Không khí hai phía vốn ồn ào náo động khẩn trương, sau khi Doãn Bích Giới đề ra ván bài này, không khí đã chuyển sang bế tắc im lặng hơn.
Carlos thu lại một nửa thủ hạ trước, vẫn để lại nửa kia, dùng cách khống chế một nửa, đưa đoàn người Kha Khinh Đằng vào thang máy.
Từ ga ra ngầm đến thang máy, thực ra cũng chỉ hơn 30 giây, Doãn Bích Giới đứng trong thang máy, lại cảm thấy dài như một thế kỷ.
Cô vẫn biết, trong loại thế giới này, nếu đưa ra tiền đặt cược, hậu quả là phải dám chịu một giá nhất định, mà mức giá này không phải ai cũng có thể gánh vác.
Cô không biết rốt cuộc bản thân mình thế nào, thậm chí, hai năm nay cô không chơi bài.
Nếu là mọi ngày, Doãn Bích Giới của lý trí và bình tĩnh, lựa chọn vừa rồi hẳn là làm như không thấy đối với cục diện này, nói rõ với Carlos cô và Kha Khinh Đằng không liên can, tiếp theo tìm cách khác rời khỏi sòng bạc hoàng gia, đến sân bay hội họp với Cảnh Trạm.
Mà căn bản không nên giống như bây giờ, đem chính mình cuốn vào ván bài của lợi thế trí mạng, ngay cả muốn cẩn thận suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Rốt cuộc đèn chỉ thị của thang máy sáng lên, biểu thị đã đến tầng một của sòng bạc hoàng gia.
Cửa thang máy mở ra, cô nhíu mày dừng chân tại chỗ, cho đến khi cảm giác có người đến gần người mình.
Bờ vai đột nhiên bị một đôi tay giữ lại, cô nghiêng đầu, liền thấy Kha Khinh Đằng đang đứng cạnh người cô.
“Năm lá bài mở, ba lượt đặt cược, một kết quả.” Anh nắm vai cô, ép cô nhìn hai mắt của mình, “Trí nhớ, phán đoán, phân tích, vận may, kỹ thuật chơi bài trước sau vẫn chiếu theo số mệnh của cuộc sống, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cô khẽ cắn chặt răng.
“Còn có, đây là những điều đầu tiên tôi dạy cho em,” anh nói xong, nhẹ nhàng buông cô ra, “Cho nên em hận tôi bao nhiêu thì có xác suất cao bấy nhiêu, sẽ không thua.”
Anh là lợi thế trong tay cô.
Nhưng từ đầu tới cuối không nói đến một câu có liên quan tới an nguy của chính anh.
Carlos nhanh chóng bố trí một bàn đánh bạc trống tại góc trái của sòng bạc, ông ta ngồi ở một đầu.
Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Dell thì ngồi ở ghế dài bên cạnh bàn đánh bạc, thần sắc đều căng thẳng, chung quanh còn có càng nhiều người không biết tình hình cụ thể, thủ hạ của Carlos đứng canh gác ở vòng ngoài.
Doãn Bích Giới bước lên một bậc thang, kéo chiếc ghế dựa cạnh bàn thuộc về mình.
Trước khi ngồi xuống, cô ngoảnh đầu lại.
Lúc này Kha Khinh Đằng vừa mới bước lên bậc thang, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh chậm rãi tiến lên vài bước, đi đến trước mặt cô.
“Kha Khinh Đằng,” họ đứng đối diện nhau, cô nhìn anh, gương mặt không chút thay đổi mà cất lời, “Anh đủ khả năng đặt cược không?”
Anh là người thông minh như vậy.
Hơn nữa, cả đời anh đều đi bên cạnh nguy hiểm, cho nên cô vẫn không thể tin được anh sẽ đem vận mệnh của chính mình giao phó trong lòng bàn tay của bất cứ kẻ nào.
“Em đủ khả năng đặt cược không?” Gương mặt anh hơi hất lên, trả lại câu hỏi cho cô.
“Nếu tôi thua,” cô nói ra những lời này, đôi môi hơi run khó có thể thấy rõ, “Vậy…”
“Được.” Anh không cho cô nói thêm gì nữa, chỉ là giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của cô, “Nhớ rõ, thắng hay thua, chỉ cần là kết quả của em cho tôi.”
Tôi chắc chắn đều có thể nhận đủ.
…
Five Card Stud, ban đầu phổ biến tại Trung Quốc Hong Kong, sau này càng thịnh hành ở Phillippines.
Kích thích, kịch liệt, cũng có nhân tố may mắn rất lớn, luôn luôn là trò chơi phổ biến nhất trong sòng bạc.
“Doãn.” Carlos nhìn cô ngồi xuống trước mặt mình, lúc này khẽ cười nói, “Phải nhớ là, cô từng lại bại tướng dưới tay cô.”
Cô thấy vẻ mặt ung dung trong tình thế bắt buộc của Carlos, trong lòng cảm thấy chán ghét gấp bội.
Từng là bạn bè, hiện giờ lại ở trên bàn đánh bạc lấy mạng đặt cược, số phận hoang đường như thế nhưng cũng chân thật.
Ván bài chính thức bắt đầu.
Người chia bài đầu tiên chia cho cô và Carlos một lá bài chưa lật cùng một lá bài mở ra.
Cô cụp mắt nhìn lá bài chưa lật của mình, đậy xuống rồi nhìn vẻ mặt của Carlos.
Cô vẫn còn nhớ, điểm đặc trưng của Five Card Stud, đó là chiến tranh tâm lý, biểu cảm của đối phương, có thể là gợi ý, cũng có thể là cạm bẫy.
“Lá bài mở thứ nhất của Doãn tiểu thư là K bích, lá bài mở thứ nhất của Carlos tiên sinh là A cơ.” Người chia bài chậm rãi tuyên bố nói, “Như vậy, mời Carlos tiên sinh đặt cược trước.”
Carlos xoa huyệt thái dương, lúc này đẩy một số thẻ đánh bạc vào giữa bàn.
“Cược thêm, năm vạn.” Người chia bài lại nhìn về phía cô, “Doãn tiểu thư?”
Ánh mắt Doãn Bích Giới nhìn chằm chằm vào Carlos, mười giây sau cô cũng đẩy thẻ đánh bạc vào.
“Cược theo, năm vạn.” Người chia bài thu thập thẻ đánh bạc, bắt đầu chia lá bài mở thứ hai.
“Như vậy… Lá bài mở thứ hai của Doãn tiểu thư là J bích, lá bài mở thứ hai của Carlos tiên sinh là A rô, như vậy Carlos tiên sinh đặt cược trước.”
Carlos tiên sinh cong khoé miệng, một lúc lâu, nhìn thấy thần thái của cô, ông ta chậm rãi đẩy mười vạn.
Nhìn từ trên mặt bài, Carlos có khả năng sở hữu bốn lá A khác nhau, vì vậy trừ khi cô có thể lấy được bài thùng phá sảnh, không thì đó là thảm bại không thể trì hoãn.
Mà nhìn thấy thần sắc nắm chắc thắng lợi của Carlos, không hề như là doạ người.
Cô ngồi trên ghế, mồ hôi đã dần phủ đầy lưng.
Bên tai tràn ngập đủ tiếng thảo luận, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương của Trịnh Ẩm ở phía sau.
Từ đầu đến cuối cô có thể cảm giác được, Kha Khinh Đằng đang ngồi ở phía sau cô, ánh mắt anh bình tĩnh và chuyên chú dừng lại trên người cô.
Cô hít một hơi thật sâu, lại cược theo.
Lúc này người chia bài bắt đầu chia lá bài mở thứ ba.
“Doãn tiểu thư, 10 bích, Carlos tiên sinh, A bích.”
Tiếng cảm thán và kinh hô liên tiếp chồng chất lên nhau trong sòng bạc.
“Doãn.” Lúc này Carlos cười, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chống trên bàn đánh bạc, “Hiện nay trên tay tôi có ba lá A, mà xác suất lấy được thùng phá sảnh của cô là 17,4%.”
“Muốn bỏ bài không?” Trong mắt Carlos, tuy là cười nhưng chứa sự tàn khốc, “Bây giờ bỏ, có thể đến lúc thua sẽ không đến nỗi mất mặt.”
Trên trán Doãn Bích Giới dần dần có mồ hôi chảy xuống khoé mắt, hai tay cô đan vào nhau đặt dưới cằm, cô hít sâu một hơi nhắm mắt lại.
Lúc này, trong đầu bỗng hiện lên hai năm trước tại biệt thự của Kha Khinh Đằng, anh dạy cô chơi bài.
Ngay từ đầu cô luôn thua, mà khi đó kỹ thuật chơi bài của anh đã xuất thần nhập hoá từ lâu, chẳng sợ cô tính toán thế nào, đều căn bản không phải đối thủ của anh.
Nhưng có một lần cô lại phá lệ thắng anh.
Cô chỉ nhớ rõ ngày đó, trên mặt anh có ý cười nhẹ hiếm thấy, sau khi dừng chơi bài, anh cúi đầu kề sát cô, đặt trán cô lên trán mình mà nói, “Nhớ kỹ, chỉ cần ở bên cạnh tôi một ngày, em sẽ luôn được chăm sóc.”
Lời nói coi thường tất cả mà lại nhìn từ trên cao xuống, khiến cô dù đến bây giờ ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Trong tiếng nhắc nhở của người chia bài, cô mở to mắt lần nữa.
Carlos thấy cô khôi phục lại thần sắc, chỉ cười cô sắp chết còn muốn vùng vẫy, ông ta khinh thường đẩy tất cả thẻ đánh bạc vào giữa bàn, “Cược toàn bộ.”
Cô buông hai tay, cũng đẩy tất cả thẻ đánh bạc trước mặt lên trước bàn.
“Chị Bích Giới…” “Doãn tiểu thư…”
Lúc này phía sau đồng thời truyền đến tiếng hơi run của Trịnh Ẩm và tiếng căng thẳng của Dell.
“Cược toàn bộ.” Cô chỉ nhìn Carlos, gằn từng tiếng nói.
“Last round.” Người chia bài thu lại tất cả thẻ đánh bạc, lúc này chia hai lá bài mở cuối cùng, đẩy đến trước mặt bọn họ.
Trong phút chốc lá bài đặt trước mặt cô, Doãn Bích Giới cắn chặt viền môi, từ từ có tơ máu chảy ra.
Thứ cô nắm trong tay chính là mạng sống của anh.
Đặt chân vào thế giới màu đen hơn mười năm, cô chưa bao giờ gặp phải hiểm cảnh như thế, thậm chí còn sợ hơn mạng sống của người khác.
Một dấu ấn sâu sắc cũng từng một lần khắc vào trong cuộc đời cô, khiến cô không thể ngủ yên, khiến cô hận, cũng khiến cô chôn dấu thật sâu vào chỗ sâu nhất trong trái tim trong cuộc đời mình.
Sinh mệnh treo trên dây.
“Doãn tiểu thư, Q bích, Carlos tiên sinh, A chuồn.”
Sau khi nghe xong, Carlos cong khoé miệng mở ra lá bài chưa lật, bởi vì cho dù lá bài này là gì, ông ta vẫn có 4A liên hoàn tuyệt vời.”
Doãn Bích Giới nhìn lá bài mở cuối cùng, ngón tay khẽ chạm vào lá bài chưa lật có chút phát run, cô chậm chạp chưa mở ra.
“Doãn, mở bài đi.” Sau khi mở bài của mình, Carlos tựa vào lưng ghế, lấy ngón tay gõ trên mặt bàn, “Cho dù là thua, cũng phải nhìn thấy kết quả cuối cùng, không để lại tiếc nuối, cô nói xem đúng không?”
Cô vẫn không nhúc nhích, lúc này lại có một bàn tay nhẹ nhàng phủ trên lưng cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Kha Khinh Đằng vẫn bình thản như cũ.
Anh không nói gì, chỉ là nhìn ánh mắt của cô, nắm ngón tay cô, giúp cô từ từ lật lá bài lên.
“Lá bài chưa lật của Doãn tiểu thư là A bích, năm lá bài mở, thùng phá sảnh lớn.” Người chia bài nhìn các lá bài của cô, rất bình tĩnh mà cười, “Thùng phá sảnh lớn cao hơn tứ quý*, Doãn tiểu thư thắng.”
(*) Thùng phá sảnh lớn: Dây đồng chất với Xì là lá bài cao nhất (A♠ K♠ Q♠ J♠ 10♠)
Tứ quý: Bốn lá đồng số (A♥ A♦ A♠ A♣)
“Không có khả năng…” Carlos gần như không thể tin, ông ta ngồi trên chỗ ngồi, cả người đều đang phát run, “Tuyệt đối không có khả năng…”
Lúc này Trịnh Ẩm từ phía sau bước dài lẻn đến cạnh bàn, cách ba mét nhìn thấy mặt bài của cô mà hét lên.
“Quá tuyệt vời!” Ngay cả Dell cũng nhịn không được, vừa vỗ tay vừa đến cạnh bàn đánh bạc, “Vận khí của cô, thật sự quá tốt…”
“Carlos tiên sinh,” vẻ mặt của Trịnh Đình trước sau vẫn bình tĩnh lúc này nhìn Carlos, “Mời ông thực hiện lời hứa của mình, dựa vào kết quả thương lượng của Dell tiên sinh và ông trước đó, cung cấp chính trị bảo vệ chúng tôi.”
Carlos suy sụp dùng hai tay ôm trán, vẫn còn rơi vào trong nỗi khiếp sợ to lớn.
Doãn Bích Giới từ đầu đến cuối không nói gì lúc này đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi.
Cô đẩy ghế ra, không nhìn bất cứ ai, chỉ xoay người chạy ra ngoài sòng bạc.
Tất cả âm thanh đều vứt sau tai cô, cô chạy ra khỏi sòng bạc hoàng gia, mới phát hiện sắc trời đã tối sầm.
Sau khi dừng lại vài giây, cô dọc theo đèn đường chạy tới ven bờ biển Monte Carlo.
Mặt biển chìm vào bóng đêm, tối đen một mảnh, tất cả quần áo trên người đều ướt đẫm, cô đứng tại chỗ không ngừng thở hổn hển, trong đầu trống rỗng.
Tiếng sóng biển bây giờ rất nhỏ ở bên tai, cô muốn cất bước hướng đến bờ cát, phát hiện lòng bàn chân đã mềm nhũn muốn động cũng không được.
“Sợ hãi?”
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp mà quen thuộc.
Nhịp tim cô bị kiềm hãm, cắn môi.
Kha Khinh Đằng đi theo cô, lúc này chậm rãi từ sau người cô đến trước người cô, tầm mắt cô hơi mơ hồ, chỉ có thể cảm giác được ngón tay anh chạm đến đôi môi bị cô cắn đứt khi ở ván bài vừa rồi, “Đau không?”
Cô nhìn anh, còn chưa mở miệng đã bị anh vươn tay ôm vào trong ngực.
Anh bắt đầu hôn môi cô như không muốn lưu lại chút đường sống, vết thương trên miệng cô trước đó bị chính mình cắn đứt, lúc này vì nụ hôn kịch liệt mà lại tràn máu ra.
Anh đang ép cô tiếp nhận, bức cô phản kích.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau, cô cảm giác được một tay anh xoa tóc cô làm cho cô càng tới gần anh, một tay ôm trọn vòng eo của cô, ở trong khoang miệng cô đòi lấy.
Trong khoang miệng có vị máu, cũng có hơi thở giao hoà lẫn nhau.
Trong bóng đêm, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh.
Giống như một cơn lốc xoáy, một hố đầm lầy, dễ dàng ép ra tất cả tình cảm trong lòng cô.
Ôm hôn càng nồng nhiệt, ánh mắt anh hơi nheo lại, lúc này cả người ngửa về phía sau, cứ như vậy mà ôm cô lăn trên mặt đất.
Dây dưa.
Ngón tay anh lúc này tạm hoãn tìm làn da trong góc áo của cô, thân thể cô run lên, ôm chặt cổ anh, cũng không chịu yếu thế mà cuộn áo sơ mi của anh lên trên.
Có phải chỉ có kháng cự tranh đoạt thân thể hiện tại như vậy mới có thể giúp cô quên đi sự run rẩy trong xương cốt vừa rồi hay không?
“Đừng sợ.”
Anh cúi đầu, từ môi cô dần dần dao động đến xương quai xanh của cô, sức lực hôn cô vừa phải, đồng thời dùng một bàn tay đan vào năm ngón tay của cô, “Tôi ở đây.”
Cô nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh ở bên tai, đáy lòng run lên, hốc mắt bắt đầu căng lên.
Có thể lúc ván bài vừa chấm dứt, ngay cả chính cô cũng không nói rõ lúc ấy rốt cuộc cô có cảm giác gì.
Không phải hưng phấn, không phải vui sướng, chỉ có thể cảm giác một loại phóng thích sau áp lực trí mạng, một loại thoải mái thoát thân trong hiểm cảnh.
Mà chỉ có anh biết, đó là sợ hãi.
Là loại sợ hãi ngay cả đau đớn cũng không thể giảm bớt.
Là loại sợ hãi cảm thấy sai một bước, sai một giây, cả thế giới sẽ bị sụp đổ.
Đây là ván bài cô đề ra, đây là thắng thua do cô quyết định, một phút sai lầm, đó là trao đổi anh.
Tiếng hít thở càng thêm dồn dập, lúc này anh đã cởi bỏ quần áo chỉnh tề của cô, tháo móc áo ngực của cô, từ xương quai xanh của cô xuống chút nữa, hôn lên ngực cô.
“Còn nhớ không?”
Hô hấp của anh trên làn da cô, cũng lưu lại một dấu hôn trên bầu ngực của cô, ngón tay uốn éo ở bụng cô, “Chỉ cần ở bên cạnh tôi một ngày, em sẽ luôn được chăm sóc.”
Cô đã có chút động tình, nghe xong lời nói của anh, trong cơ thể không thể khống chế mà có thuỷ triều ấm áp dần trào ra.
Áo sơ mi đen của Kha Khinh Đằng bởi vì dây dưa và cọ sát mà đầy nếp nhăn, anh dứt khoát đưa tay cởi áo rồi ném sang một bên, lật người cô qua, cúi người xuống, bao phủ trên lưng cô, hôn hai bên tai cô.
Cô cắn ngón tay của mình, không cho bản thân phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng vì thân mật với anh.
Đồng tử của anh càng lúc càng tối, lúc này vén đuôi tóc của cô, từ trên cổ cô dần dần hôn đến xương cột sống.
Vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, cả ánh trăng chiếu lên sống lưng trần trụi của cô.
Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy, bên cạnh xương cột sống của cô lại có một vết sẹo rõ rệt.
Dài khoảng 7 đến 8 cm, trên làn da mịn màng, có vẻ càng nhìn thấy mà đau lòng.
“Doãn Bích Giới.”
Anh bình tĩnh chăm chú nhìn vài giây, đột nhiên trong nỗi kinh hãi của cô, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo này.
“Trở về bên cạnh tôi.”
Carlos thu lại một nửa thủ hạ trước, vẫn để lại nửa kia, dùng cách khống chế một nửa, đưa đoàn người Kha Khinh Đằng vào thang máy.
Từ ga ra ngầm đến thang máy, thực ra cũng chỉ hơn 30 giây, Doãn Bích Giới đứng trong thang máy, lại cảm thấy dài như một thế kỷ.
Cô vẫn biết, trong loại thế giới này, nếu đưa ra tiền đặt cược, hậu quả là phải dám chịu một giá nhất định, mà mức giá này không phải ai cũng có thể gánh vác.
Cô không biết rốt cuộc bản thân mình thế nào, thậm chí, hai năm nay cô không chơi bài.
Nếu là mọi ngày, Doãn Bích Giới của lý trí và bình tĩnh, lựa chọn vừa rồi hẳn là làm như không thấy đối với cục diện này, nói rõ với Carlos cô và Kha Khinh Đằng không liên can, tiếp theo tìm cách khác rời khỏi sòng bạc hoàng gia, đến sân bay hội họp với Cảnh Trạm.
Mà căn bản không nên giống như bây giờ, đem chính mình cuốn vào ván bài của lợi thế trí mạng, ngay cả muốn cẩn thận suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Rốt cuộc đèn chỉ thị của thang máy sáng lên, biểu thị đã đến tầng một của sòng bạc hoàng gia.
Cửa thang máy mở ra, cô nhíu mày dừng chân tại chỗ, cho đến khi cảm giác có người đến gần người mình.
Bờ vai đột nhiên bị một đôi tay giữ lại, cô nghiêng đầu, liền thấy Kha Khinh Đằng đang đứng cạnh người cô.
“Năm lá bài mở, ba lượt đặt cược, một kết quả.” Anh nắm vai cô, ép cô nhìn hai mắt của mình, “Trí nhớ, phán đoán, phân tích, vận may, kỹ thuật chơi bài trước sau vẫn chiếu theo số mệnh của cuộc sống, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cô khẽ cắn chặt răng.
“Còn có, đây là những điều đầu tiên tôi dạy cho em,” anh nói xong, nhẹ nhàng buông cô ra, “Cho nên em hận tôi bao nhiêu thì có xác suất cao bấy nhiêu, sẽ không thua.”
Anh là lợi thế trong tay cô.
Nhưng từ đầu tới cuối không nói đến một câu có liên quan tới an nguy của chính anh.
Carlos nhanh chóng bố trí một bàn đánh bạc trống tại góc trái của sòng bạc, ông ta ngồi ở một đầu.
Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Dell thì ngồi ở ghế dài bên cạnh bàn đánh bạc, thần sắc đều căng thẳng, chung quanh còn có càng nhiều người không biết tình hình cụ thể, thủ hạ của Carlos đứng canh gác ở vòng ngoài.
Doãn Bích Giới bước lên một bậc thang, kéo chiếc ghế dựa cạnh bàn thuộc về mình.
Trước khi ngồi xuống, cô ngoảnh đầu lại.
Lúc này Kha Khinh Đằng vừa mới bước lên bậc thang, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh chậm rãi tiến lên vài bước, đi đến trước mặt cô.
“Kha Khinh Đằng,” họ đứng đối diện nhau, cô nhìn anh, gương mặt không chút thay đổi mà cất lời, “Anh đủ khả năng đặt cược không?”
Anh là người thông minh như vậy.
Hơn nữa, cả đời anh đều đi bên cạnh nguy hiểm, cho nên cô vẫn không thể tin được anh sẽ đem vận mệnh của chính mình giao phó trong lòng bàn tay của bất cứ kẻ nào.
“Em đủ khả năng đặt cược không?” Gương mặt anh hơi hất lên, trả lại câu hỏi cho cô.
“Nếu tôi thua,” cô nói ra những lời này, đôi môi hơi run khó có thể thấy rõ, “Vậy…”
“Được.” Anh không cho cô nói thêm gì nữa, chỉ là giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của cô, “Nhớ rõ, thắng hay thua, chỉ cần là kết quả của em cho tôi.”
Tôi chắc chắn đều có thể nhận đủ.
…
Five Card Stud, ban đầu phổ biến tại Trung Quốc Hong Kong, sau này càng thịnh hành ở Phillippines.
Kích thích, kịch liệt, cũng có nhân tố may mắn rất lớn, luôn luôn là trò chơi phổ biến nhất trong sòng bạc.
“Doãn.” Carlos nhìn cô ngồi xuống trước mặt mình, lúc này khẽ cười nói, “Phải nhớ là, cô từng lại bại tướng dưới tay cô.”
Cô thấy vẻ mặt ung dung trong tình thế bắt buộc của Carlos, trong lòng cảm thấy chán ghét gấp bội.
Từng là bạn bè, hiện giờ lại ở trên bàn đánh bạc lấy mạng đặt cược, số phận hoang đường như thế nhưng cũng chân thật.
Ván bài chính thức bắt đầu.
Người chia bài đầu tiên chia cho cô và Carlos một lá bài chưa lật cùng một lá bài mở ra.
Cô cụp mắt nhìn lá bài chưa lật của mình, đậy xuống rồi nhìn vẻ mặt của Carlos.
Cô vẫn còn nhớ, điểm đặc trưng của Five Card Stud, đó là chiến tranh tâm lý, biểu cảm của đối phương, có thể là gợi ý, cũng có thể là cạm bẫy.
“Lá bài mở thứ nhất của Doãn tiểu thư là K bích, lá bài mở thứ nhất của Carlos tiên sinh là A cơ.” Người chia bài chậm rãi tuyên bố nói, “Như vậy, mời Carlos tiên sinh đặt cược trước.”
Carlos xoa huyệt thái dương, lúc này đẩy một số thẻ đánh bạc vào giữa bàn.
“Cược thêm, năm vạn.” Người chia bài lại nhìn về phía cô, “Doãn tiểu thư?”
Ánh mắt Doãn Bích Giới nhìn chằm chằm vào Carlos, mười giây sau cô cũng đẩy thẻ đánh bạc vào.
“Cược theo, năm vạn.” Người chia bài thu thập thẻ đánh bạc, bắt đầu chia lá bài mở thứ hai.
“Như vậy… Lá bài mở thứ hai của Doãn tiểu thư là J bích, lá bài mở thứ hai của Carlos tiên sinh là A rô, như vậy Carlos tiên sinh đặt cược trước.”
Carlos tiên sinh cong khoé miệng, một lúc lâu, nhìn thấy thần thái của cô, ông ta chậm rãi đẩy mười vạn.
Nhìn từ trên mặt bài, Carlos có khả năng sở hữu bốn lá A khác nhau, vì vậy trừ khi cô có thể lấy được bài thùng phá sảnh, không thì đó là thảm bại không thể trì hoãn.
Mà nhìn thấy thần sắc nắm chắc thắng lợi của Carlos, không hề như là doạ người.
Cô ngồi trên ghế, mồ hôi đã dần phủ đầy lưng.
Bên tai tràn ngập đủ tiếng thảo luận, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương của Trịnh Ẩm ở phía sau.
Từ đầu đến cuối cô có thể cảm giác được, Kha Khinh Đằng đang ngồi ở phía sau cô, ánh mắt anh bình tĩnh và chuyên chú dừng lại trên người cô.
Cô hít một hơi thật sâu, lại cược theo.
Lúc này người chia bài bắt đầu chia lá bài mở thứ ba.
“Doãn tiểu thư, 10 bích, Carlos tiên sinh, A bích.”
Tiếng cảm thán và kinh hô liên tiếp chồng chất lên nhau trong sòng bạc.
“Doãn.” Lúc này Carlos cười, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chống trên bàn đánh bạc, “Hiện nay trên tay tôi có ba lá A, mà xác suất lấy được thùng phá sảnh của cô là 17,4%.”
“Muốn bỏ bài không?” Trong mắt Carlos, tuy là cười nhưng chứa sự tàn khốc, “Bây giờ bỏ, có thể đến lúc thua sẽ không đến nỗi mất mặt.”
Trên trán Doãn Bích Giới dần dần có mồ hôi chảy xuống khoé mắt, hai tay cô đan vào nhau đặt dưới cằm, cô hít sâu một hơi nhắm mắt lại.
Lúc này, trong đầu bỗng hiện lên hai năm trước tại biệt thự của Kha Khinh Đằng, anh dạy cô chơi bài.
Ngay từ đầu cô luôn thua, mà khi đó kỹ thuật chơi bài của anh đã xuất thần nhập hoá từ lâu, chẳng sợ cô tính toán thế nào, đều căn bản không phải đối thủ của anh.
Nhưng có một lần cô lại phá lệ thắng anh.
Cô chỉ nhớ rõ ngày đó, trên mặt anh có ý cười nhẹ hiếm thấy, sau khi dừng chơi bài, anh cúi đầu kề sát cô, đặt trán cô lên trán mình mà nói, “Nhớ kỹ, chỉ cần ở bên cạnh tôi một ngày, em sẽ luôn được chăm sóc.”
Lời nói coi thường tất cả mà lại nhìn từ trên cao xuống, khiến cô dù đến bây giờ ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Trong tiếng nhắc nhở của người chia bài, cô mở to mắt lần nữa.
Carlos thấy cô khôi phục lại thần sắc, chỉ cười cô sắp chết còn muốn vùng vẫy, ông ta khinh thường đẩy tất cả thẻ đánh bạc vào giữa bàn, “Cược toàn bộ.”
Cô buông hai tay, cũng đẩy tất cả thẻ đánh bạc trước mặt lên trước bàn.
“Chị Bích Giới…” “Doãn tiểu thư…”
Lúc này phía sau đồng thời truyền đến tiếng hơi run của Trịnh Ẩm và tiếng căng thẳng của Dell.
“Cược toàn bộ.” Cô chỉ nhìn Carlos, gằn từng tiếng nói.
“Last round.” Người chia bài thu lại tất cả thẻ đánh bạc, lúc này chia hai lá bài mở cuối cùng, đẩy đến trước mặt bọn họ.
Trong phút chốc lá bài đặt trước mặt cô, Doãn Bích Giới cắn chặt viền môi, từ từ có tơ máu chảy ra.
Thứ cô nắm trong tay chính là mạng sống của anh.
Đặt chân vào thế giới màu đen hơn mười năm, cô chưa bao giờ gặp phải hiểm cảnh như thế, thậm chí còn sợ hơn mạng sống của người khác.
Một dấu ấn sâu sắc cũng từng một lần khắc vào trong cuộc đời cô, khiến cô không thể ngủ yên, khiến cô hận, cũng khiến cô chôn dấu thật sâu vào chỗ sâu nhất trong trái tim trong cuộc đời mình.
Sinh mệnh treo trên dây.
“Doãn tiểu thư, Q bích, Carlos tiên sinh, A chuồn.”
Sau khi nghe xong, Carlos cong khoé miệng mở ra lá bài chưa lật, bởi vì cho dù lá bài này là gì, ông ta vẫn có 4A liên hoàn tuyệt vời.”
Doãn Bích Giới nhìn lá bài mở cuối cùng, ngón tay khẽ chạm vào lá bài chưa lật có chút phát run, cô chậm chạp chưa mở ra.
“Doãn, mở bài đi.” Sau khi mở bài của mình, Carlos tựa vào lưng ghế, lấy ngón tay gõ trên mặt bàn, “Cho dù là thua, cũng phải nhìn thấy kết quả cuối cùng, không để lại tiếc nuối, cô nói xem đúng không?”
Cô vẫn không nhúc nhích, lúc này lại có một bàn tay nhẹ nhàng phủ trên lưng cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Kha Khinh Đằng vẫn bình thản như cũ.
Anh không nói gì, chỉ là nhìn ánh mắt của cô, nắm ngón tay cô, giúp cô từ từ lật lá bài lên.
“Lá bài chưa lật của Doãn tiểu thư là A bích, năm lá bài mở, thùng phá sảnh lớn.” Người chia bài nhìn các lá bài của cô, rất bình tĩnh mà cười, “Thùng phá sảnh lớn cao hơn tứ quý*, Doãn tiểu thư thắng.”
(*) Thùng phá sảnh lớn: Dây đồng chất với Xì là lá bài cao nhất (A♠ K♠ Q♠ J♠ 10♠)
Tứ quý: Bốn lá đồng số (A♥ A♦ A♠ A♣)
“Không có khả năng…” Carlos gần như không thể tin, ông ta ngồi trên chỗ ngồi, cả người đều đang phát run, “Tuyệt đối không có khả năng…”
Lúc này Trịnh Ẩm từ phía sau bước dài lẻn đến cạnh bàn, cách ba mét nhìn thấy mặt bài của cô mà hét lên.
“Quá tuyệt vời!” Ngay cả Dell cũng nhịn không được, vừa vỗ tay vừa đến cạnh bàn đánh bạc, “Vận khí của cô, thật sự quá tốt…”
“Carlos tiên sinh,” vẻ mặt của Trịnh Đình trước sau vẫn bình tĩnh lúc này nhìn Carlos, “Mời ông thực hiện lời hứa của mình, dựa vào kết quả thương lượng của Dell tiên sinh và ông trước đó, cung cấp chính trị bảo vệ chúng tôi.”
Carlos suy sụp dùng hai tay ôm trán, vẫn còn rơi vào trong nỗi khiếp sợ to lớn.
Doãn Bích Giới từ đầu đến cuối không nói gì lúc này đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi.
Cô đẩy ghế ra, không nhìn bất cứ ai, chỉ xoay người chạy ra ngoài sòng bạc.
Tất cả âm thanh đều vứt sau tai cô, cô chạy ra khỏi sòng bạc hoàng gia, mới phát hiện sắc trời đã tối sầm.
Sau khi dừng lại vài giây, cô dọc theo đèn đường chạy tới ven bờ biển Monte Carlo.
Mặt biển chìm vào bóng đêm, tối đen một mảnh, tất cả quần áo trên người đều ướt đẫm, cô đứng tại chỗ không ngừng thở hổn hển, trong đầu trống rỗng.
Tiếng sóng biển bây giờ rất nhỏ ở bên tai, cô muốn cất bước hướng đến bờ cát, phát hiện lòng bàn chân đã mềm nhũn muốn động cũng không được.
“Sợ hãi?”
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp mà quen thuộc.
Nhịp tim cô bị kiềm hãm, cắn môi.
Kha Khinh Đằng đi theo cô, lúc này chậm rãi từ sau người cô đến trước người cô, tầm mắt cô hơi mơ hồ, chỉ có thể cảm giác được ngón tay anh chạm đến đôi môi bị cô cắn đứt khi ở ván bài vừa rồi, “Đau không?”
Cô nhìn anh, còn chưa mở miệng đã bị anh vươn tay ôm vào trong ngực.
Anh bắt đầu hôn môi cô như không muốn lưu lại chút đường sống, vết thương trên miệng cô trước đó bị chính mình cắn đứt, lúc này vì nụ hôn kịch liệt mà lại tràn máu ra.
Anh đang ép cô tiếp nhận, bức cô phản kích.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau, cô cảm giác được một tay anh xoa tóc cô làm cho cô càng tới gần anh, một tay ôm trọn vòng eo của cô, ở trong khoang miệng cô đòi lấy.
Trong khoang miệng có vị máu, cũng có hơi thở giao hoà lẫn nhau.
Trong bóng đêm, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh.
Giống như một cơn lốc xoáy, một hố đầm lầy, dễ dàng ép ra tất cả tình cảm trong lòng cô.
Ôm hôn càng nồng nhiệt, ánh mắt anh hơi nheo lại, lúc này cả người ngửa về phía sau, cứ như vậy mà ôm cô lăn trên mặt đất.
Dây dưa.
Ngón tay anh lúc này tạm hoãn tìm làn da trong góc áo của cô, thân thể cô run lên, ôm chặt cổ anh, cũng không chịu yếu thế mà cuộn áo sơ mi của anh lên trên.
Có phải chỉ có kháng cự tranh đoạt thân thể hiện tại như vậy mới có thể giúp cô quên đi sự run rẩy trong xương cốt vừa rồi hay không?
“Đừng sợ.”
Anh cúi đầu, từ môi cô dần dần dao động đến xương quai xanh của cô, sức lực hôn cô vừa phải, đồng thời dùng một bàn tay đan vào năm ngón tay của cô, “Tôi ở đây.”
Cô nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh ở bên tai, đáy lòng run lên, hốc mắt bắt đầu căng lên.
Có thể lúc ván bài vừa chấm dứt, ngay cả chính cô cũng không nói rõ lúc ấy rốt cuộc cô có cảm giác gì.
Không phải hưng phấn, không phải vui sướng, chỉ có thể cảm giác một loại phóng thích sau áp lực trí mạng, một loại thoải mái thoát thân trong hiểm cảnh.
Mà chỉ có anh biết, đó là sợ hãi.
Là loại sợ hãi ngay cả đau đớn cũng không thể giảm bớt.
Là loại sợ hãi cảm thấy sai một bước, sai một giây, cả thế giới sẽ bị sụp đổ.
Đây là ván bài cô đề ra, đây là thắng thua do cô quyết định, một phút sai lầm, đó là trao đổi anh.
Tiếng hít thở càng thêm dồn dập, lúc này anh đã cởi bỏ quần áo chỉnh tề của cô, tháo móc áo ngực của cô, từ xương quai xanh của cô xuống chút nữa, hôn lên ngực cô.
“Còn nhớ không?”
Hô hấp của anh trên làn da cô, cũng lưu lại một dấu hôn trên bầu ngực của cô, ngón tay uốn éo ở bụng cô, “Chỉ cần ở bên cạnh tôi một ngày, em sẽ luôn được chăm sóc.”
Cô đã có chút động tình, nghe xong lời nói của anh, trong cơ thể không thể khống chế mà có thuỷ triều ấm áp dần trào ra.
Áo sơ mi đen của Kha Khinh Đằng bởi vì dây dưa và cọ sát mà đầy nếp nhăn, anh dứt khoát đưa tay cởi áo rồi ném sang một bên, lật người cô qua, cúi người xuống, bao phủ trên lưng cô, hôn hai bên tai cô.
Cô cắn ngón tay của mình, không cho bản thân phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng vì thân mật với anh.
Đồng tử của anh càng lúc càng tối, lúc này vén đuôi tóc của cô, từ trên cổ cô dần dần hôn đến xương cột sống.
Vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, cả ánh trăng chiếu lên sống lưng trần trụi của cô.
Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy, bên cạnh xương cột sống của cô lại có một vết sẹo rõ rệt.
Dài khoảng 7 đến 8 cm, trên làn da mịn màng, có vẻ càng nhìn thấy mà đau lòng.
“Doãn Bích Giới.”
Anh bình tĩnh chăm chú nhìn vài giây, đột nhiên trong nỗi kinh hãi của cô, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo này.
“Trở về bên cạnh tôi.”
/59
|