Đúng! Nhan Khuynh Thành yêu Hoàng đế, cho nên nàng mới cam tâm tình nguyện làm Tây cung Hoàng hậu, nhưng không khéo là ngày thứ hai sau khi bái đường, nàng đã đi tới Tây Thiên Cực Lạc, cho nên bây giờ mới có Anh Mộc Ly!
Dù Mộc Ly có một phần trí nhớ của Nhan Khuynh Thành, nhưng nàng không chịu ảnh hưởng của nó mà đi yêu Hoàng đế, tất nhiên cũng sẽ không vì Hoàng đế mà khổ sở. Ngược lại bởi vì chuyện ngày hôm đó nên ấn tượng của nàng với Hoàng đế cũng không tốt lắm, nghĩ lại lúc ấy ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo như hàn băng vạn năm. Theo trực giác Mộc Ly cảm thấy người nọ là phần tử nguy hiểm, chỉ có thể dùng hai chữ: Phiền toái! Thứ người như thế Mộc Ly nàng không nghĩ sẽ va chạm đến. Đối với người không thể trêu chọc, theo trực giác Mộc Ly sẽ nhượng bộ lui binh, vì nàng không muốn kéo theo một đống phiền toái lên người.
Nàng – Anh Mộc Ly không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ phiền toái!!
“Tiểu thư thật sự không đau lòng vì Hoàng thượng?” Tuyết Lê bước vào, nhìn Mộc Ly chằm chằm, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên mặt nàng, nàng nhớ là tiểu thư nhà nàng yêu Hoàng thượng đến không thể dứt ra mà.
“Tại sao phải đau lòng vì hắn!” Mộc Ly nâng tay gõ đầu Tuyết Lê, cười lớn.
Tuyết Lê bất mãn bĩu môi: “Em lo lắng cho người thôi!”
“Được rồi bà cô của ta ơi, ta biết em lo lắng cho ta, chỉ là… tiểu thư nhà em bây giờ buồn ngủ rồi, lo lắng của em giữ đến ngày mai lo tiếp đi.” Mộc Ly trừng mắt với Tuyết Lê, nhưng trong lòng thì tràn ngập ấm áp.
Đúng vậy! Vừa đến cái thế giới xa lạ này, có người quan tâm đến mình, nói sao có thể không cảm động chứ!
“Được rồi, tiểu thư nghĩ ngơi trước đi, em không quấy rầy người nữa.” Tuyết Lê xách đèn lưu ly bước ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại căn dặn: “Mai là ngày 15 rồi.”
“Ngày 15?” Ngày 15 có gì đặc biệt mà Tuyết Lê phải nhắc nhở? Nhìn nửa vầng trăng trên trời, Mộc Ly chớp mắt, quay về giường lớn khắc hoa.
Mặt trời mọc.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ trên đại điện thành từng vòng nắng màu vàng trơn bóng, vạn vật sinh sôi mạnh mẽ, những đóa hoa cũng đón gió rực rỡ. Phượng Lân quốc, trong hoàng cung một mảnh tốt lành, hậu cung phi tần ai cũng không dấu được sắc mặt vui mừng, mà trong Mạt Ương cung đâu đâu cũng là sầu vân thảm vụ.
Dù Mộc Ly có một phần trí nhớ của Nhan Khuynh Thành, nhưng nàng không chịu ảnh hưởng của nó mà đi yêu Hoàng đế, tất nhiên cũng sẽ không vì Hoàng đế mà khổ sở. Ngược lại bởi vì chuyện ngày hôm đó nên ấn tượng của nàng với Hoàng đế cũng không tốt lắm, nghĩ lại lúc ấy ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo như hàn băng vạn năm. Theo trực giác Mộc Ly cảm thấy người nọ là phần tử nguy hiểm, chỉ có thể dùng hai chữ: Phiền toái! Thứ người như thế Mộc Ly nàng không nghĩ sẽ va chạm đến. Đối với người không thể trêu chọc, theo trực giác Mộc Ly sẽ nhượng bộ lui binh, vì nàng không muốn kéo theo một đống phiền toái lên người.
Nàng – Anh Mộc Ly không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ phiền toái!!
“Tiểu thư thật sự không đau lòng vì Hoàng thượng?” Tuyết Lê bước vào, nhìn Mộc Ly chằm chằm, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên mặt nàng, nàng nhớ là tiểu thư nhà nàng yêu Hoàng thượng đến không thể dứt ra mà.
“Tại sao phải đau lòng vì hắn!” Mộc Ly nâng tay gõ đầu Tuyết Lê, cười lớn.
Tuyết Lê bất mãn bĩu môi: “Em lo lắng cho người thôi!”
“Được rồi bà cô của ta ơi, ta biết em lo lắng cho ta, chỉ là… tiểu thư nhà em bây giờ buồn ngủ rồi, lo lắng của em giữ đến ngày mai lo tiếp đi.” Mộc Ly trừng mắt với Tuyết Lê, nhưng trong lòng thì tràn ngập ấm áp.
Đúng vậy! Vừa đến cái thế giới xa lạ này, có người quan tâm đến mình, nói sao có thể không cảm động chứ!
“Được rồi, tiểu thư nghĩ ngơi trước đi, em không quấy rầy người nữa.” Tuyết Lê xách đèn lưu ly bước ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại căn dặn: “Mai là ngày 15 rồi.”
“Ngày 15?” Ngày 15 có gì đặc biệt mà Tuyết Lê phải nhắc nhở? Nhìn nửa vầng trăng trên trời, Mộc Ly chớp mắt, quay về giường lớn khắc hoa.
Mặt trời mọc.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ trên đại điện thành từng vòng nắng màu vàng trơn bóng, vạn vật sinh sôi mạnh mẽ, những đóa hoa cũng đón gió rực rỡ. Phượng Lân quốc, trong hoàng cung một mảnh tốt lành, hậu cung phi tần ai cũng không dấu được sắc mặt vui mừng, mà trong Mạt Ương cung đâu đâu cũng là sầu vân thảm vụ.
/228
|