Chuyến về cũng mất ba bốn tiếng, về đến nhà đã là 4 giờ rưỡi chiều.
Trình Viễn Sơn vì có chuyện đột xuất bị gọi trở lại trường học, trước khi rời đi, ông nhìn Trình Khuynh thật sâu, ý bảo buổi tối có chuyện muốn nói.
Trình Khuynh gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Dư Trừ vốn nghĩ rằng cô sẽ phải đối mặt với ba của Trình Khuynh, nhưng dù cố ý hay vô tình thì cả ngày nay gần như cô không có cơ hội ở một mình với ông ấy, cũng tránh cho cô không phải bối rối.
Bữa tối ăn uống cũng nhẹ nhàng.
Ăn tối xong, Trình Nhạc muốn dẫn Dư Trừ đi dạo.
Trình Khuynh đang tưới hoa, nói cô sẽ không đi: "Bọn em cứ đi đi."
Dư Trừ: “Chị không đi thật ạ?”
Trình Khuynh gật đầu: “Chị không đi, em cứ chơi vui vẻ đi, không cần phải về sớm đâu.”
Sau khi họ ra ngoài, cô vẫn tưới hoa bên cửa sổ, kiên nhẫn chờ ba cô về.
8 giờ, cô nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp từ xa.
Trình Viễn Sơn nhìn thấy cô liền nhìn lên lầu: “Mấy đứa Nhạc Nhạc không có nhà hả?”
"Không ạ..." Trình Khuynh vẻ mặt thờ ơ, "Ba muốn nói gì thì cứ nói đi."
Trình Viễn Sơn nghiêm túc nhìn cô: “Cô bé đó bao nhiêu tuổi rồi?”
Trình Khuynh: “Học năm hai.”
Mặt Trình Viễn Sơn biến sắc: "Không phải học trò của con chứ?!"
"Ba à..." Trình Khuynh có chút bất đắc dĩ, "Con biết đạo đức cơ bản nhất của nghề giáo. Em ấy không phải sinh viên trường chúng ta."
Mặt Trình Viễn Sơn dịu đi đôi chút: "Vậy thì tốt... Học năm hai, vậy là mới hai mươi tuổi?"
Trình Khuynh gật đầu: “Ý ba là gì?”
Trình Viễn Sơn hít sâu một hơi: “Cô bé mới bây lớn mà sao con lại ức hiếp con gái nhà người ta vậy?”
Trình Khuynh nhìn chằm chằm ông: “Còn gì nữa không?”
"Người ta mới hai mươi tuổi thôi..." Trình Viễn Sơn thở dài, "Ba nói con chứ, người ta còn nhỏ dại, còn con từ nhỏ đã trầm tính, không hợp... Ba không đồng ý."
Trình Khuynh: "Ba không đồng ý?"
Trình Viễn Sơn: “Còn nữa, người ta còn trẻ như vậy nhỡ đâu lại thích người khác thì sao?”
“Em ấy thích người khác…” Cuối cùng Trình Khuynh cũng đáp lại lời của ba mình, “Con sẽ không ngăn cản.”
“Nhưng trước đó…” Giọng cô bình tĩnh kiên quyết, “Thứ con muốn, con phải nắm giữ thật chặt.”
Trình Viễn Sơn: “Con nghe ba nói…”
Trình Khuynh nhẹ nhàng ngắt lời ông: “Lời ba nói con đã từng cân nhắc, em ấy còn trẻ, tâm tính chưa trưởng thành, chuyện này con biết, ba không cần phải nhắc nữa.”
Giọng điệu cô bình thản nhưng cứng rắn: “Con không cần ba quyết định cuộc đời thay con, con chỉ muốn nghe theo trái tim mình.”
Trình Viễn Sơn cau mày, giọng điệu không vui nói: “Không phải là ba muốn quyết định thay con.”
Không gian rơi vào im lặng trì trệ.
Ngoài cửa sổ vang lên hai tiếng sấm rền, mưa rơi xuống.
“Vậy thì mong ba đừng can thiệp vào sự lựa chọn của con…” Trình Khuynh tiện tay cầm ô lên, xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại, “Hay là ba cảm thấy, nhiều năm qua con đều làm ba hãnh diện, còn sau này chỉ có thể khiến ba mất mặt?"
Trình Viễn Sơn sắc mặt tối sầm: “Ba không có ý đó!”
Trình Khuynh không nói thêm nữa, trở tay đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Đi tới cuối con đường nhỏ, vừa lúc nhìn thấy Dư Trừ và Trình Nhạc đang đi về.
Trình Khuynh cầm ô bước nhanh qua đó.
Trình Nhạc cười chạy tới: "Chị!"
Sắc mặt Trình Khuynh hơi sáng lên: “Bọn em đi đâu thế?”
Dư Trừ mỉm cười: “Đi xem đài phun nước âm nhạc ạ!”
Trình Nhạc vẫn ở một bên ríu rít, kể lại chuyện tối nay.
Khi họ về tới nhà, Trình Viễn Sơn đứng trước cửa sổ phòng khách hút thuốc, quay lại nhìn Trình Khuynh.
Trình Khuynh vỗ vỗ Trình Nhạc: "Nhạc Nhạc, tìm khăn sạch cho chị Tiểu Trừ, bọn em mắc mưa thì nhanh đi tắm đi."
Trình Nhạc để ý tới bầu không khí kỳ lạ giữa ba và chị gái mình, liền kéo Dư Trừ: “Được ạ, chị Tiểu Dư, đi theo em nào.”
Dư Trừ bị cô bé kéo đi, có chút lo lắng quay lại nhìn Trình Khuynh.
Trình Khuynh mỉm cười với cô, ra hiệu cho cô lên trước.
Chờ hai người lên lầu, Trình Viễn Sơn rút điếu thuốc ra nói: “Vừa rồi ba nói chuyện quá võ đoán, là ba không đúng, ba xin lỗi con trước.”
Trình Khuynh vẫn cụp mắt xuống: “Con vẫn không thay đổi, ba không đồng ý cũng vô ích.”
Trình Viễn Sơn: “Ba nói chuyện đàng hoàng với con, con không thể nói chuyện đàng hoàng với ba sao?”
Trình Khuynh bình tĩnh lại: “Ba nói đi con nghe.”
Trình Viễn Sơn: “Nhà Tiểu Dư thì sao? Ba mẹ nó có biết không?”
Trình Khuynh: “Ba mẹ chẳng mấy quan tâm đến em ấy. Người dì thân thiết nhất của em ấy… Là bạn của con.”
“Con…” Trình Viễn Sơn muốn nói lại thôi, “Sao con có thể làm vậy với tiểu bối nhà bạn mình…”
“Con không làm gì trái đạo đức cả.”
Trình Viễn Sơn nhếch môi: “Vậy người nhà cô bé đó cũng đồng ý sao?”
Trình Khuynh: “Sẽ đồng ý.”
Trình Viễn Sơn đột nhiên nói không nên lời.
Con gái ông khi còn nhỏ tính tình hơi kiêu ngạo nhưng chưa bao giờ để ông phải nhọc tâm vì cô. Cô được đề cử đi thi tuyển, thi Olympic, du học... Từng bước đi đều rất vững vàng.
Không ngờ cô độc thân nhiều năm như vậy, đến khi thích lại là cùng giới... Là một cô bé mới hai mươi tuổi, lại còn là cháu gái của bạn mình!
Ông thở dài thật sâu, không biết phải nói gì nữa.
Trình Khuynh quay người nói: “Nếu không có chuyện gì thì con lên lầu trước.”
Cô đứng trên cầu thang, bóng lưng gầy gò, đột nhiên nói: "Ba à."
Trình Viễn Sơn: "Sao thế?"
Trình Khuynh đột nhiên mỉm cười: “Cách đây không lâu là sinh nhật con, hôm đó ba uống quá chén rồi gọi điện cho con, ba nói ba hối hận vì lúc nhỏ không hỏi con thích hoa gì, mặc váy gì, thích búp bê tây nào, cũng không biết làm thế nào để bù đắp cho con."
Trình Viễn Sơn lúng túng nói: "Tiểu Khuynh..."
Giọng điệu Trình Khuynh trở nên bình tĩnh: “Con đã qua cái tuổi thích những thứ đó rồi ba ạ, đã không cần ba mua cho con nữa rồi, con thích gì sẽ tự mình mua, thích hoa gì sẽ tự mình hái.
Và người con thích cũng vậy, con theo đuổi được thì là của con, không ai có thể cướp đi được, ba có không đồng ý cũng vô ích. Trừ phi có một ngày, em ấy không còn thích con nữa."
Mấy câu đầu nhẹ như gió mây, mấy câu sau nghiêm túc nặng nề.
Trình Viễn Sơn: "Ba..."
Trình Khuynh tiếp tục đi lên lầu, không nói thêm nữa.
Khi lên đến tầng hai, vừa hay bắt gặp em gái cô đang ghé vào cầu thang nghe lén.
Trình Nhạc cười ngượng ngùng: “Chị.”
Về đến nhà, cô bé đã đoán ra ba và chị gái đang cãi nhau, cô cũng cảm thấy chị mình đang tức giận, thực sự tò mò không biết họ đang nói gì.
Cô ngờ rằng đã mấy trăm năm rồi cô chưa từng thấy chị mình tức giận.
Ngay cả khi cô vô tình làm đổ vài giọt mực lên giấy thông báo trúng tuyển của Trình Khuynh, Trình Khuynh cũng chưa bao giờ nổi giận với cô.
Trình Khuynh ừ một tiếng: “Cô ấy đâu?”
Trình Nhạc: “Đi tắm rồi.”
Cô không dám hỏi họ đang tranh cãi chuyện gì mà ngoan ngoãn nhường đường.
Trình Khuynh đi vòng qua cô bé trở về phòng.
Sau khi mở cửa, Dư Trừ vừa mới từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô ngẩn ra: “Bác trai đã nói gì với chị?”
“Không có gì…” Trình Khuynh vẻ mặt như thường, “Chị đi tắm trước.”
"Đi nhanh đi, em đợi chị."
Thấy mọi việc vẫn bình thường, Dư Trừ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sấy tóc rồi leo lên giường đợi Trình Khuynh.
Chờ đợi rất lâu, cô buồn ngủ đến mức ngủ quên, sau đó cô cảm thấy giường bị lún xuống một góc.
Dư Trừ ngái ngủ mở mắt ra, mơ hồ nói: “Sao chị lâu thế?”
Trình Khuynh ừm một tiếng, ôm cô vào lòng.
Mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu hòa lẫn với hơi nước vừa mới tắm xông vào chóp mũi Dư Trừ khiến cô tỉnh giấc, ở trong vòng tay ấm áp của chị ấy thật là thoải mái biết bao.
Dư Trừ hôn cằm cô ấy: “Sao thế?”
Trình Khuynh nhìn cô, đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn đến quá đột ngột, nồng nàn và thẳng thắn.
Dư Trừ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được đầu lưỡi cô ấy tiến vào giữ lấy lưỡi mình, bị cô ấy cắn nhẹ hai cái, sau đó lại bị mút hôn cho đến khi không thở nổi.
Lúc này Trình Khuynh mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra, vừa hôn cô vừa gọi tên cô: “Tiểu Trừ.”
“Dạ…” Dư Trừ bị nụ hôn của cô ấy làm cho choáng váng, ngón tay của cô đan vào tay cô ấy, nhẹ nhàng ngẩng đầu ngoan ngoãn để cô ấy hôn.
Áo ngủ cotton mềm mại bị cởi ra, rơi xuống sàn dọc theo tấm ga trải giường.
Làn da trắng tuyết mịn màng khiến người ta không dám chạm mạnh sẽ để lại dấu tay.
Đầu ngón tay Trình Khuynh khựng lại.
Cô đã hứa với Dư Đình Thu... Không thể ức hiếp em ấy.
Thấy cô ấy dừng lại, Dư Trừ đại khái cũng đoán được tại sao lại dừng, cô cúi người hôn cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười, đưa ra yêu cầu: “Để em.”
Chị ấy không thể làm không có nghĩa là cô không thể làm.
Trình Khuynh nghiêng đầu cắn môi vừa tức giận vừa buồn cười.
Một lúc sau, cô ấy nằm xuống, coi như đã ưng thuận.
Dư Trừ có hơi hồi hộp.
Bây giờ đã khác với trước kia, cô vừa hôn Trình Khuynh vừa nghĩ... Ít nhất những lần trước đây cô chưa bao giờ chủ động hôn Trình Khuynh.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cô ôm cổ người phụ nữ, hôn đi hôn lại môi cô ấy, dịu dàng đắm say.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn.
Mưa rền gió dữ giữa đêm mùa hè.
Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, đôi má trắng nõn mềm mại ửng hồng, đôi mắt đen sáng long lanh ươn ướt.
"Em……"
Cô còn có thể... Đi đến bước nào nữa đây?
Trình Khuynh nói thích cô, theo đuổi cô... Vậy có phải là cô muốn làm gì cũng được không?
"Tiểu Trừ..."
Dư Trừ ngẩng đầu liếc nhìn Trình Khuynh, cô nhìn thấy người phụ nữ nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng, đôi má trong trẻo lạnh lùng đầy ẩn nhẫn, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy vẻ dịu dàng dung túng.
Trong lòng Dư Trừ cảm thấy an tâm hơn một chút.
Vòng tay ấm áp là của cô, thanh lãnh ôn nhu là của cô.
Thân hình chín mọng như trái mùa thu này cũng là của cô.
Tất cả mọi thứ đều thuộc về một mình cô.
Ví như... Trước đây cô chỉ chạm nhẹ vào một chút.
Nhưng hôm nay thì khác, cô hít vào một hơi thật sâu... Thơm quá.
Dư Trừ đã mê mẩn rồi, trong mắt nhiều thêm vài phần si mê và luyến mộ, cô hôn Trình Khuynh vội vã mê say.
Bao nhiêu khoảnh khắc thân mật trước nay.
Cô đã quá trầm lặng, quá thận trọng, không dám thể hiện ra nửa phần tình ý.
Chỉ có lần này, nồng nhiệt, thẳng thắn.
Trình Khuynh bị cô hôn mà lòng mềm nhũn, ôm lấy cô, giọng lành lạnh khàn khàn, trầm thấp gợi cảm hỏi: “Thích chị không?”
Cô ấy chưa từng nghe cô nói thích.
Dư Trừ ôm mặt Trình Khuynh hôn cô ấy một cách cuồng nhiệt, nói không mạch lạc: “Em thích… Thích chị vô cùng, thích hôn chị…”
Cô chưa từng mở miệng.
Áp lực quá lâu, tình yêu quá sâu.
Trình Khuynh hôn lên môi cô, thì thầm nói: "Xin lỗi… Chị biết muộn quá.”
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn.
Mây đen nặng trĩu, gió thổi từng cơn.
Những hạt mưa bắn tung tóe.
Một lúc lâu sau, một cổ tay thon dài trắng như tuyết thò ra từ dưới tấm chăn mỏng, nhanh chóng bị kéo lại.
Dư Trừ thở hổn hển nằm xuống gối.
Còn chưa kịp nói lời nào, người phụ nữ đã ngậm lấy môi cô.
---Đến lượt cô ấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô thất hứa.
Trình Khuynh vừa ôm chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của cô gái vừa nghĩ.
Khác với cô gái trẻ ngây ngô non nớt, cô luôn bình tĩnh thong dong, nhưng giờ phút này, khuôn mặt điềm tĩnh của cô cũng đỏ bừng lên.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm trong trẻo chỉ thuộc về thiếu nữ.
Ngọt lành ấm áp.
Hấp dẫn mê người.
Giọng Trình Khuynh có chút khàn khàn: "Bé Dứa. Nếu, dì Út của em không đồng ý thì sao?"
“Thì, đợi dì ấy đồng ý…” Giọng Dư Trừ trầm xuống, thút thít như đang khóc.
Trình Khuynh hôn lên tai cô: “Ngoan.”
Giọng nói ôn nhu là thế nhưng lại không có ý dừng lại.
“Xin lỗi…” Trình Khuynh thì thầm vào tai Dư Trừ, “Chị không nên làm em khóc.”
Dư Trừ nức nở nói không nên lời, chỉ có thể để cô ấy tùy ý ức hiếp.
Không cách nào từ chối cô ấy được, vì cô cũng… Thích lắm.
Da mịn mượt như lụa, ấm áp trong tầm tay.
Người vốn luôn bình tĩnh ôn hòa dường như lúc này cũng đã mất tự chủ, hôn đi hôn lại cô gái trong vòng tay mình.
Trình Khuynh chợt nhớ đến chuyện khi nãy, nếu sau này Dư Trừ yêu người khác... Cô sẽ không để cô ấy yêu người khác.
Cô ấy là của cô và chỉ có thể là của cô. Hoàn hoàn toàn toàn, triệt triệt để để thuộc về cô.
Đêm hè mưa rền gió dữ, không biết khi nào mới ngừng lại.
Mây đen bị gió đêm thổi tan, một góc trăng tròn trắng bạc lộ ra, ánh trăng như vụn bạc chiếu sáng căn phòng quanh năm không người ở.
Ánh trăng sáng ngời chiếu khắp mặt đất.
Mọi thứ đều tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở của những người yêu nhau.
Trình Viễn Sơn vì có chuyện đột xuất bị gọi trở lại trường học, trước khi rời đi, ông nhìn Trình Khuynh thật sâu, ý bảo buổi tối có chuyện muốn nói.
Trình Khuynh gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Dư Trừ vốn nghĩ rằng cô sẽ phải đối mặt với ba của Trình Khuynh, nhưng dù cố ý hay vô tình thì cả ngày nay gần như cô không có cơ hội ở một mình với ông ấy, cũng tránh cho cô không phải bối rối.
Bữa tối ăn uống cũng nhẹ nhàng.
Ăn tối xong, Trình Nhạc muốn dẫn Dư Trừ đi dạo.
Trình Khuynh đang tưới hoa, nói cô sẽ không đi: "Bọn em cứ đi đi."
Dư Trừ: “Chị không đi thật ạ?”
Trình Khuynh gật đầu: “Chị không đi, em cứ chơi vui vẻ đi, không cần phải về sớm đâu.”
Sau khi họ ra ngoài, cô vẫn tưới hoa bên cửa sổ, kiên nhẫn chờ ba cô về.
8 giờ, cô nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp từ xa.
Trình Viễn Sơn nhìn thấy cô liền nhìn lên lầu: “Mấy đứa Nhạc Nhạc không có nhà hả?”
"Không ạ..." Trình Khuynh vẻ mặt thờ ơ, "Ba muốn nói gì thì cứ nói đi."
Trình Viễn Sơn nghiêm túc nhìn cô: “Cô bé đó bao nhiêu tuổi rồi?”
Trình Khuynh: “Học năm hai.”
Mặt Trình Viễn Sơn biến sắc: "Không phải học trò của con chứ?!"
"Ba à..." Trình Khuynh có chút bất đắc dĩ, "Con biết đạo đức cơ bản nhất của nghề giáo. Em ấy không phải sinh viên trường chúng ta."
Mặt Trình Viễn Sơn dịu đi đôi chút: "Vậy thì tốt... Học năm hai, vậy là mới hai mươi tuổi?"
Trình Khuynh gật đầu: “Ý ba là gì?”
Trình Viễn Sơn hít sâu một hơi: “Cô bé mới bây lớn mà sao con lại ức hiếp con gái nhà người ta vậy?”
Trình Khuynh nhìn chằm chằm ông: “Còn gì nữa không?”
"Người ta mới hai mươi tuổi thôi..." Trình Viễn Sơn thở dài, "Ba nói con chứ, người ta còn nhỏ dại, còn con từ nhỏ đã trầm tính, không hợp... Ba không đồng ý."
Trình Khuynh: "Ba không đồng ý?"
Trình Viễn Sơn: “Còn nữa, người ta còn trẻ như vậy nhỡ đâu lại thích người khác thì sao?”
“Em ấy thích người khác…” Cuối cùng Trình Khuynh cũng đáp lại lời của ba mình, “Con sẽ không ngăn cản.”
“Nhưng trước đó…” Giọng cô bình tĩnh kiên quyết, “Thứ con muốn, con phải nắm giữ thật chặt.”
Trình Viễn Sơn: “Con nghe ba nói…”
Trình Khuynh nhẹ nhàng ngắt lời ông: “Lời ba nói con đã từng cân nhắc, em ấy còn trẻ, tâm tính chưa trưởng thành, chuyện này con biết, ba không cần phải nhắc nữa.”
Giọng điệu cô bình thản nhưng cứng rắn: “Con không cần ba quyết định cuộc đời thay con, con chỉ muốn nghe theo trái tim mình.”
Trình Viễn Sơn cau mày, giọng điệu không vui nói: “Không phải là ba muốn quyết định thay con.”
Không gian rơi vào im lặng trì trệ.
Ngoài cửa sổ vang lên hai tiếng sấm rền, mưa rơi xuống.
“Vậy thì mong ba đừng can thiệp vào sự lựa chọn của con…” Trình Khuynh tiện tay cầm ô lên, xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại, “Hay là ba cảm thấy, nhiều năm qua con đều làm ba hãnh diện, còn sau này chỉ có thể khiến ba mất mặt?"
Trình Viễn Sơn sắc mặt tối sầm: “Ba không có ý đó!”
Trình Khuynh không nói thêm nữa, trở tay đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Đi tới cuối con đường nhỏ, vừa lúc nhìn thấy Dư Trừ và Trình Nhạc đang đi về.
Trình Khuynh cầm ô bước nhanh qua đó.
Trình Nhạc cười chạy tới: "Chị!"
Sắc mặt Trình Khuynh hơi sáng lên: “Bọn em đi đâu thế?”
Dư Trừ mỉm cười: “Đi xem đài phun nước âm nhạc ạ!”
Trình Nhạc vẫn ở một bên ríu rít, kể lại chuyện tối nay.
Khi họ về tới nhà, Trình Viễn Sơn đứng trước cửa sổ phòng khách hút thuốc, quay lại nhìn Trình Khuynh.
Trình Khuynh vỗ vỗ Trình Nhạc: "Nhạc Nhạc, tìm khăn sạch cho chị Tiểu Trừ, bọn em mắc mưa thì nhanh đi tắm đi."
Trình Nhạc để ý tới bầu không khí kỳ lạ giữa ba và chị gái mình, liền kéo Dư Trừ: “Được ạ, chị Tiểu Dư, đi theo em nào.”
Dư Trừ bị cô bé kéo đi, có chút lo lắng quay lại nhìn Trình Khuynh.
Trình Khuynh mỉm cười với cô, ra hiệu cho cô lên trước.
Chờ hai người lên lầu, Trình Viễn Sơn rút điếu thuốc ra nói: “Vừa rồi ba nói chuyện quá võ đoán, là ba không đúng, ba xin lỗi con trước.”
Trình Khuynh vẫn cụp mắt xuống: “Con vẫn không thay đổi, ba không đồng ý cũng vô ích.”
Trình Viễn Sơn: “Ba nói chuyện đàng hoàng với con, con không thể nói chuyện đàng hoàng với ba sao?”
Trình Khuynh bình tĩnh lại: “Ba nói đi con nghe.”
Trình Viễn Sơn: “Nhà Tiểu Dư thì sao? Ba mẹ nó có biết không?”
Trình Khuynh: “Ba mẹ chẳng mấy quan tâm đến em ấy. Người dì thân thiết nhất của em ấy… Là bạn của con.”
“Con…” Trình Viễn Sơn muốn nói lại thôi, “Sao con có thể làm vậy với tiểu bối nhà bạn mình…”
“Con không làm gì trái đạo đức cả.”
Trình Viễn Sơn nhếch môi: “Vậy người nhà cô bé đó cũng đồng ý sao?”
Trình Khuynh: “Sẽ đồng ý.”
Trình Viễn Sơn đột nhiên nói không nên lời.
Con gái ông khi còn nhỏ tính tình hơi kiêu ngạo nhưng chưa bao giờ để ông phải nhọc tâm vì cô. Cô được đề cử đi thi tuyển, thi Olympic, du học... Từng bước đi đều rất vững vàng.
Không ngờ cô độc thân nhiều năm như vậy, đến khi thích lại là cùng giới... Là một cô bé mới hai mươi tuổi, lại còn là cháu gái của bạn mình!
Ông thở dài thật sâu, không biết phải nói gì nữa.
Trình Khuynh quay người nói: “Nếu không có chuyện gì thì con lên lầu trước.”
Cô đứng trên cầu thang, bóng lưng gầy gò, đột nhiên nói: "Ba à."
Trình Viễn Sơn: "Sao thế?"
Trình Khuynh đột nhiên mỉm cười: “Cách đây không lâu là sinh nhật con, hôm đó ba uống quá chén rồi gọi điện cho con, ba nói ba hối hận vì lúc nhỏ không hỏi con thích hoa gì, mặc váy gì, thích búp bê tây nào, cũng không biết làm thế nào để bù đắp cho con."
Trình Viễn Sơn lúng túng nói: "Tiểu Khuynh..."
Giọng điệu Trình Khuynh trở nên bình tĩnh: “Con đã qua cái tuổi thích những thứ đó rồi ba ạ, đã không cần ba mua cho con nữa rồi, con thích gì sẽ tự mình mua, thích hoa gì sẽ tự mình hái.
Và người con thích cũng vậy, con theo đuổi được thì là của con, không ai có thể cướp đi được, ba có không đồng ý cũng vô ích. Trừ phi có một ngày, em ấy không còn thích con nữa."
Mấy câu đầu nhẹ như gió mây, mấy câu sau nghiêm túc nặng nề.
Trình Viễn Sơn: "Ba..."
Trình Khuynh tiếp tục đi lên lầu, không nói thêm nữa.
Khi lên đến tầng hai, vừa hay bắt gặp em gái cô đang ghé vào cầu thang nghe lén.
Trình Nhạc cười ngượng ngùng: “Chị.”
Về đến nhà, cô bé đã đoán ra ba và chị gái đang cãi nhau, cô cũng cảm thấy chị mình đang tức giận, thực sự tò mò không biết họ đang nói gì.
Cô ngờ rằng đã mấy trăm năm rồi cô chưa từng thấy chị mình tức giận.
Ngay cả khi cô vô tình làm đổ vài giọt mực lên giấy thông báo trúng tuyển của Trình Khuynh, Trình Khuynh cũng chưa bao giờ nổi giận với cô.
Trình Khuynh ừ một tiếng: “Cô ấy đâu?”
Trình Nhạc: “Đi tắm rồi.”
Cô không dám hỏi họ đang tranh cãi chuyện gì mà ngoan ngoãn nhường đường.
Trình Khuynh đi vòng qua cô bé trở về phòng.
Sau khi mở cửa, Dư Trừ vừa mới từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô ngẩn ra: “Bác trai đã nói gì với chị?”
“Không có gì…” Trình Khuynh vẻ mặt như thường, “Chị đi tắm trước.”
"Đi nhanh đi, em đợi chị."
Thấy mọi việc vẫn bình thường, Dư Trừ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sấy tóc rồi leo lên giường đợi Trình Khuynh.
Chờ đợi rất lâu, cô buồn ngủ đến mức ngủ quên, sau đó cô cảm thấy giường bị lún xuống một góc.
Dư Trừ ngái ngủ mở mắt ra, mơ hồ nói: “Sao chị lâu thế?”
Trình Khuynh ừm một tiếng, ôm cô vào lòng.
Mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu hòa lẫn với hơi nước vừa mới tắm xông vào chóp mũi Dư Trừ khiến cô tỉnh giấc, ở trong vòng tay ấm áp của chị ấy thật là thoải mái biết bao.
Dư Trừ hôn cằm cô ấy: “Sao thế?”
Trình Khuynh nhìn cô, đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn đến quá đột ngột, nồng nàn và thẳng thắn.
Dư Trừ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được đầu lưỡi cô ấy tiến vào giữ lấy lưỡi mình, bị cô ấy cắn nhẹ hai cái, sau đó lại bị mút hôn cho đến khi không thở nổi.
Lúc này Trình Khuynh mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra, vừa hôn cô vừa gọi tên cô: “Tiểu Trừ.”
“Dạ…” Dư Trừ bị nụ hôn của cô ấy làm cho choáng váng, ngón tay của cô đan vào tay cô ấy, nhẹ nhàng ngẩng đầu ngoan ngoãn để cô ấy hôn.
Áo ngủ cotton mềm mại bị cởi ra, rơi xuống sàn dọc theo tấm ga trải giường.
Làn da trắng tuyết mịn màng khiến người ta không dám chạm mạnh sẽ để lại dấu tay.
Đầu ngón tay Trình Khuynh khựng lại.
Cô đã hứa với Dư Đình Thu... Không thể ức hiếp em ấy.
Thấy cô ấy dừng lại, Dư Trừ đại khái cũng đoán được tại sao lại dừng, cô cúi người hôn cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười, đưa ra yêu cầu: “Để em.”
Chị ấy không thể làm không có nghĩa là cô không thể làm.
Trình Khuynh nghiêng đầu cắn môi vừa tức giận vừa buồn cười.
Một lúc sau, cô ấy nằm xuống, coi như đã ưng thuận.
Dư Trừ có hơi hồi hộp.
Bây giờ đã khác với trước kia, cô vừa hôn Trình Khuynh vừa nghĩ... Ít nhất những lần trước đây cô chưa bao giờ chủ động hôn Trình Khuynh.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cô ôm cổ người phụ nữ, hôn đi hôn lại môi cô ấy, dịu dàng đắm say.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn.
Mưa rền gió dữ giữa đêm mùa hè.
Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, đôi má trắng nõn mềm mại ửng hồng, đôi mắt đen sáng long lanh ươn ướt.
"Em……"
Cô còn có thể... Đi đến bước nào nữa đây?
Trình Khuynh nói thích cô, theo đuổi cô... Vậy có phải là cô muốn làm gì cũng được không?
"Tiểu Trừ..."
Dư Trừ ngẩng đầu liếc nhìn Trình Khuynh, cô nhìn thấy người phụ nữ nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng, đôi má trong trẻo lạnh lùng đầy ẩn nhẫn, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy vẻ dịu dàng dung túng.
Trong lòng Dư Trừ cảm thấy an tâm hơn một chút.
Vòng tay ấm áp là của cô, thanh lãnh ôn nhu là của cô.
Thân hình chín mọng như trái mùa thu này cũng là của cô.
Tất cả mọi thứ đều thuộc về một mình cô.
Ví như... Trước đây cô chỉ chạm nhẹ vào một chút.
Nhưng hôm nay thì khác, cô hít vào một hơi thật sâu... Thơm quá.
Dư Trừ đã mê mẩn rồi, trong mắt nhiều thêm vài phần si mê và luyến mộ, cô hôn Trình Khuynh vội vã mê say.
Bao nhiêu khoảnh khắc thân mật trước nay.
Cô đã quá trầm lặng, quá thận trọng, không dám thể hiện ra nửa phần tình ý.
Chỉ có lần này, nồng nhiệt, thẳng thắn.
Trình Khuynh bị cô hôn mà lòng mềm nhũn, ôm lấy cô, giọng lành lạnh khàn khàn, trầm thấp gợi cảm hỏi: “Thích chị không?”
Cô ấy chưa từng nghe cô nói thích.
Dư Trừ ôm mặt Trình Khuynh hôn cô ấy một cách cuồng nhiệt, nói không mạch lạc: “Em thích… Thích chị vô cùng, thích hôn chị…”
Cô chưa từng mở miệng.
Áp lực quá lâu, tình yêu quá sâu.
Trình Khuynh hôn lên môi cô, thì thầm nói: "Xin lỗi… Chị biết muộn quá.”
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn.
Mây đen nặng trĩu, gió thổi từng cơn.
Những hạt mưa bắn tung tóe.
Một lúc lâu sau, một cổ tay thon dài trắng như tuyết thò ra từ dưới tấm chăn mỏng, nhanh chóng bị kéo lại.
Dư Trừ thở hổn hển nằm xuống gối.
Còn chưa kịp nói lời nào, người phụ nữ đã ngậm lấy môi cô.
---Đến lượt cô ấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô thất hứa.
Trình Khuynh vừa ôm chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của cô gái vừa nghĩ.
Khác với cô gái trẻ ngây ngô non nớt, cô luôn bình tĩnh thong dong, nhưng giờ phút này, khuôn mặt điềm tĩnh của cô cũng đỏ bừng lên.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm trong trẻo chỉ thuộc về thiếu nữ.
Ngọt lành ấm áp.
Hấp dẫn mê người.
Giọng Trình Khuynh có chút khàn khàn: "Bé Dứa. Nếu, dì Út của em không đồng ý thì sao?"
“Thì, đợi dì ấy đồng ý…” Giọng Dư Trừ trầm xuống, thút thít như đang khóc.
Trình Khuynh hôn lên tai cô: “Ngoan.”
Giọng nói ôn nhu là thế nhưng lại không có ý dừng lại.
“Xin lỗi…” Trình Khuynh thì thầm vào tai Dư Trừ, “Chị không nên làm em khóc.”
Dư Trừ nức nở nói không nên lời, chỉ có thể để cô ấy tùy ý ức hiếp.
Không cách nào từ chối cô ấy được, vì cô cũng… Thích lắm.
Da mịn mượt như lụa, ấm áp trong tầm tay.
Người vốn luôn bình tĩnh ôn hòa dường như lúc này cũng đã mất tự chủ, hôn đi hôn lại cô gái trong vòng tay mình.
Trình Khuynh chợt nhớ đến chuyện khi nãy, nếu sau này Dư Trừ yêu người khác... Cô sẽ không để cô ấy yêu người khác.
Cô ấy là của cô và chỉ có thể là của cô. Hoàn hoàn toàn toàn, triệt triệt để để thuộc về cô.
Đêm hè mưa rền gió dữ, không biết khi nào mới ngừng lại.
Mây đen bị gió đêm thổi tan, một góc trăng tròn trắng bạc lộ ra, ánh trăng như vụn bạc chiếu sáng căn phòng quanh năm không người ở.
Ánh trăng sáng ngời chiếu khắp mặt đất.
Mọi thứ đều tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở của những người yêu nhau.
/121
|