sao? – Anh bình thản nói: - Tôi chọn theo nhãn hiệu mà cô thích đấy.

Thư Hoàn chau mày, có dự cảm không hay.

Giọng điệu của anh vẫn thản nhiên như thế:

- Nếu lên giường với tôi có thể đổi túi xách giả, giày dép giả của cô đổi thành hàng xịn, tôi nghĩ Thư tiểu thư sẽ vui hơn một chút. Chí ít cô không cần phải lo sợ đề phòng bạn bè sẽ vạch trần chuyện mua hàng nhái qua mạng nữa.

Trái tim Thư Hoàn cứ chìm dần xuống.

Anh biết rồi… Nhanh quá, anh đã biết hết rồi.

Sự tiếp cận “vô tình” của mình, và tất cả mọi chuyện xảy ra ở trường… có lẽ ngay cả hoàn cảnh gia đình mình cũng điều tra rõ ràng rồi.

Trái tim đang chìm kia lại đập mãnh liệt trở lại. Nhìn gương mặt điển trai nhưng hơi gầy guộc kia, tầm mắt Thư Hoàn như mờ đi, cô há miệng nhưng chẳng nói được gì.

- Kể từ khi tôi đặt chân vào Thụy Đức, bẫy lớn bẫy nhỏ rình rập tôi chẳng ít nhưng cô là người đầu tiên khiến tôi sa vào mà hoàn toàn không có chút cảnh giác nào, thậm chí sau đó còn thấy áy náy. – Nụ cười trên môi anh dần tắt, câu sau lãnh đạm hơn câu trước: - Thư tiểu thư, cô thực sự là người thông minh, đáng tiếc trí thông minh đã dùng nhầm chỗ rồi.

Phòng khách lặng phắc như đã chết.

Có vẻ như… anh đã biết một phần nào đó nhưng chưa biết hết mọi chuyện.

Không thể phân biệt rõ cảm xúc trong lòng là mất mát hay nhẹ nhõm, Thư Hoàn khẽ rướn cái cổ đã cứng ngắc của mình lên, nhờ đó ánh mắt cô chiếu thẳng vào anh.

Có lẽ không ngờ thời khắc này cô còn dũng cảm dám nhìn mình chằm chằm như vậy, Hoắc Vĩnh Ninh nhìn cô bằng ánh mắt thích thú:

- Chẳng ít phụ nữ muốn leo lên giường của tôi nhưng cô là người đầu tiên thành công với cách làm này. Cô muốn gì nào? Tiền sao?

Từng câu từng chữ của anh thực ra không khiến người khác khó chịu lắm nhưng khi nhìn lại sự ngây thơ trong sáng giả tạo trước kia của mình, Thư Hoàn cảm thấy bản thân thật dối trá, thật xấu xa, như thằng hề nhảy nhót trong vở kịch vậy.

May mà vốn dĩ cô cũng không để ý đến những thứ như lòng tự tôn gì đó.

Tấm mặt nạ kia bị lộ tẩy rồi cũng hay, phải giả vờ giả vịt cô cũng mệt mỏi lắm rồi.

- Tiền? Tôi thực sự không thiếu tiền. – Thư Hoàn mím môi, ý cười trong sáng dần biến mất, khóe mắt đuôi mày hiện rõ một vẻ đẹp, nhấn mạnh từng chữ: - Tôi… chỉ thích ngài mà thôi.

Hoắc Vĩnh Ninh không hề ngạc nhiên, chỉ ôn hòa nói tiếp:

- Nếu thế cô thật chẳng thông minh. Cô thừa biết người tôi muốn cưới là Hàn Tử Kiều. Có một vài thứ, dù đã leo lên giường cũng chẳng có được đâu.

Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến Hàn Tử Kiều một cách thẳng thắn như vậy, anh nói muốn cưới chị ấy một cách tự nhiên như thế… Như một con cá nhảy lên bờ cát, nước và không khí trong phổi đang dần cạn kiệt, Thư Hoàn rất khó chịu, nhưng cô không thể không che giấu tâm trạng đó, nụ cười vẫn hoàn hảo không khuyết điểm như trước, nói như đang làm nũng:

- Ngài thấy tôi kém sư tỷ ở điểm nào chứ?

Phản ứng của cô lại một lần nữa khiến anh bất ngờ, nhưng người đàn ông trẻ tuổi này chỉ bình tĩnh nhìn cô, mắt ánh lên một nét xót xa:

- Cô rất xinh đẹp, đó là nét đẹp có thể thu hút được mọi đàn ông. Nhưng cô không phải cô ấy… chỉ cần vậy là đủ rồi.

Thư Hoàn không hỏi thêm nữa. Trên chiếc sofa mềm mại, dáng ngồi của Thư Hoàn thật cao quý, đôi chân thẳng tắp thon gọn hơi nghiêng sang một bên, nét mặt rất nghiêm túc:

- Ngài Hoắc, trong thời gian này có ba người đàn ông đang nghiêm túc theo đuổi tôi, trong số đó có cả Hoa Tấn mà ngài quen. Vì thế, ngài phải tin rằng nếu tôi lên giường với ngài chỉ vì tiền thì chi bằng chọn một người trong số họ là xong.

Anh lắng nghe rất chăm chú.

- Nếu vì danh phận… - Cô cười giễu cợt: - Con người tôi hiểu bản thân rất rõ, chưa bao giờ hy vọng xa vời được gả cho ngài, xin ngài cứ yên tâm.

Đôi đồng tử anh sâu thẳm như ngọc đen:

- Vậy tôi càng không hiểu.

Thư Hoàn không trả lời, chỉ vặn thắt lưng rồi đứng dậy, chầm chậm bước tới bên cạnh anh, cúi xuống.

Đôi môi căng mọng mềm mại chạm lên môi anh, cô như đang hôn anh lúc nói chuyện:

- Thực ra ngài không phản cảm lúc lên giường với tôi, thậm chí còn hơi thích phải không?

Họ thực sự rất gần nhau, gần đến mức chóp mũi, lông mi dường như khẽ chạm vào nhau. Trong ánh mắt anh, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, tư thế này của cô gái trẻ kia thật sự lạ lẫm đến mê hoặc.

Nhưng anh vẫn ngồi yên như thế, như đang bình tĩnh theo dõi tất cả mọi diễn biến, cả sự khiêu khích cố ý của cô.

Thư Hoàn đang định đứng thẳng lên thì bất thình lình, anh vươn tay ôm quanh thắt lưng cô, kéo cô vào lòng bằng một tay rồi đặt cô xuống sofa, cúi đầu, hôn mạnh lên môi cô.

Rất ngang ngược, hung hăng như giặc ngoại xâm. Khi hai hơi thở hòa vào làm một, tay trái anh đã cởi phăng cúc áo của cô, để lộ một khoảng da thịt trắng trẻo mềm mại.

Cằm Thư Hoàn bất giác hếch lên vì nụ hôn của anh, không thể lẩn tránh, cô chỉ biết thở thật gấp, anh dừng tay, dùng ngón tay mân mê chiếc vòng cổ được cô giấu trong cổ áo, anh hôn lên đó rồi nói bằng giọng mờ ám vô cùng:

- Tôi thực sự không ghét khi làm vậy với cô.

Chiếc dây chuyền ngọc trai thô kệch kia vẫn nằm trên ngón tay anh, bị anh vân vê bằng lực vừa phải.

Sắc mặt Thư Hoàn hơi thay đổi, cô giựt lại chiếc vòng cổ của mình ra khỏi tay anh rồi đẩy mạnh Hoắc Vĩnh Ninh ra, bắt đầu chỉnh lại quần áo xộc xệch.

Ngón tay cô đang run lẩy bẩy, khó khăn lắm mới đóng được cúc áo hoàn chỉnh; thế nhưng khi đối diện với anh, cuối cùng hơi thở hỗn loạn cũng lấy lại nhịp độ.

- Ngài Hoắc, trước mặt tôi ngài chẳng cần phải ngụy trang đâu. – Giọng nói của cô không hề pha lẫn chút cảm xúc nào, điềm tĩnh như không phải của một sinh viên: - Ngài giữ thân trong sạch, bây giờ lại không có bạn gái, tôi thực sự rất thích ngài.

Anh dựa lưng lên sofa, mỉm cười:

- Cảm ơn.

- Hàn Tử Kiều không đón nhận ngài, mấy năm nay chắc ngài phải nhẫn nhịn khổ sở lắm nhỉ? – Cô bình tĩnh nói tiếp: - Sau này, bất cứ lúc nào ngài cần, tôi đều sẽ đến ngay.

Nụ cười của Hoắc Vĩnh Ninh dần tan biến, anh từng gặp rất nhiều cô gái chủ động tiếp cận mình, chỉ đơn giản vì tiền, nhưng lại chưa bao giờ gặp ai như cô, có thể nói ra chuyện đó một cách trôi chảy như vậy. Anh hao tâm tổn sức đưa cô tới đây, mua một đống những thứ vớ vẩn mà anh khinh thường, chỉ đơn giản là muốn giáng cho cô một cái tát: nếu đây là những thứ cô coi trọng, anh sẽ ném thẳng vào mặt cô những thứ này.

Nhưng anh thực sự không ngờ câu trả lời lại là như vậy.

Lúc này, cơn thịnh lộ đã chuyển hóa thành một chút tò mò. Anh muốn nghe xem cô sẽ thích gì.

- Tôi rất sạch, lần với ngài cũng là lần đầu tiên của tôi. – Dừng lại một chút, nhìn sắc mặt anh, Thư Hoàn bất giác bật cười tự giễu: - Ngài không tin sao? Loại người như tôi đây, khi quyết định cho ai lần đầu tiên của mình… là đã tính toán thật kỹ lưỡng. Ngài là một lựa chọn thích hợp.

Sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh dần sa sầm lại.

- Tôi có kế hoạch của mình, nhưng xin cứ yên tâm, tôi không muốn cưới ngài đâu. – Thư Hoàn càng nói càng trôi chảy: - Tôi chỉ muốn có được cơ hội thôi, cơ hội trong công việc. Cũng giống như lần này có thể vào bộ phận thương mại quốc tế vậy… nếu không lên giường với ngài, chắc tôi còn phải đợi ít nhất hai ba năm nữa.

- Tôi còn rất trẻ, và cũng có dã tâm rất lớn, tôi có thể chơi trò quy tắc ngầm, tôi muốn cơ hội, muốn được thành công, vậy thôi.

Cô nói một hơi tất tần tật những lời muốn nói rồi ngồi im một chỗ, quan sát nét mặt Hoắc Vĩnh Ninh.

Không phải không có bất an, cô biết bản thân đang đánh cược, cược anh thích cơ thể tươi trẻ của mình, cược anh bị ma xui quỷ khiến, hoặc đồng ý đổi lấy niềm khoái lạc của cơ thể bằng một lời hứa hư vô mông lung đó. Dù sao thì, nếu đồng ý với cô… anh cũng không thực sự phải đánh đổi điều gì cả.

Nhưng lúc nói ra, Thư Hoàn biết dẫu sao anh cũng không phải loại đàn ông tinh trùng lên não… Sai lầm lần trước có thể đã khiến anh bắt đầu cảnh giác. Hoắc Vĩnh Ninh đứng dậy gọi điện:

- Tiểu Triển, cậu qua đây một lát.

Anh không hồi đáp lời đề nghị đó của cô, chỉ bóp trán rồi nói bằng giọng mệt mỏi:

- Tiểu Triển sẽ đưa cô đi nghỉ ngơi. – Dừng lại một lát: - Cô mang mấy thứ kia đi luôn đi.

- Vâng. – Thư Hoàn ngoan ngoãn đứng dậy, giọng điệu dịu dàng: - Nếu ngài đồng ý lời đề nghị của tôi, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status