Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Chương 6 - Chương 1.6

/41


Hoắc Vĩnh Ninh một mình đến quán bar, gọi chai rượu lần trước chưa uống hết rồi lặng lẽ rút một điếu thuốc.

Sau đó cũng có nhiều cô gái trẻ tiếp cận anh nhưng anh chẳng thèm đáp lời họ, cứ tỏ ra lạnh lùng như thế, các cô cũng biết điều mà tránh xa.

Trong khói thuốc vấn vít, anh bất giác nghĩ… Rốt cuộc vì lý do gì mà lúc nào cô ấy cũng lãnh đạm với mình như vậy?

Là do anh chưa đủ tốt? Hay bày tỏ chưa đủ thành ý?

Hay là… cô ấy thực sự không thích mình?

Đúng là Hàn Thịnh Lâm và Chung Nam mong anh và cô có thể nên duyên vợ chồng, nhưng chẳng lẽ cô ấy cho rằng… mình là loại người dùng hôn nhân đổi lấy lợi ích của tập đoàn?

Hoắc Vĩnh Ninh cười lạnh lẽo rồi uống hết chỗ rượu còn lại, dập điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, sau khi thanh toán cho phục vụ mới ra về.

Trong phòng không một bóng người.

Anh chỉ bật một bóng đèn đứng bên cạnh ghế sofa rồi đưa tay cởi cúc áo, đến gần tay vịn ngồi xuống đó.

Rượu đang dần phát huy tác dụng, vừa nãy anh lại uống hơi vội… hoặc có lẽ là do tâm trạng không tốt khiến người ta dễ say hơn bình thường.

Anh ngồi đó day nhẹ thái dương, mơ hồ cảm thấy có lẽ mình say thật mất rồi, nếu không thì sao lại có thể nghe thấy tiếng động trong nhà tắm?

Phù phù…

Âm thanh càng rõ nét hơn.

Anh chau mày đứng dậy, bật đèn sáng choang rồi theo bản năng đi vào nhà tắm.

Trong đó không bật đèn, nhờ ánh đèn hắt vào từ phòng khách, anh cảm thấy dường như bên trong không bình thường.

Anh đi vào, với tay bật đèn, ánh sáng màu vàng dịu dàng tỏa ra, trong phòng ướt nhẹp.

Trên sàn, trong bồn tắm đều có nước… thậm chí còn có người đang nằm trong bồn tắm, khoác bộ áo choàng tắm trên người, đầu nghiêng sang một bên, ngủ say.

Anh bất giác cúi xuống kéo áo choàng tắm xuống dưới, dễ dàng nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào, có lẽ vì còn trẻ nên người đó hoàn toàn không trang điểm, tươi non như trứng gà bóc.

Hoắc Vĩnh Ninh thẫn thờ trong một thoáng chốc, không hiểu sao cô lại có mặt ở đây?

Trí nhớ dần trở về trong tác dụng của hơi cồn…

Chắc chắn khi nãy, tay trợ lý bị anh sai về xem cô còn ở đây không đã vội vàng chỉ xem ngoài phòng khách… chứ không ngờ cô nhóc này trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh đã chạy vào phòng tắm rồi ngủ quên ở đây.

- Thư Hoàn. – Anh đưa tay vỗ nhẹ lên má cô: - Tỉnh lại đi!

Gọi vài câu nhưng cô không đáp, trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ, mà dường như còn say hơn.

Hoắc Vĩnh Ninh thở dài, không biết Hoa Tấn đã bỏ thứ gì vào cốc nước… nhưng nói sao đi nữa chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp. Anh bất giác chau mày, Hoa Tấn mà anh quen biết tuy có thói phong lưu đa tình nhưng không đến mức phải dùng đến thủ đoạn ấy. Có điều mỗi người một tính, tuy anh coi thường việc này nhưng làm bạn bè cũng không tiện phê phán.

Ngồi xổm một lúc lâu, đầu óc anh càng choáng váng, lòng kiên nhẫn của anh dần biến mất, anh cởi áo choàng tắm của cô, toan bế cô lên.

Dưới áo choàng tắm… lúc tiếp xúc đột ngột với cơ thể sống động đó, con ngươi Hoắc Vĩnh Ninh thoáng co lại.

Còn chưa cởi xong, cô đã ngủ mất rồi.

Đồ lót không phải kiểu sexy gợi cảm… mà là màu trắng sữa – rất phù hợp với sở thích của các cô gái ở độ tuổi này, có lẽ vì bị ướt nên nó càng dính chặt vào người cô, thậm chí còn khiến cho làn da cô càng thêm trắng trẻo, mịn màng.



Màu đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, mày hơi nhíu lại, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn bông mềm mại, vì nhịp thở yếu ớt nên làn mi dài không hề rung rinh.

Cô ấy là ai…

Đầu óc anh trống rỗng trong một thoáng chốc.

Cô gái vừa chia sẻ một đêm tình với mình… rốt cuộc là ai?

Anh có quen cô không nhỉ?

Cô ấy là người quen hay vẫn là người lạ?

Rốt cuộc mình đã làm gì thế này?

Trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ hoang đường, anh nhắm chặt hai mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết bao lâu sau, trong phòng khe khẽ có tiếng động.

Lúc Thư Hoàn ngồi dậy, cô dùng hai tay day nhẹ hai bên thái dương của mình.

Rồi ngẩn ngơ ngồi đó thật lâu, một lúc sau mới đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh ngủ rất say, tóc mai gọn gàng, gương mặt với các nét rõ ràng, không còn vẻ sắc sảo và lãnh đạm thường thấy mà chỉ như một thanh niên bình thường, không muốn rời khỏi giấc ngủ say và cái chăn ấm, không muốn tỉnh giấc.

Cuối cùng, cô như giật mình tỉnh mộng.

Quay người xuống giường, nhưng vì đôi chân mềm oặt và cơn đau dội lên từ bên dưới nên không đứng vững mà khụy xuống nền nhà.

Nền nhà trải thảm nhung nhưng đầu gối vẫn va phải một bên của chiếc ghế quý phi, cô bị đau đến mức phải hít một hơi không khí lạnh, nhưng không dám gây ra tiếng động, chỉ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng ngủ, thu lượm quần áo rơi lả tả khắp nơi.

Áo sơ-mi, quần…

May mà trời chưa sáng và có mặc áo khoác bên ngoài nên có lẽ không nhìn thấy gì…

Cô chỉnh trang lại cho mình rồi không trở lại phòng ngủ nữa mà lặng lẽ rời khỏi căn nhà, không một tiếng động.

Lúc này trong phòng ngủ, Hoắc Vĩnh Ninh đã tỉnh giấc.

Hoặc nên nói là bắt đầu từ lúc cô trở mình thức dậy, anh đã tỉnh giấc rồi!

Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, anh quyết định nằm im không nhúc nhích.

Hình như cô có ghé sát lại kiểm tra xem anh đã thức chưa rồi bỗng như một con thỏ bị hoảng sợ, không quan tâm đến việc bản thân còn chưa mặc quần áo, vội vàng chạy ra ngoài.

Hoắc Vĩnh Ninh ngồi dậy.

Lúc này đầu anh vẫn nặng trịch và đau buốt… Anh biết bản thân mình đã làm những chuyện hoang đường gì.

Gặp phải một chướng ngại vật của Tử Kiều, anh mượn rượu… lên giường với thư ký thực tập của mình.

Đưa tay bóp trán, anh lặng lẽ cười khổ sở.

*

Phòng ngoài có tiếng mặc quần áo, mặt không đổi sắc, anh đứng dậy, lấy một bộ quần áo trong tủ rồi khoác lên người, sau đó chờ cô rời đi, anh mới dám đi ra ngoài phòng khách lúc này đã không còn ai, rồi vào nhà tắm.

Tất cả những thứ thuộc về cô đã bị lấy đi hết, ánh mắt anh cuối cùng đặt lên chiếc áo choàng tắm, vết máu đỏ thẫm trên đó rõ mồn một. Anh thảng thốt, vội vã rời khỏi nhà, chạy ra ngoài.

Đã quá nửa đêm, cô không bắt taxi mà chạy bộ tới hiệu thuốc 24 giờ đối diện Vạn Hào.

Lát sau, cửa hiệu thuốc được mở ra, cô cầm một chai nước, ngồi dưới cây cột điện, ngửa cổ như vừa nuốt một viên thuốc.

Cách một con đường, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, Hoắc Vĩnh Ninh chợt có một niềm xúc động muốn đi về phía Thư Hoàn.

Nhưng mới đi được một bước, anh đã lùi lại.

Cô gái trẻ ôm lấy cánh tay mình, hai vai run rẩy, dường như đang khóc.

Hối hận cũng được, áy náy cũng được, trong khoảnh khắc ấy, Hoắc Vĩnh Ninh không biết nên làm thế nào.

Suy cho cùng, anh chính là kẻ thừa nước đục thả câu.

Biết thừa cô bị bỏ thuốc, vậy mà vẫn cưỡng bức cô… Anh biết rõ lúc đó cô được không tỉnh táo.

Hoắc Vĩnh Ninh một mình đứng trong gió đêm rất lâu, bấy giờ mới quay người đi về.

Nhưng Hoắc Vĩnh Ninh không hề biết rằng, sau khi lên taxi, Thư Hoàn rất nhẹ nhõm, thậm chí cô còn bật di động, thoải mái lướt weibo. Trò dự đoán về các cung hoàng đạo đang rất hot hiện nay nói rằng thời gian này cung Thiên Yết sắp phải đối diện với thử thách, làm việc gì cũng nên cẩn thận.

A… may mà hôm nay, cô đã hoàn thành việc này.

Leo lên giường của Hoắc Vĩnh Ninh một cách thuận lợi.

Dù không tin vào chuyện cung hoàng đạo nhưng cô vẫn thầm cảm thấy mình gặp may.

Mỗi ngày cô mặc một bộ đồ lót khác nhau, ngày nào cũng chuẩn bị cho sự việc này… cũng từng nghĩ đến khả năng tiến hành trong phòng làm việc của anh, hoặc trên xe anh, nhưng những tình huống này đều quá miễn cưỡng, nếu không thể bỏ thuốc vào đồ uống của anh, cô bắt buộc phải tự tìm cơ hội khác.

Nhưng dù thế nào chăng nữa, cô vẫn cảm thấy Hoắc Vĩnh Ninh có khả năng tự chủ rất tốt.

Mãi đến hôm nay.

Cô cảm thấy mình gặp may, vận may của cô thực sự rất tốt.

Trợ lý của Hoa Tấn là bạn của Thư Hoàn, thứ “thuốc” đó chẳng qua chỉ là bột mỳ mà thôi.

Cô chỉ đang đánh cược anh liệu có nể mặt Hàn Tử Kiều mà lo lắng cho cô không.

Quả nhiên anh xuất hiện ở quầy bar, và quả nhiên anh đưa cô đến nghỉ ngơi ở nhà của mình.

Cô biết chắc chắn anh sẽ cho người đưa mình về, vì thế anh vừa rời khỏi nhà, cô cũng rời khỏi đó luôn. Mãi đến lúc trợ lý của anh về nhà anh xem xét một lượt, không tìm thấy mình và bỏ đi… cô mới dùng tấm thẻ mở cửa phòng hôm nọ tự mở cửa nhà anh, giả bộ ngủ quên trong nhà tắm.

Trong bồn tắm rất lạnh, cô nằm ở đó, bên dưới ướt sũng đến mức cứng đờ nhưng Thư Hoàn chỉ có thể chờ đợi như thế, đồng thời chân thành cầu xin… anh sẽ về một mình sau khi đã say khướt. Rồi sau đó nữa… Lần đầu tiên thực sự rất đau, nhưng không đáng sợ như cô vẫn tưởng.

Cô biết anh giả vờ ngủ, vì tụi Lưu Dương rất ít khi pha cà phê và trà xanh cho anh, họ nói anh hay bị mất ngủ. Vì thế lúc tỉnh dậy, cô rất cẩn thận, cố tình ngồi lại trên giường một lúc, để anh thức dậy cùng lúc với mình.

Vào hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, rõ ràng trong hiệu thuốc có cả nước ấm miễn phí nhưng cô cố tình đi ra ngoài, uống thuốc bằng nước khoáng lạnh lẽo.

Cô nhìn thấy bóng dáng cao ráo của anh, ở ngay bên kia đường, anh đang nhìn cô, lặng lẽ, không một tiếng động.

Anh không đau lòng, mà chỉ áy náy.

Áy náy là tốt rồi…

Thư Hoàn híp mắt nhớ lại chuyện vừa xảy ra vào một tiếng trước, nhưng cô chợt có cảm giác như đã qua mấy đời.

Anh nhiều lần ra vào cơ thể cô, không hề nương nhẹ, dường như muốn xuyên qua người cô vậy. Giây phút ấy, cái anh quan tâm chỉ là khoái cảm của mình chứ không phải cảm nhận của cô.

Việc làm tình lần này không hề liên quan đến tình sâu nghĩa nặng.

Nếu… Nếu đổi lại là Hàn Tử Kiều, chắc anh sẽ không mãnh liệt như vậy.

Nhưng không sao… Thư Hoàn, cái mày muốn không phải tình yêu của anh ấy, mày chỉ cần… một lời hứa của Hoắc Vĩnh Ninh mà thôi.

Không phải thề non hẹn biển.

Mà là lời hứa liên quan đến lợi ích và trao đổi.

Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài, tuy bên dưới rất đau nhưng ý cười lại hiện trên môi, tuy rất nhạt nhưng đầy quyết tâm.

Thế nhưng tại sao… lại thấy ngưa ngứa mặt.

Cô vô thức giơ tay sờ lên má, giờ mới nhận ra hai má đã ướt nhẹp từ lúc nào… hình như là nước mắt.

Thư Hoàn vội vàng lau đi như để che giấu sự yếu đuối trong phút chốc của mình, cô bắt bản thân phải kiên cường, ý cười trên môi càng đậm.

Nước mắt có tác dụng ư?

Dĩ nhiên là có tác dụng.

Lúc quyến rũ đàn ông, lúc giả bộ mềm yếu, nước mắt có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.

Bây giờ mày đang khóc cho ai xem đây?

Tiếng nói trong lòng tiếp tục vang lên: Tỉnh lại đi, Thư Hoàn.

Thành phố về đêm rất thông thoáng, đến cửa khu nhà, cô trả tiền rồi xuống xe. Lúc đặt chân xuống đất và đi bước đầu tiên, suýt nữa cô không đứng nổi.

Có lẽ là vì vừa mới biết anh đang ở phía sau, lúc trái tim mỏi mệt thì phản ứng của cơ thể cũng không sao nhạy bén được…

Trên đời, để có được thứ mình muốn, bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Muốn khống chế cân nặng của cơ thể ở mức 45kg, đã hai năm qua cô không được ăn một bữa cơm bình thường.

Muốn giành được học bổng quốc gia, trong lúc các bạn xem phim đọc truyện, cô ra sức làm bài tập, đọc sách tham khảo, học tiếng Anh.

Còn một thứ khác mà cô cũng muốn… Ít nhất, hôm nay cô đã hoàn thành bước đầu tiên một cách suôn sẻ.

Thư Hoàn, mày không phải Hàn Tử Kiều, không có ai dọn sẵn mọi thứ trước mặt mày đâu!

Mày đã biết vậy từ lâu rồi mà.

Mỗi bước đi của cô đều rất vững vàng, lưng ưỡn thẳng. Cô chợt nghĩ, nỗi đau trên cơ thể thật sự chẳng đáng nhắc tới.

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status