Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Chương 15 - Chương Iii.2

/41


Tiếng nước trong nhà tắm vẫn vang vọng và còn tiếp tục đến rất lâu sau đó, đến nỗi Thư Hoàn còn nghi ngờ không biết có phải anh đã ngất xỉu trong đó không nữa?

Lưỡng lự định đến gõ cửa thì cửa được mở ra rất bất ngờ.

Hoắc Vĩnh Ninh đi ra ngoài với tấm thân ướt sũng. Anh ngẩng lên nhìn phòng ngủ nho nhỏ trên gác:

- Em ngủ trên đó hả?

Thư Hoàn gật đầu:

- Anh lên trước đi, em sẽ lên ngay.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, cô đành giải thích:

- Em phải dọn dẹp nhà tắm trước đã.

Tầng gác xép của những căn nhà nho nhỏ thường được thiết kế thành phòng ngủ nhưng mái hơi thấp, con gái thì không sao nhưng với một người có chiều cao khủng như Hoắc Vĩnh Ninh mà nói thì có vẻ quá chật chội, hễ không để ý là cụng đầu ngay.

Anh nằm xuống giường của cô, không thể không thừa nhận một điều: tuy nơi này không rộng rãi nhưng lại rất thoải mái, dễ chịu.

Phái nữ nhiều người thích bày biện đồ đạc khắp nơi trong nhà, bừa bộn đến mức không còn chỗ để chân. Thế nhưng căn nhà này lại rất gọn gàng, tuy đồ đạc cũng nhiều nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, chăn ga gối đệm là kiểu màu xanh nước biển kẻ sọc êm dịu mà anh thích.

Anh muốn tới đây vì nó rất gần với cổng sau trường đại học P, nhưng nếu nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn, chắc chắn anh sẽ không bước vào, chứ càng không nằm ở đây một cách khó hiểu thế này.

Nhưng bây giờ anh đã nằm xuống thật, chăn gối là mùi thơm ngọt ngào của cô. Chẳng đợi cô lên tới nơi, anh đã nhắm mắt từ lúc nào.

Sau một giấc ngủ không kéo dài, lúc Hoắc Vĩnh Ninh mở mắt, căn nhà bốn bề yên lặng.

Anh mất một giây để nghĩ xem đây là đâu rồi chắc chắn mình đang nằm một mình, sau đó mới ngồi dậy.

Ánh sáng mông lung hắt lên từ dưới nhà.

Lúc đứng dậy anh quên cúi xuống nên đỉnh đầu va phải trần nhà, bất giác kêu lên một tiếng.

Nhìn xuống qua lan can, bên cạnh Thư Hoàn là tách cà phê đã nguội lạnh, cô đang ngồi ở bàn học học bài.

Vì đêm đã khuya nên Thư Hoàn khoác thêm một chiếc áo len mỏng hở cổ màu vàng nhạt ra ngoài áo sơ mi, khiến cô trông càng mảnh mai hơn.

Men theo cầu thang đi xuống dưới, vì rất nhẹ nhàng nên dù anh đã đứng sau lưng một lúc lâu nhưng Thư Hoàn vẫn không phát hiện được.

Rõ ràng cô đang bị bài toán đó gây khó dễ, giấy nháp chi chít chữ nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách làm mà chỉ biết ngồi cắn bút. Dẫu không thấy nét mặt Thư Hoàn, anh cũng có thể tưởng tượng ra vẻ bất lực trên đó.

Hoắc Vĩnh Ninh đột nhiên bật cười vì hai chữ “bất lực” này.

Thực ra trong ấn tượng của anh, dường như cô chưa bao giờ có nét biểu cảm đó, dù trong bất kỳ trường hợp nào.

Thư Hoàn bị giật mình bởi tiếng cười bất ngờ vang lên phía sau đó, quay lại thấy anh đứng sau, cô vội nói:

- Em làm anh thức giấc sao? – Dừng lại một chút, cô nhếch môi dịu giọng giải thích: - Thấy anh ngủ nên em không làm phiền nữa.

- Ừ. – Anh cứ lặng thinh nhìn cô như thế, chợt cảm thấy cô thật sự quá mỏng manh, chiếc áo len mỏng màu vàng kia lại thêm cả búi tóc, trông thật giống thú cưng lông xù: - Lấy thêm cái ghế nữa ra đây.

Thư Hoàn hơi chau mày:

- Anh… không phải muốn “làm” ngay ở đây chứ? – Rồi cô nói với vẻ đắn đo: - Hay là mình lên gác nhé?

Hoắc Vĩnh Ninh lạnh mặt. Anh mím môi giằng lấy cây bút trên tay cô, rồi ngồi xuống ghế của Thư Hoàn.

- Vẽ thêm một đường cong về phía trước gọi là (x, y, z)… cắt ở điểm này…

Chỉ với hai ba nét bút, ba phương trình đã xuất hiện dưới ngòi bút.

Hai mắt Thư Hoàn mở to:

- Khoan đã… Phương của vec tơ vuông góc này anh lấy ở đâu ra vậy?

Anh vẽ thêm một đường lên nháp với vẻ mất bình tĩnh:

- Từ đây mà ra này.

Thư Hoàn cầm một cây bút khác tính sơ qua trên giấy nháp rồi ngước lên nhìn anh, vẻ phấn khởi rạng ngời trong đôi mắt:

- Thì ra sai ở đây, em bỏ sót điều kiện này.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô lấp lánh vui mừng, sáng rực như những vầng sáng lugn linh rực rỡ, như sắp chảy thành nước đến nơi.

Hoắc Vĩnh Ninh giật mình, thú thực anh chưa bao giờ nhìn thấy nét biểu cảm đó nơi cô, không phải để nịnh bợ ai cả mà chỉ đơn thuần là niềm vui.

Dường như đã nhận ra vẻ khác lạ trong chốc lát đó của anh, cô ngỡ ngàng cất nụ cười đi rồi xoa lên má mình:

- Mặt em có dính gì à?

Để che giấu sự thất thần trong giây lát đó, Hoắc Vĩnh Ninh cúi xuống thuận tay giở sách bài tập của cô, miệng sai bảo:

- Pha cho tôi tách cà phê.

Biết anh quen uống cà phê đen hạt xay, không thêm đường sữa, nên Thư Hoàn không khỏi do dự:

- Nhưng chỗ em chỉ có cà phê hòa tan thôi.

Quả nhiên anh chau mày:

- Cà phê hòa tan?

- Em chỉ uống để tỉnh táo lúc học khuya thôi mà. – Cô cúi xuống rồi nói: - Hay là em pha cho anh cốc hồng trà nhé?

- Cứ pha cà phê hòa tan đi. – Ngón tay thon dài lật qua từng trang sách, anh mau chóng hiểu ra những bài đánh dấu * đều là những bài cô chưa tìm ra cách làm.

Thư Hoàn đặt vào tay Hoắc Vĩnh Ninh một tách cà phê nóng hổi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Hình như em hơi yếu về phần đại số vec tơ và giải tích hình không gian… - Anh thuận tay chỉ vào mấy bài trên trang sách: - Mấy bài này vẫn chưa nghĩ ra.

Thư Hoàn nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái, mau chóng đuổi kịp suy nghĩ của Hoắc Vĩnh Ninh.

Khác với thầy dạy kèm ở trường, anh nói rất ngắn gọn nhưng đúng trọng tâm. Thư Hoàn nghi ngờ Hoắc Vĩnh Ninh chắc đã từng đọc cuốn sách bài tập này nên mới có thể tổng kết một cách đầy đủ như thế mặc dù chưa được xem nội dung ôn tập cụ thể.

Thậm chí sau khi giở đến hai trang đề thi mẫu cuối cùng, anh cầm bút viết thẳng lên giấy cách làm của một phương pháp cực kỳ khó hiểu nào đó rồi nói:

- Lần sau cứ áp dụng cách này, chắc chắn ra kết quả.

Cô mắt chữ O mồm chữ A.

Anh mặc chiếc áo sơ mi mà cô đưa, tóc không được mượt mà lắm, khác nhiều so với vẻ lạnh lùng như băng tuyết ngày thường.

Anh vừa giải toán vừa nhấc tách cà phê nhấp một ngụm, vẫn dáng vẻ khoai thai cao quý đó, như thể đang trong cuộc họp trực tuyến với đối tác Châu Âu hay đàm phán với khách hàng quan trọng vậy.

- … Đã hiểu chưa?

Quen nhau đến bây giờ, dù đã ngủ với nhau nhiều lần nhưng có lẽ số câu họ nói với nhau tính đến giờ còn không nhiều bằng đêm nay.

Thư Hoàn thoải mái gạch dấu * kia đi, gật đầu nói:

- Em hiểu rồi.

Thời gian cứ trôi đi trong yên lặng như vậy… Bóng đêm ngoài cửa sổ chuyển từ đen kịt sang xanh thẫm, những ngôi sao chợt sáng chợt mờ.

Cuối cùng Thư Hoàn buột miệng hỏi:

- Sao anh giỏi vậy?!

Nhiều lúc rõ ràng cô sở hữu một gương mặt xinh đẹp và ngây thơ nhưng lại nói chuyện với anh bằng giọng điệu bình tĩnh và chín chắn.

Nhưng ít khi như lúc này, nhìn anh với vẻ sùng bái thật rõ nét.

Hoắc Vĩnh Ninh không nhịn được cười:

- Nếu không vì Thụy Đức, có lẽ tôi đã chọn ngành Toán lúc học bên đại học Cambridge. – rồi thay đổi sắc mặt thật nhanh: - Bây giờ em giải bài này xem đã thành thạo chưa?

Cô cũng rất thông minh, nhanh chóng đưa ra đáp án rồi tủm tỉm cười nhìn anh, như một đứa trẻ đang đợi được khen.

- Sao phải vất vả như thế? – Đột nhiên anh nổi máu tò mò: - Một cô gái xinh đẹp như em vốn dĩ không cần như vậy.

- Vẻ đẹp bề ngoài sẽ hết hạn mà anh. – Cô cúi xuống chứ không nhìn anh nhưng giọng nói rất điềm tĩnh: - Một đứa con gái hoàn cảnh như em, thứ duy nhất có thể nắm bắt chỉ có bằng cấp và kiến thức, có lẽ người như sếp Hoắc chẳng hiểu được đâu.

Anh nhìn cô, chẳng hiểu tại sao mà tất cả niềm vui và sự hứng khởi của việc dạy toán tối nay lại hoàn toàn tan biến vì câu nói ấy.

- Quần áo của tôi đâu rồi?

Cô đã gấp gọn gàng đặt trên sofa.

Anh không chờ trợ lý mang bộ đồ mới đến mà vội vã mặc vào rồi không nói thêm một lời mà bỏ đi ngay lập tức.

Lúc khởi động ô tô, anh cúi xuống nhìn qua mấy vết lốm đốm màu đỏ thoạt nhìn có vẻ rất đáng sợ trên ngực áo, lúc này đồng hồ đã điểm năm giờ kém.

Anh không hiểu sao mình lại giúp cô giải toán cao cấp suốt đêm.

Rốt cuộc tại sao anh lại muốn đến đây?

Hoắc Vĩnh Ninh khẽ nghiêng người nhìn món quà đặt trên ghế lái phụ… Đây không phải món đồ anh kêu nhân viên đi mua một cách qua loa mà là do chính tay anh chọn lựa kỹ càng, thế nhưng Hàn Tử Kiều còn chẳng thèm mở ra xem.

Vậy nghĩa là, cả đêm hôm qua anh đều không nghĩ đến chị ư?

Chỉ chìm đắm trong niềm vui giải toán và trong sự sùng bái của cô gái bên cạnh?

Hoắc Vĩnh Ninh chậm rãi cho xe chạy lên đường cái, anh thấy chuyện này thật hoang đường; nhưng lúc cho xe đỗ vào gara công ty, anh đã yên lòng khi tìm được lý do thuyết phục bản thân.

Anh chỉ cần tìm lại sự tự tin từ ai đó mà thôi.

*

Vì sắp xuất ngoại nên Hàn Tử Kiều phải nhanh chóng làm thủ tục tốt nghiệp.

Thư Hoàn hỏi được thời gian chị rời khỏi trường rồi nhanh chóng chạy đi tặng cho Hàn Tử Kiều một món quà trước khi chị chuyển từ ký túc ra ngoài.

Lúc chạy tới nơi, lái xe của nhà họ Hàn đang chuyển thùng các tông lên xe ô tô bảy chỗ, còn Hàn Tử Kiều thì ôm ba mẹ đứng chụp ảnh trước ký túc xá nơi đã gắn bó bốn năm tời.

Đây là lần thứ ba Thư Hoàn nhìn thấy Hàn Thịnh Lâm và Chung Nam.

Khác với sự kích động trong lần đầu tiên, vẻ tảng lờ trong lần thứ hai, lần này cô đã có thể lên tiếng chào hỏi họ một cách cực kỳ tự nhiên, bình thường như đang đối diện với ba mẹ của bạn.

- Đây là sư muội của con học ở Học viện Thương mại, bây giờ em ấy đang thực tập ở Thụy Đức.

Nhắc đến Thụy Đức Hàn Tử Kiều có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng ngược lại Chung Nam đưa mắt nhìn Thư Hoàn một cái theo bản năng rồi bật cười:

- Thật không? Cháu giỏi thật!

Ánh mắt đó lướt qua rất nhanh, nhưng chứa đựng bao hàm ý.

Thư Hoàn chỉ coi như không thấy, nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Tử Kiều:

- Chị đi mạnh giỏi nhé!

Thư Hoàn nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất xa. Lúc đang định ra về thì một ánh đèn khác bật sáng từ dưới bóng cây râm mát.

Cô hơi nheo mắt, chiếc xe đó chầm chậm đi về phía này.

Cửa sổ chỗ ghế lái được hạ xuống một nửa để lộ gương mặt trẻ trung và điển trai, đuôi mắt hơi cong, khẽ huýt sáo:

- Lên xe đi!

*

Thư Hoàn nhìn cậu, nửa cười nửa không:

- Đây là cách tán gái của cậu em đấy hả?

Hàn Tử Diệp đặt một tay trên vô lăng:

- Mỹ nhân có nể mặt không?

Thư Hoàn vòng qua vị trí ghế lái rồi mở cửa xe ngồi vào thì nghe thấy Hàn Tử Diệp hỏi:

- Về nhà nhé?

Cô khẽ gật đầu, thậm chí cậu chẳng hỏi cô nhà ở đâu mà cứ thế lái thẳng ra khỏi trường.

- Ế, cậu em biết nhà chị ở đâu hả? – Thư Hoàn nhìn phía trước, có vẻ rất ngạc nhiên: - Cậu em không đi tiễn chị gái sao?

- Đã có nhiều người tiễn chân chị ấy rồi, vả lại cũng đâu phải ra nước ngoài. – Hàn Tử Diệp thong thả đạp phanh, nhìn chằm chằm cột đèn đỏ, đến lúc nó đổi màu xanh cậu mới quay sang nhìn Thư Hoàn: - Thư tiểu thư thường ngồi ở vị trí này phải không?

Giọng điệu rất thoải mái nhưng thấp thoáng vẻ giễu cợt.

Nét mặt Thư Hoàn không hề thay đổi:

- Không hẳn. Tôi thường đi bộ.

Hàn Tử Diệp khẽ cười:

- Thực ra chị tôi là người rất đơn giản, cũng chẳng có bạn bè gì, cô có thể coi là bạn thân của chị ấy.

Thư Hoàn im lặng một lúc:

- Chị cậu… rất tốt bụng.

- Thế nên những gì là của bạn thân mới hấp dẫn hơn, đúng không? – Hàn Tử Diệp nói giọng lạnh nhạt: - Tâm tư của phụ nữ các cô thật đáng sợ!

Nét mặt Thư Hoàn như cứng lại nhưng cô vẫn thản nhiên giắt tóc mai vào sau mang tai:

- Những gì là của bạn thân?

- Có nhiều vị trí muốn ngồi lên một lúc rất đơn giản nhưng nếu muốn ngồi đó cả đời thì chắc phải xem số mệnh!

Thư Hoàn bật cười, nhìn cậu bé to xác bên cạnh từ trên xuống dưới:

- Em trai à, có ai nói cho em biết em đang trong độ tuổi rất dễ tự cho mình là đúng?

- Vậy ư? – Cậu nhìn cô: - Nhiều khi trực giác của đàn ông với phụ nữ chuẩn lắm đó!

Cậu dừng lại một lúc:

- Cô nào giả vờ thanh cao trong sạch, cô nào có thể dễ dàng lên giường với đàn ông, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.

Thư Hoàn không giận, cười nói:

- Cậu nói chị đấy à? Nhưng xin lỗi cậu em nhé, chị đây không thích chơi trò tình yêu chị em đâu!

Nụ cười trên môi Hàn Tử Diệp dần tắt. Dù còn rất trẻ nhưng lúc tỏ ra nghiêm túc, trông cậu cũng có vẻ nghiêm khắc ra trò.

- Hôm đó sau khi bị chị tôi chọc giận đến mức phải bỏ đi, tôi lo Hoắc Vĩnh Ninh gặp chuyện không may lên cứ bám theo anh ấy suốt. Tôi thấy anh ấy đến một nơi… - Hàn Tử Diệp đạp phanh, hơi ngẩng lên nhìn khu nhà trước mặt: - Tôi không nghĩ Hoắc Vĩnh Ninh lại sống ở một nơi thế này!

Khu nhà thật thân quen với Thư Hoàn. Cô quay sang nhìn Hàn Tử Diệp, hơi nhếch môi: - Cậu định nói gì?

- Tôi chẳng muốn nói gì cả. – Cậu gõ nhẹ tay vào vô lăng: - Và cũng sẽ chẳng nói với chị Tử Kiều đâu.

- Nếu không muốn nói gì thì tôi xuống xe. – Thư Hoàn đẩy cửa xe, sắc mặt không đổi: - Cảm ơn đã đưa tôi về.

- Có những cô gái rõ ràng chỉ cần dựa vào sự nỗ lực của bản thân cũng đủ được tôn trọng nhưng lại cứ khăng khăng chọn một lối tắt. – Hàn Tử Diệp vẫn nhìn thẳng: - Dẫu biết cuối con đường đó chỉ là công dã tràng xe cát Biển Đông nhưng vẫn muốn thử một lần. Cô nói xem, loại phụ nữ đó có … đê tiện không?

Đúng là Thư Hoàn đã bước chân ra khỏi xe nhưng cơ thể cô bỗng chốc như hóa đá, chẳng thốt lên lời, đành đẩy mạnh cửa xe rồi bỏ đi ngay lập tức.

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status