“Tô ma ma, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?” – Mộ Dung Thương hảo tâm hỏi, khóe miệng cũng mang theo trào phúng chợt lóe.
“Ngũ... ngũ hoàng tử, ngài không có việc gì thì tốt rồi!” – Tô ma ma run rẩy, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tung âm thuật của Sở Nguyệt khiến bà ta cảm thấy toàn thân phát run. Vì cái gì Mộ Dung Thương còn sống? Tràng đại hỏa đêm qua, rõ ràng đã...
“Ít nhiều Tô ma ma đã có công tìm người cứu hỏa nên ta mới có thể mau trốn thoát như vậy. Ta còn muốn đa tạ ma ma đây.”
Tô ma ma nghe vậy, run rẩy càng lợi hại hơn: “A—— không cần.”
“Ngũ hoàng tử điện hạ quả nhiên cát nhân thiên tướng. Hoàng thượng nghe được, tất nhiên vạn phần cao hứng.” – Vương Hậu Đức một bên nói.
“Làm phiền công công.” – Mộ Dung Thương khách khí.
“Tô ma ma!” – Vương Hậu Đức quay đầu hướng Tô ma ma nói: “Sau này hảo hảo chiếu cố ngũ hoàng tử. Nếu sự tình hôm nay lại phát sinh...”
Trong lời nói mang theo mấy phần uy hiếp. Những việc dơ bẩn trong hậu cung, Vương công công tự nhiên là biết. Chính vì hiện tại ngũ hoàng tử là người hoàng thượng quan tâm nên nhất định phải đảm bảo vạn vô nhất thất.
“Dạ, dạ.” – Tô ma ma vội vàng đáp.
Vương Hậu Đức lại nhắn thêm một chút tình cảm thân thiết của hoàng thượng, liền cáo từ rời khỏi.
Bởi vì tràng đại hỏa hôm qua, phòng Xuân Lan đã hoàn toàn bị phế bỏ. Vách tường tối như mực, ngay cả nóc nhà đều bị lửa thiêu đốt hầu như không còn gì.
“Thi thể Xuân Lan đâu?” – Mộ Dung Thương hỏi một tiểu cung nữ.
“Ngũ hoàng tử.” – Cung nữ thi lễ nói – “Thi thể Xuân Lan tỷ tỷ đã hạ táng.”
“Nhanh như thế.” – Hắn có chút kinh ngạc.
“Dạ, đây là quy củ cung nhân.” – Tiểu cung nữ biểu cảm tập mãi thành quen nói.
Đối với hậu cung to lớn như vậy, một cung nữ tử vong căn bản chính là một sự kiện bé nhỏ không đáng kể. Hậu cung quy củ đối với những cái chết không bình thường như vậy, luôn luôn là kiêng kị không nên đụng đến, đều nhanh chóng được xử lý.
Mộ Dung Thương nghe xong, trong lòng khó chịu. Tuổi hắn còn nhỏ, lần đầu tiên tận mắt thấy một sinh mệnh biến mất trước mắt mình, kết quả là qua loa bị người mang đi nhập liệm. Hắn nhớ ngày hôm qua Xuân Lan nói với mình việc kia, vậy mẫu thân đâu? Có phải hay không cũng như thế này?
Trận đại hỏa ở Tĩnh Tâm Uyển tựa như trên mặt hồ thỉnh thoảng gợn sóng, rất nhanh liền yên tĩnh.
--- ------ ----
“Tỷ tỷ, Tô ma ma kia giống như bệnh nặng.” – Bên trong Nhất Duyệt Viện, Mộ Dung Thương đang luyện chữ.
“Ừ?”
“Nàng mỗi ngày bọc chăn thật dày, còn ngại lạnh liền đi tìm tiểu lang trung trong cung xem qua, nhưng cũng không có gì khởi sắc.”
Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tung âm thuật dễ dàng bị nhìn ra như vậy.
“Tỷ tỷ, còn có ba ngày nữa là đêm trừ tịch, ngươi nói ta có thể nhìn thấy phụ hoàng hay không?” – Mộ Dung Thương hỏi.
“Nếu hắn nghĩ muốn thấy ngươi, tự nhiên có thể nhìn thấy.”
“Ừm!” – Nhắc đến hoàng đế, Mộ Dung Thương có chút hưng phấn.
Nếu nàng nhớ không lầm, toàn bộ thời niên thiếu, hoàng đế đối với hắn đều chẳng quan tâm. Nhìn Mộ Dung Thương một bên hưng phấn, Sở Nguyệt chỉ cảm thấy cuối cùng tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
--- ------ ----
Ngày ba mươi, trước đêm trừ tịch, Vương Hậu Đức mang theo Thái y viện Tống thái y đi tới Tĩnh Tâm Uyển.
“Ngũ hoàng tử, vị này là Tống thái y, bệ hạ quan tâm thân thể ngài, cho nên cố ý cho hắn đến xem xét.” – Vương công công nghĩ một đằng nói một nẻo.
“A, Tống thái y hảo!” – Mộ Dung Thương khiêm tốn có lễ nói.
Mà Tống thái y cau mày, trang mô tác dạng sờ sờ mạch đập của Mộ Dung Thương, sau đó xuất ra một cây ngân châm dài nhỏ.
“Đem ngón tay đưa ra đây.” – Tống thái y nói.
“Uhm.” – Mộ Dung Thương nhu thuận nghe lời.
Mà Tống thái y thì nhanh tay đâm một châm xuống ngón tay Mộ Dung Thương, nháy mắt, máu theo vết đâm chảy xuống dưới. Tống thái y sớm có chuẩn bị, lấy ra một cái bình gốm sứ, tiếp được máu kia.
Bên trong bình gốm sứ có một thứ chất lỏng trong suốt kỳ quái.
“Tống thái y, đây là làm gì?” – Mộ Dung Thương ăn đau, trừng mắt hỏi vị thái y trước mắt.
“Xem bệnh.”
Sau đó, Vương công công cùng Tống thái y liếc nhau, liền đứng dậy cáo từ. Mộ Dung Thương nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
--- ------ ----
Bên trong Nhất Duyệt Viện, Sở Nguyệt đang ở sương phòng tĩnh tọa. Một bên Mộ Dung Thương liên miên lãi nhãi nói.
“Tỷ tỷ, ngươi nói bọn họ vì cái gì lại cầm ngân châm đâm ta.”
Sở Nguyệt không để ý hắn, vẫn trong trạng thái tĩnh tọa.
“Tống thái y kia thật đáng ghét, sắc mặt thối thối.” – Mộ Dung Thương tiếp tục châm chọc.
Sở Nguyệt vẫn một bộ mặt không biểu cảm, không nhúc nhích cũng không có chút tiếng vang.
“Ai, mỗi lần tỷ tỷ tu luyện đều sẽ không để ý ta.” – Tiểu hài tử bắt đầu làm nũng.
Đến lúc tối, Vương công công lại tới nữa. Lúc này, sắc mặt hắn không tốt, phía sau đi theo bốn thái giám.
“Ngũ hoàng tử, bệ hạ có chỉ.” – Vương công công mặt không biểu cảm nói.
Mộ Dung Thương nghe vậy, đầu tiên là vui vẻ, thầm nghĩ chẳng lẽ phụ hoàng triệu hồi ta? Nhưng nhìn lại sắc mặt Vương công công cùng thái độ của hắn với mình, trong lòng Mộ Dung Thương lại căng thẳng.
“Mộ Dung Thương hành vi không hợp lẽ, không từ không hiếu. Nay trừ bỏ tông tịch, biếm làm thứ dân. Niệm tình tuổi còn nhỏ, gia ân ban chết, khỏi phải chịu cảnh lênh đênh cơ khổ.” – Vương công công bén nhọn gằn từng chữ.
“Phụ hoàng...đây là...ý gì?” – Mộ Dung Thương đầu trống rỗng, mấy chữ kia tách ra, hợp lại rốt cục là cái ý gì.
“Ngài hiện không còn là hoàng tử, không thể lại kêu hoàng thượng là phụ hoàng.”
“Vì cái gì?” – Tiểu hài tử sắc mặt trắng bệch nhìn Vương công công. Phụ hoàng không muốn nhận ta?
“Cái này phải hỏi Dung phi nương nương.” – Vương Hậu Đức hảo tâm giải thích.
Hôm nay cũng không biết vì sao, hoàng thượng đột nhiên kêu Tống thái y đến lấy máu Mộ Dung Thương, thử máu nhận thân. Ai biết máu hắn thế nhưng không cùng hoàng thượng dung hợp.
Hoàng Thượng đương trường đánh đổ chén máu nhận thân, hạ chỉ muốn xử tử Mộ Dung Thương. Dù sao không có một hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ trên đỉnh đầu mình đội một cái nón xanh như vậy.
“Không! Ta không tin! Phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như vậy!” – Mộ Dung Thương rống lên. Phụ hoàng muốn giết hắn? Làm sao có khả năng!
Vương công công cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp phân phó bốn thái giám bên cạnh: “ Đem Mộ Dung Thương canh giữ cho tốt.”
Tả hữu thái giám kéo Mộ Dung Thương lên, hỏi: “ Công công, hiện tại liền...”
Vương Hậu Đức vẫy vẫy tay: “Hôm sau lại động thủ. Đêm trừ tịch thấy máu là điềm xấu.”
“Vâng.”
Mộ Dung Thương chỉ cảm thấy cánh tay bị lôi đi sinh đau, ánh mắt hồng hồng. Vì cái gì mọi việc lại biến thành dạng này? Phụ hoàng không muốn mang mình rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển sao? Không đúng... hắn không phải phụ hoàng...
--- ------ ----
Bên trong Nhất Duyệt Viện, Sở Nguyệt đang an tâm tỉnh tọa, hoàn toàn không biết sự tình phát sinh.
“Cứu cứu Thương nhi...” – Thanh âm nữ tử mỏng manh vang lên bên tai Sở Nguyệt.
Nàng mở to mắt, nhưng không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào, thế là lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Nhưng, rất nhanh, thanh âm mỏng manh của nàng kia lại truyền đến.
“Cứu cứu Thương nhi...”
Sở Nguyệt nhíu mày, nghĩ đến cái gì, liền mượn lực lượng Nguyệt Quang Thạch, ngưng tụ một đường cong trong không khí. Rất nhanh, một cái linh hồn suy yếu hiện ra.
Chỉ thấy nữ tử thanh nhã tuyệt sắc, cung trang trắng thuần, càng tô điểm thêm dung nhan tựa như thiên thượng tiên nga. Nhưng mà người trước mắt vẻ mặt ưu sầu, linh hồn suy yếu không chịu nổi, tùy thời đều sẽ hồn phi phách tán.
“Cứu cứu Thương nhi.” – Nữ tữ tuy rằng thanh âm mỏng manh nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Sở Nguyệt quan sát một phen, hỏi: “Ngươi là Dung phi.”
“Ừm.”
Sở Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn Dung phi. Nhân giới thường rất ít có Quỷ hồn. Mỗi một thời điểm có người chết đi, đều sẽ lập tức thoát ly nhân giới tới quỷ giới. Cái gọi là cách thế, là chỉ linh hồn rời khỏi nhân thế.
Đương nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, tỷ như chấp niệm đặc biệt sâu sẽ luôn luôn bồi hồi ở nhân giới. Nhưng là, nhân giới trọng dương khí, đại bộ phận Quỷ hồn nhiều nhất ngốc vài ngày, sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô.
Sở Nguyệt đột nhiên nghĩ đến khối ngọc bội quỷ dị kia, mặt trên toái văn có tơ máu.
“Ngươi ký túc tại trên khối ngọc bội kia?”
“Đúng vậy. Năm đó ta chết đi, linh hồn bị khóa trong ngọc bội. Hai năm này, ta chỉ có thể nghe được thanh âm xung quanh, nhưng không thể thoát đi. Thẳng đến trước đó không lâu, ngươi đưa âm khí tiến vào khối ngọc, ta mới có một chút lực lượng thoát ra.” – Dung phi nói.
Thì ra thế. Xem ra ngọc bội kia là dụng cụ khóa linh.
“Ngài nhất định phải cứu cứu Thương nhi.” – Dung phi lại lần nữa khẩn cầu.
“Mộ Dung Thương xảy ra chuyện gì?” – Sở Nguyệt nghi hoặc nói. Gần đây trong Tĩnh Tâm Uyển sẽ không có người làm khó dễ hắn.
“Hoàng đế hạ chỉ muốn giết Thương nhi.” – Dung phi đau thương nói.
“Cái gì?” – Hoàng đế mấy ngày trước không phải còn nghĩ muốn mang Mộ Dung Thương ra lãnh cung hay sao?
“Hoàng đế lấy máu nhận thân, máu Thương nhi cùng hắn không hòa hợp.”
Sở Nguyệt lông mày giương lên, nhìn Dung phi hỏi: “Chẳng lẽ Mộ Dung Thương không phải là nhi tử của hoàng đế?”
“Làm sao có khả năng! Ta chưa từng phản bội hắn.” – Thanh âm Dung phi mang theo một tia bi thương – “Đáng tiếc hắn trước giờ không tin.”
“Như vậy là có người phá rối.” – Sở Nguyệt hừ lạnh.
“Ta không biết...” – Linh hồn Dung phi càng thêm hư nhược, bắt đầu hiện ra trạng thái nửa trong suốt – “Ngay cả năm đó ai là hung thủ giết ta, ta đều không biết.”
“Linh hồn của ngươi chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu sẽ phải tan thành mây khói.” – Sở Nguyệt cau mày nói.
Dung phi lại không để ý đến trạng thái bản thân: “Nhất định phải cứu Thương nhi.”
Sở Nguyệt suy nghĩ một chút, liền nói: “Hiện tại hoàng đế hạ chỉ muốn giết Mộ Dung Thương. Có thể cứu hắn, cũng chỉ có hoàng đế.”
Dung phi nghe vậy, lâm vào tuyệt vọng, hiển nhiên nàng không nghĩ là Sở Nguyệt có thể thay đổi được chủ ý của hoàng đế.
“Có một biện pháp. Nhưng là cần ngươi phải trả giá đại giới.”
“Biện pháp gì? Chỉ cần có thể cứu Thương nhi.” – Dung phi sốt ruột nói.
“Chỉ cần ngươi có thể chính miệng nói cho hoàng đế biết rõ chuyện ngươi bỏ trốn, cũng khiến hoàng đế chính mình đi tìm Mộ Dung Thương lấy máu nhận thân một lần nữa, là có thể giải trừ nguy cơ.”
Dung phi lắc đầu, nàng cảm thấy phương pháp này không thể thực hiện được: “ Ta hiện tại là một linh hồn, căn bản không thế rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển.”
“Có một bí thuật, có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên lực lượng linh hồn giúp ngươi rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển.” – Sở Nguyệt nói – “Bất quá, sau khi bí thuật này mất đi hiệu lực, ngươi sẽ hồn phi phách tán, không có chuyển thế.”
Dung phi sửng sốt một chút, sau đó cắn răng nói: “ Dù sao cái bộ dạng của ta hiện tại, cuối cùng bất quá cũng là tan thành mây khói, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
Sở Nguyệt thấy nàng kiên định như thế, không khỏi khâm phục. Mộ Dung Thương, phụ thân ngươi tuy rằng không tốt, nhưng mẫu thân quả thật không tệ.
“Ngươi có muốn gặp Mộ Dung Thương?” – Sở Nguyệt hỏi. Một khi dùng xong bí thuật, không có khả năng quay đầu.
“Không cần.” – Thanh âm nữ tử có chút đau thương – “ Coi như hai năm trước, ta liền mất đi.”
Sở Nguyệt nhìn Dung phi, chỉ cảm thấy mắt nàng nồng đậm ưu thương.
“Ngũ... ngũ hoàng tử, ngài không có việc gì thì tốt rồi!” – Tô ma ma run rẩy, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tung âm thuật của Sở Nguyệt khiến bà ta cảm thấy toàn thân phát run. Vì cái gì Mộ Dung Thương còn sống? Tràng đại hỏa đêm qua, rõ ràng đã...
“Ít nhiều Tô ma ma đã có công tìm người cứu hỏa nên ta mới có thể mau trốn thoát như vậy. Ta còn muốn đa tạ ma ma đây.”
Tô ma ma nghe vậy, run rẩy càng lợi hại hơn: “A—— không cần.”
“Ngũ hoàng tử điện hạ quả nhiên cát nhân thiên tướng. Hoàng thượng nghe được, tất nhiên vạn phần cao hứng.” – Vương Hậu Đức một bên nói.
“Làm phiền công công.” – Mộ Dung Thương khách khí.
“Tô ma ma!” – Vương Hậu Đức quay đầu hướng Tô ma ma nói: “Sau này hảo hảo chiếu cố ngũ hoàng tử. Nếu sự tình hôm nay lại phát sinh...”
Trong lời nói mang theo mấy phần uy hiếp. Những việc dơ bẩn trong hậu cung, Vương công công tự nhiên là biết. Chính vì hiện tại ngũ hoàng tử là người hoàng thượng quan tâm nên nhất định phải đảm bảo vạn vô nhất thất.
“Dạ, dạ.” – Tô ma ma vội vàng đáp.
Vương Hậu Đức lại nhắn thêm một chút tình cảm thân thiết của hoàng thượng, liền cáo từ rời khỏi.
Bởi vì tràng đại hỏa hôm qua, phòng Xuân Lan đã hoàn toàn bị phế bỏ. Vách tường tối như mực, ngay cả nóc nhà đều bị lửa thiêu đốt hầu như không còn gì.
“Thi thể Xuân Lan đâu?” – Mộ Dung Thương hỏi một tiểu cung nữ.
“Ngũ hoàng tử.” – Cung nữ thi lễ nói – “Thi thể Xuân Lan tỷ tỷ đã hạ táng.”
“Nhanh như thế.” – Hắn có chút kinh ngạc.
“Dạ, đây là quy củ cung nhân.” – Tiểu cung nữ biểu cảm tập mãi thành quen nói.
Đối với hậu cung to lớn như vậy, một cung nữ tử vong căn bản chính là một sự kiện bé nhỏ không đáng kể. Hậu cung quy củ đối với những cái chết không bình thường như vậy, luôn luôn là kiêng kị không nên đụng đến, đều nhanh chóng được xử lý.
Mộ Dung Thương nghe xong, trong lòng khó chịu. Tuổi hắn còn nhỏ, lần đầu tiên tận mắt thấy một sinh mệnh biến mất trước mắt mình, kết quả là qua loa bị người mang đi nhập liệm. Hắn nhớ ngày hôm qua Xuân Lan nói với mình việc kia, vậy mẫu thân đâu? Có phải hay không cũng như thế này?
Trận đại hỏa ở Tĩnh Tâm Uyển tựa như trên mặt hồ thỉnh thoảng gợn sóng, rất nhanh liền yên tĩnh.
--- ------ ----
“Tỷ tỷ, Tô ma ma kia giống như bệnh nặng.” – Bên trong Nhất Duyệt Viện, Mộ Dung Thương đang luyện chữ.
“Ừ?”
“Nàng mỗi ngày bọc chăn thật dày, còn ngại lạnh liền đi tìm tiểu lang trung trong cung xem qua, nhưng cũng không có gì khởi sắc.”
Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tung âm thuật dễ dàng bị nhìn ra như vậy.
“Tỷ tỷ, còn có ba ngày nữa là đêm trừ tịch, ngươi nói ta có thể nhìn thấy phụ hoàng hay không?” – Mộ Dung Thương hỏi.
“Nếu hắn nghĩ muốn thấy ngươi, tự nhiên có thể nhìn thấy.”
“Ừm!” – Nhắc đến hoàng đế, Mộ Dung Thương có chút hưng phấn.
Nếu nàng nhớ không lầm, toàn bộ thời niên thiếu, hoàng đế đối với hắn đều chẳng quan tâm. Nhìn Mộ Dung Thương một bên hưng phấn, Sở Nguyệt chỉ cảm thấy cuối cùng tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
--- ------ ----
Ngày ba mươi, trước đêm trừ tịch, Vương Hậu Đức mang theo Thái y viện Tống thái y đi tới Tĩnh Tâm Uyển.
“Ngũ hoàng tử, vị này là Tống thái y, bệ hạ quan tâm thân thể ngài, cho nên cố ý cho hắn đến xem xét.” – Vương công công nghĩ một đằng nói một nẻo.
“A, Tống thái y hảo!” – Mộ Dung Thương khiêm tốn có lễ nói.
Mà Tống thái y cau mày, trang mô tác dạng sờ sờ mạch đập của Mộ Dung Thương, sau đó xuất ra một cây ngân châm dài nhỏ.
“Đem ngón tay đưa ra đây.” – Tống thái y nói.
“Uhm.” – Mộ Dung Thương nhu thuận nghe lời.
Mà Tống thái y thì nhanh tay đâm một châm xuống ngón tay Mộ Dung Thương, nháy mắt, máu theo vết đâm chảy xuống dưới. Tống thái y sớm có chuẩn bị, lấy ra một cái bình gốm sứ, tiếp được máu kia.
Bên trong bình gốm sứ có một thứ chất lỏng trong suốt kỳ quái.
“Tống thái y, đây là làm gì?” – Mộ Dung Thương ăn đau, trừng mắt hỏi vị thái y trước mắt.
“Xem bệnh.”
Sau đó, Vương công công cùng Tống thái y liếc nhau, liền đứng dậy cáo từ. Mộ Dung Thương nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
--- ------ ----
Bên trong Nhất Duyệt Viện, Sở Nguyệt đang ở sương phòng tĩnh tọa. Một bên Mộ Dung Thương liên miên lãi nhãi nói.
“Tỷ tỷ, ngươi nói bọn họ vì cái gì lại cầm ngân châm đâm ta.”
Sở Nguyệt không để ý hắn, vẫn trong trạng thái tĩnh tọa.
“Tống thái y kia thật đáng ghét, sắc mặt thối thối.” – Mộ Dung Thương tiếp tục châm chọc.
Sở Nguyệt vẫn một bộ mặt không biểu cảm, không nhúc nhích cũng không có chút tiếng vang.
“Ai, mỗi lần tỷ tỷ tu luyện đều sẽ không để ý ta.” – Tiểu hài tử bắt đầu làm nũng.
Đến lúc tối, Vương công công lại tới nữa. Lúc này, sắc mặt hắn không tốt, phía sau đi theo bốn thái giám.
“Ngũ hoàng tử, bệ hạ có chỉ.” – Vương công công mặt không biểu cảm nói.
Mộ Dung Thương nghe vậy, đầu tiên là vui vẻ, thầm nghĩ chẳng lẽ phụ hoàng triệu hồi ta? Nhưng nhìn lại sắc mặt Vương công công cùng thái độ của hắn với mình, trong lòng Mộ Dung Thương lại căng thẳng.
“Mộ Dung Thương hành vi không hợp lẽ, không từ không hiếu. Nay trừ bỏ tông tịch, biếm làm thứ dân. Niệm tình tuổi còn nhỏ, gia ân ban chết, khỏi phải chịu cảnh lênh đênh cơ khổ.” – Vương công công bén nhọn gằn từng chữ.
“Phụ hoàng...đây là...ý gì?” – Mộ Dung Thương đầu trống rỗng, mấy chữ kia tách ra, hợp lại rốt cục là cái ý gì.
“Ngài hiện không còn là hoàng tử, không thể lại kêu hoàng thượng là phụ hoàng.”
“Vì cái gì?” – Tiểu hài tử sắc mặt trắng bệch nhìn Vương công công. Phụ hoàng không muốn nhận ta?
“Cái này phải hỏi Dung phi nương nương.” – Vương Hậu Đức hảo tâm giải thích.
Hôm nay cũng không biết vì sao, hoàng thượng đột nhiên kêu Tống thái y đến lấy máu Mộ Dung Thương, thử máu nhận thân. Ai biết máu hắn thế nhưng không cùng hoàng thượng dung hợp.
Hoàng Thượng đương trường đánh đổ chén máu nhận thân, hạ chỉ muốn xử tử Mộ Dung Thương. Dù sao không có một hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ trên đỉnh đầu mình đội một cái nón xanh như vậy.
“Không! Ta không tin! Phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như vậy!” – Mộ Dung Thương rống lên. Phụ hoàng muốn giết hắn? Làm sao có khả năng!
Vương công công cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp phân phó bốn thái giám bên cạnh: “ Đem Mộ Dung Thương canh giữ cho tốt.”
Tả hữu thái giám kéo Mộ Dung Thương lên, hỏi: “ Công công, hiện tại liền...”
Vương Hậu Đức vẫy vẫy tay: “Hôm sau lại động thủ. Đêm trừ tịch thấy máu là điềm xấu.”
“Vâng.”
Mộ Dung Thương chỉ cảm thấy cánh tay bị lôi đi sinh đau, ánh mắt hồng hồng. Vì cái gì mọi việc lại biến thành dạng này? Phụ hoàng không muốn mang mình rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển sao? Không đúng... hắn không phải phụ hoàng...
--- ------ ----
Bên trong Nhất Duyệt Viện, Sở Nguyệt đang an tâm tỉnh tọa, hoàn toàn không biết sự tình phát sinh.
“Cứu cứu Thương nhi...” – Thanh âm nữ tử mỏng manh vang lên bên tai Sở Nguyệt.
Nàng mở to mắt, nhưng không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào, thế là lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Nhưng, rất nhanh, thanh âm mỏng manh của nàng kia lại truyền đến.
“Cứu cứu Thương nhi...”
Sở Nguyệt nhíu mày, nghĩ đến cái gì, liền mượn lực lượng Nguyệt Quang Thạch, ngưng tụ một đường cong trong không khí. Rất nhanh, một cái linh hồn suy yếu hiện ra.
Chỉ thấy nữ tử thanh nhã tuyệt sắc, cung trang trắng thuần, càng tô điểm thêm dung nhan tựa như thiên thượng tiên nga. Nhưng mà người trước mắt vẻ mặt ưu sầu, linh hồn suy yếu không chịu nổi, tùy thời đều sẽ hồn phi phách tán.
“Cứu cứu Thương nhi.” – Nữ tữ tuy rằng thanh âm mỏng manh nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Sở Nguyệt quan sát một phen, hỏi: “Ngươi là Dung phi.”
“Ừm.”
Sở Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn Dung phi. Nhân giới thường rất ít có Quỷ hồn. Mỗi một thời điểm có người chết đi, đều sẽ lập tức thoát ly nhân giới tới quỷ giới. Cái gọi là cách thế, là chỉ linh hồn rời khỏi nhân thế.
Đương nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, tỷ như chấp niệm đặc biệt sâu sẽ luôn luôn bồi hồi ở nhân giới. Nhưng là, nhân giới trọng dương khí, đại bộ phận Quỷ hồn nhiều nhất ngốc vài ngày, sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô.
Sở Nguyệt đột nhiên nghĩ đến khối ngọc bội quỷ dị kia, mặt trên toái văn có tơ máu.
“Ngươi ký túc tại trên khối ngọc bội kia?”
“Đúng vậy. Năm đó ta chết đi, linh hồn bị khóa trong ngọc bội. Hai năm này, ta chỉ có thể nghe được thanh âm xung quanh, nhưng không thể thoát đi. Thẳng đến trước đó không lâu, ngươi đưa âm khí tiến vào khối ngọc, ta mới có một chút lực lượng thoát ra.” – Dung phi nói.
Thì ra thế. Xem ra ngọc bội kia là dụng cụ khóa linh.
“Ngài nhất định phải cứu cứu Thương nhi.” – Dung phi lại lần nữa khẩn cầu.
“Mộ Dung Thương xảy ra chuyện gì?” – Sở Nguyệt nghi hoặc nói. Gần đây trong Tĩnh Tâm Uyển sẽ không có người làm khó dễ hắn.
“Hoàng đế hạ chỉ muốn giết Thương nhi.” – Dung phi đau thương nói.
“Cái gì?” – Hoàng đế mấy ngày trước không phải còn nghĩ muốn mang Mộ Dung Thương ra lãnh cung hay sao?
“Hoàng đế lấy máu nhận thân, máu Thương nhi cùng hắn không hòa hợp.”
Sở Nguyệt lông mày giương lên, nhìn Dung phi hỏi: “Chẳng lẽ Mộ Dung Thương không phải là nhi tử của hoàng đế?”
“Làm sao có khả năng! Ta chưa từng phản bội hắn.” – Thanh âm Dung phi mang theo một tia bi thương – “Đáng tiếc hắn trước giờ không tin.”
“Như vậy là có người phá rối.” – Sở Nguyệt hừ lạnh.
“Ta không biết...” – Linh hồn Dung phi càng thêm hư nhược, bắt đầu hiện ra trạng thái nửa trong suốt – “Ngay cả năm đó ai là hung thủ giết ta, ta đều không biết.”
“Linh hồn của ngươi chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu sẽ phải tan thành mây khói.” – Sở Nguyệt cau mày nói.
Dung phi lại không để ý đến trạng thái bản thân: “Nhất định phải cứu Thương nhi.”
Sở Nguyệt suy nghĩ một chút, liền nói: “Hiện tại hoàng đế hạ chỉ muốn giết Mộ Dung Thương. Có thể cứu hắn, cũng chỉ có hoàng đế.”
Dung phi nghe vậy, lâm vào tuyệt vọng, hiển nhiên nàng không nghĩ là Sở Nguyệt có thể thay đổi được chủ ý của hoàng đế.
“Có một biện pháp. Nhưng là cần ngươi phải trả giá đại giới.”
“Biện pháp gì? Chỉ cần có thể cứu Thương nhi.” – Dung phi sốt ruột nói.
“Chỉ cần ngươi có thể chính miệng nói cho hoàng đế biết rõ chuyện ngươi bỏ trốn, cũng khiến hoàng đế chính mình đi tìm Mộ Dung Thương lấy máu nhận thân một lần nữa, là có thể giải trừ nguy cơ.”
Dung phi lắc đầu, nàng cảm thấy phương pháp này không thể thực hiện được: “ Ta hiện tại là một linh hồn, căn bản không thế rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển.”
“Có một bí thuật, có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên lực lượng linh hồn giúp ngươi rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển.” – Sở Nguyệt nói – “Bất quá, sau khi bí thuật này mất đi hiệu lực, ngươi sẽ hồn phi phách tán, không có chuyển thế.”
Dung phi sửng sốt một chút, sau đó cắn răng nói: “ Dù sao cái bộ dạng của ta hiện tại, cuối cùng bất quá cũng là tan thành mây khói, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
Sở Nguyệt thấy nàng kiên định như thế, không khỏi khâm phục. Mộ Dung Thương, phụ thân ngươi tuy rằng không tốt, nhưng mẫu thân quả thật không tệ.
“Ngươi có muốn gặp Mộ Dung Thương?” – Sở Nguyệt hỏi. Một khi dùng xong bí thuật, không có khả năng quay đầu.
“Không cần.” – Thanh âm nữ tử có chút đau thương – “ Coi như hai năm trước, ta liền mất đi.”
Sở Nguyệt nhìn Dung phi, chỉ cảm thấy mắt nàng nồng đậm ưu thương.
/9
|