Doãn Bích Giới ngồi trên giường, nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đang bưng một bát cháo, rất kiên nhẫn khẽ thổi hơi trên thìa, cô cứ thấy cảnh tượng này không thật chút nào.
Đã qua hai tháng kể từ khi biết tin mang thai và làm giấy chứng nhận kết hôn.
Ban đầu vì Kha Khinh Đằng lo lắng cô mang thai ngồi máy bay có thể xảy ra biến cố bất ngờ, vì thế anh đã quyết định ở tại thành phố S vài tháng, đợi sau khi đứa bé bình an sinh ra mới quay về New York.
Đương nhiên hoàn cảnh ở nơi dưỡng thai của cô là tốt nhất, hoàn toàn không có bất cứ sơ hở nào, nhưng vấn đề hiện tại ở chỗ, bất luận cô là phụ nữ có thai, hay là bạn bè tốt của anh ở thành phố S, thậm chí là anh em họ Trịnh bị gọi về khẩn cấp, tất cả đều sắp bị người chuẩn bị làm ba ép đến điên mất.
Biểu hiện điên cuồng của Kha Khinh Đằng trong hai tháng nay, nêu ra vài ví dụ đơn giản, chính là:
Không cho phép những người bạn như Trần Uyên Sam, Nghiêm Thấm Huyên liên lạc điện thoại với bọn họ, nếu muốn đến thăm, chỉ có thể liên lạc trước với anh em họ Trịnh, hơn nữa thời gian ở lại cũng có hạn chế, còn không cho phép Nghiêm Thấm Huyên và Doãn Bích Giới có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào.
Nếu anh em họ Trịnh muốn bàn chuyện với anh, phải nói ngay trong phòng ngủ, hơn nữa không thể vượt qua mười phút, hai anh em phải cam đoan thay phiên canh giữ phòng ngủ trong hai mươi bốn giờ.
Đương nhiên, cuối tuần trước đã xảy ra một chuyện điên cuồng hơn, ba mẹ Doãn Bích Giới sang đây thăm hỏi, sau khi được cho biết chỉ có thể thăm mười phút, còn không được tiếp xúc thân thể, ông bà Doãn có phần tức giận, nhưng anh lại hoàn toàn không nhượng bộ chút nào, nếu không phải Doãn Bích Giới hoà giải, đoán chừng anh cũng muốn lấy súng ra.
“Kha Khinh Đằng.”
Cô ăn xong một ngụm cháo do chính tay anh đút, trầm ngâm một lát, cô nhịn không được mà kéo cổ tay anh, “Em và anh nói chuyện nhé.”
Thần sắc anh như thường, đưa bát cho quản gia vào thu dọn, rồi trở lại ngồi bên cạnh cô, còn không quên kê gối đầu của cô cao hơn một chút.
“Anh có biết không, ngoại trừ đi kiểm tra phụ sản ra thì em luôn ở tại căn phòng này, à không đúng, phải nói là trên chiếc giường này, từ sáng đến tối, hết thảy đã bao lâu rồi?” Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi.
“Năm mươi chín ngày.” Anh không chớp mắt đáp lại con số chính xác.
“Anh có từng suy nghĩ, em có thể bị nhốt đến ngốc nghếch không?” Cô nói tiếp.
“Dựa theo logic bình thường mà nói, sẽ không.” Anh khá bình tĩnh, “Chỉ số thông minh của con người sẽ không vì nghỉ ngơi dài hạn mà hạ thấp.”
“Anh có từng suy nghĩ, anh ở trên giường này với em suốt 59 ngày, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn bực sao?” Cô tấn công.
Anh thản nhiên lắc đầu, “Không có.”
Đáy lòng Doãn Bích Giới đã dần dần phát cuồng, giờ phút này cô không thể nhịn nữa, nâng cao âm lượng, “Kha Khinh Đằng, anh đừng ép em nửa đêm trốn khỏi nhà!”
Theo như lời anh, bắt đầu từ ngày bệnh viện chẩn đoán chính xác cô mang thai năm tuần cho đến bây giờ, cô đã hoàn toàn không có bất cứ sự tự do nào.
Ngủ, ăn cơm, tắm rửa… Mỗi thời mỗi khắc, bất cứ thời điểm nào, cho dù cô làm gì, anh đều ở cạnh cô một tấc cũng không rời, chỉ cần tầm mắt cô vừa chuyển dời là có thể nhìn thấy anh.
Bác sĩ đã từng nói, chỉ cần không làm vận động quá mạnh, cùng với duy trì chú ý một số việc, cô đương nhiên có thể sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, nhưng rơi vào trong mắt anh, cô thậm chí muốn đi tản bộ cũng sẽ là chuyện nguy hiểm đến cô và bé con trong bụng.
“Em căn bản không thể ra khỏi căn phòng này, càng khỏi nói đến rời đi toà biệt thự này.”
Thanh âm của anh vẫn giống như máy móc, “Trước hết, anh ở cạnh em, tiếp theo, ở cửa có Trịnh Đình và Trịnh Ẩm, cuối cùng, thuộc hạ của anh bao vây cả biệt thự, không có bất cứ lỗ hổng nào.”
Cô thở hổn hển, quát anh, “Anh không biết mình khẩn trương đến mức hơi quá đáng sao? Anh không biết phụ nữ có thai không đi lại mà ở trong nhà lâu dài, không hít thở không khí trong lành là bất thường sao?”
“Em đi toilet, đến phòng tắm, em có đi lại trong nhà; cửa sổ trong phòng ngủ đúng giờ sẽ mở ra để thoáng không khí, em cũng được hít thở không khí trong lành rồi.” Anh đáp lại chất vấn của cô một cách đúng đắn, không chút hoang mang, “Nếu anh thật sự khẩn trương quá mức thì có thể ngay lúc này trực tiếp trói hai tay em ra sau ở đầu giường.”
“Anh…” Cô bị lời nói của anh làm á khẩu ngay lập tức, trong lòng thật sự cảm thấy uất ức lại bực bội, nhưng cô luôn không biểu hiện ra, chỉ có thể nghiêm mặt lạnh lùng không nói lời nào.
“Em muốn ly hôn với anh.” Thật lâu sau, cô gần như hơi nhớn nhác mà quăng ra một câu như vậy.
Sau khi quá xúc động nói ra, kỳ thật cô có chút hối hận, bởi vì trong nháy mắt, cô có thể cảm giác được trên người anh toả ra dòng sát khí cực kỳ mãnh liệt.
Cô lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn biểu tình trên mặt anh một cái, toàn thân chấn động.
Cô chưa từng thấy anh lộ ra biểu tình này khi đối mặt với cô.
Thật sự rất đáng sợ, cơ hồ một chút biểu tình cũng không có, con mắt tối đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, như là muốn đào khoét một cái lỗ trên mặt cô.
“Anh đề nghị em hãy thu hồi câu nói trước của mình.” Một lát sau, anh lạnh lùng nói.
Hai người bọn họ vốn là người cực kỳ cứng rắn từ trong xương cốt, cuộc trò chuyện vì anh quá hạn chế tự do của cô cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, không ai cảm thấy dễ chịu cả.
Doãn Bích Giới cụp mắt, nằm xuống trở người qua một bên, đưa lưng về phía anh, không mở miệng nữa.
…
Sau đêm đó, lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người rơi vào chiến tranh lạnh.
Anh vẫn ngủ cùng giường với cô như cũ, đút cô ăn cơm, tắm rửa cho cô, cô cũng không có bất cứ phản kháng nào, chỉ là hai người không trao đổi lời nào.
Anh vốn đã ít nói, vẻ dịu dàng duy nhất đối với cô mọi ngày cũng hoàn toàn biến mất hầu như không còn, lại phục hồi dáng vẻ không sức sống như tử thần của trước kia, mấy ngày nay hai anh em họ Trịnh cơ hồ rất sợ anh, không có chuyện gì, tuyệt nhiên không dám vào phòng nói chuyện với anh.
Doãn Bích Giới chẳng phải người thích huyên náo, ngoại trừ nghỉ ngơi thì là đọc sách, lúc trưa trước khi ngủ một giấc thì cô tựa vào giường đọc sách, xem một lúc liền cảm thấy buồn ngủ.
Vốn sắp tiến vào mộng đẹp, nhưng trong lúc mê man, cô cảm giác được có người lấy sách ở trong tay cô đặt sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô nằm thẳng xuống, còn lấy chăn đắp trên người cô, giúp cô nhét góc chăn thật tốt.
Động tác hết sức nhẹ nhàng, mà lại quen thuộc.
Cô muốn giả vờ ngủ, nhưng bởi vì cảnh tượng này, mũi cô đã hơi cay cay, lập tức mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, vì anh giúp cô đắp chăn, vừa lúc ở trong tư thế cụp mắt xuống.
Hai người cứ như vậy mắt đối mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, trong lòng cô nghẹn ngào, cho dù lại bực bội cũng không muốn làm người mở miệng trước.
Đến cuối cùng, vẫn là anh đầu hàng.
Người thường hay bất vi sở động đối mặt với mọi người giờ phút này chậm rãi ngồi bên giường, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng gọi tên cô, “Bích Giới.”
Cô xoay đầu qua, hờn dỗi không để ý đến anh.
“Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ, có thể thật sự như lời em nói, đối với chuyện em mang thai, anh thật có chút khẩn trương quá mức, bởi vì nhiều năm qua, anh chưa từng có khoảng thời gian nào giống như lúc này, mỗi thời mỗi khắc đều tâm thần không yên.”
Anh gằn từng tiếng nói, đồng thời cầm tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, “Sự bình an cùng với an toàn của em và con là chuyện duy nhất anh quan tâm vào lúc này, anh không cho phép bất cứ điều bất trắc nào xảy ra, anh chỉ có thể tận hết khả năng ngăn ngừa sự tiếp xúc giữa người khác và em, cũng tránh chuyện nguy hiểm có thể gây ra cho em.”
Bầu không khí trong phòng thật im lặng, cô lẳng lặng lắng nghe lời nói của anh, hốc mắt dần dần đỏ lên, vẫn không nói gì.
“Cho dù những việc anh làm sẽ khiến em và những người bên cạnh chúng ta có giận dữ thế nào, cảm thấy anh bất chấp lý lẽ, anh cũng nhất định muốn làm như vậy.” Ánh nắng buổi trưa chiếu nghiêng, bao phủ gương mặt khôi ngô của anh, có vầng sáng nhàn nhạt, “Anh chỉ hy vọng em có thể hiểu anh, hơn nữa, thu hồi lại câu nói hôm đó của em.”
Người đàn ông kiêu ngạo như vậy, trong lời nói có vẻ sợ hãi chân thật, khiến cô không khỏi nhớ tới khi đó bọn họ mất đi đứa con đầu tiên, anh cọ rửa dưới dòng nước lạnh lẽo, ôm cô như thế, từ từ dẫn dắt cô ra khỏi thế giới khép kín.
Cô hiểu anh, không ai hiểu anh nghĩ gì hơn cô.
Bởi vì quá yêu nên quá quan tâm, càng sợ sệt bất cứ sơ xuất nào xảy ra trên người cô.
“Được, em thu lại câu nói kia.”
Suy nghĩ một hồi, cô nghiêng mặt qua nhìn anh, ngữ khí cũng êm dịu rất nhiều, “Em biết anh tốt với em, em có thể chấp nhận những quản chế khác của anh, nhưng em hy vọng mỗi ngày em có thể cùng anh đi dạo, cho dù đi dạo vùng lân cận của biệt thự.”
Anh nhìn cô, một lát sau rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Một nhượng bộ nho nhỏ này cũng đủ để cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không như trước đó bị nhốt ngột ngạt, cô nhìn anh, cong khoé môi cười với anh.
“Em có cảm thấy rất buồn bực khi mỗi ngày không làm gì, chân không bước ra ngoài, cũng chẳng có người nào trò chuyện cùng ngoại trừ anh hay không?” Anh nhìn nụ cười của cô, đột nhiên mở miệng nói.
“Đương nhiên.” Doãn Bích Giới không chút do dự mà gật đầu.
Sao chỉ là buồn, quả thực sắp muốn điên rồi, cô nghĩ rằng mình sắp mất đi sự liên lạc và giao tiếp với thế giới hiện thực, chờ đứa bé sinh ra, cô chắc biến thành người nguyên thuỷ rồi…
“Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, có thể khiến em không cảm thấy buồn chán.”
Thần sắc anh bình thường, nói tiếp.
Nếu lúc này cô tập trung chú ý một chút thì sẽ phát hiện khi anh nói những lời này, trên vẻ mặt hiện lên một tia xảo quyệt.
“Hiện tại em mang thai hơn ba tháng, đã là thời kỳ an toàn.” Lúc này anh đứng dậy, kéo lại bức màn ở bên cạnh, sau đó bắt đầu chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của mình, “Anh đã tham khảo ý kiến của bác sĩ, vợ chồng có thể bắt đầu chung chăn gối.”
Lúc đầu cô còn ngẩn ra, cho đến khi anh ở trần lên giường, sau đó hai cánh tay chống hai bên người cô, khi cơ thể anh sôi sục phía trên cô thì cô mới ý thức được anh muốn làm cái gì.
Ba tháng cấm dục cũng làm cho cô hơi nhớ nhung tư vị mất hồn khoét cốt, nhưng đến khi anh cởi tất cả quần áo của cô ra, nhẹ nhàng tách hai chân của cô, cô mới có phần do dự hỏi anh, “Có thể tổn thương đến đứa bé không…”
Trả lời cô là hai ngón tay của anh nhanh nhẹn xâm nhập vào giữa hai chân cô, động tác rất nhẹ nhàng, cũng rất có kỹ xảo, cho đến khi khiêu khích cô hô hấp dồn dập, lúc thuỷ triều ấm áp ngày càng nhiều, anh mới hôn lên môi cô, khàn khàn nói, “Sẽ không, anh sẽ khống chế.”
Cô cũng không lên tiếng nữa, hơi đỏ mặt, nhưng vẫn rất phối hợp giơ tay vòng qua cổ anh.
Ánh mắt anh cũng càng ngày trở nên âm u, lúc này cảm thấy cô gần như ẩm ướt, anh liền cầm chính mình, nhẹ nhàng đưa đến gần sau đó chậm rãi đẩy vào.
Càng khống chế tiến vào thong thả, lại càng phóng đại giác quan khoái cảm vô hạn, cô cảm nhận rõ ràng lửa nóng giữa hai chân mình, từng chút một xâm lấn cơ thể cô, hơn nữa, theo sự bao bọc chặt chẽ của cô, vật kia càng trở nên phình to, lúc tiến vào cũng càng ngày càng khó khăn.
Mồ hôi trên trán anh nhỏ giọt trên gương mặt cô, thêm vẻ ám muội của ái tình, cô nhìn ánh mắt anh, hơi nâng người mình lên, để anh tiến vào thuận lợi hơn.
Rốt cuộc, anh hoàn toàn chôn sâu trong cơ thể cô, anh nhịn không được cúi đầu thở dài một hơi, ôm cô tới gần mình, luật động thong thả mà khắc chế.
Nắng hạn gặp mưa rào, hưởng thụ và tra tấn đối với lẫn nhau mà nói thật to lớn, anh kiềm chế rất tốt, nhưng cô cảm thấy có chút không đủ nên thắt chặt lại, cho đến khi làm cho anh không thể khống chế, nặng nề đẩy sâu vài cái, nhưng cứ như vậy lại sợ tổn thương đến đứa bé trong bụng, anh chỉ có thể trở về chín nông một sâu từ tốn lần nữa.
Trong phòng đều là mùi vị hoan ái cùng tiếng vang rất nhỏ của dịch thể, cô thở hổn hển trầm thấp, nhịn không được rên lên một tiếng, anh nghe được lại cảm thấy càng nhiệt huyết sôi trào, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên.
Thật không dễ dàng chấm dứt, anh phóng thích giữa hai chân cô, trên gương mặt rõ ràng có thể nhìn ra vẫn chưa thoả mãn, cô đã tới hai lần, lúc này hai tay đan vào trong mái tóc ướt mồ hôi của anh, tinh nghịch liếm lên đôi môi mỏng của anh một cái.
“Ngoan một chút.” Dấu vết tình dục trên khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa giảm, anh đến phòng tắm lấy khăn nhẹ nhàng lau người cô, cảnh cáo cô, “Những khoản nợ này về sau em phải trả gấp bội.”
Cô chỉ cười, “Em chợt nhớ tới, lần trước Nghiêm Thấm Huyên nói với em, cậu ấy và Trần Uyên Sam vẫn đang suy nghĩ muốn có đứa con thứ hai.”
“Chúng ta không cần.” Anh trái lại ngắt lời cô như đinh đóng cột, “Chúng ta chỉ cần một đứa là đủ rồi.”
Muốn hai đứa con, chẳng những làm khổ cô mang thai mười tháng, anh còn phải khẩn trương đến suy nhược thần kinh lần nữa, với lại, phải chấp nhận thời gian mấy tháng không sử dụng Xuân cung đồ.
Không nên không nên, chỉ cần một đứa, đợi đứa bé này sinh ra, nói gì cũng không thể có đứa thứ hai…
***
Cứ như vậy dưới sự kiểm soát toàn bộ của Kha Khinh Đằng, ngoại trừ thỉnh thoảng kiềm chế hoan ái, cùng với đi tản bộ vào buổi chiều, tình trạng sức khoẻ của Doãn Bích Giới vẫn rất ổn định, cuộc sống lao tù cũng sắp tới ngày giải phóng.
Dựa theo dự tính ngày sinh của bác sĩ, anh đã sớm sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, vài ngày trước đã cùng cô vào ở, cũng bố trí y tá phục vụ hai mươi bốn giờ, cố gắng cam đoan sự an toàn tuyệt đối.
Buổi tối cơm nước xong, anh và cô tản bộ một vòng rồi trở lại phòng bệnh, sau khi dìu cô nằm trên giường, anh vẫn đứng bên cạnh giường nhìn cô.
Bụng cô bây giờ rất lớn, vóc dáng cô vốn cao gầy, lại thêm cái bụng như vậy, mấy tháng nay cả người đầy đặn không ít, chỉ cần một động tác nhỏ bé cũng có thể khiến anh hoảng sợ ra mồ hôi.
Cô nằm trên giường, liếc xéo nhìn khuôn mặt nghiêm túc không nói gì của anh, nhịn không được bật cười, “Anh sao thế?”
Anh thở dài một hơi, nhắm mắt lại áp chế lo sợ bất an và buồn bực trong lòng, rồi mới dùng bộ dáng lãnh đạm bình thường ngồi xuống cạnh giường, nắm tay cô, “Em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Cô lắc đầu, lại nhịn không được nói, “Em ngược lại muốn hỏi anh, anh khó chịu chỗ nào.”
“Không có.” Anh giơ tay day day mi tâm, dùng việc này để che giấu bực dọc trong lòng mình.
Cô hiểu anh như vậy, đương nhiên biết hiện tại anh phiền lòng và khẩn trương bao nhiêu, cô đưa tay qua xoa tay anh, nói, “Yên tâm, con của chúng ta rất nghe lời, mấy tháng nay không làm gì khiến cơ thể em khó chịu, cho nên, sinh sản nhất định cũng sẽ rất thuận lợi.”
Anh nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô, gật đầu, đặt tay cô bên môi mình rồi hôn lên.
Theo như mọi ngày sau khi dỗ cô đi ngủ, anh liền ngủ ở giường bên cạnh, nhưng cảm giác sốt ruột trong lòng vẫn chưa biến mất, anh nhắm mắt nhưng không hề buồn ngủ.
Tình trạng như vậy kéo dài đến nửa đêm, anh cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng, làm sao cũng không trấn tĩnh, anh dứt khoát ngồi dậy, muốn đến bên cửa sổ hít hơi gió.
Nhưng anh vừa mới xuống giường, chợt nghe cô ở trên giường phát ra âm thanh nhỏ bé.
Lúc này thần kinh của anh lập tức suy sụp, tức khắc chạy đến bên giường cô, mở đèn, hỏi, “Em sao thế?”
Doãn Bích Giới cảm thấy tựa hồ hơi ướt, giống như có nước, cô mở to mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, “… Hình như, hình như vỡ nước ối…”
Lúc này toàn thân Kha Khinh Đằng đã có phần mất đi lý trí, bất cứ hành động nào cũng phản ứng theo bản năng, trước tiên anh giơ tay bấm chuông khẩn cấp, sau đó nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn tình hình ở giữa hai chân cô, gương mặt tái mét, trong hàm răng nghẹn ra vài chữ, “Ừ, vỡ nước ối rồi, em đừng sợ, bác sĩ lập tức đến ngay, anh ở đây, ở bên cạnh em, đừng sợ, được không.”
Anh nói năng lộn xộn, nắm chặt tay cô, gần như muốn bẻ gãy tay cô, tuy rằng cô cũng rất khẩn trương, nhưng thấy anh như vậy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau xót, chỉ có thể không ngừng gật đầu trả lời.
Cho dù là nửa đêm, nhưng bác sĩ và y tá đến rất nhanh, gần như lập tức xuất hiện tại phòng bệnh, tất cả đều tiến hành nhanh chóng mà có hiệu quả, từ đầu đến cuối Kha Khinh Đằng không nói chuyện, cho đến khi bác sĩ đưa cô đến cửa phòng sinh, anh mới giật giật môi.
Một khắc kia đầu óc anh trống rỗng.
Rất nhiều năm sau khi nhớ lại khoảnh khắc này, anh đều không nhớ rõ lúc ấy trong lòng mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ còn nhớ sắc mặt cô hơi tái nhợt, anh cười với cô, còn quần áo trên người mình thì ướt đẫm, cùng với bàn tay không ngừng phát run.
Đó là một lần duy nhất trong cuộc đời anh, ngay cả ngôn ngữ cũng không hình dung tình cảm mãnh liệt trong lòng anh.
Mãi cho đến cuối cùng, anh không nói gì cả, chỉ là nhìn theo cô tiến vào phòng sinh.
Ông bà Doãn, Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên nhận điện thoại của anh, họ nhanh chóng chạy qua đây, trong tay Nghiêm Thấm Huyên còn ôm con gái một tuổi vẫn đang trong giấc mộng.
“Không sao đâu.”
Năm đó khi Nghiêm Thấm Huyên sinh con, Trần Uyên Sam đã nện một lỗ lớn trên tường bệnh viện, giờ phút này anh ta đứng bên cạnh Kha Khinh Đằng bất động như điêu khắc, nhẹ nhàng vỗ vai anh, thấp giọng an ủi nói, “Nhất định sẽ rất thuận lợi, cậu phải tin tưởng bác sĩ, cũng phải tin tưởng Doãn Bích Giới.”
Kha Khinh Đằng vẫn không nói gì, ánh mắt chỉ tập trung trên cánh cửa phòng sinh.
Trong mấy giờ đồng hồ, anh vẫn duy trì tư thế đứng thẳng không nhúc nhích, cho dù bất cứ ai nói chuyện với anh, anh cũng không mở miệng trả lời.
Mà trong phòng sinh lại không truyền ra bất cứ âm thanh đau đớn nào của Doãn Bích Giới, im lặng khác thường.
…
Rốt cuộc cửa phòng sinh mở ra.
Một người bác sĩ ôm một đứa bé nho nhỏ trong tay, bước ra, “Kha tiên sinh, chúc mừng, mẹ con bình an, là một bé trai.”
“Thật tốt quá!” Ông bà Doãn đứng lên, cười nói.
Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên, nhìn xem thiếu gia nhà họ Kha mới ra lò.
Nhưng người duy nhất sắp làm ba vẫn đứng thẳng bất động, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói “Mẹ con bình an”, ánh mắt anh nhìn lướt qua đứa bé trong lòng bác sĩ, ngay cả tiến lên một bước cũng không có, chỉ lạnh lùng hỏi, “Vợ tôi đâu?”
“Kha phu nhân rất bình an.” Trong phòng sinh, các bác sĩ và y tá đẩy Doãn Bích Giới ra, Kha Khinh Đằng trông thấy cô mới rốt cuộc di chuyển bước chân, nhưng bởi vì đứng thẳng trong thời gian dài nên mỏi nhừ tê dại, thiếu chút nữa ngã xuống, anh rất vất vả mới đứng vững.
Bốn mắt nhìn nhau, mấy tiếng đồng hồ kia dài như một thế kỷ, anh nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô, gần như tham lam nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đôi môi mỏng mím chặt.
“Kha tiên sinh, vợ anh thật là người mẹ kiên cường nhất mà tôi từng gặp.” Bác sĩ ở bên cạnh tháo khẩu trang xuống, nhìn đôi vợ chồng này nói, “Thời gian dài như vậy, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không kêu lên một tiếng, vẫn rất phối hợp, rất tỉnh táo cố gắng sinh con.”
“Em rất lợi hại đấy.” Doãn Bích Giới cũng cười, nhìn Kha Khinh Đằng, thanh âm thấp mà khàn khàn.
Tầm mắt của Kha Khinh Đằng dừng trên đôi môi đã bị cô cắn nát, anh nhìn một lúc, cảm thấy hốc mắt hơi nóng, anh cúi đầu nặng nề hôn lên môi cô.
Đây là người vợ của Kha Khinh Đằng anh, cũng là người mẹ kiên cường nhất, mang thai mười tháng, sinh con cho anh, hơn nữa kiên cường trải qua quá trình sinh sản, bình an trở lại bên cạnh anh.
Ở trong lòng anh, người phụ nữ anh yêu nhất thế giới này thật sự rất vĩ đại.
“Anh đã nhìn con chưa?” Thấy anh không nói lời nào, cô lại hỏi.
Anh vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng trong nháy mắt, anh chợt cảm thấy trước mắt rơi vào một mảnh tối đen, sau đó, dưới tình huống anh không thể khống chế, cả người anh ngã về phía sau, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
***
Vì thế sau này, vào ngày sinh nhật ba tuổi của bạn nhỏ Kha Ấn Thích, cậu đã được chú hoa hồ điệp Phong Trác Luân nhiều chuyện lặng lẽ cho biết một bí mật.
Ngày cậu sinh ra, người ba nam thần Kha Khinh Đằng vĩ đại, không gì không làm được, bình tĩnh, lý trí như máy móc của cậu, chẳng những không thèm quan tâm đến cậu, chỉ bố thí cho cậu một ánh mắt, còn nắm chặt tay mẹ cậu, anh tuấn mà phóng khoáng trực tiếp té xỉu tại cửa phòng sinh…
---
Lời editor: Biểu hiện lúc vợ sinh con của các soái ca khác của Tang Giới, cũng là anh em của Kha lão đại.
Đan Cảnh Xuyên: khẩn trương 48 giờ không nói một câu
Trần Uyên Sam: nện một lỗ lớn trên tường bệnh viện
Ân Kỷ Hoành: dìm đầu vào hồ nước của bệnh viện
Phó Chính: chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất
Đã qua hai tháng kể từ khi biết tin mang thai và làm giấy chứng nhận kết hôn.
Ban đầu vì Kha Khinh Đằng lo lắng cô mang thai ngồi máy bay có thể xảy ra biến cố bất ngờ, vì thế anh đã quyết định ở tại thành phố S vài tháng, đợi sau khi đứa bé bình an sinh ra mới quay về New York.
Đương nhiên hoàn cảnh ở nơi dưỡng thai của cô là tốt nhất, hoàn toàn không có bất cứ sơ hở nào, nhưng vấn đề hiện tại ở chỗ, bất luận cô là phụ nữ có thai, hay là bạn bè tốt của anh ở thành phố S, thậm chí là anh em họ Trịnh bị gọi về khẩn cấp, tất cả đều sắp bị người chuẩn bị làm ba ép đến điên mất.
Biểu hiện điên cuồng của Kha Khinh Đằng trong hai tháng nay, nêu ra vài ví dụ đơn giản, chính là:
Không cho phép những người bạn như Trần Uyên Sam, Nghiêm Thấm Huyên liên lạc điện thoại với bọn họ, nếu muốn đến thăm, chỉ có thể liên lạc trước với anh em họ Trịnh, hơn nữa thời gian ở lại cũng có hạn chế, còn không cho phép Nghiêm Thấm Huyên và Doãn Bích Giới có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào.
Nếu anh em họ Trịnh muốn bàn chuyện với anh, phải nói ngay trong phòng ngủ, hơn nữa không thể vượt qua mười phút, hai anh em phải cam đoan thay phiên canh giữ phòng ngủ trong hai mươi bốn giờ.
Đương nhiên, cuối tuần trước đã xảy ra một chuyện điên cuồng hơn, ba mẹ Doãn Bích Giới sang đây thăm hỏi, sau khi được cho biết chỉ có thể thăm mười phút, còn không được tiếp xúc thân thể, ông bà Doãn có phần tức giận, nhưng anh lại hoàn toàn không nhượng bộ chút nào, nếu không phải Doãn Bích Giới hoà giải, đoán chừng anh cũng muốn lấy súng ra.
“Kha Khinh Đằng.”
Cô ăn xong một ngụm cháo do chính tay anh đút, trầm ngâm một lát, cô nhịn không được mà kéo cổ tay anh, “Em và anh nói chuyện nhé.”
Thần sắc anh như thường, đưa bát cho quản gia vào thu dọn, rồi trở lại ngồi bên cạnh cô, còn không quên kê gối đầu của cô cao hơn một chút.
“Anh có biết không, ngoại trừ đi kiểm tra phụ sản ra thì em luôn ở tại căn phòng này, à không đúng, phải nói là trên chiếc giường này, từ sáng đến tối, hết thảy đã bao lâu rồi?” Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi.
“Năm mươi chín ngày.” Anh không chớp mắt đáp lại con số chính xác.
“Anh có từng suy nghĩ, em có thể bị nhốt đến ngốc nghếch không?” Cô nói tiếp.
“Dựa theo logic bình thường mà nói, sẽ không.” Anh khá bình tĩnh, “Chỉ số thông minh của con người sẽ không vì nghỉ ngơi dài hạn mà hạ thấp.”
“Anh có từng suy nghĩ, anh ở trên giường này với em suốt 59 ngày, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn bực sao?” Cô tấn công.
Anh thản nhiên lắc đầu, “Không có.”
Đáy lòng Doãn Bích Giới đã dần dần phát cuồng, giờ phút này cô không thể nhịn nữa, nâng cao âm lượng, “Kha Khinh Đằng, anh đừng ép em nửa đêm trốn khỏi nhà!”
Theo như lời anh, bắt đầu từ ngày bệnh viện chẩn đoán chính xác cô mang thai năm tuần cho đến bây giờ, cô đã hoàn toàn không có bất cứ sự tự do nào.
Ngủ, ăn cơm, tắm rửa… Mỗi thời mỗi khắc, bất cứ thời điểm nào, cho dù cô làm gì, anh đều ở cạnh cô một tấc cũng không rời, chỉ cần tầm mắt cô vừa chuyển dời là có thể nhìn thấy anh.
Bác sĩ đã từng nói, chỉ cần không làm vận động quá mạnh, cùng với duy trì chú ý một số việc, cô đương nhiên có thể sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, nhưng rơi vào trong mắt anh, cô thậm chí muốn đi tản bộ cũng sẽ là chuyện nguy hiểm đến cô và bé con trong bụng.
“Em căn bản không thể ra khỏi căn phòng này, càng khỏi nói đến rời đi toà biệt thự này.”
Thanh âm của anh vẫn giống như máy móc, “Trước hết, anh ở cạnh em, tiếp theo, ở cửa có Trịnh Đình và Trịnh Ẩm, cuối cùng, thuộc hạ của anh bao vây cả biệt thự, không có bất cứ lỗ hổng nào.”
Cô thở hổn hển, quát anh, “Anh không biết mình khẩn trương đến mức hơi quá đáng sao? Anh không biết phụ nữ có thai không đi lại mà ở trong nhà lâu dài, không hít thở không khí trong lành là bất thường sao?”
“Em đi toilet, đến phòng tắm, em có đi lại trong nhà; cửa sổ trong phòng ngủ đúng giờ sẽ mở ra để thoáng không khí, em cũng được hít thở không khí trong lành rồi.” Anh đáp lại chất vấn của cô một cách đúng đắn, không chút hoang mang, “Nếu anh thật sự khẩn trương quá mức thì có thể ngay lúc này trực tiếp trói hai tay em ra sau ở đầu giường.”
“Anh…” Cô bị lời nói của anh làm á khẩu ngay lập tức, trong lòng thật sự cảm thấy uất ức lại bực bội, nhưng cô luôn không biểu hiện ra, chỉ có thể nghiêm mặt lạnh lùng không nói lời nào.
“Em muốn ly hôn với anh.” Thật lâu sau, cô gần như hơi nhớn nhác mà quăng ra một câu như vậy.
Sau khi quá xúc động nói ra, kỳ thật cô có chút hối hận, bởi vì trong nháy mắt, cô có thể cảm giác được trên người anh toả ra dòng sát khí cực kỳ mãnh liệt.
Cô lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn biểu tình trên mặt anh một cái, toàn thân chấn động.
Cô chưa từng thấy anh lộ ra biểu tình này khi đối mặt với cô.
Thật sự rất đáng sợ, cơ hồ một chút biểu tình cũng không có, con mắt tối đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, như là muốn đào khoét một cái lỗ trên mặt cô.
“Anh đề nghị em hãy thu hồi câu nói trước của mình.” Một lát sau, anh lạnh lùng nói.
Hai người bọn họ vốn là người cực kỳ cứng rắn từ trong xương cốt, cuộc trò chuyện vì anh quá hạn chế tự do của cô cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, không ai cảm thấy dễ chịu cả.
Doãn Bích Giới cụp mắt, nằm xuống trở người qua một bên, đưa lưng về phía anh, không mở miệng nữa.
…
Sau đêm đó, lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người rơi vào chiến tranh lạnh.
Anh vẫn ngủ cùng giường với cô như cũ, đút cô ăn cơm, tắm rửa cho cô, cô cũng không có bất cứ phản kháng nào, chỉ là hai người không trao đổi lời nào.
Anh vốn đã ít nói, vẻ dịu dàng duy nhất đối với cô mọi ngày cũng hoàn toàn biến mất hầu như không còn, lại phục hồi dáng vẻ không sức sống như tử thần của trước kia, mấy ngày nay hai anh em họ Trịnh cơ hồ rất sợ anh, không có chuyện gì, tuyệt nhiên không dám vào phòng nói chuyện với anh.
Doãn Bích Giới chẳng phải người thích huyên náo, ngoại trừ nghỉ ngơi thì là đọc sách, lúc trưa trước khi ngủ một giấc thì cô tựa vào giường đọc sách, xem một lúc liền cảm thấy buồn ngủ.
Vốn sắp tiến vào mộng đẹp, nhưng trong lúc mê man, cô cảm giác được có người lấy sách ở trong tay cô đặt sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô nằm thẳng xuống, còn lấy chăn đắp trên người cô, giúp cô nhét góc chăn thật tốt.
Động tác hết sức nhẹ nhàng, mà lại quen thuộc.
Cô muốn giả vờ ngủ, nhưng bởi vì cảnh tượng này, mũi cô đã hơi cay cay, lập tức mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, vì anh giúp cô đắp chăn, vừa lúc ở trong tư thế cụp mắt xuống.
Hai người cứ như vậy mắt đối mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, trong lòng cô nghẹn ngào, cho dù lại bực bội cũng không muốn làm người mở miệng trước.
Đến cuối cùng, vẫn là anh đầu hàng.
Người thường hay bất vi sở động đối mặt với mọi người giờ phút này chậm rãi ngồi bên giường, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng gọi tên cô, “Bích Giới.”
Cô xoay đầu qua, hờn dỗi không để ý đến anh.
“Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ, có thể thật sự như lời em nói, đối với chuyện em mang thai, anh thật có chút khẩn trương quá mức, bởi vì nhiều năm qua, anh chưa từng có khoảng thời gian nào giống như lúc này, mỗi thời mỗi khắc đều tâm thần không yên.”
Anh gằn từng tiếng nói, đồng thời cầm tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, “Sự bình an cùng với an toàn của em và con là chuyện duy nhất anh quan tâm vào lúc này, anh không cho phép bất cứ điều bất trắc nào xảy ra, anh chỉ có thể tận hết khả năng ngăn ngừa sự tiếp xúc giữa người khác và em, cũng tránh chuyện nguy hiểm có thể gây ra cho em.”
Bầu không khí trong phòng thật im lặng, cô lẳng lặng lắng nghe lời nói của anh, hốc mắt dần dần đỏ lên, vẫn không nói gì.
“Cho dù những việc anh làm sẽ khiến em và những người bên cạnh chúng ta có giận dữ thế nào, cảm thấy anh bất chấp lý lẽ, anh cũng nhất định muốn làm như vậy.” Ánh nắng buổi trưa chiếu nghiêng, bao phủ gương mặt khôi ngô của anh, có vầng sáng nhàn nhạt, “Anh chỉ hy vọng em có thể hiểu anh, hơn nữa, thu hồi lại câu nói hôm đó của em.”
Người đàn ông kiêu ngạo như vậy, trong lời nói có vẻ sợ hãi chân thật, khiến cô không khỏi nhớ tới khi đó bọn họ mất đi đứa con đầu tiên, anh cọ rửa dưới dòng nước lạnh lẽo, ôm cô như thế, từ từ dẫn dắt cô ra khỏi thế giới khép kín.
Cô hiểu anh, không ai hiểu anh nghĩ gì hơn cô.
Bởi vì quá yêu nên quá quan tâm, càng sợ sệt bất cứ sơ xuất nào xảy ra trên người cô.
“Được, em thu lại câu nói kia.”
Suy nghĩ một hồi, cô nghiêng mặt qua nhìn anh, ngữ khí cũng êm dịu rất nhiều, “Em biết anh tốt với em, em có thể chấp nhận những quản chế khác của anh, nhưng em hy vọng mỗi ngày em có thể cùng anh đi dạo, cho dù đi dạo vùng lân cận của biệt thự.”
Anh nhìn cô, một lát sau rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Một nhượng bộ nho nhỏ này cũng đủ để cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không như trước đó bị nhốt ngột ngạt, cô nhìn anh, cong khoé môi cười với anh.
“Em có cảm thấy rất buồn bực khi mỗi ngày không làm gì, chân không bước ra ngoài, cũng chẳng có người nào trò chuyện cùng ngoại trừ anh hay không?” Anh nhìn nụ cười của cô, đột nhiên mở miệng nói.
“Đương nhiên.” Doãn Bích Giới không chút do dự mà gật đầu.
Sao chỉ là buồn, quả thực sắp muốn điên rồi, cô nghĩ rằng mình sắp mất đi sự liên lạc và giao tiếp với thế giới hiện thực, chờ đứa bé sinh ra, cô chắc biến thành người nguyên thuỷ rồi…
“Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, có thể khiến em không cảm thấy buồn chán.”
Thần sắc anh bình thường, nói tiếp.
Nếu lúc này cô tập trung chú ý một chút thì sẽ phát hiện khi anh nói những lời này, trên vẻ mặt hiện lên một tia xảo quyệt.
“Hiện tại em mang thai hơn ba tháng, đã là thời kỳ an toàn.” Lúc này anh đứng dậy, kéo lại bức màn ở bên cạnh, sau đó bắt đầu chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của mình, “Anh đã tham khảo ý kiến của bác sĩ, vợ chồng có thể bắt đầu chung chăn gối.”
Lúc đầu cô còn ngẩn ra, cho đến khi anh ở trần lên giường, sau đó hai cánh tay chống hai bên người cô, khi cơ thể anh sôi sục phía trên cô thì cô mới ý thức được anh muốn làm cái gì.
Ba tháng cấm dục cũng làm cho cô hơi nhớ nhung tư vị mất hồn khoét cốt, nhưng đến khi anh cởi tất cả quần áo của cô ra, nhẹ nhàng tách hai chân của cô, cô mới có phần do dự hỏi anh, “Có thể tổn thương đến đứa bé không…”
Trả lời cô là hai ngón tay của anh nhanh nhẹn xâm nhập vào giữa hai chân cô, động tác rất nhẹ nhàng, cũng rất có kỹ xảo, cho đến khi khiêu khích cô hô hấp dồn dập, lúc thuỷ triều ấm áp ngày càng nhiều, anh mới hôn lên môi cô, khàn khàn nói, “Sẽ không, anh sẽ khống chế.”
Cô cũng không lên tiếng nữa, hơi đỏ mặt, nhưng vẫn rất phối hợp giơ tay vòng qua cổ anh.
Ánh mắt anh cũng càng ngày trở nên âm u, lúc này cảm thấy cô gần như ẩm ướt, anh liền cầm chính mình, nhẹ nhàng đưa đến gần sau đó chậm rãi đẩy vào.
Càng khống chế tiến vào thong thả, lại càng phóng đại giác quan khoái cảm vô hạn, cô cảm nhận rõ ràng lửa nóng giữa hai chân mình, từng chút một xâm lấn cơ thể cô, hơn nữa, theo sự bao bọc chặt chẽ của cô, vật kia càng trở nên phình to, lúc tiến vào cũng càng ngày càng khó khăn.
Mồ hôi trên trán anh nhỏ giọt trên gương mặt cô, thêm vẻ ám muội của ái tình, cô nhìn ánh mắt anh, hơi nâng người mình lên, để anh tiến vào thuận lợi hơn.
Rốt cuộc, anh hoàn toàn chôn sâu trong cơ thể cô, anh nhịn không được cúi đầu thở dài một hơi, ôm cô tới gần mình, luật động thong thả mà khắc chế.
Nắng hạn gặp mưa rào, hưởng thụ và tra tấn đối với lẫn nhau mà nói thật to lớn, anh kiềm chế rất tốt, nhưng cô cảm thấy có chút không đủ nên thắt chặt lại, cho đến khi làm cho anh không thể khống chế, nặng nề đẩy sâu vài cái, nhưng cứ như vậy lại sợ tổn thương đến đứa bé trong bụng, anh chỉ có thể trở về chín nông một sâu từ tốn lần nữa.
Trong phòng đều là mùi vị hoan ái cùng tiếng vang rất nhỏ của dịch thể, cô thở hổn hển trầm thấp, nhịn không được rên lên một tiếng, anh nghe được lại cảm thấy càng nhiệt huyết sôi trào, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên.
Thật không dễ dàng chấm dứt, anh phóng thích giữa hai chân cô, trên gương mặt rõ ràng có thể nhìn ra vẫn chưa thoả mãn, cô đã tới hai lần, lúc này hai tay đan vào trong mái tóc ướt mồ hôi của anh, tinh nghịch liếm lên đôi môi mỏng của anh một cái.
“Ngoan một chút.” Dấu vết tình dục trên khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa giảm, anh đến phòng tắm lấy khăn nhẹ nhàng lau người cô, cảnh cáo cô, “Những khoản nợ này về sau em phải trả gấp bội.”
Cô chỉ cười, “Em chợt nhớ tới, lần trước Nghiêm Thấm Huyên nói với em, cậu ấy và Trần Uyên Sam vẫn đang suy nghĩ muốn có đứa con thứ hai.”
“Chúng ta không cần.” Anh trái lại ngắt lời cô như đinh đóng cột, “Chúng ta chỉ cần một đứa là đủ rồi.”
Muốn hai đứa con, chẳng những làm khổ cô mang thai mười tháng, anh còn phải khẩn trương đến suy nhược thần kinh lần nữa, với lại, phải chấp nhận thời gian mấy tháng không sử dụng Xuân cung đồ.
Không nên không nên, chỉ cần một đứa, đợi đứa bé này sinh ra, nói gì cũng không thể có đứa thứ hai…
***
Cứ như vậy dưới sự kiểm soát toàn bộ của Kha Khinh Đằng, ngoại trừ thỉnh thoảng kiềm chế hoan ái, cùng với đi tản bộ vào buổi chiều, tình trạng sức khoẻ của Doãn Bích Giới vẫn rất ổn định, cuộc sống lao tù cũng sắp tới ngày giải phóng.
Dựa theo dự tính ngày sinh của bác sĩ, anh đã sớm sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, vài ngày trước đã cùng cô vào ở, cũng bố trí y tá phục vụ hai mươi bốn giờ, cố gắng cam đoan sự an toàn tuyệt đối.
Buổi tối cơm nước xong, anh và cô tản bộ một vòng rồi trở lại phòng bệnh, sau khi dìu cô nằm trên giường, anh vẫn đứng bên cạnh giường nhìn cô.
Bụng cô bây giờ rất lớn, vóc dáng cô vốn cao gầy, lại thêm cái bụng như vậy, mấy tháng nay cả người đầy đặn không ít, chỉ cần một động tác nhỏ bé cũng có thể khiến anh hoảng sợ ra mồ hôi.
Cô nằm trên giường, liếc xéo nhìn khuôn mặt nghiêm túc không nói gì của anh, nhịn không được bật cười, “Anh sao thế?”
Anh thở dài một hơi, nhắm mắt lại áp chế lo sợ bất an và buồn bực trong lòng, rồi mới dùng bộ dáng lãnh đạm bình thường ngồi xuống cạnh giường, nắm tay cô, “Em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Cô lắc đầu, lại nhịn không được nói, “Em ngược lại muốn hỏi anh, anh khó chịu chỗ nào.”
“Không có.” Anh giơ tay day day mi tâm, dùng việc này để che giấu bực dọc trong lòng mình.
Cô hiểu anh như vậy, đương nhiên biết hiện tại anh phiền lòng và khẩn trương bao nhiêu, cô đưa tay qua xoa tay anh, nói, “Yên tâm, con của chúng ta rất nghe lời, mấy tháng nay không làm gì khiến cơ thể em khó chịu, cho nên, sinh sản nhất định cũng sẽ rất thuận lợi.”
Anh nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô, gật đầu, đặt tay cô bên môi mình rồi hôn lên.
Theo như mọi ngày sau khi dỗ cô đi ngủ, anh liền ngủ ở giường bên cạnh, nhưng cảm giác sốt ruột trong lòng vẫn chưa biến mất, anh nhắm mắt nhưng không hề buồn ngủ.
Tình trạng như vậy kéo dài đến nửa đêm, anh cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng, làm sao cũng không trấn tĩnh, anh dứt khoát ngồi dậy, muốn đến bên cửa sổ hít hơi gió.
Nhưng anh vừa mới xuống giường, chợt nghe cô ở trên giường phát ra âm thanh nhỏ bé.
Lúc này thần kinh của anh lập tức suy sụp, tức khắc chạy đến bên giường cô, mở đèn, hỏi, “Em sao thế?”
Doãn Bích Giới cảm thấy tựa hồ hơi ướt, giống như có nước, cô mở to mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, “… Hình như, hình như vỡ nước ối…”
Lúc này toàn thân Kha Khinh Đằng đã có phần mất đi lý trí, bất cứ hành động nào cũng phản ứng theo bản năng, trước tiên anh giơ tay bấm chuông khẩn cấp, sau đó nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn tình hình ở giữa hai chân cô, gương mặt tái mét, trong hàm răng nghẹn ra vài chữ, “Ừ, vỡ nước ối rồi, em đừng sợ, bác sĩ lập tức đến ngay, anh ở đây, ở bên cạnh em, đừng sợ, được không.”
Anh nói năng lộn xộn, nắm chặt tay cô, gần như muốn bẻ gãy tay cô, tuy rằng cô cũng rất khẩn trương, nhưng thấy anh như vậy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau xót, chỉ có thể không ngừng gật đầu trả lời.
Cho dù là nửa đêm, nhưng bác sĩ và y tá đến rất nhanh, gần như lập tức xuất hiện tại phòng bệnh, tất cả đều tiến hành nhanh chóng mà có hiệu quả, từ đầu đến cuối Kha Khinh Đằng không nói chuyện, cho đến khi bác sĩ đưa cô đến cửa phòng sinh, anh mới giật giật môi.
Một khắc kia đầu óc anh trống rỗng.
Rất nhiều năm sau khi nhớ lại khoảnh khắc này, anh đều không nhớ rõ lúc ấy trong lòng mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ còn nhớ sắc mặt cô hơi tái nhợt, anh cười với cô, còn quần áo trên người mình thì ướt đẫm, cùng với bàn tay không ngừng phát run.
Đó là một lần duy nhất trong cuộc đời anh, ngay cả ngôn ngữ cũng không hình dung tình cảm mãnh liệt trong lòng anh.
Mãi cho đến cuối cùng, anh không nói gì cả, chỉ là nhìn theo cô tiến vào phòng sinh.
Ông bà Doãn, Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên nhận điện thoại của anh, họ nhanh chóng chạy qua đây, trong tay Nghiêm Thấm Huyên còn ôm con gái một tuổi vẫn đang trong giấc mộng.
“Không sao đâu.”
Năm đó khi Nghiêm Thấm Huyên sinh con, Trần Uyên Sam đã nện một lỗ lớn trên tường bệnh viện, giờ phút này anh ta đứng bên cạnh Kha Khinh Đằng bất động như điêu khắc, nhẹ nhàng vỗ vai anh, thấp giọng an ủi nói, “Nhất định sẽ rất thuận lợi, cậu phải tin tưởng bác sĩ, cũng phải tin tưởng Doãn Bích Giới.”
Kha Khinh Đằng vẫn không nói gì, ánh mắt chỉ tập trung trên cánh cửa phòng sinh.
Trong mấy giờ đồng hồ, anh vẫn duy trì tư thế đứng thẳng không nhúc nhích, cho dù bất cứ ai nói chuyện với anh, anh cũng không mở miệng trả lời.
Mà trong phòng sinh lại không truyền ra bất cứ âm thanh đau đớn nào của Doãn Bích Giới, im lặng khác thường.
…
Rốt cuộc cửa phòng sinh mở ra.
Một người bác sĩ ôm một đứa bé nho nhỏ trong tay, bước ra, “Kha tiên sinh, chúc mừng, mẹ con bình an, là một bé trai.”
“Thật tốt quá!” Ông bà Doãn đứng lên, cười nói.
Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên, nhìn xem thiếu gia nhà họ Kha mới ra lò.
Nhưng người duy nhất sắp làm ba vẫn đứng thẳng bất động, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói “Mẹ con bình an”, ánh mắt anh nhìn lướt qua đứa bé trong lòng bác sĩ, ngay cả tiến lên một bước cũng không có, chỉ lạnh lùng hỏi, “Vợ tôi đâu?”
“Kha phu nhân rất bình an.” Trong phòng sinh, các bác sĩ và y tá đẩy Doãn Bích Giới ra, Kha Khinh Đằng trông thấy cô mới rốt cuộc di chuyển bước chân, nhưng bởi vì đứng thẳng trong thời gian dài nên mỏi nhừ tê dại, thiếu chút nữa ngã xuống, anh rất vất vả mới đứng vững.
Bốn mắt nhìn nhau, mấy tiếng đồng hồ kia dài như một thế kỷ, anh nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô, gần như tham lam nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đôi môi mỏng mím chặt.
“Kha tiên sinh, vợ anh thật là người mẹ kiên cường nhất mà tôi từng gặp.” Bác sĩ ở bên cạnh tháo khẩu trang xuống, nhìn đôi vợ chồng này nói, “Thời gian dài như vậy, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không kêu lên một tiếng, vẫn rất phối hợp, rất tỉnh táo cố gắng sinh con.”
“Em rất lợi hại đấy.” Doãn Bích Giới cũng cười, nhìn Kha Khinh Đằng, thanh âm thấp mà khàn khàn.
Tầm mắt của Kha Khinh Đằng dừng trên đôi môi đã bị cô cắn nát, anh nhìn một lúc, cảm thấy hốc mắt hơi nóng, anh cúi đầu nặng nề hôn lên môi cô.
Đây là người vợ của Kha Khinh Đằng anh, cũng là người mẹ kiên cường nhất, mang thai mười tháng, sinh con cho anh, hơn nữa kiên cường trải qua quá trình sinh sản, bình an trở lại bên cạnh anh.
Ở trong lòng anh, người phụ nữ anh yêu nhất thế giới này thật sự rất vĩ đại.
“Anh đã nhìn con chưa?” Thấy anh không nói lời nào, cô lại hỏi.
Anh vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng trong nháy mắt, anh chợt cảm thấy trước mắt rơi vào một mảnh tối đen, sau đó, dưới tình huống anh không thể khống chế, cả người anh ngã về phía sau, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
***
Vì thế sau này, vào ngày sinh nhật ba tuổi của bạn nhỏ Kha Ấn Thích, cậu đã được chú hoa hồ điệp Phong Trác Luân nhiều chuyện lặng lẽ cho biết một bí mật.
Ngày cậu sinh ra, người ba nam thần Kha Khinh Đằng vĩ đại, không gì không làm được, bình tĩnh, lý trí như máy móc của cậu, chẳng những không thèm quan tâm đến cậu, chỉ bố thí cho cậu một ánh mắt, còn nắm chặt tay mẹ cậu, anh tuấn mà phóng khoáng trực tiếp té xỉu tại cửa phòng sinh…
---
Lời editor: Biểu hiện lúc vợ sinh con của các soái ca khác của Tang Giới, cũng là anh em của Kha lão đại.
Đan Cảnh Xuyên: khẩn trương 48 giờ không nói một câu
Trần Uyên Sam: nện một lỗ lớn trên tường bệnh viện
Ân Kỷ Hoành: dìm đầu vào hồ nước của bệnh viện
Phó Chính: chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất
/59
|