Đến lúc đao trên tay Mộc Ly còn cách mặt Linh Phi vẻn vẹn một tấc xa, mắt thấy sẽ hoa sẽ được vẽ lên, đột nhiên đao trên tay Mộc Ly bị một bàn tay to giữ chặt. Mộc Ly cười lạnh, thời gian của hắn đúng thật là rất chuẩn, không sớm, không muộn, vừa vặn hợp lý.
Mọi người rối rít thở ra một hơi vì thời khắc mấu chốt Linh Phi đã được Hoàng đế giải cứu, nhưng cũng vì giọng điệu to gan của Mộc Ly mà mà nét mặt hiện lên sự vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Nữ nhân, ngươi quậy đủ chưa?" Âm thanh rét lạnh đến tận xương vang lên ở trên đầu Mộc Ly, bàn tay hơi có vết chai của Vũ Tiêu Nhiên nắm chặt bàn tay mềm mại gầy yếu của Mộc Ly, lực đạo vô cùng lớn, dường như muốn bóp nát tay Mộc Ly.
Bị đau đến mức cau mày, Mộc Ly không độ ấm quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo Hoàng đế, tầm mắt hai người ở trên không tản ra hơi thở nguy hiểm, Mộc Ly cười lạnh, nói: "Ta quậy? Vậy bây giờ thỉnh ngài vui lòng lấy móng vuốt Rồng của mình ra trước, đừng làm rộn ta."
Móng vuốt của hắn làm cho tay của nàng rất đau, chắc chắn hắn cố ý, nghĩ tới đây, sự khó chịu trong tim Mộc Ly lại nhiều thêm một chút!
Dường như cũng ý thức được sức lực trên tay mình vô cùng nặng, tay Vũ Tiêu Nhiên dần dần thả lỏng lực đạo, thế nhưng ý lạnh lại chứa đầy trong mắt, lạnh hơn băng, gương mặt tuấn tú phóng đại lại gần bên tai Mộc Ly, nhẹ giọng nhưng không mang theo tình cảm nói: "Nữ nhân, sau này làm việc nói chuyện nên thông minh một chút, nếu không, ngươi chết thế nào cũng không biết."
"Cái gì?" Phản xạ có điều kiện tính hỏi ngược một câu, Mộc Ly không hiểu, nàng chẳng qua làm chuyện mình phải làm, chẳng lẽ nàng làm sai sao? Ôi, nàng bật cười, sai rồi thì sao chứ, quản khỉ gió gì Vũ Tiêu Nhiên hắn!
"Ta nói gì, làm gì, chết thế nào, cũng không liên quan tới ngươi, mặc dù ngươi là Hoàng đế, nhưng ở trong mắt ta. . . Ngươi không là cái gì cả, nhiều nhất ta chỉ coi ngươi như con người mà đối xử thôi." Ở trong mắt nàng, hoàng quyền ở trên cao, thân phận tôn quý, cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Dùng giọng nói thấp, không hề có độ ấm, Mộc Ly nhẹ giọng nói ở bên tai Vũ Tiêu Nhiên, hoàn toàn không ngờ tới lúc này mình đang nhổ răng trong miệng hổ, nhưng nàng sợ sao?
Mọi người rối rít thở ra một hơi vì thời khắc mấu chốt Linh Phi đã được Hoàng đế giải cứu, nhưng cũng vì giọng điệu to gan của Mộc Ly mà mà nét mặt hiện lên sự vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Nữ nhân, ngươi quậy đủ chưa?" Âm thanh rét lạnh đến tận xương vang lên ở trên đầu Mộc Ly, bàn tay hơi có vết chai của Vũ Tiêu Nhiên nắm chặt bàn tay mềm mại gầy yếu của Mộc Ly, lực đạo vô cùng lớn, dường như muốn bóp nát tay Mộc Ly.
Bị đau đến mức cau mày, Mộc Ly không độ ấm quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo Hoàng đế, tầm mắt hai người ở trên không tản ra hơi thở nguy hiểm, Mộc Ly cười lạnh, nói: "Ta quậy? Vậy bây giờ thỉnh ngài vui lòng lấy móng vuốt Rồng của mình ra trước, đừng làm rộn ta."
Móng vuốt của hắn làm cho tay của nàng rất đau, chắc chắn hắn cố ý, nghĩ tới đây, sự khó chịu trong tim Mộc Ly lại nhiều thêm một chút!
Dường như cũng ý thức được sức lực trên tay mình vô cùng nặng, tay Vũ Tiêu Nhiên dần dần thả lỏng lực đạo, thế nhưng ý lạnh lại chứa đầy trong mắt, lạnh hơn băng, gương mặt tuấn tú phóng đại lại gần bên tai Mộc Ly, nhẹ giọng nhưng không mang theo tình cảm nói: "Nữ nhân, sau này làm việc nói chuyện nên thông minh một chút, nếu không, ngươi chết thế nào cũng không biết."
"Cái gì?" Phản xạ có điều kiện tính hỏi ngược một câu, Mộc Ly không hiểu, nàng chẳng qua làm chuyện mình phải làm, chẳng lẽ nàng làm sai sao? Ôi, nàng bật cười, sai rồi thì sao chứ, quản khỉ gió gì Vũ Tiêu Nhiên hắn!
"Ta nói gì, làm gì, chết thế nào, cũng không liên quan tới ngươi, mặc dù ngươi là Hoàng đế, nhưng ở trong mắt ta. . . Ngươi không là cái gì cả, nhiều nhất ta chỉ coi ngươi như con người mà đối xử thôi." Ở trong mắt nàng, hoàng quyền ở trên cao, thân phận tôn quý, cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Dùng giọng nói thấp, không hề có độ ấm, Mộc Ly nhẹ giọng nói ở bên tai Vũ Tiêu Nhiên, hoàn toàn không ngờ tới lúc này mình đang nhổ răng trong miệng hổ, nhưng nàng sợ sao?
/228
|