Bảy giờ, trong phòng thư ký chỉ còn một mình Thư Hoàn.
Cô chủ động đề nghị muốn gõ tài liệu giúp đồng nghiệp, vì vội đi hẹn hò nên đồng nghiệp cũng yên tâm giao việc lại cho cô, chỉ nói:
- Vậy em cũng đừng về muộn quá nhé, bữa trưa mai chị mời.
Văn phòng lặng ngắt như tờ, quá trình nhập những tấm danh thiếp này vào máy tuy nhàm chán nhưng đơn giản, chỉ cần cẩn thận là được. Cô nhanh chóng hoàn thành công việc rồi nghĩ ngợi một lát. Vì văn phòng ở phía đối diện cách vị trí của cô hai lớp cửa kính mờ cát sần, nên có lúc không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, Thư Hoàn quyết định xách túi và áo bành tô đi vào nhà vệ sinh.
Thế nên lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô “đúng lúc” gặp Hàn Tử Kiều và Hoắc Vĩnh Ninh đang tiễn chị.
Chẳng hiểu sao, cô nhạy cảm nhận ra đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người họ.
Nét mặt Hoắc Vĩnh Ninh không vui cho lắm, thấp thoảng nét mỏi mệt; còn Hàn Tử Kiều, khi nhìn thấy Thư Hoàn, chị thở phào từ tận đáy lòng, cười hỏi:
- Em có về trường không? Cùng bắt xe nhé?
Hàng lông mày đẹp đẽ của Hoắc Vĩnh Ninh chau lại:
- Em vẫn chưa ăn cơm.
- Về căng tin ăn cũng được. – Chị vẫn giữ nguyên nét mặt ấy, trả lời: - Thư Hoàn, em đã ăn chưa?
Thư Hoàn lanh lợi liếc nhìn Hoắc Vĩnh Ninh:
- Em ăn rồi. Chị à, em ăn nhiều quá nên muốn đi bộ về cho tiêu cơm.
Hoắc Vĩnh Ninh liếc nhìn cô rồi chuyển tầm mắt sang Hàn Tử Kiều nhìn chị một cách tập trung, bình thản nói:
- Cô ấy bận rồi, để anh đưa em về.
Hàn Tử Kiều giật mình rồi khẽ xê dịch người, lúc quay lưng về phía anh, ánh mắt nhìn Thư Hoàn của chị thấp thoáng một vẻ gì đó, như là cầu cứu.
Nhưng có lẽ chị đã quên mất trong thang máy bốn bề đều là mặt gương, dù đã cố quay lưng về phía anh nhưng cũng không ngăn được việc anh trông thấy vẻ khác lạ của chị.
Hoắc Vĩnh Ninh khe khẽ thở dài, quay sang nói với Thư Hoàn:
- Tiểu Lâm, chỗ này cách khá xa trường học của hai người, để tôi đưa cả hai chị em về trường!
Khóe môi Thư Hoàn hơi cứng lại, rồi lập tức gật đầu và nói:
- Được ạ. – Cuối cùng cô không kiềm chế được, bèn nói: - Còn nữa… Tôi họ Thư, tôi tên là Thư Hoàn.
Hoắc Vĩnh Ninh liếc mắt nhìn phần xương quai hàm hơi hếch lên của cô, không nhịn được cười:
- Xin lỗi. Cô bé vừa rời khỏi phòng thư ký họ Lâm.
Ba người cùng ngồi trên xe nhưng không nói chuyện gì nhiều.
Thư Hoàn không muốn để không khí quá trầm lắng và cô quạnh nên đành cố tìm chủ đề nói chuyện với Hàn Tử Kiều.
Cũng may là Hàn Tử Kiều rất phối hợp, họ nói về một số chuyện của hội sinh viên rồi đến cổng trường đại học P một cách suôn sẻ.
Tỏ ra khá biết điều, Thư Hoàn vội vàng mở cửa xe:
- Em về trước nhé!
Nhưng Hàn Tử Kiều cũng không chịu thua kém cô về tốc độ, rõ ràng, chị không muốn ở một mình với Hoắc Vĩnh Ninh.
Thư Hoàn được chị khoác tay một cách thân mật nên đành phải dừng bước, lặng lẽ chờ đợi.
Hoắc Vĩnh Ninh xuống xe từ vị trí ghế lái, một tay vịn vào cửa xe, nhìn Hàn Tử Kiều bằng ánh mắt thoáng chút đăm chiêu, hạ thấp giọng nói:
- Chuyện anh vừa nói… Em hãy suy nghĩ kỹ càng nhé…
Thư Hoàn đưa mắt nhìn sang hướng khác, bất giác hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lưng cũng trở nên cứng đờ.
Còn Hoắc Vĩnh Ninh, anh hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của người thứ ba, giọng nói của người đàn ông trẻ như một cơn gió mát lành, anh chân thành nói:
- Chúng ta quen nhau từ tấm bé, đây không chỉ là suy nghĩ của cô chú, mà cũng là tâm tư của anh!
- Em biết rồi! – Hàn Tử Kiều vội vàng cắt ngang lời anh, kéo Thư Hoàn bỏ đi.
Lúc rẽ vào cổng chính, chị mới đi chậm lại, khẽ nói:
- Thư Hoàn, đừng nói cho người khác biết chuyện em gặp chị ở Thụy Đức hôm nay nhé. Được không?
Thư Hoàn khéo léo gật đầu. Cuối cùng, cô kề sát về phía Hàn Tử Kiều như hai người bạn thân:
- Sư tỷ, ngài Hoắc thích chị phải không?
Hàn Tử Kiều giật mình, chị không phủ nhận mà chỉ nói:
- Chuyện này cũng đừng nói cho người khác biết.
Trong cơn gió đêm, Thư Hoàn chỉ có cảm giác trái tim mình trĩu nặng, giống như miếng bông gòn bị nhúng nước, cứ xẹp xuống dần dần.
Những thứ mà cô yêu quý, cuối cùng đã bị lấy đi cả rồi!
Thế nhưng cô lại ngước lên, nghe thấy bản thân nói bằng giọng dối trá đến cùng cực:
- Em sẽ không nói cho người khác biết đâu, sư tỷ cứ yên tâm! À đúng rồi, số điện thoại của chị như thế nào nhỉ?
Lấy được số điện thoại của người đẹp băng giá nổi tiếng này một cách suôn sẻ, Thư Hoàn một mình đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ: Cùng nhau giữ bí mật có lẽ là bước đầu tiên trong “tình bạn” giữa phụ nữ với nhau.
*
Nháy mắt đã đến cuối tháng.
Thư Hoàn bật máy tính, lấy số liệu chi tiêu từ ứng dụng ghi nhớ của điện thoại di động, sau đó nhập từng con số vào bảng tính Excel do chính tay cô tạo ra.
Số liệu sau phân tích nhanh chóng được đưa ra.
Sau khi trừ những khoản chi tiêu lớn như tiền thuê nhà, tiền mua mĩ phẩm… thu nhập tháng này của cô khá tốt. Ngoài tiền lãi sau khi bán túi xách, còn có một khoản học bổng mà trường gửi vào tài khoản tiết kiệm của cô, lại còn tiền lương thực tập sinh, con số cũng khá lạc quan.
Đây là thói quen của cô, mỗi cuối tháng đều tiến hành phân tích thu chi. Nếu có điểm bất hợp lý thì tháng sau có thể khắc phục.
Cô không phải con nhà giàu đời thứ hai, muốn duy trì cuộc sống “giàu sang” trong mắt người khác, đòi hỏi bản thân cô lúc nào cũng phải tỉ mỉ như thế đấy.
Con số trong thẻ lớn dần lên theo mỗi khoản tiền tích cóp của cô từ khi nhập học, bây giờ nó đã khá lớn. Nhiều thành phần trí thức cao cấp đi làm nhiều năm cũngchưa chắc đã có được con số tích lũy này.
Thế nhưng, những thứ này có là gì chứ?
Thư Hoàn gập máy tính lại, lãnh đạm nghĩ: những thứ này còn cách xa thứ cô muốn nhiều lắm!
Công việc ở Thụy Đức của cô không có nhiều thay đổi, nhưng Hoắc Vĩnh Ninh không còn coi cô như không khí nữa, lúc gặp nhau sẽ gật đầu thay lời chào hỏi, thường xuyên nhờ cô mang đồ đến trường cho Hàn Tử Kiều.
Trên đường về, Thư Hoàn liền mở túi ra xem.
Không có gì đặc biệt, chỉ là một túi sô-cô-la trắng thôi.
Anh mới đi công tác Bắc Âu về, chắc là mang từ bên đó về đây.
Cô liền nhón tay lấy một viên, bỏ vào miệng rồi nhai một cách nhẹ nhàng. Hương vị của nó ngọt ngào, thấm đượm bởi sự chăm sóc tận tụy, nhưng không quá ngấy.
Nhai viên kẹo một lát, cô ngắm gương mặt mình qua cửa sổ bằng kính của tàu điện ngầm, cảm thấy lúc này nó có vẻ hơi dữ dằn. Cô không khỏi mỉm cười, cẩn thận buộc lại gói kẹo sô-cô-la, đưa nó cho Hàn Tử Kiều như không có gì xảy ra.
Cô phải đứng đợi rất lâu dưới sân ký túc xá của Hàn Tử Kiều mới thấy chị đi từ phòng tập về.
- Sư tỷ, có người nhờ em mang đồ đến cho chị. – Thư Hoàn nhảy nhót chạy qua đó: - Hihi, em hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Hàn Tử Kiều mở túi ngay trước mặt cô rồi liếc mắt nhìn, thoáng chau mày:
- Chị không bao giờ ăn sô-cô-la. Em mang về ăn đi!
- Hả? Nhưng cái này là ngài Hoắc…
- Yêu cầu về cân nặng của bọn chị rất nghiêm ngặt, bắt đầu từ khi tập múa, chị không còn động đến đồ ngọt nữa! – Hàn Tử Kiều nhét túi kẹo vào tay Thư Hoàn, mỉm cười dịu dàng: - Ngược lại, em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút!
Thư Hoàn vẫn tỏ ra rất khó xử:
- Nhưng… Nếu sếp em mà biết, chắc chắn sếp sẽ không vui đâu!
- Chị sẽ không nói gì đâu… Em cứ lặng lẽ cầm về là được.
Nằm trên giường, Thư Hoàn nhớ lại nét mặt lúc đó của Hàn Tử Kiều, nơi sâu thẳm trong đôi mắt sáng là sự tốt bụng và dịu dàng nhưng chẳng hiểu vì sao, cô lại cảm thấy như vậy thật khiến người khác khó chịu…
Cô ngồi bật dậy, chạy đến ghế sofa lấy túi kẹo sô-cô-la rồi thẳng tay ném mạnh vào sọt rác.
Hôm sau thức dậy mới thấy hai quầng thâm lù lù trên bọng mắt, cô đành đắp một cái mặt nạ khẩn cấp, rồi cẩn thận thoa kem che khuyết điểm lên, bấy giờ mới dám ra ngoài.
Cả ngày hôm đó Thư Hoàn không thấy bóng dáng Hoắc Vĩnh Ninh đâu. Trước khi tan sở, Lưu Dương hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra:
- Lát nữa tan sở xong em về trường luôn à?
- Vâng.
- Tối nay ở Vạn Hào, sếp Hoắc có một bữa tiệc, dù sao em cũng tiện đường, giúp chị mang mấy thứ đến cho sếp nhé?
Chị ta thuận tai chỉ vào mấy túi quà nằm liểng xiểng trên mặt đất:
- Quà tặng cho khách hàng ấy mà!
Bên cạnh có đồng nghiệp liếc mắt nhìn Lưu Dương, muốn nói lại thôi.
Chắc là sợ cô từ chối, Lưu Dương bổ sung thêm một câu:
- Em cứ bắt taxi mà đi, nhớ lấy hóa đơn là được.
Không cần suy nghĩ, Thư Hoàn đồng ý ngay:
- Ok chị.
- Đây là thẻ mở cửa nhà sếp Hoắc ở Vạn Hào, em qua đó sớm một chút, nhất định phải để đồ vào phòng trước khi họ tới, rồi báo cho tiểu Ngụy một tiếng.
Nhìn bóng lưng Thư Hoàn dần khuất xa, đồng nghiệp không kiềm chế được bèn nói:
- Sao chị không tự đi? Con bé có biết gì đâu!
- Hôm nay khách của sếp là đám người bên ngân hàng tín dụng, không phải em không biết, không gặp còn đỡ, hễ gặp bọn họ, có ai không phải uống đến nôn ọe đâu! – Lưu Dương cúi thấp đầu, vừa làm việc vừa nói: - Nhưng để nó đi thì không sao, nhìn qua biết ngay là sinh viên, tặng quà xong thì về luôn, không sao đâu!
*
Lưu Dương cẩn thận đặt mấy túi quà lên hàng ghế sau của xe taxi, dặn dò Thư Hoàn vài câu rồi mới rời đi.
Sau khi xe hòa vào dòng xe cộ trên phố, Thư Hoàn nói một địa chỉ khác với bác tài, rồi nói thêm:
- Phiền bác chở cháu đến đó trước ạ!
Xong việc thì đã hơi trễ, cô gọi điện cho trợ lý tiểu Ngụy của Hoắc Vĩnh Ninh. Đối phương trả lời cô:
- Em mang thẳng vào phòng luôn nhé!
Một mình Thư Hoàn xách sáu, bảy túi quà đến phòng tiệc trên tầng 11, cô đã tranh thủ tút lại nhan sắc của mình lúc ở trong thang máy.
Cô gái trong gương mặc áo sơ-mi vừa người kẻ sọc màu xanh da trời và chiếc váy chữ A màu tím, đeo một chuỗi dây chuyền hiệu Tiffany đơn giản, cùng lắm cũng chỉ được khen là thanh tao và trang nhã. Nếu biết phải đến đây… Cô uể oải nghĩ rồi lặng lẽ cởi nút áo trên cùng vốn đang đóng, xách mấy túi quà lên rồi bước về phía căn phòng kia.
Tiểu Ngụy đã đứng sẵn ở cửa đợi Thư Hoàn:
- Sao Lưu Dương không tự mang đến?
- Chị ấy phải đợi một bản fax quan trọng để tự mình xác nhận, nên không dám rời đi. – Thư Hoàn mỉm cười: - Ở đây có bảy túi, được chưa ạ?
- Em đi cùng chị vào tặng hết cho khách là xong việc.
Thư Hoàn đáp một tiếng. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoa Tấn, điều này thật sự khiến cô bất ngờ.
Nhưng cô cũng chỉ sững lại một giây, sau đó quay sang chỗ tiểu Ngụy, kính cẩn tặng quà cho từng vị khách.
Lúc lướt qua bên cạnh Hoắc Vĩnh Ninh, cô hạ giọng nói:
- Chào ngài Hoắc ạ!
Anh chỉ mặc áo sơ-mi nhưng rất bất ngờ là nó cũng có hoa văn kẻ sọc và màu xanh da trời giống áo của cô, tay áo xắn đến khuỷu tay. Chắc vì men rượu nên gương mặt vốn trắng trẻo của anh thoáng đỏ, gật đầu với cô:
- Vất vả cho cô rồi!
Cô khẽ mỉm cười đáp lại, trên tay còn hai túi.
Một túi tặng cho một người đàn ông trung niên lạ mặt, túi còn lại thì đưa đến trước mặt Hoa Tấn.
Hoa Tấn nhìn cô không chớp mắt, vì đã uống vài chén nên dường như anh ta cảm thấy mình đã không gặp cô một tháng trời.
Dường như cô gầy đi, áo sơ-mi được sơ-vin trong cạp váy, vòng eo thon gọn đến mức dường như chỉ cần một cánh tay cũng ôm hết. Ăn mặc rất kín cổng cao tường nhưng lúc Thư Hoàn cúi người, thấp thoáng qua hai hàng cúc mở, anh ta có thể lờ mờ nhìn thấy phần ren màu trắng sữa bên trong…
Anh ta có chút hối hận vì bản thân suốt thời gian qua đã ở bên cô một cách bình thản, không nóng không lạnh như thế, nếu cố thêm chút nữa… cô ấy đã thuộc về mình từ lâu rồi… Nghĩ đến đây, Hoa Tấn vươn tay nhận lấy túi quà mà Thư Hoàn đưa, tay còn lại nhân lúc người khác không chú ý, véo một cái không mạnh không nhẹ vào đùi cô.
Thư Hoàn đỏ mặt, lùi lại hai bước.
- Cô gái này lạ quá… - Người đàn ông trung niên ban nãy cất tiếng, nói với Hoắc Vĩnh Ninh: - Ánh mắt chọn nhân viên của ngài Hoắc khá thật, thư ký nào cũng xinh như hoa như ngọc.
Hoắc Vĩnh Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Thư Hoàn:
- Sếp Trịnh quá lời rồi!
- Cô gái xinh đẹp cũng uống một ly nhé? – Sếp Trịnh rót một ly rượu đế đầy ắp, ánh mắt khôn khéo nhìn Thư Hoàn chằm chằm, như cười như không.
Thực ra cô rất giỏi ứng xử với tình huống này, nhưng dù sao Thư Hoàn vẫn nhớ rõ thân phận hiện tại của mình, chẳng qua cô chỉ là một thực tập sinh non nớt mà thôi. Thư Hoàn hít sâu một hơi, đôi mắt loang loáng nước hướng về phía Hoắc Vĩnh Ninh, nhất thời có chút bối rối không biết nên làm gì.
Hoắc Vĩnh Ninh im lặng một lát, tay bóp trán.
Cô ấy còn ít tuổi hơn cả Tử Kiều, lại còn là sư muội của Tử Kiều, không thể để cục diện rối rắm quá được, anh bèn liếc mắt ra hiệu cho tiểu Ngụy.
Tiểu Ngụy tự rót rượu cho mình, đứng dậy cười nói:
- Sếp Trịnh chớ gây khó dễ cho cô bé nữa, cô bé là thực tập sinh mới đến công tác ở công ty chúng tôi, vẫn còn đang đi học ạ. Nào nào, chén này để tôi uống thay cô bé vậy!
Thư Hoàn liếc nhìn Hoắc Vĩnh Ninh bằng ánh mắt đầy biết ơn, không ngoài dự đoán, cô nghe thấy anh nói một câu:
- Cô về trước đi!
Sau khi ra khỏi phòng, nét bối rối và ấm ức trên mặt biến mất ngay tức thì, Thư Hoàn nhận được tin nhắn của Hoa Tấn: “Đứng ngoài cửa chờ anh một lát, anh đưa về.”
Quan hệ giữa cô và Hoa Tấn… không nên để người ngoài biết thì tốt hơn.
Thư Hoàn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Tự em về được rồi.”
Lúc thang máy xuống đến tầng 1, Thư Hoàn mới nhớ ra mình chưa trả thẻ mở cửa phòng cho tiểu Ngụy. Cô bèn quay lại phòng tiệc, đang định gọi điện thì cửa mở.
Hoa Tấn đã cầm áo khoác trong tay, vừa thấy cô liền nhướng mày, hạ giọng cười nói:
- Không phải đã nói không đợi anh à?
Ánh mắt Thư Hoàn ngừng lại phía sau anh ta vài giây, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô bước lên đỡ lấy Hoa Tấn:
- Ngài Hoa uống quá chén rồi phải không? Có cần gọi xe giúp ngài không ạ?
Còn chưa dứt lời, Hoắc Vĩnh Ninh đã đi từ trong phòng ra. Thấy cảnh tượng đó, anh không khỏi chau mày.
Thư Hoàn ngước lên nhìn anh, mặt nóng bừng, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi:
- Ngài Hoắc… Tôi tới trả thẻ phòng cho ngài, nhưng hình như ngài Hoa đây đã uống quá chén rồi…
Hoắc Vĩnh Ninh tưởng bệnh phong lưu của Hoa Tấn lại tái phát, mượn rượu quấn lấy con gái nhà người ta, anh vừa bực vừa buồn cười, nháy mắt với cô rồi hạ giọng nói:
- Tôi để một tài liệu ở trong phòng khách, cô đi lấy rồi mang đến công ty giùm tôi. – rồi sải bước kéo Hoa Tấn lại: - Tấn à, tôi bảo tài xế đưa anh về nhà nhé?
Thư Hoàn vội cúi gằm xuống, chớp chớp mắt với Hoa Tấn, trong mắt là vẻ nài nỉ.
Hoa Tấn biết rõ cô rất để tâm đến công việc thực tập này, anh nhếch môi một cái, nói bằng khẩu hình miệng:
- Nợ anh nhé!
Thư Hoàn thuận thế lùi về sau nửa bước, do dự nói với Hoắc Vĩnh Ninh:
- Ngài Hoắc, tôi đi trước ạ!
Cô đi đến tầng 20, mở cửa bằng thẻ phòng. Đó là một căn hộ.
Lặng lẽ nhìn lướt qua cả căn phòng, lúc cô đi đến phòng khách thì ngoài cửa có tiếng động.
- Ngài Hoắc, tài liệu này hay tài liệu này ạ? – Cô lập tức chỉ vào hai tập tài liệu trên mặt bàn, có vẻ khó xử.
- Cái bên trái ấy. – Anh lặng lẽ nhìn cô: - Hoa Tấn không làm gì cô chứ?
Thoạt nhìn, cô có vẻ sợ hãi, lắc đầu theo phản xạ, mặt càng đỏ hơn:
- Không ạ. Tôi chỉ thấy anh ấy đứng liêu xiêu không vững nên giang tay ra đỡ…
Hoắc Vĩnh Ninh khẽ bật cười, hai mắt đen láy khác thường, anh nói như đang thở dài:
- Cô bé đúng là dễ lừa. Trong xã giao kiểu này, có người đàn ông nào mà tửu lượng tệ hại đến thế chứ?
Câu này nghe qua như trách móc, nhưng thấp thoáng lại như quan tâm.
Tim Thư Hoàn đập loạn xạ, cô mím nhẹ môi rồi nói:
- Tôi… hiểu rồi ạ…
- Về đi, cẩn thận nhé.
Đi tới cửa, Thư Hoàn bỗng quay người:
- Ngài Hoắc, tôi đã đưa sô-cô-la cho sư tỷ rồi!
Anh lãnh đạm liếc cô một cái:
- Cô ấy nói sao?
Giọng cô nghe thật hồn nhiên và sống động:
- Chị ấy thích lắm, còn cho tôi ăn một cái.
Hoắc Vĩnh Ninh lại một lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, cô cố ăn mặc chững chạc nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi đầu mà thôi, mắt trong veo, môi lấp lánh ánh sáng màu tường vi khiến người ta cảm thấy vừa hồn nhiên vừa vui vẻ.
Thế là, anh cười cười, trả lời cô:
- Chắc là cô ấy đưa hết cho cô chứ gì?
- … - Nét mặt Thư Hoàn lập tức đượm vẻ xấu hổ như vừa bị người ta vạch trần lời nói dối.
Hoắc Vĩnh Ninh nhẹ nhàng rời tầm mắt hướng về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, nơi bốn bề là những ánh đèn, giọng anh thực sự rất êm ái, dường như chỉ cần vặn khẽ một cái cũng sẽ có giọt nước rơi xuống:
- Hồi nhỏ cô ấy rất thích ăn sô-cô-la trắng.
Thư Hoàn nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch một tiếng, phảng phất như có thứ gì đó đâm mạnh vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng, càng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Đố kỵ, khó chịu, hay là… hâm mộ?
Nhưng dù tâm trạng có đang sôi trào thế nào đi nữa, cô vẫn dịu dàng cười nói:
- Sư tỷ vì phải học múa nên mới không được ăn… nhưng trong lòng chị ấy rất vui.
Hoắc Vĩnh Ninh khẽ cười, gò má góc cạnh rõ ràng, anh khẽ nói:
- Cô tốt bụng quá. Cảm ơn!
Thư Hoàn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, dường như cũng có một thứ gì đó vừa đóng lại một cánh cửa nào đó trong lòng cô.
Tốt bụng? Cô cười giễu cợt, thứ mà cô ghê tởm nhất cũng là thứ mà hiện nay cô đang cần nhất – mặt nạ.
Cô chủ động đề nghị muốn gõ tài liệu giúp đồng nghiệp, vì vội đi hẹn hò nên đồng nghiệp cũng yên tâm giao việc lại cho cô, chỉ nói:
- Vậy em cũng đừng về muộn quá nhé, bữa trưa mai chị mời.
Văn phòng lặng ngắt như tờ, quá trình nhập những tấm danh thiếp này vào máy tuy nhàm chán nhưng đơn giản, chỉ cần cẩn thận là được. Cô nhanh chóng hoàn thành công việc rồi nghĩ ngợi một lát. Vì văn phòng ở phía đối diện cách vị trí của cô hai lớp cửa kính mờ cát sần, nên có lúc không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, Thư Hoàn quyết định xách túi và áo bành tô đi vào nhà vệ sinh.
Thế nên lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô “đúng lúc” gặp Hàn Tử Kiều và Hoắc Vĩnh Ninh đang tiễn chị.
Chẳng hiểu sao, cô nhạy cảm nhận ra đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người họ.
Nét mặt Hoắc Vĩnh Ninh không vui cho lắm, thấp thoảng nét mỏi mệt; còn Hàn Tử Kiều, khi nhìn thấy Thư Hoàn, chị thở phào từ tận đáy lòng, cười hỏi:
- Em có về trường không? Cùng bắt xe nhé?
Hàng lông mày đẹp đẽ của Hoắc Vĩnh Ninh chau lại:
- Em vẫn chưa ăn cơm.
- Về căng tin ăn cũng được. – Chị vẫn giữ nguyên nét mặt ấy, trả lời: - Thư Hoàn, em đã ăn chưa?
Thư Hoàn lanh lợi liếc nhìn Hoắc Vĩnh Ninh:
- Em ăn rồi. Chị à, em ăn nhiều quá nên muốn đi bộ về cho tiêu cơm.
Hoắc Vĩnh Ninh liếc nhìn cô rồi chuyển tầm mắt sang Hàn Tử Kiều nhìn chị một cách tập trung, bình thản nói:
- Cô ấy bận rồi, để anh đưa em về.
Hàn Tử Kiều giật mình rồi khẽ xê dịch người, lúc quay lưng về phía anh, ánh mắt nhìn Thư Hoàn của chị thấp thoáng một vẻ gì đó, như là cầu cứu.
Nhưng có lẽ chị đã quên mất trong thang máy bốn bề đều là mặt gương, dù đã cố quay lưng về phía anh nhưng cũng không ngăn được việc anh trông thấy vẻ khác lạ của chị.
Hoắc Vĩnh Ninh khe khẽ thở dài, quay sang nói với Thư Hoàn:
- Tiểu Lâm, chỗ này cách khá xa trường học của hai người, để tôi đưa cả hai chị em về trường!
Khóe môi Thư Hoàn hơi cứng lại, rồi lập tức gật đầu và nói:
- Được ạ. – Cuối cùng cô không kiềm chế được, bèn nói: - Còn nữa… Tôi họ Thư, tôi tên là Thư Hoàn.
Hoắc Vĩnh Ninh liếc mắt nhìn phần xương quai hàm hơi hếch lên của cô, không nhịn được cười:
- Xin lỗi. Cô bé vừa rời khỏi phòng thư ký họ Lâm.
Ba người cùng ngồi trên xe nhưng không nói chuyện gì nhiều.
Thư Hoàn không muốn để không khí quá trầm lắng và cô quạnh nên đành cố tìm chủ đề nói chuyện với Hàn Tử Kiều.
Cũng may là Hàn Tử Kiều rất phối hợp, họ nói về một số chuyện của hội sinh viên rồi đến cổng trường đại học P một cách suôn sẻ.
Tỏ ra khá biết điều, Thư Hoàn vội vàng mở cửa xe:
- Em về trước nhé!
Nhưng Hàn Tử Kiều cũng không chịu thua kém cô về tốc độ, rõ ràng, chị không muốn ở một mình với Hoắc Vĩnh Ninh.
Thư Hoàn được chị khoác tay một cách thân mật nên đành phải dừng bước, lặng lẽ chờ đợi.
Hoắc Vĩnh Ninh xuống xe từ vị trí ghế lái, một tay vịn vào cửa xe, nhìn Hàn Tử Kiều bằng ánh mắt thoáng chút đăm chiêu, hạ thấp giọng nói:
- Chuyện anh vừa nói… Em hãy suy nghĩ kỹ càng nhé…
Thư Hoàn đưa mắt nhìn sang hướng khác, bất giác hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lưng cũng trở nên cứng đờ.
Còn Hoắc Vĩnh Ninh, anh hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của người thứ ba, giọng nói của người đàn ông trẻ như một cơn gió mát lành, anh chân thành nói:
- Chúng ta quen nhau từ tấm bé, đây không chỉ là suy nghĩ của cô chú, mà cũng là tâm tư của anh!
- Em biết rồi! – Hàn Tử Kiều vội vàng cắt ngang lời anh, kéo Thư Hoàn bỏ đi.
Lúc rẽ vào cổng chính, chị mới đi chậm lại, khẽ nói:
- Thư Hoàn, đừng nói cho người khác biết chuyện em gặp chị ở Thụy Đức hôm nay nhé. Được không?
Thư Hoàn khéo léo gật đầu. Cuối cùng, cô kề sát về phía Hàn Tử Kiều như hai người bạn thân:
- Sư tỷ, ngài Hoắc thích chị phải không?
Hàn Tử Kiều giật mình, chị không phủ nhận mà chỉ nói:
- Chuyện này cũng đừng nói cho người khác biết.
Trong cơn gió đêm, Thư Hoàn chỉ có cảm giác trái tim mình trĩu nặng, giống như miếng bông gòn bị nhúng nước, cứ xẹp xuống dần dần.
Những thứ mà cô yêu quý, cuối cùng đã bị lấy đi cả rồi!
Thế nhưng cô lại ngước lên, nghe thấy bản thân nói bằng giọng dối trá đến cùng cực:
- Em sẽ không nói cho người khác biết đâu, sư tỷ cứ yên tâm! À đúng rồi, số điện thoại của chị như thế nào nhỉ?
Lấy được số điện thoại của người đẹp băng giá nổi tiếng này một cách suôn sẻ, Thư Hoàn một mình đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ: Cùng nhau giữ bí mật có lẽ là bước đầu tiên trong “tình bạn” giữa phụ nữ với nhau.
*
Nháy mắt đã đến cuối tháng.
Thư Hoàn bật máy tính, lấy số liệu chi tiêu từ ứng dụng ghi nhớ của điện thoại di động, sau đó nhập từng con số vào bảng tính Excel do chính tay cô tạo ra.
Số liệu sau phân tích nhanh chóng được đưa ra.
Sau khi trừ những khoản chi tiêu lớn như tiền thuê nhà, tiền mua mĩ phẩm… thu nhập tháng này của cô khá tốt. Ngoài tiền lãi sau khi bán túi xách, còn có một khoản học bổng mà trường gửi vào tài khoản tiết kiệm của cô, lại còn tiền lương thực tập sinh, con số cũng khá lạc quan.
Đây là thói quen của cô, mỗi cuối tháng đều tiến hành phân tích thu chi. Nếu có điểm bất hợp lý thì tháng sau có thể khắc phục.
Cô không phải con nhà giàu đời thứ hai, muốn duy trì cuộc sống “giàu sang” trong mắt người khác, đòi hỏi bản thân cô lúc nào cũng phải tỉ mỉ như thế đấy.
Con số trong thẻ lớn dần lên theo mỗi khoản tiền tích cóp của cô từ khi nhập học, bây giờ nó đã khá lớn. Nhiều thành phần trí thức cao cấp đi làm nhiều năm cũngchưa chắc đã có được con số tích lũy này.
Thế nhưng, những thứ này có là gì chứ?
Thư Hoàn gập máy tính lại, lãnh đạm nghĩ: những thứ này còn cách xa thứ cô muốn nhiều lắm!
Công việc ở Thụy Đức của cô không có nhiều thay đổi, nhưng Hoắc Vĩnh Ninh không còn coi cô như không khí nữa, lúc gặp nhau sẽ gật đầu thay lời chào hỏi, thường xuyên nhờ cô mang đồ đến trường cho Hàn Tử Kiều.
Trên đường về, Thư Hoàn liền mở túi ra xem.
Không có gì đặc biệt, chỉ là một túi sô-cô-la trắng thôi.
Anh mới đi công tác Bắc Âu về, chắc là mang từ bên đó về đây.
Cô liền nhón tay lấy một viên, bỏ vào miệng rồi nhai một cách nhẹ nhàng. Hương vị của nó ngọt ngào, thấm đượm bởi sự chăm sóc tận tụy, nhưng không quá ngấy.
Nhai viên kẹo một lát, cô ngắm gương mặt mình qua cửa sổ bằng kính của tàu điện ngầm, cảm thấy lúc này nó có vẻ hơi dữ dằn. Cô không khỏi mỉm cười, cẩn thận buộc lại gói kẹo sô-cô-la, đưa nó cho Hàn Tử Kiều như không có gì xảy ra.
Cô phải đứng đợi rất lâu dưới sân ký túc xá của Hàn Tử Kiều mới thấy chị đi từ phòng tập về.
- Sư tỷ, có người nhờ em mang đồ đến cho chị. – Thư Hoàn nhảy nhót chạy qua đó: - Hihi, em hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Hàn Tử Kiều mở túi ngay trước mặt cô rồi liếc mắt nhìn, thoáng chau mày:
- Chị không bao giờ ăn sô-cô-la. Em mang về ăn đi!
- Hả? Nhưng cái này là ngài Hoắc…
- Yêu cầu về cân nặng của bọn chị rất nghiêm ngặt, bắt đầu từ khi tập múa, chị không còn động đến đồ ngọt nữa! – Hàn Tử Kiều nhét túi kẹo vào tay Thư Hoàn, mỉm cười dịu dàng: - Ngược lại, em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút!
Thư Hoàn vẫn tỏ ra rất khó xử:
- Nhưng… Nếu sếp em mà biết, chắc chắn sếp sẽ không vui đâu!
- Chị sẽ không nói gì đâu… Em cứ lặng lẽ cầm về là được.
Nằm trên giường, Thư Hoàn nhớ lại nét mặt lúc đó của Hàn Tử Kiều, nơi sâu thẳm trong đôi mắt sáng là sự tốt bụng và dịu dàng nhưng chẳng hiểu vì sao, cô lại cảm thấy như vậy thật khiến người khác khó chịu…
Cô ngồi bật dậy, chạy đến ghế sofa lấy túi kẹo sô-cô-la rồi thẳng tay ném mạnh vào sọt rác.
Hôm sau thức dậy mới thấy hai quầng thâm lù lù trên bọng mắt, cô đành đắp một cái mặt nạ khẩn cấp, rồi cẩn thận thoa kem che khuyết điểm lên, bấy giờ mới dám ra ngoài.
Cả ngày hôm đó Thư Hoàn không thấy bóng dáng Hoắc Vĩnh Ninh đâu. Trước khi tan sở, Lưu Dương hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra:
- Lát nữa tan sở xong em về trường luôn à?
- Vâng.
- Tối nay ở Vạn Hào, sếp Hoắc có một bữa tiệc, dù sao em cũng tiện đường, giúp chị mang mấy thứ đến cho sếp nhé?
Chị ta thuận tai chỉ vào mấy túi quà nằm liểng xiểng trên mặt đất:
- Quà tặng cho khách hàng ấy mà!
Bên cạnh có đồng nghiệp liếc mắt nhìn Lưu Dương, muốn nói lại thôi.
Chắc là sợ cô từ chối, Lưu Dương bổ sung thêm một câu:
- Em cứ bắt taxi mà đi, nhớ lấy hóa đơn là được.
Không cần suy nghĩ, Thư Hoàn đồng ý ngay:
- Ok chị.
- Đây là thẻ mở cửa nhà sếp Hoắc ở Vạn Hào, em qua đó sớm một chút, nhất định phải để đồ vào phòng trước khi họ tới, rồi báo cho tiểu Ngụy một tiếng.
Nhìn bóng lưng Thư Hoàn dần khuất xa, đồng nghiệp không kiềm chế được bèn nói:
- Sao chị không tự đi? Con bé có biết gì đâu!
- Hôm nay khách của sếp là đám người bên ngân hàng tín dụng, không phải em không biết, không gặp còn đỡ, hễ gặp bọn họ, có ai không phải uống đến nôn ọe đâu! – Lưu Dương cúi thấp đầu, vừa làm việc vừa nói: - Nhưng để nó đi thì không sao, nhìn qua biết ngay là sinh viên, tặng quà xong thì về luôn, không sao đâu!
*
Lưu Dương cẩn thận đặt mấy túi quà lên hàng ghế sau của xe taxi, dặn dò Thư Hoàn vài câu rồi mới rời đi.
Sau khi xe hòa vào dòng xe cộ trên phố, Thư Hoàn nói một địa chỉ khác với bác tài, rồi nói thêm:
- Phiền bác chở cháu đến đó trước ạ!
Xong việc thì đã hơi trễ, cô gọi điện cho trợ lý tiểu Ngụy của Hoắc Vĩnh Ninh. Đối phương trả lời cô:
- Em mang thẳng vào phòng luôn nhé!
Một mình Thư Hoàn xách sáu, bảy túi quà đến phòng tiệc trên tầng 11, cô đã tranh thủ tút lại nhan sắc của mình lúc ở trong thang máy.
Cô gái trong gương mặc áo sơ-mi vừa người kẻ sọc màu xanh da trời và chiếc váy chữ A màu tím, đeo một chuỗi dây chuyền hiệu Tiffany đơn giản, cùng lắm cũng chỉ được khen là thanh tao và trang nhã. Nếu biết phải đến đây… Cô uể oải nghĩ rồi lặng lẽ cởi nút áo trên cùng vốn đang đóng, xách mấy túi quà lên rồi bước về phía căn phòng kia.
Tiểu Ngụy đã đứng sẵn ở cửa đợi Thư Hoàn:
- Sao Lưu Dương không tự mang đến?
- Chị ấy phải đợi một bản fax quan trọng để tự mình xác nhận, nên không dám rời đi. – Thư Hoàn mỉm cười: - Ở đây có bảy túi, được chưa ạ?
- Em đi cùng chị vào tặng hết cho khách là xong việc.
Thư Hoàn đáp một tiếng. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoa Tấn, điều này thật sự khiến cô bất ngờ.
Nhưng cô cũng chỉ sững lại một giây, sau đó quay sang chỗ tiểu Ngụy, kính cẩn tặng quà cho từng vị khách.
Lúc lướt qua bên cạnh Hoắc Vĩnh Ninh, cô hạ giọng nói:
- Chào ngài Hoắc ạ!
Anh chỉ mặc áo sơ-mi nhưng rất bất ngờ là nó cũng có hoa văn kẻ sọc và màu xanh da trời giống áo của cô, tay áo xắn đến khuỷu tay. Chắc vì men rượu nên gương mặt vốn trắng trẻo của anh thoáng đỏ, gật đầu với cô:
- Vất vả cho cô rồi!
Cô khẽ mỉm cười đáp lại, trên tay còn hai túi.
Một túi tặng cho một người đàn ông trung niên lạ mặt, túi còn lại thì đưa đến trước mặt Hoa Tấn.
Hoa Tấn nhìn cô không chớp mắt, vì đã uống vài chén nên dường như anh ta cảm thấy mình đã không gặp cô một tháng trời.
Dường như cô gầy đi, áo sơ-mi được sơ-vin trong cạp váy, vòng eo thon gọn đến mức dường như chỉ cần một cánh tay cũng ôm hết. Ăn mặc rất kín cổng cao tường nhưng lúc Thư Hoàn cúi người, thấp thoáng qua hai hàng cúc mở, anh ta có thể lờ mờ nhìn thấy phần ren màu trắng sữa bên trong…
Anh ta có chút hối hận vì bản thân suốt thời gian qua đã ở bên cô một cách bình thản, không nóng không lạnh như thế, nếu cố thêm chút nữa… cô ấy đã thuộc về mình từ lâu rồi… Nghĩ đến đây, Hoa Tấn vươn tay nhận lấy túi quà mà Thư Hoàn đưa, tay còn lại nhân lúc người khác không chú ý, véo một cái không mạnh không nhẹ vào đùi cô.
Thư Hoàn đỏ mặt, lùi lại hai bước.
- Cô gái này lạ quá… - Người đàn ông trung niên ban nãy cất tiếng, nói với Hoắc Vĩnh Ninh: - Ánh mắt chọn nhân viên của ngài Hoắc khá thật, thư ký nào cũng xinh như hoa như ngọc.
Hoắc Vĩnh Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Thư Hoàn:
- Sếp Trịnh quá lời rồi!
- Cô gái xinh đẹp cũng uống một ly nhé? – Sếp Trịnh rót một ly rượu đế đầy ắp, ánh mắt khôn khéo nhìn Thư Hoàn chằm chằm, như cười như không.
Thực ra cô rất giỏi ứng xử với tình huống này, nhưng dù sao Thư Hoàn vẫn nhớ rõ thân phận hiện tại của mình, chẳng qua cô chỉ là một thực tập sinh non nớt mà thôi. Thư Hoàn hít sâu một hơi, đôi mắt loang loáng nước hướng về phía Hoắc Vĩnh Ninh, nhất thời có chút bối rối không biết nên làm gì.
Hoắc Vĩnh Ninh im lặng một lát, tay bóp trán.
Cô ấy còn ít tuổi hơn cả Tử Kiều, lại còn là sư muội của Tử Kiều, không thể để cục diện rối rắm quá được, anh bèn liếc mắt ra hiệu cho tiểu Ngụy.
Tiểu Ngụy tự rót rượu cho mình, đứng dậy cười nói:
- Sếp Trịnh chớ gây khó dễ cho cô bé nữa, cô bé là thực tập sinh mới đến công tác ở công ty chúng tôi, vẫn còn đang đi học ạ. Nào nào, chén này để tôi uống thay cô bé vậy!
Thư Hoàn liếc nhìn Hoắc Vĩnh Ninh bằng ánh mắt đầy biết ơn, không ngoài dự đoán, cô nghe thấy anh nói một câu:
- Cô về trước đi!
Sau khi ra khỏi phòng, nét bối rối và ấm ức trên mặt biến mất ngay tức thì, Thư Hoàn nhận được tin nhắn của Hoa Tấn: “Đứng ngoài cửa chờ anh một lát, anh đưa về.”
Quan hệ giữa cô và Hoa Tấn… không nên để người ngoài biết thì tốt hơn.
Thư Hoàn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Tự em về được rồi.”
Lúc thang máy xuống đến tầng 1, Thư Hoàn mới nhớ ra mình chưa trả thẻ mở cửa phòng cho tiểu Ngụy. Cô bèn quay lại phòng tiệc, đang định gọi điện thì cửa mở.
Hoa Tấn đã cầm áo khoác trong tay, vừa thấy cô liền nhướng mày, hạ giọng cười nói:
- Không phải đã nói không đợi anh à?
Ánh mắt Thư Hoàn ngừng lại phía sau anh ta vài giây, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô bước lên đỡ lấy Hoa Tấn:
- Ngài Hoa uống quá chén rồi phải không? Có cần gọi xe giúp ngài không ạ?
Còn chưa dứt lời, Hoắc Vĩnh Ninh đã đi từ trong phòng ra. Thấy cảnh tượng đó, anh không khỏi chau mày.
Thư Hoàn ngước lên nhìn anh, mặt nóng bừng, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi:
- Ngài Hoắc… Tôi tới trả thẻ phòng cho ngài, nhưng hình như ngài Hoa đây đã uống quá chén rồi…
Hoắc Vĩnh Ninh tưởng bệnh phong lưu của Hoa Tấn lại tái phát, mượn rượu quấn lấy con gái nhà người ta, anh vừa bực vừa buồn cười, nháy mắt với cô rồi hạ giọng nói:
- Tôi để một tài liệu ở trong phòng khách, cô đi lấy rồi mang đến công ty giùm tôi. – rồi sải bước kéo Hoa Tấn lại: - Tấn à, tôi bảo tài xế đưa anh về nhà nhé?
Thư Hoàn vội cúi gằm xuống, chớp chớp mắt với Hoa Tấn, trong mắt là vẻ nài nỉ.
Hoa Tấn biết rõ cô rất để tâm đến công việc thực tập này, anh nhếch môi một cái, nói bằng khẩu hình miệng:
- Nợ anh nhé!
Thư Hoàn thuận thế lùi về sau nửa bước, do dự nói với Hoắc Vĩnh Ninh:
- Ngài Hoắc, tôi đi trước ạ!
Cô đi đến tầng 20, mở cửa bằng thẻ phòng. Đó là một căn hộ.
Lặng lẽ nhìn lướt qua cả căn phòng, lúc cô đi đến phòng khách thì ngoài cửa có tiếng động.
- Ngài Hoắc, tài liệu này hay tài liệu này ạ? – Cô lập tức chỉ vào hai tập tài liệu trên mặt bàn, có vẻ khó xử.
- Cái bên trái ấy. – Anh lặng lẽ nhìn cô: - Hoa Tấn không làm gì cô chứ?
Thoạt nhìn, cô có vẻ sợ hãi, lắc đầu theo phản xạ, mặt càng đỏ hơn:
- Không ạ. Tôi chỉ thấy anh ấy đứng liêu xiêu không vững nên giang tay ra đỡ…
Hoắc Vĩnh Ninh khẽ bật cười, hai mắt đen láy khác thường, anh nói như đang thở dài:
- Cô bé đúng là dễ lừa. Trong xã giao kiểu này, có người đàn ông nào mà tửu lượng tệ hại đến thế chứ?
Câu này nghe qua như trách móc, nhưng thấp thoáng lại như quan tâm.
Tim Thư Hoàn đập loạn xạ, cô mím nhẹ môi rồi nói:
- Tôi… hiểu rồi ạ…
- Về đi, cẩn thận nhé.
Đi tới cửa, Thư Hoàn bỗng quay người:
- Ngài Hoắc, tôi đã đưa sô-cô-la cho sư tỷ rồi!
Anh lãnh đạm liếc cô một cái:
- Cô ấy nói sao?
Giọng cô nghe thật hồn nhiên và sống động:
- Chị ấy thích lắm, còn cho tôi ăn một cái.
Hoắc Vĩnh Ninh lại một lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, cô cố ăn mặc chững chạc nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi đầu mà thôi, mắt trong veo, môi lấp lánh ánh sáng màu tường vi khiến người ta cảm thấy vừa hồn nhiên vừa vui vẻ.
Thế là, anh cười cười, trả lời cô:
- Chắc là cô ấy đưa hết cho cô chứ gì?
- … - Nét mặt Thư Hoàn lập tức đượm vẻ xấu hổ như vừa bị người ta vạch trần lời nói dối.
Hoắc Vĩnh Ninh nhẹ nhàng rời tầm mắt hướng về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, nơi bốn bề là những ánh đèn, giọng anh thực sự rất êm ái, dường như chỉ cần vặn khẽ một cái cũng sẽ có giọt nước rơi xuống:
- Hồi nhỏ cô ấy rất thích ăn sô-cô-la trắng.
Thư Hoàn nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch một tiếng, phảng phất như có thứ gì đó đâm mạnh vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng, càng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Đố kỵ, khó chịu, hay là… hâm mộ?
Nhưng dù tâm trạng có đang sôi trào thế nào đi nữa, cô vẫn dịu dàng cười nói:
- Sư tỷ vì phải học múa nên mới không được ăn… nhưng trong lòng chị ấy rất vui.
Hoắc Vĩnh Ninh khẽ cười, gò má góc cạnh rõ ràng, anh khẽ nói:
- Cô tốt bụng quá. Cảm ơn!
Thư Hoàn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, dường như cũng có một thứ gì đó vừa đóng lại một cánh cửa nào đó trong lòng cô.
Tốt bụng? Cô cười giễu cợt, thứ mà cô ghê tởm nhất cũng là thứ mà hiện nay cô đang cần nhất – mặt nạ.
/41
|